Chương 3
Tác giả: Trầm Nhi
Diễm Trâm trịnh trọng ngồi trên giường trong phòng riêng của mình. Hai chân nhỏ xếp bằng, trước mặt là bộ bài tây đã lựa ra hết những con nhỏ từ hai đến sáu để qua một bên. Trông Diễm Trâm không khác một mụ thầy bói chính cống. Còn Thúy Thụy thì khép nép ngồi lặng yên, ngoan ngoãn giống hệt một tín đồ, chỉ biết răm rắp làm theo những gì sư phụ phán bảo.
Diễm Trâm ra lệnh cho Thúy Thụy xào xào kinh kinh mấy cái rồi trao bộ bài cho nhỏ xòe ra xếp đều trên nệm. Ba mươi hai con bài được nằm gối lên nhau thật ngay ngắn. Diễm Trâm chỉ chỉ đếm đếm một hồi rồi nói với Thúy Thụy:
- Quẻ này cho thấy đích thị là thằng "bốn mắt" nó theo đuổi mày...
Diễm Trâm chỉ vào mặt thằng bồi cơ đứng hướng về phía con đầm rô và giảng giải tiếp:
- Bổn mạng mày con đầm rô này đây. Tính tình nóng nảy, bướng bỉnh như quỷ sứ nhưng mà có số đào hoa hết chê luôn. Bởi mày đào hoa quá nên thằng bồi cơ này mới... chết mệt!
Thúy Thụy vất luôn sự trịnh trọng ra cửa sổ. Nhỏ dùng tay hất tung những con bài và trề môi cãi:
- Ý mày muốn nói thằng bồi cơ là thằng Vũ Thiên chứ gì? Không dám đâu, tao thề với nó không đội trời chung mà.
Diễm Trâm mất hứng liền phủi tay :
- Mày thề không đội nhà chung với nó là quá lắm rồi. Không đội trời chung thì phải có một đứa xuống âm phủ hoặc ra nước ngoài mà ở à!
Thúy Thụy quẹt miệng:
- Mày bênh nó chằm chặp, tao không thèm đến nhà mày chơi nữa.
Diễm Trâm biết tính Thúy Thụy hờn giận dai nên không muốn sứt mẻ tình cảm bè bạn liền nói xuôi:
- Gã là cái thá gí mà tao phải bênh vực gã. Nhưng tao chỉ nói theo quẻ ứng mà thôi.
Thúy Thụy bàu nhàu:
- Ứng, ứng. Mà ứng cái gì hả?
Diễm Trâm vơ mấy con bài ném vào xó giường:
- Dẹp đi, không bói toán mốc xì gì nữa. Ngày mai lớp mình đi lao động, mày có xù không?
- Đi chứ xù cho "ông già đau khổ" thèo lẻo với cô hạ hạnh kiểm tao sao!
Diễm Trâm nhún vai:
- Tao thì ngán muốn chết. Chỉ nghĩ đến lao động là muốn rùng mình.
- Mày lười vừa vừa kẻo "chống ề" thì chỉ ngồi khóc già.
Diễm Trâm bỗng nhiên cười ỏn ẻn:
- Ê Thụy, mày nhắc đến vụ "chống ề" tao mới nhớ. Mấy hôm nay sao lớp trưởng nhìn tao bằng ánh mắt kỳ quá.
Thúy Thụy nhìn sững Diễm Trâm, rồi bật cười sặc sụa:
- Có chuyện này nữa sao?
Diễm Trâm biết bị chọc quê nên ngượng ngùng lí nhí:
- Tao tâm sự thật thà, mày còn chọc quê tao nữa.
Thúy Thụy phân bua:
- Không phải tao chọc quê mày mà là tao quá ngạc nhiên.
Diễm Trâm không hiểu nổi:
- Sao lại ngạc nhiên:
Thúy Thụy nói trong tiếng cười:
- Chớ mày không ngạc nhiên khi gã "bốn mắt" và "ông già đau khổ" theo chọc tao với mày à! Rõ ràng tụi nó có mục đích đó.
Diễm Trâm không tán thành:
- Mục đích quái gì, tình cảm con người ta phát xuất từ tâm hồn mà ra, tao thấy mày đa nghi quá đi.
Thúy Thụy vặn vẹo:
- Tình cảm phát xuất từ tâm hồn gì mà ngẫu nhiên quá vậy. Vũ Thiên và Nhật Nam chơi thân với nhau, bây giờ tấn công tao với mày cũng là đôi bạn thân. Mày nghĩ không phải bất bình thường là gì?
Diễm Trâm khe khẽ gạt đi:
- Nhưng tao với Nhật Nam... đã có gì đâu. Gã chỉ mới nhìn tao bằng ánh mắt kỳ kỳ...
Thúy Thụy cười ngất, đưa tay chỉ mấy lá bài:
- Như vậy là bắt đầu rồi còn gì. Hay là mày bói một quẻ cho mày thử xem có gã... đứng nhìn không!
Diễm Trâm lắc đấu nguầy nguậy:
- Tao tự bói cho tao thì đâu có linh.
Thúy Thụy trêu chọc:
- Nghĩa là số thầy thì để cho ruồi nó bâu phải hông?
Diễm Trâm túm đầu Thúy Thụy vật xuống giường. Hai nhỏ lăn tròn và cười. Một lát sau Diễm Trâm nhìn hai con thằn lằn nằm gần nhau trên trần nhà, nhỏ buột miệng:
- Đôi lúc tao nghĩ đời người cũng lạ. Đang học hành vui chơi hồn nhiên như bọn mình. Rồi một ngày bỗng ít cười ít nói đi, tâm sự vương vấn nhớ nhung một cái gì. Sau đó là nỗi buồn, rồi bắt đầu đau khổ, tai sao lại như thế nhỉ?
Thúy Thụy đưa tay rờ trán bạn:
- Phải mày không Trâm? Sao khi không ca cải lương bi đát quá vậy.
Diễm Trâm lắc đầu, hai mắt trở nên xa xăm:
- Không, tao nói thiệt mà. Đôi lúc tao có tư tưởng lạ như thế.
- Hơi sức nào nghĩ chuyện xa xôi.
- Nhưng quy luật tự nhiên của mỗi người thì mình cũng không tránh khỏi.
Thúy Thụy thở hắt ra:
- Tao mệt với mày ghê. Thì ra ngoài đặc điểm ăn hàng rách mép, mày còn cái tật lãng mạn nữa.
Diễm Trâm nghển cổ phản đối:
- Tao với mày là dân văn, có lãng mạn chút chút cũng hợp lý thôi.
Nhưng tao sợ đôi mắt ươn ướt của mày mới thật sự lãng mạn chớ chả phải tao.
Thúy Thụy khua tay:
- Không đời nào có chuyện đó.
Diễm Trâm cười nữa miệng:
- Ừ, để rồi coi. Đời còn dài dài, đây chưa mất đi đâu.
Chợt Diễm Trâm lắng nghe tiếng ai gọi lớn phá cả khoảng không gian yên tỉnh buổi trưa:
- Trâm ơi! Diễm Trâm ơi, bạn có ở nhà không?
