watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Hoa Bất Tử-Chương 10 - tác giả Võ Nghiêm Dung Võ Nghiêm Dung

Võ Nghiêm Dung

Chương 10

Tác giả: Võ Nghiêm Dung

– Hiếu!
Bà Hiển giận dữ hét lên:
– Mẹ từng nói với con là mẹ không bằng lòng cho con với Cát Tường, vậy mà con vẫn đi Huế gặp nó và bây giờ còn đi lo thủ tục đăng ký kết hôn nữa.
Con có còn xem mẹ là mẹ của con không?
Không chút sợ hãi, Hiếu điềm đạm:
– Con yêu Cát Tường. Cát Tường đã là vợ của con. Mẹ muốn con của mẹ là tên sở khanh giống như Lập Quân vậy sao?
– Nhưng mà con cưới ai cũng được, với nó thì không.
– Con van mẹ, xin mẹ đừng có thành kiến với Cát Tường. Cát Tường có gì xấu đâu.
– Nhưng mà mẹ không thích nó.
Nãy giờ ngồi im, bây giờ ông Hiển mới khó chịu xen vào:
– Tôi hỏi bà, thằng Hiếu cưới vợ hay là bà cưới vợ?
– Nó cưới vợ, tôi cưới dâu. Nó cưới ai cũng được, còn Cát Tường thì không.
Thúy Hòa cũng xen vào cất lời:
– Con cũng vậy, con không đồng ý cho Cát Tường làm chị dâu của con.
Ông Hiển quay lại quắc mắt:
– Mày không có tư cách gì xen vào cả, hãy im mồm! Mẹ con mày đố kỵ vì Cát Tường thông minh, xinh đẹp. Có thể nói quan niệm “cái nết đánh chết cái đẹp” là xưa cũ, nhưng mà mày chẳng có cái gì cả. Sao không tự suy xét lại bản thân mình xem, đã làm gì cho cha mẹ nhờ chưa, hay là chỉ biết làm cho cha mẹ mày buồn phiền?
Bị mắng, Thúy Hòa cụp mắt xuống, cô vùng vằng:
– Ba thì lúc nào cũng bênh nó.
– Tao không bênh ai, tao nói theo lẽ công bằng.
Ông quay sang bà:
– Còn bà nữa, nên công bằng đi! Thằng Hiếu lấy vợ là cho nó, hãy tôn trọng sự lựa chọn của nó! Hay là bà lại muốn nó đi Thái Lan ở luôn bên đó, bà mới vừa lòng?
Đang ồn ào, bà Hiển xìu xuống ngay. Thật ra, bây giờ bà cũng đâu có phản đối quyết liệt nữa, vì cứ vài hôm là Cát Tường đến dúi tiền vào tay bà. Bây giờ bà ngồi không hưởng phước, và nếu như Thúy Hòa không xài phá, bà cứ yên tâm hưởng thụ.
Hiếu ngồi xuống bên mẹ, ôm vai bà:
– Mẹ hãy chấp nhận cho con cưới Cát Tường. Cô ấy ... sắp cho mẹ đứa cháu nội, dầu gì cũng là máu thịt của con.
Bà Hiển há hốc mồm:
– Cái gì! Mày nói Cát Tường có thai?
– Dạ, mới đi khám chiều hôm qua, thai được bốn tuần rồi mẹ ạ.
Ông Hiển vui mừng hỏi dồn:
– Ba sắp làm ông nội rồi hả Hiếu?
– Dạ.
– Vậy thì tổ chức đám cưới mau lên, con ạ. Ba chọn ngày cho!
Hiếu mừng rỡ:
– Cám ơn ba.
Thúy Hòa đứng lên bỏ đi. Cô biết mình có thích hay không thích Cát Tường cũng vậy thôi. Cô ganh tỵ với Cát Tường tất cả:
sắc đẹp, danh vọng và tình yêu.
Cát Tường chọn anh Hiếu của cô chứ không chọn Lập Quân, anh chàng đó vẫn như con bướm đa tình đi hút nhụy hoa rồi ruồng bỏ. Cô làm vợ anh ta sẽ khổ một đời. Tuy nhiên, con tim lại có những lý lẽ riêng của nó. Anh ta là người đàn ông đầu tiên trong đời cô, chỉ cho cô toàn đau khổ. Sự thất bại trong tình yêu đã biến cô thành một con sâu rượu, chỉ có rượu mới giúp cô vơi được nỗi buồn mà thôi.
Thúy Hòa lại đến quán rượu, cô gọi rượu ngồi uống một mình.
Ai cho tôi tình yêu để làm duyên nụ cười.
Tôi xin dâng tình yêu trọn đời ...
Nhưng biết chỉ là mơ nên lòng nức nở ...
– Thúy Hòa! Đừng uống nữa!
Ngọc Bích giữ tay Thúy Hòa lại:
– Hòa định đốt cháy cuộc đời mình cho đến bao giờ đây?
Thúy Hòa nhìn lên, cô khó chịu hất tay Ngọc Bích ra:
– Việc gì đến cậu?
