QUỲNH DAO
Chương 20
Tác giả: QUỲNH DAO
Italia, đó là thiên đường của nhà hội họa. Đất nước với những cảnh sắc thiên nhiên tuyệt vời, những quảng trường, nhà thờ, đền đài lăng tẩm và những câu chuyện chung quanh các công trình kiến trúc luôn là đề tài cho những tài năng.
Đan đã đến Italia trong một kỳ nghỉ hè trước đây. Chuyến đi có được bởi sự tài trợ của một nhà mạnh thường quân về nghệ thuật người Hoa mến tài chàng. Lần ấy, gần hai tháng trời trên đất Italia, Đan đã được đến những nơi chàng muốn đến. Được xem những nơi chàng cần xem. Phong cảng và con người ở đây như muốn lưu giữ người.
Lần này Đan trở lại Italia, trước mắt chàng bây giờ là thành Vơnidơ, thành phố như một bức ảnh màu sống động với dẫy kênh lớn, với chiếc cầu trắng tựa như được đào từ một tảng băng tuyết khổng lồ và nóc những ngôi nhà thờ vươn thẳng lên giữa trời xanh thẳm.
Đan hoan hỉ nhớ lại những con đường trong thành phố mà chàng đã từng qua, cá con đường từ nhà ga dẫn đến phố chính ồn ào. Nơi trước đây Đan đã lưu lại cả tuần và đã vẽ chân dung cho những khách bộ hành trên phố mà thù lao chỉ là lời cảm ơn với một đồng xu may mắn.
Giá mà có Jane ở đây, chàng sẽ chỉ cho nàng xem tất cả. Họ sẽ đi đến quảng trường nhà thờ chính. Nàng sẽ nhìn thấy những cung điện cổ kính, sẽ nhìn thấy những điều kỳ diệu của nền kiến trúc cổ xưa. Còn sau đó? Đan bỗng bâng khuâng khi nghĩ đến cảnh tượng chàng và Jane đứng trên những phiến đá bóng lộn của quảng trường San Marcô. Nàng sẽ ngả đầu vào vai Đan, đôi mắt hồ thu mở to và đôi môi xinh đẹp sẽ thì thầm: Chao ôi, đẹp quá...
Khi trở về, Jane sẽ sánh vai bên chàng. Họ đi loanh quanh qua các phố chật hẹp, vòng qua những ngõ hẻm, và bước trên những chiếc cầu tráng lệ của Vơnidơ.
Những ước mơ ấy sưởi ấm cho cuộc sống của Đan, cho niềm hy vọng mà chàng bấy lâu rồi vẫn cố tình níu kéo.
Đan thuê phòng ở khách sạn trên quảng trường thanh phố chính, nơi chàng đã từng lưu lại. Chàng muốn được sống lại những hình ảnh êm đềm đã có, để lòng thư thả chuẩn bị cho công việc những ngày sắp tới.
Phòng tranh ở Vơnidơ của Đan, một họa sĩ Trung Hoa trẻ tuổi là một sự bất ngờ, lạ lùng và đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ngày phòng tranh mở cửa, Đan phải vất vả lắm mới thoát ra được vòng vây của những người ngưỡng mộ chàng. Với Đan đây là sự thường đến với chàng. Những bức sơn dầu treo được thể hiện theo phong cách phương Đông, những bức tranh thủy mặc trên khung lụa, những họa phẩm sơn mài và điêu khắc được tái tạo từ đôi tay tài hoa của chàng luôn lưu lại niềm vui và sự bất ngờ cho công chúng. Điều bất ngờ với Đan là tại Vơnidơ, ngay chính phòng tranh của mình, chàng đã gặp lại Ginna và Gienni.
Ginna đi cùng chồng chưa cưới là một bác sĩ người Pháp điển trai mê hội họa. Nàng hiện ra một cách bất ngờ giữa phòng tranh trong ngày đầu tiên làm Đan cũng sững sờ.
Ginna dễ dàng nhận ra Đan, nàng bảo:
- Thời gian không làm cho ông thay đổi chút nào.
- Còn nó đã làm cho Ginna hạnh phúc.
Ginna cười khi Đan tiếp lời nàng. Ginna và chồng chưa cưới của nàng đang hạnh phúc trong những ngày du lịch khắp trời Âu. Họ ghé qua Vơnidơ một tuần trước khi bay về Paris và làm lễ cưới tại đó. Nghe quảng cáo có triển lãm tranh của Đan, thế là Ginna tìm đến. Paul, chồng chưa cưới của nàng lại là một họa sĩ nghiệp dư và rất mê tranh thủy mặc, chàng muốn bộ sưu tập của mình mỗi ngày được bổ sung thêm.
Câu chuyện giữa ba người đang vui, thì Ginna bỗng nhớ đến chuyện xưa:
- Ông có tin gì về Jane không?
Đan cười buồn lắc đầu. Ginna hỏi tiếp:
- Còn gia đình ngài mục sư Ađam?
Lại một nụ cười buồn kèm theo một cái lắc đầu nữa. Ginna không hỏi tiếp nữa. Nàng đưa mắt nhìn vào phòng tranh. Trong phòng vẫn đông người nhưng tiếng ồn ào của phút khai mạc không còn nữa. Mọi người đang thưởng ngoạn tác phẩm của Đan.
- Ông vẫn thế, một mình?
Ginna bất chợt lại hỏi tiếp. Lần này thì Đan cười vui vẻ, chỉ vào phòng tranh nói với nàng:
- Không, tôi hết ở một mình rồi. Ginna thấy không? Ở đó nhiều tranh lắm.
- Chị Jane hạnh phúc thật - Ginna nói. Nàng im lặng một lát rồi tiếp - Ông là một người kỳ lạ. Ginna không hiểu nổi ông được.
- Tôi là một người Trung Hoa cổ xưa còn sót lại...
Đan nói vui tiếp lời Ginna, rồi chàng bảo nàng:
- Ta đi thôi, Paul đang chờ Ginna đấy.
- Anh ấy sẽ quên mất Ginna khi ở bên tranh của ông thôi.
Ginna nói, và họ đi vào nhà.
Trước khi chia tay, Ginna hứa khi nào biết một tin gì về gia đình mục sư Ađam, Jane và hai chị em song sinh, nàng sẽ báo tin cho Đan biết. Chàng chân thành cảm ơn nàng và chúc hai người lên đường hạnh phúc.