Diễm Trâm nhìn Thúy Thụy:
- Ai gọi tao vậy?
- Hình như tiếng "ông già đau khổ".
Diễm Trâm đâm bối rối:
- Sao gã lại đến đây? Gã đến đây để làm gì?
Thúy Thụy mắc cười trước sự quýnh quáng của bạn. Nhỏ cười cợt:
- Ai biết gì mày. Chắc mày với ổng có hẹn với nhau chứ gí!
Diễm Trâm mắc cở đỏ mặt:
- Yêu quái đừng có nói bậy! Tao hẹn hồi nào, chắc là gã đến đây có chuyện gì.
Thúy Thụy nheo nheo mắt:
- Chuyện gì là chuyện gì? Chuyện chung hay là chuyện riêng hả?
Diễm Trâm lựng khựng:
- Đừng có nói bậy nữa mà.
Lại có tiếng gọi nữa:
- Diễm Trâm ơi!
Thúy Thụy giật mình:
- Ý trời! Có tiếng của thằng "bốn mắt" nữa kìa!
Diễm Trâm nhíu mày. Thúy Thụy nói tiếp:
- Tao hiểu rồi, mày có âm mưu gì với tụi nó thì mau khai ra.
Diễm Trâm ngây người:
- Mày nói gì kỳ vậy Thụy! Tao có âm mưu gì với tụi nó đâu.
Thúy Thụy nhìn bạn đầy nghi ngờ, giọng nhỏ rít lên chát chua dễ sợ:
- Không âm mưu vậy chứ tự dưng tụi nó vác mặt đến nhà mày làm cái gì?
Diễm Trâm đáp yếu xìu:
- Tao không biết.
Thúy Thụy mỉa mai:
- Không biết! Mày không biết thì chỉ còn có trời mới biết. Thì ra lâu nay mày đã thân với hai thằng đó mà tao quá ngây thơ để tụi mày làm xiếc.
Diễm Trâm hét:
- Tao nói không phải.
- Thôi đừng có cãi nữa. Ra mà tiếp tụi nó đi, tao về đây.
Thúy Thụy nói xong đùng đùng đứng lên bỏ ra về. Mở cửa ra, nhỏ thấy ngay hai cái mặt mốc đứng xớ rớ liền trề môi xì một phát tựa trái pháo lép rồi ngủng ngẳng quay đi. Sự có mặt của Thúy Thụy là điều bất ngờ khiến Vũ Thiên ngọng nghịu không nói nên lời dù lòng có bao nhiêu điều cần nói. Nhật Nam luôn điềm tỉnh nên gọi:
- Thúy Thụy! Thúy Thụy à!
Thúy Thụy quay phắt lại, sừng sổ:
- Cái gì? Ai quen mấy người mà réo gọi um sùm.
Nhật Nam cố kềm tự ái:
- Thôi mà Thúy Thụy, tụi mình là bạn bè học chung lớp, có đáng đối xử với nhau xa lạ như thế không?
- Tôi không có thời gian đấu lý với mấy người.
Rồi mặc cho Nhật Nam nói, mặc cho Diễm Trâm kêu, Thúy Thụy dắt xe đạp đi thẳng. Diễm Trâm tưng tức nhún vai không nói gì, Vũ Thiên hàm hừ:
- Con gái gì mà kiêu thấy ghê!
Nhật Nam nghe tiếng bạn nói thì lắc đầu:
- Không phải Thúy Thụy kiêu căng đâu. Có thể bạn ấy thành kiến với mình chăng?
Vũ Thiên cãi:
- Nhưng mình có làm gì đâu.
Nhật Nam khẳng định:
- Chủ yếu là mày đó Vũ Thiên ạ. Tao chắc tại mặt mày dễ ghét nên bị con gái thành kiến.
- Tao thiệt không có ý xấu với bạn bè mà. - Vũ Thiên gãi đầu xoa tay.
Nếu như Diễm Trâm không lên tiếng thì không biết hai người bạn trai này còn trách cứ nhau đến bao giờ. Diễm Trâm lịch lãm nói:
- Xin lỗi! Hai bạn đến đây có việc gì?
Nhật Nam gật đầu, mắt ngó thẳng vào Diễm Trâm:
- Có, có đấy Trâm. Tôi muốn nhờ hai bạn giúp đỡ chút việc...
Diễm Trâm sực nhớ mọi người còn đứng ở ngoài nên nói:
- Các bạn vào nhà đi. Có chuyện gì vào nhà rồi nói.
Ba người lục đục đi vào. Phòng khách nhà Diễm Trâm nhỏ nhưng gọn gàng xinh xắn. Chung quanh phòng treo vài tấm ảnh thô nhưng vẽ toàn thứ có thể ăn uống được. Có tấm tranh vẽ một cô bé đứng nhìn lên cây mận trĩu quả chín đỏ. Có tấm vẽ mâm trái cây với đủ loại cam, nho, táo, hồng, lê, vải... trông thèm làm sao. Còn có tấm thì vẽ một ổ bánh kem bên cạnh một cậu bé đang thò tay thực hiện việc chấm mút. Ai tinh ý sẽ hiểu ngay quả là chủ nhân của căn phòng rất có tâm hồn ăn uống mới bày trí ảnh theo sở thích của mình. Nhà Diễm Trâm chỉ có hai mẹ con, do đó khá tự do chủ quyền, không ai cản ngăn sở thích dễ thương rất đặc thù con gái này.
Không hiểu Nhật Nam và Vũ Thiên có ngầm hiểu ý nghĩa của cách trang trí căn phòng hay không mà vừa ngồi xuống đã trầm trồ khen:
- Đẹp quá.
- Một khung cảnh làm cho người ta thoải mái dễ chịu.
Diễm Trâm sung sướng khi lần đầu tiên có người khen cách bày trí của nhỏ. Tuy nhiên, nhỏ cứ vờ đi.
- Các bạn nói gì?
Bây giờ thì Vũ Thiên nhanh miệng:
- Thiên và Nam cảm thấy thích thú khi ngồi trong phòng khách nhà Trâm.
Diễm Trâm nhoẻn miệng cười:
- Các bạn quá lời. Nhà của Trâm nghèo sơ sợ không đáng để cho các bạn đến chơi.
- Trâm khiêm tốn làm tụi này ngại quá. - Nhật Nam kêu lên.
Để làm cho mọi người tự nhiên hơn Diễm Trâm đi rót nước, nhỏ nở một nụ cười thân mật:
- Các bạn tạm uống nước lọc.
Vũ thiên cởi mở:
- Được rồi, cám ơn bạn.
Hai người bạn trai bưng ly nước lên môi, chất nước trong vắt mát lạnh chẳng có vị gì nhưng làm cho họ cảm giác thanh thản, khỏe khoắn và tự tin.
Diễm Trâm hồn nhiên hỏi:
- Nào, bây giờ nói cho Trâm biết các bạn có việc gì muốn nhờ?
