watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Điên Cuồng Như Vệ Tuệ-Chương II - tác giả Vệ Tuệ Vệ Tuệ

Vệ Tuệ

Chương II

Tác giả: Vệ Tuệ

Wilde (Nhà văn Anh, theo chủ nghĩa duy mỹ, một trong những người khởi xướng thuyết “nghệ thuật vị nghệ thuật”), con người tao nhã, chịu nhiều dày vò, nói một câu khiến mọi người tỉnh ngộ, tình yêu không biên giới, biến người con gái như bãi hoang tàn với cuộc hôn nhân vô vọng, trở thành một đài kỷ niệm công cộng. Nếu phải lựa chọn giữa đống hoang tàn và đài kỷ niệm, với tôi là một việc khó khăn, có thể cả hai cùng tồn tại hoặc xóa bỏ tất cả mới là hành động sáng suốt. Hiện tại tôi đứng giữa đống phế thải và đài kỷ niệm, như con cá tìm lại vùng nước thích hợp.
Sau ngày dọn ra khỏi căn hộ sang trọng của Bì Bì ở đường Hoài Hải Tây, được Tiết giới thiệu, tôi thuê một căn hộ vừa túi tiền. Nơi ở mới gần nhà thờ Từ Gia Hối, không xa ga tàu điện ngầm. Được chủ nhà đồng ý, tôi bắt đầu trang trí căn hộ theo phong cách xưa, giống như Thượng Hải cách đây ba chục năm.
Trước hết, tường dán giấy màu xanh ngọc, cái giường lò xo trải khăn vải thô màu xanh có in hoa, buông sát nền nhà. Trông xa hoa nhưng xưa cũ. Thảm trải nền nhà tôi chọn màu đó thẫm như màu cánh hoa hồng, cũng giống màu môi mỗi khi thèm muốn. Trên đầu giường tôi treo tấm da cáo Bì Bì tặng tôi trước đây. Tôi như mụ phù thủy rừng sâu sống trong hanh ổ cổ xưa, diễm tình, kín đáo.
Đồng thời, dự cảm mơ hồ về những việc sẽ xảy ra trong căn hộ này, thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm thức tôi.
III
Trời rất đẹp. Trời xanh, dù hơi bị bẩn. Cỏ cây trong vườn hoa giữa phố rực rỡ dưới nắng vàng. Một đàn bồ câu thỉnh thoảng bay lướt nhanh qua mái nhà thờ, để lại những vệt trắng trong không trung.
Có một thời gian tôi không tham gia đóng những phim nát ấy nữa. Trong tài khoản vẫn còn đủ tiền dùng. Lúc này, tâm trạng tôi rất thanh thản, đi đường tứ chi có thể duỗi thẳng. Chỉ một quãng là đến ga tàu điện ngầm.
Trước bậc thang cửa ga, một đám người đứng xúm đông xúm đỏ, ngó vào thì thấy một người đàn bà trung niên béo mập túm tóc cô gái, còn cô gái cũng không kém, cứ đá lia lịa vào bụng bà kia.
Trông cô gái rất quen, mái tóc ngắn đến tai rối bời, mặt tái, áo quần đen bó sát người, chân đi “sục” đế cao, da nâu bạc màu. Tôi đã gặp cô ta trong buổi liên hoan “Thiên đường người yêu” ở nhà hàng Blues, cô gái khiêu vũ với những động tác kỳ quái, lại xông vào nhà vệ sinh làm tỉnh giấc mộng giữa tôi và Bì Bì.
Tôi vội chen vào, đứng chắn ngang giữa họ, nhìn thẳng vào hai người lớn tuổi, quát lớn, không được đánh nữa, hai người lớn mà đánh một cô gái, có việc gì nào? Người đàn ông và người đàn bà lớn tuổi nhìn tôi, lẩm bà lẩm bẩm điều gì đó rồi phủi áo quần, bỏ đi.
Tôi quay lại, thấy cô gái đang nhìn tôi. Rất nhanh, cả hai chúng tôi cùng cười, cười ngặt cười nghẽo mà chẳng hiểu vì sao. Sau đó, chúng tôi vào uống nước chanh, ăn kem trong quán giải khát dưới ga tàu điện ngầm.
Sau lần ấy, miêu tả lại cảm giác lúc đó Chu Địch dùng từ “vờ quyết liệt” để hình dung tôi xả thân giúp nó. Sự thực thì trực giác của nó không đúng, tuy nó là người con gái nhạy cảm, thông minh. Nhưng cuộc đánh lộn có tính sân khấu ấy cũng đang ẩn náu một loạt sự việc khó tránh đối với nó. Có thể nhiều lúc biết chuyện ở đâu, nhưng khó mà tránh nổi.
Hôm ấy, chúng tôi ngồi trong quán giải khát bình dân, thấy việc tôi và nó quen nhau có gì đó khác lạ. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, chốc chốc lại thở dài hoặc cười vô cớ. Nói đến chuyện đánh nhau vừa rồi lại càng vui hơn. Hai người đứng tuổi kia đụng vào người nó nhưng lại văng thêm một câu “đồ gà hoang”. Thế là Chu Địch lập tức ngăn họ lại, buộc phải xin lỗi. Kết quả sự việc diễn biến như vừa rồi.
Bụng bà ta cứng quá, đá vào như đã lên bức tường, bà ta không sao, nhưng chân em đau lắm! Nó chửi tục một tiếng rồi phá lên cười.
Tôi hỏi nó ở đâu, nó lắc đầu, đáp không cố định.
Qua câu chuyện ngắn gọn, tôi có thể hiểu phần nào về nó. Mẹ là một thanh niên trí thức về nông thôn thời nọ, lấy ông chồng nát rượu rồi ở lại Cáp Nhĩ Tân. Năm nó mười tuổi thì bố mẹ ly hôn, một mình được đưa về gửi bà ngoại ở Thượng Hải. Một hôm, bà ngoại đang ngồi trong nhà vệ sinh hút thứ thuốc Đại Tiền Môn mà bà vẫn thích, bỗng bà ngã vật ra như bao thóc, thế rồi chết. Nó vào học hai năm ở trường đào tạo y tá, thực tập một tháng trong khoa sản “máu me đầm đìa”, rồi đột ngột bỏ việc bởi cảm thấy làm y tá khoa sản chỉ cách địa ngục một bước. Nó vào làm nhân viên phục vụ quán bar, soát vé trong các nhạc hội tầm tầm, làm hướng dẫn viên du lịch một tháng, ngày nào cũng dẫn một đoàn ông già, bà già người nước ngoài đi dạo phố, đi các đến chùa. Thậm chí nó còn viết cả thơ, có một bài được đăng trên một tờ báo lá cải của thành phố. Nó cũng không còn nhớ tên tờ báo, hình như báo của ngành bưu điện hoặc đường sắt gì đó, dẫu sao thì tác phẩm đầu tay đã được đăng báo cũng là việc được an ủi. Mặt khác, nó phải dời ổ luôn luôn, giống như một con chuột chũi không biết đi. Ở trông nhà giúp ba tháng, hoặc nhận làm tạp vụ như lau nhà, giặt quần áo cho ai đó đổi lại được ngủ ở phòng khách. Lúc khốn đốn nhất phải ngủ trên ghế băng phòng đợi tàu hoặc ngủ ở lớp học trường y tế.
