Chương 2
Tác giả: Vincent Watelet
Trong tất cả những gì người ta nhớ lại được về các hiệp sĩ, chưa bao giờ triều đình vua Ar-thur có một ngày chói lọi rực rỡ đến thế. Phải nói thêm ngày hôm nay là đêm trước của lễ Đức Chúa Hạ Trần, nhân dịp này cũng như mọi năm, nhà vua mời giới hiệp sĩ tinh túy nhất tới dự tiệc trong lâu đài hùng mạnh của mình là lâu đài Camelot.
Lễ hội này được mọi người vô cùng mong đợi, người ta cũng thì thầm với nhau trong khắp vương quốc là nhà vua đã tìm lại được niềm vui sống và quyền lực xứng đáng với cấp bậc mình.
Người ta cũng nói đó là nhờ những lời khuyên khôn ngoan của vị tu sĩ ở ẩn nơi nhà thờ Saint-Augustin đã có tác dụng tuyệt vời lên nhà vua.
Vào đêm trước lễ hội, các hiệp sĩ chọn lọc nhất vui mừng ngồi quanh chiếc Bàn Tròn. Có nhà thông thái Bohor, dũng sĩ Yvain con của vua Urien và nhiều hiệp sĩ khác nữa. Ai cũng sung sướng gặp những người đã lâu mình không nhìn thấy. Nhưng trước hết họ thầm hoan hỉ vì nhà vua đã lấy lại được tư thế oai nghiêm của mình.
Người ta cũng báo tin có mặt hiệp sĩ Gauvain cháu vua, hiệp sĩ Lancelot du Lac, người hùng dũng cảm nhất. Chỉ còn phải chờ một số người đến chậm sẽ đến vào ngày hôm sau dự lễ Đức Chúa Hạ Trần.
Làm gì thì làm, chẳng bằng chờ đợi bữa cơm ngon tuyệt...
Cơm sắp dọn ra thì một người hầu tới gần nhà vua:
- Thưa ngài có một cô gái tướng mạo rất kiêu kỳ xin được vinh dự gặp ngài.
- Được, - nhà vua trả lời, - đưa cô ấy vào đây.
- Thưa ngài, - người hầu nói tiếp, - tuy thế thần xin báo trước với ngài một sự kiện rất lạ.
Đó là mặc dầu cô ấy đẹp lắm, ăn mặc và trang sức rất sang trọng giàu có và có vẻ con nhà quý phái, nhưng cô ấy không có một sợi tóc trên đầu.
Nhưng ngài đã muốn, thần xin đưa cô ta vào ngay...
Dĩ nhiên ai nấy đều lấy làm lạ khi trông thấy con người này xuất hiện trong gian phòng lớn.nơi kê chiếc Bàn Tròn. Đúng như người hầu nói không thêm bớt: thật đẹp... thật lạ kỳ...
Đó là cô gái gây cho người ta một sự ngạc nhiên vô hạn khi xuất hiện, bởi vì cô cưỡi thẳng ngựa vào trong phòng, con ngựa có bộ yên cương bằng vàng chạm những viên đá quý của châu á.
Cô gái cũng chẳng thua kém gì con ngựa:
quần áo cô mặc bằng loại lụa hiếm nhất, một vòng miện rực rỡ đội trên đầu tuy nhiên không che mắt nổi các vị khách cái sọ trơ ra không một sợi tóc. Trên mình cô treo một chiếc khiên màu trắng bạc xen màu xanh da trời, ở giữa trang trí một chữ thập màu đỏ chót.
- Cô gái dễ thương, - nhà vua nói, - cô làm ơn xuống ngựa cho và xin cô cho biết ai cử cô đến đây và cô muốn gì.
- Thưa ngài, - con người kỳ lạ nói, - tôi xin trả lời ba câu hỏi của ngài. Tôi từ lâu đài Graal, do vua Câu Cá cử đến, để cho ngài biết là do lỗi một hiệp sĩ của ngài tên là Perceval mà xảy ra những nỗi bất hạnh.
Tiếng rì rào lan từ chỗ nọ sang chỗ kia...
chiếc bình Graal!
- Chàng hiệp sĩ này, - cô gái nói tiếp, - là khách của vua Câu Cá một thời gian, nhưng khi thấy chiếc bình thiêng xuất hiện, chàng không còn sức mà hỏi xem chiếc bình Graal là cái gì và dùng để làm gì. Từ đó đi đến bao nhiêu tai hại. Ngay bản thân tôi, như các vị thấy đấy, tôi mất sạch bộ tóc vàng tuyệt vời mà bấy lâu tôi vẫn hãnh diện vì nó.
