Chương 7
Tác giả: Sara Zarr
- Em đi đâu đấy? – Ethan đuổi kịp tôi và kéo chiếc ba lô tôi đang đeo trên vai.
Những giờ phút chờ đợi từ lúc ăn trưa đến khi tan học đã hành hạ tôi, nhưng tôi cố gắng không để lộ ra điều đó.
- Về nhà… anh biết rồi còn gì. Chẳng có gì thú vị cả.
- Thậm chí em còn không đợi anh sau khi hết giờ học – Ethan nhìn tôi đang xé vụn và vò nát những mẩu giấy. – Sao em vội thế?
- Mẹ bảo em phải làm vài việc nhà trước khi mẹ đi làm về. – Tôi tránh nhìn vào mắt Ethan. Tôi tập trung vào đôi môi anh, đôi môi mà cả ngày hôm nay tôi không chạm lên đó. – Em xin lỗi. Ngày mai em có thể đến đón anh nếu anh thích.
- Được rồi. – Anh áp sát người vào tôi rồi miết tay lên ngực tôi, những ngón tay còn lại thì đặt lên phần da thịt phía trên quần jean. – Khi nào thì chúng mình được… với nhau?
Khi lần đầu tiên Ethan làm việc đó – chạm vào da thịt tôi theo cách ấy và thầm thì bên tai – tôi đã nghĩ rằng mình sắp lịm đi đến nơi. Hôm ấy chúng tôi ở trong khu thương mại Gateway, một tuần sau khi tôi gặp anh trong thư viện. Chúng tôi đi lòng vòng mua sắm rồi lên tầng thượng để ngắm người qua lại phía bên dưới. Ethan choàng tay qua người tôi, chạm vào da thịt tôi bằng những ngón tay ấm áp và thầm thì bên tai tôi: “Anh thích em, Jenna”. Đó là lần đầu tiên một người con trai chạm vào người tôi như vậy. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Ở trường thì chúng tôi vẫn là bạn, nhưng tôi chưa hề nghĩ đến tình huống này hay một cái gì tương tự như thế. Lúc đó, anh đã chạm vào tôi và tôi cho rằng mình khó mà cưỡng lại được, rằng đã đến lúc tôi phải có bạn trai, rằng chúng tôi rõ ràng đã là một cặp rồi. Thỉnh thoảng tôi cũng đã nghĩ rằng mình nên thật tình với Ethan hơn nữa.
Bây giờ vấn đề tôi lo nhất là thời gian. Tôi cần phải về nhà trước bốn giờ. Tôi có thể giằng ra khỏi Ethan để quay trở về nhà, nhưng tôi đã hôn anh nhiệt tình hết sức và hứa đêm nay sẽ gọi lại. Khi bước về phía nhà để xe, tôi có cảm giác rằng Ethan vẫn đứng đó và đang nhìn tôi. Nhưng tôi quá vội để có thể quay lại vẫy chào anh.
3:48
Không phải tôi mắc bệnh hồi hộp. Tôi biết thế vì đã tra cứu từ “bệnh hồi hộp” trên mạng khi nghĩ rằng mình đang có dấu hiệu của căn bệnh này. Nhưng đó cũng không hẳn là sự lo lắng thông thường được nhắc đến trên mạng. Tôi biết tại sao tôi lại cảm thấy thế này. Tim tôi đập thình thịch.
3:50
Tôi vào bếp và ngậm một thìa mật ong trong miệng. Tôi dùng lưỡi đẩy dần mật ong xuống họng và nó giúp tôi trở nên bình tĩnh hơn.
3:54
Chuyện đó là như thế này:
Sau khi rời khỏi nhà Cameron vào lần ấy, và vì chúng tôi không hề nhắc gì đến chuyện ấy nữa, thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi mình xem liệu có phải điều đó đã xảy ra. Tôi đã mơ thấy nó. Có thể mẹ tôi và các giáo viên đã nói đúng về trí tưởng tượng của tôi khi cho rằng trẻ con tưởng tượng nhiều là tốt nhưng phải nên phân biệt được những điều đã xảy ra và những điều trong tưởng tượng. Và điều đó đã xảy ra, giống như chuyện chiếc nhẫn, những cuộc đi bộ từ trường về nhà và câu nói: “Mình yêu cậu”.