Tất nhiên, lúc khốn đốn nhất đã qua rồi. Thượng đế mãi mãi cùng ta. Nó nói, rồi rút một điếu thuốc trong bao thuốc của tôi và nhanh nhẹn châm lửa.
Tôi xúc động bởi câu chuyện của nó. Nhìn kỹ, nó có một khuôn mặt và hình dáng khó hình dung bởi nó cử động luôn luôn, không thể nói là đẹp, cũng kỳ quặc như những điệu nhảy của nó, rất dễ có ấn tượng.
Em thật đặc biệt, sống có chủ đích. Còn chị chỉ trông vào mấy đồng tiền đóng phim nát, sắm những vai không đâu vào đâu. Chị vẫn nghi ngờ lối sống của mình. Hình như chưa bao giờ suy nghĩ, ấy là chị nói suy nghĩ những điều nghiêm túc của tâm linh. Bỗng tôi bật cười vì những từ ngữ của mình, cô gái cũng cười theo. Tóm lại, hiện thời chị cảm thấy trống vắng, không bạn trai, không sự nghiệp, không sức ép nào. Một hôm, trên tàu điện chị đọc được câu danh ngôn của Hugo, gặp phải điều bất hạnh dễ giữ yên lòng mình hơn là gặp điều may mắn, có thể ông đã nói đúng.
Chu Địch cười, văng một câu chửi tục (nó có khá nhiều câu tục tĩu, nhưng nói toàn bằng tiếng Anh). Ngừng giây lát, rồi nó nháy mắt với tôi, chị đẹp lắm, lại hiền lành nữa. Tối hôm ấy, tôi mời nó xem một bộ phim không ra sao, nửa chừng chúng tôi bỏ ra ngoài đi uống rượu giết thời gian. Tôi mời nó về nhà tôi chơi. Nó ăn sôcôla, đi tắm (nơi nó ở hiện nay không có bình nấu nước nóng) rồi chào tôi ra về. Trước khi ra về, nó còn hứa đem thơ của nó sáng tác và những đĩa hát mà nó thích đến cho tôi.
Chúng tôi đã trở thành bạn của nhau.
IV
Có lúc tôi nằm trong bóng tối, một mình tận hưởng hương thơm lan toả từ tấm khăn trải giường hoa xanh, những ngón tay của tôi nhẹ vuốt mái tóc đen phủ kín mặt gối, vuốt qua cơ thể tàn tạ đầy ý thơ vào lúc nửa đêm, những mong có được giao lưu bí mật với một người trùm khăn voan (có lẽ là một tôi khác) linh thiêng và thầm kín.
Ngón tay chạm vào bộ phận ẩn kín nơi hỗn độn, cũng đồng thời thức tỉnh những ký ức về những việc đã xảy ra.
Tôi nghĩ, không rõ Chu Địch như ngôi sao băng lướt nhanh qua cuộc sống của tôi như thế nào.
Nó đột nhiên mất tích là sự thật khách quan, đồng thời cũng gây nên những phản ứng nho nhỏ trong sinh lý của tôi. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy bụng mình lạnh giá. Ngày nghỉ định kỳ muộn nửa tháng, hơn nữa đau bụng đi ngoài liền ba hôm, thậm chí cai thuốc được hai tháng.
Những hiện tương có ý nghĩa ấy khiến thần kinh tôi thêm mẫn cảm. Tôi dần dần hiểu ra rằng những gì xảy ra chung quanh tôi hoặc chung quanh người khác mà tôi được chứng kiến, đều tiêu tan dần dần trong đời sống, nhưng đó lại là sự tiếp tục kéo dài của cuộc sống.
V
Tôi vẫn nói chuyện, đi dạo phố, xuất hiện trong các buổi liên hoan cùng với Chu Địch, giới thiệu nó với bạn bè của tôi. Nó có nhiều người quen là con cái của những thanh niên tri thức nay sống độc thân ở Thượng Hải. Nó gọi bọn họ là chó con, bạn bè tôi có những người là nhà nghệ thuật chân chính và có những kẻ ngụy nghệ thuật. Chúng tôi vẫn trao đổi với nhau về cách nhìn nhận một số người nào đó.
Dần dần tôi phát hiện Chu Địch cực kỳ thông minh, không quên bất cứ một mẩu tin nhỏ nào đã đọc trên báo, thuộc lòng như lòng bàn tay giá cả cùng một loại hàng bán ở các cửa hiệu khác nhau (bởi vậy nó vẫn mua được sữa, áo pull, đĩa CD giá rẻ), nó còn có khả năng đoán biết tâm trạng người khác qua tiếp xúc bên ngoài. Trong khi dẫn khách Nhật Bản, Mỹ đi chơi bờ sông, đền thờ Thành Hoàng, do biết nói tiếng Nhật, tiếng Anh nên nó kiếm được kha khá tiền thưởng.
Khuyết điểm của nó là thích uống rượu và mượn hơi men để to tiếng cãi cọ. Một lần, rượu say nó đánh con mèo Ba Tư rất đẹp mà nhà chủ rất quý, ném con vật nhỏ bé vào nhà vệ sinh. Tất nhiên nó bị nhà chủ đuổi thẳng. Không biết chừng, một hôm nào đó nó say rượu sẽ đem mèo quấn cùng tã với đứa bé con nhà chủ mới sinh.
Thế là, giữa đêm khuya, tôi bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc, mở cửa, khuôn mặt xinh xắn với nụ cười kỳ lạ nhìn tôi ngọt ngào.
Nó vứt bọc đồ xuống đất, ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng sức mạnh của đôi cánh tay và nhịp đập khe khẽ của cơ thể nó.
Vậy là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nó chính thức lọt vào ở trong không gian riêng biệt của tôi.
Tôi mơ màng trở về giường, nghe thấy tiếng nước xối xả trong nhà tắm, hình như còn có vài tiếng ho, tiếng gì khác nữa. Nhịp thở của tôi chậm lại, gần như không còn. Tôi biết rằng mình đang nằm mơ, đàn kiến lăng xăng chạy đi chạy lại, ghé vào nhau thì thầm điều gì, chúng như đang bận và không biết phải làm thế nào, những trái cây trông rất đẹp mắt nhưng lại ẩn chứa nguy cơ, còn cả hộp diêm và chùm chìa khóa, tất cả hiện lên như chuyện đồng thoại hoặc ngụ ngôn, tồn tại ý nghĩa nào đó, tỉnh dậy sẽ hơi bị đau đầu.