Cả triều đình buồn lòng vì tin tức này. Nhất là nhà vua, ngài nhớ lại những lời nhà tu sĩ ở ẩn đã nói với mình.
- Còn việc đặt chân xuống đất theo lời các vị, tôi không thể nghĩ tới được. Tôi không thể làm được việc đó chừng nào chưa có một hiệp sĩ đến được lâu đài vua Câu Cá để đặt ra câu hỏi cần hỏi, nói cách khác, chừng nào có một hiệp sĩ xứng đáng chinh phục lại được chiếc bình thiêng Graal.
Đức ông Yvain đứng lên và hỏi cô gái một câu mà tất cả mọi người đều muốn biết:
- Làm sao chúng tôi biết được ai là người hiệp sĩ xứng đáng với trọng trách ấy? Có dấu hiệu nào chỉ ra chàng đúng là người ấy? Cô bảo cho chúng tôi biết!
Cô gái bèn gỡ tấm khiên khỏi thân mình đưa cho Yvain:
- Tôi xin để lại cho ngài tấm khiên màu bạc và màu xanh này để ngài treo lên cột trụ lớn.nhất trong gian phòng này. Chỉ người được chỉ định đi chinh phục chiếc bình Graal mới có thể lấy nó xuống được. Qua đó ngài biết là ai.
Nhà vua ra hiệu, đức ông Yvain đem cái khiên treo lên cột trụ to nhất.
Cô gái mở ngực chiếc áo thêu lấy ra một con chó bé xíu đưa cho Yvain và nói thêm:
- Ngoài tấm khiên, tôi giao cho ngài con chó con này. Khi hiệp sĩ xứng đáng với chiếc bình Graal đến đây nó sẽ tỏ ra mừng rỡ. Nhưng tôi đã nói nhiều quá rồi! Tôi phải trở lại chỗ vua Câu Cá. Xin chúc cho bước chân các hiệp sĩ cao quý đi theo được đúng hướng!
Nói đến đây cô gái kỳ lạ giật ngựa quay ngược lại và biến mất như trong một giấc mơ.
Cô gái trọc đầu ra khỏi lâu đài rất nhanh và phóng ngựa cũng rất nhanh suốt dọc đường qua rừng thẳm cho đến khi bắt gặp một kỵ sĩ võ trang đầy đủ ở một góc đường.
- Thưa cô, - chàng kỵ sĩ chào cô gái, - cầu Trời mang lại cho cô niềm vui và hạnh phúc.
Nhưng cô hãy nói cho tôi nghe: một cô gái như cô làm gì ở khu rừng đầy nguy hiểm trong giờ giấc khuya khoắt này?
- Thưa hiệp sĩ, - cô gái trả lời, - tôi vừa từ triều đình vua Arthur trở về.
- ủa! - Chàng hiệp sĩ thốt lên vui sướng. -Tôi thì đang trên đường tới đó đây, bởi vì hình như vua lại có niềm vui thiết triều và các hiệp sĩ lại quây quần quanh chiếc Bàn Tròn.
- Đúng thế, thật may mà điều đó lại tái diễn, vì lúc này đây đang có cơ hội cho một cuộc phiêu lưu rất lớn, vấn đề là hiệp sĩ nào xứng đáng nắm lấy cơ hội đó...
Vừa nghe thấy hai tiếng phiêu lưu tai chàng hiệp sĩ đã dỏng lên. Chàng tiến đến gần cô gái, cô bèn kể chàng nghe chuyến viếng thăm của cô tới Đức Vua.
Chàng hiệp sĩ trầm ngâm một lát rồi reo lên:
- Giờ đây tôi về lâu đài của nhà vua dự cuộc vui ở đó làm gì nữa? Quả thật nếu có hiệp sĩ nào xứng đáng đi tìm chiếc bình Graal thì đó chỉ là chàng hiệp sĩ, cháu vua mà thôi!
- Vậy ra chàng là...
- ... Tôi là anh chàng Gauvain đây, và nếu như cô tin được, tôi quay ngựa ngay đi tìm lâu đài của vua Câu Cá đây.
- Tôi cũng đi về đó vì tôi ở đó mà, - cô gái nói. - Nhưng tự ngài phải một mình tìm đường, nếu như quả thật ngài xứng đáng....Cô gái thoắt biến mất để lại chàng Gauvain tự hỏi có phải mình mơ không.
Nhìn quanh chàng thấy chỉ còn một mình.
Chàng phải quyết định.
- Đường ta đi dẫn ta về triều đình vua Arthur.
