Hồi 1
Tác giả: Tiêu Dật
Giữa mùa xuân, miền nam mưa gió liên miên, phải chờ sau Thanh Minh mới có thể du ngoạn, nên các danh sơn thắng cảnh vẫn thiếu vắng bóng người.
Thật khó có được ngày này, bầu trời bát ngát một màu xanh, vầng thái dương vừa ló dạng, ánh ban mai soi khắp vạn vật.
La Phù Sơn sương mù giăng phủ, mông lung mờ ảo, có vẻ hết sức thần bí.
Thừa Long Nhai trăm hoa đua nở, hương thơm ngan ngát, ong bướm nhởn nhơ bay liệng, chim hót líu lo, ríu rít gọi đàn, thật khiến du khách quên hết mọi phiền muộn trên đời.
Giữa La Sơn và Phù Sơn, dưới vách núi có một ngọn đồi rộng, khoảng sáu bảy trăm thước, mọc đầy cỏ gai cao đến tận vai.
Ở nơi gần chân núi có ba cây tùng cao to rậm rạp, mọc theo hình chân vạc, cành cây đan nhau như một chiếc dù, trên lá hãy còn đọng lại những giọt nước long lanh.
Dưới góc tùng có một thiếu niên nho phục tuổi chừng mười bảy mười tám, mày kiếm mắt phụng, ánh mắt sáng ngời, hết sức anh tuấn tao nhã, thần thái phi phàm.
Sau vai chàng lộ ra một chuôi kiếm chừng hơn ba tấc, chàng dang hai tay chắp sau lưng đưa mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng lại ngước mặt nhìn trời buông tiếng thở dài.
Hiển nhiên, thiếu niên này chẳng phải thảnh thơi du sơn ngoạn thủy và cũng chẳng phải mượn cảnh sắc hữu tình để khuây khỏa tâm hồn, chàng ra chiều rất bồn chồn nôn nóng, như đang chờ đợi ai đó.
Chàng như đã chờ đợi rất lâu, sốt ruột không sao chịu nổi nữa, bỗng ngồi xổm xuống, đối mặt với một ngôi mộ, chú mắt nhìn vào bia đá, trên hãy còn rõ ràng ba chữ “Tam Nghĩa Trủng” to lớn.
Chỉ nghe chàng lẩm bẩm:
– Không sai chút nào, đây chẳng phải chính là Tam Nghĩa Trủng mà mình đang tìm là gì?
Chàng thầm khấn một hồi, khom mình vái lạy. Nhưng lòng chàng chẳng thể không sinh nghi, lúc này đã qua giờ thìn, người mà sư phụ nói sao còn chưa thấy đến?
Hẳn không đến đỗi giữa đường gặp kẻ thù, xảy ra sự cố rồi chứ?
Nghĩ đến đó, chàng bất giác rúng động cõi lòng, lại quỳ mọp trước mộ, dập đầu lạy mấy lạy, thấp giọng khấn:
– Phụ thân! Thúc thúc! Trên trời cao linh thiêng xin hãy phò hộ cho thẩm thẩm (thím) và muội muội bình an đến đây, để chúng hài nhi được tròn tâm nguyện.
Chàng vừa khấn xong, bỗng nghe tiếng một mũi tên reo xé gió bay qua trên đầu, rơi xuống vực thẳm bên phải.
Chàng liền tức thì cảnh giác, đứng phắt dậy với thế “Xảo yến xuyên vân” vọt thẳng lên, xuyên qua cành lá, ẩn nấp trên cây cổ tùng.
Chừng nửa tuần trà sau, trên đường lên núi mới xuất hiện hai bóng người, họ phóng đi rất nhanh trên bậc cấp, khi đến trên đồi, hai người ấy dừng phắt lại, quét mắt nhìn tứ phía.
Đó là một mỹ phụ trung niên tuổi chừng bốn mươi, cùng một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn mười lăm, hai người đều y phục đơn sơ và khăn xanh chít đầu.
Mỹ phụ trung niên này tuy trang điểm sơ sài, song vẻ đẹp trời phú và phong thái cao nhã của bà vẫn bộc lộ rất rõ ràng.
Chỉ thấy mắt bà sáng rực tinh quang quét nhìn vào những bụi cỏ rậm, ngọn Kim Ti Tỏa Long Tiên nhẹ phất ra, “bốp” một tiếng, trúng vào một mỏm đá nhô ra trên vách núi, liền nứt một đường dài hơn thước, tia lửa tung tóe, đá vụn rơi lả tả.
Đồng thời bà trầm giọng quát:
– Ác tặc, đã có gan đến bái tảo Tam Nghĩa Trủng, sao không mau hiện thân, nếu còn chưa chịu cút ra, chớ trách lão nương thủ đoạn tàn ác!
Thiếu nữ ấy rất giống mỹ phụ trung niên, xinh đẹp duyên dáng, thông minh cao nhã, ngay cả hai má lúm đồng tiền, cũng chẳng khác chút nào.
Lúc này, nàng thấy mỹ phụ trung niên giận dữ vung roi quát, liền giơ hai tay lên, định tiến tới lục soát tung tích địch.
Nhưng bỗng phát hiện trên bờ núi bên phải có bóng người thấp thoáng, bèn kề tai mỹ phụ trung niên khẽ nói:
– Mẫu thân, Ngọc Nhi lên trên núi bắt thỏ nhé!
Vừa dứt lời, người đã tung lên, thi triển khinh công tuyệt đỉnh Thất Bộ Vân Thê (thang mây) lướt đi lên núi.
Mỹ phụ trung niên cũng không chậm trễ, trường tiên vung vẩy, người đã tung lên, hạ xuống dưới tán tùng, mũi chân vừa chạm đất ...
Đột nhiên, trong lùm cỏ bên trái có tiếng quát:
– Tiện nhân, hãy đỡ!
Liền theo đó là bốn đốm sáng lạnh chia ra từ hai phía bay vút đến.
Mỹ phụ trung niên buông tiếng hú lanh lảnh, trường tiên trong tay quét một vòng, đánh rơi hết ám khí, mũi chân chạm đất liền lại tung lên. Kim Ti Tỏa Long Tiên kèm theo kình phong hung mãnh công ra.
Hai cường đồ nấp trong lùm cỏ thấy trường tiên công đến, hoảng kinh tung mình sang hai phía, một ngọn đao răng cưa với một đôi chùy đồng cùng lúc vung ra, một công hạ bàn và một giáng xuống đỉnh đầu, hết sức hiểm hóc.
Mỹ phụ trung niên sớm đã phòng bị, không chờ đao vào chùy của đối phương đến gần, Kim Ti Tỏa Long Tiên đã thi triển chiêu “Kim long quyển vỹ” (cuốn đuôi), người thụp xuống, trường tiên quét vào hai chân đối phương.
Hai cường đồ thấy thế công của trường tiên quá ghê gớm, vội tung mình lui tránh.
Đại hán sử dụng đao răng cưa tránh khỏi trường tiên, hoành đao quát:
– Mụ kia, cậy vào gì mà mụ can dự vào viếc bái tảo Tam Nghĩa Trủng của Bạch Ngạch (trán) Hổ Trình Quang này?
Đoạn tung mình lao tới, với chiêu “Lực phách Hoa Sơn” bổ vào mỹ phụ trung niên.
Đại hán mặt đen sử dụng chùy đồng tuy rất khỏe mạnh, nhưng ngọn chùy đồng tay trái bị trường tiên quét trúng, khiến hổ khẩu ê ẩm, lửa giận công tâm.
Y vung động đôi chùy đồng quát:
– Mụ khốn kiếp, ngươi cũng không chịu hỏi thăm, Hắc Diện Hổ Lao Lan này có bao nhiên giao tình với Tam Nghĩa, mà lại định ngăn cản Kỳ Liên Nhị Hổ này hôm nay đến bái tảo Tam Nghĩa Trủng?
Đồng thời đã sấn tới, song chùy giơ cao, với chiêu “Dương uy bác lãng” (vồ sóng) giáng xuống đỉnh đầu mỹ phụ trung niên.
Mỹ phụ trung niên cười khảy quát:
– Mặc kệ các ngươi là hổ gì, không thắng nổi Tỏa Long Tiên của lão nương thì đừng hòng đến gần Tam Nghĩa Trủng nửa bước!
Vai phải nghiêng sang bên, tránh khỏi song chùy, trường tiên trở tay quét ra, quấn vào ngọn đao răng cưa, giật mạnh sang bên, va vào chùy đồng “keng” một tiếng, ngọn đao gãy đôi, người loạng choạng chúi tới, “phịch” một tiếng ngã xuống đất, không đứng lên được nữa.
Hắc Diện Hổ Lao Lan trong cơn thịnh nộ đã xuất thủ toàn lực, thấy đối phương thân pháp quá nhanh, loáng cái đã tránh khỏi song chùy, liền biết ngay không ổn.
Khi thấy đao của Trình Quang bị quấn và kéo về phía song chùy, định thu chiêu thì đã không kịp, hai tiếng “Nguy tai” chưa kịp thốt ra khỏi miệng, song chùy đã chạm vào song đao, chỉ cảm thấy hai tay ê rẩm, tả chùy đã vuột tay bay đi.
Đồng thời cảm thấy trước mắt tối sầm, người bật ngã ra sau, không sao kềm lại được, từ trên đồi lăn xuống, táng thân dưới đáy cốc.
Mỹ phụ trung niên buông tiếng cười vang, trường tiên trong tay vung ra, quấn lấy thi thể của Bạch Ngạch Hổ Trình Quang, vung nhẹ và quát:
– Cút đi, chớ làm hoen ố Tam Nghĩa Trủng!
Chỉ thấy thi thể rời trường tiên bay đi, rơi xuống vực thẳm, mỹ phụ trung niên lại buông tiếng cười vang.
Mỹ phụ trung niên vừa dứt tiếng cười, bỗng thấy mấy bóng người từ bên phải phóng lên, tiến tới bao vây bà.
Dẫn đầu là một đại hòa thượng, sải bước tiến tới, một tay dựng đứng trước ngực, lớn tiếng nói:
– A Di Đà Phật! Nữ thí thủ hẳn là tình phụ của Tam Nghĩa, người gọi Thoa Đầu Phụng Lý Ngọc Phụng, lão nạp ...
Thoa Đầu Phụng Lý Ngọc Phụng vừa thấy bọn cường đồ hiện thân bao vây, lòng đã quyết dù hy sinh tính mạng cũng không để cho họ động đến Tam Nghĩa Trủng, khi lão hòa thượng ấy đi đến gần, chỉ thấy lão mày ngang mắt hung, trên đầu trọc có một chiếc bướu to, bà thầm nhủ:
– Độc Giác Đầu Đà này cũng muốn nhúng tay vào việc này, lão nương không để cho ngươi được toại ý đâu!
