Chương 3
Tác giả: Võ Nghiêm Phương
Đan Châu ngồi bất động. Cô không thể nào ngờ Lưu Khải lại yêu mình đến thế. Nếu như cô không còn yêu Tử Khiêm nữa, thì Khải chính là cái phao vững chắc cho cô bám vào.
Cô phải vì giọt máu mình đang mang mà quên lời hứa đợi Tử Khiêm ư? Mẹ của Tử Khiêm đã buộc không có mối quan hệ nào với Tử Khiêm nữa, mà ta đã khinh bỉ cô là loại gái hư thân mất nết, cô còn trông mong gì nơi Tử Khiêm nữa.
Nước mắt Đan Châu chảy ra lặng lẽ. Lưu Khải xót xa:
– Đừng khóc nữa, Đan Châu! Đan Châu có khóc mấy cũng đâu có giải quyết được gì. Chẳng lẽ Đan Châu muốn đợi Tử Khiêm? Người đi xa rồi muốn có sự chung thủy cũng khó, huống chi môi trường Tử Khiêm sống hoàn toàn khác với môi trường Đan Châu đang sống. Hãy tin vào Khải! Khải yêu Châu, Khải sẽ lo cho Châu.
Đông Ngân nắm tay bạn:
– Hãy để cho Khải lo cho Châu. Nếu Tử Khiêm yêu Đan Châu thật sự, ảnh đâu có để cho Đan Châu phải khổ như thế này.
Đan Châu cúi đầu. Cô còn biết làm gì hơn là đi vào con đường chọn Lưu Khải, nhưng sao lòng cô đau đớn quá.
Cô gật nhẹ đầu:
– Cám ơn tình cảm của Khải dành cho Đan Châu.
Lưu Khải vui mừng:
– Đan Châu bằng lòng rồi, phải không? Chiều nay về nhà, Khải sẽ thưa mọi chuyện với gia đình.
Khải đang nghĩ đến bà nội của mình, bà sẽ là người ủng hộ Khải mạnh nhất.
Ghé sạp trái cây, Khải mua một ký nho sữa, xong đi về nhà và đến ngay phòng bà nội.
– Nội! Con có cái này cho nội nè!
Khải đưa ra bọc nho sữa chín mọng, loại nho mắc tiền nhất. Bà Phú nhìn bọc nho sữa rồi nhìn Khải:
– Sao hôm nay mua nho sữa cho bà vậy? Nho này mắc lắm đó con.
– Có sao đâu, con mua biếu nội. Nội ăn đi!
– Có phải là định nhờ nội giúp cho cái gì, đúng không?
Khải vờ gãi đầu:
– Nội thiệt ... không có chuyện gì qua mắt được nội.
– Nào, muốn nội giúp cái gì đây?
– Nội ơi! Con lấy nho ra cho nội ăn nghen!
– Một lát nội sẽ ăn. Nào, nói đi cháu của bà!
– Nội ơi! Nếu con cưới vợ .... mà năm nay con cũng sắp sang hai mươi rồi đó nội.
– Đang đi học mà muốn cưới vợ sao con? Tuổi của con cưới vợ còn sớm lắm.
Phải năm năm nữa có sự nghiệp rồi mới cưới vợ được chứ con.
– Nhưng làm sao đợi năm năm nữa cho được hả nội?
Bà Phú bật cười:
– Mày muốn cưới vợ dữ vậy sao con?
Khải đỏ mặt:
– Tại ... cô ấy có mang rồi nội ạ. Đã hơn ba tháng. Cổ đòi bỏ, con rối quá nội ơi!
Bà Phú mừng rỡ:
– Con nói con bé đó có mang hơn ba tháng?
– Dạ, cổ bị gia đình đuổi đi nên khóc hoài, đòi tự tử chết. Cổ mà chết là con cũng chết theo, nội ơi.
Bà Phú xua tay:
– Cái gì mà chết! Có con rồi thì phải cưới nhau chớ.