Buổi sáng, khi tôi mở mắt, ánh nắng đã lọt qua rèm, in trên tấm khăn trải giường hoa xanh của tôi. Ngón tay tôi sờ vào ánh nắng, ngón tay tê dại.
Có tiếng thở đều đều ở góc nhà, tôi nhẹ nhàng ngồi dậy. Một khuôn mặt trẻ con đang ngủ say, những đường gân xanh ẩn hiện dưới làn da trắng, cái miệng xinh xắn như miệng trẻ thơ, một màu đỏ bệnh tật, đầu lông mày hơi nhíu lại như không bằng lòng hoặc tức giận điều gì. Nhìn khuôn mặt nó tôi như có niềm vui kỳ lạ.
Chu Địch cũng tỉnh dậy. Không khí yên vui trong hang ổ của tôi bỗng trở nên thô tháp và tùy tiện. Nó đưa đến một đống băng nhạc linh tinh của các ban nhạc từ hạng cuối đến hạng nhất, chỉ cần nhạc nổi lên là tình cảm cũng trở nên mê ảo. Nó nghe cả trăm, cả ngàn lần vẫn không chán, miệng còn nhai kẹo hoặc hút thuốc lá rẻ tiền. Nhạc bãi rác cộng với kẹo hoặc thuốc lá khiến cuộc sống đầy thất vọng của con người trở nên bay bổng vui tươi; đằm mình trong cảm giác vui tươi, ánh sáng xua tan bóng tối, xua tan thân phận không may, nó sẽ biến thành vị thiên sứ tự do trong trời đất, không khó khăn, không ưu tư.
Có lúc nhà hàng xóm đến gõ cửa, nó phải điều chỉnh âm thanh nhỏ bớt. Lâu dần, lỗ tai hàng xóm cũng bị nhạc làm tê dại, không còn sang gõ cửa nữa, hoặc trốn trong nhà hát karaoke hoặc làm việc khác. Còn tôi, tôi trở nên yêu cái thứ nhạc quái gở ấy, nó như có chất độc khiến cho con người đau đớn. Lỗ tai tôi cũng được tiếng nhạc ầm ĩ an ủi, trao tất cả những lo lắng bồn chồn cho Chu Địch làm tiêu tan.
Một hôm, Chu Địch phàn nàn không khí căn hộ buồn tẻ quá. Nó đề nghị thay giấy dán tường và khăn trải giường.
Nhưng em không thấy nhã nhặn hay sao. Tôi nghiêm túc chỉnh lại thiên kiến của nó.
Em không nói thế, chẳng qua em thấy căn phòng này không có lợi cho sức khỏe, như của ai đó, mơ màng đòi hỏi. Chị nên đi tìm một người bạn trai còn hơn chỉ suy tư. Nó nói với vẻ rất thông minh.
Tôi hiểu ý, có thể nó có lý. Nói đúng ra, tôi vẫn chưa giỏi thoát khỏi ảo mộng năm năm đằng đẵng kia, thiếu hẳn lòng tin cần thiết ở tình cảm trai gái.
Tôi nghĩ, mình bị những ảnh hưởng không rõ rệt nào đó, hiện tại đang trong tình trạng lãnh đạm, có thể cần phải tích lũy tinh lực, chờ đến cho lúc có bước ngoặt xuất hiện (Có thể trên đời này không có kỳ tích nhưng mọi người vẫn quen chờ đợi).
Để cải thiện không khí nơi ở, Chu Địch bò ra nhà để vẽ, rồi treo những bức tranh lên bốn bức tường. Màu sắc rực rỡ của tranh, những biến hình kỳ dị chứng chứng tỏ nó chịu ảnh hưởng của Milo, Tây Ban Nha. Tôi không hiểu lắm những bức tranh kia, nhưng nó cảm thấy bản thân cách thiên tài hội họa chỉ một bước.
Vì sức lực bị phân tán, âm nhạc và thơ ca, lại cả những công việc chết tiệt kia chiếm hết thời gian của tôi. Nó nói, một người trong cuộc đời chỉ có thể làm tốt một công việc, nhưng như thế thì buồn lắm. Em bằng lòng thử mọi việc và cuối cùng không việc nào thành đạt.
Chu Địch đòi được vẽ chân dung của tôi, yêu cầu tôi nằm khỏa thân ở sô-pha. Tôi hỏi tại sao không thể che bằng một tấm khăn, nếu không tôi sẽ mất tự nhiên. Nó vẽ rất nhanh, cuối cùng hoàn thành bức tranh dưới mắt tôi là một “người xa lạ”. Đôi mắt uể oải của bò cái, cái cổ thì long lanh, da thịt thì hồng như phấn Babi. Nó cứ khăng khăng bảo đó là tôi tình cảm mê hồn, phía dưới bên phải bức tranh là ngày tháng và dòng chữ “Jude tặng Tuệ”. Phía dưới là tiêu đề bức tranh “Bông hồng chung”.
Bông hồng chung, tôi sợ người khác hiểu nhầm.
Nhưng Chu Địch vẫn treo bức tranh ở một nơi dễ nhìn thấy nhất, cùng với bức chân dung của tôi là bức chân dung tự họa của nó, có tiêu đề “Tiếng kêu của Bươm bướm”. Ở bức tranh này, nó có cặp mắt xanh, còn có thêm đôi cánh đen, trông giống như con bươm bướm bị găm trên nền màu sắc thảng thốt bất định.
Những bức tranh treo trên tường màu xanh ngọc, tỏa hương thơm tạo hiệu quả mạnh mẽ, như đột nhiên xuất hiện những ô cửa sổ mở ra một thế giới chưa được biết đến. Căn phòng phỏng cổ lặng lẽ xao động, không sợ hãi, không triệu chứng nguy hiểm, chỉ có tứ thơ siêu thực kích thích cột sống của tôi.
Tôi và Chu Địch thắp nến, uống rượu, khiêu vũ giữa vòng vây của những bức tranh tìm kiếm bản thân trong hình bóng của nhau. Bóng và bóng quấn vào nhau, chúng tôi tỉnh táo dựa vào nhau.
Chúng tôi định tạm thời xa những việc kiếm tiền. Chúng tôi đều có đủ tiền để sống qua ngày, tất nhiên nó ít hơn tôi, nhưng không sao.
Ăn cơm, hút thuốc, tiền xe cộ chúng tôi đều chi riêng, các khoản khác thì nó sẵn sàng tiếp nhận sự giúp đỡ đầy thiện chí của tôi, ví dụ tiền thuê nhà, tiền điện, nước, khí đốt, nó cũng có thể dùng chung mỹ phẩm, mượn áo quần của tôi, nhưng thực tế nó không đụng đến những thứ đó.
Chị là người đẹp trang nhã, nữ hoàng sắc dục, còn em phải giữ bản chất con nhà nghèo, như vậy giữa chị em mình có sức căng, sức căng, chị hiểu không? Chị có thể giành được sức mạnh của cuộc sống từ trong đó. Nó nói ra những lời đẹp đẽ, vẻ mặt rất hài hước, tỏ rõ triết lý cuộc đời của nó.
