watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Thiên đường rực lửa-Chương 10 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

Chương 10

Tác giả: QUỲNH DAO

"Khiết Linh" Chàng lẩm nhẩm cái tên. "Cái tên rất đẹp, đẹp cũng như ngườị Khiết Linh, cái tên nghe rất hay, rất ý nghĩa! Khiết Linh! Hà Khiết Linh!"
Chàng nhìn nàng cười, Lại phát giác ra một chuyện chưa hề xảy ra từ trước tới nay: "Khiết Linh" chưa bao giờ chàng được nghe cái tên hay đến thế.

Mùa hè, năm 1975.
Hoa sen trong vườn thực vật đang tới mùa nở rộ. Cả một hồ lá xanh rì, làm người nhìn chói cả mắt, những chiếc lá thật to, nằm trải dài, phủ gần kín cả mặt hồ. Những đóa hoa mỹ miều, kiều diễm, từ trong những chiếc lá xanh um vươn ra những cọng dài thon thả, từng đóa, từng đóa, nửa úp mở, nửa e ấp, từng đóa, từng đóa, nở tung cánh nõn nà, từng đóa, từng đóa, hơi rũ xuống như sắp tàn đi ... tất cả tô điểm thêm sắc màu cho đám lá xanh tươi bên dướị Cánh hoa màu hồng phấn, đón lấy ánh nắng chói chan của mùa hè rực rỡ, màu sắc trở nên đậm đậm nhạt nhạt, nõn nà kiều diễm, mỗi một đóa hoa là một bài thơ, mỗi một đóa hoa là một bức họạ
Triển Mộc Nguyên cầm chiếc máy chụp hình trên tay, nhắm vào từng đóa sen trên mặt hồ, chụp liên miên không ngừng nghỉ. Chàng đã sắp trở thành chuyên gia chụp hình những đóa hoa sen rồi, cũng như có nhiều họa sĩ chuyên vẽ hình hoa sen, thì ra, hoa sen lại có nhiều nét quyến rũ đến thế. Chỉ cần đến gần nó, người ta sẽ bị nó quyên rũ, mê hoặc. Vì mỗi một đóa hoa sen, đều có nét đặc sắc, độc đáo riêng của nó, chụp từ những góc cạnh khác nhau, nó đều có những nét đẹp khác nhaụ
Chàng bị thu hút bởi một đóa hoa đang nở e ấp trên mặt hồ, nó nằm cách thật xa những đóa hoa khác, cô độc, lặng lẽ ở một góc hồ yên lặng, như thể một "người quân tử" đang ở ẩn "nơi vắng vẻ", những cánh hoa trắng muốt, như thể màu mây trắng trên trờị So với những cánh hoa màu hồng phấn của những đóa hoa sen khác, đó lại là một điều khác thường. Chàng cảm thấy phấn khởi, phải chụp đóa hoa sen này mới được, có thể gởi đến tạp chí "Hoàng Quán" làm hình bìạ Mỗi một mùa hè, có rất nhiều tạp chí dùng hoa sen làm hình bìạ
Chàng đang nhắm ngay vào đóa hoa, điều chỉnh ống zoom, kéo gần, kéo gần thêm, chàng muốn một bức ảnh thật gần. ánh mắt chàng xuyên qua máy chụp hình, ngắm nghía đóa hoa đó, đứng vươn mình trong nắng, hơi dao động nhẹ nhàng, có gió thoảng nhẹ quạ Chàng định chờ qua cơn gió, chàng muốn chụp một bức ảnh thật rõ, có thể thấy luôn cả những lằn vân trên cánh hoạ ánh mắt chàng dời từ đóa hoa xuống mặt nước. Mặt hồ hơi có chút sóng gợn lăn tăn, hơi có chút bèo bọt nổi lên, dưới nước, có thể có cá. Chàng kiên nhẫn, nhàn nhã đợi chờ. Chàng không gấp, chụp ảnh đẹp không thể nào gấp được, đây không phải là "nhiếp ảnh tin tức", đây là "nhiếp ảnh nghệ thuật". Thật là dỏm! Từ lúc đầu, lẽ ra chàng phải theo học về môn "nhiếp ảnh nghệ thuật" mới phải, "nhiếp ảnh tin tức" gần như là sự mai một cho thiên tài của chàng ... không gấp, đã có thể chụp rồi đâỵ Gợn sóng lăn tăn trên mặt nước đã biến mất, đã yên lặng trở lạị Chàng ngớ người ra, trên mặt nước hồ yên lặng đó, có một cái bóng mơ hồ, lung linh, huyền ảo, cái bóng của một người đàn bà, đội chiếc nón rơm màu trắng, bên cạnh đóa hoa sen màu trắng. Chàng lẹ làng bấm máy, chụp ngay tấm ảnh nàỵ
Sau đó, do phản ứng tự nhiên, chàng đưa ống kính lên phía trên, dõi theo bóng người áo trắng đó, ống kính đã dời lên rồi, đuổi theo được mục tiêu rồị Đó là một chiếc cầu nhó, trên lan can cầu, có một người đàn bà đang đứng tựa ở đó. Cái nón rơm rộng vành màu trắng che đi phần trên của trán, mấy lọn tóc mai từ trong cái nón rơm đưa ra, bay phất phơ trong gió nhẹ, Những lọn tóc đó hình như là những vật màu đen duy nhất trên người nàng. Nàng mặc chiếc áo sơ mi bằng tơ trắng, chiếc váy đầm bằng lụa trắng, một góc của váy đầm cũng đang phất phơ trong gió. Đôi chân nàng thon dài, xinh xắn, trên chân là đôi giày cao gót có dây cột nơ trắng. Chàng đưa ống kính từ đôi chân xinh đẹp đó lên phía trên nữa, vòng eo thon nhỏ, bộ ngực thanh tân, trên cổ quàng chiếc khăn tơ màu trắng tinh, chiếc khăn tơ đó cũng đang bay phất phơ trong gió nhẹ. Ống kính lại được đưa lên cao hơn, nhắm ngay vào gương mặt đó, điều chỉnh ống zoom đến cận độ. Chàng định thần nhìn kỹ, có một khoảng khắc, chàng tưởng như mình ngưng thở.
Đó là một gương mặt không thể nào chê vào đâu được! Cái cằm nhòn nhọn, cái miệng nhỏ xinh xinh, viền môi thật rõ nét, với những độ cong thật đẹp. Sống mũi dọc dừa thanh tú, mang theo nét đẹp đặc biệt của Đông phương, chóp mũi nhỏ và thẳng tắp. Đôi mắt to đang khép lại một nửa, nàng đang đưa mắt nhìn xuống những đóa hoa sen dưới hồ, do đó, ánh nhìn của nàng rủ xuống, vì vậy, đôi hàng mi cong vút và dầy đậm của nàng tạo nên một hàng bóng mờ thật đẹp phía dưới mắt. Đôi tròng mắt đang nửa khép của nàng có một thứ tình cảm dịu dàng, chăm chú nào đó, làm cho người nhìn cảm thấy xúc động. Cái nón rơm trắng che đi hết một bên chân mày, hàng chân mày bên kia đầy đặn và dài như được vẽ thật khéo léọ Dịu dàng. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng được nhìn thấy nét dịu dàng như thế. Tĩnh lặng. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng nhìn thấy được sự tĩnh lặng như thế. Xinh đẹp. Đúng vậy, dĩ nhiên là nàng rất xinh đẹp (dù sao cũng không thể nói là chàng chưa bao giờ nhìn thấy sự xinh đẹp), thế nhưng, ngoài nét xinh đẹp đó, trên gương mặt của nàng còn có một thứ khác, mà chàng chưa bao giờ nhìn thấy! Chàng cố gắng moi óc tìm kiếm những từ ngữ trong đầu mình, đột nhiên chàng nghĩ đến hai chữ: cao quý. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng nhìn thấy được nét cao quý như thế. Tuy nhiên, không chỉ là nét cao quý, mà còn cao xa hơn cả nét cao quý, nàng còn có một nét siêu phàm thoát tục nào đó, như đóa hoa sen màu trắng kia! Thoát tục. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng nhìn thấy một nét thoát tục như thế ... còn nữa, còn nữa, cái thần sắc đó, cái thần sắc như thể tư lự, mang theo vài phần hoang mang, vài phần nuối tiếc, vài phần dịu dàng, vài phần lạc lõng ... tất cả hợp lại với nhau, tạo thành một nét buồn man mác, không thể nào diễn tả được bằng lời nói, một nét buồn mà có thể cả chính bản thân nàng cũng không hề cảm thấỵ Trời ạ! Nàng đúng là một "phép lạ"!
Triển Mộc Nguyên đưa ngón tay bấm lia lịạ Nghiêng qua trái, thêm một tấm! Nghiêng qua phải, thêm một tấm! Chỉ đôi mắt, thêm một tấm! Chỉ cái miệng xinh xinh, thêm một tấm! Chỉ phần đầu, thêm một tấm! Chỉ một phần mặt và lọn tóc phất phơ, thêm một tấm! Bán thân, thêm một tấm! Toàn cảnh, thêm một tấm! Đôi mi cong vút của người đàn bà đó bắt đầu ngước lên rồi, chàng lại zoom ngay đôi mắt, trời ạ! Đôi con ngươi đen lay láy và sâu thẳm đó, mơ màng như có một làn sương mỏng, nửa như u uất, nửa như u sầu ... chàng lại bấm lia bấm lịa! Come on, nhìn lên đi, đúng vậy, lại thêm một tấm! thêm một tấm! chết chưa, bấm không được nữa rồi, máy đã hết phim rồi!
