Chương 10
Tác giả: Alfred Hitchcock
Sau khi bỏ Peter ở lại gác hội chợ, Hannibal lôi Bob và Ronny về hướng Thiên Đường Đồ Cổ. Đến nơi, trong khi Bob và Ronny bước xuống xe, kiên nhẫn chờ, thám tử trưởng không nói một lời biến mất giữa đống đồ linh tinh chất đầy sân.
- Babal làm gì vậy, hả Bob? Ronny thắc mắc hỏi.
- Mình không biết, Bob thú nhận. Khi Babal có ý gì trong đầu, thường cậu ấy không bao giờ chịu nói cho bọn mình nghe, khi chưa biết chắc kết quả. Nhưng Babal khôn lắm, cậu đừng lo...
Nhiều tiếng động vang đến tai Bob và Ronny. Dường như Hannibal đang đập phá một đống đồ bỏ. Cuối cùng hai bạn nghe thám tử trưởng thốt lên một tiếng đắc thắng. Gần như ngay sau đó, Hannibal xuất hiện trở ra, mỉm cười toe toét.
Hannibal cầm một vật gì đó trong tay.
- Cuối cùng, mình cũng tìm ra dưới cái thau cũ - Hannibal giải thích. Ở Thiên Đường Đồ Cổ cái gì cũng có hết!
Hannibal huơ thật cao chú mèo bông tồi tệ nhất mà Bob và Ronny từng thấy. Đó là một con vật đen trắng, mất một mắt và có nhiều vết rách lòi bông nhồi ra.
- Cậu định dùng con mèo ghê gớm này làm gì? Ronny chưng hửng hỏi.
- Để trả lời thông báo, chứ còn để làm gì nữa! Hannibal đáp.
- Babal ơi, nhưng chú mèo này đâu có giống mấy chú mèo kỳ quái của Ronny - Bob bắt bẻ.
- Rồi nó sẽ giống! Hannibal không chịu thua, khẳng định. Đi theo mình.
Hannibal bước trước vào đường hầm số hai. Khi đã vào chiếc xe lán dùng làm bộ tham mưu, Hannibal ngồi trước bàn thợ.
- Lưu trữ ơi - Hannibal ra lệnh. Cậu hãy gọi theo số điện thoại ghi trong thông báo và hỏi thăm xem ta phải đến địa chỉ nào.
Trong khi Bob tuân lệnh, Hannibal không để mất thời gian và bắt đầu chăm lo ngay cho chú mèo bông. Hannibal làm việc nhanh và hiệu quả. Hannibal may mấy vết rách lại. Sau đó Hannibal quét một loại sơn khô nhanh trên lưng con vật.
Sau một hồi, Bob gác máy và ra đứng cạnh Ronny bên bàn thợ.
- Cậu xin được địa chỉ chưa, Bob? Hannibal không ngẩng đầu lên khỏi công việc hỏi.
- Số điện thoại là của một hãng thông tin, Bob giải thích. Người ta trả lời là phải đến số 47 đường San Roque. Cách đây có mười khu nhà thôi Babal à!
- Tốt lắm. Ta sẽ đi ngay khi mình làm xong.
Nửa tiếng sau, Hannibal ngả lưng ra, nét mặt hài lòng.
- Xong! Chú mèo bông màu đen, nháy mắt, có vòng đeo cổ màu đỏ. Tuyệt đẹp!
- Cũng có thể nhưng hoàn toàn không giống mấy con mèo của Ronny! Bob nhận xét.
- Như vậy là đủ để làm công việc mình dự định! Thám tử trưởng tuyên bố. Bây giờ, lên đường thôi, các bạn ơi! Ta hãy đến chào món hàng quý hiếm này cho người ưa thích mèo bông!
Ba bạn mất không đầy mười phút để đến một bụi cây cọ gần số 47 đường San Roque. Núp sau cây, ba bạn xem xét ngôi nhà. Xây hơi thụt lùi so với mặt đường, ngôi nhà có kích thước nhỏ nhắn. Hình như không có ai bên trong. Màn cửa sổ không kéo và bên trong không có ánh đèn nào.