Nhật Nam nói:
- Nam và Thiên phụ trách nhóm bút "Me xanh" của trường, nhưng Trâm cũng biết đấy tụi này đâu có giỏi văn nên thật quá lúng túng. Tụi này nghĩ ngay đến Trâm và Thụy là những cây văn lã lướt của lớp nên mới đến đây hy vọng mời được hai bạn cùng tham gia.
Diễm Trâm im lặng, nhỏ nghĩ đến Thúy Thụy: Hừm! Nhỏ này rõ ràng hồ đồ bộp chộp chưa. Người ta quang minh chính đại, đến có nội dung đàng hoàng mà chưa chi nó đã hiểu lầm và nổi khùng lên.
Thấy Diễm Trâm im lặng không ừ hử gì, Nhật Nam lo lắng:
- Diễm Trâm, bạn đừng từ chối hợp tác với tụi này nhé!
Diễm Trâm nhìn lên, va chạm đầu tiên lại là ánh mắt đầy ắp chờ đợi của Nhật Nam. Bất chợt nhỏ hơi hoảng, và ngó lơ đi chổ khác.
- Trâm không biết đâu, để Trâm đi hỏi ý kiến nhỏ Thụy coi đã.
Vũ Thiên có vẽ ái ngại:
- Thúy Thụy có vẽ thù hận tụi này, Thiên e sợ nhỏ không đồng ý.
Nhật Nam lại hướng về Diễm Trâm:
- Tại sao Thúy Thụy lại có thái độ như thế hở Trâm?
Diễm Trâm nhìn xuống những ngón tay của mình, bắt gặp những ngón tay đang nhau vô nghĩa. Nhỏ vốn bạo dạn trong mọi vấn đề nhưng không hiểu sao lại không hề dám nhìn thẳng mặt Nhật Nam trong lúc này. Không dám nhìn nhưng Diễm Trâm vẫn hình dung ra một dáng con trai cao lỏng khỏng, da màu ngâm đen rất ư là "con trai". Mái tóc Nhật Nam không bao giờ để quá dài, nét mặt luôn luôn nghiêm nghị như suốt đời chỉ toàn có suy nghĩ. Còn quần áo mặc ít khi được thẳng thớm. Nhỏ không biết Nhật Nam có bận rộn quá mức hay không mà chẳng chịu châm chút cho bản thân mình. Duy chỉ có đôi mắt Nhật Nam mỗi khi châm chú nhìn Diễm Trâm, nhỏ đều mất tự nhiên, vai và môi hơi run, một thứ cảm giác gì đó rất lạ chợt rơi vào hồn thiếu nữ.
Có lẽ Nhật Nam hiểu ánh mắt bối rối của Diễm Trâm. Cậu nói thật dịu dàng:
- Thôi Nam nhờ Trâm nói lại với Thụy. Tụi mình bốn đứa có thể trở thành bạn thân của nhau được không?
Diễm Trâm líu ríu đáp nhỏ:
- Trâm cũng muốn nhưng cần phải biết ý kiến của nhỏ Thụy.
Sự im lặng ngự trị trong căn phòng một lúc khá lâu. Nhật Nam bản chất ít nói song rất muốn nói với Diễm Trâm một điều gì đó thân thiện. Thế nhưng Nhật Nam cũng rơi vào tâm trạng không biết mở lời như thế nào cho phù hợp, nên cuối cùng đành im lặng. Thấy sự im lặng kéo dài làm cho mọi người ngượng ngượng. Vũ Thiên cho tay vào túi, chợt cậu nhấp nháy mắt cười lôi ra một thứ và nhìn Diễm Trâm cười:
- Thiên gởi Trâm cái này.
Diễm Trâm nhìn thấy gói chocolate hai chữ " em mờ" thì nổi máu ăn hàng như thường lệ. Nhỏ giơ tay định lấy bỗng sực nghĩ nhanh:
- Ồ, chắc hắn nhờ mình gởi cho Thúy Thụy đây mà.
Nghĩ thế và Diễm Trâm hỏi ngay:
- Thiên gởi cho Thụy đó hả?
Vũ Thiên khẽ liếc Nhật Nam nhưng thấy bạn ngồi im như phật chẳng tỏ thái độ gì thì yên lòng, thú nhận cùng Diễm Trâm bằng cái gật đầu:
- Ừ, giúp đỡ nha!
Diễm Trâm nghĩ tới Thúy Thụy và tình hình hiện tại khá căng thì biết nhiệm vụ giúp đỡ Vũ Thiên rất khó khăn. Tuy nhiên không muốn Vũ Thiên buồn thất vọng, nhỏ nhận lời đại.
- Được, Trâm sẽ giúp cho nhưng lần này thôi, lần sau Thiên muốn tặng gì thì phải tự tay đưa cho nó đó.
Bao nhiêu đó cũng đủ cho Vũ Thiên chấp nhận niềm vui lớn lao. Cậu coi Diễm Trâm như sứ giã hòa bình. Có nỗi khổ nào hơn khi hai nước lân cận nhau mà cứ phải ngấm ngầm đối phó nhau. Đâu ai thích những cuộc chiến tranh kéo dài mãi. Vũ Thiên cũng thế. Cậu chỉ ước muốn kết thân với cô bạn xinh đẹp ngồi bên cạnh để tuổi đời học sinh ý nghĩa hơn, để những khi đến lớp háo hức và vui nhộn hơn. Cậu không ngờ làm quen với con gái mà khó đến thế. Cậu không biết còn phải "chôm" của mẹ đến mấy gói chocolate nữa!
Đưa cặp thảy vô học bàn Thúy Thụy có cảm giác nó chạm một vô vật gì.
Nghĩ rác hoặc giấy nháp của lớp chiều hôm qua để lại, Thúy Thụy thò tay phủi ra, bọc chocolate còn nguyên rớt theo khiến nhỏ ngạc nhiên lượm lên:
- Của ai đây?
Thúy Thụy nghĩ nhanh: kẻ ăn vụng của lớp chiều hôm qua bỏ quên? Rồi nhỏ gạt phắt ý nghĩ ấy. Gói chocolate chưa xé miệng, không lý gì ai khùng điên nỗi bỏ quên. Vậy thì đích thị của gã "bốn mắt" Vũ Thiên chứ không ai khác.
Thúy Thụy mím vành môi bóp chặt gói kẹo như nó có tội gì ghê lắm. Vừa quắt mắt nhìn lên đụng ngay Vũ Thiên lừng lững ôm cặp vào lớp, Thúy Thụy tàn nhẫn quăng gói kẹo lên mặt bàn:
- Mắc mớ gì để thứ này trong ngăn bàn của tôi!
Vũ Thiên nhột nhạt trong dạ, lại vừa quê quê khi có vài kẻ cùng lớp tò mò ghé mắt đứng dòm. Mặc dầu cậu biết chắc là do Diễm Trâm để gói kẹo của cậu vào đó nhưng cậu cứ chối phăng:
- Thụy nói kỳ quá, tôi mới đến lớp biết gì mà để!
Thúy Thụy hung dữ gằn giọng:
- Vậy chứ ai để?
- Làm sao tôi biết!
