Chương 18
Tác giả: QUỲNH DAO
Một ngày lại trôi qua.
Suốt đêm không ngủ, khiến Nhược Trần có vẻ mệt mỏi, chàng chỉ thiếp được một chút lúc gần sáng, lúc bầu trời phương đông đã có một màu trắng sữa. Thiếp đi với trái tim buồn phiền âu lo, và thức giấc nhìn vào đồng hồ, Trần đã thấy hơn 7 giờ. Không hiểu giờ nầy, Vi đã thức giấc chưa? Người đầu tiên chàng nghĩ đến trong ngày là Vi, Vi em! Em là niềm vui và nghĩa sống của anh. Vi em! Đừng hờn anh em nhé!
Bên ngoài chợt có tiếng gõ dồn dập. Nhược Trần chưa kịp thay áo thì bà Lý đã đẩy cửa bước vào.
- Cậu Ba ơi, cô Vi bỏ đi rồi!
Nhược Trần giật mình.
- Cô ấy đi làm sớm thế cơ à?
- Dạ không phải, cô Vi đi luôn.
Bà Lý vội vã đáp:
- Cô ấy mang theo tất cả đồ đạc, chỉ có mấy chiếc áo của cậu và ông chủ cho là để lại thôi. Chúng tôi cũng không biết cô Vi đi từ bao giờ, ông Triệu cũng không hay gì cả.
Nhược Trần bàng hoàng, chàng đẩy vội bà Lý qua một bên và chạy sang phòng Vi.
Cửa mở rộng. Dù biết Vi đã bỏ đi rồi, Trần vẫn lên tiếng gọi.
- Vũ Vi ơi! Vũ Vi!
Căn phòng yên lặng, chăn nệm trên giường xếp thẳng, bình thản vô tội vạ. Trần bước đến bàn, có bức thư dưới một quyển sách. Bức thư gửi lại cho chàng.
Kính gửi: Ông Định Nhược Trần
Trần vội vàng ngồi xuống mép giường mở thư.
"Anh Trần."
"Tôi đi rồi, vì sau cuộc cãi vã hôm qua, tôi biết rằng Vườn mưa gió nầy chẳng còn chỗ đứng cho tôi nữa."
"Bắt đầu từ hôm nghe đọc di chúc cha anh để lại, bắt đầu từ lúc nghiễm nhiên thành chủ nhân khu vườn mưa gió thì đời tôi cũng bắt đầu bị cuốn hút vào mưa gió. Nhưng với sự tự cao sẵn có, tôi đã không chịu cúi đầu khuất phục. Tôi vẫn đứng vững, mặc cho những lời dèm pha bỉ ổi vì những lời đó xuất phát từ cửa miệng của những người không đáng để tôi quan tâm. Nhưng với anh thì khác."
"Có lẽ, anh đã không nhớ những gì anh đã nói với tôi đêm qua, vì con người trong khi cãi vã, trong lúc nóng giận nói những câu khó nghe thì khi bình tĩnh trở lại làm gì nhớ mình đã nói gì. Không phải chỉ có anh thôi mà chắc tôi cũng vậy. Có điều từ ngôn ngữ hôm qua của anh, tôi đã hân hạnh nhìn rõ những nghi ngờ trong tiềm thức của anh. Đã nghi ngờ di sản của ông bố anh để lại cho tôi. Anh cũng cho tôi thấy anh đã đánh giá con người tôi thế nào. Hạ cấp, lãng mạn, và còn đi xa hơn. Nụ hôn hôm nào tôi đã dành cho anh chẳng qua là vì tôi tưởng anh sắp hưởng gia tàỉ"
"Anh Trần, thôi thì đời chẳng hiểu ta thì ta chịu vậy. Lúc xưa tôi đã lầm, tưởng rằng mình đã tìm được người tri âm nên giờ mới vỡ mộng. Tôi không còn đủ can đảm để sống ở vườn mưa gió nầy nữa. Tôi phải đi, và coi chuyện ngày nào như cơn mộng dữ, cũng như mong anh xem tôi như chiếc bóng mờ trong giấc mơ nào thôi."
"Bây giờ tôi mới thấy, tìm được một tri kỷ trên đời thật khó. 23 tuổi, 23 năm lặn hụp trong đời. Đã tưởng mình sắp tìm gặp, không ngờ sự thật quá tàn nhẫn. Anh là con người phiêu lãng thì hình bóng tôi trong anh chỉ là một thứ cát nhỏ trong sa mạc. Tôi đã lầm, tôi đóng kịch dở quá, nên bây giờ phải là lúc tôi lặng lẽ rời sân khấu để âm thầm kiểm điểm và ăn năn với chính mình."
