watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Con quỷ áo xanh-Chương 26-27-28-29-30-31 - tác giả Walter Mosley Walter Mosley

Walter Mosley

Chương 26-27-28-29-30-31

Tác giả: Walter Mosley

26
Monet một người đàn bà xa lạ tôi chưa hề biết đến, đỡ tôi ngả về phía sau chậu hố xí, nàng khéo tay rửa sạch từng ngón chân lên tới trên ống chân. Tôi cảm thấy kích thích cương cứng lên tới ngang bụng dưới tôi lấy hơi thở chậm rãi như một đứa trẻ rình bắt bướm. Chốc chốc nàng lại lên tiếng "Suỵt, thế được rồi". Bởi vậy nên tôi mới cảm thấy khó chịu nhức nhối.
Rửa chân xong rồi, nàng lấy khăn và xà bông đã rửa sạch mình mẩy.
Chưa lúc nào tôi có được cảm giác căng thẳng như lần này với Daphne. Bao nhiêu người đẹp khác kích thích tôi, muốn rờ rẫm lên người, chiếm đoạt ngay. Riêng Daphne khiến tôi phải nhìn lại mình. Nàng thì thầm những lời ngọt ngào bên tai như lần đầu tôi được yêu và xa cách. Chợt tôi nhớ lại cái chết của mẹ tôi hồi mới tám tuổi ngay lúc Daphne áp sát vô bụng. Tôi nín thở, tay nàng nâng vật cương cứng lên rửa sạch phía dưới, nàng nhìn ngay mắt tôi, màu mắt nàng xanh phản chiếu qua làn nước, tay mân mê lắc lắc vật cương cứng. Rửa ráy xong rồi nàng mới nhìn tôi cười, gập nó lại áp sát xuống.
Tôi không nói gì hết.
Nàng bước lui về phía sau, cởi bỏ tấm áo vàng quăng vô bồn nước, kéo quần xuống - nàng ngồi vô bàn cầu đái một hơi nghe ồ ồ còn hơn cả mấy ông.
- Đưa cho mình cuộn giấy, Easy - nàng nói. Cuộn giấy nằm ngay dưới bồn tắm.
Nàng đứng nghiêng người qua bồn nước, chàng háng chân nhìn xuống chỗ tôi.
- Nếu cái của tớ mà được như mấy ông thì nó to có bằng cái đầu của cậu đấy, Easy.
Tôi bước ra ngoài bồn tắm, để cho nàng sờ quanh bộ phận tinh hoàn. Lúc bước qua buồng ngủ, nàng luôn mồm nói bên tai những cậu tục tĩu. Nghe tôi mới thấy ngượng. Tôi chưa hề nghe một tay nào dám ăn nói bạo như Daphne Monet.
Tôi không thích nghe nhất là từ của miệng một phụ nữ. Tôi nghĩ chỉ có cánh đàn ông mới dám ăn nói vậy thôi. Ngoài chuyện tục tĩu ra, Daphne có việc cần hỏi tôi. Tôi đang tập trung để nhớ cho ra.
Bọn tôi la hét om sòm vật nhau suốt đêm. Lúc vừa mới chợp mắt ngủ, nàng lấy cúc đá xoa xoa trên ngực tôi. Rồi đến ba giờ sáng, nàng lôi cổ tôi ra ngoài hàng hiên thềm tráng xi măng phía sau bụi cây bắt tôi làm tình dựa lưng vô thân cây vô nhám xù xì.
Lúc trời hửng sáng nép mình sát bên tôi trên giường nàng mới hỏi:
- Có đau lắm không, Easy?
- Sao?
- Cái của quý của cậu đó, có đau không?
- Có.
- Rát lắm không?
- Còn nhức nhối hơn… trong đường gân máu.
Nàng chộp lấy cái của quý:
- Làm tình với tớ cậu cảm thấy đau à, Easy?
- Ờ.
Tay nàng bóp chặt hơn.
- Tớ thích đau, Easy. Cả hai đứa.
- Có khác gì tớ - tôi nói.
- Cậu thích không?
- Có. Thích chứ!
Nàng buông tay ra.
- Không phải là chuyện đó đâu. Tớ đang nhắc tới căn hộ này. Như bọn mình đây, đâu phải là những kẻ bọn kia muốn sai khiến theo ý chúng.
- Bọn kia là ai?
- Bọn vô danh. Bọn chúng không để cho mình ngóc đầu dậy, không muốn cho bọn mình biết sung sướng là gì. Bởi vậy tớ muốn rủ cậu bỏ đi theo.
- Tớ đi theo cậu đây.
Nàng buông tay ra.
- Nhờ có tớ kêu gọi cậu đó, Easy, chỉ có tớ mới lôi kéo cậu.
***
Nhớ lại buổi tối ngày hôm đó tôi còn chới với. Nàng Daphne đã hoá rồ, còn tôi có thể nói là không phải vậy đâu. Nàng muốn có cảm giác đau đớn tôi sẽ chiều, còn nếu nàng muốn thấy máu, tôi sẵn sàng cắt đứt gân máu. Daphne muốn là cánh cửa ngăn tôi lại, cái cánh cửa một ngày kia sẽ nổ tung để tôi lọt vô bên trong. Tôi sẽ mở rộng vòng tay, với cả tấm lòng đón mới nàng.
Dù sao tôi không đám cho là nàng đã hoá rồ. Nàng đội lốt còn tắc kè, thay đổi màu da tuỳ người đối diện. Nếu gặp một anh chàng da trắng hiền lành ngại kêu ca với người hầu bàn thì nàng sẽ kéo đầu áp sát vô giữa ngực vỗ cho mấy cái. Gặp phải anh chàng da đen nghèo rớt mồng tơi đã từng quen chịu ngậm đắng nuốt cay thì được nàng lau rửa vết thương cho đến lúc lành lặn.
***
Đến xế trưa lúc tôi cảm thấy mệt dừ. Hai đứa ôm nhau suốt buổi. Tôi chẳng còn nhớ tới bọn cớm hay là tên Mouse ngay cả DeWitt Albright cùng thây kệ. Tôi chỉ còn lo một nỗi đau được ân ái với con bé da trắng. Bất chợt tôi buông nàng ra nói:
- Daphne, ta phải nói ra hết.
Có thể tôi chỉ tưởng tượng nhưng thấy rõ mặt nàng ánh lên một tia sáng màu xanh lục kể từ lúc bước ra khỏi cho bồn tắm.
- Được thôi, nói gì nào? – Chợt nàng ngồi dậy trên giường mình quấn tấm drap. Chắc thế nào nàng cùng bỏ tôi đi, tôi thích được o bế nàng.
- Tớ đã giết nhiều người, Daphne, bọn cớm đang truy nã. Cậu cuỗm ba chục ngàn đô của lão Carter, còn lão DeWitt Albright thì thiếu nợ tớ.
- Món tiền chỉ có tớ với Todd biết thôi, còn chuyện nạn nhân bị giết chết hay chuyện lão Albright tớ không biết. Hoàn toàn không biết.
- Có thể cậu chưa biết nhưng lão Albright lão khéo xoay trở biển việc người khác thành việc của mình…
- Vậy thì cậu cần gì tớ nào?
- Tớ muốn biết ai đã giết Howard Green?
Nàng chầm chậm nhìn tôi như thế là người ngoài hành tinh.
- Ai kia?
- Nói đi!
Nàng quay nhìn chỗ khác chợt thở hắt ra.
- Howard phục vụ cho một tay nhà giàu Matthew Teran. Hắn lái xe cho lão. Teran muốn ra tranh chức thị trường, trong mỗi cuộc chơi ta phải am hiểu luật lệ. Todd ngăn cản Teran vì việc đó.
- Rồi thế nào? - tôi hỏi.
- Tớ có gặp Teran mới đây. Lão mua lại Richard một thằng bé người Mễ.
- Chính hắn là người bọn mình tìm kiếm.
Nàng gật.
- Hắn là ai?
- Richard với tớ là - nàng ngần ngừ rồi mới nói – chỗ bạn bè với nhau.
- Bồ bịch à?
Nàng khẽ gật đầu.
- Trước đó bọn tớ có đi chơi với nhau.
- Ngay cái buổi tối tớ đi tìm cậu rồi gặp Richard đứng trước quán bar của John. Có phải hắn đến tìm cậu?