- Chàng tự bảo. - Nhưng Đức Vua của ta hình như muốn tất cả các hiệp sĩ của ngài đều đi tìm chiếc bình Graal; vào giờ này, tất cả các hiệp sĩ của chiếc Bàn Tròn hẳn đã lên đường. Ta cũng làm vậy thôi và sẽ chỉ trở về triều trường hợp ta thành công!
Khua gươm lên gắn chặt lời thề chàng Gau-vain đi ngược lại con đường đang đi và lại lao mình vào khu rừng Gaste.
Chàng đi ngựa suốt ngày cho tới lúc mặt trời lặn và thấy trước mặt mình nơi ở của một tu sĩ và một nhà thờ nhỏ. Một dòng suối từ đó chảy ra, tươi mát và trong vắt nhờ một cây to cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời. Dưới gốc cây có một cô gái đang ngồi tay cầm cái đầu lâu của một hiệp sĩ nào đó.
Cô gái này chính là người vua Arthur đã gặp lúc trước. Và cái đầu cô cầm chẳng qua chỉ là đầu hiệp sĩ đen mà vua Arthur đem cho cô.
Nhưng chàng Gauvain không hề biết.
- Chào cô gái xinh tươi, cô cầm một vật kỳ lạ thật đấy.
- Chào chàng hiệp sĩ. Tôi đang cầm chiếc đầu của một hiệp sĩ do vua Arthur đem lại cho tôi.
- Chỉ cần biết nó bị chặt bởi quốc vương tôi đủ để tôi không cần hỏi thêm câu gì nữa, - Gau-vain nói.
Lúc này vị tu sĩ xuất hiện. Gauvain phóng ngựa cả ngày, nay xin được vào nghỉ nhờ. Tu sĩ bằng lòng.
- Chàng đi đâu vậy hỡi chàng hiệp sĩ? - Tu sĩ hỏi khi hai người yên vị trước ngọn lửa ấm áp.
Gauvain kể mục đích chuyến đi của mình.
- Thưa cha, cha có thể hướng dẫn tôi đi đến lâu đài vua Câu Cá được không?
Tu sĩ thở dài bỏ thêm một thanh củi vào ngọn lửa và quay về phía Gauvain:
- Chà, thưa ngài hiệp sĩ, sung sướng thay cho những người phục vụ Đức Vua bởi vì họ xứng đáng được ban thưởng. Được ở dưới mái nhà của Người thật êm đẹp, sống một năm tưởng như mới một tháng! Sở dĩ có hạnh phúc nói trên là.nhờ ở như chiếc bình Graal thiêng liêng, cứ mỗi khi làm lễ thánh trong nhà thờ của lâu đài ấy nó lại hiện ra một lần.
Gọi đến chiếc bình Graal, vị tu sĩ làm dấu thánh giá và nói thêm:
- Tôi phải báo trước để ngài biết: sẽ không có ai chỉ đường cho ngài đến lâu đài của vua Câu Cá cả đâu, chỉ có ý muốn của Chúa Trời chỉ lối đưa đường cho ngài mà thôi.
Nghe thấy vậy Gauvain lấy làm bực mình nhưng hiểu thế nào là sự khôn ngoan, chàng đi ngủ.
Trời vừa sáng chàng đã dậy, vũ trang từ đầu đến chân. Cả cô gái và chàng cùng dự lễ nhà thờ theo lời đề nghị của tu sĩ. Mỗi người cầu nguyện cho công việc riêng của mình.
- Hai vị đi đâu bây giờ? - Tu sĩ hỏi, đưa họ ra tận bìa rừng.
- Về phần tôi, - cô gái nói, - tôi đi đến lâu đài của ẩn sĩ đen để cất cái đầu này. Nhờ đó có thể tôi lấy lại được của cải mà tôi đã bị vũ lực cướp mất.
Cô gái đi ngay, không nói thêm gì nữa.
- Còn con đường của tôi, tuy không may không được vạch ra trên mặt đất nhưng đã được vạch ra trong trí tôi. Con đường đó sẽ đưa tôi đến lâu đài của vua Câu Cá và chiếc bình Graal chứ không đâu khác.
Và Gauvain chào tu sĩ lên đường.
Chàng đi rất lâu, băng qua những khóm cây rậm, cầu Trời dắt dẫn chàng theo đúng hướng.
Bóng tối bắt đầu bao trùm Khu Rừng Gaste thì chàng chạm trán với một người trẻ tuổi tay nắm hàm thiếc của một con tuấn mã.