Chàng tháo máy chụp hình xuống, ngước mắt nhìn vào người đàn bà trên cầụ Nàng đưa tay đẩy đẩy chiếc nón trên đầu, đang đưa mắt nhìn sang bên đây, hình như nàng đã phát giác ra có người chụp lén nàng. Quay người đi, nàng rời khỏi lan can đó, bước chân nhịp nhàng, uyển chuyển bỏ đị ý, đừng, khoan đã! Trái tim Triển Mộc Nguyên kêu lên, đợi tôi thay xong cuộn phim mới đã! Người đàn bà đó đã cất bước, hướng về một phía khác của chiếc cầu nhỏ. Triển Mộc Nguyên cuống quýt, không có thì giờ thay phim rồi, thế nhưng, làm sao người ta có thể bỏ rơi một "phép lạ".
Chàng rượt theo, trên cổ chàng đang đeo chiếc máy chụp hình Nikon tối tân nhất vào thời đó, chiếc máy chụp hình này có gắn một ống zoom to tổ bố, nặng khoảng một kí lô, trên lưng chàng lại đeo thêm một cái túi to, trong đó lỉnh kỉnh đủ thứ, nào vọng viễn kính, nào kính tiêu chuẩn v.v ... tất cả có khoảng hai kí lộ Ban nãy, trong lúc gấp rút chàng chỉ mới dùng có ống zoom, quả thật là chưa đủ. Nếu như "phép lạ" này chịu để cho chàng thay đổi đủ thứ ống kính để chụp, chàng dám bảo đảm là sẽ để lại cho thế giới này một sự "hoàn mỹ" thật quyến rũ.
Chàng đã rượt tới "phép lạ" đó.
Chàng vừa thở hồng hộc vừa kêu lên.
- ô, cô ơi, chờ một chút!
Người đàn bà đó đứng lại, quay mặt nhìn chàng. Gương mặt thật trẻ, làn da mịn màng trắng muốt, chàng dám cá là nàng mới chỉ ngoài hai mươị Đôi mắt to tròn đó, trông dịu dàng và yên tĩnh, nét u sầu man mác lúc nãy đã biến mất, bây giờ, ánh mắt đó trông sáng rực và trong vắt, phản chiếu dưới ánh nắng, đôi mắt đó mang nét ngây thơ như trẻ nít.
- Có chuyện gì không?
Nàng hỏi, thanh âm thanh thót vui taị Chàng cuống quýt thú tội:
- Như thế này, ban nãy, tôi đã vô tình chụp một số ảnh về cô ... Ồ! tôi nghĩ, tốt nhất là tôi nên tự giới thiệu trước đã ...
Chàng lục tung tất cả các túi tìm tấm danh thiếp, chết rồi, lại quên đem theo danh thiếp nữa rồi! Chàng sờ sờ vào túi áo sơ mi, túi quần, lại lật luôn cả mấy cái ngăn trong cái túi đựng máy chụp hình. "Phép lạ" đó yên lặng nhìn chàng "biểu diễn", đôi mắt lộ vẻ hiếu kỳ. Cuối cùng, chàng cũng khoan khoái kêu lên một tiếng đắc thắng, chàng đã móc ra được trong cái ví nhỏ của mình một tấm danh thiếp đưa cho nàng:
- ... Tôi họ Triển, cái họ rất kỳ, phải không cổ Tuy nhiên trong "Thất hiệp Ngũ Nghĩa" có một nhân vật tên là Triển Chiêu, đó là người đồng tông với tôị Tôi tên là Triển Mộc Nguyên, tốt nghiệp trường Đại học Chính trị Đài Bắc khoa Tân Văn, sau đó đi Mỹ, học về ngành nhiếp ảnh tân vặn mới vừa trở về nước hơn một năm naỵ Hiện nay, tôi đang dạy khoa nhiếp ảnh tân văn ở trường Đại học xxx, đồng thời, tôi cũng rất yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh. Tôi đang cộng tác với nhiều tạp chí ở Đài Bắc, cung cấp hình bìa cho họ ....
Chàng nói một hơi dài, như thể đang "báo cáo lý lịch" tìm việc, nói đến đây tự chàng cũng cảm thấ y mình hơi ngô ngố. Ngố. Đúng vậy, cái ngố mà chàng chưa hề bao giờ có từ trước đến naỵ Chàng dừng lại, miệng nở một nụ cười ngượng nghịu:
- ... Tất cả đều có trên danh thiếp!
Nàng nhìn chàng yên lặng, lại yên lặng đưa mắt nhìn vào danh thiếp. Triển Mộc Nguyên giáo sư khoa tân văn của trường Đại học xxx. Danh thiếp rất đơn giản, bên dưới chỉ thêm có địa chỉ và số điện thoạị Thật sự ra, rất nhiều thứ chàng nói, đều không có trên danh thiếp. Giáo sư, nàng lại ngước mắt lên nhìn chàng, mỉm cười nàng nói:
- Trông anh giống như một sinh viên, không giống một giáo sư chút nàọ
- Vậy saỏ ...
Chàng cũng cười, chú ý nhìn gương mặt nàng. Chàng quả thật rất muốn ghi lại nụ cười của nàng vào máy ảnh, chàng hỏi:
- ... Tôi có thể được biết tên cô không?
Nàng nhìn chàng thật chăm chú, nói bằng giọng nói thật nghiêm chỉnh:
- Không được.
Chàng hơi ngớ người ra, ngỡ rằng mình nghe saị Suốt cuộc đời chàng, chưa bao giờ đụng phải cây đinh như thế này, do đó, chàng như không tin vào thính giác của mình. Chàng lại hói:
- Cô nói gì?
- Tôi nói tôi không thể cho anh biết tên của tôị
Nàng nói bằng một giọng nói rõ ràng, phát âm thật chính xác, hoàn chỉnh. Trên gương mặt, vẫn mang theo nụ cười mỉm thật an lành, thật tự nhiên.
- Ồ! ...
Chàng ngớ ra hết hai giây, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, chàng nói:
- ... Mẹ cô dạy rằng, không được tùy tiện nói tên mình cho người lạ nghe, và cũng không được tùy tiện nói chuyện với người lạ. Tại vì, xã hội này có rất nhiều người xấu, có phải không?
Nàng nhìn chàng, mỉm cười không nóị
Chàng không còn cách nào khác. Cúi đầu xuống, chàng nhìn thấy chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ mình. Chàng lại cảm thấy tinh thần phấn khởi:
- Như vậy, hay là cô cho phép tôi chụp vài tấm hình, có được không? Tới chỗ giàn hoa kia để chụp.
Nàng lại nói:
- Không được.
Chàng hơi cúi đầu xuống:
- ô! cũng không được?
Miệng chàng hơi há ra, chàng tin rằng bộ vó của mình lúc này quả thật là rất ngố. Nàng hỏi:
- Anh đã chụp rồi mà, có phải không?
- Đúng vậỵ
Nàng thở ra một hơi nhẹ.
- Ồ! Sách không thể in lậu, nghệ thuật không thể được ngụy tạo, tự tôi đối với tôi, có phải là nên được tự mình giữ "bản quyền" hay không?
- Ồ!
Gương mặt chàng càng ngố hơn nữạ
Nàng đưa tay vịn vào vành nón, cử chỉ khoan thai, từ tốn. Quay người qua, nàng chuẩn bị bỏ đị Triển Mộc Nguyên đứng ngớ ra ở đó, chàng bị nàng "chỉnh" đến độ gần như không biết phải phản ứng ra saỏ Điều quan trọng nhất là, nàng thiếu nữ đó, từ đầu tới cuối, không hề tỏ ra có chút lửa giận hay bực mình nào, trông nàng bình tĩnh và dịu dàng, miệng lúc nào cũng mỉm cười thật tự nhiên, thế nhưng, lại đưa chàng từ cái ngố này sang cái ngố khác. Bình thường, ở trường, chàng là giáo sư trẻ tuổi nhất, được sinh viên ưa thích nhất, chàng vẫn thường tự hào về tài nói chuyện hoạt bát của mình. Nhưng chẳng biết tại sao hôm nay mình uống nhằm thuốc ngố hay saỏ Đưa mắt nhìn nàng đã cất bước đi về hướng Viện Bảo Tàng lịch sử Quốc Gia, chàng giật mình, khôang được! Chàng không thể nào để cho mình bị đánh bại một cách dễ dàng, hồ đồ như thế, chàng không thể rút lui một cách nhục nhã như vậỵ Nhất là, nàng lại là một "phép lạ"! Không chỉ" là một "phép lạ", mà còn là một "niềm vui bất ngờ"! Nàng đã "chỉnh" chàng biết bao lần như thế, nàng càng là "niềm vui bất ngờ"!
Chàng lại rượt theo, cuống quýt nói:
- Xin lỗi cô! Tôi có thể nói chuyện với cô vài câu nữa không?
Lần này, trước khi nàng kịp mở miệng trả lời câu hỏi của mình, chàng đã tự mình trả lời dùm nàng thật nhanh:
- Dĩ nhiên là không được! Sao anh ngố thế!
Lần này, nàng mở thật to đôi mắt, nhìn chàng, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc, lấp lánh ánh sáng mặt trời, sau đó, nàng cười lên. Nụ cười thật thân thiên, thật dịu dàng, thật cởi mở, thật dễ thương. Nàng vừa cười, vừa nói:
