Chương 11
Tác giả: Uyên Uyên
Uyển Ðông đưa đôi mắt tìm kiếm mà cây bút đó không biết nó chạy đi đâu.
- Ê Hạ Di, có lấy cây bút đỏ của tao không?
Từ bàn trên Hạ Di đáp:
- Không, tao có mà.
- Vậy thì nó ở đâu?
Ðôi mắt nhìn lơ đểnh, bổng phát hiện cây bút đang nằm trong tay Hoàng lép và cái tay đó đang đở cái đầu cá trê của anh chàng. Uyển Ðông mím môi cầm cây thước, phát một cái vào tay Hoàng lép. Hoàng bất ngờ nên hốt hoảng:
- Ái, đau.
Vẫn là giờ toán, thầy toán nhìn xuống thấy khuôn mặt đang nhăn nhó của Hoàng lép và dữ dằn của Uyển Ðông thầy gọi:
- Uyển Ðông, cái gì vậy?
Uyển Ðông đứng lên mắt nhìn lấm lét:
- Thưa thầy em lấy thước đánh vào tay Hoàng lép ạ!
- Nhưng tại sao em đánh bạn?
- Lép lấy cây viết của em mà không nói cho em biết.
- À chỉ một chuyện đơn giản thế thôi mà em lại đánh bạn. Sao em hung dữ vậy? Lên đây.
Hoàng lép vội đứng lên theo:
- Thưa thầy không có gì đâu ạ! Em bất ngờ nên la lên đó thôi ạ.
Nhưng lần này thầy toán lắc đầu:
- Tại sao em hay bênh vực cho Uyển Ðông. Lần trước em đã lấy đá làm phỏng chân bạn. Lần này thì đánh bạn. Lên đây ngay!
Uyển Ðông mím môi đứng dậy lên bảng. Cô bé khép nép đến bên thầy, đôi mắt nhìn thầy sợ sệt.
- Ðưa tay ra!
Uyển Ðông im lặng nhìn thầy rồi chậm chậm đưa tay ra. Cả lớp im phăng phắc. Không ai ngờ Uyển Ðông bị phạt.
- Tôi gỏ tay em để lần sau em đừng đánh bạn nữa.
Ðôi mắt Uyển Ðông long lanh nước. Hạ Di vội đứng dậy:
- Thưa thầy, Uyển Ðông hay đùa chứ không ác ý gì đâu thầy ạ!
- Em ngồi xuống, có muốn tôi phạt em hay không? Nào Uyển Ðông, thẳng tay ra.
Cả đám cắn răng chờ cây thước gỏ xuống đôi bàn tay trắng, nhỏ nhắn của Uyển Ðông.
- Bốp.
Một tiếng gỏ khô khóc vang lên. Uyển Ðông giật mình. Hoàng lép cảm thấy mình đau thêm. Ðôi mắt Uyển Ðông nhìn xuống đất, giọng thầy lạnh tanh:
- Tôi phạt em một roi để em không còn đánh bạn trong giờ học gây mất trật tự. Em về chổ đi.
- Cảm ơn thầy!
Uyển Ðông đi chậm về chổ của mình, không nhìn ai cả. Hoàng lép nhìn bằng đôi mắt như đang xin lổi. Nhưng Uyển Ðông chẳng để ý. Hoàng lép ghi vội tờ giấy đẩy qua:
- Cho mình xin lổi.
Nhưng Uyển Ðông hất ngay tờ giấy xuống đất. Khuôn mặt Uyển Ðông kín bưng, trách móc. Hoàng lép thấy mình bứt rứt, khó xử. Lại thêm một tờ giấy được đẩy qua:
- Hoàng không cố ý đâu mà! Có đau không?
Số phận của nó cũng như tờ giấy trước, nằm yên lặng dưới đất. Hoàng lép khổ sở mà chẳng biết mình phải làm gì bây giờ.
Chuông hết giờ đổ, mọi người lục tục đứng lên chào thầy. Vừa ra khỏi lớp, những tiếng nói lào xào:
- Thầy nghiêm khắc với Uyển Ðông quá. Có đau không?
Những câu hỏi, những lời thông cảm, nhưng Uyển Ðông chỉ mỉm cười mà không nói gì cả. Hạ Di cầm tay Uyển Ðông kéo ra ngoài:
- Sao hôm nay tao thấy ông thầy khó chịu quá. Ðưa tay đây tao coi.
Uyển Ðông xòe bàn tay ra, một vết hằn trên bàn tay Uyển Ðông, Hạ Di đưa môi hôn nhẹ vào đó như một lời thông cảm. Uyển Ðông thở dài:
- Mi làm tao xúc động quá. Thực ra tao cũng quá quắt. Vừa thấy cây viết trên tay Hoàng lép, tao đã quất cho hắn một cây nên thân.
Hạ Di nén tiếng cười của mình nói nhỏ:
- Hắn lo lắng cho mi quá. Tại sao vậy kìa?
Nhưng Uyển Ðông vẫn vô tư như thuở nào:
- Hắn sợ tao trả đũa hắn đấy. Nếu hắn không la thầy đâu biết. Hắn xin lổi mà tao không chịu.