- Chào chàng trai, - Gauvain nói. - Chàng có biết gần đây có nơi nào nghỉ chân không? Suốt ngày nay tôi băng qua khu rừng này và rất mong tìm được nơi nào nghỉ ngơi một chút.
- Xin chào hiệp sĩ, - chàng trẻ tuổi duyên dáng đáp. - Theo hướng ngài đi thì tôi chỉ biết mỗi lâu đài của Bà Góa Phụ. Nhưng ngài phải gấp lên, còn hai mươi dặm nữa mà trời thì đã tối rồi.
- Cậu cũng đến đó chăng? - Gauvain hỏi. -Tôi sẽ vui lòng cùng đi với cậu.
- Tiếc thay thưa ngài, - chàng trẻ tuổi thở dài. - Trong khi trả thù cho cha tôi đâu được nghỉ ngơi. Cha tôi bị một tên hiệp sĩ hèn hạ giết chết, tên này không hề thách đấu với cha tôi..- Tất nhiên đó là nghĩa vụ của tất cả những người con trai hiếu hạnh và tên hiệp sĩ kia xử sự thật đê tiện. Nhưng cậu có biết hắn ta không?
- Tôi không thấy mặt hắn nhưng tôi biết hắn có một cái khiên màu trắng bạc và màu xanh ở giữa có chữ thập đỏ chót.
Có thể đó là chiếc khiên cô gái trọc đầu vừa cho treo trong lâu đài vua Arthur, nhưng Gauvain chàng không đến đó nên không biết.
Chàng chào người trẻ tuổi theo con đường anh ta chỉ để tới lâu đài Bà Góa Phụ.
Tận tối mịt chàng mới đến bìa rừng và đâm ra một cánh đồng cỏ vô cùng xanh tươi. Chàng phóng ngựa thêm chút nữa, một tòa lâu đài tráng lệ nằm chót vót trên một ngọn đồi hiện ra trước mặt chàng.
Tới chiếc cầu cất chàng nhận ra các cửa lâu đài đều đóng chặt. Chàng ra sức gọi thật to, một lần, hai lần. Cuối cùng một người coi ngựa xuất hiện trên chiếc giá gỗ chìa khỏi lâu đài.
- Ai mà gọi ầm lên thế hả? - ông ta bực tức kêu.
- Tôi là một hiệp sĩ của nhà vua muốn nghỉ nhờ qua đêm. Đón tiếp gì mà kỳ lạ thế! - Gauvain trả lời.
Người coi ngựa thấy Gauvain quần áo sang trọng lại đeo cái khiên trên có gia huy, nhận ra vẻ khinh bỉ của chàng nên vội lúng túng:
- Trời tru đất diệt tôi! Xin ngài thứ lỗi.
Nhưng ngài sẽ hiểu thái độ chúng tôi một khi ở bên trong những bức tường này. Nếu như ngài cho biết quý danh, tôi sẽ xin hạ cầu ngay để mời ngài vào làm khách của chúng tôi.
- Cảm ơn nhiều! - Gauvain nói, nổi giận. -Cứ để tôi vào đã, còn tên tôi, khi nào tôi ra khỏi lâu đài này các người khắc biết.
- Thưa ngài, xin lỗi ngài, nhưng hiện thời chúng tôi đang giao chiến với Đức ông Đầm Lầy, láng giềng của chúng tôi, ông ta muốn xâm chiếm đất đai của Bà Góa Phụ. Con người quỷ quyệt này đã dùng nhiều thủ đoạn vì vậy chúng tôi phải cảnh giác với kẻ ăn xin thảm thương nhất cũng như ngài hiệp sĩ đẹp trai nhất. Quả là một bất hạnh lớn cho chúng tôi, nhưng chúng tôi phải thận trọng.
Gauvain định đi ngược lại con đường đã đi để tìm chỗ nghỉ chân khác thì người coi ngựa giữ chàng lại:
- Xin ngài đừng đi vội! Để tôi vào xin ý kiến Bà Góa Phụ. Chắc bà sẽ mời ngài vào nghỉ thôi..Nhưng để bà ấy tự nói với ngài... Ngài hãy ở lại, tôi xin ra ngay!
Gauvain đang tự hỏi liệu có thể chờ đợi mà không phải xâm phạm tới danh dự mình không thì chàng nhìn thấy một ngôi mộ cực kỳ nguy nga nằm trong khu rừng thưa...
Ta có thể hình dung nỗi lúng túng của anh chàng coi ngựa khi đi tìm bà chủ. Bà đang ở trong một căn buồng, bên lò sưởi, cạnh cô con gái.
- Kẻ hầu hạ thân tín của ta, ngươi muốn gì vậy? - Bà chủ hỏi, ngước lên bộ mặt đầm đìa nước mắt.