3:57
Lẽ ra tôi nên lo lắng mới phải. Dù sao thì tôi cũng đâu đã biết gì về Cameron Quick. Những câu nói của Gretchen lại văng vẳng bên tai và cứ nằm yên ở đó. Con bé nói rằng lớn lên chắc chắn cậu ấy sẽ trở thành một sát thủ trường học. Đã tám năm rồi tôi không gặp lại Cameron. Thế rồi cậu ấy tìm thấy tôi, biết nơi tôi ở và xuất hiện ở trường không một lý do. Hệt như một tên gián điệp.
4:02
Tôi đã nhớ ra:
Mùa thu trước khi Cameron ra đi, chúng tôi cùng nhau đi bộ đến trường và đi đường vòng qua công viên. Công viên nằm cách khu nhà của tôi mấy dãy nhà. Đó là một công viên đẹp thuộc khu văn phòng, có những cái ao nhân tạo, những vòi phun nước, và một hàng những cây dương đứng giữa các tòa nhà và khu Jodarn River Parkway. Chúng tôi đi thơ thẩn qua những hàng dương và nằm trên đất chờ đợi một cơn gió nhẹ thổi qua để có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc – đó là âm thanh của lá dương, chúng xào xạc.
Mặt đất dưới lưng tôi lạnh và lúc đầu tôi còn lo lắng về những con vi khuẩn truyền bệnh, nhưng sau vài phút nằm đó im lặng, tiếng ô tô trên con đường gần đó dần biến mất, ánh nắng chiếu rực rỡ chiếu qua tán lá tạo nên những ánh sáng xanh – vàng quanh chỗ chúng tôi nằm. Tôi ngoảnh đầu dể có thể nhìn thấy Cameron. Bàn tay cậu ấy cách bàn tay tôi chỉ vài inch(2). Tôi muốn nắm lấy bàn tay ấy hoặc ít nhất là xòe những ngón tay của mình ra để có thể chạm vào cậu.Nhưng chúng tôi chưa bao giờ thật sự chạm vào nhau trừ lần chứng tôi chạy chốn ra khỏi ngôi nhà của cậu,khi bố Cameron ở đó và bắt chúng tôi làm những điều không nên làm.Tôi kéo tay mình lại,nhìn lên bầu trời và những chiếc lá đang run rẩy.
4:09
Tôi nhìn thấy Cameron từ cử sổ phòng khách. Điều phi lý này lại đập mạnh vào đầu tôi một lần nữa, rằng cậu ta đã tìm thấy tôi và xuất hiện trong cuộc đời tôi. Nhưng rõ ràng là Cameron ở đó, mặc quần jean, áo sơ mi và đang sải nhưng bước dài về phía nhà tôi.Tôi đi ra cửa và dán vào ô mắt thần. Đầu tiên, Cameron đứng lại ở cổng vào và nhìn chằm chằm vào nhà.Tôi cứ ngỡ như cậu ấy có thể nhìn xuyên qua tường, như thể một siêu nhân, nhìn thấy tôi từ bên kia cánh cửa, rồi nhìn xuyên qua cơ thể tôi, qua da thịt và trái tim tôi, đang đập rộn rã.
Còn cậu ấy sẽ hình dung tôi như thế nào đây?
Cameron đứng trên bậc cầu thang dưới cùng lâu đến nỗi tôi lo rằng cậu sẽ thay đổi ý kiến mà quay trở lại .Trước khi kịp hình dung mình sẽ làm gì thì tôi đã đưa tay mở toang cách cửa.
- Chào.
- Chào cậu .
- Cậu có muốn vào không ?
Cameron bước lên mộ bậc nữa rồi lắc đầu. Tôi tiến gần về phía cậu ấy. Giờ chúng tôi đã đứng gần nhau, mặt đối mặt,và có thể nhìn thẳng vào mắt nhau.
- Có khi chúng mình đứng ngoài này thôi.
-Được thôi.
Tôi ngồi xuống chiếc xích đu bằng nhôm, hết sức từ tốn. Tôi cảm giác rằng nếu tôi cử động quá nhanh hay chạm vào Cameron thì cậu ấy sẽ biến mất. Cuối cùng thì Cameron cũng ra ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh tôi vài feet.
- Chào cậu! – tôi nhắc lại lần nữa.
- Chào.
- Cậu đã về đây rồi.
Tôi qua sát mọi cử chỉ của Cameron. Chính xác ra thì thôi vẫn còn nhớ đến từng chi tiết,cái cách cậu hơi cúi đầu xuống như thể có cả một thế giới bên dưới mặt đất.
- Xin lỗi vì nhìn kỹ quá.
- Cậu cứ tiếp tục đi.Mình không sao đâu.