- Chắc vậy. Hắn không cho tớ bỏ đi nên phải rủ thêm Teran và cả Howard Green gây chuyện đề có thể tiếp cận được Todd.
- Chuyện gì vậy? - tôi hỏi.
- Chỉ Howard mới biết. Hắn biết mọi chuyện của tớ.
- Là sao?
Nàng lờ đi.
- Ai giết Howard? - tôi hỏi.
Ban đầu nàng không nói ra, tay mân mê tấm chăn buông thõng xuống để lộ cả phần ngực.
- Joppy giết, - bây giờ nàng mới chịu nói. Nàng tránh không nhìn vào mắt tôi.
- Joppy! - tôi khóc thét. - Sao hắn lại nó giết người nhỉ? - Tôi vẫn không tín đó là sự thật ngay cả trước lúc nàng nói ra. Hắn đã giở trò bạo lực đánh đập nạn nhân cho đến chết.
- Cả Coretta nữa à?
Daphne gật. Nhìn thấy tấm thân nàng trần truồng tôi muốn buồn nôn.
- Vì sao?
- Tớ có ý định rủ Frank tới quán bar của Joppy. Bởi Frank muốn cho mấy người quen nhìn thấy hắn đi cùng với tớ. Lần cuối gặp Joppy hắn cho biết có người hỏi thăm tớ, nên liên lạc với hắn để biết rõ là ai. Về sau tớ mới biết đó là lão Albright.
- Còn Howard và Coretta thì sao? Chuyện gì vậy?
- Howard Green đến gặp tớ cho hay là nếu không tuân lệnh sếp và lời hắn đã dặn trước thì chỉ có nước chết. Gặp Joppy tớ nói là sẽ đưa cho hắn một ngàn đô nếu như hắn cam đoan Albright bỏ không tìm tớ nữa mà nên gặp nói chuyện với Howard.
- Vậy là hắn giết Howard?
- Thật là một điều không may. Howard nói năng không giữ mồm. Joppy nổi cơn điên.
- Nhưng còn Coretta thì sao?
- Lúc nàng đến gặp tớ, tớ báo lại cho Joppy biết. Tớ nói là cậu đang có việc cần hỏi cho ra và - nàng ngần ngừ - hắn giết nàng. Từ đó hắn lo sợ. Hắn đã phạm tội giết chết một người đàn ông trước đó.
- Sao hắn không giết cậu đi?
Nàng ngẩng đầu hất ngược mái tóc ra sau.
- Tớ chưa đưa tiển cho hắn. Hắn đang cần thêm cả ngàn đó nữa. Còn điều này hắn cứ tưởng tớ là tình nhân của Frank. Bọn giang hồ kính nể Frank.
- Frank với cậu là thế nào?
- Chả là gì cả, cậu nên hiểu như vậy, Easy.
- Cậu có nghĩ là hắn biết thủ phạm giết chết Matthew Teran không?
- Mình không biết, Easy. Tớ có bao giờ giết ai đâu.
- Tiền cất đâu hết?
- Không rõ chỗ nào. Không có ở đây. Cậu không tìm ra được đâu.
- Chỉ vì tiền cậu sẽ bị mất mạng đấy, cưng ơi.
- Cậu giết tớ à, Easy.
Nàng nghiêng người sờ đầu gối chân tôi. Tôi đứng ngay dậy.
- Daphne, tớ cần nói chuyện với lão Carter.
- Mình không trở về lại đó nữa. Không bao giờ"
- Lão cần gặp tớ để nói chuyện. Cậu không cần phải là người yêu để được nói chuyện.
- Cậu chả hiểu gì hết. Tớ yêu lão cho nên mới không muốn gặp lại lão. - Vừa nói nàng rơm rớm nước mắt.
- Cậu chỉ được cái hay rắc rối, Daphne.
Nàng xích lại gần tôi hơn:
- Thôi bỏ đi!
- Todd trả cậu bao nhiêu tiền công tìm kiếm tớ?
- Một ngàn.
- Đưa tớ tới chỗ của Frank tớ trả cậu hai ngàn.
- Frank đòi giết tớ kia mà?
- Có tớ ở đây hắn không làm gì được đâu.
- Chỉ cần uống thêm một ly Wishky nữa là ngăn được Frank.
- Cậu đưa tớ tới chỗ đó, Easy, có vậy cậu mới được trả công.
- Còn lão Carter và Albright thì sao?
- Bọn chúng đang truy nã tớ, Easy. Hãy để Frank và tớ lo chuyện đó.
- Frank với cậu là thế nào? - tôi hỏi lại.
Nàng cười nhìn tôi. Mặt nàng xanh hơn, nàng ngả người dựa vô tường kề bên giường.
- Cậu giúp tớ được chứ?
- Tớ không biết. Tớ phải đi ngay thôi.
- Sao vậy?
- Tớ chán lắm rồi, - tôi nói, chợt nhớ lời Sophie. - Tớ cần được thư giãn.
- Thôi cứ ở đây đi, cưng, chỉ còn mỗi chỗ này thôi.
- Cậu nói tầm bậy, Daphne. Cần gì phải nghe theo bọn chúng. Nếu ta yêu nhau thì phải sống gần nhau. Có ai ngăn cấm ta được.
Nàng cười, vẻ mặt buồn xo.
- Cậu chẳng hiểu gì cả.
- Cậu chỉ biết lên giường. Làm tình với một tên Nigger xong rồi mặc quần áo vô, đánh môi son như chưa bao giờ làm chuyện đó.
Nàng dang tay sờ vô người, tôi xích ra.
- Easy, - nàng nói - Cậu đừng nghĩ vậy.
- Thôi ta đi kiếm cái gì ăn đã - tôi nói, nhìn qua chỗ khác - Gần đây có quán ăn Tàu. Ta vòng ra ngả sau đi đường tắt tới đó.
- Lúc ta về lại đây thì đã say - nàng nói.
Tôi nghĩ trong đầu nàng nói ra câu này với biết bao nhiêu người rồi. Bao nhiêu người thà ở lại cho còn hơn là nhìn nàng bỏ ra đi.
***
Bọn tôi lặng lẽ thay đồ.
Vừa chuẩn bị đi ra tôi chợt nghĩ đến một chuyện.
- Daphne đó hả?
- Ờ phải, Easy hả? - Giọng nàng nghe uể oải.
- Tớ cần biết một việc.
- Việc gì nào?
- Hôm qua nghĩ sao cậu lại gọi cho tớ?
Mắt nàng trở lại màu xanh khi nhìn vào tôi.
- Em yêu anh đó, Easy. Ngay từ lúc mới gặp em đã biết điều đó rồi.
***
Chow chow là món ăn đặc sản của người Tàu phổ biến ở vùng Los Angeles, trong những năm thập niên bốn mươi và năm mươi. Quán ăn không bày ra bàn, chỉ có một cái quầy dài với mười hai chiếc ghế đẩu. Lão Ling ngồi phía sau quầy trước mắt bày bếp nấu đang làm ba món: cơm chiên, trứng foo yong và mì xào. Bạn có thể chọn món ăn theo khẩu vị như gà, heo, tôm sú, thịt bò, đặc biệt ngày chủ nhật có môn tôm hùm.
Lão Ling người nhỏ thó ăn mặc đơn giản một chiếc quần đùi, áo thun ba lỗ. Nhìn trên cổ áo thấy có xăm hình con rắn trườn mình vòng quanh sau ót ra tới phía trước gò má bên phải. Đầu rắn nhe hai chiếc nanh lớn và đại thể cái lưỡi ngúc ngoắc đỏ lòm.
- Ông dùng món gì? - Lão quát lớn cho tôi nghe. Tôi từng đến quán ăn lão Ling cả chục lần vậy mà lão không nhớ mặt. Lão chẳng nhận ra bất cứ khách hàng quen thuộc nào.
- Cơm chiên - Daphne nói nhỏ vừa đủ nghe.
- Chiên món nào? - Lão Ling lại quát. Chưa kịp đáp lão đã kể ra một tràng - Heo, gà, tôm, thịt bò!
- Cho tôi món gà với tóm.
- Tính thêm tiền đấy!
- Dạ, được mà.
Tôi chọn món trứng foo yong với thịt heo.