"Giấy tờ nhà cửa đất đai, tôi đều để trong ngăn tủ, cha anh tuy nói là không có quyền chuyển nhượng hay tặng dữ, nhưng tôi nghĩ bất cứ một luật pháp nào cũng có chỗ sơ suất của nó, anh hãy đến tìm luật sư Mậu, tìm thử xem có cách nào để sang tên lại cho anh không."
"Bây giờ tôi nghĩ là, tôi không còn nợ anh gì nữa rồi. Anh có trách nhiệm nặng nề của cha anh để lại. Tôi xin nguyện cầu cho anh mong anh sớm hoàn thành mộng ước của cha anh. Tôi cũng cầu chúc cho anh sớm tìm được người đàn bà lý tưởng. Có điều tôi khuyên anh, khi nào tìm được người yêu, thì đừng bao giờ làm họ khổ một cách quá đáng. Nên nhớ rằng trái tim người đàn bà là vật mong manh và yếu đuối nhất trên đời. Dễ vỡ nhưng khó vá lành lại lắm anh ạ."
"Xin tạm biệt anh. Đừng đi tìm tôi mất công."
"Chúc anh gặp nhiều may mắn."
4 giờ sáng ngày 3/7.
"Vũ Vi"
Nhược Trần đọc xong thư là trở về phòng thay áo ngay, chàng gọi ông Triệu đánh xe sẵn chờ chàng.
Vừa phóng vào xe, Trần đã hối:
- Đến bệnh viện, nhanh lên!
Xe chạy như bay về phía bệnh viện, Nhược Trần giữ chặt bức thư trong tay, mồ hôi vã như tấm trên lưng. Vũ Vi! Đừng bỏ đi em. Đừng giận anh, cũng đừng bỏ anh! anh hối hận rồi, anh xin lỗi em, anh năn nỉ mà. Bây giờ em muốn gì cũng được hết, anh sẵn sàng chịu hết mọi hình phạt Vi em! Anh cần em!
Xe vừa ngừng trước cửa bệnh viện là Trần phóng bay vào trong, giữ cô y tá đầu tiên chàng gặp lại.
- Cô làm ơn cho biết Vũ Vi ở đâu?
- Vũ Vi!
Cô y tá ngạc nhiên:
- Tên một bệnh nhân phải không?
- Không phải, một y tá.
- Tôi không biết.
Cô y tá trẻ tuổi lắc đầu:
- Anh đến gặp bà y tá trưởng xem, ở đây có hơn trăm y tá lận mà.
Nhược Trần quên cả cám ơn, chạy nhanh lên phòng bà y tá trưởng.
- Xin bà cho biết, cô Vi hiện phục vụ phòng nào?
- Giang Vũ Vi phải không?
Vị y tá trưởng tuổi 30 ngoài đắn đo nhìn Trần:
- Ông tìm cô ấy có chuyện chi?
Những giọt mồ hôi hiện ra trên trán Trần.
- Dạ có chuyện cần lắm, bà làm ơn cho gặp.
- Nhưng hôm nay cô ấy nghỉ.
Nhược Trần thất vọng.
- Thế bà có địa chỉ cô ấy ở đây không?
Sự hớt hải của Trần làm cho bà y tá trưởng cảm động, bà gật đầu:
- Thôi được, để tôi tìm xem.
Vào trong một lúc bà mang ra địa chỉ và số điện thoại của Vũ Vi. Trần càng thất vọng hơn nữa. Đấy là địa chỉ của vườn mưa gió
- Bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa.
Trần nói, bà y tá mở to mắt.
- Thế hả? Vậy thì đành chịu vậy. Với mấy cô y tá đặc biệt và y tá đặc biệt họ khác nhau chỗ đó. Công việc họ không nhất định cũng như không phải lúc nào họ cũng ở bệnh viện cả.
Trần nuôi hy vọng.
- Nhưng cô Vũ Vi này phục vụ ở đây lâu năm rồi mà?
- Vâng, nhưng hơn nửa năm nay, cô ấy chăm sóc cho một số bệnh nhân lớn tuổi nên không có đến bệnh viện nữa.
Nhược Trần bối rối.
- Thế trước kia địa chỉ cô ta ở đâu, cư xá y tá à?
- Vâng, nhưng cũng không phải cư xá chính thức. Cô ấy và vài người bạn mướn một căn phòng nhỏ ở gần đâỵ Đó là cư xá X. Ông có thể đến đó hỏi thăm xem.
- Dạ, cám ơn.
Nhược Trần hấp tấp đứng dậy cáo từ. Trần làm sao biết được khi chàng vừa bước chân ra khỏi bệnh viện thì Vũ Vi cũng vừa từ một gian phòng nhỏ gần đấy bước ra.