Ngược lại, con đường không vắng vẻ chút nào! Một đám đông bạn gái và trai đang đứng lúc nhúc xung quanh nhà. Tất cả đều xách mèo bông. Chính mấy con mèo cũng khá đa dạng. Mấy người bán mèo trẻ tuổi có vẻ nôn nóng. Rất tiếc, cánh cửa vẫn đóng kín.
- Đa số mấy con mèo này không đáp ứng mô tả nêu trong thông báo, Bob nhận xét. Bộ mấy đứa này không biết đọc hay sao?
- Ai cũng hy vọng người mua mèo sẽ có trường hợp ngoại lệ cho mình, Hannibal đáp. Tất cả đều mong muốn bán được hai mươi lăm đôla một con thú bông không đáng giá mười đôla!
- Ai cũng muốn có được một cái gì đó với giá rẻ không! Ronny nhấn mạnh. Dân hội chợ chúng tôi biết rõ điều này!
Đúng lúc đó, một chiếc xe xanh nhỏ dừng lại trước cổng nhà. Một người đàn ông bước nhanh xuống, rồi đi đến cổng. Hắn quá xa và bước quá nhanh để ba bạn có thể nhìn rõ.
Hắn mở cửa ra, và dòng người bán mèo ào vào theo hắn. Ronny núp sau cây cọ không đứng yên nổi nữa:
- Hannibal, giờ làm gì nữa? Ronny hỏi.
- Trước hết, cậu thấy chiếc xe xanh kia có gì quen không?
Ronny nhìn kỹ chiếc xe nhỏ.
- Không, Babal à, Ronny trả lời sau một hồi. Dường như mình chưa bao giờ thấy. Phần lớn những người ở hội chợ có xe to hơn xe này để kéo xe lán.
- Phải... mình hiểu. - Hannibal nói khẽ. Cậu và mình sẽ đứng lại đây canh gác. Lát nữa, nếu có dịp, một trong hai sẽ đến gần xe để xem cho kỹ. Ta sẽ phải cẩn thận... Mình không nghĩ tên trộm cảnh giác, nhưng nếu đúng là người hội chợ như mình nghĩ, thì hắn có thể nhận ra cậu, Ronny ơi!
- Còn mình, mình làm gì? Bob hỏi.
- Dễ thôi. Cậu sẽ mang con mèo đi bán, như thể cậu là một trong các bạn trẻ đằng kia! Nếu mình suy luận đúng, hắn sẽ từ chối không mua mèo của cậu. Nhưng ít nhất cậu cũng sẽ có dịp nhìn gần hắn. Thậm chí có thể cậu sẽ phát hiện được tại sao mấy con mèo quan trọng như thế đối với hắn.
- Được, thưa sếp! Bob trả lời.
Nói xong, Bob kẹp con mèo dưới nách, leo lên xe đạp, đạp đến ngôi nhà. Đến cổng, Bob bước xuống xe, hòa mình vào dòng người đang tiến đến cổng.
Khi đến lượt Bob vượt qua cổng, Bob thấy mình đang ở trong một gian phòng rộng lớn, nơi người bán mèo đang đứng chen chúc. Phòng chỉ có vài cái ghế và một cái bàn dài. Ngồi sau bàn này và bị đám đông che khuất một phần, người đàn ông lái xe xanh đang nhận mèo và xem từng con một.
- Không được, các cháu à, chú rất tiếc! Hắn đang nói với hai cậu bé có ba chú mèo bông to tướng. Ba con này hoàn toàn không giống con chú tìm. Các cháu đọc thông báo của chú không kỹ rồi. Chú cần một loại mèo rất đặc biệt... một chú mèo... A! Kìa! Y như chú mèo này!
Gã đàn ông thò tay nhanh lấy của một cậu bé khác một con mèo y hệt con mèo mà Peter đã thắng, rồi bị mất ở hội chợ. Bob mở to mắt.
Trên cẳng tay trái của gã đàn ông, có vết xăm rõ nét, hình chiếc thuyền buồm đang giương căng buồm.
- Hay lắm! Đây đúng là cái chú cần! Gã đàn ông có vết xăm đếm ngay lập tức hai mươi lăm đôla đưa cho cậu bé mang con mèo kỳ quái đến.