- Tôi không chỉ biết nói hai chữ "không được".
- Ồ! Vậy saỏ
Chàng hỏi mà đôi mắt nhìn nàng chầm chập. Nàng thu lại nụ cười, nói bằng một giọng bình lặng, một mặt vẫn tiếp tục đi về hướng viện Bảo Tàng, chàng cũng vội vàng bước theo nàng như một thằng ngố.
- Tôi không thích nói tên mình cho người khác biết, chỉ tại vì tôi cảm thấy rằng, giữ người và người, thường thường chỉ là hai con đuờng song song. Đường song song sẽ không bao giờ gặp nhau, thế là, anh có biết tên người khác hay không là một chuyện không cần thiết. Trên thế giới này, anh đã biết được tên của bao nhiêu ngườỉ Anh đã quên bao cái tên đã nghe quả Anh sẽ tiếp tục đi theo con đường của anh, đối với những nhân vật hay tên tuổi của con đường song song khác, hoàn toàn không chú ý, không biết, cùng không lo lắng. Đời người là như thế, tuyệt đại đa số con người đều sống trong thế giới "cái tôi" của chính mình, mà cái thế giới "cái tôi" đó có rất nhiều cái tên, đều không có ý nghĩạ
Chàng trừng mắt nhìn nàng, càng thêm kinh ngạc hơn. Những lời nàng nói, hình như vượt xa cái tuổi của nàng, thế nhưng, nàng lại nói ra bằng một giọng thật tự nhiên, không hề tỏ ra một chút gì "ta đây". Nàng nói về "đời người" mà như đang nói về "thời tiết", như thể đang nói về một lý lẽ rất bình thường, bình thường đến độ ngay cả một đứa trẻ học tiểu học cũng hiểụ
Chàng bất giác cất tiếng nói:
- Không phải giữa người và người đều là những đường song song, có phải không? Quen biết là một sự giao tiếp, có phải không?
Nàng tiếp lời:
- Sau sự giao tiếp sẽ bắt đầu sự phân chia, càng lúc càng xạ
Chàng nói:
- Sao cô lại võ đoán đến như vậỷ Nếu như tất cả mọi người trên thế giới này đều giống như cô nghĩ thì thế giới này sẽ chỉ toàn người xa lạ, tất cả những thứ gọi là tình bạn, tình yêu, hôn nhân ... đều không có cách chi tồn tạị Cái suy nghĩ đó hình như hơi lập dị một tí!
- Tôi không hề nói những suy nghĩ của tôi là chân lý, cũng không hề bắt anh phải đồng ý với những suy nghĩ của tôi, tôi chỉ nói lên những ý nghĩ của riêng tôi mà thôị
Nàng nói bằng một giọng bình lặng, vừa nói vừa tiếp tục đi lên những bậc thềm đưa lên viện Bảo Tàng.
- Những ý nghĩ của cô không nhất định là đúng.
- Tôi có nói những ý nghĩ của tôi là đúng đâủ
Chàng lại ngớ rạ Thì đúng vậy, nàng không hề nói những ý nghĩ của nàng là đúng.
Nàng đến quầy mua vé vào cửa, chàng lại lẽo đẽo theo saụ
- Cô muốn vào tham quan Bảo Tàng viện à?
Chàng hỏi một câu quá thừa thãi, hỏi xong lại hối là mình ngu, hôm nay tại sao tài ăn nói của mình lại dở hơi thế nàỵ
- ... Đợi một chút, tôi cũng đi ...
Chàng vội vàng chạy lại quầy mua một vé vào cửa, rồi lại chạy theo nàng và hỏi:
- ... Hôm nay, họ triển lãm gì vậỷ
Nàng nhìn chàng, nhoẻn miệng cười xinh xắn hỏi:
- Có phải anh vẫn thường ù ù cạc cạc đi theo người khác như thế này không?
- Ồ! ...
Chàng lại ngớ người ra, rồi thẹn quá hóa giận, chàng gần như trả lời bằng một giọng hằn học:
- Không phải như thế. Hôm nay tôi hoàn toàn bất bình thường! tự tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế! Lộn xộn, lạo xạo không ra một thể thống gì cả, ngoài việc đợi cô "chỉnh" ra, tôi không biết làm gì khác cả.
Nàng không cười nữa, nhìn chàng bằng đôi mắt yên lặng, chăm chú, ánh mắt đó dịu dàng, bao dung và ấm áp như một người mẹ nhìn đứa con bị té nhào rồi đổ quạu gây chuyện với mình. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay, họ triển lãm chữ của một trăm thư pháp gia, không biết anh có hứng thú xem thư pháp hay không? Tuy nhiên cho dù như thế nào đi nữa, cũng đáng xem lắm!
Sự "mời mọc" trong giọng nói của nàng, làm chàng lại cảm thấy phấn khởị Thế là, chàng đi theo nàng bước vào viện Bảo Tàng, cả một căn phòng mở máy lạnh mát rượi chào đón họ. Nàng bắt đầu nhìn những bức họa thư pháp viết bằng bút lông chữ thật to, lại xem sang những chữ nhỏ, mỗi một tấm, ngang ngang dọc dọc, nàng đều xem thật tỉ mỉ, đồng thời nàng cũng không nói chuyện với chàng nữạ Cái nón nàng đã được lấy xuống, mái tóc dài đen mun của nàng đổ dài xuống bờ vai gầy gầy, mảnh khảnh. Nàng xem tranh bằng một thái độ rất chăm chú, ánh mắt nàng long lanh ánh sáng. Chàng nhìn không ra những nét chữ to to nhỏ nhó đó có gì đặc biệt, mà chỉ một lòng một dạ muốn chụp lại cái thần sắc của nàng lúc nàỵ Sau đó, nàng dừng lại trước một bức họa thư pháp treo dọc, thật lâu mà vẫn không dời bước, ánh mắt nàng nhìn dọc theo bức họa, từ trên xuống dưới, một lần rồi một lần, đôi mắt nàng dần dần như có một màn sương mỏng dâng lên, hiển nhiên có một thứ tâm tình sâu đậm nào đó đang vây lấy trái tim nàng, nàng nhìn trừng trừng vào bức họa, mê đắm, mải miết.
Chàng bất giác cũng theo ánh mắt của nàng, nhìn vào bức họa đó. Đó là một bức họa thật to, nét chữ viết tháo, bay bướm, một phiến dầy đặc đen ngòm. Chàng định thần nhìn kỹ, đó là một bài thơ dàị Chàng thật sự không hề có chút nghiên cứu gì về thư pháp, lần đầu tiên chàng phát giác ra rằng, "chữ" cùng có thể làm cho người ta "cảm động". Chàng đã phục ông thư pháp gia đó cả hai tay hai chân.
Đứng bên cạnh nàng, chàng khe khẽ cất tiếng hỏi, giọng nhỏ nhẹ và tôn kính:
- Những chữ này viết rất đẹp, phải không?
Nàng nhẹ giọng nói:
- Không chỉ có chữ, đây là một bài thơ mà tôi rất thích, mỗi lần nhìn thấy bài thơ này, tôi đều xúc động đến độ không kềm chế được.
- Ồ?
Chàng vội vàng nhìn bài thơ, tựa bài là "Đại Bi Thạch Đầu ông", bài thơ viết rất dài, chàng chăm chú đọc:
- Lạc Dương thành Đông đào lý hoa,
Phi lai phi khứ lạc thùy giả
U khuê nhi nữ tích nhan sắc,
Tọa kiến lạc hoa trường thán tích,
Kim niên hoa lạc nhan sắc cải,
Minh niên hoa khai phục thùy tạỉ
Dĩ kiến tòng bá thôi vi tân,
Canh văn thương điền biến vi hảị
Cổ nhân vô phục lạc thành Đông,
Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong
Niên niên tuế tuế hoa tương tự
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng..
Tạm dịch:
Hoa đào hoa lý thành Đông
Phất phơ bay lượn biết vào nhà aỉ
Thâm khuê nhi nữ tiếc hoài,
Ngồi xem hoa rụng than dài thở rạ
Năm nay hoa rụng sắc tà,
Sang năm hoa nở biết là về đâủ
Đã xem tòng bá thay màu
Lại nhìn thương hải biến thành ruộng dâụ
Người xưa không trở về thành,
Người nay còn đón hoa ngàn gió đông.
Năm năm tháng tháng cùng hoa,
Năm năm tháng tháng không là người xưa ...
Chàng chưa kịp đọc hết bài thơ, nàng đã khều khều chàng nói nhỏ:
- Đi thôi!
Chàng vội vàng đi theo nàng. Đột nhiên nàng hỏi:
- Anh biết bài từ "Tăng hoa" của Tào tuyết Cần chứ gì?
- Đúng vậy,
Chàng đáp và cảm thấy may mắn vì đã có đọc Hồng Lâu Mộng.
Nàng nói nhẹ nhàng:
- Tôi nghĩ bài từ Tăng hoa đó chịu ảnh hưởng của bài thơ nàỵ Sự thật thì, có rất nhiều bài thơ đều là dùng những chữ khác nhau, để diễn tả cùng một ý tưởng. Anh có biết bài thơ "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" của Trương nhược Hư không?