- Cám ơn chị đã giúp em.
Vi nói sau tiếng thở buồn. Bà y tá lớn tuổi kéo nàng ngồi xuống.
- Làm sao cô phải lánh mặt ông ấy thế? Thấy ông ta rối rắm mà tội, chuyện tình phải không
Vũ Vi lắc đầu:
- Thôi chị đừng hỏi nữa, em không muốn ai nhắc đến hắn hết!
Bà y tá trưởng cười.
- Nhưng Vi vẫn còn yêu ông ta phải không?
Vũ Vi ngạc nhiên:
- Tại sao chị biết tôi yêu hắn?
- Nếu không yêu thì em đã không phải khổ sở như vậy.
Bà y tá trưởng vỗ nhẹ vai Vi.
- Đừng dấu tôi Vi ạ, dù sao tôi cũng hơn Vi trên 10 tuổi nên rất hiểu chuyện. Vi đừng ngại gì cả, có gì cứ nói tôi nghe, nếu có thể tôi sẽ giúp cho.
Vũ Vi bàng hoàng. Hình ảnh Nhược Trần như hiện ra trước mắt nàng. Ánh mắt van xin; buồn bã và giọng nói đêm nào...
- Không hiểu sao đầu em hôm nay lại đau quá, thôi em xin phép nghỉ hôm nay vậy.
Bà y tá trưởng lo lắng.
- Kiếm phòng có chưa?
- Dạ xong rồi, em vẫn tiếp tục ở phòng số 304 biệt thự X. ở đấy giá phòng hạ, có gì chị gọi dây nói cho em nhé.
- Được rồi em cứ về nghỉ đi.
Vũ Vi trở vê "nhà". - đây tuy mang tiếng là biệt thự nhưng chẳng qua chỉ là quán trọ dành cho những thiếu nữ độc thân. Hầu hết những người ở trọ nơi đây là y tá nên nó còn được gọi là cư xá y tá. Vào tới phòng riêng là Vi ngã ngay lên giường. Gương mặt ngơ ngác của Trần lại hiện ra. Vi thở dài, vùi đầu vào gối tìm giấc ngủ.
Ba ngày sau.
Vũ Vi trở về tiếp tục công việc, không những làm ban ngày không, nàng còn trực cả đêm, bên biết bao người bệnh đau khổ. Có người vừa tự tử, đụng xe, bệnh ung thư hay vừa mới mổ... Vi nhẫn nại công việc, cố lãng quên bóng người qua. Nhưng không làm sao quên được. Bà y tá trưởng ngày nào gặp nàng cũng nhắc.
- Vũ Vi ơi, anh chàng ấy lại đến hỏi em có đến làm không nữa đó.
Tại sao chàng lại "lì" thế? Tại sao Trần cứ đến tìm ta thế kia? Vi càng lúc càng thấy lòng mềm đi một tí. Một tuần sau đến cả vị y tá trưởng cũng không chịu được đến tìm Vi nói:
- Hắn lại đến, không lẽ em cứ dấu mãi địa chỉ sao?
Vi cứng rắn.
- Vâng.
- Tại sao em lại hờn lâu thế?
Vị y tá trưởng nhìn Vi tò mò:
- Tôi thấy hắn cũng không đến đổi nào. Kiên nhẫn đến độ tội nghiệp. Hắn lúc này có vẻ hốc hác hơn trước nhiều đấy nhé.
Vũ Vi nghe lòng chợt đau, nàng muốn gọi taxi trở về vườn mưa gió ngay. Nhưng rồi Vi nghĩ đến cuộc xô xát buổi tối hôm ấy, Vi lại xót xa. Chàng đã quá xem thường ta, ngỡ ta như bao nhiêu người con gái vì tiền khác, đó là một chuyện không thể tha thứ được. Không, không ta không thể trở lại Vườn mưa gió. Chuyện cũ đã qua rồi Trần và Vườn mưa gió chỉ nên xem như một chứng tích ngày nào thôi.
Thế là, trong mấy ngày liền, Vi tìm vui đến cuộc vui bên cạnh bác sĩ Ngô phòng quang tuyến. Họ đi dùng cơm, khiêu vũ, dạ hội. Đến đỗi người trong bệnh viện ai cũng nghĩ là họ sẽ kết đôi. Chỉ có Vũ Vi là biết rõ lòng mình. Càng đi chơi nàng càng thấy cô đơn hơn, vì tim nàng hình bóng đang ngự trị là Nhược Trần chớ không phải vị y sĩ phòng quang tuyến.
Một hôm, bà y tá trưởng đột nhiên đưa cho nàng xem một tờ báo, nơi mục rao vặt có hàng chữ to.
