watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đồi Hoa Trinh Nữ-Chương 7 - tác giả Thảo Nguyên Thảo Nguyên

Thảo Nguyên

Chương 7

Tác giả: Thảo Nguyên

Mãi tận trưa hôm sau Nhật mới ngồi dậy nổi. Nắng chói chang đổ lửa xuống nóc hầm. Mọi vật đều như muốn bốc khói. Trong hầm Nhật cởi trần nằm trên giường,mồ hôi đổ ra như tắm.
Đêm qua chàng đã thao thức cho đến khi gần sáng. Thuốc lá, trà rượu, người tình và quân thù thay phiên nhau làm đầu Nhật nhức như muốn vỡ tung. Thế mới biết cuộc đời có nhiều món nợ mà mỗi người trong chúng ta phải trả. Chàng nghĩ thế để tự an ủi rằng nợ của mình cũng không nặng lắm. Dù sao thì các món nợ với những nàng con gái chỉ làm cho chàng thấy cuộc đời tươi vui, đẹp đẽ hơn.Đã cho chàng cái cảm giác thích được trả hơn là phải trả.
Chàng thu hết can đảm để ngồi bật dậy, vì thân thể lúc ấy mỏi nhừ, chỉ muốn nằm ườn ra. Đánh răng, rửa mặt và tắm một cái cho thoải mái, xong đâu đấy Nhật bắt đầu thấy đói bụng. À thì ra mình đang có một lọ thịt chà bông lớn. Sao không nấu một nồi cơm nóng lên, thưởng thức món ăn của người đẹp với rau rừng. Giữa tiền đồn nắng cháy, cho vơ trong một mảnh rừng Trường Sơn mà có được một bửa ăn như thế phải cảm tạ Ơn đời, cảm ơn Thúy Vân với những ưu ái, chăm lọ Chàng nhớ tới Thúy Vân đầu tiên trong ngày vì chính nàng đã cho Nhật cái hạnh phúc nho nhỏ đó. Từ từ, lo lắng gì cho mệt, cho được cái nhỏ thì cũng sẽ cho cái lớn. Cho được thịt chà bông thì rồi sẽ cũng cho được thịt không phải chà bông.Chàng nhớ khuôn mặt Thúy Vân lúc hớt hải chạy ra. Rõ ràng là một hình ảnh thật đẹp của một người vợ lo lắng cho chồng.
Nghĩ thế là Nhật lại cảm thấy yêu đời. Chắc mình có số hoa đào thật. Chàng lẩm bẩm trong miệng. Thật ra mình có đẹp trai gì đâu mà cô nàng có vẻ "chịu đèn" thấy rõ. Nhật cao hứng huýt sáo một bản nhạc mùa hè và thấy đời sao đẹp quá. Nắng chiếu trên sông Re tạo thành muôn vạn đóa hoa, lóng lánh trên mặt nước lăn tăn sóng gợn. Giữa lúc ấy thằng Nhiều chạy đến bên chàng:
- Trình thiếu úy, thiếu tá tiểu đoàn trưởng và chuẩn úy Lương vừa gọi bảo là đang trên đường sắp đến tiền đồn.
Nhật gật gật cái đầu, chàng không ngạc nhiên vì biết trước thế nào vị tiểu đoàn trưởng cũng sẽ ra tận nơi để nghe chàng trình bày tự sự. Nhật toan quay vào mặc quần áo cho tề chỉnh thì thằng Nhiều lại nói, lần này thì chàng ngạc nhiên quá đổi. Ngạc nhiên mà còn hồi họp nữa.
- Trình thiếu úy, hôm qua lúc nửa đêm về sáng, mấy thằng gác trên tháp canh bảo rằng có ánh lửa và nhiều tiếng động phía bên đồi Trinh Nữ.
- Thật thế à ? Sao không đánh thức tao dậy, báo cáo cho tao ngay để tao quan sát.Mày thì lúc nào cũng phải đợi tao nhắc.
- Em biết gì đâu, sáng nay nghe trung sĩ Thế, đốc canh bảo vậy.
- Ông Thế đâu, gọi ông đến gặp tao ngay đi và dẫn theo mấy thằng ngồi trên tháp canh hôm qua nữa nghe không.
Nhiều dạ dạ rồi quay đi ngaỵ Vừa khi ấy chiếc xe Jeep của thiếu tá tiểu đoàn trưởng đã đến cổng tiền đồn kéo theo một lớp bụi mù. Nhật mặc vội áo quần, xỏ giầy, đội mũ vừa kịp chạy ra sân khi chiếc xe trờ tới. Chàng đứng nghiêm chào.Thiếu tá bước xuống xe, rồi đến chuẩn úy Lương.Ông Lương hôm nay đeo kiếng đen, rõ ra là con nhà tình báo. Ông cầm một tập hồ sơ dày, đưa tay chào Nhật tươi cười vui vẻ.
- Thiếu úy Nhật hết xẩy, phản ứng mau lẹ, chính xác. Đúng là một người lính nhà nghề.
Nhật không biết ông Lương khen thật hay chỉ là nói diễu. Sao cũng được, miễn là ông đừng thù hằn Nhật vì chuyện cô Thúy Vân là tốt rồi. Chàng không biết chắc là ông đã biết chuyện Thúy Vân cho chàng thịt hay chưa. Nhật chỉ đoán lờ mờ theo thái độ của ông với chàng. Nếu đã biết thì Lương cũng là một con người đáng phục vì biết đặt chuyện công lên trên cả tình riêng.
Nghĩ thế, sau khi chào thiếu tá xong, Nhật thân mật bắt tay Lương, chàng thực tình nói:
- Tiền đồn gặp nhiều chuyện rắc rối quá, phải nhờ đến trí thông minh của chuẩn úy Lương, có ông ra ngoài này tôi khỏe hẳn như vừa cất được trên vai một gánh thật nặng.
Hai người đi theo sau thiếu tá Nguyễn Tài Chữ, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 70 Biệt Động Quân biên phòng. Ông rảo quanh một vòng tiền đồn, gật đầu tỏ vẻ ưng ý rồi đi vào giữa sân đến bên tháp canh. Ông cầm can gõ vào thân cây cột to trong bốn cây chính đở cho tháp canh cao vút lên không, rồi bắt đầu leo lên từng bậc thang. Lần lượt Nhật và Lương leo tiếp theo sau. Khi ba thầy trò leo lên tới đỉnh , Nhật ra lệnh cho người lính gác:
- Xuống gác dưới chân thang, không cho đứa nào leo lên,nghe không.
Người lính dạ dạ rồi lò mò leo xuống. Thiếu tá nhìn quanh một vòng núi non phía bên kia sông rồi hỏi Nhật:
- Ban đêm ông cũng cho gác ở đây phải không thiếu úy Nhật?
- Dạ thưa thiếu tá, ban đêm tôi cho gác kép,để cho lính mình mạnh dạn tự tin hơn.
Thiếu tá Chữ gật gật đầu rồi bảo Nhật kể hết mọi chuyện. Chàng bắt đầu nói hết từ
lúc đang ngồi nhậu ở nhà thiếu úy Ruồi, nghe Viện gọi có chuyện ở tiền đồn là chàng về ngaỵ Dĩ nhiên là Nhật dấu chuyện gặp các cô đi rừng và vác gùi cho Thúy Vân. Chàng dấu luôn việc Thúy Vân mời vào phòng ngủ để chàng vô tình khám phá ra tủ thuốc Tây. Nhất là chuyện cô nàng tặng chàng lọ thịt chà bông thì lại càng dấu kỹ. Thực ra chẳng có gì phải dấu, nhưng chàng vẫn ngại ông chuẩn úy tình báo kia nổi cơn ghen rồi nhìn chàng như kẻ thù nghịch. Chàng không sợ, nhưng thêm bạn bớt thù thì vẫn hơn, nhất là ở chỗ mảnh đất địch và ta chẳng có ranh giới rõ ràng này. Nhật tiếp tục kể rõ ràng từ lúc chàng họp cấp tốc các tiểu đội trưởng để giải thích cho họ biết là không có ma lai rồi cùng trung sĩ Ớt về tiểu đội của ông ấy. Chàng vào hầm tập thể của lính trong lúc Ớt đi gọi lính về và Nhật khám phá ra hai khẩu M60 đầu tiên đầy cát. Nhật nói.
- Thưa thiếu tá, tôi cho lệnh báo động ngay vì tôi sợ kẻ địch ở quanh đấy.Ý tôi muốn nói là lẫn lộn trong chúng ta, biết là tôi biết kế hoạch của chúng có thể chúng sẽ ra tay trước. Rất may là không có gì đáng tiếc. Sau
đó, tôi cho lau lại súng ngay trong khi tất cả lính đều ở vị trí sẵn sàng chiến đấu. Tôi cũng thử súng lại cho chắc chắn. Thử hết tất cả những khẩu bị bỏ đất vào.
Thiếu tá Chữ yên lặng suy nghĩ. Hồi lâu, sau đó ông quay sang hỏi Nhật và Lương:
- Các ông nghĩ thế nào? Có nghi cho ai không ?
Lương nhìn Nhật ra hiệu cho chàng trả lời trước. Nhật hơi ngập ngừng rồi e dè trả lời:
- Hiển nhiên là có kẻ tung tin ma lai để cho lính mình run sợ và bỏ đất cát vào súng máy để làm tê liệt sức chiến đấu nếu bị tấn công,kẻ đó là Việt Cộng hay nội tuyến cho Việt Cộng. Mà hắn ta phải là cán bộ vì sáu khẩu đại liên của ba tiểu đội phòng thủ vòng ngoài đều bị như thế. Hoặc nếu không là cán bộ thì phải có vài ba đứa nội tuyến vì súng đặt ở ba tiểu đội khác nhau, phải cần đến ba đứa mới làm được việc ấy. Tôi mới về tiểu đoàn được hơn hai tháng, chưa nắm vững được hết mọi người nên chưa dám nghi cho ai. Còn chuẩn úy Lương chắc nắm rõ lý lịch có lẽ nhận định chính xác hơn. Tôi đề nghị để chuẩn úy Lương tiếp xúc và hỏi tất cả các ông tiểu đội trưởng để tìm cho đúng. Sau nữa tôi xin thiếu tá cho thay tất cả trung đội phòng thủ này bằng trung đội khác.
Nhật yên lặng chờ xem vị tiểu đoàn trưởng có tán đồng hay bác bỏ ý kiến của mình. Không thấy ông nói gì, chàng lại tiếp lời khi nghĩ đến đồi Trinh Nữ:
- Đêm hôm qua, mấy đứa gác trên tháp canh này thấy có ánh lửa trên đồi Trinh Nữ và những tiếng động. Ban đêm, trời lắng đọng, âm thanh truyền đi xa hơn nên lính mình nghe được. Tôi đoán chắc địch tập trung trên đồi chờ tấn công tiền đồn. Nhưng ta phát giác kịp nên toán nội công không báo hiệu được cho toán ngoại kích. Do kế hoạch của chúng bị bại lộ, nên chúng đã cho quân chuyển quân đi sáng sớm để tránh sự truy kích của ta.
Thiếu tá Chữ ngó Nhật chăm chú. Ông không ngờ rằng Nhật chỉ mới ra trường có hơn hai tháng, thế mà kiến thức và kinh nghiệm của chàng làm ông ngạc nhiên. Những nhận định của chàng đều đúng và sáng suốt ví dụ như chuyện thay đổi trung đội nằm tiền đồn để có nội tuyến chúng không hoạt động hữu hiệu được trong lúc ta chưa khám phá ra chúng. Ông hỏi Nhật:
- Khi lính gác phát hiện ra ánh lửa với tiếng động, sao thiếu úy không kêu pháo binh hay súng cối bắn sang. Tôi có dặn cho pháo binh trực mà.