Đột nhiên nàng hỏi, chàng ngớ rạ "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" là một bài thơ chăng? Chàng nghe như tựa một bộ phim ciné thời đạị Nàng không làm khó chàng, tiếp tục nói:
- Trong "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" có mấy câu như thế này: "Giang bán hà nhân sơ kiến nguyệt? giang nguyệt hà niên sơ chiêu nhân? Nhân sinh đại đại vô cùng ký, Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự. Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, Đản kiến trường giang tống thủy lưu ... " (Tạm dịch: Ai xem trăng mới bên sông vắng? Sông vắng trăng ngàn chiếu lấy aỉ Đời người kiếp kiếp vô cùng tận, Trăng nước năm năm vẫn thế thôi!). Những câu này cùng với những câu ban nãy: "Cổ nhân vô phục Lạc thành Đông, Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong. Niên niên tuế tuế hoa tương tự, Tuế tuế niên niên nhân bất đồng ..." cũng có cùng một ý nghĩ đó thôị Dĩ nhiên những câu được viết hay nhất vẫn là: "Cổn cổn Trường giang đông triết thủy, Lang hoa đào tận anh hùng, thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng?" (Tạm dịch: Trường Giang cuồn cuộn chảy sang đông, anh hùng bị đào thải đi như sóng, thị phi thành bại cũng là không, núi xanh kia vẫn còn đó, ánh tà dương mất độ đã hồng lên!", cái khí phách đó so với việc dùng hoa dùng nguyệt mà viết, dĩ nhiên nghe hào phóng hơn nhiều! Tuy nhiên những câu đó cũng là do lấy ý từ những câu "Đại giang Đông khứ, lang đào tận, thiên cổ phong lưu nhân vật. " ( Tạm dịch: Sông lớn chảy về hướng Đông, bị sóng thải đi, những nhân vật phong lưu thiên cổ!") của Tô Đông Pha mà diễn biến ra thôi!
Chàng trừng mắt nhìn nàng, ngớ cả người ra, nghệch cả mặt rạ Nàng không chỉ là một "phép lạ" và một nỗi "vui mừng kinh ngạc" nữa, mà nàng còn là một cuốn "thơ Đường".
Chàng quên đi sự úy kỵ và những cây đinh ban nãy, bất giác cất tiếng hỏi nàng:
- Có thể hỏi cô một câu không? Cô tốt nghiệp trường nào vậỷ
- Đại học Văn khoa T., ngành quốc văn ...
Lần này nàng trả lời, nụ cười mang nét e ngại:
- ... Tôi quên nữa, thi từ nhất định là làm cho anh cảm thấy phiền phức lắm phải không? Thời buổi bây giờ, ít có ai học những thứ đó nữa rồị Tuy nhiên, văn học Trung quốc cũng mê hoặc người ta dữ lắm, những ý tưởng trong đó, thường thường được diễn tả rất sâu đậm, cao xa ...
Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- ... Anh có cảm thấy rằng thi từ trong văn chương Trung quốc, đều mang rất nhiều màu xám không?
- Vậy saỏ
Chàng cuống quýt hỏi lại, cảm thấy mình đã bị giáng cấp từ "giáo sư" xuống thành "sinh viên".
Nàng nói:
- Anh xem, những câu như: "Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng", những câu như: "Niên niên tuế tuế hoa tương tự, Tuế tuế niên niên nhân bất đồng", những câu như: "Thu đao đoạn thủy thủy lưu canh, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu" (Tạm dịch: Rút đao cắt nước, nước càng chảy dữ, nâng ly uống rượu để tiêu sầu, sầu càng thêm sầu), rồi những câu như: "Xuân đàm đáo tử ty phương tận, lạp thử thành phi lệ tủy cạn" (Tạm dịch: Con tằm đến chết vẫn còn giăng tơ, ngọn nến đến tàn vẫn còn nhỏ lệ), rồi là: Quân bất kiến Hoàng Hà chi vị thủy thiên thương lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi, quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triều như thanh ty mộ thành tuyểt”, rồi nào là: "Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả, niệm thiên địa chi du du, độc thương nhiên dĩ lệ hạ". (Tạm dịch: Trước không thấy người xưa, sau không thấy người đến, ngẫm thấy trời đất u sầu, ngồi một mình mà rơi lệ. ), rồi lại: "Cử bội kích minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân. " (Tạm dịch: nâng ly mời trăng sáng, uống rượu với ba người), rồi lại: "Đối tửu đang ca, nhân sinh tửu hà, tỷ như triều lộ, khứ nhật khổ đạ.." (Tạm dịch: Uống rượu mà ca, đời người có bao lâu, như thể sương buổi sớm mai, ngày dài thống khổ) ...Anh thấy không, chỉ cần tùy tiện đọc lên vài câu là đã thấy ngay, tư tướng của những thi nhân Trung quốc quả là tiêu cực, chứ không tích cực, phải không?
Chàng đã thật sự đi từ kinh ngạc đến thán phục rồị Chàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tư tưởng của nền văn học Trung quốc, nghe nàng phân tích như thế, chàng cảm thấy hình như rất có lý. Chàng nói bằng một giọng từ tốn, chậm rãi:
- Có thể, những tư tưởng của thi nhân Trung quốc rất sâu, rất sát. Đời người, nghĩ cho cùng, cũng chỉ có mấy mươi năm ngắn ngủị Trong mấy mươi năm đó, lại có thể sẽ gặp phải những chuyện không vừa ý. Cho dù mọi chuyện có thể vừa lòng đi chăng nữa, trở thành anh hùng hào kiệt, làm mưa làm gió, rồi cuối cùng chẳng qua cũng rơi vào tình trạng "sông lớn chảy về hướng đông, bị sóng thải đi, những nhân vật phong lưu thiên cổ" mà thôị Vì vậy, không phải thơ văn Trung quốc mang màu xám, mà vấn đề là, tự bản thân cuộc sống có ý nghĩa gì?
Lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt nàng sáng long lanh, nàng nói:
- Nói cho tôi biết, anh nhận thấy rằng, tự bản thân sinh mệnh có ý nghĩa gì?
- Có một triết gia, tên là Frank, ông ấy nói, ý nghĩa sinh mệnh là ở chỗ phải vượt thoát chính mình, nếu như mình có thể thể vượt thoát được chính mình, thì mình sẽ vui vẻ.
Nàng nhìn chàng trừng trừng:
- Frank? Tôi chưa hề nghe qua bao giờ. Anh nhận thấy ông ấy nói có đúng không?
- Không nhất định phải đúng. Tại vì không có ai biết làm thế nào để tự vượt thoát mình, mỗi một "cái tôi", đối với mỗi một con người mà nói, đều là một sự hạn chế, rất ít người có thể vượt thoát chính mình.
Nàng truy cho tới cùng:
- Như vậy, anh nhận thấy rằng ý nghĩa của sinh mệnh là gì?
Chàng đón lấy ánh mắt nàng, họ đã đi ra khỏi Bảo Tàng viện Lịch sử, đang lại tắm mình trong ánh nắng chan hòa của mùa hè nhiệt đớị ánh mắt nàng lóng lánh, mang đầy nét khát khao "học hỏi". Chàng trả lời rất gọn:
- Câu đố.
Nàng nhìn chàng trầm ngâm suy nghĩ. Trong nhất thời, cả hai cùng im lặng. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, hất nhẹ mái tóc dài ra phía sau, nàng cười thật cởi mở, nói bằng một giọng vui vẻ, thích thú:
- Tôi thích cách nói đó của anh! Đời người là một câu đố. Đó là một câu nói rất hay!
Chàng vội vàng nói:
- Nếu như tôi đã thông qua được bài thi của cô, thì tôi có thể được biết tên cô không?
Nàng cười dòn, cất giọng thật thanh tao:
- Hà Khiết Linh. Chữ Hà trong nhân sinh kỷ hà. Khiết là thuần khiết, chữ Linh gồm bộ Chu với chữ Lăng một bên, một con thuyền màu trắng.
Chàng lẩm bẩm cái tên:
- Khiết Linh, ... Cái tên rất đẹp, cũng như người, ý nghĩa rất haỵ Khiết Linh! Hà Khiết Linh!
Chàng nhìn nàng cườị Lại phát hiện ra một chuyện chưa có bao giờ: Khiết Linh. Chưa bao giờ chàng nghe được cái tên nào hay như thế.