Khải cúi đầu giấu nụ cười:
– Nhưng sợ ba mẹ con không cho.
– Cho nên nhờ nội giúp phải không?
– Dạ, nội nói với ba mẹ con giùm nghe nội.
– Được rồi.
Được lời hứa, Lưu Khải muốn nhảy cẫng lên vì mừng. Việc còn lại là đưa Đan Châu về nhà để thú tội.
– Chị Hai về, ba ơi!
Vừa thấy Đan Châu, ông Nguyên bật dậy giận dữ. Nhưng vì Đan Châu không về một mình, cho nên ông dịu xuống, tuy nhiên giọng vẫn xẵng lè:
– Mày sợ tao hay sao mà phải cầu viện đến mấy người này theo mày về nhà?
Bà Phú ôn tồn:
– Cháu Đan Châu đến nhà chúng tôi, tôi là bà nội của Lưu Khải đến đây để ngỏ lời xin cưới cháu Đan Châu cho Lưu Khải. Đan Châu lỡ dại có mang, thôi thì cậu cũng nên bằng lòng cho hai đứa nó cưới nhau.
Lưu Khải rụt rè đặt quà lên bàn. Biết ông Nguyên tham tiền nên Lưu Khải cố ý để bì thư tiền lên bàn cho ông thấy. Quả thật, đôi mắt ông Nguyên sáng lên trước những tờ giấy bạc một trăm mới tinh. Song ông vẫn gầm gừ:
– Nó đã hư hỏng, tôi cho nó cưới, ai giữ nó làm gì, có điều tôi thật không dám tưởng tượng là hai đứa nó lại như vậy.
Lưu Khải mừng rỡ nháy mắt với Đan Châu. Cô cúi đầu để cho giọt nước mắt của mình rơi mau. Sao người đi cưới cô không phải là Tử Khiêm? Em đã phụ anh rồi, Khiêm ơi!
Để cho Khải ở dưới nhà, Đan Châu lên gác. Cô đóng cửa phòng mình lại, nằm vùi mặt xuống gối. Cô mang ơn Lưu Khải nhưng không sao tránh khỏi đau đớn, vì từ nay cô mãi mãi phụ Khiêm rồi. Xin hãy hiểu cho em, Khiêm ạ. Em đã không chờ đợi anh, đành phải phụ bạc anh, bởi vì em không còn con đường nào để lựa chọn.
Không ai trả lời thư của Tử Khiêm. Người Tử Khiêm mong nhất, vậy mà cũng không có một cánh thư hồi âm.
Gọi được điện thoại cho Tường Vi, Tử Khiêm mừng rỡ:
– Vi ơi! Hãy làm ơn nói cho anh biết về Đan Châu đi! Có phải Đan Châu không được đi học đại học rồi buồn quá nên không biên thư gì cho anh cả.
Tường Vi cười khẽ, châm biếm:
– Tốt nhất là anh Khiêm nên chuyên tâm học đi.
– Thì anh cũng học chớ có xao lãng đâu.
– Anh biết Tường Vi vừa đi dự lễ cưới của ai về không? Đám cưới của Lưu Khải và Đan Châu đó.
Suýt một chút nữa Tử Khiêm buông máy, anh hét to lên:
– Tường Vi vừa nói cái gì vậy?
– Vi nói Lưu Khải cưới Đan Châu, họ mới đám cưới ngày hôm qua. Anh đừng mong Đan Châu gửi thư cho anh nữa, cũng như Tường Vi vậy, không mong có Lưu Khải cho cuộc đời mình nữa.
– Tường Vi! Có phải em đang đùa cho anh lo không, chớ sự thật không phải như vậy, đúng không Tường Vi?
– Nếu anh không tin, vài hôm nữa Vi gặp họ xin xem ảnh cưới, Vi sẽ gởi cho anh.
Tử Khiêm buông máy. Có sự thật như thế sao? Anh vừa xa Đan Châu không bao lâu, cô đã đám cưới với Lưu Khải. Lưu Khải, thằng phản bạn, nó biết anh yêu Đan Châu mà.
