Chương 4
Tác giả: Võ Nghiêm Phương
Bà Phú múc một muỗng canh vào chén và nhấm nháp:
– Đứa nào nấu canh vậy?
Đan Châu sợ hãi:
– Dạ con. Sao hả nội?
– Ngon lắm! Lâu rồi, nội mới được ăn một món canh chua ngon như thế này.
Đan Châu thở phào nhẹ nhõm:
– Vậy mà nội làm con sợ muốn chết, tưởng con nấu canh chua quá, nội ăn không được.
– Rất vừa ăn. Nội thích ăn món canh chua con nấu.
Bà Hoàng vẻ không vui:
– Có ngon gì hơn chị Ba nấu đâu mẹ. Con lại ghét nhất là món canh chua, thứ canh gì mà chua chua ngọt ngọt đến là khó ăn.
– Tại con không thích ăn canh chua nấu cá lóc chứ mẹ với thằng Hoàng rất thích. Hồi nhỏ, mỗi lần ngồi vào bàn ăn có canh chua cá lóc, thơm, bạc hà, cà chua là nó ăn đến bốn chén cơm, no căn cả bụng.
Lưu Khải vui vẻ góp chuyện:
– Con giống ba đó nội. Rất thích ăn canh chua.
Bà Hoàng đưa mắt lườm con trai. Hình như tất cả về một phe, chỉ có bà là riêng lẻ khiến cho bà càng thấy ghét Đan Châu nhiều hơn.
Bà Phú nhẹ nhàng khuyên:
– Đan Châu nó còn trẻ người non dạ, có cái gì không phải con cứ dạy nó.
Người ta nói con rể là khách, nhưng con dâu mới là con ruột. Như mẹ con mình vậy, sống chung với nhau hai mươi năm nay rồi còn gì, mẹ luôn xem con như đứa con mẹ sinh ra.
Bà Hoàng muốn quát lên, rằng bà ghét sự chung sống này. Chính vì vậy mà Lưu Khải mới cưới Đan Châu. Bà quan niệm đàn ông phải có sự nghiệp, vậy mà chưa gì hết, Khải đã cưới vợ khi chưa kịp vượt qua cái tuổi hai mươi. Bà có một mình Lưu Khải và xem con mình là chỗ dựa duy nhất, tiếc là nó đã yêu đương quan hệ quá sớm, một điều làm cho bà không hài lòng chút nào. Người bà chọn là Tường Vi, người tất cả đi ngược lại ý của bà. Trong khi mẹ chồng của bà thì thích Đan Châu lắm. Con bé biết nịnh, đọc sách, nhổ tóc sâu và nói chuyện cho mẹ chồng của bà nghe. Thỉnh thoảng, những tiếng cười giòn cứ vẳng ra làm cho bà càng điên tiết hơn.
Đang ăn, Đan Châu vụt buông đũa, nhăn mặt lại, lập tức Lưu Khải chú ý ngay:
– Đan Châu! Em làm sao vậy?
– Em nghe hơi đau bụng.
Bà Phú vội hỏi:
– Bao lâu rồi, Đan Châu?
– Dạ, từ chiều hôm qua đến giờ.
– Sao đến bây giờ con mới chịu nói. Con so, có biến chuyển gì phải đi bệnh viện ngay chớ con.
– Chắc là không sao đâu nội.
– Còn nói nữa! Ăn cơm xong, Khải chở vợ con đi khám xem sao nghe!
– Dạ.
Nhưng Đan Châu vừa đứng lên, cô thảng thốt vì một tiếng vỡ nhỏ dưới người cô và dòng nước màu hồng chảy tràn dưới chân. Bà Phú kêu lên:
– Nó vỡ bọc ối rồi đó. Mau đưa đi bệnh viện đi!
Khải lính quýnh đỡ người Đan Châu:
– Có đau lắm không em?
– Mau đi lấy giỏ quần áo cho vợ con đi!
Khải chạy đi chạy lại lăng xăng, nhìn Đan Châu oằn oại đau mà anh có cảm giác như chính mình đau vậy.
Rồi tiếng khóc của đứa bé từ trong phòng sinh vang ra. Khải mừng rỡ lao lại. Đan Châu đã sinh. Cô mụ đơ đẩy cửa phòng sinh, vui vẻ:
– Con trai, nặng ba ký lô rưỡi. Mau lấy khăn, áo và tả cho em bé.
Bà Phú sung sướng. Còn bà Hoàng có vẻ bớt ghét Đan Châu, bởi dù sao bà cũng vừa lên chức bà nội.
Hôm nay ngày đầy tháng của bé Bòn Bon- cái tên do chính Lưu Khải đặt.
Khó nói, Bảo cứ vui cười như là tết đến.
– Bà đã lên chức cố rồi đó Khải. Bây giờ bà mãn nguyện lắm rồi.
Còn Khải, niềm vui lẫn trong nỗi buồn. Đứa bé giống Tử Khiêm, có nghĩa là trong trái tim Đan Châu vẫn còn đó hình bóng Tử Khiêm, làm sao họ có thể quên cho được. Tình yêu đẹp nhất là khi đẫm lệ.
– Mở cửa! Mở cửa Khải ơi!
