Chương 2
Tác giả: Alfred Hitchcock
Một giờ sau, Ba Thám Tử Trẻ đứng trước viện bảo tàng Peterson.
Viện bảo tàng dựng đứng ngay giữa một công viên, trên đỉnh một ngọn đồi xanh tươi. Viện bảo tàng gồm một tòa nhà chính rộng lớn, và hai cánh phụ có mái vòm bằng kính.
Nhiều xe ô tô đang chạy trên đường vào viện bảo tàng, nhiều xe khác đang chạy trên đường ra. Bãi đậu xe đầy ắp xe. Nhiều đứa trẻ, phần lớn mặc đồng phục hướng đạo, đang vui đùa ngoài công viên, sau khi đã tham quan triển lãm.
- Mình muốn nghiên cứu địa hình trước đã. Hannibal nói. Ta hãy bắt đầu xem xét bên ngoài viện bảo tàng.
Ba Thám Tử Trẻ đi vòng qua toà nhà, đúng như thám tử trưởng đã nói, các cửa sổ được xây bịt lại ở phần tòa nhà chính, cũng như hai cánh phụ. Bob quá chăm chú nhìn mặt nhà không có cửa sổ đến nỗi không thấy nhiều hướng đạo đang chạy thẳng về phía mình. Một hướng đạo đâm thẳng vào người Bob, nảy bung ra, lăn xuống cỏ.
- Ồ, xin lỗi, Bbb kêu.
Nhưng cậu bé ngồi dậy nhanh nhẹn, nở một nụ cười rộng lớn, để lộ một chiếc răng vàng óng ánh, rồi chạy về với nhóm bạn.
- Nhìn kìa! Hannibal la lên.
- Cái gì? Peter hỏi. Có gì mà nhìn đâu.
Cậu hãy nhìn tất cả các sợi dây điện quy tụ về cái cột kia và vào nhà theo một đường cáp duy nhất. Cắt một dây là việc dễ làm thôi.
- Ai lại đi làm một chuyện như thế? Bob ngạc nhiên hỏi.
- Kìa! Bọn trộm, chứ còn ai nữa. Tất nhiên là sẽ không làm thay đổi gì hệ thống báo động, vì nó độc lập. Nhưng toàn bộ thiết kế này vẫn có khuyết điểm chỗ đó.
Sau khi đi một vòng tòa nhà, ba bạn ra quầy mua vé. Một ông bảo vệ chỉ hướng đi.
- Cứ theo mũi tên, ông bảo vệ chỉ dẫn.
Từ tiền sảnh, phải quẹo sang phần nhà phụ bên phải, được biến thành một gian phòng rộng lớn duy nhất; tầng một có một ban công vòng theo gian phòng bên ngoài; có một cầu thang dẫn ra ban công; một sợi dây bằng nhung đỏ chặn lối ra ban công và có bảng cấm đi lối đó.
Các bức tranh trong những khuôn hình chạm trổ vàng treo trên tường. Các bức tranh này thuộc về triễn lãm thường trực của viện bảo tảng và không làm cho ba thám tử quan tâm mấy, vì ba bạn đến đây để xem nữ trang, chứ không phải xem tranh.
- Các cậu hãy để ý cách treo tranh, Hannibal vẫn nhận xét. Xưa kia, người ta treo bằng dây kim loại, treo vào những cái khuôn và vẫn còn thấy được dây trên tường. Bây giờ, có một cái giá đỡ không thấy nối liền khung vào tường.
- Không hiểu tại sao người ta lại xây bịt kín cửa sổ, Peter nói khẽ.
- Chắc là có hai nguyên nhân, Hannibal đáp. Một mặt là để tiết kiệm chỗ, để treo được nhiều tranh hơn. Mặt khác, là để lắp hệ thống điều hòa không khí có hiệu quả. Nhiệt độ và độ ẩm không thay đổi là các điều kiện cần thiết để duy trì tranh sơn dầu trong tình trạng tốt.