– Mình chỉ thấy tiếc cho Hòa thôi. Sao lại vì một kẻ không ra gì mà hủy hoại cuộc đời mình? Cậu suy nghĩ lại xem, Lập Quân có đáng cho cậu quên thân mình không? Anh ta đẹp trai, có địa vị đấy, nhưng đâu phải vì thất vọng tình cảm mà anh ta tự cho mình cái quyền xem rẻ tình cảm. Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại xem, Lập Quân đã yêu cậu bao giờ chưa, hay là vì anh ta chỉ lợi dụng cậu? Chớ mình thì sáng mắt rồi, may là anh ta muốn dùng mình làm con cờ phá hoại tình cảm của Cát Tường với anh Hiếu mà không được, chớ nếu không ...
Thúy Hòa châm biếm:
– Cậu yêu anh trai của tôi, sao cậu lại có thể quân tử như thế? Người ta thường bảo làm kẻ tiểu nhân còn hơn làm quân tử dại.
Ngọc Bích phì cười:
– Cậu thiệt ... Khôn hay dại gì chỗ này? Anh Hiếu đâu có yêu mình, mình có phá hoại họ, có thể họ sẽ xa nhau, nhưng một tình yêu giành giật, mình không thích.
– Được, cậu là người tốt, hãy tìm người tốt mà chơi. Còn mình, có lẽ cũng đã hết yêu Lập Quân rồi, nhưng trong lòng không thể không nhớ, nhớ để mà đau, mà căm hận, cậu hiểu không?
– Cậu hận anh ta thì cậu làm gì được anh ta? Giết anh ta, cậu sẽ đi tù. Tội gì làm hỏng cuộc đời mình. Xin cậu đi, đừng có ngốc quá. Cậu đã một lần tự tử, mà nào anh ta có cảm động chút nào đâu.
Tim Thúy Hòa thắt lại, nhớ đến những ngày đau khổ ấy. Cô căm hận Lập Quân. Phải, nếu như cô chết đi, anh ta vẫn nhởn nhơ như con bướm bay đi tìm những bông hoa hương sắc khác, cô không có cái gì của anh ta nữa cả. Cô chỉ là một thứ để cho anh ta lợi dụng và khi chán chê, mang ném bỏ đi.
Ngọc Bích ôm qua vai Thúy Hòa:
– Cậu đã yêu lầm, hãy quên anh ta đi, rồi cậu sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng.
Cậu có làm gì anh ta đi nữa, người đâu khổ nhất sẽ là cha mẹ cậu.
Thúy Hòa mủi lòng, ngả vào vai bạn:
– Anh trai mình và Cát Tường sắp cưới nhau, cậu không đau lòng sao?
Ngọc Bích cười buồn:
– Có. Nhưng anh Hiếu nào có yêu mình. Cậu hãy nghĩ xem nào, vạn vật còn có thay đổi, huống chi lòng người. Mình sẽ quên và tìm một người yêu mình thật sự. Tình yêu là một sự hòa hợp giữa hai tâm hồn, cũng có khi hạnh phúc của anh Hai cậu là hạnh phúc của mình. Yêu một người nào đó là mong muốn người đó hạnh phúc.
– Cậu nghĩ như vậy nên cậu đứng vững được. Còn mình, tiếc là mình không được như cậu.
– Cậu phải cứng rắn và chính mình cứu lấy mình chớ, phải không?
Đôi bạn nhìn nhau cười. Cuộc nói chuyện ít nhiều cho Thúy Hòa suy nghĩ chín chắn hơn. Cô quả thật là khờ dại, tự mình làm hỏng cuộc đời mình. Lập Quân không là “cái thá” gì cả. Cô vỗ bàn, cương quyết:
– Mình sẽ quên. Mình sẽ quên. Mình sẽ xin đi làm.
Thúy Hòa cười trong nước mắt, cô hiểu vết thương lòng quá lớn, chẳng dễ dàng để quên.
Bà Nguyệt giận dỗi quay đi:
– Con đã quyết định làm đám cưới với nó, dì còn nói gì nữa mà nói. Thật ra, dì chỉ là mẹ kế của con chứ đâu phải mẹ ruột. Con không ưng thằng Quân là tại nó bê bối.
Cát Tường cúi đầu:
– Con đã có thai rồi dì, cho nên con sẽ làm đám cưới gấp. Cưới nhau xong, tụi con cũng sẽ ở riêng. Tuy nhiên, con hứa sẽ luôn về thăm ba con. Nhờ dì chăm sóc giùm cho ba con.
Rồi Cát Tường quay sang ôm cánh tay cha:
– Ba! Chắc là ba không buồn con, phải không ba? Con cũng bước qua hai mươi lăm tuổi rồi. Anh Hiếu tuy không giàu có, song anh ấy biết lo cho con.
Ông Bằng gật đầu:
– Thôi, con hạnh phúc là ba mừng rồi. Chừng nào con đám cưới?
– Dạ, tháng sau.
– Có cần gì nói ba giúp cho.
– Dạ.
