Vườn Khuya
Tác giả: Phạm Lệ An
*Thôi về đi đường trần đâu có gì tóc xanh mấy mùa...
có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai rất nhẹ
tựa hồn những năm xưa. [Phôi Pha - Trịnh Công Sơn]
Cô khẽ vặn chìa khóa một vòng rồi đẩy cánh cửa nhỏ và bước hẳn vào vườn. Hương thơm của cây cỏ trong vườn tỏa ra dìu dịu. Cô hít vào một hơi thật sâu cho đầy buồng phổi rồi nhè nhẹ thở ra từ từ. Bao nhiêu mệt nhọc và phiền muộn sau một ngày dài hình như đã tan đi một nửa.
Từ mấy tuần nay tối nào cô cũng có thói quen vào thăm khu vườn của mình trước khi đi ngủ. Có nhiều đêm cô đã ngủ quên trên chiếc băng gỗ kê dưới cái lồng chim bên cạnh năm chậu hoa nở về đêm của anh mang đến tặng cô ngày nào. Chú chim vàng mà anh và cô đã cùng chọn mua ngày đó nay đã lớn và hót thật hay. Tiếc rằng anh không còn nữa để cùng cô nghe chim hót và ngắm hoa nở mỗi đêm.
Cô nhìn từng chậu hoa và hình dung lại nét mặt của anh khi tỉ mỉ giải thích ý nghĩa của mỗi loại hoa cho cô nghe. Ngày đó cô vô tư quá nên những lời anh nói từ tai này chui qua tai kia và bay mất. Cô chẳng để tâm đến điều gì cả ngoài những vòi vĩnh thật trẻ con.
Cô ngồi nhẹ xuống chiếc băng gỗ quen thuộc. Vừa đưa tay vuốt những cánh hoa trắng mỏng manh mà anh gọi tên là Huyền Thoại cô vừa nghĩ đến buổi chiều anh khệ nệ mang chậu hoa này đến cho cô. Hôm đó cô đã chờ mong anh suốt cả ngày.
Khi nhìn thấy chậu hoa cô giẫy nẫy:
-tưởng gì... bắt người ta chờ lâu vậy mà chỉ có chậu hoa, không thèm...
Anh đã nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi xen lẫn thất vọng:
-em có biết vì nó mà anh đã vật vã khổ sở suốt một ngày trời không?
Thấy anh giận cô hơi sợ nhưng vẫn không hiểu nổi anh muốn nói gì. Hình như những điều anh nói, những suy nghĩ của anh đều ở ngoài khả năng hiểu biết của cô. Và rồi dù anh không giận cô nhưng như một thứ định mệnh khắc nghiệt, tại cô nói không thèm nên chậu hoa đó cũng là chậu hoa cuối cùng mà anh đã tặng cô.
Khu vườn này là sự kết hợp của anh và cô. Bởi vậy mỗi khi muốn thật yên tĩnh để nghĩ về anh cô đều tìm đến nơi đây. Trong không gian tĩnh lặng và lãng mạn ngát hương đêm này, dường như cô nghe có tiếng anh thì thầm. Cô nghe cả tiếng cười dòn dã của anh khi cố tình chọc cho cô giận...
Cô đứng dậy đi một vòng, xăm soi từng góc nhỏ trong vườn như cô vẫn làm mỗi khi ghé ngang đây. Cô muốn tìm xem có dấu vết gì chứng tỏ anh đã có ghé qua hay không. Và cũng như bao nhiêu lần trước, cô thất vọng vì chẳng tìm ra một chút gì chứng tỏ sự có mặt của anh. Cô buồn bã trở về ngồi lại trên chiếc băng. Đầu cô nặng quá. Cô không muốn suy nghĩ nữa. Và rồi cô thiếp đi mệt mỏi...
Anh dùng chiếc chìa khóa riêng của mình để mở cửa bước vào khu vườn nhỏ. Tuy trong vườn chẳng có gì là quí giá nhưng cô vẫn cẩn thận làm một ổ khóa thật chắc chắn và giao cho anh giữ một chiếc. Cô bảo ngoài anh và cô, cô không muốn bất cứ ai khác bước vào khu vườn này. Hương thơm lan tỏa trong không khí cũng khiến anh hít vào một hơi dài khoan khoái. Có tiếng chim hót lanh lãnh như chào đón anh. Và anh nhìn thấy cô đang cuộn tròn trên ghế. Anh khẽ suỵt cho chú chim vàng im tiếng rồi ngồi nhẹ xuống chỗ trống cuối chiếc băng. Trong giấc ngủ mệt mỏi nhìn cô thật tội nghiệp. Định sửa dáng nằm của cô lại cho thoải mái nhưng anh không dám vì sợ sẽ đánh thức cô. Hình như có vài giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô đang long lanh phản chiếu. Có lẽ cô đã khóc trước khi ngủ. Anh dùng tay lau nhẹ những giọt lệ đó. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, dù là khóc vì nhớ anh.
Đêm hình như đã rất sâu. Anh cởi chiếc áo khoác đắp nhẹ lên người cô rồi nhìn những thứ quen thuộc chung quanh. Dạo này đêm nào anh cũng đến đây, sau khi cô rời khỏi. Anh biết cô mong anh chứ, nhưng không hiểu sao anh vẫn tránh cô. Dù sao anh cũng cảm thấy cô thật trẻ con khi tạo ra khu vườn này. Cô vẫn vậy, cứ bướng bỉnh níu kéo những gì đã ra khỏi tầm tay...