- Thưa phu nhân bên ngoài chiếc cầu cất có một trang hiệp sĩ muốn vào trú chân tại nhà ta đêm nay.
- Lại thêm một kẻ mà Đức ông Đầm Lầy đưa đến do mưu toan đen tối. Ngươi còn muốn làm ta đau khổ thêm vì những tin tức như vậy làm gì?
- Thưa bà chủ, hãy cho phép tôi được nghĩ rằng trang hiệp sĩ đó quá quý phái và ăn mặc quá sang trọng để có thể là quân của kẻ tử thù của chúng ta.
Nghe tới đây bà phu nhân cùng cô con gái đứng vụt dậy:
- Hãy nói ta nghe! Chàng có cho biết tên không?
- Thưa bà, chàng không muốn nói tên nhưng bảo với tôi rằng khi chàng đi khỏi lâu đài, ta sẽ biết tên chàng.
Không cần nói thêm vì hai mẹ con bà đã lao vào vòng tay nhau.
- Có nghe thấy không con gái? Không biết chừng con trai ta, anh con cũng nên! Có một người bảo vệ như thế thì chẳng kẻ nào còn có gan thèm muốn lâu đài của ta nữa! Mau mau đưa chàng tới đây!
Ngài Gauvain đang mải ngắm nghía ngôi mộ ở khu rừng trống nên không nghe thấy hai người đàn bà đến gần phía sau chàng.
Nhưng khi người đàn bà xô tới công trình kiến trúc tang tóc kia, bà bỗng thốt lên một lời than vãn não nuột và ngã ngất dưới chân Gauvain đứng sững sờ.
Gauvain vội nâng bà dậy cùng cô con gái và người coi ngựa, cả bốn người theo đường về lâu đài.
- Xin chào mừng ngài đến đây thưa ngài hiệp sĩ, - cô con gái nói, - và xin hãy tha thứ cho mẹ.tôi vì bà cứ tưởng con trai đã trở về. Bởi vậy khi nhìn thấy ngôi mộ vẫn đóng nỗi đau đớn của bà thật là lớn lao. Một vị thánh ở ẩn đã cho chúng tôi biết ngày anh tôi trở về ngôi mộ sẽ mở ra.
Trong lúc đó Bà Góa Phụ đã tỉnh lại vui mừng xiết tay chàng hiệp sĩ.
- Thưa ngài đáng kính, tuy không phải con trai tôi trở về nhưng ít nhất ngài có thể cho tôi biết tin tức con tôi được không?
- Anh ấy tên gì ạ? - Gauvain hỏi.
- Perceval là tên con trai tôi nhận được vào ngày lễ rửa tội của nó. Nó rời lâu đài ra đi từ lúc còn là một thanh niên trẻ măng. Nó cũng đã trở thành một trong các hiệp sĩ dũng cảm nhất.
- Lạy Chúa! - Chàng hiệp sĩ của chúng ta kêu lên. - Không biết sự bất ngờ kỳ lạ nào đã đưa tôi đến nơi này! Hóa ra bà là mẹ của Perceval!
Tôi có được nghe người ta kể về Perceval. Chàng lưu lại triều đình của vua Câu Cá và khi thấy chiếc bình thiêng Graal xuất hiện không mở miệng được, do đó biết bao bất hạnh đã xảy tới cho vua Câu Cá và cho cả vương quốc này.
- Chưa bao giờ có ai xử sự hơn được Perceval đâu! - Bà phu nhân kêu lên bênh vực con.
- Nói thực ra, - Gauvain mạnh mẽ nói, -chính vì vậy mà tôi lên đường, đó là việc mà ai đã là một hiệp sĩ can trường đều phải làm. Cậu thiếu niên chỉ cho tôi đến chỗ bà hẳn có linh cảm. Bởi vì có lẽ chính bà mẹ của Perceval có thể chỉ đường cho tôi đến lâu đài Graal...
Nhưng Bà Góa Phụ làm như không nghe thấy những lời hiệp sĩ nói, vả lại ngay lúc đó đầy tớ bưng ra thịt các thú vật săn được như hươu, dê, lợn lòi, mọi người ngồi vào bàn trước một bữa tiệc linh đình.
Tiệc sắp tàn thì người coi ngựa, kẻ đã đón tiếp Gauvain theo cái cách mà chúng ta vừa thấy, hổn hển bước ra.
- Xin lỗi đã quấy rầy bữa ăn của phu nhân nhưng kẻ thù của chúng ta không chịu ngồi yên.