Matxcơva và Sài Gòn xa vạn dặm, chưa lúc nào Tử Khiêm thấy mình bất lực và muốn về nhà như lúc này.
Điện thoại cho mẹ, Tử Khiêm van lơn:
– Mẹ! Con muốn về nhà vài hôm, mẹ có thể lo giùm vé máy bay cho con?
Bà Nam gắt:
– Con về nước vì con bé Đan Châu phải không? Con đừng có khờ! Nếu con bỏ về nước là tự con hủy đi tương lai của mình. Lưu Khải bạn của con đã cưới Đan Châu. Một đứa con gái như vậy xứng đáng cho con hủy hại tương lai của mình hay sao? Mẹ đã nói với con, nếu Đan Châu yêu con, nó sẽ đợi con. Đàng này, con đi không bao lâu, nó đã lấy chồng. Con phải biết suy nghĩ và xem công ơn cha mẹ hơn một đứa con gái không ra gì chứ. Con nghe mẹ nói không?
Tử Khiêm đau khổ dạ khẽ. Anh hiểu một sự thật đắng cả lòng:
Đan Châu đã phụ bạc anh. Sao em không chờ anh? Có phải vì năm năm dài quá và khi người ta xa mặt dễ xa cách lòng?
Tưởng có nhau, ai ngờ vẫn xa nhau.
Em ác quá! Lòng anh như tự xé ...
Lưu Khải ái ngại nắm cánh tay của Đan Châu, bàn tay cô lạnh ngắt. Giọng Lưu Khải lo lắng:
– Châu có mệt lắm không?
Đan Châu gật khẽ:
– Mệt lắm.
– Nếu như vậy, anh đưa Châu vào phòng nghỉ.
– Thôi anh ạ, còn khách đông như thế kia. Châu chịu được mà.
– Đừng cố gắng quá sức, trông mặt thấy bơ phờ lắm. Để anh nói với bà nội và ba má rồi đưa Châu đi nghỉ.
Khải dắt tay Châu lại chỗ bà nội và cha mẹ mình:
– Nội! Ba mẹ! Đan Châu không khỏe lắm, con đưa Đan Châu vào phòng nghỉ một chút ạ.
Bà Phú vui vẻ:
– Được mà, nó có thai dĩ nhiên phải mệt mỏi rồi. Vào trong nghỉ đi con!
– Dạ.
Bà Hoàng nhìn theo con trai, vẻ mặt không vui. Đây là cuộc hôn nhân bà chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng. Khải lấy vợ sớm quá, trong lúc còn đang đi học.
Bà không ngại nuôi con dâu hay cháu nội, người phải chấp nhận cô con dâu nhà nghèo, bà không cam lòng chút nào. Đã như vậy, ông bố dượng kia lại đòi hỏi tiền bạc quá đáng. Đã ghét Đan Châu, giờ bà còn có ác cảm hơn.
Bắt gặp cái nhìn của bà vợ, ông Hoàng ôm qua vai vợ:
– Bề nào chúng nó cũng lỡ rồi, vài tháng nữa, bà có cháu nội không thích sao?
– Thích gì mà thích! Đồ con gái hư, vừa đám cưới chưa được một ngày đã mang thai ba tháng.
Ông Hoàng nhăn mặt:
– Kìa mình ...
Bà Phú cau mày:
– Bọn chúng còn trẻ, lửa gần rơm phải cháy thôi. Thật ra, mẹ vừa ý con bé lắm. Nó dịu dàng, biết kính trên nhường dưới. Mấy ngày trước, nó có đến đây xem ra cũng giỏi việc trong nhà lắm.
– Con không cần thứ đàn bà giỏi bếp núc. Con muốn một cô vợ sau này giúp Lưu Khải làm nên sự nghiệp kìa.
– Mẹ nghĩ có lẽ Lưu Khải không cần điều này. Nó chỉ cần cô vợ biết lo cho nó và nấu bữa ăn ngon cho nó thôi.