Daphne có vẻ trầm lặng hơn mọi khi. Tôi định làm sao để nàng cởi mở nói chuyện lúc đó mới nói cho nàng hiểu được. Tôi không buộc nàng gặp lại Carter. Nếu tôi ép buộc nàng trở lại sẽ bị ghép tội bắt cóc, lúc đó lão Carter sẽ nổi giận vì nàng bị hành hạ. Lúc đó tôi thấy thương nàng hơn. Trong nàng thật xinh đẹp trong bộ áo màu xanh.
- Em biết không, ta không muốn ép buộc em đâu, Daphne. Ý ta muốn nói là ta đang nghĩ em sẽ không còn dịp nào ôm hôn lão Carter nữa, điều đó làm ta yên chí.
Tôi có cảm giác nàng đang áp sát vô ngực tôi cười mân mê khắp người.
- Anh vô sở thú lần nào chưa, Easy?
- Chưa.
- Thiệt không? - nàng ngạc nhiên.
- Ta không thích nhìn con thú bị nhốt trong chuồng. Chúng chẳng giúp gì được mà ta cũng không biết làm gì hơn.
- Anh cần phải biết mấy còn thứ đó, Easy. Đó cũng là một bài học.
- Bài học gì mới được?
Nàng ngồi tựa lưng ra sau ghế dựa mắt nhìn hơi khói từ chỗ bếp nấu của lão Ling xông lên. Nàng đang hồi tưởng.
- Lúc còn ở New Orleans cha em dâcn vô sở thú một lần. Em sinh ra ở New Orleans. Nàng nói giọng nghe rè rè. - Bước tới chỗ chuồng khỉ em còn nhớ cái mùi tử khí. Một chú khỉ nhện cuộn mình tung lưới phía trên nóc chuồng nhảy nhót. Người đứng xem có thể cho là còn vật điên cuồng vì bị nhốt trong chuồng bao nhiêu năm, vậy mà cả người lớn lẫn trẻ con chen chúc nhau thay cho được để cười cho vui. Em cảm thấy mình như con vượn đó. Đong đưa qua lại hai đầu tường, như muốn tìm lối ra. Còn như em đang sa lầy mắc bẫy chẳng khác nào còn thú tội nghiệp kia. Nhìn thấy em khóc ba em dắt ra về, ông nghĩ là em thương xót cho con thú tội nghiệp kia. Em thì chẳng cần quan tâm nhưng con thú ngu ngốc. Rồi cha em chỉ cho em nhìn thấy những con thú được tự do hơn. Những bày chim, nào là chim hạc, cò, bồ nông, chim công. Em thích ngắm nhìn những loài chim có bộ lông rực rỡ, xinh đẹp. Nhìn con công đực xòe bộ lông đuôi sột soạt ve vãn còn chim bạn cho đạp mái. Ba em nói gạt là đang nhìn hai con chim công đùa giỡn. Trong đầu em thì nghĩ khác, em biết cái trò đó là gì rồi. Đến gần hết buổi, em đi xem mấy còn ngựa vừn. Nhìn quanh không còn ai, ba em nắm tay. Trong chuồng hai con ngựa chạy nhảy lui tới. Một con chạy tránh con nọ nhưng con kia dữ hơn chèn lại. Em chợt kêu là để cho ba em chặn lại em sợ chung cắn nhau.
Daphne níu chặt tay tôi, nàng hồi hộp còn tôi thì chới với không hiểu sao.
- Hai con ngựa chạy ra gần tới nơi, - nàng kể - Đúng sắt hàng rào, còn đực nhảy chồm lên con cái. Em nhìn thấy một khối thịt dai nhách chồm tới chìa vô chìa ra nhằm về phía con cái. Cả hai lần nó chĩa trượt ra ngoài đến lúc một tràng tinh dịch vọt bắn ra bên hông sườn con cái. Cha em nắm chặt tay em đau đến nỗi em không dám nói. Lúc trở ra xe ba hôn lên má em rồi hôn môi như nhưng kẻ tình nhân. - Tôi nhìn thấy nàng cười, một nụ cười mơ hồ. - Hôn xong, ông khóc thét, cúi đầu vô người em, bàn tay em xoa trên đầu ông một hồi lâu em mới nói chẳng sao, ông lại ngước nhìn em.
Nghe nàng kể tôi không che giấu được vẻ ghê tởm trên gương mặt.
- Chuyện đó anh cho là ghê tởm ư. Cha em thương em. Từ dạo đó lúc em mười bổn tuổi ông thường dẫn em vô vườn thú, công viên. Ban đầu ông hôn em như cha còn những đến lúc qua chỗ khác không còn thấy ai thì như hai tình nhân. Cứ sau mỗi lần, ông khóc lóc thấy thương rồi xin em tha thứ. Ông mua quà, cho em tiền nhưng mà em lại thương ông.
Tôi muốn bỏ chạy cho xa ngại nổi ruột rồi như tò vò không còn nghĩ ngợi gì được, tôi bắt qua chuyện khác:
- Còn chuyện em đến gặp lại lão Carter thì sao? - Tôi hỏi.
- Qua năm sau ba em không dắt em đi đâu nữa. Đầu năm ông đi bỏ lại hai mẹ con. Chẳng ai hay biết chuyện gì xảy ra giữa hai cha con. Chỉ mới mình em biết. Em biết vì sao ông bỏ đi. Ông thương em ngay bữa ở vườn thú, ông đã biết rõ người thật của em, và khi mà anh đã biết rõ ai rồi thì nên bỏ đi là vừa.
- Sao vậy nhỉ? - tôi muốn hỏi cho biết. - Sao em lại bỏ đi lúc cảm thấy gần gũi?
- Không phải là gần gũi đâu, Easy. Còn hơn vậy nữa kia.
- Vậy là với Carter em đã được gần gũi?
- Lão biết rõ em hơn bất cứ ai khác.
Từ đó tôi căm ghét lão Carter. Tôi muốn biết Daphne như lão đã từng trải qua. Tôi muốn chiếm lấy nàng cho dù biết nàng có nghĩa là tôi phải để mất nàng.
***
Tôi với Daphne đi vòng ngả sau, lách qua bụi cây vô tới căn nhà nhỏ. Vậy là êm ru.
Tôi đưa tay mở cửa. Nàng không còn chuyện gì kể ra từ sau câu chuyện ở vườn thú. Tôi không hiểu sao và cũng không còn chuyện gì để nói. Có lẽ tôi không tin nàng. Tôi nghĩ là nàng tin câu chuyện có thật, hay là nàng muốn tin như vậy, tôi thì cho là câu chuyện có phần không thật.
Nghĩ lại tôi muốn bớt tiền trả cho món ăn foo yong. Với tôi Daphne vẫn còn là một ẩn số. Có lúc tôi định gọi Carter cho lão hay nàng ở chỗ nào. Tôi muốn cắt đứt mối quan hệ. Tôi chỉ nghĩ tới chuyện tiền, chỉ có vậy thôi.
Tôi còn lu bù lo nghĩ quên cả chuyện ngoài việc thu dọn phòng ra còn phải lo chuyện gì nữa nhỉ? Lúc nhìn thấy Daphne há hốc mồm tôi mới kinh ngạc nhận ra lão DeWitt Albright đang đứng gần bếp sưởi.
- Chào Easy, - giọng lão nghe rên rên.
Tôi thò tay rút súng nhưng chưa kịp thì một tiếng nổ phát ra. Tôi còn nhớ lúc đó cả mặt tôi úp xuống sàn nhà rồi không còn biết gì nữa.

28
Tôi đang ở trên một chiếc tàu chiến khổng lồ lọt vô giữa trận thuỷ chiến lớn nhất trong lịch sử. Nòng súng pháo đỏ rực, tôi ở trong toàn lo tải đạn. Máy bay địch bắn phá trên boong nhức nhối cả tay và ngực những tôi vẫn lao tới tải đạn cho đồng đội phía trước. Từ mờ sáng đến chập tối không khí chiến tranh sôi sục thúc giục mọi người chiến đấu.
Chợt đâu Mouse nhao tới kéo tôi ra. Hắn nói:
- Kìa Easy! Ta nên bỏ đi thôi, bạn ơi. Ta không dại gì phải chết thay cho bọn da trắng!
- Tớ chiến đấu vì tự do! - tôi quát lại.