Tôi vừa được biết sắp có cuộc đấu thương trên mình ngựa diễn ra trên khu đất chúng chiếm của phu nhân. Bọn phản nghịch nói rằng ai thắng trong cuộc đua sẽ được giữ lâu đài của phu nhân trong vòng một năm.
- Nguy cho ta rồi, - bà chủ lâu đài nói. -Các vị có nghe thấy không? Lâu đài này không còn là của tôi nữa rồi, quân phản tặc làm như đây là nhà chúng!.Người đàn bà tội nghiệp ngã vào vòng tay cô con gái và cả hai khóc lóc ầm lên. Cô thiếu nữ quỳ xuống chân Gauvain.
- Thưa ngài, phải chăng quy tắc tuyệt đối của hiệp sĩ đạo là giúp đỡ phụ nữ trong lúc khốn khó? Một hiệp sĩ xứng đáng như ngài, xin hãy bảo vệ chúng tôi làm người anh hùng trong trận đấu thương này, chúng tôi cầu xin ngài!
Gauvain rất bối rối. Chàng không quên lời thề khi vua Arthur phong hiệp sĩ cho chàng, lời thề đó buộc chàng phải bảo vệ người đàn bà góa đang khóc sướt mướt kia cùng với cô con gái.
Nhưng trong lòng chàng một giọng nói bảo chàng phải đi tìm ngay không chậm trễ lâu đài của vua Câu Cá để chiếm lại chiếc bình Graal.
Chàng cảm thấy dù cho mình làm gì thì cũng đều đáng trách cả...
- Thưa ngài, - Bà Góa Phụ nói, đến lượt mình van xin chàng hiệp sĩ. - Ngài hãy là đấu sĩ thắng cuộc, rồi tôi sẽ xin chỉ đường cho ngài tới lâu đài của vua Câu Cá.
Lời hứa này làm chàng hiệp sĩ hết bối rối.
Chàng đồng ý làm hiệp sĩ của hai mẹ con phu nhân, cúi đầu trước họ rồi đi tới nhà thờ dự lễ thánh để tâm hồn mình trong sạch trước khi lên mình ngựa đấu thương.
Trời vừa hửng sáng, hai thằng hầu đánh thức Gauvain dậy, mang vũ khí đến cho chàng, giúp chàng mặc quần áo và dẫn chàng ra đấu trường.
ở đây đã có rất nhiều cờ đuôi nheo cắm trên đầu ngọn giáo và rất nhiều tấm khiên. Bọn hiệp sĩ phản tặc đã có mặt, tung tăng trên mình ngựa, sốt ruột mong tới lúc đánh nhau và dễ dàng xâm chiếm đất đai của người khác...
- Thưa ngài, xin hãy nhìn Đức ông Đầm Lầy, kẻ tử thù của phu nhân chúng tôi. Bên phải hắn là Cahot Tóc Hung, so với các tay vô địch khác thì hắn còn vượt xa.
Chàng hiệp sĩ của chúng ta bèn ném ra mấy lời sau đây:
- Hắn có giỏi đánh kiếm mấy mà phục vụ một mục đích bất lương thì hắn sẽ phải chết, xin cứ tin tôi như vậy...
Không chờ đợi gì nữa, vị cháu vua Arthur lao vào trận đấu, chàng thông báo to lên tên mình và ý chí mình quyết bảo vệ Bà Góa Phụ và con gái bà.
Chàng vừa xông ra thì năm tay hiệp sĩ xúm lại quanh chàng. Gauvain bắt đầu trận chiến. Cú sốc khá mạnh, trường đấu chẳng mấy chốc vang ầm ầm tiếng những ngọn thương bị gãy. Các đấu sĩ xuống ngựa, tuốt gươm trần. Chỉ một đợt tấn công của Gauvain khiến ba cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất. Hai kẻ thù còn lại một tay bị loại khỏi vòng chiến đấu còn tay kia, bị mũi kiếm của Gauvain kề cổ, xin hàng.
Lúc này chàng hiệp sĩ của chúng ta xông tới Cahot Tóc Hung. Nhưng địch thủ này rất đáng gờm, ngày đã tàn mà trận đấu vẫn bất phân thắng bại. Tuy nhiên lòng dũng cảm của Gauvain đã thắng, chàng phi ngựa một vòng quanh trường đấu đến trước mặt Quả Phụ phu nhân, ném chiếc đầu tên cao lớn tóc hung xuống chân bà.
- Thực ra cái được thua của trận chiến đã quá rõ. - Bà phu nhân nói. - Tôi không thấy ai ở đây có thể nghi ngờ chiến thắng này! Thế là tôi được làm chủ lâu đài này trong một năm!