Tường Vi vờ tinh nghịch hét ngày gọi Khải. Khải vội vàng chạy ra, mặt anh tươi lên khi nhìn thấy ba người:
Tường Vi, Đông Ngân và Thái Sơn. Cả ba, người nào cũng mang bọc quà to đùng.
Khải kêu lên:
– Mang cái gì mà nhiều thế?
Tường Vi vờ trợn mắt:
– Qùa cho Bòn Bon, không phải cho Khải đâu.
Khải phì cười:
– Thì Khải biết. Ba người đến dự đám đầy tháng của Bòn Bon nhà mình là quý rồi, còn bày đặt quà cáp rườm rà quá.
– Anh Khải! Mau bảo Đan Châu bế bé Bòn Bon ra coi. Tường Vi có mua cho bé Bòn Bon chiếc kiềng chân này đẹp lắm nè!
– Từ từ, ngồi đi đã! Uống nước nghỉ mệt, làm gì mà gấp dữ vậy, Tường Vi.
– Đan Châu nằm trên lầu phải không, để Tường Vi lên đó nghen. Đi, Đông Ngân!
Không kịp cho Đông Ngân có phản ứng, Tường Vi kéo cô đi. Thái Sơn nhìn theo lắc đầu:
– Cả ngày hôm qua, hai cô nàng cứ đi tới đi lui để chọn quà cho con của cậu đó, làm tớ mệt với họ luôn. Sao, hai mẹ con Đan Châu khỏe chứ?
– Khỏe.
Mặt Lưu Khải rạng rỡ lên:
– Bà nội mình yêu thằng bé lắm. Ai làm cái gì cho nó giật mình, hay nói lớn tiếng là bà la ngay.
– Vậy là mừng cho cậu.
Thái Sơn không dám nói việc Tử Khiêm nghỉ hè ngày hôm qua và bay về nước. Buổi tối, Tử Khiêm đã đi tìm Thái Sơn.
– Cậu hãy thành thật nói đi. Tại sao Đan Châu phải gấp rút đám cưới với Lưu Khải? Mình đi chưa được bốn tháng kia mà. Tường Vi còn nói bác Hoàng gái ghét Đan Châu ra mặt, mắng Đan Châu là hư hỏng không vị nể trước mặt cô ấy.
Thái Sơn cố tránh né:
– Có thể họ có tình cảm với nhau từ khi cậu chưa đi du học.
– Không lý nào! Cô ấy đã trao thân cho mình, đêm bọn mình ra Vũng Tàu chơi. Thật ra, lúc đi rồi, mình có ân hận. Lẽ ra mình không nên để tình cảm vượt qua lý trí. Năm năm mà bắt Đan Châu chờ đợi cũng thiệt thòi cho cô ấy. Mình có dặn Đông Ngân, nếu như Đan Châu có gì khó khăn thì đến gặp mẹ mình, nhưng tất cả đau đớn thật ...
Thái Sơn không biết nói gì hết, chỉ biết ôm vai bạn:
– Họ đã là vợ chồng, cậu nên vì tình cảm bạn bè của cậu và Lưu Khải mà đừng khuấy động họ. Lưu Khải là người tốt và rất yêu Đan Châu.
Cả hai uống rượu cho đến khuya mới chia tay nhau. Tử Khiêm có vẻ đau khổ, một sự đau khổ đầy cam chịu.
Bây giờ, nhìn Lưu Khải vui vẻ, Thái Sơn không biết mình nên buồn cho ai và vui cho ai, tất cả đều là bạn bè, một tình bạn vui vẻ.
– Cậu nghĩ gì vậy? Hay lên lầu luôn nghen?
– Ừ.
Thái Sơn gật đầu bước theo Lưu Khải. Bé Bòn Bon được đặt nằm trên bộ ván, bé được lót nằm bằng tấm nệm mỏng sang trọng. Thằng bé đẹp quá!
Đông Ngân kêu lên:
– Đáng yêu quá! Đan Châu ơi! Mày sinh ra nó được mấy ký vậy?
– Ba ký lô rưỡi!
Đan Châu cười nói tiếp:
– Đau bụng dễ sợ, cứ như xé cả da thịt mình vậy. Anh Khải thấy mình đau quá cứ cuống cả người lên.
Tường Vi mím môi ngắm đứa bé. Nó giống ... Tử Khiêm! Cô đã hiểu những giọt nước mắt đau khổ của Tử Khiêm ngày hôm qua, sau khi anh đi uống rượu với Thái Sơn và đi tìm cô:
– Tại sao cô ấy phải vội vã đi lấy chồng? Tại sao cô ấy không chờ anh? Cô ấy đã hứa đợi anh kia mà. Đàn bà là một sinh vật máu lạnh và mau quên ...
Nếu là bình thường, Tường Vi đã phản đối Tử Khiêm vì đã xúc phạm đàn bà, mà đàn bà con gái có cả cô. Cô không thể tưởng tượng được Tử Khiêm đau khổ vì Đan Châu đến khóc như thế. Họ đã từng là của nhau cả tâm hồn lẫn thể xác.
Tường Vi vờ bẹo má thằng Bòn Bon, đùa với Đan Châu:
– Đan Châu! Mày có nhớ Tử Khiêm không mà sao tao thấy nó giống Tử Khiêm hơn là giống mày và Lưu Khải?