"Vi".
"Em không thể tha thứ cho anh được sao? Anh làm sao để chứng minh sự hối hận thật sự của anh cho em thấy? Xin em để anh gặp một lần. Anh van em.
Trần".
Bà y tá trưởng nhìn Vị
- Có phải tìm em không Vi?
Vũ Vi im lặng nắm chặt tờ báo. Ta có nên tha thứ cho chàng không? Những tư tưởng mâu thuẫn quay cuồng trong óc. Khi trở về nhà trọ. Vi mới nhớ hôm nay nàng có hẹn với bác sĩ phòng quang tuyến. Ngồi vào bàn trang điểm mà Vi cứ nghĩ đến lời rao vặt trên báo. Chàng đã hối hận, ta có nên tha thứ cho chàng chăng. Máy điện thoại nằm trên như chờ đợi. Vi đứng dậy như chiếc máy. Hay là ta cứ điện thoại cho chàng? Giả vờ hỏi thăm tình hình ở vườn mưa gió? Từng con số chạy vòng theo ngón tay..
Đột nhiên có tiếng chuông cửa reo. Bác sĩ Ngô đã đến! Vi đặt ống nghe xuống, thở dài, có lẽ định mệnh không muốn ta gặp chàng. Vi bước tới cửa.
- Xin anh vào...
Chưa dứt câu, Vi bỏ lửng, vì kẻ xuất hiện trước mắt không phải là bác sĩ Ngô mà là Nhược Trần. Sự xuất hiện bất ngờ của Nhược Trần khiến vi ngơ ngác.
Nàng không biết phải làm gì tiếp sau.
- Tôi... tôi có thể vào được chứ?
Vi đứng nép qua một bên. Không khí trong phòng như lắng xuống Trần ốm đi thật nhiều, đôi má hóp, mắt sâu trông rất tiều tụy. Mái tóc rối bù nhưng giọng vẫn còn trầm.
- Giận anh lắm sao Vi? Giận anh đến độ không cho thấy mặt, không cho anh cả cơ hội để tỏ bày sự hối hận sao Vi?
Giọng chàng đều và ấm, ngập đầy ăn năn khiến Vi trong phút mềm lòng đã chảy nước mắt. Trần bước tới, bàn tay đầy nghị lực đặt lên má nàng, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán.
- Em biết mấy ngày qua anh đã sống ra sao không? Anh gần như bỏ tất cả để lăn xả đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Đài Bắc, tất cả các cư xá trong đô thành. Anh cũng đến tìm hai cậu em của em, nhưng chúng dấu kín không chịu tiết lộ một chút nào về địa chỉ của em cả. Anh cô độc khôn cùng, nhưng vẫn không thối chí và sau cùng cũng làm cảm động được bà y tá trưởng ở bệnh viện. Em ác lắm, ở gần đây thôi mà khiến anh lội gần chết!
Thì ra bà y tá trưởng đã tiết lộ địa chỉ, Vũ Vi yên lặng với đôi mắt nhòa lệ; nàng để mặt chàng vuốt ve.
- Vũ Vi, tha cho anh em nhé?
Vũ Vi chưa trả lời, Trần đã siết nàng vào lòng. Vi như tan biến trong lòng đại dương, nàng ngẩng đầu lên sẵn sàng đón nhận nụ hôn của Trần.
Giữa lúc đó, đột ngột có tiếng động ở cửa, bác sĩ Ngô và đóa hoa hồng trên tay bước vào.
- Xong chưa Vi?
Vũ Vi vội vã đẩy Trần ra, mặt đỏ gấc vì thẹn. Bác sĩ Ngô cũng ngỡ ngàng không kém, ông hỏi.
- Đây là...
Mặt Trần tái hẳn lại, chàng gằn giọng.
- Chắc ông đây là bác sĩ Ngô phải không?
Câu hỏi có vẻ xấc xược của Trần khiến Vi thấy tự ái, và hình ảnh đêm nào ở Vườn mưa gió lại hiện ra trước mắt nàng. Không đợi bác sĩ Ngô lên tiếng, Vũ Vi bước đến cạnh ông, hất hàm về phía Trần.
- Vâng đúng là bác sĩ đây, rồi sao?
Nhược Trần trừng mắt nhìn hai người trước mặt.
- À thì ra thế nầy cô chẳng về vườn mưa gió!
Và không đợi ai lên tiếng, Trần bước nhanh ra, đóng sầm cửa lại. Tiếng động lớn khiến tim Vi như vỡ tan, nàng ngã xuống ghế rã rời. Chỉ có bác sĩ Ngô là đứng ngỡ ngàng với những đột biến quá nhanh.