Cát Tường vui mừng đứng lên. Nhưng vừa đi lên cầu thì chạm mặt Lập Quân, Cát Tường đứng lại, cô hỏi cho có hỏi:
– Hôm nay anh không đi đâu sao?
– Không.
Mặt Lập Quân lầm lì:
– Em xem chuyện lập gia đình, có con quan trọng hơn sự nghiệp em đang có.
Em sẽ mất tất cả nếu như em lấy chồng đó.
Cát Tường lắc đầu:
– Em nói rồi, sau bộ phim này em sẽ giải nghệ. Em muốn được lo cho anh Hiếu và con của em. Em từng thiếu thốn tình mẫu tử cho nên em muốn con em được có cha có mẹ đàng hoàng.
– Vậy thì anh chúc mừng em được nhiều hạnh phúc.
– Cám ơn anh.
Lập Quân chua chát:
– Anh không ngờ có một ngày anh cay đắng nhìn em lên xe hoa. Tại sao vậy? Em từng căm ghét anh ta, cái thằng đường côn ngang ngược ấy, nó có cái gì hơn anh?
Cát Tường van lơn:
– Anh đừng nói như vậy mà.
– Tại sao không! Em có biết vì sao anh sống sa đọa không? Vì em, vì em đó!
– Anh không thể đổ lỗi cho em. Anh cũng nên dừng bước lại đi, anh cứ như bướm hút nhụy hoa rồi bay đi, ruồng rẫy người ta, ác lắm anh ạ. Và nếu như em có yêu anh đi nữa, em cũng khó lòng tha thứ cho một người ăn chơi trác táng như anh.
Cát Tường bỏ vào phòng, đóng cửa lại. Lập Quân tức giận nhìn theo. Anh muốn hét to lên hay đập phá cho tan tành.
Hiếu! Rồi tao sẽ cho mày ăn không ngon mà ngủ cũng không yên.
Trong đầu Lập Quân nghĩ đến chuyện đi tìm Thúy Hòa. Chỉ cần anh xuất hiện và giơ tay ra, cô ta sẽ ngã vào lòng anh vô điều kiện. Anh sẽ vờn cô ta như mèo vờn chuột, cho con chuột xây xẩm mặt mày rồi mới từ từ xé xác con chuột ra để ăn một bữa tiệc no nê ...
Còi hụ tan tầm, công nhân nhà máy tan ca cùng túa ra ngoài. Thúy Hòa không vội vã mấy, cô có ai đâu để mà hẹn hò.
Vừa từ nhà máy đi ra, Thúy Hòa đứng sựng lại, vì Lập Quân đang ngồi trên chiếc xe hơi mui trần. Anh mỉm cười bước xuống xe, đi lại gần cô.
Thúy Hòa cắn nhẹ môi:
– Làn gió nào đã xui anh đi tìm em vậy?
– Vì anh nghĩ trên đời này, chưa có người con gái nào dám vì anh tự tự như em.
Thúy Hòa lạnh nhạt:
– Sau lần chết hụt ấy, em biết khôn rồi, không dại khờ nữa. Không ngờ mãi đến gần cả năm anh mới đi tìm em. Nhưng mà em không xúc động đâu.
– Anh biết là em giận anh, nhưng mà nói thật, bỗng dưng anh thấy mình yêu em và cần em.
– Cám ơn. Nhưng bây giờ em chỉ xin hai chữ “bình yên” mà thôi. Anh làm ơn tránh ra đi.
Mặc cho Thúy Hòa lạnh nhạt, Lập Quân vẫn ngọt ngào:
– Em vẫn còn giận anh sao?
– Em không giận anh, vì có thời gian em đã đắm chìm trong đau khổ, mượn rượu để quên. Nhưng rồi em kịp tỉnh ra, nếu như em chết, anh cũng đâu có mềm lòng. Và em làm lại cuộc đời, đi tìm việc làm.
Thúy Hòa mai mỉa:
– Cát Tường đã là vợ của anh hai em, cho nên anh lại muốn đến với em, làm cho em đau khổ, đẻ ba mẹ em và anh Hiếu phải buồn chứ gì? Anh ác như quỷ, coi chừng chết xuống địa ngục, quỷ sứ cắt anh ra làm hai nấu dầu đó.
Lập Quân bật cười:
– Lúc này mồm mép em dữ thật. Nhưng anh không vì sự chua ngoa đanh đá của em mà lùi bước. Hôm nay em biết tại sao anh đi tìm em không? Anh vừa chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của em. Anh có quà cho em đấy.
Thúy Hòa hoang mang. Cô không hiếu lòng dạ Lập Quân ra sao nữa. Anh ta cần gì ở cô? Anh ta đã làm đư trách để tách rời anh trai của cô, nhưng cuối cùng họ vẫn với nhau, sắp cưới nhau. Và Cát Tường sắp làm mẹ nữa. Sau đám cưới, Cát Tường không đi đóng phim nữa. nhưng dù sao Thúy Hòa vẫn cảm động, là Lập Quân nhớ đến ngày sinh nhật của cô. Cô để Lập Quân lôi mình lên xe với một tâm trạng tràn ngập cảm xúc. Dù căm hận Quân song cô vẫn yêu anh.