"Khiết Linh" Chàng lẩm nhẩm cái tên. "Cái tên rất đẹp, đẹp cũng như ngườị Khiết Linh, cái tên nghe rất hay, rất ý nghĩa! Khiết Linh! Hà Khiết Linh!"

Chàng nhìn nàng cười, Lại phát giác ra một chuyện chưa hề xảy ra từ trước tới nay: "Khiết Linh" chưa bao giờ chàng được nghe cái tên hay đến thế.


Mùa hè, năm 1975.

Hoa sen trong vườn thực vật đang tới mùa nở rộ. Cả một hồ lá xanh rì, làm người nhìn chói cả mắt, những chiếc lá thật to, nằm trải dài, phủ gần kín cả mặt hồ. Những đóa hoa mỹ miều, kiều diễm, từ trong những chiếc lá xanh um vươn ra những cọng dài thon thả, từng đóa, từng đóa, nửa úp mở, nửa e ấp, từng đóa, từng đóa, nở tung cánh nõn nà, từng đóa, từng đóa, hơi rũ xuống như sắp tàn đi ... tất cả tô điểm thêm sắc màu cho đám lá xanh tươi bên dướị Cánh hoa màu hồng phấn, đón lấy ánh nắng chói chan của mùa hè rực rỡ, màu sắc trở nên đậm đậm nhạt nhạt, nõn nà kiều diễm, mỗi một đóa hoa là một bài thơ, mỗi một đóa hoa là một bức họạ

Triển Mộc Nguyên cầm chiếc máy chụp hình trên tay, nhắm vào từng đóa sen trên mặt hồ, chụp liên miên không ngừng nghỉ. Chàng đã sắp trở thành chuyên gia chụp hình những đóa hoa sen rồi, cũng như có nhiều họa sĩ chuyên vẽ hình hoa sen, thì ra, hoa sen lại có nhiều nét quyến rũ đến thế. Chỉ cần đến gần nó, người ta sẽ bị nó quyên rũ, mê hoặc. Vì mỗi một đóa hoa sen, đều có nét đặc sắc, độc đáo riêng của nó, chụp từ những góc cạnh khác nhau, nó đều có những nét đẹp khác nhaụ

Chàng bị thu hút bởi một đóa hoa đang nở e ấp trên mặt hồ, nó nằm cách thật xa những đóa hoa khác, cô độc, lặng lẽ ở một góc hồ yên lặng, như thể một "người quân tử" đang ở ẩn "nơi vắng vẻ", những cánh hoa trắng muốt, như thể màu mây trắng trên trờị So với những cánh hoa màu hồng phấn của những đóa hoa sen khác, đó lại là một điều khác thường. Chàng cảm thấy phấn khởi, phải chụp đóa hoa sen này mới được, có thể gởi đến tạp chí "Hoàng Quán" làm hình bìạ Mỗi một mùa hè, có rất nhiều tạp chí dùng hoa sen làm hình bìạ

Chàng đang nhắm ngay vào đóa hoa, điều chỉnh ống zoom, kéo gần, kéo gần thêm, chàng muốn một bức ảnh thật gần. ánh mắt chàng xuyên qua máy chụp hình, ngắm nghía đóa hoa đó, đứng vươn mình trong nắng, hơi dao động nhẹ nhàng, có gió thoảng nhẹ quạ Chàng định chờ qua cơn gió, chàng muốn chụp một bức ảnh thật rõ, có thể thấy luôn cả những lằn vân trên cánh hoạ ánh mắt chàng dời từ đóa hoa xuống mặt nước. Mặt hồ hơi có chút sóng gợn lăn tăn, hơi có chút bèo bọt nổi lên, dưới nước, có thể có cá. Chàng kiên nhẫn, nhàn nhã đợi chờ. Chàng không gấp, chụp ảnh đẹp không thể nào gấp được, đây không phải là "nhiếp ảnh tin tức", đây là "nhiếp ảnh nghệ thuật". Thật là dỏm! Từ lúc đầu, lẽ ra chàng phải theo học về môn "nhiếp ảnh nghệ thuật" mới phải, "nhiếp ảnh tin tức" gần như là sự mai một cho thiên tài của chàng ... không gấp, đã có thể chụp rồi đâỵ Gợn sóng lăn tăn trên mặt nước đã biến mất, đã yên lặng trở lạị Chàng ngớ người ra, trên mặt nước hồ yên lặng đó, có một cái bóng mơ hồ, lung linh, huyền ảo, cái bóng của một người đàn bà, đội chiếc nón rơm màu trắng, bên cạnh đóa hoa sen màu trắng. Chàng lẹ làng bấm máy, chụp ngay tấm ảnh nàỵ

Sau đó, do phản ứng tự nhiên, chàng đưa ống kính lên phía trên, dõi theo bóng người áo trắng đó, ống kính đã dời lên rồi, đuổi theo được mục tiêu rồị Đó là một chiếc cầu nhó, trên lan can cầu, có một người đàn bà đang đứng tựa ở đó. Cái nón rơm rộng vành màu trắng che đi phần trên của trán, mấy lọn tóc mai từ trong cái nón rơm đưa ra, bay phất phơ trong gió nhẹ, Những lọn tóc đó hình như là những vật màu đen duy nhất trên người nàng. Nàng mặc chiếc áo sơ mi bằng tơ trắng, chiếc váy đầm bằng lụa trắng, một góc của váy đầm cũng đang phất phơ trong gió. Đôi chân nàng thon dài, xinh xắn, trên chân là đôi giày cao gót có dây cột nơ trắng. Chàng đưa ống kính từ đôi chân xinh đẹp đó lên phía trên nữa, vòng eo thon nhỏ, bộ ngực thanh tân, trên cổ quàng chiếc khăn tơ màu trắng tinh, chiếc khăn tơ đó cũng đang bay phất phơ trong gió nhẹ. Ống kính lại được đưa lên cao hơn, nhắm ngay vào gương mặt đó, điều chỉnh ống zoom đến cận độ. Chàng định thần nhìn kỹ, có một khoảng khắc, chàng tưởng như mình ngưng thở.

Đó là một gương mặt không thể nào chê vào đâu được! Cái cằm nhòn nhọn, cái miệng nhỏ xinh xinh, viền môi thật rõ nét, với những độ cong thật đẹp. Sống mũi dọc dừa thanh tú, mang theo nét đẹp đặc biệt của Đông phương, chóp mũi nhỏ và thẳng tắp. Đôi mắt to đang khép lại một nửa, nàng đang đưa mắt nhìn xuống những đóa hoa sen dưới hồ, do đó, ánh nhìn của nàng rủ xuống, vì vậy, đôi hàng mi cong vút và dầy đậm của nàng tạo nên một hàng bóng mờ thật đẹp phía dưới mắt. Đôi tròng mắt đang nửa khép của nàng có một thứ tình cảm dịu dàng, chăm chú nào đó, làm cho người nhìn cảm thấy xúc động. Cái nón rơm trắng che đi hết một bên chân mày, hàng chân mày bên kia đầy đặn và dài như được vẽ thật khéo léọ Dịu dàng. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng được nhìn thấy nét dịu dàng như thế. Tĩnh lặng. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng nhìn thấy được sự tĩnh lặng như thế. Xinh đẹp. Đúng vậy, dĩ nhiên là nàng rất xinh đẹp (dù sao cũng không thể nói là chàng chưa bao giờ nhìn thấy sự xinh đẹp), thế nhưng, ngoài nét xinh đẹp đó, trên gương mặt của nàng còn có một thứ khác, mà chàng chưa bao giờ nhìn thấy! Chàng cố gắng moi óc tìm kiếm những từ ngữ trong đầu mình, đột nhiên chàng nghĩ đến hai chữ: cao quý. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng nhìn thấy được nét cao quý như thế. Tuy nhiên, không chỉ là nét cao quý, mà còn cao xa hơn cả nét cao quý, nàng còn có một nét siêu phàm thoát tục nào đó, như đóa hoa sen màu trắng kia! Thoát tục. Đúng vậy, chưa bao giờ chàng nhìn thấy một nét thoát tục như thế ... còn nữa, còn nữa, cái thần sắc đó, cái thần sắc như thể tư lự, mang theo vài phần hoang mang, vài phần nuối tiếc, vài phần dịu dàng, vài phần lạc lõng ... tất cả hợp lại với nhau, tạo thành một nét buồn man mác, không thể nào diễn tả được bằng lời nói, một nét buồn mà có thể cả chính bản thân nàng cũng không hề cảm thấỵ Trời ạ! Nàng đúng là một "phép lạ"!

Triển Mộc Nguyên đưa ngón tay bấm lia lịạ Nghiêng qua trái, thêm một tấm! Nghiêng qua phải, thêm một tấm! Chỉ đôi mắt, thêm một tấm! Chỉ cái miệng xinh xinh, thêm một tấm! Chỉ phần đầu, thêm một tấm! Chỉ một phần mặt và lọn tóc phất phơ, thêm một tấm! Bán thân, thêm một tấm! Toàn cảnh, thêm một tấm! Đôi mi cong vút của người đàn bà đó bắt đầu ngước lên rồi, chàng lại zoom ngay đôi mắt, trời ạ! Đôi con ngươi đen lay láy và sâu thẳm đó, mơ màng như có một làn sương mỏng, nửa như u uất, nửa như u sầu ... chàng lại bấm lia bấm lịa! Come on, nhìn lên đi, đúng vậy, lại thêm một tấm! thêm một tấm! chết chưa, bấm không được nữa rồi, máy đã hết phim rồi!