Nhưng Bob không nghe hắn nói nữa. Bob đang nghĩ rằng nếu hắn là người hội chợ Carson, chắc chắn Ronny phải biết vết xăm này! Không thể nào Ronny không để ý đến vết xăm này được! Dù sao, Bob sẽ nhớ nét mặt gã đàn ông!
Bob nhìn thật kỹ gương mặt rám nắng của gã đàn ông có vết xăm. Cảm thấy có người đang nhìn, gã đàn ông ngước mắt lên, nhìn thấy Bob và ra hiệu cho Bob:
- Ê! Cháu kia! Cậu bé áo pun đỏ! Lại đây cho chú xem con mèo của cháu đi!
Bob tiến đến gần bàn, cố che giấu nỗi sợ hãi. Nhưng gã đàn ông chỉ đưa tay ra lấy con mèo. Sau khi liếc nhìn nhanh con mèo giả, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười với Bob.
- À chú mèo này bị làm giả, nhưng cũng khéo. Chú sẽ lấy về nhà. Mấy đứa con của chú sẽ thích có nó. Này, tiền cháu đây!
Bob chưng hửng nhận lấy hai mươi lăm đôla, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Bob tròn mắt nhìn gã đàn ông có vết xăm. Cũng may là hắn đang quan tâm đến mấy chú mèo khác. Bob hoàn hồn bước xa ra khỏi bàn.
Khi đi, Bob nhìn thấy những con thú nhồi bông đã được mua đặt sau bàn. Ở đó, ngoài con mèo do Hannibal sơn phết, còn có một con mèo khác, hoàn toàn không giống mèo chuẩn. Nhưng có hai con y hệt con của Peter.
Dòng người bán đang thưa dần. Bob do dự. Bob có nên bỏ đi trước khi bị gã đàn ông chú ý hay nên ở lại thêm một chút để cố biết thêm về mấy chú mèo nháy mắt?
Trong khi đó, người đàn ông có vết xăm đang giải thích cho hai cô bé thất vọng.
- Các cháu phải hiểu chứ. Chú tìm một kiểu mèo nhất định, để cho có bộ với một con mèo khổng lồ mà mấy đứa con chú đang có ở nhà. Con chú thích chú mèo khổng lồ đó lắm. Nên cô chú muốn tặng con nhiều con mèo giống vậy nhưng nhỏ hơn, làm quà Giáng Sinh. Mà loại mèo đó tìm không dễ. Nó được nhập từ Đức và hình như không còn sản xuất nữa.
Đột nhiên, một thằng bé, cũng là một trong những đứa không bán được món đồ chơi, nhanh nhẹn bước tới:
- Cháu hiểu rồi, chú ơi! Cậu bé nói. Cháu biết một bạn có con mèo y như kiểu chú tìm! Đó là bạn Billy Motha. Bạn ấy trúng thưởng được một con mèo ở hội chợ Carson! Nhà bạn Billy ở gần nhà cháu, số 39 công trường Chelham…
- Chú không có thời gian tới đó, cháu à, người đàn ông vết xăm đáp.
Trong chốc lát, Bob tin chắc rằng kẻ bị tình nghi đã liếc nhanh về hướng mình. Rồi Bob tự hỏi không biết mình có tưởng tượng nhầm không. Lúc đó, chỉ còn vài đứa trẻ trong gian phòng. Bob hiểu rằng nếu ở lại thêm, thì sẽ gây chú ý.
Bob kín đáo bước ra cửa, trong khi người đàn ông có vết xăm đang bận mua một chú mèo kỳ quái khác y hệt như chú mèo của Peter... Khi ra tới ngoài, Lưu Trữ Nghiên Cứu lấy xe đạp, chạy thật nhanh đến bụi cây cọ, nơi hai bạn đang chờ phía sau. Hannibal và Ronny vui mừng đón tiếp Bob:
- Sao cậu đi lâu thế? Ronny nhận xét.
- Mình muốn thử tìm hiểu xem tại sao mấy chú mèo kia lại có giá đến thế - Bob thở dài - nhưng mình không biết thêm được gì! Trái lại, mình đã nhìn rất kỹ hắn ta. Hắn có nước da nâu sậm, còn trên tay trái có vết xăm hình thuyền buồm! Cậu có nhận ra hắn không, Ronny?