- Bọn chúng không để cho cậu thoát đi đâu, Easy. Nếu có giành được chiến thắng bọn chúng sẽ đưa cậu về lại nông trường trước ngày Lễ Lao Động.
Nghe hắn nói tôi tin ngay những chưa kịp bỏ chạy thì một qua bom phóng trúng tàu và chiếc tàu bắt đầu chìm. Tôi ngã chúi xuống sàn rớt xuống dòng nước biển lạnh cóng. Nước tràn vào mũi, vào miệng, tôi uống nước đầy bụng và ra sức kêu la. Tôi chìm xuống nước.
***
Tôi tỉnh dậy nhờ gầu nước Primo xôi vô người. Nước chui vô mặt, vô cổ họng.
- Chuyện gì vậy, bạn mình. Cậu vừa xô xát với bạn bè hả?
- Bạn bè nào? - Tôi chưa tin mới hỏi lại.Tất cả những gì tôi biết lúc đó là Primo đang xốc nước ra cho tôi.
- Joppy và một tên da trắng mắc đồ trắng.
- Một tên da trắng à? - Primo đỡ tôi ngồi ngay dậy cho thẳng lưng. Tôi đang ngồi trước hiên nhà. Đầu óc đang hồi tỉnh lại.
- Ồ. Cậu không việc gì chứ, Easy?
- Còn tên da trắng kia thì sao? Hắn tới đây với Joppy từ lúc nào?
- Cách đấy hai, ba tiếng gì đó.
- Hai, ba tiếng rồi à?
- Ờ, Joppy hỏi tớ cậu bỏ đi đâu, nghe nói xong hắn lái xe lui ra phía sau nhà. Một lát sau hai tên đó bỏ đi.
- Có con bé đó đi theo?
- Thấy con bé nào đâu.
Tôi đứng ngay dậy trở vô nhà, Primo đi theo sau.
Không có con bé đó.
Tôi quay trở ra tìm quanh cũng không thấy đâu. Primo bước tới đứng sau lưng.
- Bọn cậu xô xát với nhau à?
- Không phải lần đầu. Tớ mượn điện thoại được chứ?
- Được. Máy trong nhà.
Tôi gọi đến nhà người chị của Dupree, mới hay là hắn bỏ đi cùng với Mouse từ lúc sáng sớm. Không có Mouse tôi không thể xoay xở được việc gì. Tôi ra lấy xe đi về khu phố Watts.
Ngoài trời tối đen như mực không trăng, không sao. Qua mỗi dẫy phố có một trụ đèn soi sáng bóng tối nhưng chẳng chiếu sáng được gì.

29
Tôi lái xe ngang qua Santa Monica rồi tới Malibu tìm thấy phố Route 9.
Khu phố nay xuống cấp đầy bụi bặm. Tôi tìm thấy tất cả ba hộp thư để tên: Miller, Kon, Albright. Qua khỏi hai nhà đâu, đi tiếp mười lăm phút nữa thì nhìn thấy số nhà Albright. Ở chỗ này khuất có kêu la trước lúc chết cũng chẳng ai nghe thấy.
Một ngôi nhà xây dựng đơn giản theo lời nông trại, nhà cũng nhỏ thôi. Trước nhà không để đèn, chỉ có một ngọn ở cổng ra vô nên không nhìn ra căn nhà màu gì. Tôi muốn biết ngay. Tôi muốn biết đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Tôi còn phải biết nhiều nữa trước lúc lìa trần. Đang dò dẫm bước tới bên cửa sổ chợt tôi nghe có tiếng đàn ông quát tháo và giọng người đàn bà van xin.
Đứng ngoài mép cửa nhìn vô bên trong là một gian phòng rộng rãi sàn lót ván gỗ sẫm màu, trần cao. Phía trước lò sưởi bày bộ trường kỷ bọc da như thể là da beo. Daphne trần truồng đang nằm trên chiếc trường kỷ, xung quanh là lão DeWitt và Joppy. Lão Albright mặc bộ đồ vải lanh còn Joppy thì để mình trần. Hắn bày cái bụng phệ nham nhở trườn qua người nàng sao mà tôi không giết chết hắn ngay đi cho xong.
- Em không muốn nữa phải không, cưng? - Lão Albright nói.
Daphne nhổ ngay vô mặt, lão nhanh tay chộp cô nàng:
- Nếu ta không chiếm được hết món tiền đó, mi sẽ thấy ta giết mi ngay, con kia!
Tôi thường tự cho mình là một nhà thám tử vậy mà có lúc tôi cứ lo nghĩ lẩn quẩn. Ngay lúc nhìn thấy tên da trắng trêu tức Daphne tôi bấm nhẹ cửa sổ lên chui vô. Tôi đứng ngày giữa nhà tay lăm le khẩu súng. DeWitt nhanh mắt biết có kẻ lạ, tôi chưa kịp nhắm bắn. Lão xoay người giữ chặt con bé trước ngực. Nhìn thấy tôi, lão xô con bé qua một bên nhảy ra phía sau chiếc trường kỷ! Tôi nhảy theo bóp cò, nhưng Joppy đã nhanh chân vụt chạy về phía cửa sau. Tôi mất cảnh giác, trong khoảnh khắc chần chừ tôi nghe một tiếng nổ long trời như đại bác từ phía cửa sổ đằng kia. Tôi chạy tìm cho núp sáu chiếc ghế sofa chợt nhìn thấy lão DeWitt Albright cũng vừa rút súng.
Tôi nghe hai phát nổ tiếp theo xuyên qua phía sau chiếc ghế to tướng, nếu tôi không kịp né qua một bên cúi rạp người xuống chắc lão đã lấy đứt mạng tôi rồi.
Tôi nghe tiếng Daphne kêu la nhưng đành chịu bó tay. Tôi chỉ sợ là ngay lúc này Joppy lén đi vòng ra ngoài rồi nhắm bắn từ phía sau lưng. Tôi lần qua phía góc tường nép sát người tránh cặp mắt lão Albright nhìn qua. Ở vị trí này tôi sẽ nhìn thấy Joppy nếu hắn thò đầu vô cửa sổ.
- Easy đó hở? - DeWitt gọi tôi.
Tôi nằm chờ hồi lâu. Không thấy Joppy thò đầu qua cửa sổ. Tôi lo trong bụng không biết liệu hắn có thể lên vô theo lối nào. Vừa đảo mắt nhìn quanh chợt nghe thấy tiếng cục cựa từ bên chỗ lão DeWitt. Một tiếng rơi dành phịch xuống đất, chiếc ghế sofa ngã lăn ra phía sau. Lão cố giật chiếc đèn trên lưng ghế xuống. Chiếc đèn vỡ toang nghe như tiếng súng, tôi bóp có nhằm về phía đó, tôi nhìn thấy DeWitt ngoi đầu lên cao hơn một chút, lão nhằm nòng súng về phía tôi.
Tiếng súng nổ vang và tôi nhìn ra, không còn tin ở mắt mình trong khi lão DeWitt Albright gầm gừ:
- Ái chà?
Chợt tôi nhìn thấy Mouse! Nòng súng còn bốc khói trên tay! Hắn đi vào theo lối của mà Joppy chạy ra.
Tôi nghe một loạt súng nổ tiếp theo. Daphne khóc thét. Tôi vụt chạy lại lấy thân mình che người nàng. Mảnh vỡ trên tường đổ xuống sàn tôi nhìn thấy Albright lao qua cửa sổ phía bên kia gian phòng.
Mouse nhắm bắn theo, súng không nổ. Hắn chửi thề quăng xuống đất, lôi trong túi áo ra khẩu súng nòng ngắn. Hắn chạy ra phía cửa sổ, ngay lúc đó tôi nghe tiếng chiếc xe Caddy rồ máy bánh xe lao tới tung bụi mù, Mouse chưa kịp bắn hết băng đạn.
- Mẹ kiếp! - Mouse quát - Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Một luồng gió mát lạnh lùa qua cửa sổ gãy nát thổi hăt vô mặt Daphne và tôi.
- Tớ hạ gục hắn, Easy! - Hắn nhe răng cười gằn một tiếng khỏe cả hàm răng vàng ság rực
- Mouse, - tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng.
- Cậu thấy vậy đã mắt chưa, Easy?
Tôi đứng ngay dậy níu lấy người bạn nhỏ thó. Tôi ôm ghì hắn vô người như ôm một người tình.