Một ngày lại trôi qua.
Suốt đêm không ngủ, khiến Nhược Trần có vẻ mệt mỏi, chàng chỉ thiếp được một chút lúc gần sáng, lúc bầu trời phương đông đã có một màu trắng sữa. Thiếp đi với trái tim buồn phiền âu lo, và thức giấc nhìn vào đồng hồ, Trần đã thấy hơn 7 giờ. Không hiểu giờ nầy, Vi đã thức giấc chưa? Người đầu tiên chàng nghĩ đến trong ngày là Vi, Vi em! Em là niềm vui và nghĩa sống của anh. Vi em! Đừng hờn anh em nhé!
Bên ngoài chợt có tiếng gõ dồn dập. Nhược Trần chưa kịp thay áo thì bà Lý đã đẩy cửa bước vào.
- Cậu Ba ơi, cô Vi bỏ đi rồi!
Nhược Trần giật mình.
- Cô ấy đi làm sớm thế cơ à?
- Dạ không phải, cô Vi đi luôn.
Bà Lý vội vã đáp:
- Cô ấy mang theo tất cả đồ đạc, chỉ có mấy chiếc áo của cậu và ông chủ cho là để lại thôi. Chúng tôi cũng không biết cô Vi đi từ bao giờ, ông Triệu cũng không hay gì cả.
Nhược Trần bàng hoàng, chàng đẩy vội bà Lý qua một bên và chạy sang phòng Vi.
Cửa mở rộng. Dù biết Vi đã bỏ đi rồi, Trần vẫn lên tiếng gọi.
- Vũ Vi ơi! Vũ Vi!
Căn phòng yên lặng, chăn nệm trên giường xếp thẳng, bình thản vô tội vạ. Trần bước đến bàn, có bức thư dưới một quyển sách. Bức thư gửi lại cho chàng.
Kính gửi: Ông Định Nhược Trần
Trần vội vàng ngồi xuống mép giường mở thư.
"Anh Trần."
"Tôi đi rồi, vì sau cuộc cãi vã hôm qua, tôi biết rằng Vườn mưa gió nầy chẳng còn chỗ đứng cho tôi nữa."
"Bắt đầu từ hôm nghe đọc di chúc cha anh để lại, bắt đầu từ lúc nghiễm nhiên thành chủ nhân khu vườn mưa gió thì đời tôi cũng bắt đầu bị cuốn hút vào mưa gió. Nhưng với sự tự cao sẵn có, tôi đã không chịu cúi đầu khuất phục. Tôi vẫn đứng vững, mặc cho những lời dèm pha bỉ ổi vì những lời đó xuất phát từ cửa miệng của những người không đáng để tôi quan tâm. Nhưng với anh thì khác."
"Có lẽ, anh đã không nhớ những gì anh đã nói với tôi đêm qua, vì con người trong khi cãi vã, trong lúc nóng giận nói những câu khó nghe thì khi bình tĩnh trở lại làm gì nhớ mình đã nói gì. Không phải chỉ có anh thôi mà chắc tôi cũng vậy. Có điều từ ngôn ngữ hôm qua của anh, tôi đã hân hạnh nhìn rõ những nghi ngờ trong tiềm thức của anh. Đã nghi ngờ di sản của ông bố anh để lại cho tôi. Anh cũng cho tôi thấy anh đã đánh giá con người tôi thế nào. Hạ cấp, lãng mạn, và còn đi xa hơn. Nụ hôn hôm nào tôi đã dành cho anh chẳng qua là vì tôi tưởng anh sắp hưởng gia tàỉ"
"Anh Trần, thôi thì đời chẳng hiểu ta thì ta chịu vậy. Lúc xưa tôi đã lầm, tưởng rằng mình đã tìm được người tri âm nên giờ mới vỡ mộng. Tôi không còn đủ can đảm để sống ở vườn mưa gió nầy nữa. Tôi phải đi, và coi chuyện ngày nào như cơn mộng dữ, cũng như mong anh xem tôi như chiếc bóng mờ trong giấc mơ nào thôi."
"Bây giờ tôi mới thấy, tìm được một tri kỷ trên đời thật khó. 23 tuổi, 23 năm lặn hụp trong đời. Đã tưởng mình sắp tìm gặp, không ngờ sự thật quá tàn nhẫn. Anh là con người phiêu lãng thì hình bóng tôi trong anh chỉ là một thứ cát nhỏ trong sa mạc. Tôi đã lầm, tôi đóng kịch dở quá, nên bây giờ phải là lúc tôi lặng lẽ rời sân khấu để âm thầm kiểm điểm và ăn năn với chính mình."