Biết mẹ chồng muốn ám chỉ mình không biết chuyện bếp núc, bà Hoàng hậm hực quay đi và tự hẹn với lòng có một ngày bà sẽ dằn mặt cô con dâu mới.
Lưu Khải dắt Đan Châu vào phòng. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết mình nên cư xử thế nào với Đan Châu, cũng như chưa quen được với cách xưng hô gọi Đan Châu bằng em. Đám bạn của Khải chiều nay trong tiệc cưới cứ quậy tưng lên:
“Sáng dậy đi học, không cần má mày đánh thức mày dậy nữa. Có vợ rồi ...”.
– Em nằm nghỉ đi, cứ ngủ ngon không phải lo gì cả. Em biết không, nhà anh có người làm, em mà lọ mọ xuống bếp, bà nội la cho đó.
Đan Châu nắm tay Khải, ứa nước mắt:
– Cám ơn Khải đã cho Châu một dám cưới rõ ràng.
– Ngủ đi Châu!
Khải vỗ nhẹ lên tay Đan Châu:
– Thôi, anh ra ngoài nghen.
Lưu Khải bước ra ngoài, không quên khép cửa lại. Đan Châu nhìn theo, cô thở dài. Cô hiểu Khải yêu mình và mình có bổn phận đáp lại với những gì Khải đã lo cho cô.
Đan Châu giật mình thức giấc bởi nụ hôn rơi trên gương mặt cô. Cô mở mắt ra, Khải ngượng ngập:
– Anh làm cho em thức giấc hả?
Đan Châu nhìn quanh:
– Khách về hết rồi hả Khải?
– Ừ, về hết rồi. Mười một giờ rồi còn gì nữa.
– Chết! Sao Khải không gọi Châu dậy? Mệt quá, định ngủ một chút, ai dè ngủ đến ba giờ đồng hồ luôn, chắc là ba mẹ ....
– Không sao đâu! Bà nội nói Châu mang thai mệt, phải để cho em ngủ.
Đan Châu cảm động:
– Bà nội tốt quá, làm Châu xấu hổ vì đã gạt nội.
Lưu Khải hết hồn bịt miệng Đan Châu:
– Suỵt! Em đừng nói ra chuyện này. Chuyện này chỉ có bốn người chúng ta biết là anh, em, Thái Sơn và Đông Ngân. Còn bác Nam gái, bà ta chẳng dại dột nói ra đâu. Châu cũng đừng ngại gì cả, anh yêu em và muốn có em, nhưng anh cũng biết trái tim em còn đầy hình bóng Tử Khiêm, muốn có một chỗ cho anh không phải dễ dàng. À! Em đói không, anh xuống nhà coi có cái gì ăn, mang lên ăn nghen. Anh cũng đói lắm. Bọn tụi nó ép uống rượu suốt chứ có ăn được gì đâu.
– Dạ.
Lần đầu tiên Đan Châu dạ thật ngoan, song lại làm Khải sung sướng và hạnh phúc. Anh nhớ lúc nãy khi cô ngủ say, anh đã ngắm cô mãn nhãn và đã không kềm nén được tình yêu, anh đã hôn cô. Nụ hôn vụng trộm đã đánh thức Đan Châu dậy.
Vui vẻ, Lưu Khải phóng ra ngoài. Anh xuống bếp mở tủ thức ăn.
– Cậu Khải đói rồi phải không? Bà nội có dặn để dành cho cậu mợ món lẩu gà hầm nấm tuyết. Còn nóng đó, cậu để tôi mang lên phòng cho!
Khải vội vàng xua tay:
– Thôi, khuya rồi, dì Ba đi ngủ đi. Cháu làm cũng được.
Khải lấy hai cái chén, hai đôi đũa và hai cái muỗng bỏ vào khay rồi khệ nệ mang lên phòng.
– Cậu Khải! Có lấy nước uống không?
– À! Có. Hay dì mang lên giúp cháu nhé.