Thúy Thụy hứ một cái còn kinh khiếp hơn cả sấm sét. Nhỏ hơi khó xử lý gói kẹo trong tay. Của ai thì chưa biết, ném vô cặp thì không bao giờ, mà ném ra cửa thì không xong. Tội chết! Dù gì giá thị trường gói hai chữ "em mờ" này cũng năm, bảy ngàn chớ rẻ sao? May sao Diễm Trâm bước vào lớp. Nhỏ dư sức thấy mặt Thúy Thụy đằng sát khí nhưng vờ không để ý sà xuống ôm vai bạn:
- Sao đi trể vậy Thụy? Mày lúc nào cũng lề mề thấy sợ!
Không dè Thúy Thụy còn giận chuyện hôm qua về Nhật Nam với Vũ Thiên tới nhà nên trề môi dài cả tấc:
- Mày đã có bạn mới, tao đi học trể hay sớm liên quan gì đến mày!
Diễm Trâm sầm mặt:
- Mày nói chuyện sao dễ xa nhau quá! Đi ra ngoài tao sẽ nói cho mày biết cái này.
Nhìn tới nhìn lui Thúy Thụy thấy Vũ Thiên đã đi ra ngoài, tự nhiên nhỏ cũng đỡ bực bội.
- Mày nói cái gì! Ở đây nói không được hả?
- Cũng được, nhưng sợ không tiện.
Thúy Thụy nhún vai trịch thượng:
- Thì đi ra ngoài, nói lẹ lên không thôi vô học, nửa chừng câu chuyện bị đứt ngang ráng chịu, tao không thèm nghe lại đâu.
Diễm Trâm thở ra dài thượt:
- Càng ngày mày càng khó tánh như "bà già đau khổ"!
Hai nhỏ sánh ai nhau đi ra ngoài. Vô tình Thúy Thụy cầm theo cả gói kẹo, vừa đi nhỏ vừa làu bàu:
- Được rồi, đừng có nhiều chuyện nữa, nói gì thì nói đi.
Diễm Trâm cố không để mình gặp khó khăn khi nói, nhỏ hạ chất giọng dễ nghe nhất:
- Tao muốn nói với mày là... gói kẹo chính tay tao bỏ vô.
Thúy Thụy ngó bạn cười khan:
- Khi không mày bỏ kẹo chocolate vô hộc bàn của tao, chắc không phải là mày muốn nói tao ăn kẹo kiểu mới chứ!
Diễm Trâm nuốt nước miếng. Có trời mới biết là vì nhỏ nghĩ hột chocolate bọc lớp đường mỏng sẽ tan béo ngậy trên lưỡi hay là vì mở miệng với Thúy Thụy cứ là nghẹn.
- Thì mày nói cũng đúng, bởi vì kẹo đó đâu phải tao mua.
Thúy Thụy tập trung ánh mắt xoay nhìn về Diễm Trâm:
- Không phải mày mua thì chắc là "cây tre đầu làng" đem tới cho mày!
Diễm Trâm buột miệng nói:
- Hoàn toàn không phải vậy, "cây tre đầu làng" chẳng có kẹo ngon như vậy đâu mà đưa cho mày.
Thúy Thụy nghiến răng:
- Vậy thì ra chính gã! Vậy mà khi nãy gã còn chối cãi.
- Chứ mày dữ như quỷ sứ, ai dám nhận cho mày chửi hay sao!
Thúy Thụy thẳng tay giúi gói kẹo vào tay Diễm Trâm:
- Mày đem trả cho gã. Cho tao nhắn lời cảnh cáo từ nay còn bày đặt gởi gắm này nọ nữa, tao nhất định sẽ cho ăn tát!
Diễm Trâm chỉ còn nước bất lực kêu lên:
- Trời ơi Thúy Thụy! Mày thật là quá đáng!
Chuông báo giờ vào học, Diễm Trâm đành tiu nghỉu. Chuyện gói kẹo Thúy Thụy còn cố chấp huống chi chuyện mời nó tham gia nhóm bút "Me xanh" lại do chính Vũ Thiên và Nhật Nam phụ trách. Coi như là thất bại rồi còn gì, Diễm Trâm cảm thấy buồn bã vô tận khi mình không hoàn tất nhiệm vụ lỡ nhận với Vũ Thiên.
Trong khi đó Vũ Thiên còn mang tâm trạng thê thảm hơn. Ở một nơi kính đáo thuận lợi quan sát, cậu đã thấy gương mặt Diễm Trâm thật não nề khi vào lớp học. Tai hại hơn, cậu còn giải sai một bài toán không lấy gì làm khó khiến thầy phải ngạc nhiên nhìn hai vành môi đỏ chót của Vũ Thiên bị mím chặt. Thầy ôn tồn:
- Em sao vậy Thiên?
Vũ Thiên không trả lời. Kỳ thực cậu biết trả lời sao đây? Nhật Nam ngồi ở cuối lớp rất tội nghiệp cho bạn mà không cách nào giúp đỡ được. Vũ Thiên là cây toán cừ khôi suốt mười năm học qua, lại là lớp phó học tập mà hôm nay vì ai lại giải toán vụng về không xong, làm trò hề cho thiên hạ, thế có đau không? Nhật Nam thở dài lắc đầu chợt nghĩ câu nói của ai đó: "Vấn vương tình cảm thật là tai hại!"
Không biết Diễm Trâm đang suy nghĩ gì, riêng Thúy Thụy cười trước tai nạn của Vũ Thiên, nhỏ tỏ vẽ hả hê không hề có chút xót thương cho kẻ đã vì mình mà "bại trận" thương đau giữa lớp.
Cũng không ai biết ở đời có việc "quả báo nhãn tiền" hay không mà ngay tức khắc thầy bảo Vũ Thiên về chổ và gọi đúng tên Thúy Thụy lên giải bài toán thay cho Vũ Thiên ngồi bên cạnh. Thúy Thụy tái mặt, nụ cười tắt nửa chừng. Nhỏ run cầm cập tựa hồ đứng không vững nhưng bắt buộc phải rời chỗ ngồi bước lên bảng. Thúy Thụy không dám nhìn Vũ Thiên nên không rõ mặt mũi gã lúc ấy ra sao. Diện tích của lớp học không bao nhiêu mà nhỏ thấy như đôi chân níu từng bước đi của mình. Thúy Thụy xây xẩm choáng váng thật sự. Tự nhỏ hiểu bản thân mình yếu kém toán hơn Vũ Thiên nhiều lắm. Tối qua vì mê cuốn băng cuối cùng của b phim "Bức tranh định mệnh" nên Thúy Thụy không dòm ngó bài vở vì cả. Giờ thì trong đầu chỉ còn mang máng những "Tiểu yến tử", "tử vi", "Ngũ Aca"... Bài toán này ở chỗ nào, thuộc dạng nào, nhỏ quên mất luôn. Nguy rồi, làm thế nào bây giờ? Thúy Thụy không thể để cả lớp cười nhạo báng như đã cười Vũ Thiên. Nhỏ càng líu ríu và lính quýnh không biết toan tính làm sao. Có lẽ vì vận dụng quá tải thần kinh nên Thúy Thụy lâm vào trạng thái căng thẳng vượt bậc, mắt nhỏ đột nhiên tối sầm. Nhỏ chao nghiêng người đi và bám víu lấy đầu bàn rất kịp thời, nếu không thì nhỏ đã té nhủi. Có tiếng đứa nào đó kêu hoảng:
- Ối! Thúy Thụy bị trúng gió!