Nó thường đưa những vấn đề triết học ra để rèn giũa bản thân, To be ỏ not to be (câu nói nổi tiếng của Hamlet trong vở kịch cùng tên của Shakespeare, có nghĩa: Tồn tại hay không tồn tại), tôi cảm thấy mất phương hướng, cho tôi một lý do, một lý do tồn tại. Nó cứ đi đi lại lại trong tiếng nhạc, mồm lẩm bẩm điều gì, chốc chốc lại ôm choàng lấy tôi. Chị Tuệ, chúng mình phải dựa vào nhau mà sống.
Đầu óc nó nhanh chóng chuyển qua những suy tư khác, nó rất quen với những thuật ngữ tâm lý học (Ngoại xạ và nội xạ, chứng tâm thần phân liệt, chứng giam hãm, chứng mất ngủ, chứng ngủ nhiều, liệt dương và lãnh tình, vân vân), tinh thông những câu danh ngôn về cái chết của các nhà thơ cổ kim, đông tây (nhất là nữ), rất bái phục những từ “màu đen”, “thiên sứ”, “điên cuồng”, nó quyết tâm trước ba mươi tuổi tìm bằng được người yêu chân chính, nếu không tìm được sẽ tự tử vào đúng hôm kỷ niệm sinh nhật lần thứ ba mươi (?)
Nó như con bạc khát nước, thao thao bất tuyệt những ý nghĩ lãng mạn nhưng rất nguy hiểm khiến tôi dần dần không thể chịu được nổi. Căn hộ của tôi bắt đầu bị nó làm ô nhiễm, khăn trải giường, tường, sàn nhà, thậm chí cả tóc của tôi cũng đượm mùi đen tối.
Tôi cứ yêu cầu nó ngồi yên trên sàn nhà.
Khi tôi nói thế, nó tỏ ra ngượng, đến vỗ nhẹ vào mông tôi. Chị đừng trách em, nó nói. Thế rồi nó vào buồng tắm đóng cửa lại, tắm rất lâu, hoặc là ngồi làm thơ trong đó, những câu thơ đại loại “anh là con cá trong tử cung em”, “bóng đen trên đống hoang tàn”, “anh là đám mây buồn màu tím”, vân vân.
VI
Qua điện thoại Tiết nói, người ta đang đồn rằng, sự thể hiện trong tình yêu đang có xu thế thay đổi, cậu với cái cô gái tên tên là Chu Địch thế nào, cậu nên nhớ, đồng tính luyến ái đang là hành vi nghệ thuật siêu hạng đấy, tớ cảm thấy cậu không phải là ghen vờ đâu, mà là ghen thật.
Tôi thất thanh chửi cậu ta một thôi một hồi. Cậu ta lúc nào cũng muốn trêu chọc tôi. Tôi với cậu ta làm bạn với nhau đã bảy tám năm nay, kể từ hồi cùng học ở Học viện sân khấu, về bản chất, cậu ta là người tốt, người cũng sáng sủa, mặt nổi mụn như đám con trai mới lớn, ai trông thấy cũng muốn đưa tay nặn.
Sau đấy, Tiết nói, tối nay nhà hàng Blues có ban nhạc Jazz Nhật Bản biểu diễn, hỏi tôi có đến xem không. Tôi bảo không biết nữa, bởi tôi không thích nhạc Jazz, với lại cũng không nhiệt tình.
Đặt máy xuống, Chu Địch từ ngoài về, mặt tươi roi rói, tay ôm một bọc lớn. Nó bảo, vừa đi qua siêu thị đang giảm giá hàng, thế là vào mua một đống. Nó tỏ vẻ hiểu biết, đổ tất cả những thứ vừa mua xuống nền nhà, đủ các loại băng vệ sinh, có đến một tá giấy vệ sinh cuộn loại mềm (nó có thú riêng về giấy vệ sinh, trong túi lúc nào cũng chuẩn bị để ứng phó với những lúc gặp môi trường bẩn thỉu, đó là ý thích không lấy gì làm bức thiết của nó), còn có cả bánh ngô, khoai rán, sôcôla, một chai rượu hoa quả.
Tôi lo lắng nhìn thời hạn sử dụng in trên túi hàng. Kết quả phát hiện có mấy gói bánh ngô đã quá hạn sử dụng. Nó cau mày, tỏ ý bực vì đã sơ ý mua nhầm.
Tôi mua giúp nó mấy thứ đồ dùng của phụ nữ, nó nhất định nhét tiền vào túi tôi, hỏi tối nay ở đâu, có gì vui không.
Chúng tôi đi tàu điện ngầm rồi chuyển taxi đến nhà hàng Blues. Nó trang điểm phấn son, đầu tóc để kiểu xù, mặc đồ đen như một tiểu yêu. Tôi thì trang điểm một màu vàng, mắt vàng, môi bạc. Tôi như một điệu Jazz trầm bay lượn trong đêm lạnh, với tâm trạng nhát gan sợ sệt từ chối mọi ôm hôn, giống như vòng tròn số không. Nhưng có lúc với câu khẩu hiệu ấy lại được cảm tình của cả tá con trai. Đó là ánh mắt của thời bệnh hoạn, ngớ ngẩn, không đau ốm cũng rên. Tất nhiên ngoài Chu Địch bạn của tôi. Nó là thiên sứ cặn bã phản văn hóa từ trong cốt tủy.
Tất cả các bar của thành phố đều ở vào một góc tối, hiện rõ bầu không khí múa hát thái bình. Ánh đèn nê-ông xanh của nhà hàng Blues trông xa như con bệnh giang mai ngọt ngào.
Tiết đang lắc lư cái đầu trọc, nói chuyện rất sôi nổi với một anh chàng mặc đồ đen, kẹp tóc. Tôi biết anh chàng này, anh ta là một bầu sô bất lương trong giới nghệ thuật, tham lam, chuyên quyến rũ đám con gái trinh. Nhưng anh ta sớm tìm được chỗ đứng ở hậu trường và nhanh chóng trở thành kẻ giàu có, một ác đồ thông minh, có không biết bao nhiêu tình nhân là diễn viên.
Họ nhìn thấy tôi và cười chào, đồng thời liếc nhìn Chu Địch. Chúng tôi nói với nhau vài ba câu. Anh chàng có bím tóc đã tung ra một tin không hay có liên quan đến nhà đạo diễn, mối tình của tôi trước đây. Hiện tại, nhà đạo diễn đang cai nghiện ở một trung tâm cai nghiện của thành phố. Nghe nói, đây là lần thứ hai anh ra cai nghiện. Tin ấy làm tôi ngạc nhiên. Bởi trong ấn tượng của tôi, đạo diễn kia tinh thần và thể lực rất khỏe khoắn, tập Yoga, ăn uống chừng mực, về mặt nghệ thuật anh ta đang vững chắc tiến lên như một cỗ xe tăng Đức. Tất nhiên, trong cuộc sống hiện tại có nhiều chuyện không logic.