Nhật thành thực trả lời:
- Thưa thiếu tá, tôi chỉ mới biết được đấy thôi. Lúc gần sáng vì mệt quá nên tôi đã ngủ thiếp đi, vừa mới dậy được trước khi thiếu tá tới, khoảng chừng một tiếng đồng hồ. Nếu lúc đó biết được, tôi đã xin bắn pháo binh ngaỵ Nhưng mà đêm qua lúc thử lại súng, tôi đều cho bắn lên đồi Trinh Nữ. Mình vô tình, nhưng biết đâu địch lại tưởng rằng mình đã biết, nên chúng rút lui.
- Thế mấy toán nằm điểm của trung đội có phát hiện được không?
Nhật ú ớ không biết trả lời sao. Từ sáng tới giờ chàng đã sai Nhiều đi kiếm vẫn chưa gặp trung sĩ Thế để hỏi. Thường thường trung đội đặt hai toán kích đêm, nhưng chắc không có gì đặc biệt vì đều ở quanh đây. Nhật cứ thành thực nói cho thiếu tá biết rồi quay xuống bảo người gác:
- Mày đi tìm trung sĩ Thế lên đây, tao và thiếu tá cần gặp.
Trung sĩ Thế đã có mặt từ lâu, hiện đứng lấp ló quanh dưới chân thang. Nghe vậy ông liền chạy ra ngay, giơ tay chào nghiêm chỉnh. Nhật đưa mắt nhìn thiếu tá hỏi xem ông có đồng ý cho Thế leo lên. Thấy ông gật đầu, Nhật ngoắc tay ra dấu cho Thế. Chỉ một loáng người hạ sĩ quan nhanh nhẹn như con sóc đã đứng bên chàng. Thiếu tá tiểu đoàn trưởng bắt tay Thế rồi hỏi lại câu ông vừa hỏi Nhật.
Thế trả lời ngay:
- Thưa thiếu tá, tụi thượng này nó nói kỳ lạ lắm, không biết có tin được hay không.Như thiếu tá đã biết đồi Trinh Nữ ở bên kia sông đối diện với tiền đồn, nếu muốn sang bên ấy chỉ có một khúc lòng sông cạn phía Đông. Đó chính là con đường đi Kontum cũ. Nếu không thì phải chèo thuyền hay bơi quạ Đêm nào tiền đồn cũng có toán kích đêm ở khúc sông cạn này. Nếu người nào ở từ Trường Sơn xuống, muốn về các ấp của chúng ta thì phải băng qua đồi Trinh Nữ và phải đi theo con đường độc đạo này.
Thấy trung sĩ Thế cứ nói vòng vo qua lại, Nhật sốt ruột quá. Cả thiếu tá và chuẩn úy Lương cũng thế. ba người cứ há mồm ra chờ đợi mà ông Thế chẳng nói rõ ra. Nhật gắt lên:
- Ai ở đây cũng đều biết rồi, ông khỏi cần phải giảng giải lôi thôi. Vậy chúng nó gặp cái gì, nói mau đi.
Thế dạ dạ rồi tiếp:
- Mà nếu có người từ Trường Sơn về, có nghĩa là người ở phía bên kia, nên mình phục kích ở đấy là thật tốt. Bởi ai băng qua đồi Trinh Nữ về đều là Việt Cộng.
- Biết rồi, thế toán của mình có gặp được đứa nào không?
- Dạ không.
Nhật tức quá, nếu không có thiếu tá và chuẩn úy Lương và nếu ông Thế không phải làngười lớn tuổi, chắc chàng đá cho ông này một đá cho đỡ tức vồi muốn ra sao thì ra. Không có thì nói mẹ nó cho rồi cứ vòng vo mãi.
- Không có gì thì sao ông không trả lời ngay đi, bộ Ông muốn giỡn với tôi đấy chắc. Tôi và thiếu tá còn rất nhiều việc phải làm ông có biết không? Thôi đi xuống đi.
Trung sĩ Thế vẫn chưa chịu xuống.Ông ta gãi đầu nói tiếp.
- Dạ, nhưng mà chúng nó gặp ma!
- Trời đất ơi, ông vừa bảo không rồi bây giờ lại có, ông điên rồi sao trung sĩ Thế?
- Dạ đâu có, nãy thiếu úy hỏi tôi có gặp người nào không thì tụi nó đâu có gặp, chúng nó chỉ gặp ma thôi.
- Ma, ma gì, ma như thế nào?
- Một cô gái ma thường hiện ra trên đồi Trinh Nữ.
Cả thiếu tá và chuẩn úy Lương đều vừa bực vừa buồn cười cho cái ông hạ sĩ quan già ngớ ngẩn. Nhưng Nhật thì rùng mình. Thôi đúng rồi, đúng cô nàng rồi. Phút chốc Nhật tưởng ngay ra cô gái, tóc dài, cuốn bay theo gió dưới ánh trăng tà. Mãi về sau chàng mới khám phá ra là con đường hai người rượt đuổi nhau cứ tiến dần tới đồi Trinh Nữ. Thì ra cô nàng muốn chạy về đồi Trinh Nữ, mà chàng thì lần đầu tiên nên lạ cảnh lạ đường, không nhận biết ra điều đó. Chàng nghiệm thấy rằng trong khu lòng chảo Gia Vực này tất cả các điểm quan trọng đều nằm trên một vòng tròn. Nếu lấy bộ chỉ huy tiểu đoàn làm trung điểm thì đồi Trinh Nữ được kể là xa nhất rồi đến tiền đồn của Nhật. Phía đối diện từ gần tới xa là các ấp A - B - C - D. Nhưng không vì thế mà khoảng cách từ đồi Trinh Nữ đến ấp D là xa hơn cả mà trái lại rất gần. Chỉ cách nhau có con sông Rẹ Mà trên khúc sông nay khô cạn quanh năm, đất đá trơ ra cùng mưa nắng.
Đêm phục kích hãi hùng đó, chàng đã cố gắng rượt theo người con gái với mục đích chỉ muốn nhìn cho rõ mặt. Giết nàng thì quá dễ bởi vì hai người không cách nhau xạChiếc quần lót và đôi nịt vú xinh xắn đã làm chùn tay Nhật mỗi khi đặt lên cò súng. Nhất là tấm ảnh vàng ố, củ kỹ mà Viện đã đưa cho Nhật khi thấy trong cuốn sổ của nàng. Đến khi hai người có dịp đối mặt nhau thì Nhật không còn thần trí đâu mà quan sát cho dù mặt cô nàng không cần che đậy. Ánh trăng vốn đã mờ mờ, cộng thêm nỗi lo sợ hãi và tuyệt vọng khi nghĩ mình sắp chết bởi họng súng đang chĩa ngay vào mặt ,làm cho đầu óc Nhật như tê dại đi. Đến nỗi khi cô gái đã bỏ đi rồi, còn lại một mình, Nhật còn run lẩy bẩy cố gắng lắm mới leo được lên bờ suối rồi gục ngay xuống đó.
Không thể lầm lẫn được, cô gái ấy chính là cô gái ma mà tụi thượng đã đồn đãi, khiếp sợ hằng ngày. Chàng biết Việt Cộng đã dùng đủ mọi phương cách để có thể đạt được mục đích của chúng: đó là âm mưu gieo nỗi sợ hãi cho đám lính thượng ngu ngơ kia, quả thật là quá dễ dàng. Ban đầu khi nghe kể chuyện ma trên đồi Trinh Nữ Nhật cũng chỉ cười như ông thiếu tá và chuẩn úy Lương bây giờ. Nhưng sau buổi chiều chính mắt chàng trông thấy người con gái đứng trên mỏm đá. Tóc xỏa cuốn bay, thẫm bóng trong ánh nắng hoàng hôn. Chàng mớiõ rợn người. Rồi từng đêm suy nghĩ, chàng cho rằng người con gái kia cũng chỉ là người đang thực hiện một âm mưu của địch. Như hôm nay, chuyện ma lai đồn đãi trong tiền đồn đồng thời với súng ống bị phá hoại, Nhật mới thấy rõ ràng âm mưu thâm độc của quân thù. Nghĩ vậy Nhật không còn cáu giận nữa. Chàng tự nhủ phải bình tĩnh và kiên nhẫn trước một kẻ địch vô cùng xảo quyệt. Nhật dịu giọng hỏi trung sĩ Thế:
- Chúng nó bảo con ma ấy trông như thế nào và đi về đâu không?
- Dạ, con ma đi băng qua từ đồi Trinh Nữ, qua khúc sông cạn ở phía đông tiền đồn, rồi mất dần vào những ngọn đồi. Đi ngang qua mặt mấy thằng lính kích đêm của mình mà không hay biết là có lính mình đang nằm kích.
- Đi ngang qua mặt mấy thằng kích đêm mà con ma nữ đó không hay biết? Thế sao mấy đứa không bắt sống hay bắn chết.
Nhật tuy nói vậy nhưng chàng mừng thầm rằng mấy đứa phục kích không bắn cô nàng. Chẳng phải vì chàng muốn trả ơn nàng tha chết mà chính vì chàng muốn được nhìn thấy mặt người đẹp một lần. Nhật đã thường thấy các cô nàng Việt Cộng được chụp ảnh đăng trong các báo mỗi khi quân ta bắt được. Mỗi cô một vẻ, mà vẻ nào cũng làm cho chàng thở dài, không biết nên cười hay nên mếu. Nhưng đây quả là đặc biệt. Chỉ với cái dáng người thôi cũng đủ làm Nhật vừa sợ hải vừa đê mệ Việc cô nàng tha chết cho chàng đêm ấy dù sao thì cũng vẫn là một... ân tình mà chàng cần phải đáp đền là một việc kỳ lạ mà chàng cần phải biết. Chàng nhìn trung sĩ Thế vẻ như chờ đợi để muốn biết thêm về phản ứng của những người lính thượng. Thấy vậy, trung sĩ Thế kể thêm:
- Thấy cô gái là mấy thằng thượng nó co rúm người lại rồi cứ nằm yên nhắm mắt giả chết còn bắn được gì! Đứa nào về tới tiền đồn cũng run như cầy xấy. Chúng nó bảo còn sống đã là may mắn lắm. Gặp cô gái ma trên đồi Trinh Nữ không bị bắt cả hồn lẫn xác là phước đức vô cùng.
Thiếu tá Chữ và chuẩn úy Lương ngao ngán đưa mắt nhìn nhau lắc đầu. Có lẽ trong lòng hai người đang chán chường vì kẻ địch thì khôn lanh quỷ quyệt mà lính của mình thì khờ khạo ngây thơ như đứa trẻ. Nhật cũng làm bộ rầu rầu. Chàng bảo ông trung sĩ già đáng tuổi bố của mình.
- Thôi ông xuống lo cho tiểu đội đi ông Thế, nhớ kiểm soát thường xuyên mấy khẩu súng cối kẻo lỡ khi có chuyện lại không tác xạ được, có gì tôi sẽ nói với ông sau.