Lập Quân mở trong ngăn hộc xe, có một hộp nữ trang, anh lấy ra sợi dây chuyền bạch kim xinh xắn:
– Tặng em, kỉ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của em. Anh đeo vào cho em nhé.
Lập Quân xích lại gần, anh ta âu yếu đeo vào cổ cho Thúy Hòa, rồi hôn vào gáy cô.
– Chúc em sinh nhật vui vẻ.
Thúy Hòa bàng hoàng như trong mơ:
– Anh Quân! Em không thể hiểu nổi, tại sao anh lại tử tế với em?
– Rồi em sẽ biết. Lúc nãy anh chẳng nói ăn chơi nhiều nhưng cũng có lúc phải dừng lại, và khi dừng lại anh sẽ chọn người con gái yêu anh nhất và vì anh nhất.
Thúy Hòa ngất ngay với hạnh phúc mới. Cô có nằm mơ không? Cô bối rối:
– Nhưng mà hôm nay em không định ăn mừng sinh nhật của mình, nên em ăn mặc tuềnh toàng quá.
– Có sao đâu! Dù em đẹp hay xấu anh vẫn chọn em mà.
Nâng mặt Thúy Hòa lên, Lập Quân hôn cô. Dư vị của nụ hôn say đắm đẩy Thúy Hòa về vùng kỷ niệm. Chưa bao giờ Lập Quân tử tế với cô, sao hôm nay anh lại nghĩ đến cô. Thúy Hòa cảm động đến rơi nước mắt. Cô đáp lại nụ hôn của anh bằng tất cả tình yêu đắm say của mình.
– Bao giờ mình đi ăn nghen em. Sau đó, chúng ta đi khiêu vũ.
Lập Quân buông Thúy Hòa ra. Cô không thấy trên môi anh nở một nụ cười ác độc ...
Men rượu say nồng và vòng tay ấm áp, vòng tay mà Thúy Hòa ngỡ là suốt đời cô không có được nữa.
– Thúy Hòa! Mình về phòng đi nghen em!
Giọng Thúy Hòa nhừa nhựa:
– Ừ. Em say rồi, em nhảy hết nổi rồi, anh Quân ơi!
– Em đi nổi không, anh bế em.
Thúy Hòa lả trong vòng tay Quân, cô quá say để nhận ra sự thật. Lập Quân đưa cô vào phòng khách sạn, anh ta cùng vào những không phải để cùng lên đỉnh Vũ sơn với Thúy Hòa, mà đặt máy camera, anh ta thận trọng quay từng thước phim giữa một tên được anh ta thêu ân ái với Thúy Hòa ...
Thúy Hòa tỉnh lại, cảm giác lạnh và trống trải khiến cô mở mắt ra và vụt giật mình hốt hoảng. Quần áo của cô vứt bừa bãi dưới nền gạch, còn cô không mặc gì cả.
Lập Quân! Anh đâu rồi? Bàn tay Thúy Hòa chạm lên cổ, sợi dây chuyền bạch kim trên cổ cô là sự thật, không phải mơ. Đêm qua cô uống rượu với anh và hai người đã khiêu vũ thật tình tứ. Anh bế cô lên và lại cho cô cảm giác say đắm như anh đã từng cho cô ...
Trỗi dậy, Thúy Hòa gọi khẽ:
– Lập Quân! Anh đâu rồi?
Đẩy cửa phòng toa-let. Không có ai. Thúy Hòa đứng tần ngần. Có lý nào anh lại bỏ cô một mình trong khách sạn như thế này. Thúy Hòa mặc lại quần áo, cô ngồi đợi Lập Quân cho đến sáu giờ sáng. Không thấy anh, Thúy Hòa đành đi xuống quầy tiếp tân:
– Cô ơi! Phòng số hai, lầu một, ông Lập Quân có nhắn gì không?
– À, có! Ông ấy bảo có việc cần nên đã đi về. Bảo chị cứ về không cần chờ ông ấy.
– Ông ấy về khi nào vậy?
– Hình như là lúc hai, ba giờ sáng gì đó.
Thúy Hòa đứng lựng khựng, song cũng cám ơn cô tiếp tân rồi đi ra khỏi khách sạn. Cô thầm nghĩ thái độ của Lập Quân, cô không hiểu nổi hành động của anh.
Nhưng Thúy Hòa không cần phải suy nghĩ lâu ...
Vừa thấy Thúy Hòa, đám đông đang bàn tán im bặt và nhìn cô với cái nhìn kỳ lạ. Ban đầu, Thúy Hòa không chú ý mấy. Sau đó cô bắt đầu suy nghĩ.
Chuyện gì vậy?
– Thúy Hòa! Văn phòng giám đốc có lệnh cho mời cậu.
Thúy Hòa nhíu mày:
– Chuyện gì vậy?
– Cậu lên khắt biết!
Thúy Hòa hồi hộp đi lên văn phòng, vị giám đốc nữ mời cô ngồi.