Chúng tôi gọi bia và một đĩa bỏng, Chu Địch vừa rút thuốc lá, vừa châm lửa và quan sát những người chung quanh.
Ở cái bàn gần sân khấu, một tốp người Nhật Bản nói chuyện như cãi nhau, chừng như đó là những nhạc công của ban nhạc Jazz biểu diễn tối nay. Một tốp thanh niên Trung Quốc cùng với nhạc cụ, ngồi quanh cái bàn bên cạnh. Tiết nói, đó là một ban nhạc bí mật tên là “Chó Điên” của Thượng Hải, đến hâm nóng trước khi biểu diễn chính thức.
Nhưng bọn họ không có vẻ gì là chó điên. Tôi tỏ vẻ nghi ngờ.
Có thể điên ở trong con người. Chu Địch vẫn chăm chú đến tốp thanh niên này, bỗng nói xen vào.
Một thanh niên trong số đó, đầu tóc dài rẽ ngôi giữa bắt đầu chú ý đến chúng tôi, anh ta quay lại nhìn. Tôi phát hiện ra ngay đó là một anh chàng đẹp trai, có đôi mắt chết người, dáng vẻ đàng hoàng, bề ngoài lạnh lùng, áo quần cũng đẹp.
Chu Địch bắt đầu lắc lư trên ghế, trời ơi, cổ họng nó ứ ừ điều gì, tưởng đâu như từ trên ghế rơi xuống.
Chó Điên bắt đầu hâm nóng buổi biểu diễn. Theo Chu Địch nói thì, ban nhạc trình diễn cứng, anh chàng đẹp trai kia là cây hát của ban nhạc, tài nghệ cũng chẳng có gì xuất sắc, nhưng trên sân khấu anh tỏ ra có sức hút mạnh mẽ. Bề ngoài của anh khiến nhiều người phải rung động. Dưới ánh đèn, cặp mắt nhìn chênh chếch của anh càng sáng, ướt át, không buồn nhưng có hồn, thoáng bóng mơ mộng.
Chu Địch ngồi yên trên ghế, không nhảy nhót, khiêu vũ như mọi khi. Nó có vẻ ngẩn ngơ.
Tôi nâng ly rượu dạo bước chung quanh, toàn những khuôn mặt quen thuộc. Bọn họ nhìn cơ thể tôi được bọc trong sắc vàng bằng con mắt động vật hoang dã, rồi họ tên tiếng Anh của tôi: Này, Sab Rina! Này, cái gì đấy! Bọn họ nhìn chuỗi hạt màu xanh ngọc trên cổ hoặc đôi tai bạc của tôi bằng ánh mắt thẫn thờ.
Chúng tôi mỉm cười không rõ ràng, hờ hững ôm nhau, có những người đem theo máy ảnh chụp vội khi chúng tôi ôm nhau. Ai cũng giả vờ thoải mái, tự nhiên, rất vui vẻ, đẹp như trái táo vườn Địa đàng. Tôi rất hiểu mình không thể tìm được một người tình đẹp đẽ trong đám con trai này. Rất mong nhưng không thể nào tin được, mà cũng chẳng cần thành thật với nhau làm gì.
Khi tôi uống cốc bia thứ năm trong buổi tối nay, một tình cảm ấm áp từ bàn chân lan tỏa khắp người, để lại cảm giác ấm nóng nơi bụng tôi. Vào lúc này, tôi lại nhớ đến người vứt bỏ tôi và tôi vứt bỏ, Bì Bì.
Tôi lấy điện thoại di động, ấn số quen thuộc, rồi nín thở chờ đợi. Nhưng trong máy chỉ có tiếng ồn của sóng điện, không có tín hiệu gì. Rõ ràng anh ra không có mặt trong căn hộ đẹp của anh ta. Tôi không gọi vào máy di động của anh ta nữa, bởi có cái gì yếu đuối đang bao trùm lên tôi.
Tôi ngồi lại bên Chu Địch. Tiếp tục uống bia, lòng trống trải như một bãi hoang.
Chu Địch không để ý đến tôi, nó nhìn anh chàng chủ xướng như người mất hồn. Thích rồi chứ? Tôi hỏi, đầu lưỡi lắp bắp.
Nó quay lại nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu rồi gật đầu. Tôi có phần bối rối, nó nói rất thật, em đang mơ, anh ta rất giống người trong mơ, thật đấy. Hễ thấy anh ấy em lập tức bị ngộ độc.
Thế thì ra kia nhảy đi. Tôi gợi ý, cảm thấy tay chân mình lạnh giá, không có người nghe điện thoại đang ảnh hưởng đến tình cảm tôi.
Nhưng em sợ em không hợp với khẩu vị của anh ấy. Tiếng nó nói rất rành rọt, người run run, ánh mắt vô cùng phấn chấn như bồ câu vỗ cánh bay.
Ít ra anh ta cũng chú ý đến em đấy. Tôi nói với giọng của người hiểu biết. Nhưng trong lòng đang có tiếng kêu, đồ nhát gan, em chỉ nói mà không làm.
Được! Chu Địch nhìn tôi tỏ ra ngoan ngoãn, đi về phía sân khấu.
Tôi nhìn theo bóng dáng đáng yêu của nó đang rẽ đám đông, giống như một đứa trẻ dũng cảm đi tới giành thứ đồ chơi mà nó thích.
Nó nhảy rất nhiệt tình, không giống với phong cách phô trương tình cảm, nhảy rất mệt nhưng rất thành thực, như cánh bướm đang chập chờn trên tiếng người ồn ào, bay qua ánh sáng màu xanh, vì cái chết vì tình yêu trong ký ức.
Anh chàng đang hát cứ nhìn nó ở trước sân khấu. Lúc này nó đẹp như cánh bướm, điên như con chim.
Nhạc ngừng, anh ta từ trên sân khấu đi xuống, đến trước nó, nó như run lên. Nhưng anh chàng không tỏ ra xúc động, chỉ nói gì đó, hình như khen nó nhảy đẹp.
Chu Địch ngồi xuống cạnh anh ta, hai người cùng uống rượu. Hơi men khiến nó tự nhiên hơn, chỉ lát sau tôi đã nghe thấy tiếng cười của nó. Tôi không đến chỗ họ ngồi, vào lúc này tốt nhất đừng quấy rầy họ.
Ban nhạc Jazz của Nhật bắt đầu biểu diễn. Hơi men làm tôi buồn ngủ. Đến lúc tôi ngước đầu lên thì ban nhạc đã biểu diễn xong. Mà Chu Địch thì không còn ở trong bar này nữa, anh chàng ca sĩ kia cũng không thấy đâu. Tôi thấy buồn đến khó có thể chịu đựng nổi, cứ muốn về tắm và đi ngủ một giấc.