- Trông cậu khác lắm. – Tôi nói – nhưng vẫn là như thế .Thật kì lạ.
-Cậu cũng vậy.
Cameron cũng nhìn lại tôi lâu đến nỗi tôi đã muốn nhìn đi chỗ khác .Tuy nhiên, tôi nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh của một Cameron bé nhỏ. Tôi lại nhìn thấy cậu ấy trong chiếc áo pull, quần soóc bò, đôi tất thấp cổ và cẳng chân mảnh khảnh. Cậu đã ngồi cùng tôi trong suốt thời gian chúng tôi ở lại phòng trị liệu phát âm của bác sĩ Lloyd, nheo mắt nỗ lực phát âm mọi từ có chữ “r”. Tôi vẫn còn nhớ cách Cameron nhìn tôi mỗi khi cậu phát âm đúng, ngượng ngùng pha lẫn tự hào, một Cameron hoàn toàn khác mà không ai ở trường được biết. Và nhớ lúc Cameron đưa tôi nữa miếng mứt cam Fig Newton vào bữa ăn trưa, nó vẫn còn ấm, hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay cậu. Tôi đã có nhiều hồi ức về Cameron hơn tôi nghĩ, và giờ chúng dội về ồ ạt, đến độ chẳng có thể đọng lại được.
Cameron, một Cameron trưởng thành nói với tôi.
- Cậu còn ở đó chứ?
Tôi mỉm cười,vẫn nhắm nghiền mắt.
- Mình đang nhìn thấy cậu từ trong những hồi ức của mình.
- Chúng ta đang ở đâu?
- Phòng mạch của bác sĩ Lloyd.
- Và mái tóc của cậu tết thành hai bím.Hai bím rối bù.
- Vì mẹ mình lúc nào cũng bận rộn.
Tôi vẫn ngồi yên lặng và giữ nguyên những hình ảnh trong đầu, nó thật đến nỗi như thể tôi đang sống trong nó vậy. Hơi thở của Cameron phà sát vào tôi, đôi mắt cậu ấy cũng đang khép lại, hoặc có thể vẫn mở to ngắm nhìn tôi.Và lúc này đây, tiếng lá khô xào xạc trên nền đất lại vọng về, thảng hoặc có tiếng ô tô chạy qua từ ngoài đường xa.
Tôi nhào trộn những hình ảnh trong kí ức thay vì đối mặt với Cameron. Tôi nhìn thấy chính tôi: Jennifer Haris, tóc tết thành bím, áo sơ mi hàng đồ cũ, răng bị sún vài chỗ và béo trục béo tròn. Cô bé rời phòng với chiếc ba lô để dưới chân. Dường như, tôi và cô ta đã sống chung một phần đời trên chiếc đi văng màu xanh lá cây sờn rách, kê giữa chiếc tivi và cái tủ lạnh.
Cô ta đang quay lại nhìn tôi với hai câu hỏi: “Tại sao lại có thể rời bỏ tôi?Tại sao không nói với tôi một lời từ biệt nào?’’. Tôi chắc chắn rằng câu hỏi đó là dành cho Cameron. Tôi mở mắt, sẵn sàng cho hàng tá câu hỏi. Tuy nhiên mắt tôi ướt đẫm và thay vì hỏi những câu mình muốn, tôi chỉ nói:
- Làm thế nào mà cậu lại tìm thấy mình?
- Mình đã đi theo cậu trong suốt một thời gian dài. – Hẳn là Cameron đã nhìn thấy vẻ cảnh giác và sợ hãi hiện trên khuôn mặt tôi nên tiếp lời. –Cũng chẳng phải mình văn hoa gì đâu, mình chỉ có ý là chưa bao giờ mình để lạc mất dấu vết cậu.
Tuy nhiên, đó hoàn toàn không phải là sự sợ hãi hay một cảm giác nào tương tự như thế. Chỉ là khoảnh khắc tôi nhận ra rằng sẽ có quá nhiều sự thay đổi trong những ngày sắp tới: Tôi đã nghĩ rằng Cameron vừa quay trở về từ cõi chết, nhưng trên thực tế thì lúc nào cậu ấy cũng có mặt ở đó. Cameron còn sống trong khi tôi khóc vùi trong phòng ngày cậu ra đi. Cameron vẫn còn sống trong khi tôi nhập trường mới mà không có cậu bên cạnh, cái ngày tôi có những người bạn mới ở Jones Hall, cái ngày tôi chạy đến bên Ethan trong thư viện. Cả tôi và Cameron vẫn luôn tồn tại song song trên hành tinh này trong suốt thời cả những khoảnh khắc ấy. Điều đó không có vẻ như chúng tôi đang sống hai cuộc đời khác nhau, không sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua cùng nhau.
