Seshi Yokomizo
Chương 21
Tác giả: Seshi Yokomizo
Kindaichi ngồi nghe những diễn biến tối qua từ miệng ông cảnh sát trưởng.
- Thế Sukekiyo nói gì, thưa ông cảnh sát trưởng ?
- Anh ta bảo, sau khi nghe Tamayo kêu, anh ta chạy ra và thấy có ai đó đang chạy lên sân hiên. Anh ta chạy theo, nhưng dưới chân cầu thang, anh ta đã lãnh một cú đánh vào bụng và ngất đi. Sáng nay, anh ta trông có vẻ tuyệt vọng vì người ta đã săm soi bộ mặt anh ta khi anh ta bất tỉnh, nhất là Tamayo.
Kindaichi suy nghĩ một lúc :
- Giờ đây chúng ta có chứng cớ hiển nhiên là hắn tồn tại. Không phải như chúng ta nghĩ là ở đây có ai đó thủ diễn hai vai….Tuy nhiên, người đàn ông này phải có những mối liên hệ mật thiết với nhà Inugami. Cách đây 2 ngày, hắn đã viết trong cuốn sổ cái của lữ quán địa chỉ ngôi nhà của Matsuko ở Tokyo, và tối hôm qua, hắn đã tìm ra ngay được buồng ngủ của Tamayo….
Cảnh sát trưởng ngạc nhiên nhìn Kindaichi .
- Như ông thấy, nhà này rất phức tạp . Ngay tôi đã đến đây 2,3 lần rồi mà vẫn chẳng nhớ gì cả. Nếu chấp nhận giả thiết là ngay từ đầu, hắn đã có ý đồ đột nhập vào buồng ngủ của Tamayo, thì chắc chắn là hắn đã thuộc nằm lòng hiện trường.
Cảnh sát được tung đi truy tìm gã đàn ông che mặt nhưng không có kết quả. Thời gian cứ trôi trong sự sốt ruột của cảnh sát, cho đến ngày 25 tháng 11, chẵn 10 ngày kể từ ngày Suketake bị giết.
Hôm đó, Tamayo chèo thuyền dạo chơi vì nàng rất thích ánh nắng mặt trời. Nàng đi một mình, không nói gì với ai, ngay cả với Saruzo. Từ vụ chèo thuyền lần trước, nàng bị cấm ngặt không được dạo chơi trên hồ. Tamayo biết vậy, nhưng như những đứa trẻ thích chơi trò cút bắt, nàng vẫn cứ đi.
Sau một loạt các sự cố, Tamayo trở nên buồn bã. Những câu hỏi dồn dập của cảnh sát, ánh mắt thù hận từ những thành viên nhà Inugami…Tamayo gần như chết ngạt vì chúng. Nhưng khó chịu hơn cả là sự tấn công từ gia đình Suketomo. Trước đây, họ chẳng đếm xỉa gì với nàng, nhưng giờ đây, họ lại nịnh nọt một cách hết sức hèn hạ. Và Tamayo cứ muốn chèo thuyền đi, đi mãi….
Thuyền đến giữa hồ, Tamayo buông mái chèo, ngước mắt lên nhìn trời. Tamayo nhắm mắt lại. Và dưới hàng mi đẹp tuyệt vời, những giọt lê nóng nổi bắt đầu tuôn trào…
Khi tỉnh lại, nàng nghe xa xa có tiếng động cơ tàu, và tiếng máy ngày càng đến gần. Tamayo nhỏm người lên nhìn. Chính Suketomo đang ở trên con thuyền máy. Hắn khoa tay :
- Tôi kiếm cô nãy giờ. Cảnh sát trưởng và ông Kindaichi cần gặp chúng ta gấp.
- Cám ơn anh. Tôi về ngay đây. – Và nàng cầm lấy mái chèo.
Suketomo cho thuyền cập sát lại :
- Không, cô hãy lên đây. Ông cảnh sát trưởng rất vội, chúng ta hãy về càng nhanh càng tốt.
- Nhưng…còn chiếc thuyền này ?
- Bảo ai đó đến lấy sau. Nào, nhanh lên !
Không còn cách nào khác, Tamayo đành phải lên thuyền Suketomo . Con thuyền chòng chạnh mạnh.
- Coi chừng !
Tamayo vấp chân và ngã nhào vào lòng Suketomo . Anh ta đỡ lấy nàng và một bàn tay lẹ làng đặt ngay lên mũi Tamayo. Trong bàn tay đó có 1 chiếc khăn ướt.
- Anh…anh làm gì vậy ? – Tamayo cố chống cự , nhưng đôi tay Suketomo ngày càng siết chặt và chiếc khăn ướt cứ ấn mạnh xuống mũi. Một mùi hăng hăng thấm vào tận óc nàng…Tamayo thiếp đi ngay sau đó. Suketomo nhe răng cười một cách ý nghĩa. Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, đôi mắt cháy bỏng khát khao. Suketomo nuốt nước bọt, vội vàng đặt Tamayo nằm xuống và cho thuyền chạy về hướng ngược với hướng nhà Inugami.