- Mouse, - tôi nhắc lại.
- Đến đây, bạn mình. Ta phải kéo cái thằng kia lại đây. - Hắn nghiêng đầu về phía cánh cửa lúc hắn trở vô đây.
Joppy nằm dưới sàn nhà bếp. Tay chân bị trói chặt, máu còn dính bê bết trên da đầu hói.
- Kéo hắn qua phòng bên kia, - Mouse nói.
Bọn tôi kéo hắn lên chiếc ghế, Mouse trói chặt lại.
Daphne quấn mình trong chân núp vô góc chiếc trường kỷ. Trông nàng như con mèo khép nép trong ngày lễ Độc Lập 4-7.
Chợt Joppy mở choàng mặt ra, hắn quát:
- Cởi trói cho tớ đi!
Mouse đứng đó nhếch mép cười.
Joppy mình mẩy ướt đẩm mồ hôi, máu me tùm lum đưa mắt nhìn chăm chăm về phía bọn tôi, còn Daphne nhìn xuống sàn nhà.
- Tha cho tớ đi - Joppy giả khóc.
- Câm mõm ngay. - Mouse quát, Joppy im thin thít.
- Quần áo tôi bỏ đâu rồi? - Giọng Daphne nghe khản đặc.
- Có đây, cưg. - Mouse nói – Chờ xong việc sẽ có ngay.
- Chuyện gì vậy? - tôi hỏi.
Mouse nghiêng người đặt tay lên đầu gối chân tôi.
Tôi sống được là mấy, được nhìn thấy đồng loại số lên thân thể mình.
- Tớ nghĩ mình với cậu xứng đáng được một phần thưởng về cái vụ này đúng không, Easy?
- Mình nhường chỗ cậu một nửa đó, Ray.
- Không dám đâu, bạn ơi - hắn nói. - Tớ không cần tiền của cậu đâu. Tớ thích cái con bé tên là Ruby đằng kia kìa.
Tôi không hiểu tại sao hắn gọi nàng là Ruby nhưng tôi chẳng cần hỏi lại.
- Này, cái món tiền cướp được đó mà.
- Vậy mới ngon lành đó, Easy. - Hắn quay về phía nàng, cười - Em thấy thế nào, cưng?
- Phần đó là của em với Frank. Em không đùa đâu - Tôi tin nàng nói thật, nếu nàng không phải đang nói cho Mouse nghe.
- Frank chết rồi. - Mouse nói với vẻ mặt lạnh như tiền.
Daphne nhìn hắn một lúc chợt nàng nhăn mặt, như tấm vải nhàu nát, rồi nàng run rẩy.
Mouse tiếp tục:
- Ta biết Joppy giết hắn. Hắn bị đánh đập cho đến chết nằm phơi thấy trong con hẻm gần quán bar.
Daphne ngước nhìn, ánh mắt nàng đầy vẻ hận thù cả giọng nói nàng cùng sặc mùi thù hận.
- Thật vậy không, Raymond? - Nàng là một người khác thường.
- Ta nói gạt em hãy sao, Ruby? Anh của em chết thật rồi.
Tôi đã từng kinh qua những giây phút động đất, lần này cũng một cảm giác tương tự: mặt đặt dưới chân tôi như đang rung chuyển. Tôi nhìn nàng để biết sự thật. Nhưng không thể nào tìm ra sự thật được. Mặt mũi đã thịt nàng đã hoá ra một màu trắng bệch - Daphne là một người đàn bà da trắng trắng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Chợt Mouse cất tiếng:
- Này Ruby, nghe ta nơi đây. Joppy đã giết chết Frank.
- Không phải tớ giết Frankie! - Joppy khóc thét.
- Sao cậu gọi tên nàng như vậy? - Tôi hỏi.
- Tớ và Frank biết nhau từ lúc nhỏ, Ease, trước khi tớ gặp cậu. Tớ còn nhớ con bé Ruby hồi nhỏ. Đứa em cùng cha khác mẹ. Bây giờ nó to béo nhưng tớ vẫn còn nhớ mặt. - Mouse rút thuốc ra hút. - Cậu là người may mắn, Easy. Tớ để ý theo tên đó lúc xế trưa hắn từ nhà cậu bước ra. Tớ đến tìm cậu thì trông thấy hắn. Tớ lấy xe Dupree bám theo hắn ra phố thấy hắn gặp bọn da trắng. Cậu biết là tớ mắc nợ hắn một thời gian.
Tôi nhìn qua Joppy. Mặt hắn mở to, mồ hôi đầm đìa. Cằm hắn đang chảy máu.
- Tớ đâu có giết Frank, trời ơi. Tớ đâu có thù oán gì. Tại sao tớ lại giết Frank? Này, Easy, tớ có lý do để lôi kéo cậu vô vụ này là để có tiền mua nhà.
- Vậy sao cậu làm ăn với Albright?
- Con bé nói láo. Lão Albright đến gặp tớ nói là con bé giữ tiền! Nó nói láo! Nó không giữ được một đồng xu nào hết.
- Thôi được, nói thế đủ rồi - Mouse nói. - Này Ruby, ta không muốn doạ em những ta cần lấy số tiền đó.
- Anh không doạ em chứ, Ray? - nàng bình thản nói.
Mouse cau mày nghĩ ngợi. Chẳng khác nào ngày trời đang tốt có mây đen che phủ. Chợt gã nhếch mép cười.
- Ruby, em nên nghĩ lại đi. Con người ta dễ bị sa nga vì mãnh lực đồng tiền… - Mouse vừa nói rề rà vừa rút súng ra.
Bất chợt gã xoay người qua bên phải nhắm bắn vô bụng Joppy, hắn trợn trừng mắt kêu rống lên như loài hải cẩu. Hắn vùng vẫy tay bụm vết thương mắc kẹt giữa mớ dây sít chặt vô chiếc ghế. Một lát sau Mouse nhấc nòng súng nhắm bắn vô đầu Joppy. Hai con mắt lòi ra, con mắt bên trái thẫm đầy máu, tạo ra một lộ hổng. Phát súng thứ hai đẩy hắn văng xuống sàn hai chân co giật hồi lâu. Tôi cảm thấy ớn lạnh. Joppy là bạn tôi, nhưng tôi đã từng nhìn thấy bao nhiêu người chết, tôi cùng tiếc cho số phận Coretta.
Mouse đứng ngay dậy nói:
- Ta đi lấy hết tiến về đây, cưng. - Gã cúi xuống nhặt quần áo phía sau chiếc trường kỷ quăng vô giữa người nàng. Gã bước tới phía cửa trước.
- Cứu em với, Easy - Mặt nàng lộ vẻ sợ hãi lẫn hy vọng. - Hắn hoá rồ rồi. Anh còn giữ súng mà.
- Tớ không làm gì được, - tôi nói.
- Đưa súng đây, để tớ bắn.
Trong khoảnh khắc Mouse đáng đời mặt với cái chết thật khủng khiếp.
- Đừng.
***
- Tớ nhìn thấy mấy dấu màu trên mặt đường. - Mouse nói lúc gã quay trở lại. - Tớ đã nói với cậu là tớ giết hắn. Không biết rồi sự việc sẽ tệ hại có nào dù sao hắn phải nhớ lấy bài học. - Giọng gã vui như còn trẻ.
Trong khi hắn nói tôi đi nhặt xác Joppy. Tôi nhặt khẩu súng hết đạn của Mouse đặt vô tay Joppy.
- Cậu làm gì vậy, Easy? - Mouse hỏi. - Tớ không biết, Ray. Tớ nhằm cái nọ lẫn cái kia.
***
Daphne đang đi cùng với tôi, có cả Mouse đi theo trên chiếc xe của Dupree. Đi được một quãng tôi quăng bỏ dây trói Joppy xuống bên đường.
- Em có giết Teran không? - tôi hỏi khi xe vừa qua phố Sunset Boulevard.
- Hình như có, - nàng nói rất nhỏ phải căng tai tôi mới nghe được.
- Em cho là có. Vậy em không biết à?
- Tớ bóp cò, hắn chết tươi. Những rõ ràng hắn muốn tự sát. Tớ bước tới nói cho hắn nghe để cho tớ yên. Tớ giao lại hết số tiền, hắn chỉ cười. Hắn thò tay vô trong chiếc quần sọt của thằng bé rồi hắn cười.