Một anh nhạc công Nhật Bản đầu tóc hoa râm đi tới, cợt nhả lả lơi với tôi vài câu nghe đến buồn nôn. Anh ta mời tôi về khách sạn nơi anh ta ở và hứa sẽ đem tôi đi Nhật, bởi “anh mê em lắm”, “em làm tim anh tan nát”. Tôi cảm thấy những lời tuôn ra từ cửa miệng anh ta khai như bồn nước giải, tôi đổ vào cổ áo anh ta một cốc rượu để anh ta cút đi cho rảnh.
Anh ta nhảy dựng lên, tức giận. Tiết vội chạy tới can ngăn và lau áo cho anh nhạc công Nhật Bản kia.
Bạn say quá rồi. Tiết hòa giải với anh kia rồi tỏ ra bực với tôi.
Tôi làm động tác hôn gió với Tiết, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà hàng.
Nằm trên giường rồi mà không có cách nào ngủ được, hai viên thuốc ngủ không có tác dụng gì. Vậy là tôi uống thêm thuốc, nghĩ rằng sẽ đi vào giấc mộng sáng mai không biết dậy.
Trong giấc mộng, tôi gặp lại căn phòng quen thuộc, bốn bức tường quanh phòng treo đầy tranh siêu thực, một giọng con gái đọc một bài thơ dài. Những câu thơ màu đen, xao động và đầy mẫn cảm, tiếng người con gái mất hẳn, một đàn bướm trắng như những mảnh giấy từ các bức tranh bay ra, đậu kín những bức tranh, đẹp mê hồn. Tôi kêu lên, ngồi bật dậy, sô pha trống không, Chu Địch vẫn chưa về.
Tôi ngủ lại rất nhanh. Lại những giấc mộng nghiền nát tôi. Hình như tôi đang làm tình với một ai đó, người này không có tay chân, cảm giác như là Bì Bì. Trong giấc mộng, tôi liên tục nhìn đồng hồ…
Không biết trong bao lâu, bỗng cửa mở. Tôi choàng mở mắt, Chu Địch về. Người nó đầy mùi rượu và không khí mới mẻ từ ngoài tràn vào. Mắt nó long lanh, cúi xuống cười với tôi, chào chị buổi sáng.
VII
Sự việc đã qua nửa năm, tôi vẫn thường mơ thấy Chu Địch cười và khóc. Tôi vẫn muốn tin nó sống yên ổn ở một vùng quê nào đó, tay ôm mèo (nó đã thay đổi thói ngược đãi súc vật) hoặc ôm con ngồi dưới nắng công viên. Buổi tối, ngồi ngáp dài, xem truyền hình, uống rượu, chung quanh có đến một tá con trai mong được nó để mắt. Ví tiền của nó căng đầy, cơ thể thì thành thục, nhưng lại không tin ở mộng và thơ.
Trước khi ra đi, mẹ nó ở Cáp Nhĩ Tân nhờ người đến nhắn tin, Chu Địch tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt, tuy đó là tin tốt lành. Mẹ nó buôn gỗ nhiều năm, tích góp được món tiền lớn, bây giờ đang ốm thập tử nhất sinh.
Người đàn bà ốm nằm bệnh viện muốn được gặp con gái lần cuối.
Trước đó, Chu Địch uống rượu vô độ, tuyệt thực, tắm nước lạnh, cốt để hành hạ tấm thân gầy yếu đang mang thai. Cãi gã người tình cho nó một đứa con rồi bảo không cần nó nữa. Căm giận, tuyệt vọng, sợ hãi làm cuộc sống của nó bị đổ vỡ.
Còn tôi, bởi sự giày vò của nó, tôi cũng đâm quẫn trí. Suốt ngày nghĩ làm thế nào để giải cứu cho nó và làm thế nào để lẩn tránh nó và tìm sự cân bằng bình thường. Giống như quả lắc chán chường.
Trong ký ức tôi, cuộc sống tự do, tự cấp tự túc của chúng tôi kết thúc ở cuộc tình sai lầm giữa nó với anh chàng đẹp trai kia, và cái tin về người mẹ từ trên trời rơi xuống, không biết có gây xúc động nó không, bỗng nó mất hút kể từ sau khi người khách từ Cáp Nhĩ Tân đến đón và mua sẵn vé máy bay cho nó.
Điều này giống như một giấc mộng. Khi nó bắt đầu bay bổng trong ấm áp mùa xuân, bỗng trở thành hư vô một cách kỳ lạ. Nó giống như một sinh vật kỳ lạ, sống nhờ một thời gian nơi tôi, nay vẫn bám lấy ký ức, bám lấy da thịt tôi.
Nó phân chia ngày và đêm bằng trái tim mình, vẽ lên tình yêu và hận thù của mình bằng sự thơ ngây và bóng đen của bản thân, nó không giống ai, còn tôi cần phải học cách quên.
Tôi phải tiếp tục tìm kiếm sự bình tĩnh và ổn định cuộc sống, phải sống đơn độc một thời gian, để hồi tưởng lại những chi tiết, những rối ren trong chuỗi sự kiện như một tràng pháo trong cuộc sống. Đồng thời để quên đi, đúng thế, quên như mặt đất quên bóng đen bão táp.
VIII
Chu Địch gọi anh kia là “Cá Con”
Về bản thân Cá Con, ngay khi bắt đầu tôi có sự mê hoặc không rõ ràng. Với vẻ bề ngoài và phong độ của anh ta, khiến khi nhìn vào anh có gì đó không chân thực. Anh ta như được trộn lẫn trong mê ảo của âm nhạc đa nhân tố: thuần khiết, giả dối, lạnh lùng.
Tối hôm ấy, Chu Địch thích anh ta đến mê mệt, sau khi uống say, nó nói với người con trai chưa quen biết những lời mộng mị. Nó nói nó yêu anh ta (nhìn vẻ mặt cô gái, anh chàng không tỏ ra mất cảm tình), nó còn nói chưa yêu ai bao giờ, hỏi anh có cười mình không. Nó là một cô gái giản dị, có nhiều hứng thú, rất yêu âm nhạc, thơ, hội họa, tất nhiên không phải là thiên tài, chỉ bình thường thôi, nhiều lúc cảm thấy tự ti bởi rất bình thường, nhưng cuối cùng thấy mình là người con gái tốt, cần có một người yêu, yêu toàn tâm toàn ý, dịu dàng vô tư, khắc cốt ghi xương. Nó đã từng nằm mơ thấy anh ta, đó là sự thật.
Đôi mắt nó long lanh, toàn thân giá lạnh, chốc chốc lại sờ lên miệng mình như sợ nói quá nhiều quá nhanh, không khép miệng lại được.
Anh chàng cười với nó, nụ cười của anh ta dịu dàng như ánh trăng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của nó, để miêu tả cảm giác lúc bấy giờ với tôi, nó dùng từ “điện giật”. Trước đó, chưa một người con trai nào đụng đến nó, nó như ngất đi. Em thật đáng yêu, Cá Con nói.