Chàng tháo máy chụp hình xuống, ngước mắt nhìn vào người đàn bà trên cầụ Nàng đưa tay đẩy đẩy chiếc nón trên đầu, đang đưa mắt nhìn sang bên đây, hình như nàng đã phát giác ra có người chụp lén nàng. Quay người đi, nàng rời khỏi lan can đó, bước chân nhịp nhàng, uyển chuyển bỏ đị ý, đừng, khoan đã! Trái tim Triển Mộc Nguyên kêu lên, đợi tôi thay xong cuộn phim mới đã! Người đàn bà đó đã cất bước, hướng về một phía khác của chiếc cầu nhỏ. Triển Mộc Nguyên cuống quýt, không có thì giờ thay phim rồi, thế nhưng, làm sao người ta có thể bỏ rơi một "phép lạ".

Chàng rượt theo, trên cổ chàng đang đeo chiếc máy chụp hình Nikon tối tân nhất vào thời đó, chiếc máy chụp hình này có gắn một ống zoom to tổ bố, nặng khoảng một kí lô, trên lưng chàng lại đeo thêm một cái túi to, trong đó lỉnh kỉnh đủ thứ, nào vọng viễn kính, nào kính tiêu chuẩn v.v ... tất cả có khoảng hai kí lộ Ban nãy, trong lúc gấp rút chàng chỉ mới dùng có ống zoom, quả thật là chưa đủ. Nếu như "phép lạ" này chịu để cho chàng thay đổi đủ thứ ống kính để chụp, chàng dám bảo đảm là sẽ để lại cho thế giới này một sự "hoàn mỹ" thật quyến rũ.

Chàng đã rượt tới "phép lạ" đó.

Chàng vừa thở hồng hộc vừa kêu lên.

- ô, cô ơi, chờ một chút!

Người đàn bà đó đứng lại, quay mặt nhìn chàng. Gương mặt thật trẻ, làn da mịn màng trắng muốt, chàng dám cá là nàng mới chỉ ngoài hai mươị Đôi mắt to tròn đó, trông dịu dàng và yên tĩnh, nét u sầu man mác lúc nãy đã biến mất, bây giờ, ánh mắt đó trông sáng rực và trong vắt, phản chiếu dưới ánh nắng, đôi mắt đó mang nét ngây thơ như trẻ nít.

- Có chuyện gì không?

Nàng hỏi, thanh âm thanh thót vui taị Chàng cuống quýt thú tội:

- Như thế này, ban nãy, tôi đã vô tình chụp một số ảnh về cô ... Ồ! tôi nghĩ, tốt nhất là tôi nên tự giới thiệu trước đã ...

Chàng lục tung tất cả các túi tìm tấm danh thiếp, chết rồi, lại quên đem theo danh thiếp nữa rồi! Chàng sờ sờ vào túi áo sơ mi, túi quần, lại lật luôn cả mấy cái ngăn trong cái túi đựng máy chụp hình. "Phép lạ" đó yên lặng nhìn chàng "biểu diễn", đôi mắt lộ vẻ hiếu kỳ. Cuối cùng, chàng cũng khoan khoái kêu lên một tiếng đắc thắng, chàng đã móc ra được trong cái ví nhỏ của mình một tấm danh thiếp đưa cho nàng:

- ... Tôi họ Triển, cái họ rất kỳ, phải không cổ Tuy nhiên trong "Thất hiệp Ngũ Nghĩa" có một nhân vật tên là Triển Chiêu, đó là người đồng tông với tôị Tôi tên là Triển Mộc Nguyên, tốt nghiệp trường Đại học Chính trị Đài Bắc khoa Tân Văn, sau đó đi Mỹ, học về ngành nhiếp ảnh tân vặn mới vừa trở về nước hơn một năm naỵ Hiện nay, tôi đang dạy khoa nhiếp ảnh tân văn ở trường Đại học xxx, đồng thời, tôi cũng rất yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh. Tôi đang cộng tác với nhiều tạp chí ở Đài Bắc, cung cấp hình bìa cho họ ....

Chàng nói một hơi dài, như thể đang "báo cáo lý lịch" tìm việc, nói đến đây tự chàng cũng cảm thấ y mình hơi ngô ngố. Ngố. Đúng vậy, cái ngố mà chàng chưa hề bao giờ có từ trước đến naỵ Chàng dừng lại, miệng nở một nụ cười ngượng nghịu:

- ... Tất cả đều có trên danh thiếp!

Nàng nhìn chàng yên lặng, lại yên lặng đưa mắt nhìn vào danh thiếp. Triển Mộc Nguyên giáo sư khoa tân văn của trường Đại học xxx. Danh thiếp rất đơn giản, bên dưới chỉ thêm có địa chỉ và số điện thoạị Thật sự ra, rất nhiều thứ chàng nói, đều không có trên danh thiếp. Giáo sư, nàng lại ngước mắt lên nhìn chàng, mỉm cười nàng nói:

- Trông anh giống như một sinh viên, không giống một giáo sư chút nàọ

- Vậy saỏ ...

Chàng cũng cười, chú ý nhìn gương mặt nàng. Chàng quả thật rất muốn ghi lại nụ cười của nàng vào máy ảnh, chàng hỏi:

- ... Tôi có thể được biết tên cô không?

Nàng nhìn chàng thật chăm chú, nói bằng giọng nói thật nghiêm chỉnh:

- Không được.

Chàng hơi ngớ người ra, ngỡ rằng mình nghe saị Suốt cuộc đời chàng, chưa bao giờ đụng phải cây đinh như thế này, do đó, chàng như không tin vào thính giác của mình. Chàng lại hói:

- Cô nói gì?

- Tôi nói tôi không thể cho anh biết tên của tôị

Nàng nói bằng một giọng nói rõ ràng, phát âm thật chính xác, hoàn chỉnh. Trên gương mặt, vẫn mang theo nụ cười mỉm thật an lành, thật tự nhiên.

- Ồ! ...

Chàng ngớ ra hết hai giây, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, chàng nói:

- ... Mẹ cô dạy rằng, không được tùy tiện nói tên mình cho người lạ nghe, và cũng không được tùy tiện nói chuyện với người lạ. Tại vì, xã hội này có rất nhiều người xấu, có phải không?

Nàng nhìn chàng, mỉm cười không nóị

Chàng không còn cách nào khác. Cúi đầu xuống, chàng nhìn thấy chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ mình. Chàng lại cảm thấy tinh thần phấn khởi:

- Như vậy, hay là cô cho phép tôi chụp vài tấm hình, có được không? Tới chỗ giàn hoa kia để chụp.

Nàng lại nói:

- Không được.

Chàng hơi cúi đầu xuống:

- ô! cũng không được?

Miệng chàng hơi há ra, chàng tin rằng bộ vó của mình lúc này quả thật là rất ngố. Nàng hỏi:

- Anh đã chụp rồi mà, có phải không?

- Đúng vậỵ

Nàng thở ra một hơi nhẹ.

- Ồ! Sách không thể in lậu, nghệ thuật không thể được ngụy tạo, tự tôi đối với tôi, có phải là nên được tự mình giữ "bản quyền" hay không?

- Ồ!

Gương mặt chàng càng ngố hơn nữạ

Nàng đưa tay vịn vào vành nón, cử chỉ khoan thai, từ tốn. Quay người qua, nàng chuẩn bị bỏ đị Triển Mộc Nguyên đứng ngớ ra ở đó, chàng bị nàng "chỉnh" đến độ gần như không biết phải phản ứng ra saỏ Điều quan trọng nhất là, nàng thiếu nữ đó, từ đầu tới cuối, không hề tỏ ra có chút lửa giận hay bực mình nào, trông nàng bình tĩnh và dịu dàng, miệng lúc nào cũng mỉm cười thật tự nhiên, thế nhưng, lại đưa chàng từ cái ngố này sang cái ngố khác. Bình thường, ở trường, chàng là giáo sư trẻ tuổi nhất, được sinh viên ưa thích nhất, chàng vẫn thường tự hào về tài nói chuyện hoạt bát của mình. Nhưng chẳng biết tại sao hôm nay mình uống nhằm thuốc ngố hay saỏ Đưa mắt nhìn nàng đã cất bước đi về hướng Viện Bảo Tàng lịch sử Quốc Gia, chàng giật mình, khôang được! Chàng không thể nào để cho mình bị đánh bại một cách dễ dàng, hồ đồ như thế, chàng không thể rút lui một cách nhục nhã như vậỵ Nhất là, nàng lại là một "phép lạ"! Không chỉ" là một "phép lạ", mà còn là một "niềm vui bất ngờ"! Nàng đã "chỉnh" chàng biết bao lần như thế, nàng càng là "niềm vui bất ngờ"!

