Chương 16
Tác giả: Alfred Hitchcock
Hans cố gắng thay bánh xơ-cua thật nhanh. Trong lúc đó, mười phút trôi qua, và xe tải xanh lá đã đủ thời gian chạy nhiều cây số.
Bob nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại hai bạn Peter và Hannibal.
- Gọi cảnh sát không? Hans hỏi.
- Ta sẽ nói sao với cảnh sát? Bob đáp. Thậm chí em quên mất không ghi số xe tải nữa kìa!
Hans không trách gì Bob. Anh chỉ nói:
- Dù sao, ta vẫn có thể chạy cùng hướng theo bọn chúng. Lên đường!
Xe tải đi tiếp. Bob suy nghĩ. Xa hơn một chút, đường xa lộ có chỗ rẽ. Một đường dẫn ra Long Beach, một làng du lịch; đường kia dẫn đến cảng thương mại San Pedro. Mà kẻ đối thoại với Rawley có đề cập đến chữ "cảng”. San Pedro là cảng duy nhất nằm ở hướng này.
- Ta hãy đi San Pedro - thám tử xui xẻo nói.
- Đi San Pedro, tài xế đồng tình.
Chiếc xe tải nhẹ cũ kỹ chưa bao giờ chạy nhanh như thế. Trong khi Hans chăm chú lo những khúc quẹo và ước tính mạo hiểm, Bob ôn lại những sự kiện đêm qua.
Peter và Hannibal đi săn thần lùn. Bob tìm lại được hai bạn đang bị nhốt trong bao bố, trong một chiếc xe do ông Rawley, tài xế nhà hát Ngàn Lẻ Một Đêm lái. Cuộc phiêu lưu nào nối liền sự kiện đầu tiên với sự kiện cuối cùng? Bob không tưởng tượng ra nổi.
Tất cả những gì Bob biết là hai bạn đang gặp nguy hiểm và chỉ có mình Bob có thể cứu giúp hai bạn được. Đồng thời Bob cũng cảm giác rõ về sự bất lực của mình.
Xe tải nhẹ đang rẽ vào khu ngoại ô San Pedro.
Hans dừng xe lại. Bob và Hans nhìn nhau tuyệt vọng.
Chẳng bao lâu, Peter và Hannibal sẽ bị đưa lên những con tàu kia và ra đi không có ngày trở về.
- Phải chi ta biết tên tàu? Bob nói khẽ.
- Phải chi anh thấy chiếc xe tải mắc dịch kia! Hans càu nhàu.
- Chắc là xe tải phải đến một bến cảng nào đó. Ta biết điều đó: sáng nay, trong đài Rawley có nói về bến cảng. Nhưng xét số lượng bến cảng có ở San Pedro, nếu chờ ta xem tất cả...
Đột nhiên, Bob giật mình.
- Đài! Bob la lên. Chúng có nói là sẽ gọi lại nhau.
Bob giận chính mình đến nỗi phải mất hai giây nhiều hơn để bật đài lên. Thoạt đầu, Bob không nghe gì hết. Sau đó có giọng nói:
- Phương án Đường Hầm. Bọn tao đã cho xuồng xuống biển. Hãy có mặt ở bến cảng số 37 trong vòng năm phút nữa. Hành lý và hành khách phải chuẩn bị sẵn sàng lên tàu ngay.
- Tốt - Người đối thoại đáp - Bắt đầu từ bây giờ, không được nói qua đài nữa. Khi nào thấy bọn tao, hãy huơ một miếng giẻ trắng ba lần để ra hiệu là mọi thứ đều ổn: Hết.
Cuộc hội thoại chấm dứt tại đó.
- Xe tải ở bến cảng số 37? - Bob căng thẳng cực độ la lên - Ta còn năm phút nữa. Bến cảng 37 ở đâu?
- Anh không biết, Hans đáp. Anh đâu có rành San Pedro đâu.
- Phải tìm người hỏi thăm. Nếu là cảnh sát thì càng tốt. Nhanh lên, anh Hans ơi!
Hans rồ máy. Xe tải chạy chậm chậm. Nhưng hôm đó là chủ nhật, trong cảng San Pedro không có người qua đường nào.