-…Và sau đó mình tìm ra cậu trên mạng – Cameron tiếp lời – và đọc được thông báo đám cưới của mẹ cậu từ khi cậu chưa thay đổi tên họ.Tuy nhiên thậm chí mình cũng không cần phải làm điều đó. Thật dễ dàng tìm thấy những người mà ta không bao giờ để mất họ.
Tôi cố gắng để tìm hiểu những gì Cameron đang nói.
- Ý của cậu là…lẽ ra cậu đã có thể viết thư cho mình hoặc gặp mình sớm hơn?
- Mình muốn thế. Suýt nữa thì mình đã làm thế trong suốt thời gian vừa qua.
- Tại sao cậu lại không làm? Mình đã mong cậu làm như vậy biết bao.
Tôi đã mong đợi điều này, tôi đã tưởng tượng ra điều này suốt ngần ấy năm, rằng Cameron vẫn đang ở đó, và đang nghĩ về tôi.
- Mọi thứ đến với cậu đều khác. –Cameron nói tiếp – Tốt đẹp hơn. Mình có thể thấy... ví dụ như cuộc phỏng vấn những bậc cha mẹ đã gửi con cái họ đến theo học ở trường cậu ngay khi nó mới thành lập. Hay bài báo nói về cuộc thi viết luận mà cậu đoạt giải hai năm về trước.
- Cậu biết cả những điều đó nữa à?
Cameron gật đầu.
- Những điều đó đã vẽ lên một bức hình về cậu. Mình có thể nhìn thấy cậu đang có được những điều tốt đẹp ở xung quanh. Vì thế mình không cần xuất hiện và làm rồi tung mọi chuyện làm gì.
- Đừng nói thế –Tôi nói nhanh – Mình chưa bao giờ muốn quên cậu.
- Rất vui vì cậu nói như vậy, nhưng mình biết nó không phải sự thật.
Tôi biết rằng cậu ấy đang nghĩ gì, tôi có thể hình dung ra cậu đã luôn mang theo những gánh nặng trong suốt những năm qua cũng như tôi.
- Cậu không làm điều gì sai cả – Trời đã bắt đầu lạnh và cái chủ đề không rõ ràng này làm tôi sợ hãi. Tôi đứng dậy – Chúng ta đi vào trong nhà đi. Mình có thể pha cà phê, ca cao hay thứ gì đó cho cậu uống.
- Mình bây giờ phải đi bây giờ.
- Không. Chưa đâu – Tôi không muốn để Cameron đi khuất khỏi tầm mắt của tôi.
- Đừng lo lắng mình đi làm thôi mà, mình luôn ở quanh cậu.
- Cho mình số điện thoại, mình sẽ gọi cho cậu.
- Hiện giờ mình chưa có số.
- Thế gặp mình ở trường nhé, hay bất cứ lúc nào cũng được. Ngày mai ăn trưa với tụi mình luôn.
Cameron không trả lời.
- Thật đấy, cậu cũng nên gặp gỡ và làm quen với các bạn của mình.
- Cậu có bạn trai rồi à, – Cuối cùng thì Cameron cũng cất lời – Mình nhìn thấy các cậu khoác tay nhau.
Tôi gật đầu.
- Ừ.Ethan.
- Bao lâu rồi?
Tôi không thể hình dung được cách Cameron Quick hẹn hò với một cô nàng nào đó cho dù có thể cậu ta đã có vài lần như thế. Nếu như tôi có Ethan thì Cameron cũng có thể có Ashlay, Becca hoặc Cailin trong suốt những năm qua chứ. Nhưng tôi không hỏi cậu điều đó.
- Ethan rất tốt – Tôi thêm vào – Anh ấy…
Tôi không biết mình phải nói cái gì nữa. Cho dù tôi có nói gì thì điều đó cũng trở nên vô nghĩa và tôi kết thúc câu nói bằng một cái nhún vai.
- Cậu không bị ngọng nữa.
“Và giảm khoảng hai mươi lăm pound nữa chứ” – tôi nghĩ thầm.
- Mình cho là những bài tập trị liệu phát âm đều có hiệu quả đối với cả hai chúng ta.
Cameron mỉm cười.