Chàng lại rượt theo, cuống quýt nói:

- Xin lỗi cô! Tôi có thể nói chuyện với cô vài câu nữa không?

Lần này, trước khi nàng kịp mở miệng trả lời câu hỏi của mình, chàng đã tự mình trả lời dùm nàng thật nhanh:

- Dĩ nhiên là không được! Sao anh ngố thế!

Lần này, nàng mở thật to đôi mắt, nhìn chàng, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc, lấp lánh ánh sáng mặt trời, sau đó, nàng cười lên. Nụ cười thật thân thiên, thật dịu dàng, thật cởi mở, thật dễ thương. Nàng vừa cười, vừa nói:

- Tôi không chỉ biết nói hai chữ "không được".

- Ồ! Vậy saỏ

Chàng hỏi mà đôi mắt nhìn nàng chầm chập. Nàng thu lại nụ cười, nói bằng một giọng bình lặng, một mặt vẫn tiếp tục đi về hướng viện Bảo Tàng, chàng cũng vội vàng bước theo nàng như một thằng ngố.

- Tôi không thích nói tên mình cho người khác biết, chỉ tại vì tôi cảm thấy rằng, giữ người và người, thường thường chỉ là hai con đuờng song song. Đường song song sẽ không bao giờ gặp nhau, thế là, anh có biết tên người khác hay không là một chuyện không cần thiết. Trên thế giới này, anh đã biết được tên của bao nhiêu ngườỉ Anh đã quên bao cái tên đã nghe quả Anh sẽ tiếp tục đi theo con đường của anh, đối với những nhân vật hay tên tuổi của con đường song song khác, hoàn toàn không chú ý, không biết, cùng không lo lắng. Đời người là như thế, tuyệt đại đa số con người đều sống trong thế giới "cái tôi" của chính mình, mà cái thế giới "cái tôi" đó có rất nhiều cái tên, đều không có ý nghĩạ

Chàng trừng mắt nhìn nàng, càng thêm kinh ngạc hơn. Những lời nàng nói, hình như vượt xa cái tuổi của nàng, thế nhưng, nàng lại nói ra bằng một giọng thật tự nhiên, không hề tỏ ra một chút gì "ta đây". Nàng nói về "đời người" mà như đang nói về "thời tiết", như thể đang nói về một lý lẽ rất bình thường, bình thường đến độ ngay cả một đứa trẻ học tiểu học cũng hiểụ

Chàng bất giác cất tiếng nói:

- Không phải giữa người và người đều là những đường song song, có phải không? Quen biết là một sự giao tiếp, có phải không?

Nàng tiếp lời:

- Sau sự giao tiếp sẽ bắt đầu sự phân chia, càng lúc càng xạ

Chàng nói:

- Sao cô lại võ đoán đến như vậỷ Nếu như tất cả mọi người trên thế giới này đều giống như cô nghĩ thì thế giới này sẽ chỉ toàn người xa lạ, tất cả những thứ gọi là tình bạn, tình yêu, hôn nhân ... đều không có cách chi tồn tạị Cái suy nghĩ đó hình như hơi lập dị một tí!

- Tôi không hề nói những suy nghĩ của tôi là chân lý, cũng không hề bắt anh phải đồng ý với những suy nghĩ của tôi, tôi chỉ nói lên những ý nghĩ của riêng tôi mà thôị

Nàng nói bằng một giọng bình lặng, vừa nói vừa tiếp tục đi lên những bậc thềm đưa lên viện Bảo Tàng.

- Những ý nghĩ của cô không nhất định là đúng.

- Tôi có nói những ý nghĩ của tôi là đúng đâủ

Chàng lại ngớ rạ Thì đúng vậy, nàng không hề nói những ý nghĩ của nàng là đúng.

Nàng đến quầy mua vé vào cửa, chàng lại lẽo đẽo theo saụ

- Cô muốn vào tham quan Bảo Tàng viện à?

Chàng hỏi một câu quá thừa thãi, hỏi xong lại hối là mình ngu, hôm nay tại sao tài ăn nói của mình lại dở hơi thế nàỵ

- ... Đợi một chút, tôi cũng đi ...

Chàng vội vàng chạy lại quầy mua một vé vào cửa, rồi lại chạy theo nàng và hỏi:

- ... Hôm nay, họ triển lãm gì vậỷ

Nàng nhìn chàng, nhoẻn miệng cười xinh xắn hỏi:

- Có phải anh vẫn thường ù ù cạc cạc đi theo người khác như thế này không?

- Ồ! ...

Chàng lại ngớ người ra, rồi thẹn quá hóa giận, chàng gần như trả lời bằng một giọng hằn học:

- Không phải như thế. Hôm nay tôi hoàn toàn bất bình thường! tự tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế! Lộn xộn, lạo xạo không ra một thể thống gì cả, ngoài việc đợi cô "chỉnh" ra, tôi không biết làm gì khác cả.

Nàng không cười nữa, nhìn chàng bằng đôi mắt yên lặng, chăm chú, ánh mắt đó dịu dàng, bao dung và ấm áp như một người mẹ nhìn đứa con bị té nhào rồi đổ quạu gây chuyện với mình. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay, họ triển lãm chữ của một trăm thư pháp gia, không biết anh có hứng thú xem thư pháp hay không? Tuy nhiên cho dù như thế nào đi nữa, cũng đáng xem lắm!

Sự "mời mọc" trong giọng nói của nàng, làm chàng lại cảm thấy phấn khởị Thế là, chàng đi theo nàng bước vào viện Bảo Tàng, cả một căn phòng mở máy lạnh mát rượi chào đón họ. Nàng bắt đầu nhìn những bức họa thư pháp viết bằng bút lông chữ thật to, lại xem sang những chữ nhỏ, mỗi một tấm, ngang ngang dọc dọc, nàng đều xem thật tỉ mỉ, đồng thời nàng cũng không nói chuyện với chàng nữạ Cái nón nàng đã được lấy xuống, mái tóc dài đen mun của nàng đổ dài xuống bờ vai gầy gầy, mảnh khảnh. Nàng xem tranh bằng một thái độ rất chăm chú, ánh mắt nàng long lanh ánh sáng. Chàng nhìn không ra những nét chữ to to nhỏ nhó đó có gì đặc biệt, mà chỉ một lòng một dạ muốn chụp lại cái thần sắc của nàng lúc nàỵ Sau đó, nàng dừng lại trước một bức họa thư pháp treo dọc, thật lâu mà vẫn không dời bước, ánh mắt nàng nhìn dọc theo bức họa, từ trên xuống dưới, một lần rồi một lần, đôi mắt nàng dần dần như có một màn sương mỏng dâng lên, hiển nhiên có một thứ tâm tình sâu đậm nào đó đang vây lấy trái tim nàng, nàng nhìn trừng trừng vào bức họa, mê đắm, mải miết.

Chàng bất giác cũng theo ánh mắt của nàng, nhìn vào bức họa đó. Đó là một bức họa thật to, nét chữ viết tháo, bay bướm, một phiến dầy đặc đen ngòm. Chàng định thần nhìn kỹ, đó là một bài thơ dàị Chàng thật sự không hề có chút nghiên cứu gì về thư pháp, lần đầu tiên chàng phát giác ra rằng, "chữ" cùng có thể làm cho người ta "cảm động". Chàng đã phục ông thư pháp gia đó cả hai tay hai chân.

Đứng bên cạnh nàng, chàng khe khẽ cất tiếng hỏi, giọng nhỏ nhẹ và tôn kính:

- Những chữ này viết rất đẹp, phải không?

Nàng nhẹ giọng nói:

- Không chỉ có chữ, đây là một bài thơ mà tôi rất thích, mỗi lần nhìn thấy bài thơ này, tôi đều xúc động đến độ không kềm chế được.

- Ồ?

Chàng vội vàng nhìn bài thơ, tựa bài là "Đại Bi Thạch Đầu ông", bài thơ viết rất dài, chàng chăm chú đọc:

- Lạc Dương thành Đông đào lý hoa,
Phi lai phi khứ lạc thùy giả
U khuê nhi nữ tích nhan sắc,
Tọa kiến lạc hoa trường thán tích,
Kim niên hoa lạc nhan sắc cải,
Minh niên hoa khai phục thùy tạỉ
Dĩ kiến tòng bá thôi vi tân,
Canh văn thương điền biến vi hảị
Cổ nhân vô phục lạc thành Đông,
Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong
Niên niên tuế tuế hoa tương tự
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng..

Tạm dịch:

Hoa đào hoa lý thành Đông
Phất phơ bay lượn biết vào nhà aỉ
Thâm khuê nhi nữ tiếc hoài,
Ngồi xem hoa rụng than dài thở rạ
Năm nay hoa rụng sắc tà,
Sang năm hoa nở biết là về đâủ
Đã xem tòng bá thay màu
Lại nhìn thương hải biến thành ruộng dâụ
Người xưa không trở về thành,
Người nay còn đón hoa ngàn gió đông.
Năm năm tháng tháng cùng hoa,
Năm năm tháng tháng không là người xưa ...
Chàng chưa kịp đọc hết bài thơ, nàng đã khều khều chàng nói nhỏ:

- Đi thôi!