– Cô biết chuyện gì rồi chứ?
Thúy Hòa ngơ ngác:
– Dạ, là chuyện gì ạ?
– Cô không biết hay là giả vờ vậy?
– Tôi thật không biết.
Vị giám đốc mở máy vi tính và bấm vào cổng Internet Explorer, màn hình hiện lên ngay ...
Thúy Hòa chết sững. Là gương mặt của cô đờ đẫn say mê, một con người thật không mảnh vải che thân. Cô và một gã đàn ông đang ân ái với nhau, không phải Lập Quân. Thúy Hòa đổ xuống như cây chuối bị đốn gốc. Cô hiểu tại sao mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ dị và tại sao Lập Quân bỗng dưng tử tế với cô.
Vị giám đốc tắt máy, nghiêm mặt:
– Dù là cô bị lừa hay vì tiền mà đóng phim sex, để người ta tung lên mạng, công ty vẫn phải buộc lòng cho cô thôi việc. Cô hiểu rồi chứ?
Thúy Hòa cố ghìm dòng nước mắt:
– Vâng.
Đứng lên, Thúy Hòa rời phòng. Cô không còn biết mình nghĩ gì nữa, mọi suy nghĩ cô đặc lại, chỉ còn là một sự nhục nhã, mà Thúy Hòa hiểu chỉ có cái chết mới thoát ra được.
Cát Tường đẩy mạnh cửa phòng Lập Quân. Cánh cửa bị mở mạnh va vào vách tường tưởng chừng sập cả căn nhà. Lập Quân ngước lên:
– Em làm gì giận dữ vậy?
Cát Tường quắc mắt:
– Anh còn dám hỏi nữa hả? Tôi đã biết anh là người bán những hình ảnh dâm ô lên trên mạng. Tại sao anh nỡ làm như vậy? Anh biết Thúy Hòa yêu anh mà.
Anh không yêu chị ấy thì thôi, sao anh lại đi hại chỉ?
Cát Tường nghẹn ngào nhìn Lập Quân, một Lập Quân mà cô xem như một người anh, cho cô tựa nương vào những năm qua thật sự đã mất.
Lập Quân lạnh lùng:
– Em hỏi anh tại sao ư? Em nhớ chúng ta từng yêu nhau, cuộc tình của chúng ta đang tốt đẹp, thì hắn mượn rượu để chiếm đoạt em, và rồi em cứ lạnh lùng từ khước anh. Anh đợi mấy năm dài thì đùng một cái, hắn trở về. Sao hắn không chết mất xác đi. Em và hắn tái hợp lại, thậm chí em còn sắp sinh con cho hắn.
Anh trả thù, đòi lại sự công bằng đấy. Hắn lấy mất người anh yêu, anh làm cho gia đình hắn phải xấu hổ nhục nhã.
Cát Tường kêu lên:
– Anh điên rồi! Anh có nghĩ là khi anh luôn miệng nói yêu em, chờ em và muốn cưới em làm vợ, thì anh lại hết cô này đến cô khác. Em có thể làm vợ một người đàn ông không chung thủy, có cuộc sống sa đọa như vậy sao?
– Anh là đàn ông, là nghệ sĩ ...
– Anh đừng tự gán cho mình cái danh nghĩa ấy rồi sống vô đạo đức tha hóa.
Nếu anh không chung sống với chị Thúy Hòa, có khi em cảm động vì tình yêu anh dành cho em. Không, anh không hề yêu em, anh chủ muốn thỏa mãn tự ái của anh. Có bao nhiêu cô gái quỵ lụy anh, nhưng anh vẫn không chiếm được em. Anh chỉ yêu cái tôi của anh, không ai yêu mà lại gây đau khổ cho người mình yêu cả.
– Em đến để làm gì đây? Mắng anh à? Anh không giận em đâu, mà anh đang quá vui. Giờ này, hẳn thằng Hiếu đang tức điên cuồng. Anh vui quá là vui ...
– Phải, mày cứ vui đi!
Như một cơn lốc dữ tợn, Hiếu lao vào phòng, anh phóng đến chộp cổ Lập Quân, những cú đấm như trời giáng vào mặt Lập Quân.
– Đồ khốn kiếp! Mày từng hại em tao, rồi hại Ngọc Bích, tao im lặng. Nhưng bây giờ tao không thể nào im lặng được nữa.
Những cú đấm hằn học giận dữ tới tấp vào mặt và người Lập Quân. Lập Quân rú lên, anh ta cố gượng chống lại. Lúc này, Hiếu như con mãnh hổ nổi điên, cứ trút những cú đấm giận dữ xuống. Máu mũi, máu miệng Lập Quân trào ra ...
Cát Tường kêu lên kinh hoàng:
– Đừng, anh Hiếu ơi! Đừng đánh nữa!
Toán bảo vệ kéo vào, phải vất vả lắm họ mới giữ Hiếu lại được, khi Lập Quân đã mềm oặt vì những đòn căm hận ... anh ta nằm gục xuống trên nền gạch.
Công an đến áp giải Hiếu đi. Cát Tường khóc òa lên ...
