Chương 7
Tác giả: Thái Trí Hằng
Xuống khỏi mạng. Vốn định ngủ một giấc đàng hoàng, những rồi trở đi trở lại, chẳng làm sao ngủ cho ngon. Trong lúc mơ màng, giường như thấy công viên kỉ Jurah, tôi là đứa trẻ bị con khủng long ăn thịt rượt đuổi.
“Ăn trưa thôi, Đầu gấu”
Tiếng A Thái gọi kịp thời cứu tôi thoát chết.
“A Thái à, tối nay tôi hẹn gặp Khinh vũ phi dương, hơi hồi hộp nên không muốn ăn”
“Đầu gấu, thế thì cậu càng cần phải ăn, thì mới có sức mà tháo chạy”
“Đừng đùa nữa A Thái, cho vài lời khuyên đi”
“Đầu gấu, khi thuyền sắp cập bờ, do tác dụng phản lại của sóng nước, sẽ làm cho mũi thuyền vuông góc với bờ”
“Cho nên thế nào?”
“Cho nên gọi là thuyền về tới bến tất sẽ thẳng, lo lắng làm gì hở Đầu gấu”
Mặc dù đã có bằng chứng khoa học, nhưng sao tôi vẫn thấy rất hồi hộp.
Xem đồng hồ, sắp đến giờ rồi.
“A Thái, tôi đi đây”
“Nhớ mang theo máy, tôi sẽ yểm trợ”
“Tôi không muốn mang đâu. Bất luận thế nào, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy.”
“Ô hô, cậu cứ yên tâm ra đi. Tráng sĩ một đi không trở lại”
“A Thái, anh có thể nói gì đó dễ nghe hơn không?”
“Chuyện nhỏ, chốc nữa tôi đi mua rượu, đợi cậu trở về”
“shit! Sao anh biết là tôi nhất định sẽ thất tình?”
“Đầu gấu anh hiểu lầm tôi rồi. Tôi mua rượu để tối này ăn mừng chuyện của anh mà”
Mặc dù biết A Thái lấp lửng, nhưng lúc này chẳng còn tâm trí nào cự nự với hắn.
7 giờ rưỡi tối. Dùng thời điểm này để hẹn người chưa từng gặp thật là hòan hảo. Thông thường lúc này mọi người đều đã ăn cơm, cho nên không cần phải mệt óc nghĩ xem đi đâu để ăn. Nếu không chỉ nguyên việc quyết định xem ăn cái gì cũng đã mất cả nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cốt lõi vấn đề là ăn cơm thì phải tiêu hơi nhiều tiền. Đối với kẻ hàn nho như tôi. Chiến tranh không đổ máu rất là quan trọng.
Đã chọn Mc Donald, chốc nữa sẽ vào luôn trong này ngồi cho tiện. Hai cốc Cocacola và một gói khoai tây chiên là coi như xong. Cũng không phải gọi cốc lớn. Hơn nữa còn không phải băn khoăn dáng ăn có phàm tục hay không. Có một lần A Thái ăn cơm Tây với một cô bé. Kết quả là vì hồi hộp, dao kia vừa xuống, miếng thịt bò bay thẳng vào mặt A Thái. Cho nên gặp gỡ lần đầu tốt nhất là không nên ăn cơm. Nếu buộc phải ăn thì đừng có ăn cơm Tây, để ngộ nhỡ hai bên bất đồng ngôn ngữ cũng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
“Đầu gấu, anh đến sớm thế”
Đúng lúc tôi đang đứng bần thần, có một cô gái vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau lưng. Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tinh thần, những tôi vẫn bị cô gái trước mắt làm cho kinh ngạc. Nếu không phải bộ đồ màu cà phê và gọi tôi là Đầu gấu, tôi sẽ nghĩ rằng cô ấy chỉ hỏi đường.
Cho đến trước hôm nay, tôi cứ ngỡ Mĩ nữ chỉ tồn tại trong phim ảnh, hoặc nếu thấy ngòai đường cũng chỉ là vút qua. Nhưng còn cô ấy, thực sự là rất đẹp.
Có những người đẹp là do quan điểm của người khác. Có người thấy đẹp nhưng người khác thì không. Riêng cô gái này, tôi khẳng định là không ai có thể nói là cô ấy không đẹp.
Tôi không có năng lực văn học cao siêu, nên khi miêu tả một cô gái rất đẹp, chỉ biết dùng những hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành mà thôi. Chỉ trách tôi học kĩ thuật, luôn hi vọng rằng vẻ đẹp cũng có thể dùng máy để đo và công thức để tính. Nhưng vẻ đẹp vẫn là vẻ đẹp. Vẻ đẹp là cảm tính, chứ không phải lí tính.