Sau đó, hai người rời nhà hàng về nhà Cá Con. Nhà rất lớn, đồ dùng rất đẹp. Một cái giường lớn tựa sân băng nhỏ. Nó chú ý đến tấm ảnh hai người chụp chung treo trên tường, một cô gái tóc dài dựa sát vào anh ta, anh ta bảo đó là bạn gái trước đây, hiện tại ở Bắc Kinh, nửa năm nay không thư từ gì. Đừng để ý, chỉ treo thế thôi, quên chưa lấy xuống. Anh ta ôm lấy nó. Nó cũng mặc kệ.
Hai người nằm ở giường không làm gì, nó nói điều ấy ra với vẻ kỳ lạ, bởi nó tin tình yêu chân chính sẽ không nảy sinh sự thèm khát bồng bột, cho dù cơ thể nó lúc bấy giờ có cảm giác lạ. Nó đọc hết bài thơ này đến bài thơ khác, những bài thơ tự sáng tác, còn anh kia mở những bản nhạc mà anh ta ưa thích.
Trời sáng, hai người chia tay. Anh ta cúi đầu, trong ánh ban mai tuyệt vời, anh kiếm tìm cặp môi nó. Một cảm giác bay bổng níu lấy nó, đó là nụ hôn đầu thanh khiết của nó, cảm giác như lở tuyết ấm.
Nó ngồi trên sàn nhà kể lại với tôi về tình yêu đẹp đột ngột đến, vẻ đẹp bao trùm khuôn mặt.
Nhưng tại sao anh ta không lấy tấm ảnh kia xuống, dù anh ta không còn quan hệ gì với người con gái trong ảnh? Tôi tỏ ra nghi ngờ.
Ôi, em mặc kệ, anh ta bây giờ là của em rồi. Nó nói với giọng của một người con gái thành thạo.
Tôi cảm thấy câu chuyện bắt đầu không mấy tốt đẹp, trực giác của người con gái mách bảo tôi, người con gái mà Chu Địch thấy trong tấm ảnh kia chưa hẳn đã ra khỏi cuộc sống của Cá Con.
Nhưng anh ấy bảo không yêu nữa. Chu Địch nói rất nghiêm túc. Chị Tuệ, gần đây chị có phần thiên kiến, không còn tin gì nữa, tình yêu là thế, không có gì logic cả. Yêu là yêu. Giọng nói của nó rất dịu dàng, coi tôi như một người con gái đang bị tình cảm giày vò, chỉ dẫn cho tôi.
Tôi không muốn cãi lại. Nỗi khát khao tình yêu của nó không phải không có liên quan đến những gì nó phải trải qua thời thơ ấu. Nó chưa từng được biết tình yêu của bố mẹ, tuổi thơ đủ đầy, hoàn cảnh ổn định.
Hãy tưởng tượng, một cô gái một mình phiêu dạt trên các đường lớn hẻm nhỏ của thành phố Thượng Hải, một người phải mưu sinh bằng những thủ đoạn đơn giản nhất, hít thở bụi bặm trong không khí để lý giải những sai lầm trong cuộc sống, từ trong cái hữu hình phát hiện cái vô hình, dựa vào sự trôi nổi của bản thân để cân bằng, để tìm tình yêu, tìm lý do tồn tại trong môi trường chao đảo, đó là Chu Địch, một người con gái đặc biệt, khiến tôi khó hiểu, khiến tôi không yên.
Chúng tôi ngồi với nhau trên sàn nhà, đôi môi run rẩy, trách cứ lẫn nhau thiếu chín chắn về nhân sinh quan, quan niệm về giá trị và cách xem xét việc đời, để rồi cảm thấy lo lắng.
IX
Một buổi chiều bình thản, không báo trước một điều gì khác thường. Chu Địch đi tìm Cá Con, ban nhạc Chó Điên cùng một ban nhạc bí mật khác tổ chức đá bóng. Còn tôi, ngồi trên cái giường đẹp của mình sửa sang bộ móng tay dài.
Truyền hình đang phát một bộ phim không hay cũng không quá dở, trong phim tôi sắm vai một nữ sinh nói vài ba câu gì đó. Khuôn mặt xinh đẹp của tôi chỉ lướt qua màn ảnh, tôi rất buồn, cảm thấy con đường dẫn đến “ngôi sao” quá xa vời.
Có tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm máy lên thì nhận ra tiếng Bì Bì. Tiếng nói sao mà ngọt ngào. Bất giác tim tôi đập mạnh. Sau vài lời thăm hỏi khách sáo, anh ta im lặng, chừng như có điều gì quan trọng muốn nói. Dựa vào trực giác, và cũng dựa vào hiểu biết qua nhiều năm, tôi dự cảm điều chẳng lành. Đúng là anh ra đắn đo mãi rồi mới nói, ngày mai anh ta cưới vợ.
Nhớ lại. Kỹ xảo chuyển xoay bay lượn của anh ta trên người tôi thật kỳ diệu. Hơn nữa thời gian cũng rất dài.
Dần dà, trong một lần vô cùng rõ ràng, tôi phát hiện mình đã yêu anh.
Tình yêu của chúng tôi như linh hồn dưới ngọn bút màu đen tài hoa của bậc đại gia hài hước, chuyên hạ xuống đúng giây phút chúng tôi tin tưởng sâu sắc rằng, quan hệ của chúng tôi đổ vỡ. Cũng vào lúc đó, là cao trào mà chưa hề có bao giờ. Trong căn phòng có mùi ẩm mốc và vị đắng sau trận mưa to. Đường cống thành phố lúc này bị tắc nghẽn bởi bao cao su và thứ dịch thể tanh nồng.
Tôi nằm trên giường nệm trắng, cảm thấy vô cùng thất vọng. Bì Bì ôm chặt lấy tôi, vẫn thoáng dao động ngày mai có cưới hay không, tất nhiên chỉ là dũng khí trong vài giây đồng hồ.
Chúng tôi ôm nhau, nói những lời mộng mị không thực tế trong quan hệ của chúng tôi, đồng thời tôi cũng hiểu cô dâu sẽ là người con gái khác, nên tôi không bị mê hoặc. Cuối cùng anh ta nói “duyên số” khiến tôi buồn nôn.
Tôi mặc áo quần trong tâm trạng rối bời, anh ta đưa tôi ra thang điện của khách sạn. Tôi vẫn không đành chia tay nhưng anh ta còn trăm ngàn việc chuẩn bị cho buổi hôn lễ. Cuối cùng, anh ta mua một cái nhẫn có hình trái tim ở một tiệm vàng gần đấy, tặng tôi làm kỷ niệm.
Chúng tôi đi trong dòng người qua lại, ôm hôn nhau ở một ngã tư sáng ánh đèn nê-ông. Lại một lần nữa cơ thể tôi cuồng nhiệt nhưng anh ta nhanh chóng chui vào taxi.