Lại nghe đối phương vừa mở miệng đã vạch trần lai lịch của mình, lòng càng thêm phẫn hận, không chờ lão hòa thượng dứt lời, đã quát:
– Lão giặc trọc chớ hống hách, đã đến Tam Nghĩa Trủng rồi còn nói lôi thôi gì.
Mau xuất chiêu đi, lão nương đưa ngươi lên tây thiên cho rồi!
Kim Ti Tỏa Long Tiên quất xuống đất, cuộn thành một vòng tròn, song câu ở đầu tiên ngóc lên nơi giữa, giống như một con rắn hổ mang đang cuộn mình chực phóng tới tấn công.
Độc Giác Đầu Đà mắt khép hờ, đầu cúi thấp nói:
– A Di Đà Phật! Nữ thí chủ hà tất nóng giận? Lão nạp thấy nữ thí chủ tình nghiệt chưa dứt, sát nghiệp trùng trùng, niệm Tam Nghĩa lúc sinh tiền đã gieo trồng không ít thiện quả cho phật môn, lão nạp chỉ vì muốn kết thúc mối thiện duyên này, được biết hôm nay quần hùng hội tụ tại Tam Nghĩa Trủng, định truy tìm Nhất Kiếm Tam Ưng đã thất lạc lúc Tam Nghĩa thảm tử ...
Lý Ngọc Phụng vừa nghe Độc Giác Đầu Đà nói, vừa thầm nhủ:
– Có lẽ hòa thượng thịt chó này định miệng nói chuyện thiện duyên thiện quả là đánh lừa được mình hay sao?
Thế nên, bà bỗng quát:
– Lão giặc trọc, chớ nói chuyện quái quỷ trước mặt chân nhân, cái thiện duyên với thiện quả của ngươi, lão nương đã nghe đến nhàm chán rồi! Ngươi muốn tìm kiếm Nhất Kiếm Tam Ưng cũng chẳng khó ...
Đưa tay chỉ Tỏa Long Tiên, bà trầm giọng tiếp:
– Hãy hỏi nó là xong!
Thế là, Độc Giác Đầu Đà đã bị khích nộ, mắt to mở bừng, nhướng mày lớn tiếng nói:
– Hay lắm! Nghiệt trướng ngươi dám xem tấm lòng từ bi của lão nạp như là lòng lang dạ sói. Nào, hãy tiếp lão nạp ba chiêu xem thử!
Đoạn từ sau lưng rút lấy một chiếc thiết giác (sừng sắt), “soạt” một tiếng, toan lao tới tấn công.
Một lão nhân gầy gò dưới cằm có một chòm râu dê, mắt rực hung quang, ra chiều rất tức giận, lúc này vừa thấy Độc Giác Đầu Đà định tranh trước ra tay, liền quát to:
– Hãy khoan!
Cũng chẳng thấy lão lắc vai thụp người, chỉ cất chân là đã đến trước mặt Độc Giác Đầu Đà, nhướng mày trừng mắt quát:
– Tặc dâm phụ, tuyệt kỹ Kim Ti Tỏa Long Tiên của ngươi, Dân Sơn Tiều Tử đã tai nghe từ lâu, giờ lại hân hạnh được chứng kiến tận mắt, quả là danh bất hư truyền.
Nhưng đáng tiếc là dâm nghiệt của ngươi quá nặng, đã hại chết Tam Nghĩa, lại lén cất giấu Nhất Kiếm Tam Ưng, ẩn tích dưới La Phù Sơn, tưởng là có thể che giấu tai mắt võ lâm, đâu ngờ vẫn bị hai đệ tử của phái Dân Sơn tìm ra, hôm nay đã đến lúc ngươi trăn trối hậu sự, chứ đừng hòng cậy vào dâm hung mà thoát khỏi tay Ông Xung Sơn này!
Đoạn hai tay đưa lên thủ thế, quát:
– Tiện nhân, xuất chiêu đi!
Thoa Đầu Phụng Lý Ngọc Phụng như lòng đã có toan tính, tuy bị Độc Giác Đầu Đà và Dân Sơn Tiều Tử nhiếc mắng thậm tệ, bà vẫn điềm nhiên đứng yên.
Một lão đạo mặt xanh đầu đội mão vàng, dưới cằm có hai chỏm râu vàng, tay cầm thiết bản (thẻ), dẫn theo ba môn nhân phục sức cũng giống vậy, từ trong đám đông tiến ra.
Trước tiên, lão một tay dựng đứng trước ngực thi lễ với Độc Giác Đầu Đà và Dân Sơn Tiều Tử, nhướng mày trầm giọng nói:
– Bần đạo xin được nói vài lời, hôm nay tuy không phải đại hội võ lâm, nhưng cũng hiếm khi có mặt nhiều cao thủ thế này, bần đạo Vân Trung Hạc xin nói rõ trước là tuyệt đối không hề có ý tranh giành Nhất Kiếm Tam Ưng, mà chỉ vì mười lăm năm trước, đại sư huynh bổn môn có một mối hiềm khích với Tam Nghĩa, đã giao ước với nhau mười lăm năm sau sẽ thanh toán, cho dù Tam Nghĩa đã chết cũng phải tìm ra hài cốt để rửa mối nhục bị chặt cụt chân tay khi xưa, giờ Tam Nghĩa Trủng đã ở trước mắt, xin thứ cho bần đạo mạn phép tranh trước một bước.
Đoạn quay sang Lý Ngọc Phụng quát:
– Tặc phụ, ngươi đã với thân phận phu phụ của Tam Nghĩa đứng ra bảo vệ Tam Nghĩa Trủng, bần đạo cũng chẳng khách sáo nữa.
Vân Trung Hạc cũng chẳng màng mọi người đồng ý hay không, quát to:
– Tiến lên!
Đoạn liền dẫn trước ba môn nhân sấn tới, chân phải nhanh như chớp giẫm lên ngọn Kim Ti Tỏa Long Tiên cuộn tròn trên đất, đồng thời hai tay vung ra, mười ngón như móc câu với chiêu “Hạc quặc (chộp) kim tiền” chộp vào mặt Lý Ngọc Phụng.
Ba đạo nhân khác sau một tiếng hạ lệnh của Vân Trung Hạc, ba thanh trường kiếm cùng lúc xuất thủ, giáp công từ phía trước.
Khá khen cho Thoa Đầu Phụng, tự nãy giờ nhẫn nhịn, mặc cho đối phương buông lời sỉ vả, chỉ ngưng thần vận công sẵn sàng ứng địch, áp dụng chiến thuật dĩ tĩnh chế động.
Bà thấy Vân Trung Hạc vừa xuất thủ đã dùng đến tuyệt chiêu Hạc Hình Quyển hết sức nhanh mạnh và hung hiểm, chẳng chờ chân phải đối phương giẫm trúng, lẹ làng rụt trường tiên về, “vút” một tiếng, nhanh như chớp quét sang phải, thân tiên lướt sát mặt đất, ngọn tiên ngóc lên cao ba thước.
Một đạo nhân béo lùn từ phía phải lao đến, chẳng ngờ thủ pháp đối phương quá nhanh, không sao tránh kịp, bị ngọn tiên điểm trúng huyệt Khí Hải, ngã xuống đất chết ngay.
Thế tiên vẫn rất nhanh và mạnh, Lý Ngọc Phụng bỗng xoay người, thế tiên càng nhanh hơn, một đạo nhân khác với trường kiếm vừa công đến sau lưng, Lý Ngọc Phụng tả chưởng đã với chiêu “Đan phụng lược sí (soải cánh)” cách không bổ ra, “bình” một tiếng, đạo sĩ ấy cả người lẫn kiếm bị đánh văng rơi xuống vực.
Trong khi ấy trường tiên vẫn chưa thu thế, quét về phía một đạo nhân râu dài, quấn vào khuỷu chân y, quát:
– Ngã!
Đạo nhân ấy quả nhiên liền ngã ra đất, vỡ sọ chết ngay.
Vân Trung Hạc một chân giẫm không trúng trường tiên, biết đã thất thố, nhưng vẫn còn hy vọng chộp trúng đối phương, vãn hồi bại cục.
Nào ngờ, Lý Ngọc Phụng là ái đồ của Thần Ni, đã được hết tuyệt học Tuyết Sơn, Kim Ti Tỏa Long Tiên đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, gần mười năm qua mai danh ẩn tánh dưới La Phù Sơn, bế môn sám hối.
Ngoài võ công bổn môn đã truyền hết cho ái nữ Ngọc Nhi, bà còn ôn lại tuyệt học của Tam Nghĩa lúc sinh tiền, nhớ được bao nhiêu đều truyền hết cho ái nữ.
Như vậy, vô hình trung võ công của bà cũng tinh tiến không ít, đối với một trảo của Vân Trung Hạc, bà chỉ xoay người là tránh khỏi hết sức dễ dàng.
Vân Trung Hạc song trảo lại không trúng đích, biết khó thể thủ thắng, vội tung mình lui ra và lớn tiến nói:
– Hãy lưu ý hạ bàn!
Nhưng đã muộn, mắt thấy ba đồng đạo chỉ trong chớp mắt đều đã táng mạng dưới Kim Ti Tỏa Long Tiên của đối phương, y kinh hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, đâu còn dám ở lại nữa, vội nói:
– Tặc phụ! Hãy nhớ lấy món nợ này, hẹn tái ngộ!
Đoạn liền phóng ngươi đi xuống đồi.
Ngay khi ấy, trên đỉnh núi bên phải bỗng vang lên mấy tiếng rú thảm thiết, Lý Ngọc Phụng biết ái nữ đã động thủ với người, và qua tiếng động ước lượng kẻ địch cũng chẳng ít, lo cho ái nữ thân cô thế yếu, lại chưa từng trái qua kinh nghiệm bị địch giáp công thế này, khó khỏi gặp nguy hiểm.
Nhưng bà lại không dám rời khỏi ngọn đồi, sợ bọn cường đồ phá hủy Tam Nghĩa Trủng, đang phân vân tính toán, mạo hiểm xuất chiêu, định tấn công dồn dập, trừ khử kẻ địch trước mắt rồi hẵng cứu viện ái nữ.
Bà vừa quyết định xong, bỗng thấy một bóng trắng từ dưới tán tùng vọt lên, bay thẳng lên đỉnh núi, thân pháp nhanh đến mức khiến những người hiện diện thảy đều sững sốt.