"Giấy tờ nhà cửa đất đai, tôi đều để trong ngăn tủ, cha anh tuy nói là không có quyền chuyển nhượng hay tặng dữ, nhưng tôi nghĩ bất cứ một luật pháp nào cũng có chỗ sơ suất của nó, anh hãy đến tìm luật sư Mậu, tìm thử xem có cách nào để sang tên lại cho anh không."
"Bây giờ tôi nghĩ là, tôi không còn nợ anh gì nữa rồi. Anh có trách nhiệm nặng nề của cha anh để lại. Tôi xin nguyện cầu cho anh mong anh sớm hoàn thành mộng ước của cha anh. Tôi cũng cầu chúc cho anh sớm tìm được người đàn bà lý tưởng. Có điều tôi khuyên anh, khi nào tìm được người yêu, thì đừng bao giờ làm họ khổ một cách quá đáng. Nên nhớ rằng trái tim người đàn bà là vật mong manh và yếu đuối nhất trên đời. Dễ vỡ nhưng khó vá lành lại lắm anh ạ."
"Xin tạm biệt anh. Đừng đi tìm tôi mất công."
"Chúc anh gặp nhiều may mắn."
4 giờ sáng ngày 3/7.
"Vũ Vi"
Nhược Trần đọc xong thư là trở về phòng thay áo ngay, chàng gọi ông Triệu đánh xe sẵn chờ chàng.
Vừa phóng vào xe, Trần đã hối:
- Đến bệnh viện, nhanh lên!
Xe chạy như bay về phía bệnh viện, Nhược Trần giữ chặt bức thư trong tay, mồ hôi vã như tấm trên lưng. Vũ Vi! Đừng bỏ đi em. Đừng giận anh, cũng đừng bỏ anh! anh hối hận rồi, anh xin lỗi em, anh năn nỉ mà. Bây giờ em muốn gì cũng được hết, anh sẵn sàng chịu hết mọi hình phạt Vi em! Anh cần em!
Xe vừa ngừng trước cửa bệnh viện là Trần phóng bay vào trong, giữ cô y tá đầu tiên chàng gặp lại.
- Cô làm ơn cho biết Vũ Vi ở đâu?
- Vũ Vi!
Cô y tá ngạc nhiên:
- Tên một bệnh nhân phải không?
- Không phải, một y tá.
- Tôi không biết.
Cô y tá trẻ tuổi lắc đầu:
- Anh đến gặp bà y tá trưởng xem, ở đây có hơn trăm y tá lận mà.
Nhược Trần quên cả cám ơn, chạy nhanh lên phòng bà y tá trưởng.
- Xin bà cho biết, cô Vi hiện phục vụ phòng nào?
- Giang Vũ Vi phải không?
Vị y tá trưởng tuổi 30 ngoài đắn đo nhìn Trần:
- Ông tìm cô ấy có chuyện chi?
Những giọt mồ hôi hiện ra trên trán Trần.
- Dạ có chuyện cần lắm, bà làm ơn cho gặp.
- Nhưng hôm nay cô ấy nghỉ.
Nhược Trần thất vọng.
- Thế bà có địa chỉ cô ấy ở đây không?
Sự hớt hải của Trần làm cho bà y tá trưởng cảm động, bà gật đầu:
- Thôi được, để tôi tìm xem.
Vào trong một lúc bà mang ra địa chỉ và số điện thoại của Vũ Vi. Trần càng thất vọng hơn nữa. Đấy là địa chỉ của vườn mưa gió
- Bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa.
Trần nói, bà y tá mở to mắt.
- Thế hả? Vậy thì đành chịu vậy. Với mấy cô y tá đặc biệt và y tá đặc biệt họ khác nhau chỗ đó. Công việc họ không nhất định cũng như không phải lúc nào họ cũng ở bệnh viện cả.
Trần nuôi hy vọng.
- Nhưng cô Vũ Vi này phục vụ ở đây lâu năm rồi mà?
- Vâng, nhưng hơn nửa năm nay, cô ấy chăm sóc cho một số bệnh nhân lớn tuổi nên không có đến bệnh viện nữa.
Nhược Trần bối rối.
- Thế trước kia địa chỉ cô ta ở đâu, cư xá y tá à?
- Vâng, nhưng cũng không phải cư xá chính thức. Cô ấy và vài người bạn mướn một căn phòng nhỏ ở gần đâỵ Đó là cư xá X. Ông có thể đến đó hỏi thăm xem.
- Dạ, cám ơn.
Nhược Trần hấp tấp đứng dậy cáo từ. Trần làm sao biết được khi chàng vừa bước chân ra khỏi bệnh viện thì Vũ Vi cũng vừa từ một gian phòng nhỏ gần đấy bước ra.