Đông Ngân giật nảy người, cô bụm miệng Tường Vi:
– Mày nói điên cái gì vậy? Con của Lưu Khải sao giống Tử Khiêm cho được.
Mày nói bậy, bác Hoàng nghe được thì sao?
Tường Vi nhún vai gạt tay Đông Ngân ra:
– Tao nhạy miệng nói thôi mà, mày làm gì quát nạt rồi bụm miệng tao lại.
Mày có nghe câu “giấy không gói được lửa” không?
Đông Ngân nghiến răng:
– Mày đến đây thăm vợ chồng Đan Châu hay là làm cho gia đình người ta sóng gió nổi lên vậy?
Lưu Khải, Thái Sơn và nhiều người nữa lên tới, cho nên Đông Ngân kéo Tường Vi ra xa:
– Mày không nói, không ai nói mày câm đâu.
Còn Đan Châu, mặt cô tái đi. Cô chỉ biết cụp mắt xuống. Chưa chịu thôi, Tường Vi bước lại nói với Lưu Khải:
– Anh Khải có mời Tử Khiêm ăn đầy tháng bé Bòn Bon không? Tử Khiêm vừa từ Matxcơva về đấy.
Lưu Khải cau mày:
– Thái Sơn! Cậu có gặp Tử Khiêm chưa?
Thái Sơn đáp nhỏ xíu:
– Rồi, mình gặp tối qua.
– Sao nãy giờ cậu không nói?
– Cũng đâu có gì quan trọng đâu.
Kiểu nói của Thái Sơn xụi lơ, nhưng với Đan Châu và Lưu Khải lại như là quả bom nổ chấn động.
Đông Ngân nghiến răng ken két. Giá như tát được vào mặt Tường Vi, cô cũng không từ. Nó muốn cái gì vậy?
Cô lôi Tường Vi ra ban công:
– Mày nói Tử Khiêm về nước chi vậy? Mày có ý gì đây?
Tường Vi rụt vai ra vẻ thản nhiên:
– Tao có ý gì đâu! Hồi nào giờ, bọn mình sáu đứa. Mày với Thái Sơn, Đan Châu với Tử Khiêm và tao với Lưu Khải, ba cặp đẹp đôi quá phải không? Đùng một cái, Lưu Khải và Đan Châu cưới nhau mới năm tháng đã sinh con, tao phải thắc mắc chớ.
– Liên quan gì đến mày mà mày thắc mắc? Chưa bao giờ Lưu Khải nói yêu mày kia mà, cho nên mày thôi cái trò quậy quạng của mày đi. Bạn bè đừng chơi xấu nhau.
Tường Vi lạnh lùng:
– Ai tốt với tao, tao tốt lại. Ai chơi xấu với tao, tao xấu lại.
Đông Ngân nhìn bạn tóe lửa, cô không thể tưởng tượng Tường Vi có thể là một con người như vậy.
– Hai người làm gì ở ngoài này vậy? Vào phụ một chút đi chớ, đến đây làm kiểng hay sao?
Thái Sơn kéo cả hai co vào. Bây giờ họ chỉ bằng mặt với nhau mà trong lòng thầm căm giận nhau.
Buổi tiệc đầy tháng rôm rả vui vẻ ...
– Í! Tử Khiêm đến kìa!
Tường Vi vờ ngạc nhiên và mừng rỡ chạy đến đón Tử Khiêm:
– Cả bọn vừa nhắc đến anh đó.
Tử Khiêm tiến vào bắt tay Khải:
– Chúc mừng mày lên chức ông bố.
Khải cười gượng:
– Cám ơn. Mày về hồi nào vậy?
– Về hai ngày rồi. Tối qua, Tường Vi nói tao mới biết nên đến thăm và chúc mừng mày với Đan Châu.
Đan Châu ngồi thu người lại. Sự xuất hiện của Tử Khiêm quả thật giống như một cơn bão, khiến Đan Châu sợ hãi. Cô nghe ngực mình nằng nặng, đầu váng vất hoa lên, tay chân lạnh ngắt, mặt xám ngoét.
Đông Ngân để ý thấy ngay, cô ôm vai bạn:
– Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh, Đan Châu!
Bà Phú cũng nhìn thấy, bà kêu lên:
– Đan Châu! Con làm sao vậy?
– Đan Châu kêu khó thở, nội ơi!
Lưu Khải vội lao lại, anh đẩy Đông Ngân ra và bế Đan Châu lên:
– Anh đưa em vào phòng.
Đan Châu lắc đầu:
– Em không sao đâu.
– Mặt em xanh lắm.
Khải bế Đan Châu vào phòng, cánh cửa đóng lại để cho Tử Khiêm chết lặng nhìn theo. Đan Châu làm sao vậy? Cô xấu hổ khi nhìn thấy anh ư? Làm một kẻ bội tình chi vậy, để bây giờ xấu hổ? Tử Khiêm vừa cay đắng vừa giận dữ. Còn bà Hoàng cứ nhìn Tử Khiêm rồi nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín, có bao nhiêu là câu hỏi trong đầu bà. Bất chợt bà đi lại bế đứa bé lên. Đứa bé nếu mang lại đặt bên cạnh Tử Khiêm, nó chính là bản sao của anh.