Lý Ngọc Phụng lòng thầm rúng động, trường tiên “vù” một tiếng quét ra, uy lực mạnh khôn tả, khiến kẻ địch vây quanh thảy đều kinh hãi lui tránh.
Trường tiên thừa thế vung lên, điểm vào Nhân Trung Huyệt của Độc Giác Đầu Đà, chờ khi đối phương vừa nghiêng người tránh, liền tức thì tung mình vọt thẳng lên đỉnh núi.
Theo sự tính toán của Lý Ngọc Phụng, Độc Giác Đầu Đà võ công cao hơn hết, chỉ cần khiến y phân thần là mình có thể thoát ra một cách dễ dàng, bằng vào khinh công tuyệt đỉnh của phái Tuyết Sơn, hẳn là chẳng có gì khó khăn.
Nhưng sự tính toán của bà hoàn toàn sai lầm, bà đã quyên mất Dân Sơn Tiều Tử, người bà vừa cất khỏi mặt đất, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Dân Sơn Tiều Tử đã đứng cản trước mặt và quát:
– Tặc phụ, ngươi không để lại chút gì mà đã muốn đào tẩu một cách dễ dàng vậy ư?
Đồng thời hai tay vung lên, với chiêu “Phân hoa phất liễu” tả hữu công ra.
Lý Ngọc Phụng thấy thế công của đối phương quá nhanh và mạnh, lại đã sấn đến gần, trường tiên không sao thi triển chiêu “Hoa khai hoa lạc” trong Tam Ưng Thức từ trên bổ thẳng xuống, khi đến gần đỉnh đầu đối phương, bỗng biến chưởng thành trảo, nhưng chưa chộp trúng, bỗng lại biến trảo thành chỉ, điểm vào Kiên Tỉnh huyệt của Dân Sơn Tiều Tử.
Dân Sơn Tiều Tử vốn cậy vào mấy mươi năm công lực, mười hai thức Long Hình Chưởng đi khắp năm tỉnh tây nam chưa từng gặp địch thủ, và thế chưởng rất nhanh và mạnh, võ lâm hiếm thấy.
Chiêu “Phân hoa phất liễu” này tuy chỉ dùng có bảy tám thành công lực, nhưng bởi xuất thủ bất ngờ, trong lúc đối phương chưa phòng bị, nên lão tự tin có thể đắc thủ.
Đến khi chiêu thức triển khai, chưởng phong phát ra, đối phương đã lui xa sáu bảy thước và nghiêng người dễ dàng tránh khỏi.
Đang khi kinh ngạc, bỗng thấy tả chưởng của Lý Ngọc Phụng công đến, ngỡ là đối phương định ngạnh tiếp, vội gia tăng công lực bổ ra, bỗng thấy đối phương biến chưởng thành trảo chộp xuống đỉnh đầu, đành nghiêng đầu sang bên, ngỡ là đã tránh khỏi thế trảo của đối phương, còn định xuất chưởng phản kích.
Nào ngờ tuyệt kỹ Tam Ưng Thức biến ảo khôn lường, mỗi chiêu mỗi thức đều hàm chứa đến ba biến hóa, vừa nhanh lại vừa chuẩn xác, dù đối phương võ công cao đến mấy, giầu kinh nghiệm đến mấy, nếu không biết trước cũng khó thể phòng bị.
Dân Sơn Tiều Tử có lẽ đã già lú lẫn, lúc này lão đã tránh khỏi thế trảo, lẽ ra nên lùi sau hai bước rồi hẵng biến chiêu phản kích mới phải.
Ai ngờ lão bởi quá tức giận và nóng lòng thủ thắng, hơn nữa tính lại kiêu căng tự đại, luôn xem thường kẻ địch, chẳng những không lui mà còn tiến tới, hữu chưởng với chiêu “Thương long bát thủy” (rồng xanh tạt nước) công vào trung bàn Lý Ngọc Phụng.
Dân Sơn Tiều Tử chưởng kình vừa phát ra, Lý Ngọc Phụng sớm đã biến trảo thành chỉ, điểm trúng ngay Kiên Tỉnh huyệt bên phải, lão liền cảm thấy toàn thân bủn rủn ngã lăn ra đất.
Lý Ngọc Phụng giận đối phương ra tay ám toán, định tâm lấy mạng lão, tay trái vừa điểm trúng huyệt đạo, chân phải liền thừa thế đá vào Môn huyệt, trường tiên tay phải cũng đồng thời vung lên, giáng xuống đỉnh đầu Dân Sơn Tiều Tử.
Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng quát to:
– Tặc phụ, dừng tay mau!
Liền theo đó là tiếng ám khí xé gió bay đến, hệt như mưa bấc phủ chụp toàn thân Lý Ngọc Phụng.
Lý Ngọc Phụng kịp thời phát giác, trường tiên trong tay cũng chẳng màng đả thương địch, vội vung động bảo vệ toàn thân, chỉ nghe tiếng leng keng liên hồi, ám khí thảy đều bị đánh bạt.
Bọn cường đồ liền thừa cơ xông tới, cứu Dân Sơn Tiều Tử lui ra.
Lý Ngọc Phụng đang khi bức tức, Độc Giác Đầu Đà đã tiến ra quát:
– Tặc phụ thối tha, hãy để mạng lại đây!
Đồng thời thiết giác trong tay đã vung lên, giáng xuống đỉnh đầu Lý Ngọc Phụng.
Bọn cường đồ gồm có hơn hai mươi món binh khí khác nhau, bao vây Lý Ngọc Phụng vào giữa.
Lý Ngọc Phụng thấy đối phương người đông thế mạnh, đành vận hết toàn lực vung động trường tiên ứng phó, ngăn cản đối phương ở ngoài phạm vi bảy thước, không cho tiến đến gần, ngay cả Độc Giác Đầu Đà cũng không sao tiến tới nửa bước.
Thế nhưng, bọn cường đồ này đều là những nhân vật thành danh trong hai giới hắc bạch, ngoài Độc Giác Đầu Đà, còn có Đại Canh Cuồng Sinh, Mai Lĩnh Song Hùng, Trường Bạch Song Hổ và Kim Lăng Nhị Ma, thảy đều võ công cao cường, mà mục đích của họ lại là Nhất Kiếm Tam Ưng, đã từ xa lặn lội đến đây, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Độc Giác Đầu Đà công lực thâm hậu, thiết giác trong tay khi thi triển hú lên rất ghê rợn, sau khi tấn công hai chiêu đã thăm dò ra hư thực của đối phương.
Biết là Kim Ti Tỏa Long Tiên của Lý Ngọc Phụng tuy chiêu thức tinh thuần, biến hóa rất nhanh, nhưng có khuyết điểm là quá dài, khi xuất chiêu luôn để hở bên phải.
Thế là Độc Giác Đầu Đà bèn lợi dụng sơ hở ấy của đối phương, thiết giác công sang phía trái, dụ trường tiên của Lý Ngọc Phụng quét ra đón tiếp, liền tức thời thừa cơ sấn tới, thiết giác chuyển sang công vào mạn sường phải đối phương, đồng thời chồm người tới, tay trái vung chỉ điểm vào Môn huyệt của Lý Ngọc Phụng.
Lý Ngọc Phụng trường tiên quét sang trái, Độc Giác Đầu Đà tuy tránh khỏi nhưng lão đại trong Trường Bạch Tam Hổ và hai người khác đã bị quét trúng.
Đại Hổ đứng mũi chịu sào, bị ngọn tiên móc trúng Hiếp Môn huyệt, ngã ra đất chết ngay.
Còn hai người khác, một bị quất gãy cả hai cườm chân, một bị ngọn tiên quét trúng Dũng Tuyền huyệt, cùng ngã lăn xuống vực thẳm.
Cũng vì thế tiên quá nhanh, nhất thời không kịp thu về, Độc Giác Đầu Đà đã thừa cơ sấn đến gần, thiết giác kèm theo tiếng hụ quái dị, hung mãng công ra.
Lý Ngọc Phụng đâu còn kịp hồi tiên tự cứu, mắt thấy đã sắp thương vong dưới thiết giác của Độc Giác Đầu Đà, may nhờ bà có công lực tinh thâm, khinh công lại được chân truyền của phái Tuyết Sơn, lại thêm trong mười năm qua bế môn khổ luyện, đã lĩnh hội được sự huyền diệu của Tam Ưng Bí Kíp của Tam Nghĩa, mỗi chiêu từ đầu đến cuối đều ẩn chứa ba đại biến hóa, nhất là phản ứng cực nhanh, lâm nguy bất loạn.
Trong lúc bà xoay người, không chờ thiết giác đến gần, đã tung mình lên cao ba thước, thân trên nghiêng sang phải, quay người sang trái, Kim Ti Tỏa Long Tiên xoay tay quét ngược ra.
Thế là Lý Ngọc Phụng chẳng những tránh khỏi thiết giác, trường tiên còn bức bách những người đến gần phải lùi ra một bước.
Cho dù bà tránh rất nhanh, nhưng cũng chỉ khỏi tổn thương da thịt, chiếc áo trắng đã bị mũi thiết giác quét trúng nơi mạn sườn, rách một đường dài hơn năm tấc.
Lý Ngọc Phụng thoát hiểm, lòng đã bốc cao lửa giận, Kim Ti Tỏa Long Tiên trong tay vung động như sấm chớp, đa phần công vào những chỗ yếu hại của Độc Giác Đầu Đà.
Bọn cường đồ thấy bà như mãnh thú điên cuồng, trường tiên vung đông quét tây, đâu còn tìm ra chỗ để xuất thủ tấn công nữa.
Vả lại, bọn cường đồ lúc này còn sống không đến mười người, giáp công không xong, nhưng lại không dám một đấu một.
Chỉ có Độc Giác Đầu Đà, vì dùng hiểm chiêu vô hiệu, lại còn suýt bị trường tiên của đối phương quét trúng, vừa thẹn lại vừa giận, nhớ lại lúc lên đường xuống nam đã thề nặng với sư huynh Thiết Tý Tăng là nếu không giết sạch dư nghiệt của Tam Nghĩa, báo thù tiết hận cho sư huynh và đoạt lấy Nhất Kiếm Tam Ưng, vĩnh viễn không trở về núi.
Theo lão nghĩ, Lý Ngọc Phụng chẳng qua chỉ là tình phụ của Tam Nghĩa, mặc dù là tiểu đồ của Thiết Sơn Thần Ni, nhưng Thần Ni hồi ba mươi năm trước đã vân du chưa về, Lý Ngọc Phụng học được bao nhiêu võ công?