- Mình luôn luôn thích như thế, cậu biết mà. Giọng nói ngọng của cậu ấy. Đó mới là …Jennifer. – Cậu ta bắt đầu bước ra cổng – Hẹn gặp cậu ngày mai. Được không?
- Được chứ – Tôi nói, không thể rời mắt khỏi Cameron. – Hẹn ngày mai nhé.
٭ ٭ ٭
Tôi thức rất khuya để chat. Đầu tiên là với Ethan, về việc thỏa thuận sẽ thu âm thử giọng tiếng Anh chuẩn cho vở Vợ chồng cọc cạch và về những việc chúng tôi sẽ làm vào cuối tuần này. Tất cả mọi thứ, trừ những gì đang diễn ra trong đầu tôi. Nói chuyện với Ethan là điều cuối cùng tôi muốn làm. Những gì tôi muốn là cứ tiếp tục, và tiếp tục mãi những câu chuyện với Cameron, nhớ lại đến từng chi tiết giọng của cậu, cách cậu hắng giọng và hàng mi dài mềm mại bao phủ đôi mắt luôn mở to của cậu. Tôi đã nghĩ đến chuyện phải thông báo tin này với mẹ.
“Mẹ .Mẹ ơi.Thử đoán xem nào?Cameron Quick còn sống.”
Không.
Cameron đã chết bao giờ đâu. Có mỗi tôi là nghĩ thế thôi mà. Nếu tôi là một người mẹ và khi con gái về nhà nói với tôi rằng người bạn duy nhất của nó, người vừa mới chuyển trường, đã chết trong một tai nạn thảm khốc, thì trước hết tôi phải kiểm tra lại cái đã. Tôi sẽ phải hỏi mội số người xung quanh. Tôi phải chắc chắn rằng con gái tôi đã đem hoa đến đám tang hoặc làm một điều gì đó để tưởng nhớ người bạn kia. Nhưng thay vì thế mẹ đã cho tôi nghỉ học hai ngày và bảo tôi nên đi tìm những người bạn mới. Tôi biết chắc rằng sâu đó mẹ lại rất bận rộn, nhưng không thể tin rằng bà bận đến nỗi không có một hành động nào giúp tôi vượt qua điều đó.
Dầu sao,vấn đề của tôi bây giờ chính là Ethan. Suốt thời gian vừa rồi tôi đã sao lãng và nói dối Ethan. Tôi nên gạt hết mọi thứ sang một bên để dành nhiều thời gian cho anh hơn.T rong khi tôi đang chat với Ethan, Steph cũng vừa online và tôi chat song song ở hai cử sổ khác nhau.
Steph: Cậu ấy đúng không? Người mà chúng ta tìm kiếm suốt ngày hôm qua là cái anh chàng mới đến ấy.
Tôi: Chờ mình chút.
Ethan vẫn đang nói chuyện,và tôi phải gửi vài khuôn mặt cười đến cho anh để tập trung nói chuyện với Steph.
Steph: Cậu biết Katy đã bị ám ảnh bởi cậu ta rồi đúng không?
Tôi: Ừ
Ethan: Tối thứ bảy đến nhé.Bố mẹ anh đi công tác.Ngôi nhà sẽ dành cho CHÚNG TA.
Tôi: J (biểu tượng mặt cười)
Steph: Vụ này là như thế nào đây? Cậu không cần phải nói với mình. À không, cậu phải kể cho mình nghe.
Ethan: Thế có phải là đồng ý không???
Tôi: Em nghĩ là được. Em phải hỏi mẹ đã.
Steph: Có thể mình sẽ giúp cậu. Cậu cần một người để tâm sự mà. Hãy kể với mình đi.
Ethan: Bọn mình có thể gọi Pizza. Pizza này, phim này, và ai biết còn thứ gì hấp dẫn hơn nữa.
Steph: Này cậu?
Steph nói đúng. Tôi đang cần một người để tâm sự. Người đó dứt khoát không phải Katy rồi, lại càng không phải là Ethan.
Tôi: Hôm nay cậu đã đến đây.
Ethan: Ai cơ?
Theo phản xạ, tôi giật tay vội ra khỏi bàn phím vì chợt nhận ra mình chát nhầm cửa sổ.
Ethan: Ai đến cơ? Những ngón tay tôi chần chừ, tôi biết rằng mình phải đánh một câu gì đó thật nhanh hoặc là mọi việc sẽ tồi tệ hơn.
Ethan: Jenna??
Tôi: Cameron Quick. Cậu học sinh mới vào ấy. Cậu ta qua đây để chào em.