Nhiều đứa khác nhao nhao lên:
- Đúng rồi! Thúy Thụy bị trúng gió.
- Mặt nó nhợt nhạt thấy sợ quá.
- Nó xỉu kìa, mau đỡ nó.
Một đứa mau miệng la:
- Thưa thầy, Thúy Thụy gặp sự cố!
Thế là cả lớp ồn ào hẳn. Thúy Thụy không ngờ sự kiện bất ngờ này đã cứu mình thoát nạn. Tình thế chẳng thể đừng bắt buộc Thúy Thụy xìu dần úp mặt tên bàn gần nhất. Nhiều người vây quanh nhỏ, có cả thầy. Thầy nói:
- Mấy em dìu bạn về chỗ dùm thầy. Em nào có mang theo dầu gió thì giúp đỡ bạn mình với.
Diễm Trâm phóng khỏi chỗ ngồi chạy ra đỡ bạn. Nhỏ cũng sợ xanh mặt:
- Thấy trong người sao hả Thụy?
Thúy Thụy ôm đầu:
- Tao chóng mặt quá.
Diễm Trâm lo lắng chân thật:
- Nếu thấy tình trạng không ổn thì tao đưa mày về nha!
Thúy thụy ngần ngại:
- Tao sợ mất bài học của mày...
- Bệnh hoạn quan trọng hơn, còn bài học bất quá chép sau chứ có sao đâu.
Thúy Thụy được dìu về chỗ ngồi, Vũ Thiên cũng lo lắng cho nhỏ ra mặt không kém gì Diễm Trâm. Cậu quên mất sự ngượng ngùng ban nãy cả lớp cười mình, xăng xái hỏi Thúy Thụy bằng giọng hết sức êm đềm:
- Có sao không Thụy?
Thúy Thụy khẽ tựa lưng vào bàn sau, nhỏ khép mắt không trả lời Vũ Thiên. Đôi mi cong veo rung rung nhìn đẹp quá đỗi. Diễm Trâm không rõ xớn xác thế nào mà thất thanh la lên:
- Ôi mặt của Thúy Thụy tái ngắt hà thầy ơi!
Thầy chưa kịp phản ứng, Diễm Trâm lại to miệng kêu như muốn khóc:
- Tay Thúy Thụy lạnh ngắt, liệu nó có chết không hở thầy?
Thầy nhăn vầng trán vốn đã có sẵn quá nhiều nếp nhăn do lao động trí tuệ gây nên. Có lẽ thầy đang nghĩ tiết học của thầy quá xui xẻo nên mới có sự cố. Một phút trôi qua, thầy đĩnh đạc bảo Diễm Trâm:
- Em hãy bình tĩnh, có thể Thúy Thụy chỉ bị thoáng một chút thôi. Để bạn ngồi nghỉ một lát rồi em và Vũ Thiên ngồi kế đó đưa Thúy Thụy về nhà dùm thầy.
Vũ Thiên hăng hái xung phong:
- Thưa thầy, một mình em có thể đưa bạn Thụy về được ạ. Để Diễm Trâm ở lại lớp khỏi mất tiết học.
Nhật Nam nãy giờ không nói gì, bây giờ khẽ cười một mình. Chẳng ai hiểu ý nghĩa nụ cười của cậu lớp trưởng cũng như hiểu cậu đang nghĩ gì. Diễm Trâm nghĩ ngợi chi đó, phân vân lưỡng lự rồi nhìn Vũ Thiên thông cảm. Thầy cũng đồng ý như vậy. Chỉ duy nhất Thúy Thụy, tuy nhắm mắt nhưng thầm bầm gan tím dạ. Nhỏ không dám phản đối cũng không dám mở mắt sợ người ta phát hiện ra sự vờ vĩnh của mình thì nguy khốn! Song nghĩ đến Vũ Thiên tự nguyện nhận nhiệm vụ đưa mình về thì nhỏ phát tức. Gã quả là kẻ biết tận dụng thời cơ đấy! Hừm, hừm! Thúy Thụy nghĩ nát óc cũng không có cách nào khác. Thôi thì đã lỡ lao đầu xuống sông thì phải chịu ngâm nước chớ biết sao!
Vũ Thiên thì thầm bên tai Thúy Thụy:
- Thiên xếp sách vở vào cặp Thụy hết rồi. Giờ Thiên đưa Thụy về nhé!
Thúy Thụy bậm môi không thèm nói, nhỏ không biết rằng trong thái độ như vậy nhỏ toát ra một vẽ đẹp rất nghịch ngợm, rất dễ mến.
Thúy Thụy đứng dậy. Bỗng nhiên mà trời đất mất thăng bằng trước mắt nhỏ. Nhỏ tự lấy làm lạ lùng không biết mình đau thật hay đau giã nữa. Sao nhỏ choáng váng quá, người lảo đảo chỉ muốn ngã. Tình thế đó Vũ Thiên bắt buộc phải đưa tay đỡ nhỏ. Người Thúy Thụy tràn ngập cảm giác nóng ran, không rõ cơ thể đang lên cơn sốt hay lên cơn khùng! Gã "bốn mắt" dám đụng vào tay mình ư? Gã thật to gan quá lắm. Thúy Thụy rất muốn cái đầu đang vận công suất của mình nổ tung để gã bị thương cho đáng đời. Thế nhưng nhỏ không làm được điều đó, nhỏ giận dễ sợ.
Thúy Thụy tiến lên chào thầy. Vũ Thiên lẽo đẽo cận kề khiến bạn bè trong lớp đứa nào đứa nấy trố mắt tròn xoe như đèn xe ôtô mà dòm. Ai biết được trong những bộ đầu ấy không le lói lên những ý nghĩ tào lao về nhỏ với gã "bốn mắt" đáng ghét chứ.
Bực tức làm mặt Thúy Thụy đỏ bứng lên, điều này khiến thầy hiểu lầm bảo gấp gáp:
- Em có vẽ mệt quá rồi đó Thụy, mau về nhà nghỉ và uống thuốc đi nhé!
Thế là Thúy Thụy rời lớp cùng với Vũ Thiên. Nhỏ ngượng cứng khi phải ngồi chung xích lô với gã. Chiếc xích lô lại rề rà chậm như rùa, càng tức.
Cuối cùng rồi cũng tới nhà. Nhỏ không cần giã bộ nữa, nhảy phóc xuống xe mở cặp lấy tiền trả. Vũ Thiên vội ngăn lại:
- Để Thiên trả cho!
Ai cần! - Thúy Thụy nạt.
Thúy Thụy đùng đùng đi vào nhà một mạch không thèm cám ơn sự nhiệt tình của Vũ Thiên lấy một câu. Vũ Thiên lật đật chạy theo:
- Thúy Thụy! Thúy Thụy! Thiên... có làm gì đâu mà Thúy Thụy giận dữ chứ!