Daphne khịt mũi. Không biết nàng cười hãy nàng có vẻ ghê tởm. - Thế là tớ giết chết hắn.
- Còn thằng bé?
- Tớ kéo nó lại cho tớ. Hắn vụt chạy tới gốc tường ngồi im thin thít.
***
Daphne gởi hành lí ở Hội YWCA (Hội Nữ Thanh niên Thiên Chúa giáo).
Lúc trở lại miền đông Los Angeles. Mouse chia tiền mỗi người mười ngàn đô. Gã giao Daphne giữ túi xách.
Nàng gọi taxi, tôi cùng đi với nàng ra tới chỗ cột đèn ngay cua quẹo đón xe.
- Hãy ở lại đây, - tôi nói. Thấy anh đến mấy con thiêu thân bu quanh.
- Không thể, Easy. Không ở lại được đâu.
- Tại sao? - tôi hỏi lại.
- Tớ không thể ở lại đây.
Tôi dang tay ra nàng với né tránh chỗ khác, nói:
- Đừng động đến tớ.
- Ta đã làm được chuyện còn hơn cả số vô người em nữa kia, cưng ơi.
- Đây không phải là tớ đâu.
- Em nói sao? Có ai khác hơn ngoài em ra? - Tôi xích lại gần, nàng bước lui ra phía sau túi xách.
- Tớ sẽ kể cho cậu nghe, Easy. Cho lúc xe đến tớ sẽ kể, đừng có sờ vô người tớ. Nếu không nghe tớ sẽ quát ầm lên.
- Có việc gì thế hả?
- Cậu biết rồi. Cậu biết tớ là ai, tớ là người thế nào mà.
- Em đâu có khác gì ta. Chúng ta đều là con người mà, Daphne. Bọn mình như nhau cả.
- Tớ không phải là Daphne. Tên thật của tớ là Ruby Hanks, quê quán ở Lake Charles, Louisiana. Tớ khác với cậu bởi tớ là hai giống người. Tớ là nàng kia đồng thời là cái tôi của tớ. Tớ chưa bao giờ vô vườnthú, chỉ có nàng kia thôi. Nàng đã từng vô đó, nơi đó nàng nhìn thấy cha nàng chết. Còn cha tớ là một người khác. Ông ta trở về nhà lần vô giường tớ như bao nhiêu lần trước vô giường mẹ tớ. Ông ta vẫn giữ thói quen đó cho đến một bữa kia Frank nổ súng giết chết ông.
Lúc nàng ngước nhìn, tôi tưởng là nàng muốn xích lại gần tôi, không phải vì dục tình hãy chuyện ân ái, nàng muốn van lơn.
- Đem chôn Frank đi, - nàng nói.
- Được thôi. Cậu đợi đấy rồi ta cùng đi chôn hắn.
- Tớ không thể. Cậu làm ơn giúp tớ một chuyện nữa được chứ?
- Chuyện gì vậy?
- Nhớ lo cho thằng bé kia.
Thiệt tình tôi không muốn giữ nàng lại. Daphne Monet coi như đã chết rõ. Tôi yên tâm hơn khi nàng quyết định bỏ đi.
Nếu nàng muốn tôi sẽ chỉ giữ nàng lại trong phút chốc thôi.
Tay tài xế dường như đánh hơi được chuyện gì không ổn. Hắn cứ nhìn quanh sợ mất thời gian. Nàng nhờ hắn kéo túi xách. Nàng vô vai cám ơn hắn mà quên đi chuyện bắt tay chào từ giã tôi.
***
- Sao cậu lại giết hắn, Mouse?
- Giết ai? - Joppy!
Mouse vừa huýt gió vừa xếp tiền bỏ vô trong chiếc hộp nhái theo kiểu túi xách làm bằng giấy bìa.
- Hắn chính là kẻ gây rắc rối cho cậu đó, Easy. Tớ muốn cho con bé thấy tớ quan tâm việc đó.
- Nàng cũng vì Frank nên mới căm ghét hắn, lẽ ra cậu phải nắm vững chuyện đó.
- Chính tớ đã giết Frank, - hắn nói. Đến lúc này tự dưng nhìn Mouse nhắc tôi nhớ đến lão DeWitt Albright.
- Cậu giết lão a?
- Vậy thì sao? Cậu nghĩ lão giúp được gì cho cậu? Cậu tưởng lão không dám giết cậu hay sao?
- Điều đó không có nghĩa là tớ phải giết lão ấy.
- Mẹ kiếp sao lại không! - Mouse nhìn tôi với ánh mắt căm giận.
Chuyện chết chóc là vậy tôi đành chịu.
- Cậu thích con bé Ruby à? - Mouse hỏi tôi.
- Cậu định nói sao?
- Nó vẫn tưởng mình là con bé da trắng. Bọn kia lâu nay khen con bé xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, vậy mà sao nó lại không thể hoá thân được như một kẻ da trắng. Nó giả vờ rồi cũng chẳng được gì. Nó có thể yêu một tên da trắng, nhưng hắn thì chỉ có thể yêu một cô nàng phải là thứ da trắng chính tông.
- Chuyện này thì ăn nhập gì tới ta?
- Chẳng khác nào chuyện riêng tư của cậu đấy, Easy. Cậu học được ngón nghề cậu tưởng là mình được trang bị đủ tư tưởng của một kẻ da trắng. Cậu cho rằng cái gì hợp lý với bọn đó tất nhiên phải hợp lý vài cậu. Cũng như nàng ngỡ mình là một con bé da trắng. Những trớ trêu thấy, bạn ơi, cậu chưa thể ngờ ra một chân lý, cả hai đều là một bọn nigger đáng thương cả thôi. Đã mang lấy cái nghiệp nigger vào thân thì dùng mơ đến chuyện sung sướng chỉ trừ khi hắn biết chấp nhận số phận.

30
DeWitt Albright ngồi gục trên tay lái lúc xe dừng lại ở một khu phố Bắc Santa Barbara, lão chết vì mất máu đã lâu. Tôi bàng hoàng không tin được. Một người như lão DeWitt chưa thể chết ngay lúc này, không thể chết được. Tôi rùng mình chợt nghĩ ra trên đời này có kẻ đi giết một người như lão rồi chúng sẽ đối xử với tôi ra sao đây?
Tôi và Mouse hay được tin này trên radio vào sáng hôm sau lúc tôi đưa hắn ra trạm xe buýt. Tôi vui mừng đưa tiễn hắn đi.
- Tớ sẽ giao lại cả món tiền này cho Etta đó, Easy. Rồi nàng sẽ sân đón tớ trở lại, tớ đã cứu thoát cậu nay lại được giàu thêm ra.
Mouse quay lại nhìn tôi và bước lên xe buýt. Tôi biết tôi sẽ còn gặp lại hắn nhưng không biết lúc đó cảm giác tôi sẽ ra sao.
***
Ngay buổi sáng hôm đó tôi ghé lại căn hộ của Daphne, thằng bé đang ở trong nhà. Trong nó có vẻ nhếch nhác. Bộ đồ nó mặc cả tuần chưa thay, mặt mũi trầy bết tùm lum. Nó ngồi một chỗ lặng lẽ. Tôi tìm thấy nó ở trong bếp đang lấy đồ ăn trong bao gạo ra ăn. Tôi đi ngay tới chỗ nó đang ngồi chìa tay ra, nó nắm lấy bước theo vô trong buồng tắm. Tắm rửa sạch sẽ cho nó xong, tôi đưa nó qua nhà lão Primo.
- Chắc là nó không hiểu tiếng Anh, - tôi nói với lão Primo. - Nhờ ông nói chuyện với nó may ra nó hiểu.
Primo mát tay làm cha. Lão cùng đông còn như Ronald White và rất thương con nít.
- Qua năm sau tôi sẽ trả tiền cho mấy bà vú em mấy trăm đô là để lo chăm sóc cho thằng bé, - tôi nói.
- Tôi hiểu chứ, - Primo nói. Lão đang ôm thằng nhóc trước ngực. - Tôi biết cổ mấy ba vú em.
***
Tôi phải ghé qua nhà lão Carter. Nghe tôi kể lại chuyện Daphne bỏ đi, vẻ mặt lão lạnh như tiền. Tôi kể lại rằng lão Albright cho hay mấy vụ án mạng do Joppy và Frank gây ra. Tôi còn kể thêm về cái chết của Frank và vụ Joppy mất tích.
