Chương 11
Tác giả: Thuỳ An
Em đi thơ thẩn trên đồi trong ánh nắng đầu Xuân. Mùa Xuân về trên chồi thông non vừa nhú ra khỏi cành nhìn đời bằng hy vọng xanh lơ, trên ngàn cánh hoa đào phớt hồng như má nàng trinh nữ đêm xuân trẩy hội lễ chùa. Em vẫn buồn mênh mông từ ngày chị Vân xa lìa Đà Lạt, hơn tháng trời không tin tức không một cánh thự Em có đến bưu điện tìm cô bạn chị Vân để hỏi thăm tin tức, thì nghe cô ấy bảo chị Vân hiện giờ đang làm việc ở Nam Hải Ngân Hàng. Em có viết 4-5 lá thư về địa chỉ đó, nhưng thư hồi âm vẫn không thấy tăm hơi. Em chán nản quá, không ngờ chị Vân lại cố chấp như vậy, đôi lúc em nghĩ mà giận chị Vân kinh khủng, như vậy là chị đâu có thương em, đâu có quý em như em tưởng, thôi không thèm thương chị Vân nữa, quên chị Vân đi, quên chị Vân đi … Em cố quên chị Vân đi cho lòng bớt buồn, nhưng mỗi lần nhìn lên bức tranh chị Vân tặng em hôm nào sinh nhật, em lại cảm thấy nhớ chị dạt dào, hình ảnh đám mây bông gòn giăng ngang đỉnh núi gợi lại biết bao kỷ niệm giữa chị Vân và em. Thì làm sao em quên chị được đây ? Chị Vân ơi !
Em nhặt những trái thông khô quăng xuống đồi, những khối tròn bầu dục màu nâu đen lăn dần xuống thung lũng xa và dừng bên giòng suối. Giòng suối trong veo soi sáng ánh mặt trời lóng lánh là ranh giới thiên nhiên giữa nhà em và nhà chị Vân, từ đây em không còn cơ hội xắn quần lội qua giòng suối mát đó nữa. Em nhớ đến chị Vân rồi em nhớ luôn đến tất cả những cái gì liên lạc với chị, căn nhà màu hồng, khóm hoa cosmos và người mẹ nuôi thân yêu của chị. Đôi lúc em muốn sang thăm bà Yvonne để hỏi thăm chị Vân nhưng em sợ bà buồn lòng, ý bà không muốn gặp em nữa.
Em thả bộ ra bờ hồ nhìn thiên hạ dập dìu du Xuân. Ánh nắng vàng tươi trải xuống mặt hồ làm gợn sóng lăn tăn ấm hẳn vùng cao nguyên băng giá. Em nghe tiếng chim hót trên cành, em nghe tiếng khua đều của những chiếc xe đạp nước, và em mơ một tiếng hát, tiếng hát dịu dàng của chị Vân như ngày nào chị đã hát cho em nghe trên đồi thông: “Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối, rước em lên đồi hẹn với bình minh …”
Em ngồi trên ghế đá mơ màng, bà hàng rong gánh 2 rổ bánh đến cạnh em:
- Cô mua bánh cô, bánh ít nóng hổi vừa thổi vừa ăn, ngon lắm cô ơi
Em bật cười trước câu quảng cáo của bà hàng:
- Cháu không mua đâu bà
Bà hàng năn nỉ:
- Cô mua mở hàng dùm tôi đi cô, từ sáng đến giờ chưa bán được cái nào ca?
Em xua tay:
- Bà đi chỗ khác bán đi, cháu không mua mà
Bà hàng cứ nài:
- Mua dùm tôi vài cái đi cô
Em lắc đầu:
- Không mà
Bà hàng đưa chiếc bánh trước mắt em:
- Cô ăn thử một cái xem
Em bực mình quay đi chỗ khác:
- Bà ni chi lạ ghê, tôi không ăn mà, bà cứ …
Lời nói em bỗng ngưng bặt trên đầu môi, em đứng bật dậy và nhìn sững sang phía khách sạn La Palacẹ Em không thể nào lầm được, chị Vân đấy, chị Vân với dáng dấp mềm mại như thân liễu, chị Vân với chiếc áo dài tím và tấm khăn choàng cổ buông hờ trên vai. Chị đang đi xuống đường từ những bực thang cấp rộng của khách sạn La Palace, những khóm hoa hồng trước khách sạn như tươi hẳn lên và đồi thông cạnh đó xanh ngời như hồn em vừa mọc cánh. Em gọi lớn:
- Chị Vân, chị Vân
Chị Vân không nghe, chị Vân bước đi từ từ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Em lại gọi:
- Chị Vân, chị Vân.