Tôi không biết tại sao mình lại nói điều đó với Ethan. Hoặc cũng có thể nói do tôi không thể nghĩ chớp nhoáng ra một lời nói dối.
Step: Cậu còn ở đó không?
Tôi không trả lời Steph vì đang nín thở chờ Ethan đáp lại. Đấu trí trên mạng là điều tồi tệ nhất, vì ta không thể nhìn thấy hơi thở như trên điện thoại. Ethan có thể đang bị bố mẹ nhờ làm việc gì đó hoặc đang ngồi đó giận tôi. Dù thế nào thì trên mạng hình hai việc đó đều giống nhau cả.
Tôi: Chẳng có gì quan trọng đâu mà. Cameron chỉ muốn đến thăm nhà mới của em, mà em thì hoàn toàn không biết cậu ta sẽ đến.
Ethan: Cậu thật là không biết không? Thế làm thế nào mà CẬU TA lại biết CHỖ Ở của em được?
Một câu hỏi không tồi. Tôi nghĩ nhanh. Ethan không hề biết gì về qua khứ của tôi. Anh cũng không biết rằng tôi đã nghĩ Cameron đã chết. Thực ra thì Ethan không hề biết gì về tôi. Cho đến tận khi anh xuất hiện thì cuộc đời của tôi. Đúng ra chỉ mới bắt đầu từ năm lớp 9, khi tôi bước chân vào trường Jones Hall và tự hứa với mình rằng tôi sẽ luôn mỉm cười, sẽ luôn gọn gàng ưa nhìn và sẽ kết bạn.
Tôi: Mẹ cậu ấy và mẹ em là bạn. Họ vẫn liên lạc với nhau, em đoán thế.
Ethan: Ồ,cậu ta đến đó cùng với mẹ à? Hôm nay à? Tại sao ban nãy em không bảo thế?
Tôi bắt đầu sửa chữa và nói rằng không,Cameron không đến cùng mẹ.Sau đó tôi phải xem lại đoạn chat vừa rồi để chắc chắn rồi mới tiếp tục.
Chúng tôi còn chat thêm một lúc nữa. Steph thì đã thoát khỏi mạng từ lúc tôi không trả lời cô ấy. Khi tôi rời chiếc máy tính, hơi thở của tôi mới trở lại bình thường. Tôi đã hết sức căng thẳng khi phải nói dối Ethan. Tôi vào nhà bếp tối đen, khẽ khàng mở tủ lạnh để không đánh thức mẹ và dượng Alan. Tôi cần một ít đồ ngọt và kem. Nhưng chẳng có bánh pudding, chẳng có sữa chua, chẳng có thứ gì để làm chocolate sữa, không có kem thậm chí cả nước sốt táo cũng không. Tất cả những gì tôi tìm thấy trong tủ lạnh chỉ là vài mẩu chocolate ăn dở. Tôi cho hết vào bát rồi đun nóng lên trong lò vi sóng cho đến khi tan chảy. Tôi lấy một cái thìa và quay trở về phòng ngủ.
Tôi ngồi dựa lưng vào cửa sổ. Lớp chocolate dính ở thìa tan chảy trên đầu lưỡi. Thỉnh thoảng thì tôi cũng trở lại thành Jennifer Harris. Hiển nhiên là hình ảnh của Jenna Vaughn có lợi hơn nhiều cho cuộc sống, nhưng trong những khoảnh khắc trở lại Jennifer, ở nhà một mình để ăn và đọc sách, tôi cảm thấy những hồi ức dễ chịu lại sống dậy. Lạc vào thế giới của sách với một thứ đồ ăn gì đó ngọt hay mặn, hoặc cả hai, giống như những miếng bánh quy bơ mặn chẳng hạn, đó dường như là tột đỉnh của hạnh phúc.
Tuy nhiên, lúc này câu hỏi lại bật ra trong đầu tôi: Làm sao cậu có thể bỏ rơi mình?Tại sao cậu không nói lời từ biệLt?
Tôi nhớ chính mình, nhớ những gì mà Cameron và tôi có trước cái ngày tôi đến ngôi nhà của cậu, và nhớ những khoảnh khắc thời gian như ngưng đọng lại khi chúng tôi ở bên nhau. Chúng tôi đã không cần nói, không cần hiểu không cần lý giải về điều đó. Đã từng là như thế. Mọi thứ đều trong sáng. Chỉ có thế thôi. Không có gì. Không có gì đơn giản thế.
(2)Đơn vị đo lường của Anh – Mỹ, 1 inch = 2,54cm