Đến trước thềm nhà, Thúy Thụy quay ngoắc lại sừng sổ:
- Nhà ngươi còn chưa biết đã phạm tội gì à?
Vũ Thiên ngơ ngác như phỗng:
- Thiên... có ti gì đâu?
Không nén được, Thúy Thụy nói:
- Ai cho phép nhà ngươi xung phong đưa ta về đây? Ai cho phép nhà ngươi làm bộ tốt lành với ta? Cả lớp dòm ngó rồi nhất định sẽ mang tai tiếng. Nhà ngươi không biết xấu hổ hay sao?
Qua vài phút ngây ngô khờ dại. Vũ Thiên bị Thúy Thụy nói nặng lời nên nỗi lòng tự ái:
- Tôi giúp đỡ bạn bè lúc gặp rủi ro hoạn nạn, có gì là đáng xấu hổ?
Thúy Thụy cứ ngang như cua:
- Nhưng ta là con gái, nhà ngươi là con trai...
Vũ Thiên cãi:
- Con trai thì con trai. Con gái thì con gái. Thấy nạn thì bất kể con trai hay con gái cũng phải giúp đỡ nhau.
Thúy Thụy vênh mặt:
- Nhưng ta chẳng đau ốm gì cả, ta không cần nhà ngươi giúp đỡ.
Vũ Thiên mím môi như cố kèm nén một cái gì đắng cay:
- Dù sao tôi cũng đưa bạn về tới nhà. Bạn có phủ nhận sự giúp đỡ của tôi cũng không sao đâu.
Thúy Thụy bị chạm vào lòng kiêu căng sẵn có, nhỏ gầm lên:
- Đừng có dùng giọng cao thượng với ta! Nói thiệt cho nhà ngươi biết, ta chẳng hề ốm đau, chẳng qua vì ta...
Vũ Thiên nhếch môi ngắt lời:
- Chẳng qua vì Thụy tự biết không giải nổi bài toán trên bảng nên vờ bịnh để lừa dối mọi người chớ gì!
Thúy Thụy chóng nạnh thách thức:
- Ừ đó, rồi sao? Nhà ngươi là lớp phó học tập, có giỏi thì mách thầy thử đi!
Nói rồi, cái dáng mảnh khảnh ấy đi thẳng vô nhà chẳng hề để lộ vẽ gì bệnh hoạn. Vũ Thiên nhìn theo lắc đầu:
- Một đứa con gái cực kỳ láu cá! - Và cậu nhún vai tự an ủi:
- "Hôm nay là ngày mùng năm xui thiệt! Thảo nào người ta nói: "Mùng năm mười bốn, hai ba. Đi chơi cũng lỗ nữa là... làm ơn!" Hừm!"
Biết mình bị người lừa, vậy mà Vũ Thiên không oán giận, không cảm thấy căm ghét Thúy Thụy mới là lạ. Tại sao? Tại sao nhỉ? Cậu học trò mới vừa lớn làm sau mà biết được cái điều mâu thuẫn rất "con trai" ấy!
Tiết học cuối vừa chấm dứt, thậm chí chuông tan trường chưa kịp reo Diễm Trâm đã thu xếp mọi đồ dùng vào cặp. Chỉ chờ thầy khoát tay, nhỏ vội vã phóng ra bãi lấy xe đạp của mình. Gặp Nhật Nam với Vũ Thiên cũng đang lấy xe, Diễm Trâm rủ bạn:
- Đến thăm Thụy không Nam, Thiên?
Vũ Thiên lắc đầu dứt khoát:
- Thôi, Trâm đi một mình đi.
Nhật Nam ngạc nhiên bấm tay Vũ Thiên, khẽ nói:
- Ủa, đây là cơ hội ngàn vàng cho mày tiếp cận đối tượng sao mày từ chối? Chuyện lạ nghe!
Vũ Thiên lừ lừ lặng thinh một cách khó hiểu khiến không ai đoán được điều gì đã xảy ra. Diễm Trâm thúc bạn:
Thiên ngại hả? Có Trâm với Nam mà. Con trai phải mạnh mẽ lên, xìu xìu ễnh ễnh kiểu công tử bột thất bại là cái chắc lớp phó học tập ơi!
Vũ Thiên vẫn ngoay ngoảy lắc đầu:
- Trâm với Nam có thích thì cứ đi, Thiên không đi. Nói với Thụy giùm là Thiên gởi xe của Thụy trong phòng bảo vệ. Ngày mai Thụy đến đó mà lấy xe đi.
Rồi Vũ Thiên dắt xe đạp leo núi của mình ra khỏi bãi. Nhật Nam dè dặt hỏi Diễm Trâm:
- Hình như có gì không ổn phải không Trâm?
Diễm Trâm tư lự:
- Trâm cũng không biết, để Trâm đến nhà nhỏ Thụy coi!
- Ừ, Trâm nhớ nói cho Nam gởi lời thăm Thụy. Nếu Thụy thấy trong người chưa được khõe hẳn, Nam sẽ cử người chép bài cho Thụy đầy đủ.
Bỗng nhiên Diễm Trâm trở thành một người vô cùng lịch sự:
- Nam tốt bụng lắm. Trâm thay mặt cho bạn, vô cùng cảm ơn lớp trưởng.
Mọi người đã đi hết, Diễm Trâm còn đứng tần ngần suy nghĩ rất lâu. Vũ Thiên có bộ mặt trông buồn quá. Chẳng lẽ Thúy Thụy lại nói năng ẩu tả gì đây khi người ta có lòng tốt đưa mình về? Có thể lắm chứ, vì Diễm Trâm thừa biết tánh Thúy Thụy đanh đá ve kêu luôn. Nhỏ đã ghét ai thì ghét cả tông chi họ hàng chớ chẳng phải đùa. Nhưng mà nếu Thúy Thụy lỗ mãng với Vũ Thiên thì quá đáng, bạn bè đối xử với nhau như thế cầm bằng hết thuốc chữa!
Thở một hơi dài, Diễm Trâm lên xe đạp dấn lên khỏi mặt những người đi cùng chiều. Nắng buổi trưa gay gắt làm rát làn da mặt mịn màng của nhỏ, nhỏ cau mặt liên tục nắng cũng không chịu buông tha. Đường phố giờ này trắng xóa những tà áo nữ sinh. Tuy nhiên buổi sáng đám học trò thanh thản đến trường bao nhiêu thì bây giờ hối hả bấy nhiêu. Năm tiết học dài dằng dặc đã ngốn của họ không ít lượng calori trong cơ thể. Diễm Trâm biết họ cũng giống như mình đang mệt nhoài, chỉ thèm mau về đến nhà nằm duỗi thẳng người cho giãn gân cốt. Nhâm nhi một ly cam vắt hay chanh tươi, tận hưởng những giây phút phục hồi sức khỏe. Ấy vậy mà Diễm Trâm chưa được về nhà đâu nhé. Nhỏ có bổn phận đến nhà Thúy Thụy xem nó bệnh ra sao?