Nào ngờ lão nhất thời khinh suất, đã đánh giá thấp võ công của đối phương, chẳng những ám toán không thành mà còn suýt bị đả thương, liền đánh liều mạo hiểm tấn công.
Một chiếc thiết giác thi triển hết sở học bình sanh, toàn lực tấn công, nhất thời tiên giác quyện vào nhau, khiến những người khác không sao xen tay vào được.
Trong thoáng chốc, hai người đã giao thủ sáu bảy mươi chiêu, Độc Giác Đầu Đà không sao giành được chút thượng phong, còn Lý Ngọc Phụng bởi nóng lòng lo cho nhi nữ, mình lại khó thể thoát thân cứu viện, mặc dù đã thi triển tuyệt chiêu mà vẫn không sao giành được phần thắng.
Một tiên một giác càng đấu càng nhanh và hung mãnh, cuồng phong ào ạt, cát đá tung bay, thoáng chốc lại qua hơn năm mươi chiêu nữa.
Độc Giác Đầu Đà sau vai và bên hông mỗi chỗ bị trúng một tiêu, Lý Ngọc Phụng tay và vạt áo cũng bị chém rách nhiều chỗ, hai người công lực tương đương, bất phân thắng bại.
Đúng là cao thủ quá chiêu tranh nhau từng ly từng tí, lúc này chiêu thức hai người đã trở nên chậm hơn, không tùy tiện xuất thủ nữa, cùng ngưng thần đấu nhau bằng nội lực.
Bọn cường đồ đứng ngoài xem đến thừ người ra, cả thở mạnh cũng chẳng dám, tập trung hết tinh thần theo dõi cuộc chiến.
Dân Sơn Tiều Tử được đồng bọn cứu ra, ngồi dưới một lùm cỏ gai, được người giúp hành công giải huyệt, tuy đau đớn đã giảm, thần trí hồi phục, nhưng thủ pháp điểm huyệt của phái Tuyết Sơn không như cái phái khác, nếu không dùng phương pháp giải huyệt độc môn, huyệt đạo không sao thông suốt được, nên lão nửa bên người tê liệt, không đứng lên nổi, chỉ có thể tay phải chỏi trên đất, nửa nằm nửa ngồi theo dõi cuộc chiến.
Độc Giác Đầu Đà thấy đã lâu mà chưa giành được phần thắng, lòng hết sức bực tức, bắt đầu toàn thân toát mồ hôi, hận thấu xương Lý Ngọc Phụng, nhưng Lý Ngọc Phụng chưởng tiên nào cũng hết sức hiểm hóc, khiến lão cả hơi thở cũng không sao điều hòa được.
Lý Ngọc Phụng lòng nóng như thiêu đốt, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục động thủ thế này, cho dù mình không đến nỗi bại, nhưng Ngọc Nhi một mình chống chỏi quần ma, e khó thể bảo toàn tính mạng.
Ngay khi bà đang nơm nớp lo âu, bỗng thấy một bóng người từ trên đỉnh nhai phóng xuống, đồng thời buông tiếng quát vang liên hồi, phản âm chấn động cả sơn cốc.
Lý Ngọc Phụng bất giác cả kinh, thần tiêu khí tán, trường tiên quét trúng một mỏm đá nhọn cao hơn năm tấc, móc câu trên ngọn tiên bấu chặt vào mỏm đá, nhất thời không giật ra được.
Độc Giác Đầu Đà thấy vậy lòng mừng khôn xiết, quát to:
– Xem ngươi còn thoát được nữa không?
Đồng thời vận hết công lực bình sanh vào thiết giác trong tay phải, nhanh như chớp đâm vào Thần Phong huyệt của Lý Ngọc Phụng.
Lý Ngọc Phụng ngay trong lúc nguy cấp ấy, thấy Độc Giác Đầu Đà đã sấn đến gần, bỗng cắn răng quát:
– Trúng!
Tay phải vung lên, dùng cán tiên quét ra.
Chiêu này thật quá bất ngờ, Độc Giác Đầu Đà không sao tránh kịp, bị trường tiên quấn vào lưng hai vòng.
Lý Ngọc Phụng sát cơ bừng dậy, tay trái vận Đại La Thần Công, chộp lấy một nắm cỏ gai bên cạnh, tay phải rút lấy một ngọn Phụng Đầu Thoa cài trên tóc.
Rồi thì tay trái với thủ pháp “Tiên nữ tán hoa” ném ra, những cỏ gai hệt như sắt thép tỏa ra, bọn cường đồ đứng bên rú lên liên hồi, không một người sống sót.
Đồng thời tay phải Phụng Đầu Thoa ném lên không, hóa thành một luồng sáng bạc, cắm thẳng vào chiếc bướu to trên đầu Độc Giác Đầu Đà, khiến lão bị bướu vỡ, sọ nức, chết ngay tức khắc.
Dân Sơn Tiều Tử nằm mọp trên đất, thấy Lý Ngọc Phụng không rút trường tiên về được, ra chiều hốt hoảng, lòng lão hết sức khoái trá. Lại thấy thiết giác của Độc Giác Đầu Đà đã sắp đâm trúng Lý Ngọc Phụng, chắc hẳn Lý Ngọc Phụng khó có thể thoát chết, quá vui mừng gắng sức ngồi dậy, lê người nấp vào sau lùm cỏ.
Nào ngờ lão đang đắc ý, bỗng thấy bóng tiên lóe lên, Độc Giác Đầu Đà đã ngã xuống đất, và bọn cường đồ cùng rú lên thảm thiết, ngã ra chết hết, lão bất giác sững sờ.
Lão biết lúc này không sao đào tẩu được nữa, đành thừa cơ tranh trước xuất thủ, từ trong lòng móc ra một đôi Thiết Ưng Trảo, vung tay ném ra.
Lý Ngọc Phụng cũng nhất thời khinh xuất, quên mất Dân Sơn Tiều Tử chưa chết, thấy Độc Giác Đầu Đà đã táng mạng, bà buông tiếng cười khảy, đi đến bên thi thể của Độc Giác Đầu Đà, một tay rút thoa, một tay cởi tiên, nóng lòng thu hồi binh khí đi cứu viện ái nữ.
Khi nghe phía sau có tiếng khác lạ, muốn tránh đã không kịp, Thiên Tông huyệt nơi bả vai trái đã bị Thiết Ưng Trảo ném trúng, bà rú lên một tiếng đau đớn, lập tức ngã ra đất.
Dân Sơn Tiều Tử chưa nguôi căm hận, toét miệng mắng:
– Tặc dâm phụ, tặng cho ngươi một chiếc nữa, để ngươi sớm về cõi tây thiên cực lạc!
Đồng thời chiếc Thiết Ưng Trảo thứ nhì cũng đã rời tay bay đi. Ngay trong khoảng khắc ấy, trên đỉnh nhai vang lên mấy tiếng hú dài, hai bóng trắng từ trên lao xuống như bay.
Người chưa đến, chưởng đã phát ra, Dân Sơn Tiều Tử chưa kịp nhìn thấy rõ đối phương, đã cảm thấy một luồng kình lực rất mạnh ập đến, trúng ngay giữa ngực, liền tức thời phún ra một ngụm máu tươi, nội tạng vỡ nát, ngã ra đất chết ngay.
Bóng trắng ấy chính là thiếu niên đã ẩn nấp dưới gốc tùng, còn bóng trắng hạ xuống bên cạnh Lý Ngọc Phụng là Từ Ngọc Nhi.
Hai người vội cúi xuống xem xét vết thương của Lý Ngọc Phụng, bất giác kêu lên một tiếng thảng thốt, quỳ xuống đất khóc sướt mướt.
Thì ra Từ Ngọc Nhi đã được mẫu thân cho biết hôm nay ở trước Tam Nghĩa Trủng sẽ có một cuộc ác chiến, và trong hai năm qua nàng cũng đã được biết khá nhiều về thân thế của mình. Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chí khí bất phàm, vì muốn chính tay báo thù cho phụ thân và đoạt lại Nhất Kiếm Tam Ưng, nàng đã hết sức chuyên cần tập luyện võ công.
Lý Ngọc Phụng cũng truyền thụ hết sở học bình sanh cho nàng, định chờ nàng luyện thành mấy tuyệt chiêu mà bà loáng thoáng nhớ được trong Tam Ưng Bí Kíp của phụ thân nàng, trước tiên đưa nàng lên Tuyết Sơn tham yết chưởng môn đại sư tỷ, rồi sau đó tái xuất giang hồ, truy tìm chân hung đã sát hại Tam Nghĩa và cướp đi Nhất Kiếm Tam Ưng, xong tâm nguyện sẽ lánh vào không môn, dành hết quãng đời còn lại hầu bên Đức Phật.
Một hôm, Lý Ngọc Phụng bởi trên đường ngang qua Bác La Thành, đã ngẫu nhiên gặp một vị sư tỷ đồng môn, hai mươi năm cách biệt, gặp lại nhau lẽ nào không quyến luyến, nên bèn cùng nhau vào trong một ngôi cổ miếu ở ngoại thành hàn huyên tâm sự, đến khuya cũng chưa trở về. Từ Ngọc Nhi một mình ở nhà, sau hoàng hôn trời mưa tầm tả, bỗng có hai người đàn ông gõ cửa xin tránh mưa.
Từ Ngọc Nhi tuổi nhỏ dại khờ, thấy họ y phục ướt sũng, lúc này đang đầu đông rất giá lạnh, chẳng nỡ từ khước, cho họ vào sảnh đường, lại còn nhúm lửa cho họ hong y phục và mang thức ăn ra khoản đãi.
Nào ngờ hai người ấy thấy Từ Ngọc Nhi yếu đuối đã sinh lòng xấu ác, thừa lúc Từ Ngọc Nhi ở trong phòng thay y phục, hai người đã xông vào, một giở trò ong bướm, một sục tìm tài vật.
Từ Ngọc Nhi đâu để cho họ đắc thủ, cường đồ chưa kịp đến gần, nàng đã với thế “Thoát bào hoán vị” phóng ra ngoài cửa phòng, tiện tay lấy Kim Ti Tỏa Long Tiên trên vách xuống, lập tức thi triển tuyệt chiêu, quất trúng lưng cường đồ ấy, bỏ chạy ra khỏi nhà.
Từ Ngọc Nhi quá tức giận, chẳng màng đến tên cường đồ trong phòng, cầm trường tiên đuổi theo, nhưng được một đoạn thì cường đồ kia đã mất dạng, khi quay về đến nhà thì trong phòng đã bị lục tung.