Hình như chị Vân thoáng nghe, em thấy chị dừng lại, ngơ ngác nhìn chung quanh. Nhưng rồi chị lại tiếp tục bước. Chị đã xuống đến đường và sắp đưa tay gọi xe.
Em hoảng lên sợ chị đi mất, em la lớn:
- Chị Vân, chị Vân.
Chị Vân đã thấy em, em vẫy tay:
- Chị Vân ơi, Sơn đây nì
Chị Vân nhìn chầm chập vào em, em cười với chị thật tươi:
- Chị Vân, sang đây với em
Chị Vân không cười, gương mặt chị lạnh lùng khó hiểu, chị lắc đầu và chị đi men theo lề đường về phía chợ, chị không sang với em thật sao ? Chị Vân, chị Vân, em réo gọi đến đứt cả hơi, khan cổ họng nhưng màu áo tím của chị Vân cứ mỗi lúc một xạ Em băng mình qua đường chạy theo chị Vân, chị Vân, chị Vân ơi. Em hoa cả mắt khi chợt nhìn thấy chiếc xe đang đổ dốc, màu xe xám ngắt như màu da mặt không sinh khí của thần chết lao nhanh vào em, em rú lên, mọi người chung quanh em la rú lên. Em nghe tiếng rít của chiếc thắng và tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường. Nhưng em vẫn cảm thấy đau ở đùi, muôn vạn tia sao lóe sáng trong đầu em rồi em không biết gì nữa.
Em tỉnh dậy giữa 4 bức tường bệnh viện xanh lơ, cô y tá đang mỉm cười với em:
- Cô bé đã tỉnh rồi ư ?
Em kêu nho nhỏ:
- Ba ơi, me ơi
Cô y tá đắp lại tấm chăn cho em:
- Ông bà vừa xuống phố mua cam cho em, một tí nữa sẽ trở lại. Em nằm ngoan nhé
Có tiếng cửa hé mở, vị bác sĩ đeo cặp kiếng cận thị bước vào, em nhận ra bác Phú, bạn của bạ Em chào bác:
- Dạ, thưa bác a.
Bác Phú kéo chiếc ghế đến cạnh giường em ngồi xuống:
- Cháu thấy trong người thế nào ? Có khỏe không ?
Em nhăn mặt:
- Cháu thấy đau ở chân lắm
Bác Phúc gật gù:
- Cháu bị thương ở chân, may mà không gãy xương, nhưng mất máu khá nhiều
Em nhìn bác Phú:
- Bác ơi, rứa thì cháu có cần phải tiếp mái không ?
- Có chứ, cháu đã được tiếp máu ngay khi đó, may nhờ có cô Bạch Vân, không thì cháu cũng nguy đến tánh mạng đấy, chứ không phải đùa đâu
Nghe nhắc đến chị Vân, em cảm thấy như khỏe hẳn lên:
- Chị Vân, răng lại nhờ đến chị Vân hở bác ?
Bác Phú giải thích:
- Máu của cháu thuộc loại máu hiếm, không thể nhận được nhóm máu nào ngoài máu cùng loại với mình. Khi người ta chở cháu vào đây, bác cũng hoảng lên vì trong bệnh viện cũng vừa mới hết loại máu đó, may nhờ có cô Bạch Vân đi theo …
Em chợt hiểu ra, em run cả người vì xúc động:
- Bác ơi, chị Vân tiếp máu cho cháu hở bác ?