Chưa đến thềm nhà Thúy Thụy, Diễm Trâm đã réo gọi ầm ĩ. Cái tật của nhỏ từ xưa đến giờ vốn đã như thế.
- Thúy Thụy! Thúy Thụy ơi ời!
Thúy Thụy chạy ra tươi rói trong bộ đồ lửng màu xanh nền trời. Trên cái nền trời ấy điểm hài hòa những chòm mây trắng tôn làn da nõn nà của Thúy Thụy thêm bội phần quyến rũ. Diễm Trâm là bạn gái còn nhận ra điều ấy khi Thúy Thụy chưa đủ tuổi để trở thành một thiếu nữ. Phải công nhận rằng Thúy Thụy đẹp thật. Người ta có thể sánh nhỏ với hoa hồng, hoa lan kiêu kỳ diễm lệ. Hèn gì mà gã Vũ Thiên không khờ dại vì nó. Một cây toán mà không giải được bài toán có nghĩa là gã đã bị gai hoa hồng đâm tay đau nhói, hay sắc nước hương trời của hoa lan làm u mê! Tai họa rồi gã "bốn mắt" đáng thương ạ.
Thúy Thụy nheo mắt nhìn Trâm:
- Ồn ào thế, con khỉ!
Diễm Trâm hơi ngạc nhiên nhìn Thúy Thụy từ đầu đến chân. Thấy bạn khỏe mạnh bình thường, nhỏ còn nghi ngờ lại gần rờ đầu rờ trán:
- Mày có sao không Thụy?
Thúy Thụy xô tay Diễm Trâm, hỉnh mũi cười:
- Ban ngày làm gì mà có sao. Mày nhìn đây, tao khỏe như voi có sao đâu.
- Thế sao, sáng nay trong lớp...
Thúy Thụy phá lên cười một tràng tỉnh queo nói:
- Tao mà không làm thế thì sáng nay vỡ mật vì bị cả lớp cười chế nhạo giống gã "bốn mắt" rồi còn gì.
Diễm Trâm tựa hụt hơi:
- Nghĩa là ... mày gạt mọi người bằng vở kịch giả vờ trúng gió hả?
Thúy Thụy lườm mắt sắc lẻm:
- Xí! Mày làm gì dùng danh từ to lớn như thế. Tao bí quá nên toát mồ hôi lạnh, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng trúng gió thật sự thì không có.
Diễm Trâm bậm môi, nghĩ tới mình phẳi đạp xe ngược đường tới đây đổ cả mồ hôi mẹ, mô hôi con. Lại còn buổi sáng bắt tội Vũ Thiên bỏ tiết học đưa Thúy Thụy về tận nhà, rồi cả lớp phát hoảng vì sợ nó xảy ra sự cố nguy hiểm.
Mọi người lo lắng, xôn xao. Té ra tất cả đều là trò đùa của nó, hỏi có nhẫn tâm không? Diễm Trâm càng nghĩ càng lộn ruột, nhỏ liền lớn tiếng gây sự:
- Tao không ngờ mày có thể ác đến như thế. Tại sao mày dám lừa gạt mọi nguời, kể cả thầy nữa chứ?
Thúy Thụy nhận ra sự bực tức trong giọng nói của Diễm Trâm, nhỏ thấp giọng phân bua:
- Tao không có ý lừa gạt thầy và mọi người. Nhưng tình thế khẩn cấp quá tao không còn cách nào khác. Mày cũng hiểu tao là đứa trọng danh dự hơn tất cả. Trong khi tao và mày thuộc loại giỏi và khá có tiếng, tao không thể chấp nhận mất sĩ diện trước mọi người, nhất là gã Vũ Thiên và Nhật Nam.
Diễm Trâm gắt lên:
- Không muốn mất sĩ diện thì cứ bình tĩnh mà giải bày chớ có việc gì mà phải chơi trò này! Mày đúng là đồ nữ quái!
Thúy Thụy nhăn mặt bào chữa:
- Khổ quá, tối qua tao bận theo "Công chúa Hoàn Châu" của vua Càn Long nên có dòm ngó bài vở gì đâu. Tao nghĩ thầy sẽ chẳng tài nào gọi đến tên tao, ai dè thầy gọi ngay chóc. Mày có biết là tao run đến mức nào không?
Tao chỉ muốn xỉu, bài toán phức tạp đối với tao chứ bộ. Vũ Thiên còn bị ê hề huống chi là tao. Cực chẳng đã tao mới làm thế đó chứ!
Diễm Trâm cũng hung dữ không kém bà chằn lửa:
- Dù sao mày cũng không được làm như thế. Mọi người quýnh quáng lo lắng cho mày trong khi mày chẳng hề có sự gì. Vậy mà mày không thấy cái lương tâm bị ray rứt hay sao?
Bình thường Thúy Thụy với Diễm Trâm luôn ngang cơ nhau, chẳng ai chịu thua ai. Hôm nay Thúy Thụy biết mình có lỗi nên nhượng bộ.
- Tao đã phân bày khô cổ họng, nói hết cả lời sao mày không thông cảm.
Mày cố chấp quá vậy Trâm!
Diễm Trâm im lặng làm mặt ngầu tuy trong bụng nhỏ thật đã hơi xiêu lòng dạ khi nghe Thúy Thụy giải thích hoàn cảnh bắt buộc lúc bấy giờ. Xiêu dạ nhưng bản chất con gái cứ cố cương, thích lên mặt khi được nước. Diễm Trâm cũng vậy, nhỏ làm bộ như còn giận dữ lắm để Thúy Thụy kéo xe nhỏ vô tận thềm.
- Tao biết tánh mày đã cảm thông với tao rồi, nhưng ngoài mặt cứ làm bộ lạnh lùng.
Diễm Trâm hét toáng:
- Con khỉ! Không có thông cảm thông họng gì hết!
Thúy Thụy vuốt ve ngực bạn:
- Ý, hạ nóng kẻo mặt nổi mụn xấu thấy mồ. Vô đây, vô tao vắt cho một ly cam ngọt lịm là tống khứ tức giận!
Diễm Trâm vùng vằng:
- Tao không uống, tao về đây.
Thúy Thụy le lưỡi, cười cười:
- Tao biết mày đang khát gần chết, mày từ chối là sẽ tiếc đứt ruột đấy!
Diễm Trâm bị nói trúng phóc tâm lý liền đập lên vai Thúy Thụy một cái muốn sụm bà chè:
- Còn khuya... còn khuya lắm.
- Còn khuya còn sáng gì, mau vô nhà tao đãi mày món khoai tây chiên dòn kẹp với thịt bò xào hành tây ngon cực kỳ luôn.