- Một người đàn ông có thuyền buồm xăm trên tay trái hả? Ronny nhăn trán hỏi lại. Không, Bob à, mình không biết người này. Nhiều người ở hội chợ có vết xăm, nhưng hình khác.
Hannibal đăm chiêu.
- Có thể hắn giấu kỹ vết xăm khi ở hội chợ, Hannibal nói. Và có thể nước da màu sậm là do hóa trang. Bob ơi! Ronny có ra xem xét chiếc xe, nhưng không biết được gì thêm. Nhưng bọn mình có ghi lại số xe.
- Mình có chuyện quan trọng khác thông báo cho các cậu! Bob tuyên bố. Hắn đã mua con mèo!
Hannibal vươn mày lên, vẻ mặt không tin.
- Hắn mua à? Con mèo giả hả?
Bob rút hai mươi lăm đôla ra khỏi túi.
- Hắn mua tổng cộng năm con mèo! Ba con giống mèo của Ronny y như đúc, con của bọn mình và một con thứ năm hoàn toàn khác... Như vậy, có nghĩa là sao Babal?
Thay vì trả lời, Hannibal đặt một câu hỏi khác:
- Cậu nghĩ hắn có nhận ra cậu không, hả Bob?
- Làm sao nhận ra được? Mình chưa bao giờ gặp hắn trước kia mà!
- Trừ phi hắn và tên trộm tối hôm qua là một! Hannibal nhận xét. Nếu nhận ra cậu, có thể hắn mua thêm hai con mèo bình thường để đánh lạc hướng chúng ta!
- Cậu nói hắn chỉ mua có ba con mèo giống của mình à? Ronny hỏi.
- Đúng. Nhưng có một thằng bé báo cho hắn biết rằng có một đứa bạn trúng thưởng được một chú mèo ở hội chợ... một đứa tên Billy Motha, nhà ở 39 công trường Chelham.
- Giỏi quá, Lưu Trữ ơi! Hannibal kêu. Cậu tài thật! Nếu hắn đang tìm cách chiếm đoạt tất cả mấy chú mèo hội chợ và nếu ba chú mèo này không vừa ý hắn, thì chắc chắn hắn sẽ theo chú mèo thứ tư kia! Vậy chính ta sẽ đi gặp Billy Motha! Nhưng trước khi đi, ta hãy thử tìm hiểu xem hắn làm gì với mấy chú mèo khi đã lấy về được. Nếu biết được, thì...
Ronny ngắt lời để thông báo:
- Dường như người bán cuối cùng đã ra về...
Thật vậy, ba bạn đứng sau cây nhìn thấy một cậu bé bước đi nhanh. Cậu bé cầm trong tay một chú mèo xanh trắng, rõ ràng là bị chê.
Đến lượt gã đàn ông có vết xăm xuất hiện trên ngưỡng cửa. Hắn liếc nhanh, kiểm tra xem ngoài đường còn ai không, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
- Đến lúc rồi! Đi! Hannibal kêu gọi.
Bây giờ, đã sắp hoàng hôn hẳn. Ba bạn lẻn dưới cửa sổ gian phòng nơi người bị tình nghi đang đứng, rồi từ từ nhô đầu lên để nhìn vào bên trong.
- Mình thấy hắn rồi! Bob kêu khẽ.
Người đàn ông da nâu đang ngồi ở một cái bàn dài. Ba con mèo bông hắn mới mua được nằm xếp hàng trước mặt hắn. Hắn tiến hành xem xét từng con.
- Đúng là mèo của mình! Ronny thì thầm.
- Nhìn trong góc kia kìa! Hannibal hạ giọng ra lệnh.
Bob và Ronny làm theo lời Hannibal. Dưới sàn nhà, phía sau cái bàn, có hai chú mèo bông khác... Không có gì giống với chú mèo mà Peter bị mất.
- Thấy chưa! Hannibal nói. Hắn bỏ riêng hai con mèo đó ra! Hắn chỉ quan tâm đến mèo hội chợ!
- Sụyt! Bob hoảng sợ kêu.
Hannibal, trong cơn hăng hái, đã vô tình nói lớn tiếng.
Trong phòng, người đàn ông thả con mèo đang cầm trong tay ra và đứng dậy.
Tay hắn cầm con dao sáng...