- Cám ơn chị đã giúp em.
Vi nói sau tiếng thở buồn. Bà y tá lớn tuổi kéo nàng ngồi xuống.
- Làm sao cô phải lánh mặt ông ấy thế? Thấy ông ta rối rắm mà tội, chuyện tình phải không
Vũ Vi lắc đầu:
- Thôi chị đừng hỏi nữa, em không muốn ai nhắc đến hắn hết!
Bà y tá trưởng cười.
- Nhưng Vi vẫn còn yêu ông ta phải không?
Vũ Vi ngạc nhiên:
- Tại sao chị biết tôi yêu hắn?
- Nếu không yêu thì em đã không phải khổ sở như vậy.
Bà y tá trưởng vỗ nhẹ vai Vi.
- Đừng dấu tôi Vi ạ, dù sao tôi cũng hơn Vi trên 10 tuổi nên rất hiểu chuyện. Vi đừng ngại gì cả, có gì cứ nói tôi nghe, nếu có thể tôi sẽ giúp cho.
Vũ Vi bàng hoàng. Hình ảnh Nhược Trần như hiện ra trước mắt nàng. Ánh mắt van xin; buồn bã và giọng nói đêm nào...
- Không hiểu sao đầu em hôm nay lại đau quá, thôi em xin phép nghỉ hôm nay vậy.
Bà y tá trưởng lo lắng.
- Kiếm phòng có chưa?
- Dạ xong rồi, em vẫn tiếp tục ở phòng số 304 biệt thự X. ở đấy giá phòng hạ, có gì chị gọi dây nói cho em nhé.
- Được rồi em cứ về nghỉ đi.
Vũ Vi trở vê "nhà". - đây tuy mang tiếng là biệt thự nhưng chẳng qua chỉ là quán trọ dành cho những thiếu nữ độc thân. Hầu hết những người ở trọ nơi đây là y tá nên nó còn được gọi là cư xá y tá. Vào tới phòng riêng là Vi ngã ngay lên giường. Gương mặt ngơ ngác của Trần lại hiện ra. Vi thở dài, vùi đầu vào gối tìm giấc ngủ.
Ba ngày sau.
Vũ Vi trở về tiếp tục công việc, không những làm ban ngày không, nàng còn trực cả đêm, bên biết bao người bệnh đau khổ. Có người vừa tự tử, đụng xe, bệnh ung thư hay vừa mới mổ... Vi nhẫn nại công việc, cố lãng quên bóng người qua. Nhưng không làm sao quên được. Bà y tá trưởng ngày nào gặp nàng cũng nhắc.
- Vũ Vi ơi, anh chàng ấy lại đến hỏi em có đến làm không nữa đó.
Tại sao chàng lại "lì" thế? Tại sao Trần cứ đến tìm ta thế kia? Vi càng lúc càng thấy lòng mềm đi một tí. Một tuần sau đến cả vị y tá trưởng cũng không chịu được đến tìm Vi nói:
- Hắn lại đến, không lẽ em cứ dấu mãi địa chỉ sao?
Vi cứng rắn.
- Vâng.
- Tại sao em lại hờn lâu thế?
Vị y tá trưởng nhìn Vi tò mò:
- Tôi thấy hắn cũng không đến đổi nào. Kiên nhẫn đến độ tội nghiệp. Hắn lúc này có vẻ hốc hác hơn trước nhiều đấy nhé.
Vũ Vi nghe lòng chợt đau, nàng muốn gọi taxi trở về vườn mưa gió ngay. Nhưng rồi Vi nghĩ đến cuộc xô xát buổi tối hôm ấy, Vi lại xót xa. Chàng đã quá xem thường ta, ngỡ ta như bao nhiêu người con gái vì tiền khác, đó là một chuyện không thể tha thứ được. Không, không ta không thể trở lại Vườn mưa gió. Chuyện cũ đã qua rồi Trần và Vườn mưa gió chỉ nên xem như một chứng tích ngày nào thôi.
Thế là, trong mấy ngày liền, Vi tìm vui đến cuộc vui bên cạnh bác sĩ Ngô phòng quang tuyến. Họ đi dùng cơm, khiêu vũ, dạ hội. Đến đỗi người trong bệnh viện ai cũng nghĩ là họ sẽ kết đôi. Chỉ có Vũ Vi là biết rõ lòng mình. Càng đi chơi nàng càng thấy cô đơn hơn, vì tim nàng hình bóng đang ngự trị là Nhược Trần chớ không phải vị y sĩ phòng quang tuyến.
Một hôm, bà y tá trưởng đột nhiên đưa cho nàng xem một tờ báo, nơi mục rao vặt có hàng chữ to.