Khi quay về tiền sảnh, ba bạn bước sang phần nhà bên trái, y hệt gian phòng bên phải, cùng với một đám trẻ em và thanh niên.
Vòng đeo cổ thuộc bộ sưu tập Cầu Vồng nằm trong một tủ kính, ngay giữa phòng. Có một sợi dây nhung ngăn cản không cho những kẻ hiếu kỳ đến gần hơn một mét.
- Biện pháp đề phòng rất tốt, Hannibal nhận xét. Như thế không thể nào đập vỡ kính và bỏ chạy cùng với món nữ trang.
Ba bạn ngắm thật lâu các viên kim cương có ánh xanh xanh, các viên rubi đỏ rực như than hồng, ngọc lục bảo, hoàng ngọc, thạch anh tím, ngọc lam... Một bảo vệ cho biết những món nữ trang trong tủ kính trị giá hai triệu đô-la, và yêu cầu ba bạn bước ra nhường chỗ cho các khách tham quan khác.
Tủ kính thứ hai nằm gần tường hơn, thẳng trên ban công. Trong đó trưng bày một dây nịt dài một mét, làm bằng mắt xích to bằng vàng, trang trí đá quý y như vòng đeo cổ. Khóa nịt lốm đốm rubi và kim cương.
- Vòng eo một mét! Peter thốt lên. Ái chà! Người đeo cái này không phải là người thon thả chút nào?
- Dây nịt này - ông bảo vệ giải thích - từng thuộc các vị hoàng đế Nhật Bản. Dây nịt này hơn một ngàn năm tuổi, gồm tám ký vàng và đá quý. Giá trị lịch sử của dây nịt vượt xa giá trị thương mại. Mời các cậu đi chỗ khác.
Các tủ kính khác trưng bày những đồ vật bằng ngọc trai của công ty Nagasami: thiên nga, nai, cá, linh dương. Khách tham quan không ngừng trầm trồ thốt lên những tiếng "A!" và những tiếng "Ô!"
Gian phòng đầy ắp người. Ba Thám Tử đứng ra một góc để nói chuyện.
- Bảo vệ đông đến nỗi không thể nào có vụ cắp ngay giữa ban ngày, Hannibal tuyên bố. Còn ban đêm, thì phải vào được trong nhà và mở tủ kính mà không gây báo động. Dường như chuyện này không thể nào làm được. Tuy nhiên...
- Xin lỗi! Xin lỗi nhé! Một người đàn ông vừa mới đụng Hannibal nói, ông không thấy cậu do ông đang vừa bước lùi vừa nhìn đồng hồ.
- Xin chào chú Frank! Hannibal trả lời.
- Ủa, ta có quen nhau à?
- Chú và cháu có cùng diễn với nhau ở đài truyền hình, lúc đó cháu còn là một cậu bé và còn bị gọi là Mập Thù Lù. Chú không như sao? Còn chú là người tội nghiệp bị đổ tội về những chuyện quậy phá của cháu.
- Nhớ chứ! Ông Frank kêu lên. Chú sẽ rất vui được nói chuyện với cháu về kỷ niệm xưa, nhưng chú không có thời gian. Đã đến giờ chú diễn tiết mục rồi.
- Chú phải diễn à?
- Đúng, các cháu xem nhé! Các cháu sẽ được cười một trận. À! bảo vệ kìa. Chú phải làm cho bảo vệ chú ý. Anh ơi, anh ơi! - ông Frank gọi bằng một giọng như sắp xỉu.
Bảo vệ quay sang nhìn ông.
- Sao có chuyện gì vậy? Bảo vệ hỏi.
- Tôi cảm thấy khó chịu - Ông Frank trả lời và bước loạng choạng - Anh làm ơn cho tôi xin một ly nước.
Diễn viên vừa nói vừa rút ra khôi túi một chiếc khăn tay để lau trán. Một viên đá to màu đỏ lăn xuống sàn.
- Tôi... tôi... tôi xin lỗi, ông Frank hết sức lúng túng nói.