Trung sĩ Thế xuống rồi Nhật đưa mắt nhìn thiếu tá Chữ, chờ đợi lệnh của vị tiểu đoàn trưởng mà chàng rất khâm phục. Từ ngày đến phục vụ tiểu đoàn, chàng nhận thấy ông lúc nào cũng chăm lo đơn vị, làm gương tốt cho tất cả mọi người. Một điểm đặc biệt mà chàng thích nhất là thiếu tá Chữ luôn luôn để ý đến đời sống của những người lính dưới quyền.Ôâng khuyến khích trồng trọt và chăn nuôi để cải thiện đời sống. Nếu đại đội không đi hành quân, thường phải cung cấp cho tiểu đoàn hẵn một nữa quân số để chăm sóc vườn rau đơn vị. Khi thu hoạch, sản phẩm sẽ được chia đều cho các đại đội để tăng thêm khẩu phần vốn đã ít ỏi cho những người lính trăm bề cực nhọc. Thiếu tá Chữ yên lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Tôi sẽ cho hoán chuyển các tiểu đội của tiền đồn ngay trong ngày hôm naỵ Ngày mai, khi trời vừa sáng tôi sẽ cho đại đội hai của thiếu úy Tấn hành quân lục soát đồi Trinh Nữ, liệu ông có thể sắp xếp cho các tiểu đội mới kịp thời phòng thủ ngay không thiếu úy Nhật ?
- Dạ tôi cố gắng được. Chỉ xin thiếu tá để lại cho tôi tất cả các hạ sĩ quan tiểu đội trưởng, vì tôi đã quen làm việc với họ.
Chuẩn úy Lương im lặng tự nãy giờ, vội xen vào hỏi Nhật:
- Ông không nghi ngờ gì mấy ông hạ sĩ quan của ông sao?
- Không hoàn toàn như thế. Tôi muốn thử lại xem, nếu bất cứ chuyện gì vẫn tiếp tục xẩy ra thì mình đã có ngay đáp số. Vã lại tôi có lòng tin nơi họ. Còn một chuyện này nửa tôi muốn trình lên thiếu tá là xin hoãn cuộc hành quân lục soát ngày mai.
Thiếu tá Chữ và chuẩn úy Lương đều ngạc nhiên nhìn Nhật, hỏi dồn:
- Sao lại hoãn, ông có kế hoạch nào khác chăng ?
Nhật nhìn thẳng vị tiểu đoàn trưởng rồi đáp:
- Xin thiếu tá cho phép tôi được thám sát đồi Trinh Nữ trước khi mình ra taỵ Tôi nghĩ rằng mình hành quân lục soát cấp đại đội, nếu có, bọn nó cũng trốn vào hang như chuột, khó biết có sự gì. Cứ để tôi rình rập lại chúng xem sao. Tôi sẽ mò lên đồi Trinh Nữ ngay trong đêm naỵ Có lẽ chúng nó không thể ngờ được.
- Thế còn ở tiền đồn, ai sắp xếp khi mình hoán chuyển các tiểu đội?
- Tôi đề nghị thiếu tá cho chuẩn úy Vinh ra đây tạm thời thay tôi trong một đêm. Ông Vinh và trung sĩ Viện sẽ sắp xếp mọi việc, cứ coi như tôi về tiểu đoàn công tác. Tôi chỉ cần trao đổi với chuẩn úy Vinh vài điều trước khi vào điểm.
- Ông không muốn cho trung sĩ Viện biết kế hoạch này?
- Không hẳn thế, sau đó chuẩn úy Vinh cho trung sĩ Viện biết cũng đâu có muộn.
- Thế thì ông tính lúc nào thuận tiện nhất cho ông vào điểm?
- Dạ, khi tôi trao đổi với chuẩn úy Vinh xong, đến chiều, thiếu tá cho xe ra đón tôi về tiểu đoàn. Giữa đường tôi sẽ xuống xe quay trở lại.
Thiếu tá Chữ suy nghĩ rồi chấp thuận, vì ông thấy Nhật đã sắp xếp chu đáo cho vấn đề. Ông cũng đồng ý với Nhật là khi địch dùng du kích chiến thì mình cũng phải có kế hoạch đáp ứng chứ không nên hành quân ào ạt. Từ lâu, khi kết hợp các nguồn tin tình báo và qua không ảnh do phòng hai quân khu cung cấp, ông đã biết Cộng quân đang đắp một con đường lớn, ngày một tiến gần đến tiền đồn. Vì thế ông cố gắng tích trữ vũ khí, lương thực đề chờ một ngày thử lửa với địch quân. Thực sự, không phải thiếu tá Chữ chỉ chờ đợi. Hơn ai hết ông hiểu rõ rằng tấn công là cách phòng thủ hữu hiệu nhất. Ông đã nghĩ những kế hoạch đánh phá địch quân. Xin những phi vụ tấn công đặc biệt. Nhưng mà không ai thỏa mãn cho ông điều ấy. Người ta viện ra hằng trăm lý lẽ để chối từ. Nào là chiến đấu cơ phải ưu tiên cho cuộc hành quân Hạ Lào. Nào là những mặt trận lớn như Kontum, Tân Cảnh còn đang sôi sục. Thậm chí thiếu tướng tư lệnh sư đoàn 2 còn bảo thẳng với ông:
- Chúng nó đánh tiểu đoàn anh làm gì, một tiểu đoàn anh nuôi nổi cả trung đoàn của chúng nó.
Các ông lớn cũng biết thế, còn biết hơn ông nữa. Nhưng giấy phép cho các con buôn chở hàng hợp pháp lên miền núi vẫn cứ được ban hành ! Nhiều lần, ông đã bắt buộc phải làm ngơ vì thấy kiểm soát không có kết quả. Đôi lúc ông còn được nghe những lời cảnh cáo êm ái từ cấp chỉ huy.
- Cậu nhẹ tay một chút cho chúng nó nhờ.
Từ đó, ông biết phận mình. Và ông cố gắng trong phạm vi ông có thể làm được. Các cuộc hành quân tuần chiến cấp đại đội, trung đội thường được ông tổ chức để đánh phá, thăm dò phản ứng địch quân. Mấy tháng nay thiếu tá Chữ rất mừng vì đã có một thuộc cấp như Nhật, ông thương mến đối xử với chàng như đối xử với người con trai của chính ông vậy.Vì thế thiếu tá Chữ gật đầu đồng ý ngay.
- Tôi chấp thuận những gì thiếu úy yêu cầu. Ông nên cẩn thận, có gì gọi thẳng cho tôi.
Buổi chiều mờ tối, Nhật vừa sắp xếp xong các tiểu đội mới hoán chuyển cùng với Vinh và Viện. Chàng gọi riêng Vinh lên tháp canh dặn dò những điều cần thiết và nói cho Vinh nghe tất cả kế hoạch của chàng. Vinh hưởng ứng một cách sôi nổi, nhiệt tình.
- ỌK - Có gì anh cứ gọi. Tôi sẽ mở cổng dẫn quân ra ngay.
Đúng như Nhật dự tính, tiểu đoàn cho xe ra đón chàng về. Đích thân đại úy Nghĩa cầm tay lái, không có tài xế đi kèm. Nhật ra hiệu cho Nhiều, Kiệt, Du bước lên ngồi phía sau xe rồi thản nhiên ngồi bên cạnh đại úy Nghĩa. Tất cả tiền đồn, ngoại trừ Vinh, ai cũng tưởng chàng về lại tiểu đoàn để chỉ huy đại đội thay cho thiếu úy Ruồi sắp đi học khóa sĩ quan hoàn hảo. Khi xe chạy qua những lùm cây ven con suối nhỏ dẫn tới bờ sông Re, đại úy Nghĩa cho xe dừng lại. Chỉ trong vòng vài giây, bốn thầy trò Nhật đã biến mất trong những tảng đá lớn có những lùm cây che khuất. Chiếc xe lại phóng đi ngay, nhẹ nhàng lướt về cổng trại như lúc mới ra đi.
Trời chưa tối hẳn, nên bốn thầy trò Nhật chưa vội di chuyển. Giờ này các cô gái thượng trên nương đang lần lượt về nhà. Dĩ nhiên là các cô không thể nào thấy Nhật vì bọn chàng đã dấu mình kín đáo trong các bụi cây. Trừ Nhiều mang máy truyền tin, còn lại ba người đều trang bị súng M16 nhẹ nhàng và lựu đạn cá nhân. Tất cả đều gọn gàng, nhanh nhẹn như những con beo đêm. Những con beo đang nhe răng gầm gừ trong các phù hiệu mà bọn chàng đeo trên vai áo.
Nhật bỗng giật mình thấy một bóng người con gái, vai mang gùi thoăn thoắt bước qua lòng suối. Nàng mặc quần áo bằng vải đen nhập nhòa với bóng đêm đổ xuống. Cả bọn im lặng gần như nín thở khi bước chân sột soạt trên lá khô tiến tới mỗi lúc mỗi gần hơn. Nhật lặng người nhận ra người con gái ấy chính là Thúy Vân. Nàng vội vã bước như muốn đuổi theo bóng đêm, không để ý gì đến bốn người trong bụi đang mở to đôi mắt vì ngạc nhiên. Nhiều, Kiệt, Du đưa mắt nhìn chàng chờ đợi. Họ tưởng Nhật sẽ cho lệnh đuổi theo hay chận cô ta lại, nhưng thấy chàng vẫn yên lặng nên họ chỉ đành nhìn theo.
Thúy Vân đi đâu trong lúc trời nhá nhem tối thế này? Chắc chắn là không phải đi đổi đồ như thường ngày các cô gái ở đây vẫn làm. Trời đã gần tối, dù có bạo dạn đến đâu cũng không cô nào dám đi đêm, trừ phi có chuyện gì cần gấp hay một sứ mạng nào đặc biệt. Nhật toát mồ hôi khi nghĩ rằng kế hoạch của chàng đã bị lộ ra và Thúy Vân đi để báo cho kẻ địch. Nhưng mà ai đã tiết lộ bí mật này ra cho nàng biết ? Chỉ có bốn người biết trước chuyện đột thám của chàng là thiếu tá tiểu đoàn trưởng, đại úy Nghĩa, chuẩn úy Lương và chuẩn úy Vinh. Người đáng ngờ trong chuyện này nhất là ông sĩ quan tình báo.
Nhật chợt hối hận vì trót đặt hết tin tưởng vào Lương. Chuyện gián điệp nhị trùng đâu có hiếm trong chiến tranh, nhất là ông Lương đang thù chàng vì cô Thúy Vân hờ hững với ông tạ Ồ, nếu như thế thì cô Thúy Vân đâu có thương chàng như Nhật đã tưởng. Hay là không phải thế? Cô Vân đi đâu đó cho chuyện riêng, chuyện chàng bắt gặp hôm nay chỉ là một sự tình cờ.
Lúc đầu Nhật đã toan kín đáo theo dõi cô nàng, nhưng sau đó chàng thấy làm thế không tiện lợi vì trời còn sáng quá. Bốn người đuổi theo một người rất dễ bị lộ. Chàng không muốn Thúy Vân biết rằng chàng đã biết quá nhiều. Vã lại, mục đích hôm nay của Nhật là thám sát đồi Trinh Nữ. Một chuyện mà chàng đã thao thức đợi chờ từ mấy tháng naỵ Từ khi được tha chết bởi một người con gái, vừa là kẻ thù và cũng vừa là ân nhân. Nhật vẫn mang trong lòng món nợ chỉ mong có dịp đền trả.