Đức ông Đầm Lầy đâu có chờ đợi chuyện này. Thấy các nhà vô địch của mình bị đánh bại bởi một hiệp sĩ không ai thắng nổi mà lại không ai biết tới như thế, hắn trở về vùng đất của mình và không chịu sớm rời bỏ đất đai ấy.
Còn Gauvain, phu nhân Góa Bụa và con gái thì trở về lâu đài, họ được đón tiếp nồng nhiệt.
Lễ hội, tiệc tùng kéo dài nhiều ngày để ăn mừng vinh dự của con người bằng lưỡi kiếm và mũi thương của mình đã đánh lui được hiểm nguy.
Nhưng trong những ngày lành tháng tốt ấy, Gauvain không lúc nào yên lòng. Chàng cảm thấy mình quá chậm trễ, cần phải lên đường đi tìm chiếc bình Graal ngay. Vì vậy vào một ngày đẹp trời chàng vũ trang đầy đủ ra mắt phu nhân Góa Bụa:
- Thưa bà kính mến, việc đi tìm chiếc bình thiêng liêng đòi hỏi tôi phải ra đi. Tôi đến bà để xin bà giữ lời hứa, vui lòng chỉ đường cho tôi tới lâu đài của vua Câu Cá.
Phu nhân và con gái rất buồn trước sự ra đi của chàng, nước mắt họ tuôn rơi mong giữ được chàng lại. Nhưng họ cũng biết chàng đã quyết tâm. Vì vậy họ tiễn chàng ra cổng lâu đài. ở đây phu nhân chỉ cho chàng hướng con đường đi.
- Xin tạm biệt ngài hiệp sĩ, mong Trời phù hộ cho ngài. Mong ngài thành công trong sự nghiệp mà bao con người dũng cảm đã thất bại!
Người anh hùng của chúng ta quay lại từ biệt một lần nữa. Rồi chàng thúc ngựa lao về phía chân trời..Sau khi phóng ngựa nhiều ngày, qua nhiều thung lũng và rừng sâu, Gauvain tới một lâu đài lộng lẫy. Một hiệp sĩ đã già từ đó đi ra ngoài để tiêu khiển, trên nắm tay đậu một con chim cắt. Hai người chào hỏi nhau, Gauvain hỏi thăm ông chủ lâu đài nơi ấy là nơi nào.
- Lâu đài này thuộc về cô chủ tôi, nàng Trinh Nữ Kiêu Ngạo. Không bao giờ nàng thèm hỏi tên ai, cũng không bao giờ bằng lòng lấy ai. Các hiệp sĩ xuất thân từ gia đình danh giá nhất hỏi nàng nàng đều gạt đi hết, khẳng định chỉ hiệp sĩ dũng cảm nhất trên đời này mới xứng với nàng.
Cho đến giờ này nàng vẫn chờ...
- Thật là một cô gái đòi hỏi quá nhiều. -Gauvain mỉm cười nói có chút nhạo báng.
- Nếu ngài muốn, thưa hiệp sĩ, tôi sẽ đưa ngài tới cô chủ tôi và đêm nay ngài sẽ là khách của chúng tôi. - ông già nói.
Gauvain bằng lòng. Chàng được đưa đến một gian phòng trên mặt sàn rải rác những tấm lông thú dày và trên tường treo những tấm vải dày màu tím.
Gauvain vừa ngồi xuống đã vội đứng lên vì Nàng Trinh Nữ Kiêu Ngạo bước ra đi tới chỗ chàng. Nàng đẹp đến nỗi Gauvain hiểu ngay là chỉ hiệp sĩ xuất sắc nhất mới xứng đôi vừa lứa với nàng.
- Thưa phu nhân, cầu chúc nàng chỉ gặp những điều tốt đẹp!
- Thưa ngài hiệp sĩ, xin chào đón ngài. - Cô gái đáp lại. - Tôi xin đưa ngài tới phòng ngài.
Nhưng trước hết ngài có muốn thăm nhà thờ của tôi không?
- Còn gì sung sướng hơn. - Gauvain lịch sự trả lời.
Cô gái vạch một tấm trướng phủ tường để lộ ra lối vào một hành lang dài. Gauvain đi theo nàng. Một cửa... rồi hai cửa... lại một cánh cửa nữa, họ vào đến nhà thờ, một nhà thờ khiến Gau-vain phải tự nhủ sự huy hoàng của nó làm lu mờ hoàn toàn nhà thờ lâu đài Camelot của Đức Vua.