Bà ngoắc Tử Khiêm lại:
– Tử Khiêm! Cháu nhìn xem cháu nội của bác giống ai? Nó không giống Khải chút nào cả, càng không có một nét nào của Đan Châu.
Bà thân mật chìa đứa bé ra trước mặt Đông Ngân và Tường Vi:
– Đông Ngân! Tường Vi! Hai cháu nói xem, Bòn Bon giống ai nào?
Đông Ngân như mắc nghẹn không nói được lời nào. Còn Tường Vi thì cười khẩy:
– Bác! Vậy chứ bác nói Bòn Bon giống ai?
– Bác hỏi cháu, cháu lại đi hỏi bác.
Tử Khiêm đứng chết trân. Anh đã nhận ra đứa bé giống ai và cũng hiểu tại sao Đan Châu không dám nhìn mặt mình. Tử Khiêm đã hiểu, anh như muốn điên lên.
Tử Khiêm hấp tấp đi như chạy xuống lầu.
– Tử Khiêm!
Thái Sơn đuổi kịp Tử Khiêm, anh nắm vai bạn lại bóp mạnh:
– Lẽ ra mày không nên đến đây, để tránh khó xử cho Đan Châu. Bây giờ mày đã hiểu tại sao Đan Châu không thể chờ mày rồi chứ?
Tử Khiêm ngước lên, mắt anh rưng rưng:
– Đứa bé ấy là giọt máu của tao?
– Phải.
– Tại sao không ai cho tao biết, mà tất cả đều im lặng hết?
– Nếu như mày biết khi Đan Châu thi trượt đại học, dượng Nguyên đã lấy cớ ấy buộc Đan Châu phải đi lấy chồng Đài Loan. Bỏ nhà trốn đi với cái bầu, ai nuôi Đan Châu?
– Tao đã nói có chuyện gì xảy ra cho Đan Châu, bảo Đông Ngân đến gặp mẹ tao kia mà.
– Có, Đông Ngân đã làm cái chuyện ấy. Mày về hỏi bác đi, bác đưa cho Đan Châu một số tiền, bảo Đan Châu hãy đi bỏ giọt máu đó. Bác không bao giờ chấp nhận một cô con dâu không đợi lệnh của cha mẹ đã có quan hệ vụng trộm với mày, bác buộc Đan Châu hứa cắt đứt mọi quan hệ với mày. Nếu có trách, mày hãy trách ... ông Trời. Xem như mày và Đan Châu có duyên mà không có nợ.
Nước mắt Tử Khiêm chảy dài. Anh không còn chịu nổi sự thật nữa nên đẩy Thái Sơn ra:
– Mày vào trong đó đi. Nếu đêm qua mày cho tao biết sự thật, tao đã không có mặt ở đây.
– Tao ... sợ mày đau lòng.
– Mày tưởng che giấu mãi được sự thật hay sao?
Tử Khiêm lẫn Thái Sơn không biết Tường Vi nép sau cây nguyệt quế và nghe tất cả câu chuyện của hai người. Đôi môi mỏng của cô mím lại cay độc.
Cô sẽ nói mọi chuyện cho mẹ Lưu Khải biết, Đan Châu sẽ lập tức bị tống cổ đi ngay.
Nụ cười nham hiểm nở trên môi Tường Vi.
– Con về đó hả Khiêm?
Bà Nam giật mình vì Tử Khiêm đứng sừng sững trước mặt bà, tóc rũ xuống trán, ánh mắt ai oán.
– Tại sao mẹ nỡ cư xử như vậy hả mẹ? Đứa mé Đan Châu mang thai là con của con, nó là cháu nội của cha mẹ kia mà.
Bà Nam trừng mắt:
– Con còn hỏi tại sao nữa à? Con bao nhiêu tuổi, nó bao nhiêu tuổi, cà hai đều còn ăn bám vào cha mẹ cả, làm sao mẹ chấp nhận được một đứa con dâu hư hỏng như vậy về nhà này? Đừng nói là mẹ, nếu ba con mà biết được, ổng sẽ nổi giận, con đừng hòng về nước. Hãy lo an dưỡng rồi vài ngày nữa đi sang Nga tiếp tục học lại đi!
Tử Khiêm ôm đầu đau khổ:
– Mẹ vì tương lai của con, con thực sự mang ơn. Nhưng vì con mà Đan Châu lận đận, phải bám víu vào người khác, con của con là con của người khác, thì con nguyện cả đời này dù con có thành tài nhưng sẽ không bao giờ con lấy vợ, mẹ sẽ không bao giờ có một đứa cháu nội nào hết. Con sẽ đi về Nga ngay!
Tử Khiêm chạy nhanh lên cầu thang, vào phòng mình đóng cửa lại. Bà Nam sững sờ nhìn theo rồi tức giận quát:
– Tử Khiêm, trở lại cho mẹ bảo!
Tử Khiêm bịt hai tai, anh ngồi bên cánh cửa, lần đầu tiên giọt nước mắt yếu đuối khóc cho cuộc tình tan vỡ rơi dài.
Tất cả đã kết thúc, những giận hờn câm ghét Đan Châu bây giờ nhường cho một sự cảm thông. Đan Châu đã quá đau khổ vì anh rồi. Một phút yếu lòng gây bao đau thương cho cuộc đời người mình yêu. Hãy tha thứ cho anh. Nếu anh biết trước thì có bị ép buộc đến mấy, anh cũng sẽ nhất định ở lại cùng em chung sống, dù có phải chịu cảnh nghèo khổ cũng cam lòng.