Bác Phú gật đầu:
- Thật là một sự ngẫu nhiên may mắn, cô Bạch Vân có cùng một loại máu với cháu. Khi biết cháu thuộc nhóm máu o, cô ấy đã reo lên mừng rỡ và khẩn thiết yêu cầu bác hãy lấy máu của cô ấy tiếp cho cháu, thật không có cô gái nào tốt như cô Bạch Vân.
Em chớp mắt cho giòng lệ xúc cảm ứa ra vành mi:
- Thưa bác, ba me cháu đã biết chuyện ni chưa ?
- Rồi, bác đã trình bày hết cho ba me cháu nghe. Ba me cháu hết sức cảm động, nhất là me cháu. Bà nói bà sẽ lại nhà để tạ Ơn cô Bạch Vân.
Em chắp tay lên ngực, thầm cảm ơn trời phật đã đưa đẩy em đến tai nạn trên, tuy có đau về thể xác nhưng từ đây em và chị Bạch Vân sẽ được mãi mãi gần nhau, đó là một phần thưởng tinh thần quý giá mà cái chân đang bị thương của em chả còn nghĩa lý gì.
Cánh cửa phòng mở rộng, me ôm một gói lớn bước vào, ba vào theo tay cầm chiếc khóa xe quay quay:
- Xuân Sơn đã tỉnh rồi hả con ?
Em nhìn me rồi nhìn bạ Những trái cam no tròn mọng nước đang được me bổ bằng con dao cán ngà phơi bày những tép vàng tươi, làm em thấy hạnh phúc ngập đầy. Hạnh phúc tràn lan trong gian phòng nhỏ, hạnh phúc đang nhảy múa trên chòm mimosa ngoài cửa sổ bệnh viện treo màu hồng, và em có cảm tưởng mình đang nằm trong gian phòng của chị Vân, cũng màu hồng đó, màu hồng phơn phớt như cành hoa mimosa, loài hoa mà em yêu say mê từ khi bước chân lên Đà Lạt.
Em hỏi ba:
- Ba ơi, chị Vân của con mô rồi ?
Em hỏi me:
- Me ơi, chị Vân của con mô rồi ?
Ba me trả lời em bằng lời dịu dàng, bằng ánh mắt đầy thiện cảm khi nhắc đến chị Vân:
- Con yên tâm, Sơn. Chị Vân về nhà một lát, rồi sẽ đến thăm con.
Me vuốt má em, giọng bùi ngùi:
- Con đã biết chi chưa Sơn, chính cô Vân đã cứu con gái thân yêu của me thoát khỏi tay tử thần.
Em nhìn sang bác Phú:
- Me ơi, bác Phú đã nói cho con biết rồi
Me mân mê tấm drap:
- Thật me có lỗi với cô Vân quá, một cô gái có tâm hồn đẹp như rứa mà me cấm con giao thiệp, me tầm thường quá đi
Em an ủi me:
- Me đừng thắc mắc chi hết ạ Chi Vân không phiền me mộ Chị Vân thương con lắm mà me
Ba góp chuyện:
- Thôi, từ đây con hết buồn hết lo rồi đó. Ba me sẽ cho con chơi với cô Vân và sẽ đón tiếp cô ấy tại nhà mình như một khách quý.
Em mừng rỡ:
- Thiệt nghe ba, khi mô ba mới mời chị Vân tới nhà rứa ba ?
Ba nghiêng nghiêng đầu nhìn em:
- Khi nào con xuất viện, ba sẽ mở tiệc ăn mừng con gái ba thoát nạn, và khi đó, cô Bạch Vân sẽ là khách danh dự.
Nước mắt em ứa ra, ba ngạc nhiên:
- Ủa, răng con lại khóc ?
Em nghẹn ngào:
- Ba me ơi, con mừng quá, con sung sướng quá
Me lại nói:
- Khi nào con lành chân hẳn, nhớ dẫn mẹ sang nhà cô Vân nghe
- Da.
Em nhấp những múi cam ngọt lịm do chính tay me đút
- Cam ngon ghê me hí
- Ừ, con gắng ăn nhiều nhiều cho khỏe
Ba đứng lên rủ bác Phú:
- Mình ra ngoài này một chút đi anh.