- Cái này là cái gì vậy? Ông bảo vệ càu nhàu. Anh lấy viên đá này ở đâu vậy? Anh ra đây nói chuyện một chút xem nào.
Bảo vệ tóm cổ áo ông Fnak, ông diễn viên bắt đầu hươ tay múa chân. Bảo vệ lấy ngay tu huýt, thổi thật mạnh.
Tiếng tu huýt gây nhốn nháo trong toàn gian phòng. Bảo vệ lao đến bao vây ông Frank. Mọi người chạy đến thật đông để xem. Diễn viên tỏ ra vô cùng bối rối.
- Sao hả ông?... Bảo vệ trưởng nói với một giọng đe dọa.
Bảo vệ trưởng chưa nói hết, đột nhiên, toàn bộ viện bảo tàng chìm vào bóng tối.
Sau một hồi im lặng ngắn vì ngạc nhiên, mọi người xúm nhau la lên.
- Bật đèn lên! Bật đèn!
Nhưng phòng vẫn tối thui. Đến lượt trưởng bảo vệ thổi tu huýt và ra lệnh.
- Hai người ra chỗ Cầu Vồng! Tất cả những người còn lại ra cửa! Không để cho ai ra khỏi phòng hết!
Khi đó, trong phòng náo nhiệt lên. Trẻ con khóc lóc. Các bà mẹ la mắng. Mọi người đi vòng vòng trong bóng tối, không có mục đích.
- Sếp ơi! Một bảo vệ kêu. Bọn nhóc xung quanh tôi đông quá. Tôi không tài nào đến gần Cầu Vồng được.
- Tôi không cần biết, anh phải đến cho bằng được! Sếp trả lời.
Khi đó, có tiếng kính vỡ. Có lẽ một tủ kính đã bị đập. Tiếng còi báo động vang lên.
- Nữ trang, Peter hổn hển vào tai Hannibal. Bọn chúng lấy được nữ trang rồi!
- Phải! Hannibal đáp, cậu có vẻ đang hết sức thích thú. Mọi việc đã được định giờ chính xác một cách hoàn hảo: Ta hãy cố gắng tìm đường ra cửa và phát hiện bọn cướp.
- Có thể có cửa sau không? Bob bắt bẻ.
- Phải mạo hiểm thôi! Hannibal quyết định.
Hannibal lao đến lối ra, y như một xe xung kích. Nhưng nỗ lực của Hannibal là vô ích, bởi vì lính bảo vệ đang chặn ngang cửa, không cho ai ra hết. Tình thế trở nên nguy hiểm. Mọi người mất bình tĩnh. Trẻ con có thể bị xô ngã và bị đạp lên.
Tiếng còi báo động tắt đi. Một tiếng nói, nặng giọng châu Á, vang lên át tiếng ồn:
- Bảo vệ ơi! Hãy để cho người ta ra khỏi gian phòng, nhưng không để cho họ rời khỏi viện bảo tàng khi chưa lục soát họ.
Bảo vệ giang ra. Một biển người đổ ào ạt ra tiền sảnh. Ba thám tử tự để mình trôi theo dòng người. Công chúng được tập trung ngoài bãi cỏ và bị bao vây bởi cảnh sát đang đến từ khắp mọi phía, còi xe hụ điếc tai.
Một trong những người bước ra cuối cùng là ông Frank, trông ông rất xúc động.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ông hỏi ba thám tử trẻ, khi nhìn thấy ba bạn. Chú không hiểu gì hết. Chú...
Một bảo vệ lao đến ông.
- Ông này về đồn ngay!
Mặc dù phản đối, ông Frank vẫn bị lôi vào một xe cảnh sát.
- Mình dám cá chú Frank vô tội - Hannibal nói. Nhưng tất nhiên là chú ấy sẽ phải trả lời hàng tá câu hỏi. Mình rất muốn biết bọn trộm đã lấy cắp vật gì và chúng định làm thế nào để thoát.
- Có rất ít người đàn ông trong đám đông, chủ yếu là phụ nữ và trẻ con, Peter nhận xét.