Nhắm mắt lại, Tử Khiêm hình dung ra đứa con của mình. Nó xinh xắn làm sao, một thứ tình cảm kỳ lạ chợt dâng lên ngút ngàn ...
Cả một hội đồng gia tộc họp lại để phán xử Đan Châu. Lưu Khải lo lắng.
Mọi việc đã đổ bể cả rồi.
Bà Hoàng nghiêm nghị:
– Bây giờ trước mặt bà nội, ba mẹ, cô chú, hai đứa hãy nói cho rõ, bé Bòn Bon là con của ai. Nếu không nói thật, mẹ sẽ dùng biện pháp thử máu đứa nhỏ.
Nào, Đan Châu, cô hãy nói ra sự thật đi!
Đan Châu cắn mạnh môi, cô biết mình không thể không nói. Đan Châu vừa định mở miệng thì Lưu Khải đã ngăn cô lại:
– Bé Bòn Bon là con của con. Con yêu Đan Châu, chúng con đang sống hạnh phúc.
– Con có biết là lúc con đòi cưới vợ, mẹ vì bị buộc vào tình thế đã rồi nên cho phép con cưới vợ, một người vợ phải thực sự là của con, bé Bòn Bon đúng là giọt máu của nhà họ Lưu. Còn nếu như không phải vậy, mẹ cũng mặc kệ, Đan Châu phải bế con rời khỏi nhà này ngay tức khắc. Mẹ không thể nhân đạo đến mức làm “con quà quạ nuôn con tình yêu hú”. Đan Châu, nói đi!
Bà Hoàng dữ dằn quá khiến Đan Châu sợ chết khiếp. Lưu Khải vội vàng quỳ xuống bên chân bà nội:
– Nội ơi! Con yêu Đan Châu, chính vì con muốn có Đan Châu mà ...
Bà Phú đau xót, cái đau của người bị lừa gạt:
– Như vậy bé Bòn Bon không phải là con của con. Con yêu Đan Châu đến độ nhận con người khác làm con của mình ư? Tử Khiêm là cha của bé Bòn Bon, đúng không con?
– Nội ơi! Xin nội tha thứ cho con, để cho con và Đan Châu chung sống, con không thể mất Đan Châu ...
– Không được! – Bà Hoàng quát khẽ- con còn đang đi học, bổn phận của con là chuyên tâm học hành, con không thể có cái kiểu yêu đương vớ vẩn như vậy được.
Túm lấy Đan Châu, bà Hoàng lôi cô đứng lên:
– Con của tôi quá ngốc nghếch đi yêu thương một đứa dơ bẩn hư hỏng không ra gì. Nếu như không phải cô đang mang thai, không đời nào tôi chịu bỏ tiền ra cưới cái thứ hư hỏng về đây. Lưu Khải say mê cô nhưng mà ở nhà này không ai mắc lừa cô. Cô ở trong một cái gia đình không ra gì, cho nên cũng bẩn thỉu như họ. Hãy đi đi!
Bà lôi Đan Châu lại cửa, rồi hét gọi người làm:
– Lên lấy hết quần áo của nó cùng với thằng nhỏ mang xuống đây!
Lưu Khải hoảng sợ ôm chân bà nội:
– Nội ơi! Nội cứu con, xin mẹ con đừng đuổi Đan Châu đi!
Bà Phú lắc đầu:
– Nội đã một lần can thiệp cho con cưới Đan Châu. Bây giờ con bảo mặt mũi nào nội giúp con nữa. Con hãy để Đan Châu đi đi, cho êm nhà lặng cửa.
Người làm mang valy và bế bé Bòn Bon xuống tới. Tội nghiệp thằng bé vẫn ngủ say không biết sóng gió phong ba đang nổi dậy.
Bà Hoàng khinh bỉ ném cọc tiền vào người Đan Châu:
– Cô dơ bẩn quá, Hãy làm ơn tránh xa con tôi giùm đi! Cầm số tiền này mà đi cho khuất mắt, đừng có đeo bám làm hại đời con tôi nữa, hãy để cho nó học hành.
Đan Châu bế con, cô áp mặt mình vào ngực con thổn thức. Cuộc đời đã dồn cô vào tận cùng rồi, cô không thể khóc lóc hay yếu đuối để bị gục ngã, mà phải sống vì con.
Cô nhìn Lưu Khải đau đớn:
– Cám ơn anh. Anh đã vì em mà bị gia đình trách mắng. Hãy để em đi!
– Em đi đâu, anh sẽ cùng đi với em.
Lưu Khải ôm choàng Đan Châu, anh nhìn mẹ:
– Mẹ đã đuổi Đan Châu đi, trên luật pháp, cô ấy là vợ của con, con sẽ đi cùng vợ con. Con xin chịu lỗi với mẹ.
Bà Hoàng quát tướng lên:
– Mẹ cấm con! Con mê muội vừa vừa thôi, người ta lừa gạt con mà, con không thấy sao?
– Đan Châu không lừa gạt con! Là con tự nguyện muốn nhận đứa con của Đan Châu là con của mình.