Nhưng chuyện gây sửng sốt cho lão là khi nghe tôi kể tôi biết Daphne là một con bé da màu. Nàng nhờ tôi nhắn lại nàng thương lão, muốn ân ái với lão nhưng khi về với lão nàng không biết có được hưởng một cuộc sống bình yên. Tôi vô bịa thêm chuyện này vậy mà lão thích nghe.
Tôi kể lại chuyện nàng sắm chiếc áo tấm nắng, đang kể chuyện tôi chợt liên tưởng đến lúc làm tình với nàng, lúc mà tôi vẫn nghĩ nàng là một con bé da trắng.
Nhìn vẻ mặt lão say sưa ngây ngất, tôi nghĩ đến chuyện đen tối mà trong người sôi sục.
- Nhưng tôi gặp phải vấn đề, ông Carter ạ?
- Hả? - Lão còn ngây ngất với cái nhìn lần cuối của nàng. - Chuyện gì vậy?
- Bọn cớm đang theo dõi tôi, - tôi kể cho lão nghe. - Và nếu không có việc gì khác xảy ra thì tôi phải khai chuyện nàng Daphne. Ông có biết nàng căm ghét ông lắm không nếu ông lôi kéo nàng vô vụ tiền bạc. Nàng có thể liều mình tự sát, - tôi nói. Tôi không nghĩ là mình vừa bịa chuyện.
- Tôi biết làm thế nào đây?
- Ông đã từng huênh hoang khoác lác về chuyện làm ăn với Toà thị chính.
- Vậy hả?
- Ông hãy nhắn tin qua điện thoại. Tôi định kể ra đây một việc phải nhờ ông góp ý ủng hộ. Bởi lúc tôi đích thân tới đó bọn chúng sẽ tìm cách quấy rầy buộc tôi phải kể ra hết chuyện nàng Daphne.
- Làm sao tôi giúp ông được, ông Rawlins? Tôi mất cả tiền lẫn tình. Ông chẳng ngỡ ngàng gì đến tôi.
- Tôi đã cứu nàng mà ông. Tôi đã giúp nàng thoát ra ngoài mang theo tiền của ông và bảo toàn tính mạng. Lúc mà bất cứ ai là người trong cuộc đều nghĩ là nàng đã chết.
***
Ngay xế trưa hôm đó bọn tôi đến Toà thị chính gặp ngài Phó cảnh sát trưởng với lại ngài Phó thị trưởng, Lawrence Wrightsmith. Ngài Phó cảnh sát trưởng người thấp béo. Ông nhìn qua phía ngài Phó thị trưởng định mở lời chào. Ngài Phó thị trưởng lịch sự trong bộ đồ vét mầu xám. Ông vừa nói chuyện vừa vung tay, ông thích hút thuốc Pall Malls. Tóc ông nhuộm bạc khiến tôi thoáng nghĩ ông phải là ngài Tổng thống theo trí tưởng tượng của tôi lúc còn nhỏ.
Vừa nhớ lại trong trí chợt tôi nhìn thấy hai tên cớm Mason và Miller được triệu tập đến.
Chúng tôi đang ngồi bên trong văn phòng Ngài Wrightsmith. Ngài ngồi sau chiếc bàn giấy, sau lưng là viên Phó cảnh sát trưởng đang đứng chờ. Tôi với Carter ngồi phía trước, sau lưng là ông luật sư riêng của Carter. Mason và Miller ngồi trên chiếc ghế dài ở đằng xa.
- Thế đấy, ông Rawlins, - ngài Wrightsmith mở lời. - Ông đến đây báo cáo cho chúng tôi rõ về mấy vụ án vừa xảy ra?
- Dạ phải.
- Ông Carter cho hay là ông đang hợp tác với ông ta.
- Dạ hình như vậy.
- Nghĩa là sao?
- Tôi phục vụ cho lão DeWitt Albright qua trung gian một người bạn là Joppy Shag. Lão Albright thuê mướn Joppy theo dõi hành tung hai tên Frank và Howard Green. Về sau Joppy nhắn lão nên thuê mướn tôi.
- Frank và Howard hả? Có phải là hai anh em?
- Tôi nghe nói bọn chúng có bà con xa với nhau, chỉ biết vậy thôi, không chắc, - tôi nói. - Lão Albright nhờ tôi tìm ra tung tích của Frank giúp cho ông Carter đây. Cô điều ông không nói lý do truy nã bọn chúng, chuyện làm ăn thì phải kín tiếng.
- Chẳng qua đó là chuyện tiền nong - mà tôi đã kể ra cho ông nghe lần trước đó, Larry. - Cartel nói. - Ông biết mà.
Ngài Wrightsmith nhếch mép cười nhìn tôi nói.
- Ông tìm ra bọn chúng chưa?
- Joppy đã đến chỗ của Howard Green, lúc đó hắn đã biết rõ vụ tiền nong.
- Hắn đã biết rõ như thế nào mới được chứ, ông Rawlins?
- Howard đang phục vụ cho một tay nhà giàu là Matthew Teran. Lão Teran điên tiết lên vì Carter cản trở chuyện lão ra tranh chức Thị trưởng. - Tôi khẽ cười - Chắc là lão muốn chỉ huy ông.
Nghe vậy ngài Wrightsmith cười theo.
- Bởi vậy, - tôi nói tiếp, - Lão mới nhờ Howard kết hợp với Frank hạ thủ ông Carter dàn cảnh y như một vụ cướp. Nhưng đến lúc xâm nhập vô bên trong nhà tìm thấy ba chục ngàn đô la, thế là mừng quýnh bọn chúng bỏ chạy luôn mà không ra tay thi hành nhiệm vụ.
- Ba chục ngàn đô la nào vậy? - Mason hỏi lại.
- Về sau, - Wrightswith nói. - Có phải Joppy giết chết Howard Green?
- Tôi đang tìm cho ra ẩn số của câu hỏi đó. Ông biết đây, lẽ ra tôi chưa biết được chuyện gì cho tôi lúc bọn chúng truy tìm Frank. Ông biết không, lão DeWitt thăm dò Teran vì hay tin Ngài Carter nghi ngờ lão. Từ đó DeWitt mới để ý tới anh em nhà Greens. Lúc điều tra Howard lại tìm thấy đúng tên của Frank. Lão bên nhờ người đi tìm Frank ở mấy quán bar bán rượu chui quanh khu phố Watts mà hắn thường lui tới.
- Sao bọn chúng lại đi tìm Frank?
- Lão DeWitt muốn tìm cho ra hắn bởi vì lão đang nhằm đến món tiền của ngài Carter, còn Joppy truy tìm hắn để chiếm đoạt cho được ba chục ngàn đô la.
***
Ánh nắng sớm mai chiều rơi xuống tập hồ sơ danh sách giam giữ tội phạm màu xanh đặt trên bàn Ngài Wrightsmith. Mình mẩy tôi đổ mồ hôi, tôi cảm tưởng như thế sắp đến lượt tôi có tên trong đó.
- Làm thế nào ông khám phá ra mấy vụ đó, ông Easy? - Miller hỏi.
- Nhờ lão Albright. Lão sinh nghi lúc phát hiện ra Howard chết, khi hãy tin Coretta James bị giết chết lão càng tin chắc hơn.
- Lạ thật nhỉ? - Wrightsmith nói. Mọi người cùng nhìn về phía tôi. Tôi chưa bao giờ bị ra trước vành móng ngựa nhưng vào lúc này đây tôi cảm thấy như mình đang đối mặt với ngài quan toà.
- Bởi vì bọn chúng cũng đang truy tìm Coretta. Ngài biết không, con bé đó hãy lui tới chỗ anh em nhà Greens.
- Tại sao ông không nêu ra những điều đáng nghi đó, Easy? - Miller hỏi. - Sao ông không trình bày lại với chúng tôi khi mà chúng tôi đã cho ông hay rồi?
- Lúc đó tôi chưa hãy biết gì hết. Cả lão Albright và Joppy đáng nhờ tôi truy tìm Frank Green. Khi đó tôi mới biết là Howard Green đã chết, làm sao tôi biết tung tích Coretta như thế nào?
- Ông khai hết đi, ông Rawlins, - ngài Wrightsmith nói.