Thúy Hòa tỉnh lại, cô lại thoát chết lần thứ hai. Hai mươi viên thuốc ngủ không giúp cô rũ bỏ được cuộc đời.
– Chị tỉnh rồi hả Hòa? Chị nghe trong người như thế nào rồi?
Thúy Hòa khép mắt để cho dòng nước mắt tràn ra trên má:
– Sao lại cứu tôi, tôi muốn chết kia mà.
Cát Tường cầm tay Thúy Hòa siết nhẹ:
– Chị chết đã đành phận chị, nhưng còn ba mẹ sẽ như thế nào đây? Ba mẹ đều già hết rồi, chị nỡ để “tre già khóc măng non” hay sao?
Thúy Hòa sụt sùi:
– Nhưng chị nhục quá. Đi đâu, chị cũng thấy người ta nhìn mình chê cười.
– Có ai cười được lâu hả chị? Rồi họ cũng sẽ quên. Chị uống sữa nghe?
– À ... anh Hiếu đâu không thấy hả Cát Tường?
Ông Hiển giận dữ:
– Con còn hỏi nữa, vì chuyện của con mà anh Hai con tức giận đánh thằng khốn nạn ấy một trận, nó bị người ta nhốt tù rồi.
Thúy Hòa sửng sốt. Cô bật khóc:
– Con có tội, sao không để cho con chết đi. Có như vậy mới vừa cái tội của con.
– Anh Hiếu sẽ không sao đâu chị ạ. Ảnh đánh anh Quân mang thương tích thật nhưng là có nguyên nhân. Sáng nay, cơ quan công an cũng đã bắt giam anh Quân về tội phát hành văn hóa đồi trụy.
Cát Tường nhẹ nhàng khuyên Thúy Hòa. Còn Thúy Hòa, cô không thể nào tha thứ cho mình được. Một lần nữa, cô lại để cho tình cảm lấn áp lý trí, để cho Quân lợi dụng cô. Bài học thật cay đắng. Tình yêu cũng chết hẳn trong lòng cô.
Yêu làm sao được nữa một người đã tàn nhẫn chà đạp mình. Lập Quân có thể bị đi tù một, hai năm, ba năm hay năm năm gì đó, danh vọng hay sự nghiệp của anh ta bị chính anh ta bôi bẩn và chính cô cũng bị anh ta bôi bẩn. Cả đời của cô sẽ khó mà quên được cái dấu ấn nhục nhã này, nó sẽ theo cô suốt cuộc đời.
Bà Hiển mếu máo:
– Sao con dại dữ vậy hả con? Đã bị nó hại cho một lần rồi chưa thức tỉnh để bây giờ thêm một lần nữa. Đã như vậy, còn hại anh Hai con đi tù ...
Cát Tường quay sang an ủi:
– Anh Hiếu sẽ không sao đâu mẹ, vài hôm nữa ảnh sẽ về.
– Có thật không con?
– Con nhờ luật sư lo mọi việc rồi, mẹ yên tâm đi. Lát nữa, còn vào phòng tạm giam để thăm ảnh.
– Ờ ... con đi đi.
Cái nhìn của bà Hiển trở nên dịu dàng với Cát Tường hơn. Bởi vì Cát Tường cho bà sự nhẹ nhàng trong lòng và cả niềm vui sắp có cháu ... Còn Thúy Hòa, chỉ mang đến cho bà buồn lo mà thôi.
Cát Tường đến thăm Hiếu, anh đi ra và ngồi xuống bàn, mắt nhìn cô:
– Em đừng quá lo lắng cho anh. Hãy lo cho sức khỏe của em và con mình nữa.
Cát Tường mỉm cười:
– Em khỏe mà. Mẹ ở nhà cứ lo cho anh. Còn Thúy Hòa không sao đâu anh ạ.
Hiếu nói bằng giọng hãy còn giận:
– Không biết bây giờ nó chịu tỉnh rồi hay chưa, cứ đi nghe lời thằng khốn nạn đó. Anh muốn đập cho nó chết luôn cho rồi.
– Tại chị ấy quá tin anh Quân thôi. Có một điều ...
Cát Tường ngập ngừng:
– Lúc băng bó vết thương và chữa trị cho anh Quân, người ta phát hiện anh ấy nhiễm AIDS, anh ạ.
Hiếu sửng sốt:
– Có thật không?
– Thật. Em chưa dám đi gặp anh ấy hay cho dì Nguyệt hay. Anh ấy mới nhiễm bệnh thôi.
– Anh cũng hy vọng là không có chuyện gì xảy ra cho Thúy Hòa. Nếu không, ba mẹ sẽ chịu không nổi. Cát Tường! Ở nhà trăm sự nhờ em, anh bị mắc kẹt trong này rồi.
– Em đã nhờ luật sư lo cho anh. Trong nay mai anh cũng sẽ được về nhà.
Anh đừng bảo trăm sự nhờ em, em là vợ của anh, dù chúng mình chưa cưới nhau. Hơn nữa, ba mẹ anh cũng từng nuôi nấng em từ thuở nhỏ, đã đến lúc em phải báo đáp chứ.