Đan Châu vừa thay quần áo bằng bộ đồ mặc nhà, chiếc bụng hơi dô to ra. Bì Ba vui vẻ:
– Chà! Vài tháng nữa là cậu Khải lên chức ông bố rồi nghen.
Khải cười, liếc nhìn Đan Châu. Cô đang cúi đầu, lòng thầm xấu hổ. Nó có phải là máu thịt của Khải đâu.
Khải sớt xúp nấm tuyết thịt gà ra chén:
– Ăn đi Đan Châu! Cả ngày nay chắc em cũng đâu ăn gì phải không? Ráng ăn cho có sức nuôi em bé.
Ăn xong rồi, cả hai lựng khựng nhìn nhau. Trong phòng chỉ có một cái giường, một đôi gối màu hồng, chiếc gối ôm.
Khải lúng túng:
– Châu cứ nằm trên giường. Khải nằm dưới sàn gạch cũng được.
Đan Châu cắn môi. Cô không mong có một ngày trở về cùng Tử Khiêm, vì trước mặt mọi người và về mặt pháp lý, cô là vợ hợp pháp của Khải, cô còn muốn gìn giữ hay chung thủy với Tử Khiêm gì nữa. Cô nắm cánh tay Khải:
– Chúng mình đã đám cưới, đã làm lễ trước bàn thờ gia tộc rồi, thì xem như Châu đã làm vợ Khải. Dù rằng Châu không còn trong trắng nữa, người mà Châu tự xem mình là vợ của Khải rồi.
Đan Châu ôm vòng qua cổ Khải, cô hôn lên mắt anh. Khải cảm động ôm ghì lấy Đan Châu vào mình:
– Chưa bao giờ anh dám nghĩ là anh có em. Cho nên bây giờ được ôm em trong vòng tay mình, anh cứ ngỡ như là mơ vậy.
– Khải!
Đan Châu khép mắt đón nhận nụ hôn của Khải, cô hiểu rằng mình cần phải quên quá khứ ...
Cánh cửa bị xô mạnh vào. Đan Châu sợ hãi đứng lên:
– Thưa mẹ ....
Đôi mắt sắc như dao của bà Hoàng quét lên người Đan Châu rồi dừng lại nơi mặt bàn, nơi có trái cây và cả bánh kẹo mà Lưu Khải đã mua cho Đan Châu ăn vặt.
Đan Châu cúi gằm mặt khẽ giọng:
– Dạ, mẹ có chuyện muốn dạy bảo?
– Tôi mà dám dạy bảo cô khi cô có hậu thuẫn là bà nội. Cô biết nịnh lắm.
Nhưng tôi cho cô biết, quyền ở trong nhà này là tôi nè. Cô mau thu dọn quần áo, xuống phòng dưới bếp mà ở. Đừng có làm hại tương lai của Lưu Khải, nó mới học năm thứ nhất, không đủ điểm ra trường là tôi không để yên cho cô đâu. Mau thu xếp đồ đạc đi!
Bà Hoàng hằn học đi ra không quên đóng mạnh cửa lại. Đan Châu rưng rưng nước mắt. Cô hạnh phúc với tình yêu Khải dành cho mình, dẫu cô hiểu tình yêu của mình dành cho Lưu Khải không được trọn vẹn. Cô bắt đầu có cảm tình với Khải, nhưng cũng chính là lúc cô đón nhận tất cả mọi hằn học của mẹ Khải dành cho mình.
Mở tủ, Đan Châu lấy quần áo bỏ vào túi xách, khệ nệ mang xuống nhà.
– Con làm gì vậy, Đan Châu?
Bà Phú nhìn Đan Châu thắc mắc:
– Con định về nhà à?
– Dạ, không có đâu nội! Anh Khải sắp thi rồi, con lại hơi khó ngủ ban đêm nên định ... xuống phòng gần nhà bếp ngủ.
– Có phải mẹ thằng Khải bảo con không?
– Dạ, không có đâu nội, là tự ý của con.