- Tìm mãi không thấy Frank đâu. Hỏi không ai biết. Nhưng tôi có nghe phong phanh về hắn. Người ta nói hắn điên tiết lên vì hãy tin người bà con bị giết chết, hắn đòi trả thù. Tôi đoán chừng hắn đi tìm Teran. Hắn chẳng biết chút gì về Joppy.
- Vậy ông cho là Frank Green đã giết chết lão Matthew Teran - Miller không che giấu được về kính tởm. - Vậy là Joppy tìm gặp Frank và lão DeWitt Albright?
Tôi biết sao tin kể ra vậy tôi có giữ vẻ mặt vô tư.
- Còn Richard Mc Gee thì sao? Chẳng lẽ hắn tự sát bằng dao à? - Miller đứng dậy bước ra khỏi ghế.
- Tôi không biết gì về hắn, - tôi nói.
Tôi còn ngồi lại để trả lời chất vấn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa. Nội dung vẫn vậy. Chính Joppy mới là tay sắt thủ của mấy vụ án mạng. Hắn giết người để thoả mãn hận thù. Lúc tôi hay tin về cái chết của lão DeWitt tôi đến gặp ngay ngài Carter, ông ta liền quyết định đi báo cho cảnh sát.
Hết buổi ngài Wrightsmith mới cất tiếng:
- Cảm ơn nhiều lắm, ông Rawlins. Đến đây thì ông có thể bỏ lỗi cho chúng tôi.
Theo thứ tự Mason, Miller, Jerome Duffy - luật sư riêng của Carter và tôi lần lượt ra về.
Duffy chìa tay ra bắt và nhìn tôi cười.
- Hẹn gặp ông tại buổi thẩm vấn, ông Rawlins.
- Nghĩa là sao?
- Nguyên tắc là vậy đó, thưa ông. Lúc xảy ra một vụ trọng án, nhà chức trách phải điều tra xét hỏi trước lúc kết thúc hồ sơ.
Nán lại mà nghe ông ta nói chuyện chỉ có nước nhân giấy phạt đậu xe quá giờ.
Ông ta bước vô thang máy theo sau là Mason và Miller.
Tôi đi bộ xuống cầu thang. Từ đây tôi có thể cuốc bộ một mình về nhà. Tôi còn hai năm tiền lương chôn giấu phía sau sân nhà, tôi được tự do. Không còn lo có ai theo dõi, tôi cảm thấy tâm hồn phơi phới. Ta đã trải qua những giây phút khó khăn, rồi cuộc sống nhọc nhằn lại xoay vần nếu muốn tồn tại thì phải nếm đủ mùi đắng cay.
Lúc đang đi bộ xuống cầu thang xây bằng đá granite bên trong Toà thị chính thì Miller trở lại.
- Kìa, Ekzekiel.
- Chào ông cảnh sát.
- Ông đã gặp một người bạn thông minh cực kỳ.
- Tôi không biết ông nói gì, - tôi đáp, thật ra thì tôi biết hắn muốn ám chỉ điều gì rồi.
- Ông tưởng Carter đến bảo lãnh cho ông được trả tự do vì vi phạm luật lệ giao thông, khạc nhổ và phá rối trật tự công cộng hay sao?
- Sao tôi phải lo đến mấy chuyện đó?
- Ông cần phải biết, Ekzekiel, - Miller đưa khuôn mặt gây guộc sát gần tôi, tôi ngửi thấy mùi rượu bourbon, Wintermint pha lẫn mùi mồ hôi - bởi tôi cũng phải biết.
- Ông biết để mà làm gì?
- Ta đang cầm giữ nguyên cáo, Ezekiel, hắn có dấu tay không giọng ai trên đời này.
- Có thể là Joppy. Khi tìm được hắn ông mới biết được.
- Cũng có thể. Nhưng hắn là tay võ sĩ quyền Anh. Sao hắn lại bỏ nghề để cầm dao.
Tôi không biết nói sao đây.
- Nói ra đi, tên kia. Nói ra mau ta sẽ tha cho mi. Ta sẽ bỏ qua chuyện tình cờ mi liên can tới tất cả những chuyện này và đã từng ngồi uống rượu với Coretta ngày buổi tối trước lúc nàng bị giết chết. Đụng tới ta bảo đảm mi ngồi tù suốt đời.
- Ông thứ so lại dấu tay Junior Fomay xem sao.
- Ai kia?
- Tay bảo vệ quán rượu của John. Có thể trùng hợp với hắn.
Tôi ngỡ ra một điều có thể lúc này là khoảng thời gian cuối cùng tôi còn được tự do bước đi trên bắc cầu thang Toà thị chính. Tôi còn nhớ rõ khung cửa sổ bụi bặm, ánh sáng nhợt nhạt.

31
- Tớ nghĩ rồi mọi việc sẽ ơn cả thôi, phải không Easy?
- Sao? - tôi quay lại nói tay đang tưới cây hoa thược dược. Odell lo xách một can bia tươi.
- Dupree không việc gì, bọn cớm bắt gọn mấy tay sát thủ.
- Nhưng tớ còn thắc mắc chuyện này.
- Chuyện gì vậy, Odell?
- Số là, cách đây ba tháng, Easy, lúc đó cậu đang thất nghiệp hay đi tìm việc làm gì đó.
Rặng núi San Bernadino vào mùa thu trong tuyệt đẹp. Gió cuốn phăng đi hết đám sương mù khiến cho bầu trời trong xanh bắt ngát.
- Lúc đó tớ đang làm việc.
- Cậu làm việc cả đêm?
- Đôi khi.
- Đôi khi là sao?
- Tớ làm cho tớ, Odell. Tớ làm một lúc hai việc.
- Hả?
- Tớ tậu cho tớ một căn nhà, bàn đấu giá chưa tính thuế, tớ thuê nhà do lại để ở và…
- Tiền lấy đầu ra vậy?
- Tiền thanh toán nghỉ việc ở hãng Champion. Cậu cũng biết thuế không có bao nhiêu.
- Còn việc làm kia?
- Tớ chỉ làm lúc nào cần kiệm thêm vài đô la. Nghe thám tử tư.
- Làm xa không?
- Tớ không nói gạt đâu!
- Làm cho ai vậy?
- Cho người quen biết và những người biết mình.
- Cụ thể là ai?
- Trong số đó có Mary White.
- Cậu giúp nàng được gì?
- Ronald bỏ nàng ra đi này đã hai tháng. Tớ bám theo hắn qua tới Seattle rồi báo cho nàng biết địa chỉ. Gia đình nàng lôi hắn về.
- Rồi sao nữa?
- Tớ tìm đến người chị của Ricardo ở Galveston kể cho nàng biết chuyện giữa Rosetta với hắn. Nàng cho tớ mấy đô la rồi thả cho hắn về.
- Mẹ kiếp! - Lần đầu tiên tôi mới nghe Odell chửi thề một tiếng. - Việc của cậu cũng khá mạo hiểm đây chứ.
- Thì vậy đó. Những con người ta có số, có khi đang đi băng qua đường cùng chết. Có thể nói tớ thuộc cái mạng đó.
***
Mãii đến chiều tôi tới rủ Odell đi ăn cơm. Ngồi ăn ở dẫy bàn bên ngoài, mùa này ở Los Angeles, trời còn nóng nực.
- Odell này?
- Ờ, Easy.
- Giả sử cậu biết một tay phạm tội, ý tớ muốn nói là cậu biết hắn phạm trọng tội, thế mà cậu không đi tố cáo bởi vì hắn là chỗ bạn bè, làm vậy coi được không?
- Tất cả những gì cậu làm là vì bạn bè, Easy ạ.
- Nhưng gặp trường hợp một người xa lạ cậu biết hắn có hành vi phạm tội nhưng tình tiết nhẹ hơn tay kia, lần này cậu lại đi tố cáo hắn thì sao?
- Tớ nghĩ là cậu cho rằng tay đó gặp lúc xui xẻo đây thôi.
Hai đứa tôi ngồi cười một trận đã miệng.
Hết
Con quỷ áo xanh
Chương 1-2-3
Chương 4-5-6
Chương 7- 8- 9
Chương 10-11 -12-13
Chương 14- 15- 16- 17
Chương 18- 19- 20- 21
Chương-22 -23- 24-25
Chương 26-27-28-29-30-31