Đêm đã xuống rồi. Đêm của rừng núi hoang vu đen sâu như địa ngục. Trong lòng suối cạn, Nhật đưa hai bàn tay ra mà chẳng thấy gì. Bây giờ là thời gian của loài muông thú săn đêm. Bọn chàng cũng đang đắm mình trong cuộc săn đuổi để tìm đường sống. Nhật đập nhẹ vào vai Nhiều làm dấu hiệu mở đầu một cuộc phiêu lưu đầy hiểm nguy của bốn thầy trò. Nhưng mà riêng chàng thì lại đầy thích thú.
Nhật đã tính kỹ trong đầu. Hôm nay trăng sẽ lên muộn. Chàng muốn lợi dụng khoảnh khắc không trăng này để băng ngang qua khúc sông Re cạn phía Đông của tiền đồn, rồi tiến lên đồi Trinh Nữ. Khúc sông này cát sỏi trắng xóa nên nếu có người đi ngang, ở trên đồi rất dễ dàng nhận thấy. Phải băng qua giữa lúc trời tối thế này may ra mới che dấu được phần nào. Buổi chiều chàng đã dặn kỹ ba ông đệ tử ruột của mình, nên mọi dấu hiệu của bốn thầy trò đều rành rẽ, quen thuộc và mau lẹ hơn bao giờ hết.
Một giờ đồng hồ sau, bốn thầy trò đã đến tận cùng dòng suối. Trước mặt họ là khúc sông cạn chơ vơ đá sỏi. Thật ra, đây là dấu vết của con đường đá cũ. Dòng sông chảy đến, bị sườn đá chận lại dồn về một phía nên chảy vào khe đá trũng. Những hòn đá to cao quá đầu người xếp chi chít liền nhau, làm thành một con đường. Nhưng hãy coi chừng vì khoảng cách đôi khi dài hơn một bước. Người băng ngang có lúc phải nhảy, cần hết sức cẩn thận đừng để trượt chân. Mười mấy năm về trước, chính chỗ này thây người mắc kẹt trong những khe đá, dồn lại thành đống trong một đêm giải phóng của người anh em miền Bắc.
Nhật ra hiệu cho cả bọn ngừng lại để quan sát. Chàng mừng vì thấy trăng vẫn chưa lên. Đêm đen như mực nên tuy trên nền đá trắng mà không thấy rõ bóng người. Phải qua khúc sông cạn này mau để tới bên kia bờ. Trinh Nữ đang chờ dấu tay chàng khám phá. Cả một lòng khe, bí mật, hoang vu mà êm ái hấp dẫn không cùng.
Mấy tháng trước, khi mới đến đơn vị, Nhật đã đến đây cùng mấy người lính. Chàng đã nhìn sang bên kia, nơi có tảng đá lớn ngay chân đồi Trinh Nữ và thấy người con gái đó. Hôm ấy Nhật đã toát mồ hôi vì sợ. Chàng vội chạy về ngay không kịp nhìn để ước lượng khoảng cách khúc sông này. Bây giờ tuy không thể thấy đồi Trinh Nữ vì đã chìm vào bóng đêm, nhưng chàng cũng hình dung ra được phía bên trái khoảng trắng lờ mờ của lòng sông cạn ngay sát chân đồi có một hòn đá to chìm một phần dưới nước. Đó là mục tiêu đầu tiên chàng muốn đến.
Quan sát xong, Nhật chui ra khỏi lòng con suối, bước lên con đường đá cũ mà bây giờ đã là một phần của lòng sông Rẹ Màu đá non trắng lờ nhờ soi rõ nét bước đi của chàng. Khác hẳn với khi còn ở dưới những lùm cây. Nơi đây, chàng đã phân biệt được những ngón tay xòe ra, có nghĩa là nhờ vào màu trắng phản chiếu ánh sao mà vùng đất chàng đang đi có thêm ánh sáng. Nếu thế, phải mau mau băng qua khúc sông này. Trinh nữ đang đợi bọn chàng ở phía bên kia.
Nghĩ thế, Nhật quay lại đập vào vai Nhiều rồi bắt đầu đi nhanh như chạy. Chỉ hơn một phút sau là chàng đã đến bên những tảng đá xếp liền nhau dày đặc. Nhật thận trọng bước lên từng tảng đá. Thỉnh thoảng chàng quay lại xem ba ông đệ tử có còn theo kịp hay không. Lúc này tiếng nước reo vang. Những giòng nước len lỏi qua khe đá rơi xuống một khúc sông thấp bên kia tạo thành âm thanh gần như thác đổ. Thật ra đây chính là dòng thác, chỉ khác là nước rơi hơi thấp. Mực nước chênh nhau không quá nửa thước, nhưng vì ban đêm nên nghe cũng khá tọ tiếng nước như rót vào lòng chàng thêm sự can đảm và Nhật cũng nhận thấy mình bình tỉnh, không một chút gì run sợ.
Cuối cùng thì chàng cũng đến được một biển đen mênh mông phía trước. Đó là đồi Trinh Nữ. Ngọn đồi ma quái, linh thiêng. Ngọn đồi đầu tiên của những ngọn đồi Trường Sơn mà trước đây khi còn ở ghế nhà trường chàng đã học qua, không ngờ rằng có một ngày được đặt bước chân lên.
Đúng lúc chàng toan nhảy xuống tảng đá cuối cùng để bước lên đồi thì Nhiều đập đập vào vai chàng gấp rút. Nhật quay lại ngay, chàng suýt kêu lên thành tiếng vì thấy sau lưng ba thằng đệ tử của mình hình như có một bóng người. Bọn chàng đang đứng trên những tảng đá trắng, nhờ những ánh sao mà trông được dễ dàng. Kiệt đi sau cùng đang trỏ tay về phía người đó trong lúc Du đã đưa cao tầm
súng. Nhật nhảy trở lạii hòn đá mà Kiệt và Du đang đứng kịp thời nhận ra bóng người mà chàng tưởng chỉ là một hòn đá cao, có một vật gì để ở trên nên trông tưởng là người. Lúc nãy, chàng cũng đã lướt qua đây nhưng vì mãi suy nghĩ nên Nhật không để ý. Chàng ra hiệu cho Du tới gần vật lạ. Khi Du đem đến cho chàng thì trời đất ơi một cái gùi đựng đầy những hộp. Chàng sờ vào trong, sửng sốt nhận ra đó là những hộp thuốc tây mà chàng đã thấy hầu hết trong ngăn tủ của Thúy Vân. Chính cái gùi này là của Thúy Vân. Chàng nhận ra khi tay sờ đến quai gùi được kết bằng những sợi mây dẻo khác xa các quai gùi thường được làm bằng tre chẻ nhỏ. Chàng đã có lần đeo nó trên vai nên hôm nay nhận biết dễ dàng.
Đúng là chiều nay Thúy Vân đã đến, mang theo chiếc gùi này rồi bỏ lại đây. Bây giờ nàng đang ở đâu? Ở trên đồi Trinh Nữ hay đang ngồi ghi sổ trên quầy câu lạc bộ với đôi tay thon nhỏ ngọc ngà trong một vóc dáng đan thanh, quý phái. Nhật vén tay áo xem lại đồng hồ. Hai chiếc kim giờ, phút sáng lân tinh cho chàng biết chỉ mới hơn chín giờ đêm. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Chàng đưa lại cái gùi cho Du, ra hiệu cho nó để lại chỗ cũ sau khi đã lấy đi một ít thuốc trong gùi. Xong xuôi chàng ra hiệu cho cả ba thằng mau lẹ theo chàng nhảy xuống đồi Trinh Nữ. Cả bọn chui vào một bụi cây rậm ngay gần đó. Từ chỗ nấp, chàng có thể thấy được rõ ràng những tảng đá nhấp nhô trước mặt, mà rõ ràng nhất là tảng đá đang để chiếc gùi đầy thuốc. Xong xuôi chàng chỉ có việc chờ. Chờ cho người đến, trăng lên.
Bây giờ Nhật mới có thì giờ quan sát mọi vật khi ánh trăng vừa ló ra sườn núi đá. Mảnh trăng non như thẹn thò rải ánh sáng mơ màng xuống Rẹ Đây là khúc sông lớn, chiều ngang trải rộng hàng trăm thước khi co thắtlại theo triền núi đá làm cho Nhật có cảm tưởng rằng đó chính là một cái hồ với rất nhiều thơ và mộng. Như phần lớn các con sông miền núi khác, sông Re quanh co uốn khúc, rộng hẹp không đều. Gặp vùng đất bằng phì nhiêu như lòng chảo Gia Vực này. giòng sông chảy xuôi êm đềm, phẳng lặng. Khi qua những núi đá, vách ngăn giòng sông gầm thét với hàng trăm ghềnh thác. Nước reo hò như ca ngợi sự hùng vĩ của thiên nhiên, sự huyền bí của núi rừng trước khi lặng lẽ chảy về xuôi.
Trăng đã lên cao, đổ muôn vàn ánh vàng mơ trên mặt nước. Nhật thấy được tâm hồn mình như đang hòa nhập vào thiên nhiên. Chàng nghĩ đến câu thơ của Thế Lữ tả cảnh một con hổ rừng xưa:"Ta say mồi đứng ngắm ánh trăng tan." Đây, kia, ánh trăng đang tan theo dòng nước. Phút chốc chàng như lạc bước vào một khung cảnh thần tiên, Một chốn thiên thai, quên hẳn thời gian, nếu không có tiếng bước chân nào đó đạp trên những cành cây khô xào xạc. Rồi cả một khối to đen thò ra hẵn bờ sông.
Nhật cố mở to mắt nhìn, nhưng vẫn chưa nhận định được đó là cái gì? Chàng tự trách mình hay mơ, hay mộng. Đi thám sát địch tình mà mộng mơ thì có ngày chui vô hòm sớm, đó là chưa kể đến việc làm cho thuộc cấp bị liên lụy với mình. Nhật tự nhủ, từ này về sau không thả hồn bay lơ lửng nữa. Nghĩ thì như vậy nhưng mà chàng biết khó khăn mà sửa đổi cái tính trời đã dành cho.
Lúc bấy giờ cái khối đen lại di động tiến đến gần chỗ bọn chàng. Nhật đưa tay đập vào ba người thuộc cấp như dò hỏi. Nhiều biết ý chàng, nó ghé miệng sát vào tai Nhật thì thầm một tiếng "nai" đơn giản làm Nhật bỗng hiểu ngaỵ Thì ra bên cạnh đồi Trinh Nữ là những đồi tranh bạt ngàn dợn sóng, vì thế mới có con nai lạc đàn ra bờ sông uống nước.
Khi còn đứng trên tháp canh tiền đồn. Nhật nhận thấy đồi Trinh Nữ có đôi phần đơn giản hơn bây giờ. Lúc ấy, chàng tưởng rằng chỉ có mỗi một tảng đá mà người con gái đứng. Bây giờ khi lên tới nơi Nhật mới nhận biết rõ rằng đồi Trinh Nữ có rất nhiều đá lớn, mà hòn nào cũng có thể mang dấu chân của người đẹp đứng nhìn. Chàng bị lẫn lộn không biết phải rình ở đâu cho phải thì may thay gặp được cái gùi đựng đầy thuốc kia. Thôi thế này thì cần gì phải đi đâu nữa. Cứ nằm đây - nếu muốn, có thể làm một giấc , tà tà chờ người đẹp đến trao thân.Chạy đâu cho khỏi.