Chàng nhận thấy ở giữa có bốn ngôi mộ xây bằng đá hoa cương tinh xảo nhất. Bên phải có ba hốc tường nổi bật lên nhờ những viên ngọc và những chiếc lá bằng vàng. Một mùi hương ngào ngạt tỏa ra.
- Hiệp sĩ, ngài thấy chăng ba ngôi mộ?
- Nhất định rồi, vẻ lộng lẫy của chúng không thể làm ai bỏ qua được..- Ba ngôi mộ là dành cho ba hiệp sĩ xuất sắc hơn hết ở trên đời này, - nàng Trinh Nữ nói, -ngôi mộ thứ tư là của tôi. Một trong ba hiệp sĩ ấy tên là Gauvain, người thứ hai là Lancelot du Lac, còn người thứ ba có tên Perceval.
Nghe nói đến tên mình và tên hai người bạn quý yêu của mình, chàng Perceval khó lòng nén nổi một cử chỉ sửng sốt.
- Và bây giờ, - cô gái nói, - xin ngài hãy xem tôi sẽ làm thế nào với họ một khi họ ở trong nhà này.
Nàng đưa tay với một cái chốt trên tường nơi có đục mấy cái hốc, kéo một cái, thế là một lưỡi dao sắc như lưỡi dao cạo rơi xuống kêu loảng xoảng, đồng thời ba hốc tường đóng lại.
- Đó, tôi sẽ cắt thủ cấp họ bằng lưỡi dao đó trong khi họ quỳ trước các thánh tích đặt trong hốc tường. Thây họ thì tôi chôn dưới mấy ngôi mộ này. Bởi vì tôi không thể có hạnh phúc với họ khi họ sống - cả ba đều bận đi tìm chiếc bình Graal mà - thì tôi hạnh phúc với cái chết của họ vậy. Rồi đến lúc Trời đã định, tôi sẽ theo họ nằm trong cái quách thứ tư.
Những lời nói trên làm Gauvain rơi vào nỗi lúng túng không tả xiết. Chàng như đi trong mộng khi theo nàng Trinh Nữ trở vào phòng tiệc.
Cô gái đối xử với Gauvain vô cùng trân trọng, đặt chàng ngồi giữa rất nhiều hiệp sĩ có mặt bên bàn tiệc. Giống như cô chủ mình chẳng ai hỏi tên chàng cả... Và thật là may mắn, vì chuyện trò với họ Gauvain hiểu ngay họ chỉ có mỗi một nhiệm vụ là coi sóc khu vườn sao cho một trong ba hiệp sĩ ám ảnh tâm trí nàng Trinh Nữ đi qua thì bắt lấy và giao cho nàng.
Gauvain qua đêm trong lâu đài nàng Trinh Nữ Kiêu Ngạo. Sáng sau nai nịt xong chàng chia tay nàng cùng các hiệp sĩ của nàng và ra khỏi lâu đài không bao giờ muốn trở lại nữa.
Một giờ trôi qua. Tới góc một con đường nhỏ chàng chạm trán với hai chàng hiệp sĩ xông ngựa ra ngăn chàng lại.
Cả hai kêu lên:
- Xin ngài hãy dừng lại và cho chúng tôi biết tên không được dối trá.
- Tôi không bao giờ giấu tên khi người ta hỏi mình. Tôi là Gauvain, cháu Đức vua Arthur.
- Thưa ngài Gauvain, - hai hiệp sĩ kia reo to, - nếu đúng như vậy xin ngài hãy theo chúng tôi.về với cô gái tha thiết được gặp ngài nhất! Lâu đài của cô ở gần ngay đây thôi.
- Xin cảm ơn các vị nhiều, - Gauvain trả lời.
- Tôi vừa ở đó ra và biết quá rõ về số phận mà cô trinh nữ đó đã dành cho con người có tên Gauvain. Xin các vị hãy tránh ra để tôi đi theo con đường của tôi.
- Vậy thì thưa ngài, chúng tôi sẽ buộc ngài phải đi theo chúng tôi.
Hai hiệp sĩ lao vào Gauvain và nắm lấy cương con ngựa của chàng. Chàng hiệp sĩ của chúng ta rút kiếm chém đứt ngay cánh tay một trong hai người vì chàng quá tức giận. Thấy bạn mình như vậy tên hèn thứ hai vội buông tay ra chạy trốn về phía lâu đài nàng Trinh Nữ Kiêu Ngạo. Chắc hẳn nàng sẽ căm tức đến uất nghẹn khi biết rằng một trong những hiệp sĩ mà nàng định cho an nghỉ giữa những bức tường của nhà nàng...