– Con đừng có nói dối nội rồi chịu buồn khổ một mình đó.
Đan Châu cười gượng:
– Không có đâu nội. Nội tìm con có chuyện gì vậy?
– Một lát, con lên phòng nội cho nội bảo. Để nội đi nói cho mẹ con biết, không thôi nó lại bảo con trốn việc.
– Dạ.
Đan Châu nhìn bà Phú bằng đôi mắt biết ơn. Cô biết bà gọi cô vào phòng để trò chuyện hay bắt cô đọc báo cho bà nghe. Thật ra là bà muốn giúp cô tránh được những nặng nhọc, khi Lưu Khải không có ở nhà để bênh vực cho cô.
Đan Châu đi xuống nhà bếp, cô thấy dì Ba nhìn mình và quay đi cười châm biếm. Chính dì cũng hùa theo bà Nam hiếp đáp Đan Châu.
– Tại cô, nửa đêm mà cũng bắt cậu Khải đi mua thức ăn cho cô. Mẹ chồng cô nói nhiều đêm bả muốn ăn mì, bụng xót muốn chết mà cũng không dám sai cậu Khải, để cho cậu Khải học. Còn cô nhõng nhẽo với chồng quá mà.
Đan Châu xấu hổ thanh minh:
– Dì với mẹ con hiểu lầm rồi. Tại anh Khải muốn đi ăn, ngăn cản lại thì ảnh bảo học khuya nên ảnh cũng đói nữa.
– Làm con dâu phải biết điều một chút. Con người ta là con vàng con ngọc, người ta không dám sai bảo. Trong khi cô nào là bóp chân cho cô, trên giường bước xuống là cậu Khải tìm dép mang vào chân cho cô, có mẹ chồng nào chịu nổi cảnh đó không chứ?
Đan Châu thở dài. Cô biết Khải vì quá yêu cô, còn cô thì không có cách nào ngăn cản anh đừng quá lo cho cô. Mỗi hành động của cô và Khải đều bị quan sát, xoi bói. Đôi lúc Đan Châu muốn bày tỏ tình cảm cho Khải hiểu rằng cô cũng yêu anh như chính anh yêu cô vậy, người rồi đôi mắt nghiêm khắc của bà Hoàng khiến cô chùn lại. Đan Châu lầm lũi mang túi quần áo để vào một xó bếp, một sự lầm lũi chịu đựng ...
– Đan Châu! Anh mua táo cho em nè.
Lưu Khải đẩy cánh cửa phòng, anh vui vẻ đưa bọc táo ra. Nhưng anh ngơ ngác vì dường như có sự thay đổi nào đó trong phòng. Lưu Khải vội quay ra thì vào ngay vào người mẹ, nên hết hồn lùi lại:
– Mẹ!
– Con về đến nhà là chỉ biết có Đan Châu thôi hả con?
– Con ... Đan Châu đâu rồi mẹ?
– Mẹ bảo nó dọn xuống bếp ở. Từ nay con ngủ trên lầu và lo tập trung học đi, sắp thi rồi đó.
Khải nhăn nhó:
– Đan Châu đâu có làm ảnh hưởng gì con đâu, sao mẹ bắt Đan Châu xuống bếp ngủ? Đan Châu là vợ con mà.
Bà Hoàng lạnh lùng:
– Bụng nó cũng to rồi, con cũng cần tập trung thi cử cho tốt. Hãy tuân theo sự sắp đặt của mẹ!
Khải xụ mặt:
– Được rồi, con nghe. Con mang cái này xuống cho vợ con.
Đan Châu đang đứng bên máy giặt, cô lấy quần áo trong máy ra. Lưu Khải dúi vào tay cô bịch táo:
– Anh mua cho em đó. Để quần áo anh mang lên lầu phơi cho.
Đan Châu giằng lại:
– Chuyện này Khải để em làm. Anh mới đi học về, hãy lên phòng nghỉ đi!
– Anh không mệt. Một lát, anh sẽ nói với nội chuyện mẹ bắt em xuống bếp ngủ. Thật vô lý!