Chàng mỉm cười bằng lòng với những gì đã gặt hái được trong quyết định thám sát này. Những bài toán đầu tiên khó khăn, làm cho chàng phải điên đầu suy nghĩ thì nay đã đơn giản bớt đi rất nhiều. Chẳng hạn như việc gặp Thúy Vân đi tiếp tế thuốc men cho địch. Bằng chứng thì đã rõ ràng, nhưng Nhật không hiểu tại sao Thúy Vân làm như vậy. Một cô gái đẹp, dáng dấp rất tiểu thư mà sao lại là một nữ du kích quân Cộng Sản. Nàng đã hoạt động cho chúng bao lâu rồi mà chuẩn úy Lương và ban tình báo của ông không biết. Nàng sống trong sự bảo vệ của những người chiến sĩ cộng hòa, làm giàu bằng tiền bạc của họ mà nỡ lòng tiếp tay cho địch để đâm sau lưng những người chiến sĩ đã chịu nhiều hy sinh gian khổ hôm naỵ Nhật nhiều lần tự hỏi Thúy Vân có phải là người vô tâm, vô tình đến thế hay không. Tuy chưa thực là rung động, nhưng với những săn sóc, ân cần của nàng dành cho - dù bất cứ với mục đích gì - cũng làm Nhật cảm động và muốn coi nàng như một người thân, ruột thịt, và chính điều ấy làm cho Nhật lấy làm tiếc cho Thúy Vân với những gì mà chàng biết được hôm nay.
Hay Thúy Vân chính là cô gái du kích hôm nào mà chàng đuổi bắt để cuối cùng hai người đối mặt nhau trên thân cây ngang qua giòng suối. Chính nàng là người chỉ huy của tổ tam chế ở Tà Noát, đã để lại cái túi xách tay vải xinh xắn với những đồ vật bé bỏng, xinh xinh, thầm kín trong đời con gái. Đúng rồi, nàng với những phương tiện sẵn của quân lực, thì những món đồ kia quả thật dễ dàng có được. Nhưng còn tấm ảnh vàng ố, cũ kỹ của người con trai mà Nhật đang cất dưới đáy ba lô, nàng lấy ở đâu. Chính người con trai ấy tặng cho nàng hay là chiếm đoạt của ai. Người mà Nhật muốn tìm chính là người đang giữ tấm hình kia. Và nếu như người đó chính là Thúy Vân thì Nhật phải tìm lại xem có nét nào ngờ ngợ. Nhưng hình như tuyệt nhiên không phải thế.
Chàng nghĩ lại những cử chỉ, dáng điệu của Thúy Vân trong lần gặp đầu tiên ở Câu Lạc Bộ rồi chiều hôm qua lúc đi đổi rừng về. Sự bày tỏ, sự quyến luyến của nàng dành cho Nhật có một cái gì rất vội vã và chẳng được tự nhiên. Nhưng đôi khi trong tình yêu nhiều cái mình tưởng không mà thành có. Mà có nhiều cái mình như chắc chắn có mà vẫn hóa ra không. Thành thử đôi khi không thể căn cứ theo bề ngoài hay thời gian mà xét đoán được.
Dù sao, thì sau chuyến thám sát này, chàng sẽ gặp riêng Thúy Vân, hỏi thẳng nàng cho ra lẽ. Nếu nàng chối - mà chắc chắn nàng sẽ chối - thì Nhật đã có những bằng chứng này đây. Nhưng nếu Thúy Vân gặp những khó khăn thì liệu chàng có thể giúp nàng giải quyết hay không? Mà nàng có nhờ chàng giúp hay không? Nhật ngạc nhiên thấy lòng chàng không hề ghét hay thù hận Thúy Vân, cho dù cô nàng có ở phía bên kia. Chàng là một con người đa cảm mà những săn sóc, ân cần của Thúy Vân gần gũi quá đôi lúc làm chàng có cảm tưởng như đã thuộc về nhau.Điều cần thiết bây giờ là kín đáo. Đừng làm cho Thúy Vân phải đề phòng hay sợ hãi, cả hai đều bất lợi và có thể dẫn đến những hậu quả không ngờ.
Trăng lên cao giữa trời khuya lành lạnh. Thỉnh thoảng tiếng cá giỡn trăng quẫy trên mặt nước. Nhật thoáng nẩy ra ý nghĩ thử gọi tiểu đoàn dò hỏi xem Thúy Vân giờ đang ở đâu. Cái khó khăn là chàng đang cần yên lặng để che dấu địch. Nhưng nếu cần thì cũng đành phải liều mạng để có thể hiểu rõ vấn đề. Chàng ghé vào tai Nhiều thì thầm.
-Nhiều mở máy, để liên lạc với ban 3 tiểu đoàn.
Nhiều hơi ngạc nhiên nhìn ông thày, nhưng cũng làm theo lệnh lệnh. Hắn cố gắng vặn âm thanh thực nhỏ nhưng cảbốn người đều nghe rõ tiếng rè rè. Rất may, hôm nay trời trở gió. Cành lá cọ sát, rũ rượi với nhau tạo nên những âm thanh rì rào vang vọng trong đêm. Ở xa khó mà nghe thấy được tiếng Nhật thì thầm gọi đến.
- Thái Dương, thái dương, đây Trùng Dương gọi...
Bên kia, ông chuẩn úy Thanh phụ tá hành quân cho đại úy Nghĩa đang lơ mơ trong hầm trực máy. Nghe tiếng gọi, ông biết ngay là Nhật, nhưng ông lạ là vì chàng nói chẳng ra hơi nhưng vì lịch sự không hỏi tại sao. Ông vốn quý nể Nhật nên sốt sắng trả lời:
- Trùng Dương - Trùng Dương, đây Thái Dương nghe. Có phải Tư Tưởng trên ủng hộ Non Nước đó không? Có chuyện gì không thẩm quyền, ông có cần gặp Đống Đa trên ủng hộ không để tôi cho người gọi.
Nhật không muốn gặp đại úy Nghĩa ngay, mục đích của chàng chỉ là dò hỏi về Thúy Vân nên càng tránh được ông đại úy tiểu đoàn phó kiêm trưởng ban 3 khôn lanh càng tốt. Nói chuyện với ổng một hồi thế nào chàng cũng lòi ra những điều chàng muốn dấu về Thúy Vân. Nhật chưa muốn cho ai biết những điều chàng thấy hôm nay trước khi chàng có dịp gặp lại nàng. Vì thế chàng vui mừng trả lời:
- Không, tôi không cần gặp Đống Đa trên ủng hộ đâu (đại úy); chỉ muốn nói chuyện chơi với ông cho vui thôi. Tôi ở đây buồn quá, nhớ vườn địa đàng tiểu đoàn ghê (Câu lạc bộ).
Chuẩn úy Thanh ngạc nhiên.Tự nhiên muốn gọi ông để tâm sự, mà lại nói bằng cái giọng thầm thì gần như hết hơi. Nhưng ông vẫn không hỏi lại, chỉ vui vẻ trả lời:
- Ông ở ngoài đó cũng lâu rồi, mà hôm nay có thằng vẻ vang ra nữa, có bạn chắc cũng đỡ buồn . Thằng đó uống cũng khá lắm, tôi cũng vừa mới ở vườn địa đàng (câu lạc bộ) về đây.
Nhật mừng quá, chàng hỏi ngay chuẩn úy Thanh giọng cố làm như đùa cợt:
- Ồ, thế có gặp tiên nữ không, nàng tiên vườn địa đàng đó.
- Có, có chứ. Đi vườn địa đàng mà không gặp tiên nữ thì chán chết. Nhưng mà gặp về rồi cũng chán. Chỉ thấy thèm thuồng . Hôm nay cô nàng không ngồi dũa móng tay chờ ghi sổ nữa mà tới bàn ông thầy thuốc uống rượu tiêu sầu. Thế mới lạ chứ!
Nhật đã biết những điều chàng muốn biết nên chàng lựa lời để kết thúc ngay câu chuyện. Chàng cũng mừng thầm rằng ngoài bốn ông tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn phó, chuẩn úy Lương, chuẩn úy Vinh không ai biết chàng đang nằm trên đồi Trinh Nữ giờ này. Qua câu chuyện với chuẩn úy Thanh vừa rồi, Nhật nhận ra rằng ông Thanh vẫn tưởng chàng gọi cho ông từ ở tiền đồn, như thế càng hay.
Nhưng rồi Nhật lại lo lắng ngaỵ Buổi chiều, lúc gặp Thúy Vân, mặt trời đã nghiêng xuống hẳn. Thế mà nàng kịp quay trở lại trước khi tiểu đoàn đóng cửa mới thực là tài. Có lẽ cô nàng vừa đi vừa chạy cũng nên, thế mà chẳng ai nghi ngờ hay phát giác ra được. Hôm qua, lúc Thúy Vân muốn chàng ở lại không biết rằng vì lòng thương yêu hay cũng nằm trong kế hoạch của chúng. Nếu thế thì từ Thúy Vân, chàng sẽ biết được bao nhiêu điều mới lạ. Chẳng hạn như nàng chắc biết ai là kẻ đã bỏ cát vào những khẩu đại liên phòng thủ quanh tiền đồn, và có bao nhiêu người nội tuyến.
Càng nghĩ chàng thấy chuyện càng thêm rắc rối. Tự nhiên Nhật muốn về ngay doanh trại vì đã tìm được mấu chốt của vấn đề. Nhưng, khi nghĩ đến cảnh Thúy Vân bị bắt, bị đối xử không tốt, hoặc chịu những hình phạt, tra tấn để khai thác thêm tin tức làm Nhật thấy đau lòng. Dù sao thì nàng cũng tốt với chàng và Nhật nghĩ một cách đơn giản là những người tốt thì không thể là người Cộng Sản. Biết đâu lại chẳng có những điều khúc mắc, đã lôi kéo nàng vào những rối rắm này đây?
Đang mải mê suy nghĩ, Nhật không để ý đến cánh tay Nhiều thúc nhẹ vào hông. Đến khi nó thúc mạnh quá làm chàng suýt kêu lên thành tiếng, Nhật mới nhận ra là có chuyện. Chàng ngạc nhiên đến tột độ khi thấy từ bên kia khúc sông cạn, nghĩa là cùng chiều với hướng đi của bọn chàng. Một cô gái đi như chạy, tóc xõa bay loang loáng dưới ánh trăng với một thân hình thon gọn, nở nang đẹp như tượng đúc. Đúng, đúng ,đây mới chính là cô nàng du kích hôm nào trong mật khu Tà Noát, Ô Chai.
Chỉ một phút sau nàng đã đên bến hòn đá, nơi Thúy Vân để chiếc gùi đầy thuốc tây. Đeo lên vai xong, cô nàng bước đi thoăn thoắt trên những tảng đá xếp liền nhau giữa giòng nước chảy rồi nhảy lên đồi Trinh Nữ ngay trước bụi cây. Nhật và ba đệ tử đang hồi hộp, nín thở theo dõi. Chàng nhận ra một điều khác biệt giữa cô nàng với Thúy Vân là thân hình cô nàng đều đặn hơn, nảy nở hơn, chứ không yểu điệu lả lướt như cô chủ câu lạc bộ. Đưa tay lên miệng cô nàng thổi một hơi dài, tiếng kêu u - U trầm đục nổi lên, rồi cô nàng lại giả tiếng tắc kè, tắc kè, tắc kè liền nhau để ra ám hiệu cho đồng bọn.Xong xuôi cô ngồi xuống một cành cây thấp, chắc để đợi chờ một người nào đó.
