Chương 15
Tác giả: Alfred Hitchcock
Tình thế của Hannibal và Peter thật đáng lo ngại. Tay chân bị trói, bao bố làm trầy mặt, hai thám tử đang nằm không thoải mái trên một phần tư triệu đô-la.
Peter cảm thấy Hannibal đang động đậy. Thám tử trưởng đang mò mẫm dây trói.
- Babal ơi, thám tử phó thì thầm, chúng mang đi đâu đây?
- Chúng có nói là sẽ vứt ta ra khỏi tàu. Vậy có nghĩa chúng định trốn bằng đường biển. Vứt ra khỏi tàu, trong bao bố, có đống tiền xu làm tải trọng! Mình không thích chút nào.
- Cậu hãy nhớ, Hannibal bắt bẻ, rằng ảo thuật gia Harry Houdini nổi tiếng nhờ việc luôn thành công tự giải thoát khi bị quăng xuống nước, tay chân bị trói trong cái thùng đóng kín.
- Đúng, Peter thừa nhận, nhưng Harry Houdini và Peter Crent, cả là hai người khác nhau. Mình chưa được luyện tập về chuyện này.
Có tiếng cười khẩy xen vào cuộc hội thoại này. Bốn người lùn, lần này hóa trang thành mấy cậu bé, đã leo lên xe tải trước khi bọn cướp chất chiến lợi phẩm lên xe. Một người lùn tuyên bố:
- Có thể các cậu sẽ được may mắn, bọn nhóc à. Không chắc gì các cậu sẽ làm bữa ăn cho cá. Có thể ông Rawley sẽ bán các cậu làm nô lệ ở một nước châu Á nào đó.
Peter không trả lời. Peter đang tự hỏi xem mình thích cái gì hơn. Làm thức ăn cho cá hay làm nô lệ suốt phần đời còn lại.
Xe tải chạy chậm, rồi dừng lại. Giọng nói to của Rawley vang lên từ cabin:
- Đến nơi rồi mấy thằng lùn ơi! Nhớ không được xài tiền ngay đó nhé.
- Và không được nói gì cho cảnh sát hết! Chuck căn dặn.
- Cảnh sát hả? Không quen, một chú lùn nói. Nếu cảnh sát mà thử hỏi cung bọn tôi, họ sẽ nổi khùng lên cả. Bọn tôi không bao giờ hay biết gì hết. Cứ tin bọn tôi!
Bốn chú lùn lần lượt nhảy xuống đường. Chú lùn cuối cùng đóng cửa xe lại. Xe lại nổ máy, leo lên dốc rồi chạy nhanh tiếp. Có lẽ xe vừa mới rẽ vào đường cao tốc, một trong những đường dẫn ra vùng ven Thái Bình Dương, cách đó vài dặm. Phải chăng có một chiếc tàu neo ngoài khơi chờ ba tên trộm tốt số?
- Nô lệ hoặc bữa ăn cho cá, Peter càu nhàu. Trước sau gì bọn mình cũng coi như toi. Ôi! sao bọn mình lại điều tra cái vụ thần lùn này để làm gì?
- Để vui chơi! Hannibal đáp bằng một giọng nghe nhỏ đi do bao bố. Và để luyện tập khả năng tư duy.
- Để làm như vậy, trước hết phải có khả năng tư duy cái đã, Peter lầm bầm. Còn để vui chơi, thì vui quá nhỉ! Ít nhất, cậu hãyy nói mình là bọn mình có cơ may thoát nạn không?
- Như vậy là bắt mình nói láo, Hannibal thành thật trả lời. Mình nghĩ chúng ta không có cơ may nào hết.
Trong khi hai bạn trao đổi với nhau những cảm nghĩ bất mãn ấy, Bob và Hans đang chạy ở phía sau, cách đó vài mét.
Đúng vậy, Hans không tìm thấy cảnh sát mà cũng không tìm ra buồng điện thoại, và đã trở về kịp thời để nhảy lên xe cùng với Bob và lái xe theo xe bọn cướp.
Xe tải bọn chúng màu xanh lá cây, cửa xe sơn màu xanh dương, nên dễ theo dõi. Mà vào buổi sáng chủ nhật này, rất ít xe cộ lưu thông, và xe tải nhẹ của Thiên Đường Đồ Cổ không có gì để gây chú ý hết. Nên phần này, không có gì phải lo.
- Anh Hans, đừng để mất bọn chúng - Bob van xin.
- Phần anh, Hans trả lời, anh rất muốn đâm thẳng vào xe chúng. Ta lật xe chúng vào hố, rồi ta nói chuyện với hành khách trên xe... nếu còn ai sống sót.
- Vậy nguy hiểm cho Peter và Hannibal lắm, Bob bắt bẻ. Không được, cơ hội duy nhất của chúng ta là đi theo chiếc xe tải.
Năm phút sau, xe tải dừng lại, nhưng chỉ trong vài giây: có bốn thằng bé nhảy xuống và đi bộ tiếp.
- Mấy thằng này không phải là Ba Thám Tử Trẻ, Hans nói, mà là Bốn Tên Trộm Trẻ. Hay là anh tóm cổ áo bốn thằng này và lay chúng cho đến khi nào chúng chịu khai?
- Trong thời gian đó, chúng ta sẽ bị lạc mất xe tải. Không, không được, phải chạy tiếp thôi!
Xe tải rẽ vào con đường nhỏ nối liền với đường cao tốc, rồi một hồi sau, xe chạy thẳng tốc ra biển.
Hans đạp ga. Xe tải nhẹ cũ kỹ lắc lư dữ dội cố rượt theo chiếc xe chạy nhanh hơn của bọn trộm.
- Không biết Peter và Hannibal có dùng được đài phát thu không, Bob nói. Cứ bật thử.
Bob lấy đài ra khỏi túi, bật lên rồi kê tai cạnh máy. Cậu ngạc nhiên nghe một giọng mà cậu nhận ra ngay: đó là giọng của Rawley. Dường như Rawley cũng có một đài radio chạy bằng sóng ngắn.
- A-lô! Cảng ơi, tên trộm hét lên. A-lô! Cảng ơi! Có nghe không?
Bob lắng tai chăm chú nghe. Chẳng bao lâu, Bob nghe được một giọng nhỏ hơn.
- Nghe quá đi chứ: mày làm ồn ào dữ quá. Cảng nghe đây. Phương án Đường Hầm diễn ra tốt đẹp chứ?
- A-lô! Cảng ơi! Rawley nói tiếp. Phương án Đường Hầm diễn ra hết sức tốt đẹp. Ngoài phần kia, tao mang đến hai khách hàng cho tụi mày. Khi lên tàu ta sẽ quyết định về số phận chúng nó. Phần tao nói xong rồi. Khi nào đến gần bến cảng tao sẽ gọi lại.
Sau đó là im lặng.
Ít nhất là im lặng của đài. Bởi vì đúng lúc đó một tiếng nổ mạnh vang lên.
Bob nhào xuống ghế núp: phải chăng kẻ thù nổ súng?
Xe tải lắc lư dữ dội hơn nữa rồi chạy chậm lại, dừng ở bờ đường.
- Bể bánh? Hans thông báo. Ta chạy nhanh quá. Phải dừng sửa.
Chưa đầy một phút trôi qua thì xe tải xanh lá, biến mất ở đằng xa, mang Peter và Hannibal về một đích vô danh.