Đan Châu mỉm cười:
– Mẹ bắt em xuống bếp ngủ cũng phải thôi, để cho Khải tập trung vào việc học. Nếu thương em, Khải phải học cho tốt.
– Anh biết rồi.
Mặc cho Đan Châu ngăn cản, Khải cứ lấy quần áo trong hộc sấy ra mang lên lầu.
– Khải!
Bà Hoàng quát tướng lên:
– Nhiệm vụ đó của con hay sao?
Khải đứng lại:
– Mẹ biết Đan Châu mang thai mệt nhọc, sao mẹ còn bắt Đan Châu làm. Con là chồng, con phải làm thay cho vợ mình chứ.
– Con giỏi lắm, dám cãi lời mẹ. Xưa nay, con chưa bao giờ dùng những lời lẽ này nói với mẹ cả. Con nên nhớ, vợ con ăn cơm ở nhà này, mẹ cưới nó cho con hao tốn tiền bạc, dĩ nhiên là dâu con thì nó phải làm công việc nhà.
– Nhưng việc này hồi trước là của cô Lý.
– Bây giờ con trả treo với mẹ hay sao?
Đan Châu nắm tay áo Khải kéo lại:
– Anh để em mang lên lầu, em làm được mà.
Khải bực dọc:
– Bụng em như thế này mà mang cả giỏ quần áo trèo lên tới lầu ba, có nước em sinh sớm thôi. Để cho anh!
Khải vác giỏ quần áo lên vai đi phăng phăng lên lầu. Đan Châu thở dài nhìn theo. Bà Hoàng gườm gườm nhìn Đan Châu:
– Cô nên biết, con trai của tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm gì cả.
Vậy mà nửa đêm cô than đói, nó phải dậy lo cho cô ăn, cô nói thèm ăn mì vịt tiềm, dù nửa đêm nó cũng chạy đi mua, bất kể trời mưa. Tôi là mẹ nó, có bao giờ tôi dám sai bảo nó cái gì đâu. Cô hành hạ con tôi mà cô bảo tôi phải tử tế với cô sao.
Đan Châu cúi sâu đầu:
– Con xin lỗi. Sau này con không dám như vậy nữa.
– Làm vợ, cô hãy khuyên chồng mình học cho tốt đi. Chứ suốt ngày tôi chỉ thấy cô bắt con trai tôi phải lo cho cô thôi. Mau đi lên phụ với nó hay là để cho nó đi học về đến nhà còn phải gánh vác việc cho cô.
Đan Châu đi nhanh lên lầu, lưng cô đau thắt mấy ngày nay mà nào có dám kêu than tiếng nào đâu. Nếu cô không ưng Khải, cuộc đời của cô không biết trôi giạt về đâu. Thôi thì vì con và tình yêu của Khải dành cho cô mà cố gắng chịu đựng, nhưng chừng như “cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng”.
Phơi hết hai hộc quần áo và lau phần trên lầu, Đan Châu mệt nhoài. Cô ngồi bệch trên nền gạch thở dốc. Đứa bé trong bụng đạp mạnh khiến Đan Châu nhăn mặt rồi gượng đứng lên. Cô còn nhiều công việc phải làm dưới bếp, vậy mà lưng cô đau như sắp gãy làm đôi vậy. Đan Châu chậm chạp đi xuống cầu thang lầu.
Vừa bước qua cua cầu thang, Đan Châu nghe tiếng cười giòn của Tường Vi và tiếng của mẹ chồng cô vui vẻ hơn bao giờ hết.
– Mẹ cháu cho bác món quà giá trị, quả thật bác cảm động lắm. Và càng thấy có lỗi với ba mẹ cháu. Lưu Khải nhà bác thật khờ dại, đi cưới một đứa gia đình không ra gì cả. Cha thì có vợ khác, mẹ tái hôn, lão bố dượng tham tiền, đã như vậy cưới chưa được một tháng mà cái bụng nó đã to lên gần năm tháng!