Hiếu nắm tay Cát Tường đưa lên môi hôn:
– Cám ơn em. Trong này, anh rất nhớ em. Bị giam trong phòng có mất tự do hơi bực bội, song anh khỏe không sao đâu, nói mẹ đừng lo cho anh.
– Em biết rồi.
Hết giờ thăm nuôi, Hiếu phải vào phòng giam, Cát Tường đứng nhìn theo, cô xót xa cho anh. Thật ra, Lập Quân cũng quá đáng. Bây giờ thì ông trời đã trừng phạt anh ta rồi đó.
Rời trại giam, Cát Tường đến bệnh viện. Bà Nguyệt đang lo cho Lập Quân.
Thấy Cát Tường, bà giận dỗi quay đi:
– Con còn đến đây làm gì? Con đến để xem thằng Quân chết hay chưa chớ gì?
Cát Tường khổ tâm cúi đầu:
– Con không hề muốn xảy ra chuyện đáng tiếc này. Là do anh Hiếu quá nóng. Nhưng nếu dì ở vào hoàn cảnh anh Hiếu thì sao hả dì? Thúy Hòa vì anh Quân hai lần tự tử. Sao anh Quân có thể làm điều đáng chê trách như vậy.
Bà Nguyệt cau có:
– Sao con không hỏi cô em chồng của con có đàng hoàng chưa. Nó đàng hoàng, ai lợi dụng nó được. Con đến đây để trách Lập Quân thì con về đi, vì dù gì, dì hay ba con hoặc Lập Quân cũng không bằng cái gia đình đã nuôi nấng con khôn lớn. Phải nói là như vậy.
Cát Tường lảng ra, cô đến ngồi gần Lập Quân:
– Anh nghe trong người khỏe không anh? Anh Hiếu nóng quá nên đã đánh anh như thế, em rất tiếc là đã không ngăn được chuyện xảy ra.
Lập Quân quay sang nhìn mẹ:
– Có Cát Tường rồi, mẹ cứ về đi, con không sao đâu.
– Cát Tường chịu ở đây lo cho con sao?
– Con cũng khỏe rồi mà.
Bà Nguyệt đứng lên, gom cà mèn bỏ vào giỏ, dặn dò Lập Quân:
– Có chuyện gì nhớ bấm chuông gọi ý tá nghen con.
– Con biết rồi, mẹ về đi.
Còn lại hai người, Lập Quân định ngồi dậy nhưng Cát Tường ngăn lại:
– Anh cứ nằm, cần gì em lo cho.
– Em không ghét anh vì anh làm cho gia đình bên chồng em mọi chuyện không vui sao?
Cát Tường cúi đầu:
– Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em có buồn hay ghét anh cũng như vậy thôi.
– Em có cần anh làm bãi nại cho anh Hiếu không?
– Dĩ nhiên là em muốn điều ấy.
Lập Quân chua chát:
– Anh sẽ bãi nại. Có điều cuối cùng anh tự đào hố chôn mình. Lúc bác sĩ bảo phiếu xét nghiệm máu anh mang dương tính, anh đã muốn xỉu.
Có mấy ngày mà trông Lập Quân xuống sức nhanh chóng, thân thể cao to dềnh dàng và cường trán trở nên yếu đuối, xanh xao. Kết quả thử máu dương tính đẩy anh vào tận cùng của sự tuyệt vọng. Lập Quân nhắm mắt lại đau đớn.
Cát Tường định cầm tay anh chia sẻ, Lập Quân vội rụt tay lại:
– Em đừng đụng vào anh, anh có thể lây bệnh cho em. Em đang mang thai cần khỏe mạnh. Còn nữa, em đi về đi, anh sẽ bãi nại cho Hiếu và nói với Thúy Hòa, hãy đi thử máu, anh mong rằng cô ấy không sao.
Cát Tường ứa nước mắt, cô nắm lấy cánh tay Lập Quân:
– Anh cho em nắm tay anh, sẽ không sao đâu. Bệnh của anh không phải là không khống chế được, song anh phải sống lạc quan.
– Làm sao anh có thể sống lạc quan khi biết mình chết trẻ, ai đã truyền bệnh cho anh, và anh đã truyền bệnh cho ai? Anh sống sa đọa vì bao nhiêu năm qua, trái tim em vẫn thủy chung với anh Hiếu. Lẽ ra em phải là của anh mới đúng.
Anh nhớ cái đêm em hãi hùng đi tìm anh, em khóc trên vai anh, mọi thứ đối với anh sụp đổ hết.
– Em xin lỗi anh, là lúc đó em cũng chưa nhận rõ ra là em đã có tình cảm với anh Hiếu chưa. Em bị sốc vì anh ấy cương quyết chiếm đoạt em. Nhưng rồi sau đó, em dần dần nhận ra em yêu anh ấy. Còn đối với anh, chỉ là sự rung động khi đứng trước một người đàn ông hoàn hảo, sự rung động đó chỉ là nhất thời, phù du, không phải là tình yêu.