Đột nhiên, một xe cảnh sát tuần tra quẹo ở góc đường cách không xa xe tải nhẹ: Hans đạp ga ngay và bấm còi xe thật mạnh. Xe cảnh sát dừng lại, xe tải nhẹ bắt kịp. Hai chiếc xe chạy ngang nhau.
- Chú cảnh sát ơi! Bob thò đầu ra cửa xe la. Chú cảnh sát ơi, bến cảng 37 nằm ở đâu? Đây là vấn đế sống chết!
- Bến cảng 37 hả? Xem nào, tài xế xe cảnh sát nói. Phía đàng sau ta. Phải quẹo đường thứ tư phía bên trái. A! không được, đường ngược chiều. Nếu vậy quẹo đường thứ năm, sau đó quẹo đường đầu tiên bên phải rồi...
- Dạ cám ơn! Bob cắt ngang - Xin chú đi theo tụi cháu... Hai bạn cháu đang gặp nguy hiểm chết người.
Xe tải nhẹ chạy thật nhanh, trong khi chú cảnh sát vẫn đang nói. Trước mắt người đại diện an ninh, xe quay đầu ngay giữa đường và phóng thật nhanh theo hướng vừa mới đến.
- Ê! Đâu có quyền chạy như vậy? Cảnh sát nói với đồng nghiệp.
Xe cảnh sát cũng quay đầu ngay giữa đường và rượt theo xe phạm luật.
- Anh Hans ơi, quẹo đây! Bob kêu. Đường ngược chiều nhưng mặc kệ. Chỉ còn có hai phút.
Có bảng chỉ báo đề "Bến cảng 37". Hans cho xe lao vào hết tốc lực... nhưng rồi phải thắng dừng lại đột ngột. Bến cảng ngay trước mặt, nhưng cổng vào cảng bị đóng lại, còn cổng thì có ổ khóa.
Xe tải xanh lá cửa xanh dương đang đậu phía sau cổng sắt. Một gã đàn ông tựa lưng vào cảng đang cầm giẻ trắng trong tay ra hiệu cho một chiếc tàu tuần tra chạy nhanh từ ngoài khơi vào. Tàu chỉ còn cách kè vài trăm mét.
- Kẹt rồi! Hans nhận xét. Không biết làm thế nào để dành lại Babal và Peter đây.
Đúng lúc đó, trong tiếng thắng kêu rít, xe cảnh sát dừng lại cạnh xe tải nhẹ.
- Sao? Anh có điên không. Quay đầu xe ngay giữa đường, chạy quá tốc độ cho phép và chạy vào đường một chiều? Bằng lái đâu!
- Không có thời gian đùa, Hans đáp. Chúng tôi phải vào kè thật nhanh.
- Hôm nay chủ nhật: kè đóng cửa, cảnh sát đáp. Đưa bằng lái đây?
- Chú cảnh sát ơi! Bob la lên van xin, chú không hiểu người ta đang bắt cóc hai cậu bé. Hai bạn cháu đang ở trong xe tải kia. Bọn chúng...
- Nếu các anh định bịa chuyện tào lao để thoát thân, thì các anh lầm đấy! Tôi đã bảo là đưa bằng lái đây!
Cứ mỗi giây trôi qua, là tàu tuần tra tiến lại gần kè.
- Anh Hans ơi, hay ta xông vào cổng? Bob gợi ý khi thấy không còn cách nào.
- Được Bob à. Đi! Tài xế đáp.
Hans nhấn ga; xe tải nhảy giật lên phía trước, bỏ lại cảnh sát tại chỗ há hốc chưng hửng.
Thanh chống va đụng vào cổng sắt thật mạnh, có tiếng kêu rít lên điếc tai.
Cổng sắt sụp xuống. Xe tải tiến thêm được một mét nữa, rồi dừng lại giữa đống đổ nát.
- Tiến lên, Bob ơi! Hans la lên.
Còn khoảng hai chục mét nữa mới đến chiếc xe tải xanh lá cây.