Chàng vội vàng đi theo nàng. Đột nhiên nàng hỏi:

- Anh biết bài từ "Tăng hoa" của Tào tuyết Cần chứ gì?

- Đúng vậy,

Chàng đáp và cảm thấy may mắn vì đã có đọc Hồng Lâu Mộng.

Nàng nói nhẹ nhàng:

- Tôi nghĩ bài từ Tăng hoa đó chịu ảnh hưởng của bài thơ nàỵ Sự thật thì, có rất nhiều bài thơ đều là dùng những chữ khác nhau, để diễn tả cùng một ý tưởng. Anh có biết bài thơ "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" của Trương nhược Hư không?

Đột nhiên nàng hỏi, chàng ngớ rạ "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" là một bài thơ chăng? Chàng nghe như tựa một bộ phim ciné thời đạị Nàng không làm khó chàng, tiếp tục nói:

- Trong "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" có mấy câu như thế này: "Giang bán hà nhân sơ kiến nguyệt? giang nguyệt hà niên sơ chiêu nhân? Nhân sinh đại đại vô cùng ký, Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự. Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, Đản kiến trường giang tống thủy lưu ... " (Tạm dịch: Ai xem trăng mới bên sông vắng? Sông vắng trăng ngàn chiếu lấy aỉ Đời người kiếp kiếp vô cùng tận, Trăng nước năm năm vẫn thế thôi!). Những câu này cùng với những câu ban nãy: "Cổ nhân vô phục Lạc thành Đông, Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong. Niên niên tuế tuế hoa tương tự, Tuế tuế niên niên nhân bất đồng ..." cũng có cùng một ý nghĩ đó thôị Dĩ nhiên những câu được viết hay nhất vẫn là: "Cổn cổn Trường giang đông triết thủy, Lang hoa đào tận anh hùng, thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng?" (Tạm dịch: Trường Giang cuồn cuộn chảy sang đông, anh hùng bị đào thải đi như sóng, thị phi thành bại cũng là không, núi xanh kia vẫn còn đó, ánh tà dương mất độ đã hồng lên!", cái khí phách đó so với việc dùng hoa dùng nguyệt mà viết, dĩ nhiên nghe hào phóng hơn nhiều! Tuy nhiên những câu đó cũng là do lấy ý từ những câu "Đại giang Đông khứ, lang đào tận, thiên cổ phong lưu nhân vật. " ( Tạm dịch: Sông lớn chảy về hướng Đông, bị sóng thải đi, những nhân vật phong lưu thiên cổ!") của Tô Đông Pha mà diễn biến ra thôi!
Chàng trừng mắt nhìn nàng, ngớ cả người ra, nghệch cả mặt rạ Nàng không chỉ là một "phép lạ" và một nỗi "vui mừng kinh ngạc" nữa, mà nàng còn là một cuốn "thơ Đường".

Chàng quên đi sự úy kỵ và những cây đinh ban nãy, bất giác cất tiếng hỏi nàng:

- Có thể hỏi cô một câu không? Cô tốt nghiệp trường nào vậỷ

- Đại học Văn khoa T., ngành quốc văn ...

Lần này nàng trả lời, nụ cười mang nét e ngại:

- ... Tôi quên nữa, thi từ nhất định là làm cho anh cảm thấy phiền phức lắm phải không? Thời buổi bây giờ, ít có ai học những thứ đó nữa rồị Tuy nhiên, văn học Trung quốc cũng mê hoặc người ta dữ lắm, những ý tưởng trong đó, thường thường được diễn tả rất sâu đậm, cao xa ...

Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- ... Anh có cảm thấy rằng thi từ trong văn chương Trung quốc, đều mang rất nhiều màu xám không?

- Vậy saỏ

Chàng cuống quýt hỏi lại, cảm thấy mình đã bị giáng cấp từ "giáo sư" xuống thành "sinh viên".

Nàng nói:

- Anh xem, những câu như: "Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng", những câu như: "Niên niên tuế tuế hoa tương tự, Tuế tuế niên niên nhân bất đồng", những câu như: "Thu đao đoạn thủy thủy lưu canh, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu" (Tạm dịch: Rút đao cắt nước, nước càng chảy dữ, nâng ly uống rượu để tiêu sầu, sầu càng thêm sầu), rồi những câu như: "Xuân đàm đáo tử ty phương tận, lạp thử thành phi lệ tủy cạn" (Tạm dịch: Con tằm đến chết vẫn còn giăng tơ, ngọn nến đến tàn vẫn còn nhỏ lệ), rồi là: Quân bất kiến Hoàng Hà chi vị thủy thiên thương lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi, quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triều như thanh ty mộ thành tuyểt”, rồi nào là: "Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả, niệm thiên địa chi du du, độc thương nhiên dĩ lệ hạ". (Tạm dịch: Trước không thấy người xưa, sau không thấy người đến, ngẫm thấy trời đất u sầu, ngồi một mình mà rơi lệ. ), rồi lại: "Cử bội kích minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân. " (Tạm dịch: nâng ly mời trăng sáng, uống rượu với ba người), rồi lại: "Đối tửu đang ca, nhân sinh tửu hà, tỷ như triều lộ, khứ nhật khổ đạ.." (Tạm dịch: Uống rượu mà ca, đời người có bao lâu, như thể sương buổi sớm mai, ngày dài thống khổ) ...Anh thấy không, chỉ cần tùy tiện đọc lên vài câu là đã thấy ngay, tư tướng của những thi nhân Trung quốc quả là tiêu cực, chứ không tích cực, phải không?

Chàng đã thật sự đi từ kinh ngạc đến thán phục rồị Chàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tư tưởng của nền văn học Trung quốc, nghe nàng phân tích như thế, chàng cảm thấy hình như rất có lý. Chàng nói bằng một giọng từ tốn, chậm rãi:

- Có thể, những tư tưởng của thi nhân Trung quốc rất sâu, rất sát. Đời người, nghĩ cho cùng, cũng chỉ có mấy mươi năm ngắn ngủị Trong mấy mươi năm đó, lại có thể sẽ gặp phải những chuyện không vừa ý. Cho dù mọi chuyện có thể vừa lòng đi chăng nữa, trở thành anh hùng hào kiệt, làm mưa làm gió, rồi cuối cùng chẳng qua cũng rơi vào tình trạng "sông lớn chảy về hướng đông, bị sóng thải đi, những nhân vật phong lưu thiên cổ" mà thôị Vì vậy, không phải thơ văn Trung quốc mang màu xám, mà vấn đề là, tự bản thân cuộc sống có ý nghĩa gì?

Lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt nàng sáng long lanh, nàng nói:

- Nói cho tôi biết, anh nhận thấy rằng, tự bản thân sinh mệnh có ý nghĩa gì?

- Có một triết gia, tên là Frank, ông ấy nói, ý nghĩa sinh mệnh là ở chỗ phải vượt thoát chính mình, nếu như mình có thể thể vượt thoát được chính mình, thì mình sẽ vui vẻ.

Nàng nhìn chàng trừng trừng:

- Frank? Tôi chưa hề nghe qua bao giờ. Anh nhận thấy ông ấy nói có đúng không?

- Không nhất định phải đúng. Tại vì không có ai biết làm thế nào để tự vượt thoát mình, mỗi một "cái tôi", đối với mỗi một con người mà nói, đều là một sự hạn chế, rất ít người có thể vượt thoát chính mình.

Nàng truy cho tới cùng:

- Như vậy, anh nhận thấy rằng ý nghĩa của sinh mệnh là gì?

Chàng đón lấy ánh mắt nàng, họ đã đi ra khỏi Bảo Tàng viện Lịch sử, đang lại tắm mình trong ánh nắng chan hòa của mùa hè nhiệt đớị ánh mắt nàng lóng lánh, mang đầy nét khát khao "học hỏi". Chàng trả lời rất gọn:

- Câu đố.

Nàng nhìn chàng trầm ngâm suy nghĩ. Trong nhất thời, cả hai cùng im lặng. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, hất nhẹ mái tóc dài ra phía sau, nàng cười thật cởi mở, nói bằng một giọng vui vẻ, thích thú:

- Tôi thích cách nói đó của anh! Đời người là một câu đố. Đó là một câu nói rất hay!

Chàng vội vàng nói:

- Nếu như tôi đã thông qua được bài thi của cô, thì tôi có thể được biết tên cô không?

Nàng cười dòn, cất giọng thật thanh tao:

- Hà Khiết Linh. Chữ Hà trong nhân sinh kỷ hà. Khiết là thuần khiết, chữ Linh gồm bộ Chu với chữ Lăng một bên, một con thuyền màu trắng.

Chàng lẩm bẩm cái tên:

- Khiết Linh, ... Cái tên rất đẹp, cũng như người, ý nghĩa rất haỵ Khiết Linh! Hà Khiết Linh!

Chàng nhìn nàng cườị Lại phát hiện ra một chuyện chưa có bao giờ: Khiết Linh. Chưa bao giờ chàng nghe được cái tên nào hay như thế.
Thiên đường rực lửa
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21