Khi Lý Ngọc Phụng về đến nhà, kiếm lại vật bị mất, những vật trang sức đáng giá không còn một món, và ngay cả chiếc hộp sắt di vật của Tam Nghĩa được cất giấu rất kín đáo cũng bị lấy mất.
Lý Ngọc Phụng biết một khi di vật của Tam Nghĩa lọt vào tay người ngoài là tung tích của mình đã bị lộ và cũng sẽ khiến người chú ý đến Tam Ưng Bí Kíp, hai giới hắc bạch hẳn tận lực truy tìm, mình sẽ vĩnh viễn không còn có ngày yên ổn.
Quả nhiên, chưa đầy một tháng sau, Dân Sơn Lục Ly đã tìm đến nhà, Lý Ngọc Phụng dùng kế dối gạt họ một năm sau đến trước Tam Nghĩa Trủng trên La Phù Sơn, tụ tập đồng đạo võ lâm công khai Nhất Kiếm Tam Ưng hầu dụ dẫm chân hung đã sát hại Tam Nghĩa đến, thanh toán cho xong món nợ máu ấy.
Thế nên, Từ Ngọc Nhi trên đường hết sức hớn hở, lòng luôn toan tính việc giết địch báo thù.
Lúc này, nàng phát hiện địch tung trên đỉnh nhai, bèn chẳng chút do dự, báo với mẫu thân xong, liền thi triển khinh công Thất Bộ Vân Thê của phái Tuyết Sơn phi thân lên đỉnh nhai.
Ngọn nhai này cao khoảng trượng rưỡi, toàn là vách đá cheo leo, mọc đầy rêu xanh, chẳng những người, mà ngay cả thú vật cũng khó có thể leo trèo, mà ngay cả loài thỏ hay khỉ vượn cũng chẳng dễ lên nổi.
Từ Ngọc Nhi trong lúc bước trên bậc cấp lên đồi đã chú ý đến xung quanh, nhất là đối với vách nhai này, lại thêm nàng vẫn thường luyện công ở vùng này, nhớ rất kỹ những chỗ có thể đặt chân lên, nên nàng vừa tung mình lên gần ba trượng, hai tay liền chộp vào một ngọn rễ tùng, lấy đà tung lên hơn trượng, hạ xuống một khe đá bên phải.
Nàng tiếp tục phóng lên, chọn toàn những chỗ đá lồi lõm, chỉ ba lượt tung mình đã đến trên một phiến đá cách đỉnh nhai không đầy bảy thước.
Từ Ngọc Nhi thông minh hơn người, đến đó bèn không vọng động nữa, trước tiên ổn định tâm thần, điều hòa hơi thở, lắng nghe động tĩnh trên đỉnh núi, rồi mới rút lấy một sợi Thất Tinh Liên Hoàn Sách quấn ở lưng ra cầm tay.
Sau đó, nhặt lấy một hòn đá to, vung tay ném lên trên nhai, quả đoán không lầm, bọn cường đồ trên ấy vừa thấy bóng đen, ngỡ kẻ địch đã lên đến, bảy tám món binh khí liền tức thì bổ ra.
Từ Ngọc Nhi bèn nhân cơ hội ấy tung mình lên, vượt qua đầu bọn cường đồ, người chưa hạ xuống, Liên Hoàn Sách đã vung ra thẳng đuột, từ trên quét xuống.
Thất Tinh Liên Hoàn Sách này gồm có bảy chiếc vòng hình sao, cạnh sao hết sức sắc bén, bị quét trúng ắt toát thịt nứt xương, không chết cũng thọ trọng thương.
Sáu đại hán đứng canh trên bờ núi, hai người vỡ sọ chết ngay, ba người bị gãy xương sống, một người gãy xương chân, thảy đều ngã xuống đất rên la thảm thiết.
Từ Ngọc Nhi một chiêu đắc thủ, vui mừng khôn xiết, tung mình lên đứng trên một mỏm đá nhọn, buông tiếng cười vang.
Lúc này nàng đã thấy rõ phía trước còn có bảy tám kẻ địch, có hai người lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ, có người gầy quắt queo, gân xanh lộ rõ, già trẻ nam nữ cao thấp đủ cả, thảy đều mắt rực hung quang, ngập đầy phẫn hận, tay lăm lăm binh khí sẵn sàng xuất thủ.
Từ Ngọc Nhi đây là lần đầu tiên đối mặt với nhiều cường địch thế này, nhưng nàng như trẻ sơ sinh không sợ hổ, thấy đối phương thảy đều đứng thừ ra bất động, hết sức lấy làm lạ, bèn cất tiếng nói:
– Này! Lũ cường đạo chó má kia, các ngươi làm sao vậy? Ngủ cả rồi hay sao?
Cho dù bọn cường đồ này đều là ác ma đại đạo giết người không chớp mắt, nhưng chưa từng thấy một cô bé mà lại có thân thủ ghê gớm như thế này.
Theo họ nghĩ, người có thể trèo lên vách núi trơn trượt cao mười mấy trượng và còn biết ném đá dụ địch thế này, nếu không phải tình phụ của Tam Nghĩa thì cũng là một cao thủ già dặn kinh nghiệm giang hồ, tuổi hơn nửa trăm.
Ngờ đâu lại là một cô bé tuổi mới mười bốn mười lăm, thảy đều hết sức kinh ngạc, lại thấy trong tay nàng là một món binh khí kỳ môn đặc dị, vừa ra tay đã sát thương sáu cao thủ, tuy kình lực còn kém hỏa hầu, nhưng chiêu thức rất nhanh và kỳ ảo, thật là hiếm thấy, bất giác đều kinh tâm động phách.
Trong số có một nữ lang tuổi chường hăm ba hăm bốn, trước nay rất kiêu căng tự đại, nghe Từ Ngọc Nhi nói vậy, liền tái mặt nhướng mày, tiến tới tức giận quát:
– Tiện tỳ chớ cuồng ngạo, hãy nếm một đao của Lam Hồ Điệp Mạc Anh Nga này trước đã!
Vừa dứt lời, Liễp Điệp Kim Bối Đao trong tay đã với chiêu “Điệp thái nhị tâm”.
(bướm hái tim nhị) đâm vào Thất Khảm huyệt của Từ Ngọc Nhi.
Từ Ngọc Nhi từ bé đến nay được mẫu thân hết sức yêu chiều, đâu từng bị người chửi mắng, nghe đối phương mắng mình tiện tỳ, nàng đã tức giận tột cùng.
Giờ lại không chờ mình đáp lời đã lao đến tấn công, bèn cũng chẳng khách sáo, tung mình lên khỏi mỏm đá, Thất Tinh Liên Hoàn Sách vung ra đón tiếp.
Thế lao tới của hai người đều nhanh, khinh công cũng suýt soát nhau, Từ Ngọc Nhi tuy công lực kém hơn, nhưng binh khí dài và nặng, chiếm lợi thế hơn, chỉ thấy hai bóng người lao vào nhau trên không, tiếng y phục phất gió phần phật.
Trong chớp mắt hai món binh khí đã chạm nhau, chỉ nghe tiếng “keng keng” liên hồi, tia lửa tung tóe, hai bóng người vụt tách nhau ra, cùng hạ xuống đất.
Hai người đứng vững chân xong, cùng trừng mắt giận dữ nhìn nhau, xem lại binh khí, Liên Hoàn Sách của Từ Ngọc Nhi vẫn nguyên vẹn, còn Liễu Điệp Kim Bối Đao của Mạc Anh Nga đã bị mẻ một mảng to trên lưỡi.
Lam Hồ Điệp Mạc Anh Nga từ khi xuất đạo đến nay đâu từng bị đả kích thế này, bất giác bừng lửa giận, Kim Bối Đao với chiêu “Hoành thương dược (nhảy) mã” ôm vào lòng, lại tung mình lao tới.
Khi đến cách Từ Ngọc Nhi chừng hai thước, Kim Bối Đao bỗng thi triển chiêu “Phấn điệp xuyên hoa” đâm vào bên hông nàng, Mạc Anh Nga trong cơn thịnh nộ, chiêu này đã dùng hết toàn lực, xuất thủ nhanh đến mức không nhìn thấy được, nếu đối phương võ công yếu kém, ắt khó khỏi thương vong.
Từ Ngọc Nhi tuy mới lần đầu tiên lâm đại địch, nhưng lúc luyện công hầu như đều cùng Lý Ngọc Phụng giao thủ, nên tâm thần trấn định, không chút nao núng.
Chờ khi Liễu Điệp Kim Bối Đao của Mạc Anh Nga đâm đến gần, nàng lẹ làng lách người sang bên, chân phải lùi sau một bước, hai tay cầm lấy hai đầu Liên Hoàn Sách đè mạnh xuống.
Xem ra là đè vào sống đao, nhưng tay trái bỗng vung lên, đầu Liên Hoàn Sách rời khỏi tay, nhanh như chớp quét sang phải “keng” một tiếng, Kim Bối Đao đã bị đánh văng bay đi.
Chiêu Tam Ưng Liên Hoàn Thức này của Từ Ngọc Nhi chưa hết thế, nàng bỗng xoay cổ tay, Liên Hoàn Sách trở nên thẳng duột, trỏ vào tim Lam Hồ Điệp Mạc Anh Nga đang lao đến.
Từ Ngọc Nhi thi triển tuyệt chiêu “Hậu nghệ xạ nhật” trong Tam Ưng Thức hết sức linh lợi hiểm hóc, rất khó tránh né, dù Lam Hồ Điệp võ công cao đến mấy cũng bị xuyên thủng ngực.
Cũng may là Từ Ngọc Nhi không muốn hạ độc thủ, bỗng hạ cổ tay xuống, tay phải rụt về, đầu sách ngóc lên, móc trúng chiếc khăn tím chít đầu của Lam Hồ Điệp.
Lam Hồ Điệp Mạc Anh Nga tính rất kiêu ngạo, bình sanh không bao giờ chịu nhận thua, hôm nay trước mặt đông người đã bị bại dưới tay Từ Ngọc Nhi, cho đây là một nỗi nhục to lớn, đâu còn mặt mũi ở lại, bèn quay người phóng đi và nói:
– Hẹn tái ngộ!
Từ Ngọc Nhi cũng chẳng đuổi theo, thu Liên Hoàn Sách về, lấy chiếc khăn tím nhét vào lòng, vừa định lên tiếng khiêu chiến, đã có một người đi đến trước mặt nàng, buông tiếng cười khằng khặc quái dị.
Từ Ngọc Nhi đưa mắt nhìn, thấy đó là một lão nhân tuổi đã cổ lai hi, râu bạc dài phủ ngự, hai bên Thái Dương huyệt gô cao, biết là cao thủ nội gia, chỉ nghe lão lớn tiếng quát:
– Tiểu nha đầu, ngươi là ai? Cả gan dám nhúng tay vào việc này, cút khỏi đây mau!