– Nếu con đi với nó, con sẽ không có gì hết, con sẽ làm gì để sống. Con nuôi con còn chưa xong, lấy gì nuôi nó. Con phải ở lại đây và học hành cho tốt.
Bà ra hiệu cho người làm kéo Lưu Khải vào và xô Đan Châu ra ngoài, đóng cửa lại.
Khải gào lên:
– Đan Châu! Em đừng có đi, anh sẽ đi với em.
Đan Châu một tay bế con, một tay xách valy, cô không biết mình đi đâu, về đâu. Tương lai của cô mịt mù đen tối.
– Đan Châu kìa!
Thái Sơn thắng gấp xe lại, Tử Khiêm cũng vội vàng nhảy xuống xe, anh đau đớn nhìn người yêu cũ:
– Họ đuổi em đi rồi phải không?
Đan Châu không đáp, cúi đầu nấc lên. Tử Khiêm đau xót:
– Anh nghi ngờ không sai, nên rủ Thái Sơn đến đây. Bé Bòn Bon là con anh, anh sẽ lo cho nó. Bây giờ anh tìm nhà trọ cho em ở đỡ rồi sau hẳn tính.
Nước mắt Đan Châu nhạt nhòa. Cô để cho Tử Khiêm đưa mình đi.
Dường như Lưu Khải đang đứng trên ban công, anh gọi Đan Châu trong tuyệt vọng:
– Đan Châu! Em đừng đi!
*** Tử Khiêm sung sướng ngắm nhìn đứa con trai. Nó đẹp quá, nửa giống anh nửa giống Đan Châu. Anh ngây ngất cúi xuống hôn con. Đứa bé bị Tử Khiêm hôn lên, cựa mình một cái rồi ngủ tiếp.
Tử Khiêm mỉm cười ngước lên nhìn Đan Châu, nhưng cô ngồi thu mình trong một góc, không một chút nét vui nào khi được đoàn tụ với Tử Khiêm. Cô ngồi nhìn ra cửa sổ, quay lưng lại.
Tử Khiêm đi đến, anh đặt tay lên vai Đan Châu và kéo cô quay lại đối diện với mình.
– Em không vui khi chúng ta đoàn tụ sao?
Ánh mắt Đan Châu buồn rười rượi:
– Anh biết em đã là vợ của Lưu Khải chớ?
– Anh biết. Nó là thằng đạo đức giả, thi ân với em để có em. Gia đình nó không chấp nhận với em thì thôi, để anh lo cho em.
– Thật ra, nếu không có anh Khải, bé Bòn Bon sẽ không tồn tại trên thế gian này, chính mẹ của anh bắt buột em phải phá thai bỏ nó đi.
Tử Khiêm nhăn mắt:
– Tại sao lúc đó em không điện thoại báo tin cho anh, lại đi nhờ vả Lưu Khải làm gì?
– Báo tin rồi anh về ngay được sao? Đúng ra, chúng ta không nên để tình yêu vượt lên lý trí và không nên có bé Bòn Bon.
– Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, em không thấy con mình đáng yêu lắm sao.
Anh sẽ không đi du học nữa, ở lại lo cho mẹ con em.
Đan Châu lắc đầu:
– Như vậy là chính em hủy hoại tương lai của anh. Hơn nữa, anh nên biết, em không bao giờ có ý nghĩ trở lại với anh.
Tử Khiêm sửng sốt:
– Không trở lại với anh, vậy chớ em muốn đi đâu?
– Lúc bị đuổi ra khỏi nhà Lưu Khải, em không biết mình đi đâu ở đâu. Nếu em một mình thì không sao, đàng này em lại có bé Bòn Bon, đó chính là lý do em chấp nhận để anh lo cho em, nhưng không có nghĩa là em sẽ chung sống với anh bởi vì em đã là vợ của Khải.
Tử Khiêm xua tay:
– Anh không xem trọng chuyện em đã từng là vợ Khải. Anh biết em “ngộ biến phải tùy quyền”. Bây giờ anh đã trở về, em và con là của anh. Anh chỉ đòi lại những cái gì thuộc về mình. Anh sẽ tìm công việc làm để nuôi em và con.
– Gia đình anh sẽ để yên cho anh chung sống với em sao?
– Anh lớn rồi, anh có đủ tự do để quyết định cuộc đời mình.
– Còn em, lương tâm em làm sao yên ổn. Chỉ sợ sau này có lúc nào đó anh sẽ hối hận khi đã vì em bỏ đi tương lai của mình.
– Anh sẽ không hối hận.
– Cuộc sống luôn có những va chạm, không ai biết được tương lai mình. Lúc yêu anh và tiễn anh đi, em cứ nghĩ là sống cho tình yêu và rồi chưa đầy một năm mà cuộc đời của em đầy bão tố, em không còn nhìn đời qua lăng kính màu hồng nữa.
– Nhưng anh biết tình yêu giữa anh và em không thay đổi.
Đan Châu cúi đầu đau đớn:
– Đã thay đổi rồi. Trái tim em có Lưu Khải và những gì anh ấy đã làm cho em.
Tử Khiêm lặng người:
– Có nghĩa là em không còn yêu anh nữa?
– Phải!
– Anh không tin.