- Chắc chắn mọi người sẽ bị lục soát. Hannibal nói.
Đúng lúc đó một ông người Nhật, dường như chịu trách nhiệm về an ninh, xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay huơ một cái đèn pin.
- Vòng đeo cổ không bị mất! Ông thông báo. Chúng đã lấy cắp dây nịt Cầu Vồng. Tủ kính bị đập vỡ. Bắt đầu lục soát!
Mắt Hannibal sáng lên.
- Dây nịt! Mình hoàn toàn không hiểu tại sao bọn trộm chọn cái dây nịt nặng nề và kềnh càng trong khi vòng đeo cổ vừa đắt tiền hơn vừa dễ giấu giếm hơn.
Bob chỉ hai hướng đạo mặc đồ đi cắm trại.
- Nhìn kìa! Bob nói, bọn này có balô và rìu nhỏ! Chắc chắn chúng là bọn trộm: chúng đã dùng rìu đập vỡ tủ kính rồi cho dây nịt vào một balô.
- Hiển nhiên quá! Hannibal đáp. Rồi cậu sẽ thấy, bọn này sẽ là những đứa đầu tiên bị lục soát. Theo mình nghĩ, ngày hôm nay chưa tìm ra được Cầu Vồng đâu.
Hannibal không lầm. Hai hướng đạo mặc đồ cắm trại chịu để lục soát, không gây khó khăn gì. Túi ba-lô của họ chỉ chứa mấy thực phẩm hộp, dành cho buổi đi chơi dã ngoại. Từng người một, khách tham quan được thả về. Ba Thám Tử Trẻ xoay xở để ra cuối cùng. Khi bảo vệ cầm đèn pin vào trong viện bảo tàng, ba bạn kín đáo đi theo.
Như ông người Nhật đã thông báo, tủ kính dây nịt bị đập vỡ và chính dây nịt đã biến mất, nhưng vòng đeo cổ vẫn còn nguyên đó. Ông Nhật buồn rầu nhìn thảm họa. Khi thấy ba bạn, ông lao đến.
- Trẻ em! Làm gì ở đây. Về nhà đi. Ở đây không muốn trẻ em! - Ông phẫn nộ.
- Xin lỗi, thưa chú, Hannibal vừa trả lời vừa rút danh thiếp làm ăn ra khỏi túi. Chú làm ơn nhận giúp. Cháu biết là tụi cháu còn trẻ, nhưng tụi cháu có thể giúp đỡ các chú.
Người đàn ông ngạc nhiên đọc danh thiếp. Nội dung viết chư sau:
BA THÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES
Thám tử phó: PETER CRENTCH
Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY
- Ba dấu chấm hỏi, Hannibal giải thích, là ký hiệu, hoặc biển hiệu của tụi cháu. Ba dấu chấm hỏi tượng trưng cho những vụ bí ẩn cần khám phá, những câu đố cần phải giải đáp. Tụi cháu đề nghị...
- Tầm bậy! Trẻ em buồn cười! Người đàn ông Nhật hét lên và vứt tấm danh thiếp xuống dưới đất. Ta, Saito Togati, chịu trách nhiệm về sự an toàn của nữ trang Nagasami, đã để cho dây nịt của hoàng đế bị mất. Ta bị ô nhục, ta chỉ còn việc mổ bụng tự sát thôi. Thế mà ba thằng nhóc ngốc nghếch đến đây làm rối thêm công việc của ta. Ra ngay! Đây là việc đàn ông, không phải việc em bé.
Không có gì để trả lời lời tuyên bố mạnh mẽ này. Bob và Peter nghĩ.
Thế là hai bạn bước ra, Hannibal cũng đi theo, bỏ lại tấm danh thiếp nhỏ màu trắng trên sàn nhà.
Có một điều chắc chắn: cuộc điều tra vụ lấy cắp dây nịt Cầu Vồng sẽ không được giao cho Ba Thám Tử Trẻ.