Từ Ngọc Nhi thấy đối phương lên giọng kẻ cả, nực cười thầm mắng:
– Lão hồ đồ, ngay cả con gái của Tam Nghĩa cũng không biết, vậy mà cũng định tranh giành Nhất Kiếm Tam Ưng!
Nghĩ đoạn bèn cười khảy nói:
– Lão già này lạ thật, bổn cô nương chưa hỏi lão là ai, lão lại hỏi ngược lại bổn cô nương. Cho lão biết, bổn cô nương là con gái Tam Nghĩa, lão muốn xem Nhất Kiếm Tam Ưng ...
Lão nhân cười vang ngắt lời:
– Hay lắm! Tam Nghĩa đã có nha đầu ngươi, chết cũng nhắm mắt rồi! Lao Sơn Lão Đồ Phương Hổn này vậy là đã tìm được đầu oan chủ nợ rồi. Các vị bằng hữu hãy cùng xông lên, sớm kết thúc để còn kịp lo việc chính nữa.
Dứt lời, đôi Phán Quan Bút trong tay đã chia nhau công vào hai vai Từ Ngọc Nhi.
Bọn cường đồ vừa nghe Từ Ngọc Nhi báo ra lai lịch, chẳng chờ Lao Sơn Lão Đồ lên tiếng, đã cùng xông tới, mười mấy món binh khí từ bốn phía giáp công, toàn nhắm vào những chỗ yếu hại của Từ Ngọc Nhi.
Từ Ngọc Nhi người bé gan to, đâu biết lợi hại, mười mấy chiêu đầu còn có thể ứng phó ung dung, nhưng rồi công lực yếu kém, lịch duyệt không nhiều, tuy đã thi triễn hết sở học, với Tam Ưng Liên Hoàn Thức gắng gượng cầm cự, nhưng lâu dần đã lộ ra rất nhiều sơ hở.
Khi trăm chiêu vừa qua, nàng đã mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hào hển, liên tiếp gặp nguy hiểm. Nàng cũng biết rõ tiếp tục thế này, ắt khó tránh khỏi thương vong, nhưng nàng lại không cam tâm dừng tay nhận thua.
Từ Ngọc Nhi thầm toan tính, thay vì đào tẩu, chi bằng liều mạng, giết một tên hay một tên, dẫu sao cũng có thể giảm thiểu một phần áp lực, tiêu trừ một phần thù hận cho phụ thân và giảm bớt địch thủ cho mẫu thân.
Đằng nào mình cũng đã quyết thí mạng báo phụ thù, chết có gì đáng tiếc?
Thế là, Thất Tinh Liên Hoàn Sách vung động như rồng bay phụng múa, liều có ba bốn tên cường đồ bị quét ngã.
Nhưng như vậy, nàng cũng để lộ rất nhiều sơ hở, bắp tay trái bị thiết bút của Lao Sơn Lão Đồ rạch toát hai vết thương, tuy không nặng nhưng máu chảy ròng ròng, hết sức đau nhức, bị bức bách thoái lui lia lịa.
Lao Sơn Lão Đồ thấy Từ Ngọc Nhi đã sức cùng lực kiệt, khó cầm cự nổi nữa, bèn quát:
– Tiểu nha đầu, muốn sống mau nói ra Nhất Kiếm Tam Ưng hiện ở đâu, nếu không, lão phu lấy mạng ngươi ngay.
Đồng thời, hai tay vung động Phán Quan Bút như mưa bấc điểm vào mặt Từ Ngọc Nhi.
Từ Ngọc Nhi lúc này tuy đã kiệt sức, nhưng tâm thần còn có thể thủ nhất, biết rõ mình không phải là đối thủ của Lao Sơn Lão Đồ, nhưng động thủ lâu thế này mà lão vẫn chưa hạ độc thủ, hiển nhiên lão có ý buộc mình khuất phục, khai ra chỗ cất giấu Tam Ưng Bí Kíp.
Giờ nghe lão nói vậy, quả nhiên nàng đã đoán không lầm, khi chưa biết chỗ cất giấu Tam Ưng Bí Kíp, chắc chắn đối phương không dám hạ độc thủ.
Thế là, nàng càng thêm mạnh dạnh xuất thủ, Thất Tinh Liên Hoàn Sách vung động liên hồi, thoáng chốc lại qua hơn hai mươi chiêu, tuy nàng lại quét ngã một tên cường đồ, nhưng nàng cũng bị mấy vết thương nơi bắp tay, đùi, hông và lưng.
Ngay khi ấy, Thất Tinh Liên Hoàn Sách của Từ Ngọc Nhi quét ra, bị ngọn thương lưỡi liềm của một cường đồ móc vào mắc xích, không sao vùng khỏi được.
Từ Ngọc Nhi lúc này đã gần hoàn toàn kiệt sức, Lao Sơn Lão Đồ mừng rỡ hô to:
– Hãy bắt sống tiểu nha đầu này!
Đoạn liền tranh trước tiến tới, đôi Phán Quan Bút giơ lên uy hiếm đối phương.
Nhưng ngay khi Lao Sơn Lão Đồ vừa dứt lời, trên không bỗng vang lên một tiếng huýt lanh lảnh, rồi có tiếng quát:
– Đâu dễ dàng vậy!
Tiếp theo là một bóng trắng nhanh như cắt lao xuống, chân chưa chạm đất, hai tay áo phất nhẹ, kình phong xô ra. Tên cường đồ sử dụng thương lưỡi liềm liền tức thời ngã ra đất, ngọn thương gãy đôi.
Người áo trắng ấy song chưởng đẩy thẳng ra, chân phải thụp xuống, chân trái quét ngang và quát:
– Đi!
Hai đại hán trước mặt thật biết vâng lời, theo sau tiếng quát là lăn xuống vực thẳm.
Lao Sơn Lão Đồ thấy vậy cả kinh, đôi Phán Quan Bút trong tay thoáng chậm đi, cườm chân đã bị chưởng phong quét trúng, liền tức thì tê dại, ngã xuống đất lăn đi hơn trượng mới đứng bật dậy, thừ ra tại chỗ.
Từ Ngọc Nhi trong lúc nguy cấp, nhác thấy một bóng trắng lao xuống, ngỡ là kẻ địch dưới nhai đã đắc thủ, mẫu thân hẳn đã gặp bất trắc, lòng liền kinh hoàng bi phẫn, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nàng cắn răng cố trấn tĩnh, vừa định gắn sức rụt Liên Hoàn Sách về, chận đánh người ấy, quyết thí mạng với đối phương.
Nào ngờ bóng trắng ấy chỉ nhấp nhoáng trước mắt, nàng bỗng cảm thấy bàn tay nhẹ hẫng, Liên Hoàn Sách chẳng tốn chút sức lực đã bật ngược về.
Tiếp theo là bọn cường đồ lần lượt ngã xuống trong tiếng rú thảm thiết, ngay cả Lao Sơn Lão Đồ cũng bị đẩy lùi, nàng mới hết sức kinh ngạc, đứng thừ ra quên cả xuất thủ.
Lao Sơn Lão Đồ bị đối phương một chưởng đánh ngã, tuy thọ thương không nặng, nhưng mình mấy mươi năm công lực mà lại bị một tiểu tử đánh một chưởng khiến cho lão lăn ra đất thế này, thật cực độ xấu hổ và tức giận, Phán Quan Bút vung lên và quát:
– Tiểu tử khốn kiếp, ngươi muốn chết.
Rồi thì tung mình lao tới, thi triển chiêu “Truy tinh cản nguyệt” trong Khôi Tinh Bút Pháp, chia ra công vào hai bên mạn sường người áo trắng.
Lúc này, bọn cường đồ trên nhai đã tử thương gần hết, ngoài Lao Sơn Lão Đồ, chỉ còn lại một người tay cầm rìu to, đứng yên chưa dám tiến tới.
Người áo trắng đang hăng máu, thân thủ không ngừng, chẳng chờ Lao Sơn Lão Đồ đến gần, đã tung mình đến phía sau đại hán cầm rìu, nhẹ nhàng vươn tay, tóm lấy y xách lên, nhắm ngay Phán Quan Bút ném tới, Lao Sơn Lão Đồ đành phải tung mình lui ra.
Lao Sơn Lão Đồ tuy lui nhanh, không trực tiếp đả thương đại hán cầm rìu, nhưng sức ném quá mạnh, bay xa gần ba trượng, “bình” một tiếng và vào một mỏm đá nhô ra trên vách núi, thịt nát xương vỡ, chết một cách thê thảm.
Từ Ngọc Nhi thấy đó là một thiếu niên nho phục anh tuấn, biết không phải kẻ địch, lại ra tay trợ giúp mình, liền tức thì yên tâm, sức lực gia tăng.
Nàng hận thấu xương Lao Sơn Lão Đồ, thấy lão bị buộc thoái lui, đang quay lưng về phía mình, liền buông tiếng quát vang, Thất Tinh Liên Hoàn Sách vung lên, giáng xuống đỉnh đầu Lao Sơn Lão Đồ.
Lao Sơn Lão Đồ vừa mới hoàn hồn, bỗng nghe tiếng quát phía sau, vội quay người lại, Liên Hoàn Sách của Từ Ngọc Nhi đã giáng xuống, lão hoảng kinh vội vung song bút lên đỡ.
Nào ngờ Thất Tinh Liên Hoàn Sách của Từ Ngọc Nhi rất linh hoạt, khi song bút đối phương vừa chạm vào, nàng tay phải vung lên, đầu sách quặp xuống, quấn lấy song bút, rồi liền tăng sức giật mạnh.
Lao Sơn Lão Đồ hoảng kinh, hổ khẩu nứt toát, đôi Phán Quan Bút vuột khỏi tay bay đi, lão hét lên một tiếng quái dị, phóng xuống nhai đào tẩu.
Từ Ngọc Nhi chưa nguôi giận, vung động Liên Hoàn Sách, tung mình đuổi theo.
Thiếu niên nho phục vội nói:
– Muội muội, đừng đuổi theo!
Đồng thời hai tay dang ra, đứng cản trước mặt Từ Ngọc Nhi, rồi nói tiếp:
– Mau theo ngu huynh xuống dưới cứu người thì hơn!
Rồi thì chẳng chờ Từ Ngọc Nhi trả lời, đã tung mình xuống dưới nhai.