Diễm Trâm âm thầm nuốt nước miếng. Giờ này trưa rồi, dĩ nhiên bụng ai cũng cồn cào đói và cái nắng kinh khủng đốt khô cổ họng nhỏ từ nãy giờ. Một ly cam giải khác cung cấp độ "một ngàn" C và dĩa khoai tây vàng ươm bên cạnh đĩa thịt bò xào hành, ối... chắc không gì ngon bằng! Nước miếng Diễm Trâm trào ra, nhỏ nuốt đánh ực, chả biết thịt bò nhỏ Thúy Thụy xào chưa mà Diễm Trâm bắt trúng mùi thơm trong không khí. Bao tử càng bị kích thích hung bạo, nhưng muốn giữ sĩ diện, Diễm Trâm vờ buông lời cảnh cáo:
- Đừng có đem "lương thực" ra mà chinh phục "chiến sĩ" nghe!
Thúy Thụy cười khanh khách, mắt nhỏ long lanh nghịch ngợm:
- Tao nghe rõ bụng mày sôi... ùng ục, nước miếng nuốt ừng ực, hi hi hi... đừng có từ chối nữa mà. Tiếng cười trêu tức của Thúy Thụy khiến Diễm Trâm nhảy đong đỏng lên:
- Mày là con khỉ đột trong sở thú, là con đười ươi Phi Châu là...
Thúy Thụy cắt ngang:
- Tao có là phù thủy hay quỷ sứ đi nữa, nhất định mày cũng không nghĩ chơi với tao mà, phải không?
Thúy Thụy né những cái đấm của Diễm Trâm, hai nhỏ cười vang làm bay mất tiêu cơn giận. Sau đó Thúy Thụy kéo Diễm Trâm vô bàn ăn, nhỏ nói:
- Có cần mượn đồ mát của tao để thay bộ áo dài nóng nực không?
Diễm Trâm xua tay đáp gọn:
- Không cần.
Nhấn được bạn ngồi vào ghế, Thúy Thụy lăng xăng mở tủ lạnh lấy những quả cam to, vắt ngay một ly đầy đường đá nhét vào tay bạn. Diễm Trâm không cần khách sáo, uống một hơi cạn quá nữa, cơn khác tiêu tan chỉ còn sự khoan khoái. Thật ra Diễm Trâm không bao giờ giận Thúy Thụy được dài lâu. Đơn giản vì không ai hiểu Diễm Trâm một cách tế nhị hơn Thúy Thụy. Diễm Trâm là vua ăn hàng. Nhỏ có khả năng nhai vặt luôn miệng suốt ngày mà không hề ảnh hưởng gì tới "răng, hàm, mặt". Cái thú của nhỏ là ăn, là nếm tất cả các món ăn lớn nhỏ trên đời. Tiếc là nhỏ chưa có điều kiện đi vòng quanh thế giới nên tạm thời chỉ nếm tất cả các món ăn của học trò từ cóc, ổi ngâm đến bún riêu, bò bía, bột chiên... Nhỏ quả có "tâm hồn ăn uống" mà chỉ có Thúy Thụy mới hiểu sâu sắc về nhỏ. Cho nên, mỗi lần có chuyện gì điển hình như hôm nay, Thúy Thụy đều biết cách "xóa tội" bằng cách hối lộ cho Diễm Trâm những món ăn này hay món ăn khác. Lần này cũng không ngoại lệ, Thúy Thụy đã thành công trong chiến lược đẩy lùi bất mãn nơi cổ họng Diễm Trâm. Đôi bạn đối diện nhau trên bàn ăn trải khăn trắng muốt. Thúy Thụy lém lỉnh hỏi:
- Thế nào, cam có ngọt không và khoai chiên bò xào có hấp dẫn không nhỏ? Mình rất ngại bạn ăn không ngon miệng, có gì nói thật mình đi tìm cách khắc phục nhé.
Diễm Trâm lườm bạn nhưng lần này cái lườm thật ngọt ngào. Chỉ có nhỏ mới trực tiếp cảm nhận chất cam ngọt dịu đi qua cổ họng khát cháy sung sướng như dòng suối đi qua mảnh rừng khô cằn, no đầy như đồng bằng ngập nước.
Còn khoai tây chiên kẹp thịt bò ăn lúc đói ngấu thích hơn cả được phong ngôi vua. Diễm Trâm không thèm nói cám ơn nhưng mắt nhỏ đã nói lên điều đó.
Nhỏ không đủ can đảm để kết tội Thúy Thụy nữa, chỉ trách nhẹ nhàng.
- Tao thấy mày ác thật đấy Thụy ạ, lúc nãy tan học Vũ Thiên vác cái mặt buồn hiu.
- Gã buồn thây kệ gã, tao có mượn gã buồn đâu nào. - Thúy Thụy nhún vai.
Diễm Trâm nghiêm mặt:
- Tao hỏi một cách nghiêm chỉnh, tại sao mày ghét Vũ Thiên?
- Tao cũng xin trả lời một cách nghiêm chỉnh, tao ghét gã vì gã... có cái mặt thấy ghét.
Diễm Trâm đẩy một hơi thở ra:
- Lý do không chính đáng.
Thúy Thụy to mồm cãi:
- Quá chính đáng đi chứ!
Diễm Trâm cau mày, cong môi bóng mộng dầu mỡ, buông lời nguyền:
- Mày ghét của nào trời sẽ trao cho mày của nấy!
Thúy Thụy rung đùi:
- Làm gì có chuyện đó! Đừng hòng hù dọa tao khỉ ơi!
- Chuyện đó rất thường xảy ra ở trên đời. Hãy đợi đấy, rồi mày sẽ thấy chuyện ông trời làm.
Thúy Thụy chu môi thách thức:
- Đợi đấy thì đợi đấy chớ sợ quái gì. Tao nói cho mày nghe nhé, "nữ quái" Thúy Thụy không sợ mày cũng không sợ ông trời đâu?
Diễm Trâm đưa hai tay lên ngực:
- Con này kiêu ngạo thật! Tao vái trời có ngày mày rớt nước mắt vì người ta cho biết tay!
Thúy Thụy cười thích thú.
Diễm Trâm chun mũi xuống tiếp tục thanh toán dĩa khoai tây chiên.
Chuyện của Thúy Thụy coi như còn xa. Chuyện bây giờ là thong thả sảng khoái giải quyết bữa ăn trưa lý tưởng tại nơi đây. Nhai một lát, Diễm Trâm ngẩn đầu lên:
- Còn món gì ăn được nữa không?
- Còn cái đùi gà... sống nhăn.
- Trả lời ghét quá. Tao còn đói thiệt đó khỉ à.
Thúy Thụy rên rỉ:
- Mày ăn gì mà khiếp thế!
- Lỡ mang tiếng ăn trưa ở nhà mày, tao còn đói thì tức lắm.
Thúy Thụy gãi đầu:
- Thôi đành hy sinh cái đùi gà, để tao đi rô ti cho mày ăn.
Mặt Diễm Trâm sáng lên:
- Được đó, tao hứa với mày chỉ ăn thêm cái đùi gà nữa là chấm dứt bữa ăn trưa.
Ăn xong đôi bạn rút rích bên nhau nằm nói chuyện. Tuyệt đối không ai nhắc đến tên Nhật Nam và Vũ Thiên, xong tận đáy lòng có trời mới biết mấy nhỏ có nghĩ đến hai cái tên quen thuộc ấy nữa không?