Trước khi lên xe, anh ta còn nắm tay tôi, đây là lần cuối, anh ta nói. Anh ta nói điều ấy với vẻ mặt nghiêm túc, giống như tối hôm 14 tháng 2, sau khi chúng tôi quấn lấy nhau trong nhà vệ sinh của nhà hàng Blues. Cho nên, tôi không tin đây là lần cuối cùng.
X
Hai hôm nay, Chu Địch trông đẹp hơn, có tình yêu thúc đẩy, con người như hòn đảo từ trong sương mù dần dần hiện ra. Thậm chí nó còn hứng thú với những thứ như nước hoa, hỏi tôi loại nước hoa nào thích hợp.
Còn tôi, trong tâm trạng uể oải chán chường, cuộc hôn nhân nhanh như chớp của Bì Bì đã trùm bóng đen lên tôi. Chị thật kỳ lạ, rốt cuộc hai người có yêu nhau không? Chu Địch hỏi tôi. Chị sống với anh ấy năm năm, trời đất ơi, năm năm, em hỏi có yêu nhau không? Trước đây không cảm thấy, nhưng từ khi chia tay nhau, chị mới cảm thấy anh ấy có nhiều cái tốt, nhưng em bảo chị lấy anh ấy, chị không thể. Chị không đành lòng.
Điều gì không đành lòng? Cuối cùng chị là người con gái đòi hỏi mạnh mẽ, mấu chốt là đấy. Mà vụng trộm thì rất thích thú. Nó phân tích thật già dặn. Càng tuyệt vọng càng đạt đến cao trào, chị có xu thế thay đổi rồi.
Thôi đi, tôi nhún vai, không nói nữa.
Chỉ lát sau, Chu Địch dọn đi chỗ khác. Nói “dọn” cũng không hẳn, nó vẫn để lại gói đồ chưa mở ra bao giờ, chỉ đem theo ít áo quần đến ở nhà Cá Con. Nó nói, tạm thời thế đã, giữa nó và anh bạn trai phải giữ một khoảng cách, Cá Con thích những người con gái có cá tính mạnh mẽ. Cho nên nó để phần lớn đồ đạc ở nhà tôi, để biểu thị nó không phải là đứa con gái không biết suy nghĩ, xốp nổi như kẹo bông.
Nó để lại cho tôi số điện thoại nơi ở mới. Nhưng chúng tôi vẫn thường gặp nhau ở nhà hàng Blues, Cá Con trở thành ca sĩ chính ở nhà hàng này. Ôi, em mong chị gặp được tình yêu chân chính của người con trai, có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc như mưa dầm từ trên trời rơi xuống. Trước khi đi, nó nói rất vui vẻ, hết sức lạc quan.
Nó chỉ hai bức tranh treo trên tường, bươm bướm và hoa hồng, hai trái tim chúng ta bên nhau. Tôi cười, cười, được lắm, chị em mình sống thật tốt với nhau.
Tôi ôm nó, thế rồi nó đi và xách theo một túi nhỏ.
Căn phòng trở lại yên tĩnh đơn độc, tôi có phần không quen. Có khi tôi đem theo rác rưởi vào giấc mộng. Thật kỳ lạ, thứ âm nhạc huyên náo dị thường ấy có tác dụng làm cho thần kinh tê dại hơn bất cứ loại thuốc an thần nào.
Khi tôi ở trên giường, những bức tranh của Chu Địch treo trên bốn bức tường giống như vẻ mặt của những người nhìn tôi đang mơ, điều này làm tôi cảm thấy ấm lòng. Trong giấc mơ tôi bắt đầu xuất hiện sắc màu ấm áp tươi vui, tưởng như một chuyến du lịch nước ngoài.
Tôi phấn chấn hẳn lên, tin rằng giao trồng sẽ được gặt hái, sẽ tìm được một vai nào đó trong đoàn làm phim. Lần này tôi vào vai một mợ hai Thượng Hải những năm ba mươi, là nhân vật nữ thứ tư trong phi, chơi đàn tì bà và hát xướng, được chồng yêu nhưng là người con gái hồng nhan bạc mệnh, bị bà cả ghen ghét, tìm cách hãm hại, cuối cùng phải tự tử.
Câu chuyện chẳng có gì đặc sắc, dự đoán phim đem chiếu truyền hình cũng sẽ có nhiều người xem. Với tâm trạng vui vẻ và được thù lao kha khá kích thích, tôi diễn rất vất vả, thậm chí phải vào trường nhạc học tỳ bà một tháng.
Đạo diễn là một người miền bắc, cao to, để râu quai nón, nói tiếng phổ thông uốn lưỡi rất mềm. Anh ta thích nói chuyện vui mang màu sắc khêu gợi. Có lần, anh ta gợi ý tìm một nơi nào đó để hai người nói chuyện riêng. Tôi giả câm giả điếc. Cho đến một hôm, nhân lúc vắng người, anh ta từ phía sau ôm lấy tôi. Anh ta rất khỏe, tôi chống cự không nổi (thật ra, anh ta cũng không làm gì đáng ghét), chỉ bốc thơm anh ta, nào là nghệ thuật đạo diễn của anh không giống mọi người, là một đạo diễn có tài. Hình như anh ta rất thích những lời tâng bốc ấy, vẻ mặt rất dịu dàng. Kết quả anh ta chỉ ôm được tôi trước tấm gương hóa trang rồi thôi. Sau lần ấy, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khác, cảm thấy tôi rất rắn, rất thông minh.
Từ trường quay về đến nhà, tôi mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn rất khó ngủ. Ngâm mình trong nước nóng, uống bia hoặc rượu hoa quả nhẹ, rượu uống vào, mồ hôi toát ra từ gan bàn chân. Bia lạnh, bụng nóng, tâm tình lạnh, xác thịt nóng.
Tôi nằm trong nước, như trinh nữ trong nước, tay trái nâng ly rượu, tay phải cầm điện thoại di động gọi cho bất cứ người con trai nào mà đầu óc nhớ được. Bắt đầu vẫn là những câu: Anh khỏe không? Đoán xem em là ai nào? Phản ứng của bên kia không giống nhau. Sab Rina thân yêu, anh nhớ em lắm… Đó là loại nhiệt tình. Thế cô là ai? Đó là loại lạnh nhạt. Vớ vẩn! Cúp ngay máy, đó là người bực mình, cho rằng điện thoại quấy rối.
Cuối cùng tôi gọi được đến nhà Bì Bì. Nghe điện là một người con gái, giọng nói dịu dàng. Tôi ngừng giây lát, phía bên kia cúp máy. Đó là vợ mới cưới của anh ta.
Cú điện thoại làm rối tâm trạng tôi, tiếng người con gái dịu dàng khiến mũi tôi cay nồng, tôi không thể không ghen với cô ta
Điên Cuồng Như Vệ Tuệ
Lời giới thiệu
(lời tựa của tác giả)
Chương I
Chương II
Chương III
Chương VI