Hạ Di nháy mắt:
- Nhưng hắn đâu có lổi?
Uyển Ðông phì cười:
- Ừ nhỉ, hắn đâu có lổi, nhưng tao vẫn cứ giận hắn. Tao hứa sẽ không thèm nói chuyện với hắn ít nhất là hết bữa nay. Thấy ghét!
Biết Uyển Ðông đã hết giận nên Hạ Di cùng bạn đi vào lớp. Vừa thấy bóng Uyển Ðông, Hoàng lép đã vội vã bảo:
- Uyển Ðông...
Chưa nghe hết câu, Uyển Ðông đã quay phắt lại:
- Ðừng kêu tôi, tôi giận ông rồi. Tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.
Tuấn mập chỉ kín đáo mỉm cười khi thấy vẻ khổ sở của Hoàng lép. Ở bàn trên, Trí Ân đang mở quyển sổ bìa xanh nắn nót ghi những giòng mực tím vào quyển sổ bìa xanh.
"Ngày...tháng...năm...
Uyển Ðông đánh vào tay Hoàng trong giờ toán. Vì không để ý nên Hoàng la lên. Kết quả Uyển Ðông bị thầy toán quất một roi vào tay vì làm ảnh hưởng đến trật tự lớp. Không ai nghĩ là Uyển Ðông bị đánh cả. Hoàng xót xa cho cái đau của Uyển Ðông hơn là cái tay mình bị Uyển Ðông đánh. Giờ Uyển Ðông tuyên bố chiến tranh lạnh với Minh Hoàng..."
Chấm dứt những dòng mực tím, từ bàn Uyển Ðông vọng lên tiếng nói của Hoàng lép:
- Ngộ chưa, bị thầy đánh cái là giận người ta à? Ít nhất Hoàng cũng bị một roi như ai chứ bộ!
Lần này thì Uyển Ðông sừng sộ. Cô bé ấn cái thước vào tay Hoàng lép rồi hét lên:
- Nếu cảm thấy tức tối quá thì đập đi cho hả giận.
Hoàng lép quăng cây thước đi, Uyển Ðông lại hét lên:
- Ai biểu ông quăng cây thước của tôi. Bắt đền cho tôi.
Mọi người đều ngồi nhìn Uyển Ðông hành hạ Hoàng lép mà chẳng dám nói một tiếng nào. Chỉ riêng Anh Tuấn tủm tỉm cười nói:
- Thôi Uyển Ðông, người ta bảo thương nhau lắm cắn nhau đau. Uyển Ðông không thương hắn thì đừng cắn hắn nữa được không?
Uyển Ðông đang định nói gì đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên và cô giáo dạy văn bước vào. Uyển Ðông cắn răng ngồi viết bài còn Hoàng lép chốc chốc lại nhìn qua Uyển Ðông để xem cô bé đang làm gì. Nhưng Uyển Ðông cứ xem như chẳng có chuyện gì cả. Một tờ giấy từ bàn Hạ Di chuyển xuống.
"Uyển Ðông, mi có nhớ hôm nào tao nói với mi, giả thiết Hoàng lép yêu mi thì sao? Mi bảo rằng chẳng bao giờ có. Nhưng tao thì tao biết có đấy Uyển Ðông à! Bây giờ phải tính sao?"
Uyển Ðông đọc tờ giấy tay chuyền cho Hạ Di một cục kẹo dừa. Còn cô cũng cho một cục vào miệng mình nhai nhóp nhép.
Lát sau, miếng giấy được chuyển qua cho Ha Dị Cô bé cắm cúi đọc.
"Mi nhìn lầm đó Hạ Di. Hoàng lép sợ tao còn hơn sợ cọp. Làm gì có chuyện yêu tao. Ðừng lo chuyện đó chỉ là tưởng tượng của cái đầu rắc rối của mi. Ðể coi tao hành hạ Hoàng lép nè!"
- Hạ Di, đọc đoạn văn này cho cô.
Hạ Di đứng bật lên, Tuân mập chuyền quyển sách qua và chỉ đoạn cần đọc. Hạ Di đẩy cục kẹo qua một bên, má cô bé phùng lên ngộ Nghĩnh. Anh Tuấn, Uyển Ðông che miệng cười. Cô giáo hỏi:
- Miệng em sao vậy Hạ Di?
Hạ Di ú ớ, nhưng ngay tức khắc, Hạ Di ngượng nghịu:
- Thưa cô, em đang mọc răng khôn nên sưng miệng a.
- Em có đoc được không?
- Dạ được cô ạ!
Uyển Ðông thở ra nhè nhẹ như mình vừa thoát nạn. Dù cô giáo không phát hiện, nhưng quyển nhật ký đã thêm những dòng mực tím.
"Giờ Văn, Hạ Di ăn kẹo trong lớp. Cô giáo gọi, Anh Tuấn cứu nguy, Hạ Di nói dối với cô là bị mọc răng khôn nhưng thực sự là viên kẹo không kịp nhổ ra để đọc bài..."