***
Ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mặt khiến cô thức giấc. Cô nhận ra rằng mình lại ngủ quên trên chiếc băng gỗ trong vườn. Cô vươn vai ngồi dậy và nhìn thấy chiếc áo khoác của anh đã đắp lên người cô. Tim cô reo vui, cuối cùng rồi anh cũng đến. Cô nhìn quanh tìm anh. Hình như cô trông thấy dáng anh khuất sau cánh cửa vườn vừa khép lại. Không kịp xỏ giầy, cô chạy ra mở vội cánh cửa và bước ra ngoài. Cô đã nhìn thấy anh. Anh đang băng qua đường. Bằng mọi giá phải giữ anh ở lại bên cô. Cô vừa hét lên gọi tên anh vừa vội vàng chạy theo anh. Rồi cô cảm thấy tất cả tối đen trước mặt. Cô chỉ kịp ôm chặt chiếc áo khoác của anh vào lòng trước khi không còn biết gì nữa cả.
Sương đêm còn chưa tan hết. Anh co ro vì lạnh mới nhớ chiếc áo khoác còn để lại bên cô. Gìờ này có lẽ cô đã thức. Không thể trở lại được. Không thể để cô nhìn thấy anh. Anh lắc đầu một mình rồi lầm lũi băng qua đường. Chợt anh nghe có tiếng thắng gấp rồi tiếng bánh xe rít trên mặt đường. Anh quay lại. Có một người đang nằm bất động trên đường. Vài người qua đường chạy vội đến. Anh quay lưng. Đã có nhiều người giúp như vậy có lẽ không cần thêm anh. Có cái gì đó đập mạnh vào mắt anh và anh quay nhìn trở lại. Rồi anh thấy cái áo khoác của anh đang nằm bên cạnh cái thân thể bất động kia. Máu trong tim anh như đông lại. Cả người anh trở nên tê liệt không còn cảm giác. Hai chân anh như bị chôn tại chỗ. Không thể là cô, cô đang nằm ngủ thật ngoan trong khu vườn của mình kia mà. Rồi anh thấy thật nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương hú còi kéo đến. Anh cũng thấy những người trong toán cấp cứu loay hoay với mớ dụng cụ để khám cho cô. Cuối cùng anh thấy họ lắc đầu. Tấm mền được kéo lên trùm kín đầu cô. Anh cũng nhìn thấy một góc cái áo khoác của anh dưới tấm mền trên chiếc băng ca người ta đã đặt cô lên và chở đi.
Khi đám đông giải tán anh mới nhìn thấy cảnh tượng bên kia đường. Chiếc xe vận tải có lẽ sau khi hất tung cô qua bên này đường đã lạc tay lái và đâm sầm vào khu vườn của cô. Cánh cửa và một góc rào bị chiếc xe cán qua sập xuống. Ôi! Khu vườn yêu dấu của cô. Lúc này anh mới có phản ứng. Anh chạy vội qua đường len vào bên trong. Cảnh tượng đổ nát mà anh nhìn thấy thật kinh khủng. Những chậu cây mà cô nâng niu đã bị nghiền nát dưới những bánh xe. Cái băng gỗ cô nằm ngủ hôm qua bây giờ thành một đống gỗ vụn. Chiếc lồng chim gãy rơi bên cạnh. Chú chim vàng không có trong lồng. Anh nhìn quanh tìm kiếm. Bỗng anh nghe tiếng động bên vai. Chú chim tội nghiệp có lẽ quá hoảng sợ hay bị thương nên không bay xa nổi, thấy anh quen nên tìm đến với anh.
Chú chim đậu nhẹ trên cánh tay anh gục đầu ủ rũ. Anh cảm thấy đỡ trơ trọi khi ít ra cũng còn nó ở lại với anh. Nó đã chứng kiến tất cả mọi việc giữa cô và anh từ lúc còn vui vẻ cho đến lúc chia tay. Có lẽ chỉ có nó mới hiểu anh nhiều nhất. Kể từ giờ anh có bổn phận phải thay cô chăm sóc nó. Về đến nhà anh đặt nhẹ chú chim vàng tội nghiệp vào chiếc thùng carton. Chút nữa anh sẽ ra tiệm mua chiếc lồng khác. Chú chim có lẽ chưa hoàn hồn nên co vào một góc, giương cặp mắt thất thần nhìn anh.
Anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, hai tay ôm lấy đầu. Mọi việc xảy ra như một cơn ác mộng. Chẳng lẽ anh đã làm sai sao? Mới cách đây mấy tiếng đồng hồ tất cả vẫn còn tốt đẹp lắm mà. Tuy anh không muốn gặp cô nhưng anh biết cô vẫn luôn tồn tại quanh quẩn đâu đó. Bây giờ thì tất cả đã hết. Cô đã bỏ thế giới loài người. Không còn thương yêu, không còn nhớ nhung và mong đợi. Anh xoay người và đụng vào bàn phím. Màn ảnh của computer trên bàn hiện lên. Anh nhìn thấy hình lá thư bên góc dưới chớp sáng. Anh click vào và bật dậy khi nhìn thấy tên cô trong "new mail". Anh vội vã. Lá thư không đầu không đuôi, chỉ vỏn vẹn có mấy câu thơ bằng tiếng Pháp. Có lẽ cô gửi vào đêm hôm qua trước khi ra thăm vườn và ngủ quên trong đó:
En silence je t’aime...
En secret je t’adore...
Si un jour je meurs et que tu ouvres mon coeur...
Il sera écrit en lettre d’or: “Je t’aime encore!” 1
Từ khóe mắt anh một giọt lệ hiếm hoi rơi xuống má...
July 22, 2010
Phạm Lệ An
--------------------------------
1
tạm dịch:
từ trong tịch lặng yêu người
hồn em thầm kín anh ngời ngôi cao
mai khép mắt, cổng tim vào
khắc ghi kim tự: “ngọt ngào yêu anh!”
[z.]