Từ Ngọc Nhi vừa mới tung mình, bị hai luồng tụ phong của chàng cản lại, vừa định quát mắng, bỗng nghe chàng bảo xuống dưới cứu người, mới sực nhớ đến mẫu thân đang ác đấu dưới nhai, bèn liền theo sau thiếu niên nho phục phóng xuống.
Thiếu niên nho phục từ trên đỉnh nhai lao xuống, nhác thấy sau bụi cỏ có người đang ám toán mỹ phụ trung niên từ phía sau, trong lúc cấp bách, chàng từ trên không tung ra một chiêu Tiên Thiên Nhất Khí Chưởng, định đánh bạt ám khí.
Nhưng đáng tiếc đã chậm mất một bước, ngay khi chàng xuất chưởng, mỹ phụ trung niên đã thét lên một tiếng thảm thiết.
Thiếu niên nho phục căm hận người ấy tàn ác, thừa thế người hạ nhanh xuống, một chưởng bổ vào ngực người ấy, người ấy liền bị đánh vỡ xương ngực, chết ngay tại chỗ.
Từ Ngọc Nhi theo sau thiếu niên nho phục, thấy mẫu thân thọ thương ngã xuống đất, lòng tột cùng đau xót, huyết khi dâng lên, chỉ kêu được một tiếng “mẫu thân”, người đã ngất xỉu ngã ra.
Thiếu niên nho phục cũng cùng lúc đến nơi, thấy Từ Ngọc Nhi ngất ngã, vội hai tay đưa ra đỡ nàng lại, đặt nằm xuống đất, lấy ra hai viên Cửu Huyển Hoàn Hồn Đơn nhét vội vào miệng nàng.
Sau đó quay người xem xét thương thế Lý Ngọc Phụng, thấy bả vai bà máu chảy ròng ròng, biết chỉ đau đớn ngất xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng, bèn liền yên tâm.
Chàng vừa định đưa tay bồng bà lền, bỗng lại rụt tay về, ra chiều do dự, ngẫm nghĩ một hồi, kề tai Lý Ngọc Phụng khẽ nói:
– Thẩm nương (thím), điệt nhi là Cát Tập Bách, đang trị thương cho thẩm nương đây!
Chàng nói vậy mới không còn tị hiềm, bồng Lý Ngọc Phụng lên đặt trên hai đầu gối, với tình thân tử cởi tay áo bà ra, khi nhìn kỹ, bất giác kêu lên một tiếng thảng thốt.
Thì ra chàng phát hiện xương bả vai của Lý Ngọc Phụng đã vỡ nát, ám khí vẫn còn cắm trong xương, sợ là dù có lấy ám khí ra ngay cũng khó thể giữ được cánh tay này không bị tàn phế.
Lại khổ nỗi đơn thân một mình và đang trong nguy cơ bốn bề, không sao ra tay cứu chữa, đành lấy dược hoàn ra, vừa đắp lên vết thương, vừa cho bà uống vào, băng bó xong, để yên cho bà nằm nghỉ.
Chừng nửa tuần trà sau, Lý Ngọc Phụng từ từ hồi tỉnh, thấy mình đang nằm trong lòng một thiếu niên thư sinh, vừa thẹn vừa giận quát:
– Tiểu tử, ngươi dám ...
Nhưng vết thương bị động, bà lại đau đớn ngất xỉu.
Cát Tập Bách hết sức hốt hoảng, vội xoa bóp cho bà.
Lúc này Từ Ngọc Nhi cũng vừa tỉnh lại, nhờ được uống linh dược, sức khỏe đã hồi phục, ngay khi ấy bỗng nghe Lý Ngọc Phụng quát:
– Tiểu tử, ngươi dám ...
Nàng liền đứng phắt dậy, thấy thiếu niên nho phục đang lúng túng sờ mó trên mình mẫu thân, liền tức thì bừng bừng lửa giận quát to:
– Quân chó má!
Đồng thời cách không tung ra một chưởng, bổ vào đầu Cát Tập Bách.
Cát Tập Bách đang cúi đầu thôi cung quá huyệt cho Lý Ngọc Phụng, giúp bà giảm đau điều thương, bỗng nghe tiếng quát mắng của Từ Ngọc Nhi, biết là nàng đã hiểu lầm, rồi lại nghe tiếng chưởng phong ập đến, nếu mình lách tránh, hẳn sẽ gây tổn thương cho thẩm nương trong lòng, còn như xuất chưởng đón tiếp, lại sợ Từ Ngọc Nhi không chịu nổi, đành vận hết công lực tỏa khắp toàn thân, hứng chịu nàng một chưởng.
Chưởng này của Từ Ngọc Nhi đã vận hết mười thành công lực, quyết tâm bổ chết Cát Tập Bách ngay, đến khi thấy chàng không tránh né, mới hiểu là chàng sợ tổn thương đến mẫu thân, thà chấp nhận bị trúng chưởng, bất giác rúng động cõi lòng.
Lại nghĩ đến người ngày đã giải cứu mình trên đỉnh nhai, rồi lại xả thân giải cứu mẫu thân, khác nào là ân nhan của mình.
Nhưng y là ai? Đã ra tay cứu giúp, sao lại dám vô lễ với mẫu thân mình thế này?
Trong lúc băn khoăn, nàng đã thu chưởng kình về, nhưng cũng “bốp” một tiếng giòn giã, lòng bàn tay nàng bị chấn động đến ê ẩm.
Cát Tập Bách hứng chịu một chưởng của nàng cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng thấy nàng mắt như phún lửa, tinh quang khiếp người, sợ nàng lại xuất chưởng tiếp, vội ôn tồn nói:
– Muội muội, chớ hiểu lầm!
Từ Ngọc Nhi nghe đối phương gọi mình “muội muội”, lửa giận lại bừng lên, thầm nhủ:
– Tiểu tử ngươi hẳn là có ý đồ bất chính, định thừa lúc người lâm nguy, lợi dụng bổn cô nương!
Thế là, nàng lớn tiếng quát:
– Láo, ai là muội muội của ngươi? Còn chưa mau cút khỏi đây, muốn ăn đòn hả?
Đoạn tay phải giơ lên, ra bộ sắp tung ra một chưởng nữa.
Cát Tập Bách vội nói:
– Không được vậy! Thẩm mẫu thọ thương chẳng nhẹ, muội muội hãy mau giúp ngu huynh băng bó vết thương, đưa về nhà điều trị thì hơn!
Lúc này Từ Ngọc Nhi đã nhận ra quả là chàng đang băng bó vết thương cho mẫu thân, liền nguôi giận ngay.
Nhưng ngặt vì nam nữ thọ thọ bất thân, và lại chưa từng quen biết, nàng đâu dám tùy tiện gần gũi, bất giác đỏ bừng mặt, e thẹn nói:
– Các hạ không tránh ra, bổn cô nương làm sao giúp được?
Cát Tập Bách giờ mới nhận thấy dáng vẻ thẹn thùng của Từ Ngọc Nhi, biết là nàng có lòng nghi kỵ, bất giác thầm nực cười, vờ không hiểu nói:
– Đâu được, ngu huynh mà tránh ra, thương thế của thẫm mẫu sao thể chịu nổi?
Đến đây mau đi!
Từ Ngọc Nhi thầm nghĩ:
– Quả vậy, nếu y mà cử động, vết thương của mẫu thân hẳn bị chấn động, hãy băng bó trước thì hơn.
Thế là, nàng đành bấm bụng tiến tới hai bước, ngồi xổm xuống bên cạnh Cát Tập Bách, nhè nhẹ đón bồng lấy mẫu thân.
Cát Tập Bách lúc này bởi da thịt chạm nhau và hương thơm thoang thoảng từ người Từ Ngọc Nhi tỏa ra len vào mũi, bất giác đâm ra bối rối, không được tự nhiên như khi nãy đã bồng nàng trong lúc hốt hoảng.
Thế là, chàng đã luống cuống làm rơi viên thuốc trên tay xuống đất, bèn cúi xuống đưa tay mò tìm, chẳng hiểu sao, lại chạm vào đùi Từ Ngọc Nhi, bất giác đỏ mặt tía tai.
Từ Ngọc Nhi thấy chàng lúng ta lúng túng như vậy, bất giác cười thầm, ánh mắt hai người bỗng chạm nhau, nàng vờ giận dỗi nói:
– Các hạ làm sao thế này?
Đưa tay giật lấy viên thuốc chàng vừa nhặt lên, dùng sức bóp mạnh, liền nát thành bột, rắc lên vết thương của mẫu thân.
Cát Tập Bách ngỡ nàng đã giận thật, càng thêm bối rối, vội lại nói:
– Vậy không được!
Lập tức xé lấy một mảnh góc áo, lẹ làng băng bó vết thương cho Lý Ngọc Phụng.
Từ Ngọc Nhi dằn dỗi:
– Không được, không được, kẻ khác lúc nào cũng không được, chỉ các hạ là được ư?
Đoạn trừng cho cho một cái, đẩy cánh tay đang băng bó của chàng ra, quát:
– Để bổn cô nương làm cho!
Cát Tập Bách bị nàng quát, liền bình tỉnh lại, mỉm cười nói:
– Được, giao cho muội muội đấy!
Nhưng thấy Từ Ngọc Nhi thắt gút ngay trên vết thương, chàng lại vội nói:
– Vậy không được!
Đoạn đẩy tay nàng ra, thắt lại gút khác.
Từ Ngọc Nhi giận dỗi buông tiếng cười khảy, quay mặt đi nói:
– Đã bảo người ta giúp, lại nói người ta vậy không được, kia không được, thật ra các hạ cao minh ở chỗ nào?
Cát Tập Bách vội nói:
– Ô! Xin lỗi muội muội!
Rồi chàng liền đứng lên, đi sang một bên.
Từ Ngọc Nhi vốn đã dần có thiện cảm với thiếu niên thư sinh này, nhưng lòng tự tôn và hiếu thắng của một người con gái không cho phép nàng cúi đầu, nên luôn tìm lời cãi lại Cát Tập Bách.
Cát Tập Bách sợ Từ Ngọc Nhi giận dỗi, nhưng lại thích nhìn dáng vẻ hồn nhiên khá ái của nàng lúc giận dỗi, lúc này tuy xin lỗi nàng, nhưng lòng vẫn thấy nực cười về tính bướng bỉnh ngây thơ của nàng.
Từ Ngọc Nhi nghe Cát Tập Bách luôn miệng gọi mình là muội muội, lòng hết sức lấy làm lạ. Đối với nàng, tiếng xưng hô “muội muội” này nghe ra hết sức khoan khoái, bởi nàng từ thuở bé đã theo mẫu thân lánh cư chốn làng thôn hẻo lánh, đừng nói là chưa từng gần gũi với một thiếu niên anh tuấn như Cát Tập Bách, mà ngay cả một người con gái lớn tuổi hơn, nàng cũng rất ít khi được nghe tiếng xưng hô thân mật như vậy, huống hồ tại đây và lúc này, lẽ dĩ nhiên càng thêm thân thiện hơn.