Khoảng cách gần nhau quá, gần đến nỗi nếu không có tiếng gió rì rào qua kẽ lá thì có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau. Chàng quan sát cô gái và rùng mình tưởng đến một hình ảnh thật xưa, không lầm lẫn vào đâu nữa cả.Chàng đã nghi ngờ và đoán đúng . Chính cô nàng la øchủ nhân tấm ảnh và những đồ vật mà chàng đã cất dấu dưới đáy ba lộ Nếu không vì những điều chàng cần phải biết thì Nhật đã xông ra bắt lấy cô nàng mà chàng chắc chắn rằng lần này người con gái không còn đủ sức để chạy thoát khỏi bàn tay chàng như lần trước.
Nhật thầm nghĩ đến những sự tình cờ trong số mạng của cuộc sống con người.Một ngày đầu tiên Thượng Đế tạo nên vũ trụ. Hằng triệu triệu tinh tú luân chuyển trong không gian, tưởng sẽ chạm vỡ vào nhau. Nhưng mà mầu nhiệm thay, vũ trụ vẫn tuần hoàn. Một ngày đầu tiên tạo ra Trời đất, Thượng Đế đã sắp đặt nên số phận con người và những ràng buộc vây quanh cuộc sống. Hôm nay, chính trong bàn tay sắp đặt của Thượng đế chàng đã gặp được nàng trong một cánh rừng hoang dã này đây.
Nhật không thể nghĩ thêm được nữa vì chàng đã nghe thấy bước chân xô ngã những cành khô, át cả tiếng rì rào của lá mỗi lúc một rõ dần. Rồi một bóng đen nhỏ bé, lùn tịt từ trong giữa đồi Trinh nữ chui ra. Nhật có cảm tưởng như là một đứa trẻ con lủi trốn ở một khe đá nào đó nếu cô nàng không cất tiếng chào cung kính:
- Chào anh Ba.
Anh Ba, anh Ba, đúng rồi. Đó là cái tên mà cô nàng nhắc đến khi nói với hai người du kích đã bị giết ở Trà Noát đêm hôm ấy. Anh Ba là biệt danh của tên tỉnh ủy, đang chỉ huy du kích Ô Chai.Cái tên mà theo tin tình báo của chuẩn úy Lương là rất khôn lanh, quỷ quyệt và không chừa một thủ đoạn tàn ác nào để uy hiếp người dân phải làm việc cho bọn chúng. Chàng vẫn tưởng rằng chủ nhân của đồi Trinh Nữ là một cô gái ma yêu kiều diễm
lệ chứ không ngờ lại là anh Ba, một thằng Việt Cộng già, lùn tịt nhỏ bé và gian ác như những con quỷ trong truyện ngày xưa.
Người con gái đứng yên chờ hắn bước tới gần. Họ đứng bên cạnh nhau mà anh Ba vẫn chưa nói gì. Hắn gục gặc cái đầu cũng nhỏ, chỉ cao tới vai cô gái. Nàng lại lên tiếng:
- Chào anh Ba.
- Hừm...
Hắn vẫn chưa nói, chỉ gầm gừ trong miệng như đe dọa. Cô nàng lại tiếp:
- Em đã có đầy đủ thuốc trụ sinh như anh Ba muốn. Vì cần gấp quá nên em đã thông báo cho cô Thúy Vân phải mang ra ngay điểm hẹn đêm nay để anh Ba kịp dùng chữa trị cho các đồng chí.
Nhật và ba người lính ngồi nín thở trong bụi rậm không dám xoay trở. Bọn chàng không sợ gì, Nhật chỉ cần một cái gật đầu thì hai tên Việt Cộng đã không còn đứng đó mà nói chuyện nữa. Nhưng điều Nhật cần không phải là chiến công, cái mà chàng muốn biết thì hôm nay đã may mắn được nghe. Một sự thực quý báu mà dù có bắt được địch quân với bao nhiêu phương tiện có khi cũng không khai thác nổi. Chàng không ngờ rằng Thúy Vân lại nhận lệnh của cô gái này. Không biết họ thường xuyên liên lạc với nhau như thế nào. Cứ như điều cô nàng vừa tiết lộ thì cô ta chắc không ở đâu xa, chỉ quanh quẩn trong vùng. Có thể là ấp A cũng không chừng.Cho đến lúc ấy tên đàn ông vẫn chưa nói gì. Hắn cứ lặng thinh. Cô gái lại nói tiếp:
- Em đã cố gắng điều tra mà chưa biết vì sao đêm qua tên thiếu úy trưởng đồn biết được,để rồi báo động ngaỵ Sáng nay chúng nó đã cho đổi hết tóan lính ở đồn bằng những toán khác trong trại.
- Hừm...
Nhật vui mừng nghĩ thầm rằng mình may mắn. Chàng không tài giỏi gì, chỉ hoàn toàn nhờ vào linh tính ở giác quan thứ sáu. Đã bao lần hiểm nguy mà chàng thoát được cũng chỉ nhờ vào cảm tính mà chàng vẫn nghĩ rằng ông bà tổ tiên phù hộ.
Chàng cũng thầm phục tài năng và mạng lưới tình báo của cô gái. Lính ở tiểu đoàn mới di chuyển xuống tiền đồn sáng sớm hôm nay, thế mà bây giờ địch đã biết hết mọi chuyện. Nhưng nghĩ cho cùng thì việc chuyển quân diễn ra giữa ban ngày, ai mà không thấy. Chàng nghĩ thế để trấn an mình đừng đánh giá quá cao kẻ địch.
Ngay như tên Việt Cộng mà cô nàng cung kính gọi là anh Ba kia cũng đâu có gì là ghê gớm. Chẳng qua là hắn dư thừa tàn ác để cho những người thuộc cấp và dân chúng sợ hãi mà thôi. Đã đôi lần chàng nghe về những chuyện dã man của tên tỉnh ủy khát máu này. Nhật chưa giết người và cũng không nghĩ đến chuyện giết người dù rằng chàng đang đi giữa chiến tranh. Nhưng trừ khử một con rắn độc để cứu người dân vô tội thì chàng cũng chẳng ghê taỵ Hôm nay thì không vội, chàng cần được nghe chúng nói nhiều hơn. Cô gái lại nói tiếp:
- Chiều hôm qua, lúc em về, người của mình báo cho hay là đã bỏ cát đầy sáu khẩu súng đại liên của chúng nó. vậy mà không hiểu tại sao báo động xong là chúng nó bắn lên đây liền. Em đoán là chúng nó bắn để thử súng chứ không biết các đồng chí của mình đang chuẩn bị Ở đây. Nếu chúng biết thì đã cho pháo binh dập xuống rồi. Cũng may,nếu chúng nó bắn pháo binh thì sáng nay thế nào cũng đi lục soát. Lúc đó mình có chạy cũng không kịp.
- Hừm.
Nhật càng nghe, càng phục tài nhận xét của cô nàng. Nếu như đêm ấy nàng ấn tay vào cò súng thì sẽ chẳng còn chuyện gì để nói và chàng cũng đã không còn ngồi đây để nghe được tiếng của nàng. Nhật thấy lòng mình dâng lên niềm thương xót cho nổi đau khổ của kiếp làm người dân trong một đất nước loạn ly, chinh chiến triền miên. Ngày bước chân xuống mảnh đất này, chàng không nghĩ rằng chính bản thân mình lại gắn liền với một vùng đất rừng heo hút, ngút ngàn chìm đắm trong dãy trường sơn này . Người con gái lại nói tiếp lời sau một hồi yên lặng như để suy nghĩ:
- Em nhận thấy tên thiếu úy trưởng đồn, mới thay thế tên thiếu úy Biên rất là khôn lanh. Ngay như cái chuyện hắn ta đổ quân càn qua đồng ruộng của mình ở Tà Noát xong, không chịu về ngay, lại còn cho người ở lại phục kích mình là đủ biết nó nguy hiểm lắm. Đêm ấy cũng may là em thoát được, nếu không thì...
Nàng ngưng nói, yên lặng như cố nhớ lại. Đúng nàng là người con gái chàng rất muốn đi tìm. Nếu không vì chuyện lớn thì Nhật và mấy người lính đã xông ra bắt ngay chúng lại. Chàng nghĩ mà thầm tiếc là sáng nay nếu khôn ngoan chút nữa Nhật đã kéo quân ra đây lục soát thì thế nào cũng hốt về một mẻ cá lớn như đại úy Nghĩa nói. Nhưng thôi, để đến bây giờ nghe chuyện của chúng cũng không uổng lắm. Chàng rất muốn biết chúng là những ai, ngoài Thúy Vân ra, đang núp kỹ trong tiểu đoàn hoặc trong các ấp, chờ ngày quấy phá bọn chàng.
Tên đàn ông từ nãy giờ vẫn chỉ đứng nghe không nói một lời, ngoài những tiếng "Hừm - Hừm" như không muốn thoát ra khỏi cổ họng.
Người con gái lại nói:
- Em nghĩ trước sau gì chúng nó cũng mò lên đây. Anh Ba nên cẩn thận, tạm lánh mặt một thời gian. Em cũng bớt lên đây thường xuyên kẻo thế nào cũng có ngày chúng rình rập biết được, lúc đó thì em không thể ở lại đây được nữa. Tên thiếu úy trưởng đồn này không như tên trước, hắn có vẻ không sợ ma, mà cũng không tin ma quỷ gì hết. Em được báo cáo là nó thường xuyên tập họp tụi lính thượng để cố giải thích cho chúng nghe ma quỷ chỉ là mưu kế của mình đánh lừa cho lính sợ.
- Hừm.
Nhật đổ mồ hôi. Ghê gớm thật. Mọi sinh hoạt thường ngày ở tiền đồn của chàng chúng đều biết rõ. Chắc chắn bọn nội tuyến ở trung đội chàng phải là người gần gủi. Nhưng là "ai" thì Nhật chưa biết được. Cô nàng này đúng là người ở đây, chỉ huy bọn nội tuyến, trong đó có Thúy Vân. Nhưng mà sao hôm đó cô nàng lại ở Tà Noát lúc chàng vừa đổ quân xuống để kéo dài thêm những suy nghĩ của chàng.
Nhật vẫn yên lặng lắng nghe cô nàng kể lể:
- Bây giờ anh Ba tính sao? Có chỉ thị gì cho em không?
Hỏi xong, cô nàng ngập ngừng, như có vẻ rụt rè nói tiếp:
- Anh Ba, xin anh Ba cho phép em được gặp má em một lần, cả năm rồi em không biết má em mạnh khỏe ra sao.
Nhật hơi ngạc nhiên. À thì ra cô nàng đang nhớ mẹ. Mà tại sao cô nàng không ở gần mẹ mà phải xin phép tên đàn ông này để được gặp. Nhật còn đang phân vân trong ý nghĩ thì chợt nghe tên đàn ông thấp bé cất tiếng nói. Giọng của hắn nghe chói nặng những từ ngữ địa phương xứ Quảng. Tuy hắn cố làm ra vẻ bình dân, ngọt ngào - một thủ đoạn chính trị mà bọn Việt Cộng thường dùng-nhưng không che dấu nổi sự gian giảo, ác độc trong những kế hoạch, âm mưu. Nhật mỉm cười khi nghe chính miệng hắn tuyên án tử hình mình.