Một lát sau, ba trở vào không phải cùng bác Phú mà là với chị Vân. Em cuống lên:
- Me ơi, chị Vân tề.
Chị Vân gật đầu chào me, me đứng dậy, nhường chỗ cho chị Vân ngồi xuống cạnh em:
- Mời cô Vân ngồi đây nói chuyện với em Sơn.
Em cầm lấy bàn tay chị Vân:
- Chị Vân ơi, chị đừng giận em nghe chị Vân.
Chị Vân cúi sát xuống bên em:
- Không bao giờ chị giận em đâu Sơn, chị thương em lắm.
Em nhắm mắt tủi hờn:
- Chị thương em mà chị bỏ Đà Lạt, bỏ em, chị ra đi không nói một lời. Em viết biết bao nhiêu là thư mà chẳng thấy hồi âm.
Chị Vân nhíu mày:
- Sơn có viết thư cho chị à, sao chị chả nhận được cái nào cả.
Em quả quyết:
- Thiệt mà, tuần mô em cũng viết cho chị 2-3 cái lận mà
- Em viết về địa chỉ nào ?
- Chị bạn của chị Ở Bưu điện nói chị chừ làm ở Nam Hải ngân hàng nên em viết
thư về đó
Chị Vân cười nhìn em đăm đăm:
- Sai mất rồi cô bé ơi, hèn gì thư bị lạc. Chị làm ở Tín Nghĩa ngân hàng cơ, nhưng bây giờ chị cũng nghỉ rồi.
Em hỏi chị:
- Rứa chừ chị làm việc ở mô ?
Chị Vân vuốt nhẹ những sợi tóc xỏa xuống trán em:
- Chị nhớ Đà Lạt, chị nhớ Xuân Sơn, nên chị trở lại xứ hoa Anh đào này
Em khẽ reo:
- Trời ơi, em mừng quá. Mà nì chị Vân, chị nói chị nhớ em, răng hồi nãy em kêu mà chị không sang, em gọi mà chị không tới ?
Chị Vân mím môi, rồi nói:
- Chị nhớ Sơn thật, nhưng chị không có ý định tìm gặp Sơn, không ngờ vì chút tự ái, mà Sơn của chị lại gặp tai nạn như vậy, thật chị hối hận không cùng.
Me đến cạnh chị Vân:
- Xin cô Vân bỏ lỗi cho chúng tôi, buổi sáng chủ nhật hôm đó …
Chị Vân nhìn lên me, mỉm cười hiền hậu:
- Thưa bác, cháu đâu dám giận bác. Chuyện đã qua thì nên cho nó qua đi, em Sơn thoát khỏi hiểm nguy là một điều đáng mừng rồi.
Ba lên tiếng:
- Cô là vị cứu tinh của con gái chúng tôi …
Chị Vân khiêm tốn:
- Xin 2 bác đừng cho đó là ơn nghĩa, cháu chỉ làm đúng với lương tâm của một con người.
Chị Vân ngồi chơi với em một lát rồi chị đứng dậy kiếu từ. Me giữ lại:
- Cô Vân ở lại chơi, về làm chi sớm.
- Dạ, cháu có chút việc phải đi
Em nắm tà áo chị Vân:
- Mai chị nhớ đến em nghe
Chị Vân khoác chiếc áo manteau vào người:
- Rảnh giờ nào là chị đến với em giờ đó, em hãy yên tâm.
Me tiễn chị Vân ra cửa. Em nhìn theo mái tóc đen tuyền xõa trên vai chị Vân mà nghe thoáng đâu đây tiếng róc rách của giòng suối êm đềm dưới thung lũng mù sương. Rồi đây, em sẽ lành chân, em sẽ chạy nhảy tung tăng trên đồi như con chim sẻ nhỏ, và chị Vân sẽ có mặt bên em cùng giá vẽ, hộp màu. Cây cọ trên tay chị sẽ là chiếc đũa thần huyền diệu phác họa nên những bức tranh tuyệt vời, em thấy hồn mình lâng lâng và vết thương ở chân như dịu hẳn đi.