Lúc này, Từ Ngọc Nhi vui sướng đến mức thật muốn gọi chàng một tiếng “ca ca”.
nhưng nghĩ đến chuyện bị hai người đàn ông hiếp đáp hồi một năm trước, mới gây nên cuộc chém giết ngày hôm nay và mẫu thân đã thọ trọng thương, bất giác bực tức buông tiếng cười mũi, sắc mặt liền trở nên tái xanh, hằn học nói:
– Ai là muội muội của các hạ? Bổn cô nương đâu có quen biết các hạ!
Cát Tập Bách đã đứng đối diện với nàng, nhặt lấy binh khí rơi trên đất của Lý Ngọc Phụng và Từ Ngọc Nhi, mắt nhìn vào mặt Từ Ngọc Nhi, chỉ thấy vẻ mặt nàng từ vui trở nên giận, từ đỏ trở nên xanh, ngỡ là nàng không khỏe trong người, vừa định cất tiếng thăm hỏi, đã nghe nàng buông lời bắt vẻ, bất giác cảm thấy mặt nóng rang, hết sức ngượng ngùng.
Lúc này, Lý Ngọc Phụng lại hồi tỉnh, mở mắt ra nhìn, thiếu niên thư sinh không còn bên cạnh, thay vào đó là ái nữ của mình, lòng mừng khôn siết, rướm nước mắt nói:
– Ngọc Nhi bình an vô sự chứ?
Tay trái không cử động được, đành giơ tay phải lên, nhẹ vuốt tóc Từ Ngọc Nhi, ôm chặt lấy nàng, hôn lên mặt, lên trán và âu yếm gọi tên nàng, quên mất thực tại trước mắt.
Từ Ngọc Nhi cũng xúc động đến khóc thút thít, nghẹn ngào nói:
– Mẫu thân thấy đã đỡ hơn không?
Lý Ngọc Phụng đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn vết thương trên vai, lại nhớ đến thiếu niên thư sinh đã bồng mình khi nãy, ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:
– Có lẽ không sao, nhưng ... Ngọc Nhi đã bó thuốc cho mẫu thân phải không?
Từ Ngọc Nhi đưa tay lau nước mắt, nhẹ lắc đầu nói:
– Không phải Ngọc Nhi, mà là y!
Đưa tay chỉ Cát Tập Bách đang đứng trước mặt, nói tiếp:
– Y đã cứu Ngọc Nhi, rồi lại đến đây giết chết lão tặc kia!
Lý Ngọc Phụng biết thiếu niên thư sinh này chính là cứu tinh của mẹ con mình, hết sức hối hận khi nãy đã mắng chửi chàng, nhưng thiếu niên này quả là xa lạ, ngẫm nghĩ một hồi, như đã hiểu ra điều gì đó, bất giác gật đầu nực cười, bỗng hỏi:
– Ngọc Nhi sao mà quen biết y vậy? Và sao y lại đến đúng lúc thế này?
Từ Ngọc Nhi cũng nhớ lại là khi nãy rõ ràng mình đã ngất xỉu trên người mẫu thân, nhưng lúc hồi tỉnh thì lại nằm bên chân mẫu thân, hẳn là y ... bất giác đỏ bừng mặt, tim đập dữ dội.
Nghe mẫu thân hỏi, nàng càng thêm tức tưởi, liền khóc òa lên, lắc đầu một cái, úp mặt lên vai phải mẫu thân thổn thức.
Lý Ngọc Phụng thật chẳng hiểu ất giáp gì cả, thầm nhủ:
– Chả lẽ hai người đã ...
Lúc này bà đang gắng gượng ngồi dậy.
Cát Tập Bách nãy giờ đã dùng Diệt Cốt Phấn thanh trừ những tử thi trên đồi và nhặt lại ngọn Phụng Đầu Thoa từ trên thi thể của Độc Giác Đầu Đà, đang mân mê trên tay, thấy Lý Ngọc Phụng định ngồi dậy, sợ lại động đến vết thương, vội nói:
– Không được vậy!
Đồng thời đã tung mình đến bên Lý Ngọc Phụng, đưa tay nhẹ đỡ lấy bà, chau mày nói:
– Thẩm nương muốn lấy lại vật này phải không?
Vừa nói vừa nhét ngọn Phụng Đầu Thoa vào tay bà.
Từ Ngọc Nhi nghe tiếng chàng liền ngẩng đầu lên, thấy chàng đang cầm Phụng Đầu Thoa của mẫu thân trong tay, ngỡ chàng đã lấy trộm, bị mẫu thân phát giác mới mang trả lại, càng thêm tức giận, vung chưởng bổ vào cánh tay đưa ra của chàng và quát:
– Hay cho tiểu tử, dám lấy trộm kinh thoa của mẫu thân bổn cô nương!
Cát Tập Bách hết sức lanh trí, vừa thấy vẻ mặt nàng khác lạ, đã đề phòng nàng xuất thủ, chưởng lực nàng chưa phát ra, tay phải cầm thoa đã rụt về, đồng thời tay trái vugn ra, đẩy bạt chưởng lực của Từ Ngọc Nhi, không để trúng phải Lý Ngọc Phụng.
Lý Ngọc Phụng tay phải chỏi đất, người chưa kịp nhổm lên, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, thiếu niên thư sinh đã đứng bên cạnh, đồng thời một luồng kình lực mềm mại đã nâng bà dậy, ngồi dựa vào thân một cây thấp bên phải Từ Ngọc Nhi, hết sức thoải mái.
Bà vừa định cất tiếng hỏi, bỗng nghe tiếng Từ Ngọc Nhi quát mắng ở phía sau và đột ngột xuất chưởng, vội quát:
– Dừng tay!
Nhưng đã muộn, hai người đã đối chưởng với nhau.
Chỉ cảm thấy một luồng kình phong tản ra tứ phía và tan biến, hiển nhiên thiếu niên thư sinh đã với bí quyết chữ “Hóa” xuất thủ, nếu không, chẳng những cánh tay của Ngọc Nhi khó có thể bảo toàn, mà nửa bên người của mình cũng không khỏi thọ thương.
Từ Ngọc Nhi đinh ninh một chưởng xuất kỳ bất ý của mình chắc chắn đắc thủ, nào ngờ chưởng lực mạnh mẽ của mình trúng vào bàn tay đối phương lại mềm như bông, hoàn toàn bị chưởng lực vô giác vô hình của đối phương hút mất.
Một cánh tay phải không sao rụt về được, nàng thật vừa thẹn vừa quýnh, lại thấy mẫu thân chẳng những không bênh vực mình, lại còn lớn tiếng quát ngăn, khiến nàng càng thêm bực tức.
Vừa lúc ấy, bàn tay của Cát Tập Bách đẩy mạnh, hất tay phải nàng lên, Lý Ngọc Phụng lại đã rời khỏi vòng tay nàng, nàng liền nổi tính bướng, giậm chân lia lịa, khiến cát bụi tung lên mù mịt.
Cát Tập Bách thấy vậy hoảng kinh, ngỡ là mình đã dùng sức quá mạnh, đã làm tổn thương cánh tay nàng, sợ đến toát mồ hôi lạnh, lại không dámd dến ngăn cản nàng, chỉ bối rối nói:
– Muội muội! Không nên vậy ... không nên vậy ...
Lý Ngọc Phụng thấy vậy, vừa bực mình lại vừa nực cười, lớn tiếng nói:
– Thôi đi, con gái lớn thế này rồi mà vẫn còn tính trẻ con, không sợ xấu hổ sao?
Đoạn quay lại nhìn Cát Tập Bách cười nói:
– Hãy xem, nha đầu này thật đã quen hư đốn rồi! Xin thiếu hiệp chớ cười, hoàn toàn là vì tư khi ra đời y đã không còn ...
Nói đến đó, niềm đau xót đã dâng lên ngập lòng, nước mắt rơi lã chã.
Cát Tập Bách bởi Từ Ngọc Nhi nũng nịu với mẫu thân đã khiến chàng nhớ đến thân thế cô đơn của mình, vội đã hết sức đau lòng, đến khi nghe câu nói sau cùng của Lý Ngọc Phụng, chàng không sao cầm lòng được nữa, nước mắt chảy dài.
Bởi lòng quá xót xa, chàng đã quên giữ gìn, quỳ xuống trước mặt Lý Ngọc Phụng, nghẹn ngào nói:
– Thẩm nương! Bách nhi thật có lỗi, đã làm cho lão nhân gia thương tâm và muội muội hờn giận.
Lý Ngọc Phụng nghe chàng nói vậy, tuy vẫn chưa hiểu ất giáp, nhưng tình mẹ thiêng liêng cao cả, không hề lấy làm xa lạ, thân thiết nâng mặt chàng lên, mắt ngập lệ nhìn chàng, giọng thương hại nói:
– Thiếu hiệp chớ nên thương tâm, có gì uất ức hãy cứ nói ra, chỉ cần lão thân đủ khả năng, dù phải hy sinh tính mạng cũng sẵn sàng giúp thiếu hiệp tròn tâm nguyện, huống hồ thiếu hiệp còn là ân nhân cứu mạng của mẹ con lão thân.
Cát Tập Bách như một đứa trẻ bơ vơ, một khi gặp được thân tình, lẽ nào không tận hưởng, bi ai ngập lòng nhưng lại không biết tỏ bày từ đâu, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.
Lý Ngọc Phụng là người từng trải, ít nhiều cũng đoán ra được niềm đau khổ trong lòng thiếu niên này, hẳn chàng đến đây chẳng phải vô cớ, nhưng nhất thời cũng không sao hỏi rõ.
Đành cố nén niềm đau xót trong lòng, đưa tay nhẹ đỡ chàng, dịu dàng nói:
– Đứng lên đi, có gì thư thả nói, chớ quá đau buồn mà hại đến sức khỏe.
Dưới những lời an ủi đầy nhân từ của bà, Cát Tập Bách từ từ đứng lên.
Từ Ngọc Nhi nhõng nhẻo một hồi, thấy không ai đến dỗ dành, sớm đã tự động ngưng thôi, ngước mắt thấy mẫu thân đang thân mật với thiếu niên ấy thế kia, lòng hết sức ganh ghét, ngồi bệt xuống đất nhìn xem y dối gạt mẫu thân bằng cách nào.