- Trước hết, thừa lệnh trên, anh Ba tuyên án tử hình tên sĩ quan ngụy ác ôn Nguyễn Bá Nhật này. Lý lịch của nó mấy hôm trước anh Ba đã đưa cho đồng chí. Chắc đồng chí đã rõ. Nó được đào tạo ở cái trường phản động và ác ôn nhất của chế độ Saigon nên bản chất của nó cực kỳ nguy hiểm và phản động. Thằng này cũng mê gái lắm, anh Ba đã chỉ thị riêng cho con Thúy Vân làm quen để tìm hiểu và dụ nó, nhưng thằng này khôn lanh vô cùng. Nó không khờ khạo như thằng Biên nên không dễ gì nhận nước nó như thằng Biên. Bằng chứng là hôm đổ quân nó dám cho người nằm lại mà mình không ngờ. Anh Ba chỉ được nghe báo cáo, chưa gặp trực tiếp đồng chí nên không nắm vững tình hình đêm ấy ra sao. Đêm ấy, mình thiệt mất hai đồng chí cán bộ tốt. Cũng may là đồng chí chạy thoát được. Thế chúng nó không rượt bắt đồng chí hay sao?
- Da... không... không. Em và hai đồng chí kia vừa trong hầm mò ra là chúng nó bắn liền. Hai đồng chí cán bộ hy sinh ngaỵ Em biết đã bị phục kích nên lăn ngay xuống suối, luồn vào những khe đá trốn về đây.
Nhật bỗng rùng mình. Chàng nghĩ thầm:"Trời ơi, cô nàng nói dối". Nhật đã nhận ra được tiếng run run, thiếu cương quyết khi trả lời "dạ không" của cô nàng.
Không biết tại sao cô nàng lại tha chết cho mình và cố dấu đi cuộc rượt đuổi sôi nổi giữa hai người. Thằng Nhiều cũng nhận ra điều ấy, nó đưa tay bấm nhẹ vào vai Nhật như thầm bải chàng chú ý. Chỉ có Kiệt và Du không ở tại hiện trường đêm đó nên chưa hiểu ra sao. Bốn thầy trò vẫn nín thở ngồi yên như tượng gỗ. Trong lúc tên tỉnh ủy lại chậm rãi nói, những lời lẻ thật ôn tồn mà sắc cạnh như dao.
- Vậy mà tôi lại được nghe kể lại là thằng sĩ quan ác ôn ấy về đơn vị phét lác rằng đã rượt đuổi nhau với đồng chí cả đêm. Thôi bỏ qua chuyện đó, nhiệm vụ bây giờ của mình là làm cách nào giết cho được thằng đó càng sớm càng tốt. Tôi sẽ cho lệnh cô Thúy Vân cố dùng mỹ nhân kế lần nữa xem sao. Đồng chí cũng cố gắng thử xem có kết quả gì không.
Nhật không ngờ bây giờ chàng trở nên quan trọng thế. Việc làm hàng đầu của chúng là phải giết chàng cho được. Tự nhiên Nhật lấy tay xoa lên mặt mình và cười thầm. Thế mà chàng cứ tưởng rằng mình đẹp trai và có số đào hoa nên cô nào thấy cũng mê mệt. Lại còn hai ông mãnh Vinh và Chí hết lời tán tụng. Rồi mấy ông đệ tử ruột mang máy cũng bảo ông thày có số đào hoa. Nào ngờ Thúy Vân chỉ vờ để ý đến chàng theo kế hoạch. Ghê gớm thật. Thảo nào cô nàng để hở cả vú ra cho chàng nhìn như thách thức, nghĩ rằng chàng sẽ điên cái đầu vì ham muốn. Nhưng mà con người ta, số trời định sẵn. Chàng chưa chết được vì chàng cần phải sống để biết cô nàng trước mặt là ai. Nhật nghe cô nàng lại nói, giọng vẫn hơi run vì che dấu.
- Dạ, thưa anh Ba, em sẽ cố gắng. Thế bao giờ anh Ba cho em gặp lại má em?
- À, má của đồng chí vẫn công tác tốt trên khụ Để về kỳ này tôi cho thu xếp thử xem. Nói chung là làm cách mạng thì ở đâu, vị trí nào cũng là phục vụ nhân dân. Đã làm cách mạng thì phải hy sinh tình cảm cá nhân. Từ hồi nào tới giờ đồng chí công tác tốt nên được tỉnh đảng bộ tin tưởng lắm. Anh Ba nói điều này để đồng chí nắm cho chắc là phải luôn luôn đấu tranh với tư tưởng thoái hóa, vị kỷ cá nhân. Nhất là sự ủy mị của tâm hồn.
Hắn nói xong rồi yên lặng như để cho những lời vừa nói thấm dần vào cô gái. Nhật cũng nhận ra được sự quỹ quyệt, gian manh của những tên cán bộ chính trị Cộng Sản. Luôn luôn nhân danh cách mạng, tổ quốc, đất nước, nhân dân để bắt ép người khác tuân theo lệnh chúng. Cái điệu nữa kín nữa hở, có ý vừa đe dọa vừa vuốt ve là nghề của những tên lưu manh thâm hiểm.
Một chập sau hắn lại nói:
- Phải tuyệt đối kín đáo, đừng để cho địch nghi ngờ gì về ngọn đồi này thêm nữa. Ở đây là vị trí tốt, rất gần địch để ta có thể điều chỉnh pháo. Mai mốt bộ đội ta về ở đây kêu bắn thì không có trái nào trật ra ngoài.
Nhật đợi chờ hắn nói thêm nhưng hình như tên này dừng lại kịp. May quá cô nàng lại hỏi đúng như chàng mong đợi.
- Bao giờ thì bộ đội mình về, anh Ba?
- Chuyện đó , lúc nào ai mà biết được, nhưng mà nói để đồng chí mừng là cũng gần thôi. Có bộ đội ta về thì cái trại lính này sẽ bị san bằng ngaỵ Chừng đó vùng Gia Vực này sẽ được giải phóng hoàn toàn. Mọi người sẽ đầy đủ cơm no áo ấm. Nếu bắt sống được tên thiếu úy Nhật ác ôn, tôi sẽ cho đồng chí xẻ thịt nó để trả thù cho mấy đồng chí của ta đã hy sinh hôm nọ và cả mấy người bị thương vì nó bắn càn đêm qua.
Nhật ngồi yên mà trong lòng sung sướng quá. Không ngờ chàng lại gặp may như vậy. Đêm qua khi những người xạ thủ lau súng xong, chàng cho trực xạ ngay lên đồi Trinh Nữ. Mục đích chính của chàng là chỉ để thử súng xem sau khi lau xong có gì trở ngại không. Với lại chàng cũng muốn chứng tỏ cho những người lính thượng biết đồi Trinh Nữ chỉ là một đồi bình thường như bao ngọn đồi khác, chứ chẳng linh thiêng huyền bí gì. Không ngờ thiên bất dung gian, bọn Việt Cộng tụ họp nhau ở đó giở trò đánh trộm, nên lãnh những viên đạn vô tình mà hữu hiệu. Cũng nhờ may mắn, chàng thoát được một trận đánh mà chiến thắng, địch như đã cầm chắc trong taỵ Nhật lại nghe cô gái hỏi tiếp:
- Thế còn mấy đồng chí bị thương của mình hôm qua anh Ba tính sao rồi?
Tên tỉnh ủy gục gặc cái đầu bực tức. Có lẽ vì uất quá, hắn quên cả giữ gìn tác phong chính trị của mình nên đã chửi thề:
- Mồ tổ cha cái thằng thiếu úy ác ôn. Anh Ba nghi rằng nó biết trước kế hoạch của mình mới cho bắn lên đây. Đồng chí phải điều tra xem làm sao mà nó biết trước được. Hay là trung sĩ Ớt phản mình hồi chánh với chúng nó. Nếu đúng vậy lần này về, anh Ba cho chặt đầu thằng cha nó thả xuống sông Re.
Nhật suýt kêu lên thành tiếng ngạc nhiên. Chẳng phải vì chàng thấy hình phạt mà tụi Việt Cộng thường áp dụng quá dã man. Điều mà chàng không ngờ người nội tuyến lại là trung sĩ Ớt! Ông trung sĩ hiền lành như cục đất, lúc nào cũng cười nhe hàm răng cưa tới lợi, Đinh Ớt dễ thương, ngô nghê và chơn chất. May cho ông Ớt, cô gái chống chế giùm cho.
- Em đã nói với anh Ba rồi, tên thiếu úy Nhật khôn lanh lắm, chắc là nó đoán mò ra đó thôi. Nếu trung sĩ Ớt mà đã nói cho chúng biết kế hoạch thì chúng kêu pháo binh dập lên đầu mình ngaỵ Rồi cho lính chặn ở bờ suối bên kia thì mình có chạy lên trời cũng chẳng thoát. Mà sao mình không chờ bộ đội tới rồi hẵng đánh, hả anh Bả Chừng đó, chúng nó chạy đâu cho thoát.
Tên chính ủy có vẻ ngần ngừ không muốn cho cô nàng biết nhiều hơn nữa. Nhưng cuối cùng chắc vì thấy cần phải đã thông tư tưởng và để động viên thuộc cấp chứng tỏ rằng hắn không ngu nên giải thích thêm.
- Đáng lẽ mình đâu ccó đánh chúng nó làm chi cho u đầu sứt trán nhu vầy. Anh Ba đã tính chờ bộ đội về để làm gọn luôn cả trại. Nhưng mà kẹt cái thằng thiếu úy trưởng đồn này nó cho xây lên cái tháp canh cao quá. Mình làm gì ở đây nó thấy hết trơn nên phải ra tay trước. Đâu có ngờ là kế hoạch của mình đang ngon lành mà bị bể. Đêm qua mấy đồng chí bị trúng đạn, la khóc vang trời, anh Ba ớn quá. Không biết nó có nghe được không mà sáng nay thấy êm ru, chỉ thấy tụi nó đổi lính thôi. Lúc đồng chí ở đây ra về có gặp trở ngại gì không?
Dạ không có gì, như em đã nói rồi, tụi nó chỉ đoán mò mà thôi. Nếu biết kế hoạch mình thì chúng nó tràn lên đây rồi.
Nhật đã hình dung ra một đôi phần công việc của cô nàng. Có lẽ người con gái không ở trên đồi Trinh Nữ. Nàng chỉ đi về cho nên hôm qua lính kích đêm đã thấy. Nhưng vì sợ hãi nên chúng nó nằm yên như chết không dám làm gì. Chàng lại nghe tên tỉnh ủy than van.
- May cho đồng chí, tối qua anh Ba phải cho khiêng ngay mấy đồng chí bị thương và chuyển gần hết quân ta về Tà Noát. Sợ rằng chỉ nay may thế nào chúng cũng ra đây lục soát. Chừng đó có chạy cũng không còn kịp. Đồng chí nên cố gắng giữ bí mật đừng để cho Thúy Vân biết được đồng chí là ai. Mỗi lần muốn chỉ thị gì cho cô ấy nên thận trọng. Cứ cho người chuyển tin tới chứ đừng ló mặt ra. Cứ như hôm nay là tốt. Cô ta cứ việc mang hàng tới điểm hẹn là xong.
Nói xong tên tỉnh ủy đưa tay đỡ chiếc gùi của Thúy Vân trên vai cô nàng. Hắn cẩn thận sờ soạng trong gùi một lúc rồi lẩm bẩm những gì Nhật không nghe rõ. Chàng chỉ đoán là hắn sao ít quá vì chàng đã nhanh tay lấy đi một ít. Đứng yên lặng như để suy nghĩ rồi hắn quyết định:
- Bây giờ anh Ba phải đi Tà Noát ngay để chữa cho các đồng chí bị thương. Đúng mười ngày nữa anh Ba sẽ dẫn má đồng chí về cho đồng chí gặp tại nhà. Nhớ là đúng mười ngày. Đồng chí ở lại nhớ công tác tốt và nhớ là đừng cho Thúy Vân biết đồng chí là ai.Có điều gì cần liên lạc với cô ấy thì dùng mật lệnh .Đồng chí nắm rõ hết chưa?