– Anh biết. So ra, Hiếu hạnh phúc hơn anh.
– Dù gì em cũng sẽ ở bên anh và lo cho anh như đứa em gái lo cho anh trai vậy. Xin anh cho phép em.
Lập Quân nằm lặng yên thật lâu. Cát Tường ngồi bên cạnh, cả hai cùng lặng im. Rồi Lập Quân chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, phiền muộn ...
– Nguyễn Trung Hiếu! Soạn đồ đạc cá nhân về nhà. Anh được trả tự do.
Hiếu bật dậy, anh vui mừng lao ra cửa, không kịp cài cả cúc áo.
– Này, cài cúc áo đàng hoàng đi chứ!
Hiếu đứng lại, song anh chỉ như muốn chắp cánh bay lên cao. Có mấy ngày bị giam giữ mà anh có cảm giác như là mấy tháng rồi vậy. Gài cúc áo xong, Hiếu đi nhanh theo người cán bộ trại giam. Cát Tường và vị luật sư đón anh.
Hiếu chạy như bay đến, anh ôm chầm lấy Cát Tường:
– Anh sợ quá trời luôn! Mấy ngày nằm trong phòng giam, anh có cảm giác như là mình bệnh sắp chết đi vậy.
Cát Tường âu yếm lấy khăn lau mặt cho Hiếu. Cô chào vị trưởng trại rồi cùng Hiếu ra xe. Vị luật sư trầm giọng:
– Tuy gia đình anh không làm đơn thưa Lập Quân, song anh ta vẫn bị truy tố về tội phát tán hình ảnh đồi trụy lên mạng Internet, mức án có thể từ ba đến năm năm tù, vì đây không phải là lần đầu.
Niềm vui Hiếu được tự do chưa kịp trọn vẹn, đã cho Cát Tường nỗi buồn.
Lập Quân có nếp sống sa đọa như vậy ư? Thế thì anh không đáng được thương hại chút nào.
Ngồi trên xe, Hiếu ôm Cát Tường vào lòng, anh vùi mặt vào tóc cô:
– Nhớ em không chịu nổi. Sau này, nếu anh có hành động nào, anh cũng sẽ phải nghĩ đến em đầu tiên.
Cát Tường mỉm cười đan tay mình vào tay anh:
– Nghĩ đến con nữa chứ anh!
Sực nhớ, Hiếu đặt tay lên bụng Cát Tường:
– Con có quấy em không? Mai mốt nó ra đời, anh sẽ trừng phạt nó cho em xem.
Cát Tường lườm Hiếu. Cô đẩy nhẹ anh ra, chỉ lên băng trước đang có tài xế lái xe và cả vị luật sư. Trong kính chiếu hậu, cả hai cùng cười như bảo:
cứ tự nhiên, không ai nhìn thấy hạnh phúc của hai người đâu.
Xe về đến nhà, cả nhà ùa ra đón Hiếu. Bà Hiển ôm Hiếu, khóc òa lên:
– Con ốm đi phải mấy ký đó, Hiếu ơi!
– Con chỉ có buồn bực chứ có cực khổ gì đâu mẹ. Mẹ khỏe không?
– Lo cho con thì khỏe cái nỗi gì. Mau vào nhà tắm nước lá sả tẩy mùi tù đi con.
Bà Hiển lôi tuột Hiếu vào nhà. Bị lôi đi, Hiếu còn quay lại nháy mắt với Cát Tường. Cô cười lại với anh. Trông anh như một đứa trẻ vậy.
Không ai thấy Thúy Hòa lặng lẽ rời nhà. Cô đến bệnh viện lúc Lập Quân chuẩn bị xuất viện. Không ngờ Thúy Hòa đến tìm mình, Lập Quân lựng khựng:
– Em đi thử máu chưa vậy?
Thúy Hòa gật khẽ:
– Rồi. Âm tính.
– Chúc mừng cho em.
– Anh không cầu mong em vướng bệnh cho cả nhà em phải đau buồn sao?
Lập Quân cúi đầu:
– Không! Anh có ác độc với em thật, nhưng anh vẫn mong em đừng nhiễm bệnh như anh. Anh thành thật xin lỗi em. Em cũng nên ghét anh đi, vì anh đã chà đạp gây tổn thương cho em. Ông trời đã phạt anh. Anh còn phải trả lời trước pháp luật vì những hành vi sa đọa của anh nữa kìa. Chính anh đã tự hủy hoại tương lai của anh.
Nước mắt Thúy Hòa dâng lên. Sao cô vẫn không thấy ghét anh. Có lẽ giờ phút này, khi anh chịu những hình phạt cho chính sự sa đọa của mình mà cô thấy anh đáng thương hơn là đáng ghét. Còn tình yêu ... tất cả chỉ còn là một kỷ niệm cay đắng và ngậm ngùi.
Đời em anh đã đi qua.
Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu ...
Từ đây, nhớ nhau chỉ còn trong giấc mộng.
Nỗi nhớ khi ôm cả đất trời cùng anh.

Hết
Hoa Bất Tử
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10