Mắt Tường Vi tối lại:
– Đan Châu có mang trước hả bác?
– Ừ. Đúng là một đứa con gái vô giáo dục, mới mười tám mười chín đã quan hệ yêu đương trai gái. Là giọt máu của Lưu Khải, không lẽ bác từ chối. Thật xấu hổ mà!
Đan Châu cắn mạnh môi, định quay lên, nhưng tiếng bước chân của cô đã cho Tường Vi nghe thấy. Tường Vi bấm tay bà Hoàng:
– Bác ...
– Nói! Bác cứ nói, sợ gì nó. Nó vô giáo dục, quan hệ trai gái trước hôn nhân không đúng hay sao? Cưới chưa bao lâu, cái bụng đã to đùng ra, thật xấu hổ.
Dạo này bác bắt xuống nhà bếp ngủ, đâu có cho lên phòng Lưu Khải, để yên cho Lưu Khải học chứ.
Rồi bà quát:
– Đan Châu! Cô làm cái gì mà rúc trên lầu vậy hả? Suốt buổi sáng chỉ có giặt quần áo mà cho tới giờ này. Đồ lười biếng! Xuống đây!
Bà mắng Đan Châu không chút vị nể. Tường Vi vui lắm. Cô biết mẹ của Lưu Khải không thích Đan Châu. Chỉ tại Lưu Khải, tại sao anh không chọn cô. Ba năm nữa, khi ra trường, cô và Lưu Khải là một đôi vợ chồng môn đăng hộ đối.
Đan Châu bỏ Tử Khiêm vì Tử Khiêm đi du học, cướp Lưu Khải của cô, làm sao cô có thể quên cái hận này. Cô vờ can bà Hoàng mà như chế dầu thêm vào lửa:
– Bác cũng nên thông cảm cho Đan Châu. Xưa nay đâu có quen sử dụng máy giặt. Còn quá trẻ lại mang bầu dĩ nhiên phải chây lười rồi.
Bà Hoàng xẵng giọng:
– Ở nhà này mà chây lười là không được rồi. Mau đi ra sau bếp làm công việc đi!
Đan Châu vừa quay lưng, Tường Vi gọi giật lại:
– Này, Đan Châu! Tử Khiêm từ Matxcơva gọi điện thoại về hỏi thăm cậu đó.
Biết cậu làm vợ anh Khải, ảnh buồn quá trời.
Đan Châu lủi nhanh ra sau nhà. Bà Hoàng nhíu mày:
– Bộ Tử Khiêm với Đan Châu có gì sao?
– Tại bác không biết chớ Đan Châu bồ với Tử Khiêm. Trước ngày Tử Khiêm đi Matxcơva, cả bọn cháu kéo nhau đi ra Vũng Tàu, cháu cùng Đông Ngân, Thái Sơn và anh Khải tắm biển, lúc nào bộ tứ cũng đi chung, chỉ có Đan Châu và Tử Khiêm tách đi riêng. Vậy mà Tử Khiêm đi Matxcơva, ở nhà, Đan Châu ưng anh Khải. Nó biết con thương anh Khải, vậy mà vẫn cướp anh Khải của con.
– Thôi, đừng buồn cháu ạ. Xem như cháu và Lưu Khải nhà bác không có duyên phận với nhau. Bác tiếc cháu lắm, người vì Khải nó có con với người ta, biết làm sao bây giờ.
Đan Châu nghe hết. Lòng cô đau đớn. Nếu cô biết trước Tường Vi yêu Lưu Khải, cô đã không ưng Khải. Cuộc sống của cô trong nhà này cũng lắm cay đắng và nước mắt. Chỉ có những lúc Khải có mặt ở nhà, cô mới thấy mình bớt cô đơn, tủi buồn.
Tất cả những việc cô làm đều không vừa ý mẹ Khải. Cũng phải, người ta nói yêu nên tốt mà khi đã ghét nhau rồi cái gì cũng không tạo được mỹ cảm.