Tử Khiêm ôm Đan Châu vào ngực mình:
– Anh biết em giận anh và mẹ anh nên mới nói lời này cho anh đau đớn. Tuy nhiên anh không tin. Chúng ta sẽ sống với nhau hạnh phúc. Em xem, con chúng mình đáng yêu biết bao.
Đan Châu đẩy Tử Khiêm ra:
– Em không hề giận anh, bởi vì anh không có lời. Nếu anh ở Việt Nam và không lo cho em mới đáng giận. Mà thật sự em đã là vợ của anh Khải, cho nên sẽ không bao giờ có chuyện em trở lại với anh. Em không có quyền làm cho anh Khải đau khổ.
– Vậy còn anh, anh cũng sẽ rất đau khổ khi không có em. Bé Bòn Bon là con của anh, nó là giọt máu của anh, anh sẽ không bao giờ để tâm chuyện em đã từng là vợ Khải.
– Nhưng lòng tự trọng của em không cho phép em có mối quan hệ nào với anh.
– Em nhất định bỏ anh sao, Đan Châu? Được, anh không nói chuyện này nữa, anh để cho em nghỉ ngơi và suy nghĩ.
– Mở cửa! Mở cửa Khiêm ơi!
Đông Ngân kêu toáng lên, cô và Thái Sơn khệ nệ mang vào nào nồi niêu, chén dĩa và bàn ghế.
– Gớm! Đi mua sắm cho hai người, mệt đứt cả hơi luôn.
Đan Châu ngạc nhiên nhìn mớ đồ mới mua về:
– Cậu và anh Thái Sơn đi mua cho mình đó hả?
– Không, là ý của Tử Khiêm đó.
Đan Châu buồn hiu:
– Cậu nghĩ là mình bị đuổi ra khỏi nhà anh Khải đã vội vàng chung sống với Tử Khiêm sao? Anh Khiêm còn phải đi du học, làm sao mình có quyền hủy hoại tương lai của ảnh. Ba mẹ anh ấy chịu cho anh ấy ở lại hay sao? Và còn mình nữa, mẹ của Tử Khiêm và mẹ Lưu Khải khinh bỉ mình hư hỏng, Khiêm vừa đi du học, ở đây đã vội lấy Khải, bây giờ vừa bị mẹ Khải đuổi đã sống với Khiêm.
Mình dơ bẩn đến như vậy sao?
Đông Ngân ôm vai bạn:
– Mày đừng quá căng thẳng! Có ai nghĩ mày xấu xa đâu. Tại mẹ Lưu Khải và mẹ Tử Khiêm họ đều quá yêu con họ, nên có cái ích kỷ của người mẹ. Hãy để Tử Khiêm lo cho mày, mày cần Tử Khiêm mà. Huống chi đứa con là con của mày và Tử Khiêm.
Đan Châu buông tiếng thở dài. Co không thể nào chấp nhận Tử Khiêm được.
Cô sẽ bắt anh phải quay về Matxcơva, vì đó mới chính là tương lai của anh. Còn Lưu Khải, cô cũng không muốn có cuộc tái hợp, xem như đoạn đời chung sống với Khải là những gì cô trả ơn cho anh. Ngày mai, Đan Châu chưa biết mình đi đâu nhưng nhất định cô phải đi ...
Đông Ngân giành nấu cơm, trong lúc Thái Sơn và Tử Khiêm lo sắp xếp lại nhà. Cả ba dọn dẹp nấu nướng cho đến trưa.
Đông Ngân kêu lên:
– Đói quá rồi! Rửa tay ăn cơm thôi quý vị.
Thái Sơn hỉnh mũi:
– Nấu món gì mà mùi thơm quá vậy, Đông Ngân?
– Thịt ram. Có một mớ kho tiêu cho Đan Châu, nó chưa ăn được thịt mỡ vì em bé bú sữa sẽ bị tiêu chảy.
Tử Khiêm cảm động:
– Xem vẻ Đông Ngân rành nuôi sản phụ ghê.
– Chớ sao! Đông Ngân từng đi nuôi chị Hai của Ngân mà.
Mâm cơm dọn trên nền gạch ở phòng khách. Vừa chuẩn bị ăn thì Lưu Khải đến, mặt Khải sa sầm, còn Tử Khiêm thì khó chịu:
– Gia đình mày đã đuổi Đan Châu đi. Từ nay tao sẽ lo cho Đan Châu và con của tao. Nhưng dù sao tao cũng xin cám ơn mày đã lo cho Đan Châu trong thời gian tao không có ở Việt Nam.
Mắt Lưu Khải gườm gườm:
– Mày có biết trên pháp lý, Đan Châu và đứa bé đã là con của tao chứ?
– Chuyện ấy chỉ có giá trị về mắt pháp lý. Đan Châu Lan ly hôn thì gia đình mày cũng buộc mày bỏ Đan Châu. Mày đã không lo cho Đan Châu, để Đan Châu bị đuổi khỏi nhà một cách tàn nhẫn thì còn đến đây bảo họ là vợ và con của mày nữa sao?
Lưu Khải hằn học gạt Tử Khiêm sang một bên. Anh nhìn căn nhà mới, lòng đau như cắt rồi quay sang tìm Đan Châu, cô cúi đầu ứa nước mắt:
– Anh Khải về đi và cứ lo thủ tục ly hôn. Dù sao em cũng không bao giờ dám quên ân tình anh đã từng lo lắng và yêu thương em.