"Vi".
"Em không thể tha thứ cho anh được sao? Anh làm sao để chứng minh sự hối hận thật sự của anh cho em thấy? Xin em để anh gặp một lần. Anh van em.
Trần".
Bà y tá trưởng nhìn Vị
- Có phải tìm em không Vi?
Vũ Vi im lặng nắm chặt tờ báo. Ta có nên tha thứ cho chàng không? Những tư tưởng mâu thuẫn quay cuồng trong óc. Khi trở về nhà trọ. Vi mới nhớ hôm nay nàng có hẹn với bác sĩ phòng quang tuyến. Ngồi vào bàn trang điểm mà Vi cứ nghĩ đến lời rao vặt trên báo. Chàng đã hối hận, ta có nên tha thứ cho chàng chăng. Máy điện thoại nằm trên như chờ đợi. Vi đứng dậy như chiếc máy. Hay là ta cứ điện thoại cho chàng? Giả vờ hỏi thăm tình hình ở vườn mưa gió? Từng con số chạy vòng theo ngón tay..
Đột nhiên có tiếng chuông cửa reo. Bác sĩ Ngô đã đến! Vi đặt ống nghe xuống, thở dài, có lẽ định mệnh không muốn ta gặp chàng. Vi bước tới cửa.
- Xin anh vào...
Chưa dứt câu, Vi bỏ lửng, vì kẻ xuất hiện trước mắt không phải là bác sĩ Ngô mà là Nhược Trần. Sự xuất hiện bất ngờ của Nhược Trần khiến vi ngơ ngác.
Nàng không biết phải làm gì tiếp sau.
- Tôi... tôi có thể vào được chứ?
Vi đứng nép qua một bên. Không khí trong phòng như lắng xuống Trần ốm đi thật nhiều, đôi má hóp, mắt sâu trông rất tiều tụy. Mái tóc rối bù nhưng giọng vẫn còn trầm.
- Giận anh lắm sao Vi? Giận anh đến độ không cho thấy mặt, không cho anh cả cơ hội để tỏ bày sự hối hận sao Vi?
Giọng chàng đều và ấm, ngập đầy ăn năn khiến Vi trong phút mềm lòng đã chảy nước mắt. Trần bước tới, bàn tay đầy nghị lực đặt lên má nàng, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán.
- Em biết mấy ngày qua anh đã sống ra sao không? Anh gần như bỏ tất cả để lăn xả đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Đài Bắc, tất cả các cư xá trong đô thành. Anh cũng đến tìm hai cậu em của em, nhưng chúng dấu kín không chịu tiết lộ một chút nào về địa chỉ của em cả. Anh cô độc khôn cùng, nhưng vẫn không thối chí và sau cùng cũng làm cảm động được bà y tá trưởng ở bệnh viện. Em ác lắm, ở gần đây thôi mà khiến anh lội gần chết!
Thì ra bà y tá trưởng đã tiết lộ địa chỉ, Vũ Vi yên lặng với đôi mắt nhòa lệ; nàng để mặt chàng vuốt ve.
- Vũ Vi, tha cho anh em nhé?
Vũ Vi chưa trả lời, Trần đã siết nàng vào lòng. Vi như tan biến trong lòng đại dương, nàng ngẩng đầu lên sẵn sàng đón nhận nụ hôn của Trần.
Giữa lúc đó, đột ngột có tiếng động ở cửa, bác sĩ Ngô và đóa hoa hồng trên tay bước vào.
- Xong chưa Vi?
Vũ Vi vội vã đẩy Trần ra, mặt đỏ gấc vì thẹn. Bác sĩ Ngô cũng ngỡ ngàng không kém, ông hỏi.
- Đây là...
Mặt Trần tái hẳn lại, chàng gằn giọng.
- Chắc ông đây là bác sĩ Ngô phải không?
Câu hỏi có vẻ xấc xược của Trần khiến Vi thấy tự ái, và hình ảnh đêm nào ở Vườn mưa gió lại hiện ra trước mắt nàng. Không đợi bác sĩ Ngô lên tiếng, Vũ Vi bước đến cạnh ông, hất hàm về phía Trần.
- Vâng đúng là bác sĩ đây, rồi sao?
Nhược Trần trừng mắt nhìn hai người trước mặt.
- À thì ra thế nầy cô chẳng về vườn mưa gió!
Và không đợi ai lên tiếng, Trần bước nhanh ra, đóng sầm cửa lại. Tiếng động lớn khiến tim Vi như vỡ tan, nàng ngã xuống ghế rã rời. Chỉ có bác sĩ Ngô là đứng ngỡ ngàng với những đột biến quá nhanh.