Ở Đại học Thành Công, có lưu truyền một câu nói: “Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, con gái trường này muôn năm tuổi”. Nếu đúng là tuổi thọ của một cô gái tỉ lệ nghịch với nhan sắc, thì Kinh vũ phi dương nhất định rất đoản mệnh.
Một người đẹp thế này, không nên xuất hiện trong cuộc sống như của tôi.
Cũng có thể giống như “vật cực tất phản”. Chính bởi vì tôi bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc cực độ, thành ra tự nhiên tôi thấy rất bình tĩnh.
“Ăn cơm chưa? Mình vào ngồi trong Mc Donald nói chuyện”
“Đầu gấu, anh quả nhiên là căn cơ. Thế này thực sự là một cách tốt để tiết kiệm tiền”
Bị cô ấy chọc ra dụng tâm của tôi, chỉ còn biết cười hiền lành, ra điều vô tội.
Nể tình cô ấy đẹp thế này, tôi đành gọi Cocacola cốc lớn với 2 túi khoai tây chiên.
“Đầu gấu à, lần này anh mời em, lần sau em để anh mời nhé!”
Đùa! Tôi đương nhiên biết là cô ấy đang lợi dụng. Nhưng thấy rất vui vì hai chữ “lần sau”. Sẽ có lần sau! Tôi bất giác cảm thấy phấn chấn vô cùng.
“Đầu gấu, anh có theo đạo không? Em là con chiên Ki tô ngoan đạo, anh không ngại khi em cầu nguyện chứ?”
“Tôi là loại thắp hương khấn vái, cũng không hẳn là theo đạo. Nhưng tôi có thể cầu nguyện cùng em”
“Anh đừng có bắt chước quảng cáo của Lương Vịnh Kỳ nói “Cầu cho thế giới hòa bình” đấy nhé”
“Đương nhiên là không. Tôi muốn cầu nguyện cho 100 đồng trong ví đã hi sinh. Cầu cho linh hồn chúng được cứu rỗi”
“Hi hi, Đầu gấu à, anh đúng là rất keo kiệt”
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của cô ấy, trong vắt và giòn tan. Như những miếng khoai tây rán dòn của Mc Donald.
“Đầu gấu, anh nhìn thấy em xong, có bị thất vọng không?”
Gặp được Mĩ nữ còn thất vọng nỗi gì. Nếu không gặp những cô bình thường chắc phải nhảy lầu tự sát.
“Sao em lại nghĩ là tôi sẽ thất vọng?”
“Bởi vì em nói với anh là em không xinh mà. Cho nên anh gặp em xong, nhất định rất thất vọng.”
Hóa ra là cô ấy vòng vo tam quốc, để ám chỉ rằng thật ra cô ấy rất xinh.
“Thế tại sao em lại lừa tôi, rằng em không xinh?”
“Đầu gấu à, em chỉ nói là em không xinh, chứ có nói là em không đẹp đâu”
Cô bé này, ăn nói không ngờ lại có cái giọng của tôi. Chỉ tiếc là cô ấy đẹp quá, nếu không trở thành một Đầu gấu như tôi là chuyện đơn giản.
“Đầu gấu, anh cũng rất nho nhã. Đâu giống như anh mô tả, nhìn không lọt mắt”
Nho nhã? Loại tính từ này rất đa nghĩa. Đối với nhiều cô gái, nho nhã với đần độn không khác nhau bao nhiêu.
Tôi bắt đầu quan sát cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt. Xinh đẹp thực ra là một tính từ hết sức mơ hồ. Bởi vì xinh đẹp cũng có nhiều kiểu. Có thể lạnh lùng băng giá như Tiểu Long Nữ, có thể thanh tao thoát tục như Hương Hương Công chúa, có thể gai góc bướng bỉnh như Triệu Mẫn, có thể thông minh sắc sảo như Hoàng Dung, có thể trọng tình trọng nghĩa như Nhiệm Doanh Doanh. Còn cô ấy, chẳng giống ai cả. May mà cô ấy không giống ai, nên cô ấy không phải chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết. Cô ấy thuộc về cuộc sống hiện thực.
Lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã bị gương mặt ấy đoạt mất 2 hồn, bị giọng nói ấy đoạt mất 6 vía. Chỉ còn lại một hồn một vía cái thằng tôi, không còn kịp nhìn ra cô ấy cao hay thấp nữa. Lúc này, tôi đã có thể quan sát kĩ lưỡng. Cô ấy rất gầy, nhưng không thuộc loại mong manh tránh gió. Da cô ấy trắng… nhưng tôi chưa thấy tuyết bao giờ, nên không thể so sánh kiểu “da trắng như tuyết”. Cô ấy từ đầu đến chân toàn màu cà phê, khiến tôi liên tưởng đến cà phê sữa. Cô ấy tựa như một ly cà phê thơm nồng.
__________________