Khải chua xót:
– Đó là những gì em trả lại cho anh đó sao? Trên pháp lý, em là vợ anh và mãi mãi là vợ của anh. Anh không bao giờ ly hôn, cũng như anh sẽ xem bé Bòn Bon là con của anh. Anh đã tìm chỗ ở cho em và con, em hãy thu xếp để đi với anh.
Khải xông tới, anh chụp tay Đan Châu để kéo đi, nhưng cô ghì lại:
– Anh buông tay em ra, em không còn là vợ của anh nữa đâu!
Khải tái mặt:
– Em bỏ anh để trở lại với Tử Khiêm?
– Em không trở lại với anh hết. Em sẽ sống một mình và nuôi con.
– Em nói láo!- Khải nói như quát- Em ở trong căn nhà này, Tử Khiêm ở đây, mọi thứ đều mới hết, em không trở lại với Tử Khiêm vậy thì là gì đây. Em vừa rời khỏi nhà của anh đã quay lại với Khiêm, em cư xử với anh tệ bạc như vậy sao?
Tử Khiêm chen vào giữa hai người:
– Tao nghĩ là Đan Châu nói như vậy quá đủ, tốt nhất mày nên về lo thủ tục ly hôn đi. Con tao, tao sẽ nuôi không cần mày lo. Mày là thằng đạo đức giả, cơ hội, lợi dụng lúc không có tao để chen vào cướp Đan Châu. Bao nhiêu đó đủ rồi!
Mắt Khải vằn lên tia lửa ghen hờn. Anh cung nắm tay đấm vào mặt Tử Khiêm, Tử Khiêm tránh không kịp lãnh ngay cú đấm câm hờn. Đôi bạn ngày nào thân thiết nhau, chia xẻ tất cả nhau, bây giờ đánh nhau như kẻ thù. Đông Ngân và Thái Sơn cố lôi hai người ra.
Đan Châu khóc òa:
– Hai người còn đánh nhau như kẻ thù, tôi sẽ tự tử đó!
Tiếng khóc của Đan Châu có hiệu quả tức thì, Tử Khiêm buông Khải ra.
Trong lúc ấy, Đan Châu vội vã bế con đi nhanh vào phòng đóng cửa lại.
Không gian chùng xuống. Thái Sơn cằn nhằn:
– Hai thằng mày kỳ ghê, bạn bè với nhau bao nhiêu năm, có cái gì cùng ngồi lại từ từ giải quyết. Đan Châu sẽ không chọn hai đứa mày đâu. Đứa nào về nhà thuyết phục mẹ mình được, người đó thắng.
Đông Ngân đá vào chân Thái Sơn:
– Ông là người quyết định hả?
Không gian lặng im như tờ, không ai nói với ai lời nào. Một lúc lâu sau, Lưu Khải đi lại gõ cửa phòng:
– Em đã là vợ của anh, hãy mở cửa ra và đi với anh. Anh hứa không để cho em phải khổ. Em mở cửa đi Đan Châu!
– Anh hãy làm ơn đi đi, xem như duyên nợ giữa cả hai đã chấm dứt.
– Không! Anh không bằng lòng với cách giải quyết của em. Em phủi bỏ hết tình cảm của chúng ta hay sao?
Thái Sơn bước lại, anh cặp cổ Lưu Khải kéo đi:
– Mày và Tử Khiêm hãy để cho Đan Châu có thời gian suy nghĩ đi. Mày liệu có bỏ gia đình, cha mẹ, việc học để đi sống chung với Đan Châu không? Đan Châu bận bụi con nhỏ, dĩ nhiên không thể đi làm kiếm tiền được. Còn mày làm gì để có tiền đây? Hãy về nhà nằm gác tay lên trán, tạm thời hãy để yên cho Đan Châu sống và lo cho thằng bé. Đan Châu khổ nhiều rồi.
Thái Sơn kéo Lưu Khải ra đường. Lưu Khải buồn rầu:
– Nếu như tao chưa từng có Đan Châu, tao sẽ để cho Đan Châu ra đi. Nhưng tao và Đan Châu còn có cả tình nghĩa vợ chồng, nếu phải xa Đan Châu, tao đau khổ lắm, mày biết không?
– Tao biết. Nhưng mày và Tử Khiêm từng là bạn bè, bây giờ vì Đan Châu mà trở mặt, người đau khổ nhất là Đan Châu.
– Vậy mày bảo tao phải làm gi?
– Để yên cho Đan Châu sống và nuôi con. Hãy về nhà và lo học.
– Học, học, tao chán lắm rồi!
– Xưa nay, bác gái không thích Đan Châu, mày còn sống với Đan Châu hay buông xuôi tất cả chỉ làm cho bác gái ghét Đan Châu hơn. Mày suy nghĩ xem, tao nói có đúng không?
– Tao buồn quá! Lẽ ra Tử Khiêm không nên trở về.
– Trước hay sau gì Tử Khiêm cũng về, bé Bòn Bon là con của nó, dĩ nhiên nó phải nhìn nhận rồi.
Lưu Khải tuyệt vọng. Nếu như mất Đan Châu, anh không hiểu mình sẽ sống như thế nào đây.