- Dạ thưa anh Ba, rõ.
Tên tỉnh ủy đã quay đi. Đi được vài bước hắn lại quay trở lại nói một câu làm Nhật cũng giật mình.
- Cái trại lính biên phòng của tụi ngụy này, bây giờ đối với chúng ta không còn cần thiết nữa. Đường Trường Sơn đã được khai thông, mọi chuyện về lương thực thuốc men sẽ được tiếp tế đầy đủ. Chúng ta sẽ không cần phải nhận thực phẩm qua máy bay của địch. Anh Ba tin rằng trong một ngày không xa chúng ta sẽ giải phóng hoàn toàn cả vùng Ba Tơ, Gia Vực này. Đây là một vinh dự cho dân quân Quảng Ngãi chúng ta lập công đầu dâng đảng. Đồng chí phải luôn luôn giữ vững lập trường, tin vào thắng lợi sau cùng.
Nói xong những lời đe dọa nhẹ nhàng đó hắn bước đi ngaỵ Chỉ vài giây, vóc dáng nhỏ bé của hắn biến mất trong rừng đêm dày đặc. Lúc bấy giờ chỉ còn một mình cô gái đứng im lặng nhìn theo. Chắc cô nàng đang suy nghĩ về những lời tên Việt Cộng vừa nói. Một lúc sau nàng cũng thẩn thờ quay bước.
Ngay lúc đó Nhiều vội vàng dùng khuỷu tay huých nhẹ vào hông Nhật để nhắc nhở. Nếu bây giờ cả bốn người đồng loạt xông ra, vây bắt thì cô nàng có cánh cũng không chạy thoát khỏi. Nhật vẫn yên lặng nhìn theo mà không có phản ứng gì. Ngay cả chuyện thiết tha muốn nhìn mặt cô nàng trước đây, bây giờ cũng không còn cần thiết nữa.
Khi ra đến bờ sông Re, cô gái trèo lên một hòn đá lớn. Có lẽ đây là chỗ thường ngày nàng vẫn ngồi xõa tóc nhìn trăng? Cái hình ảnh đẹp và thơ mộng này đã in sâu vào tâm trí những người Hre chất phác ngây thơ quanh vùng để biến thành một cảnh huyền bí linh thiêng. Đến nỗi, chính ngọn đồi 157 vô danh này đã có một cái tên: Đồi Trinh Nữ.
Bỗng nhiên Nhật nghe thấy tiếng khóc thút thít, mỗi lúc một to dần. Cô gái ngồi bó gối, đầu gục xuống, hai tay khoanh tròn trên đùi, khóc nức nở. Tiếng khóc thoát ra từ nỗi sầu câm nín, chịu đựng đã từ lâu òa vỡ những tiếng oán hờn. Nhật thấy thế cũng thấy lòng bồi hồi thương cảm. Chàng nghĩ rằng chắc cô nàng đang nhớ mẹ! Một con người tình cảm rạt rào như nàng chắc không thể nào là người Cộng Sản. Vì thế đêm hôm ấy nàng đã tha chết cho chàng. Mà sao nàng lại phải xin phép tên quỹ sống kia để được gặp mẹ? Họ có điều gì ngăn trở mà phải sống xa nhau. Có thể nào nàng cũng là nạn nhân đau đớn của một cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt, dai dẳng đã mấy mươi năm.
Nhật muốn xông ngay ra, chạy đến bên nàng để xin được nói vài câu dỗ dành, an ủi. Chàng quên hẳn rằng mình đang ngồi trong bụi, để thám sát hành động của địch quân. Trong phút giây, chàng quên hẵn giữa hai người đã có một lằn ranh phân chia chiến tuyến, mà chỉ thấy sự thương cảm,tội nghiệp giữa con người với một con người!
Đến khi toan vạch lá chui ra, Nhật mới khám phá ra rằng mình thật là dại dột và ngớ ngẩn. Với một nữ cán bộ Việt Cộng chứ nào phải cô gái ngây thơ đôi tám mà chàng toan tính chuyện an ủi. Nếu thò đầu ra, mà không khéo cô nàng cho một phát thì xong đời... dại gái. Muốn ra thì phải cả bốn người một lượt, bất ngờ và nhanh chóng vây quanh cô nàng thì mới chắc ăn. Nhưng mà... Nhật lại nghĩ, nếu bắt được cô nàng trong tay mà muốn tha thì cũng khó, biết ăn nói ra sao với ba ông đệ tử này đây. Chúng nó lại bảo chàng mê gái quên cả nhiệm vụ, rồi đồn ầm lên thì thật là mất mặt. Thôi cứ ngồi yên đây xem cô nàng dở trò gì. Vả lại mình đi thám sát, chỉ cần biết tin tức chứ có phải đi phục kích đâu mà cần bắt sống hay giết chết địch quân.
Trăng khuya sáng quá. Đêm núi rừng trở lạnh bất ngờ. Nhật ngồi nhìn ra khúc sông phẳng lặng loang loáng ánh trăng. Đâu ngờ có một ngày đời đưa chàng về lại chốn xưa, đầu giòng sông cũ. Chàng nhớ hôm bọn chàng ba mươi đứa về trình diện bộ chỉ huy Biệt Động ở Saigon. Hai thằng ở lại lính thành phố, còn lại bao nhiêu trải đều ra bốn quân khụ Mỗi vùng bảy đứa. Hôm cuối cùng trước khi về đơn vị, chàng đã uống quá say, đến độ mới đầu Thương chỉ ngạc nhiên, sau đó nàng đâm ra khinh bỉ. Dù men say ngấm dần vào thân thể, Nhật vẫn nhìn thấy ánh mắt kiêu kỳ của Thương pha lẫn rẻ khinh. Ai cũng tưởng chàng tốt nghiệp từ quân trường ấy ra thế nào cũng có một chỗ ngồi tốt ở Saigon, chứ đâu ngờ lại làm lính trận, tệ hơn nữa lại là lính trận biên phòng. À thì ra ở đời phải nên thực tế. Các cô bây giờ ai cũng muốn một ông chồng phục vụ Ở chỗ an toàn, tốt hơn là một anh chàng rày đây mai đó, giãi đất dầm sương. Biết đâu có một ngày. không may, trở thành góa phụ ngây thợ Chuyện tình lãn mạng, lý tưởng, tiền tuyến hậu phương xin để trong tiểu thuyết. Trong các bản nhạc đang được hát hằng ngày. Hơn ai hết, Nhật biết Thương là một cô gái đầy thực tế. Vì thế nên khi bước lên máy bay về một vùng đất xa tít mù xa, chàng đã lại nhớ Thương với những hình ảnh Saigon với nỗi nhớ ngậm ngùi. Sau đó, khi ra tới quân khu chàng là người đến nhận đơn vị sau hết. Sáu người bạn chàng đã chọn xong tiền đồn họ muốn. Chỉ còn có mỗi chàng là người cuối cùng. Vừa bước vào văn phòng chỉ huy trưởng quân khu trình diện. Ông đại tá đã sửa lưng chàng:
- Tại sao thiếu úy không mặc quân phục hoa rừng của binh chủng mà vẫn còn mặc quân phục màu xanh của quân trừơng ?
- Thưa đại tá, tôi vừa mới ra trường, chưa được đơn vị cấp phát đồ hoa.
Ông đại tá hơi khựng lại. Anh chàng này bướng không chịu nhận lỗi. Hôm qua, sáu người tân sĩ quan đều mặc quân phục hoa rừng của binh chủng. Họ đã tự bỏ tiền ra, mua lấy quần áo cho mình. Còn hắn thì không chịu khắc phục như các bạn. Nhưng mà hắn nói cũng có lý, nên ông không thể phạt được. Không phạt nhưng phải cho hắn biết uy quyền tuyệt đối của ông, vì thế đại tá chỉ huy trưởng Biệt Động Quân quân khu I đã chỉ lên một cái kim gút đỏ, xa nhất trong bản đồ, rồi bảo Nhật:
- Thiếu úy sẽ về đây, chỗ này. Đó là tiểu đoàn 70 Biệt Động Quân, đóng tại Gia Vực, thuộc quận Ba Tơ - Quảng Ngãi.
Đối với chàng, về lại Quảng Ngãi là về lại kỷ niệm, về lại một quãng đời ngây thơ, mộng mơ nhất đời người. Nơi đây chàng đã gửi lại cả tuổi thơ êm đềm và những ngày mới lớn. Song bất hạnh thay là Nhật không được thăm lại ngôi trường cũ, khu vườn xưa và dòng sông Trà khúc ngày nào chỉ vì chàng là một tên lính trận biên phòng, trong một tiền đồn heo hút nhất Trường Sơn mà đến và đi không có lối...
Người con gái vẫn ngồi than khóc dưới trăng khuya. Tiếng khóc bây giờ không thành tiếng, chỉ còn những nức nở làm run đôi vai tròn trĩnh. Hai thằng Kiệt và Du ngồi lâu trong bụi vô cùng sốt ruột. Chúng nó không biết ông thày tính sao mà cứ im lìm, bất động như mấy ông sư cụ tọa thiền. Có lúc chúng tưởng Nhật đã ngủ quên nếu chàng không ra hiệu, nhắc nhở cho chúng nó ngồi im. Nhưng ngồi lâu quá ai mà chịu được. Đã hai ba giờ trôi qua rồi còn gì nữa. Du là người trẻ nhất trong bọn, tay chân đã ngứa ngáy vô cùng. Bỗng nó thấy một cành cây hình như di động. Mà cành cây di động thực. Rồi cả cái cành cây ấy đổi hình tròn lại lao về phía nó. Trời ơi, rắn. Du sợ quá, hết hồn la lên:
- Rắn - rắn, thiếu úy ơi rắn!
Nhật hoảng hốt đưa hai tay như muốn chận lại lời nói vừa mới lỡ thoát ra. Không còn kịp nữa rồi. Thằng Nhiều đã nhẩy xổ ra khỏi bụi rồi nó hỏi Nhật trong sự vội vã và nôn nóng.
- Vây bắt con mẹ ấy ngay đi thiếu úy.
Thế là cả hai đứa kia ào ra như cơn lốc. Nhật cũng chạy theo. Cả bốn thầy trò đều chạy ngay ra bên bờ sông đến bên hòn đá vây quanh cô gái. Cô nàng hoảng hốt đứng vội lên,nhưng mặt vẫn nhìn thẳng ra giòng sông lấp loáng. Biết rằng không còn con đường thoát, ngừơi con gái lặng lẽ quay trở lại, mắt cô mở to, nhìn thẳng vào mắt Nhật. Chàng thảng thốt kêu lên.
- Đúng... đúng... đúng rồi...
Trước sự ngạc nhiên của những người lính. Trước sự ngạc nhiên của ngay chính Nhật. Cô nàng phóng mình xuống lòng sông rộng, chìm sâu trong giòng nước đêm. Mặt sông đang phẳng lặng, bỗng dưng xao động. Ánh sáng lấp loáng dưới dòng sông phản chiếu ánh trăng khuya tạo nên một đóa hoa khổng lồ,lấp lánh, dần dần lan ra khắp mọi nơi. Nhật đưa tay ngăn cản Kiệt và Du không cho chúng bắn theo. Nhật không muốn tiếng súng vô tình kia làm vang động một đêm huyền diệu nhất của đời chàng.
Đồi Hoa Trinh Nữ
Giới Thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15