Như một con trâu điên, Hans lao đến Rawley, hắn đưa tay về hướng túi áo, có lẽ để tìm khẩu súng. Nhưng bị bất ngờ, hắn không kịp làm gì hết. Hai cánh tay khỏe mạnh của Hans thắt quanh người hắn, nâng hắn lên khỏi mặt đất, như hắn chỉ nhẹ bằng cộng lông chim, rồi quăng hắn xuống nước. Một hồi sau, hắn nổi trở lên mặt nước, được kéo lên tàu tuần tra, vừa ho vừa khạc.
Chuck và Dick Bẻ Khóa, tên cầm kích và tên cầm tay quay, nhào đến Hans từ hai phía cùng một lúc. Không thèm chống chọi, anh tài xế chạy qua giữa hai tên, quay đầu lại, tóm cổ áo hai tên trộm, rồi lôi chúng xềnh xệch đến bờ kè, ném chúng xuống nước cùng sếp chúng.
Trong thời gian đó, Bob vật lộn với cửa phía sau xe tải. Cuối cùng Bob mở cửa ra được.
- Peter ơi! Babal ơi! Bob gọi. Các cậu còn sống không?
- Bob! Giọng nói nghe rất nhỏ của thám tử trưởng hồi âm. Kéo bọn mình ra khỏi đây đi!
- Bob! Kéo bọn mình ra khỏi đây đi! Tiếng của thám tử phó lập lại, nghe nhỏ hơn nữa, bởi vì xe chạy dọc đường bị xóc đã làm cho cậu thứ nhất nằm đè lên cậu thứ nhì.
Tàu tuần tra đã kéo Chuck và Dick ướt nhẹp lên đang chạy nhanh ra khơi.
Hai cảnh sát, vừa khâm phục vừa đề phòng sức mạnh của Hans, đã rút súng ra và từng bước thận trọng tiến đến chỗ Hans.
- Anh đã bị bắt! Một cảnh sát tuyên bố. Tôi không biết anh đã thực hiện bao nhiêu vi phạm nữa. Ít nhất cũng hai chục lỗi vi phạm.
Hans chỉ cười khẩy.
- Anh có thấy chiếc tàu đằng kia không? Hans hỏi. Những kẻ mà các anh quan tâm đang ở trên đó. Còn tôi, nếu các anh có bắt, các anh cũng sẽ thả ra nhanh chóng thôi.
Bob rút dao ra khỏi túi và đang cứa các bao bố để giải thoát cho bạn. Rồi Bob cắt dây trói. Cuối cùng Peter và Hannibal đứng dậy được và vươn vai. Tóc bị rối bù, cơ bắp nhức nhối, hai thám tử nheo mắt để làm quen với ánh sáng ban ngày.
Cảnh sát thứ hai thấy hai cậu chui ra khỏi túi và không giấu được sự ngạc nhiên.
- Ê! Các cậu làm gì trong đó? Cảnh sát hỏi. Chủ nhật đi chơi gì mà lạ vậy.
Hannibal đứng thẳng người dậy và trang nghiêm lại. Rồi mượn con dao của Bob, Hannibal nện một cú dao mạnh vào một trong những cái bao chất đầy trên xe tải. Những cọc giấy bạc rơi xuống đầy kè.
Khi đó Hannibal chìa ra tấm danh thiếp làm ăn của Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal đút dưới mũi viên cảnh sát, cảnh sát không còn hiểu gì nữa.
- Ba Thám Tử Trẻ, Hannibal tuyên bố, vừa mới giải quyết xong một vụ thần lùn. Ba Thám Tử Trẻ cũng xin hân hạnh trao trả lại một phần tư triệu đô la, mà một băng trộm chuyên nghiệp vừa mới chiếm đoạt tối nay. Cháu sẽ rất lấy làm ngạc nhiên nếu các chú còn muốn tiếp tục nói chuyện về những vi phạm luật giao thông gì đó.
Hai viên cảnh sát nhìn nhau: hai anh khá khâm phục.
Còn Peter, Bob, Hans thì vui mừng tột độ. Các bạn có cảm giác mình đã dành được hai chiến thắng: thắng bọn trộm, thắng cảnh sát.