Chương 16
Tác giả: Alfred Hitchcock
Mặt trời lặn chiếu những tia nắng cuối cùng vào lỗ hổng trên boong tàu, ngay trên đầu Harvey và Hannibal. Hai cậu khàn cổ do la hét. Bây giờ, ngồi tựa lưng vào hông tàu, xa tối đa chỗ nước, hai cậu nhìn nước đang dâng lên từ từ trong khoang tàu.
- Anh Hannibal ơi, bọn mình còn bao nhiêu thời gian nữa mới bị chết đuối? Harvey lạnh lùng hỏi thám tử trưởng.
- Có lẽ còn hai tiếng nữa. Nhưng chắc chắn ta sẽ được giải thoát trước.
- Đâu có ai nghe bọn mình kêu, Harvey nhận xét.
- Chờ một chút, chắc là anh Hans đang tìm ta.
- Nhưng anh Hans đâu có biết bọn ta đang ở dưới đáy một chiếc thuyền mục nát. Anh ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ra chỗ này.
- Một lát nữa, ta sẽ tiếp tục kêu. Thế nào cũng có người nghe.
- Hy vọng, Harvey nói khẽ nhưng không tin tưởng lắm.
Nhưng vài phút sau, thay vì tiếp tục kêu la, Hannibal có vẻ quan tâm đến một cái gì mà cậu ta đang nhìn chằm chằm.
- Harvey ơi, cuối cùng thám tử trưởng nói, em có thấy cái thùng kia không? Nó bị gắn vào thành nhưng ta có thể bứt ra thử.
Harvey lắc đầu.
- Cả nếu như làm được, thùng này cũng không đủ cao để leo lên đến boong tàu.
- Không phải để leo lên, Hannibal giải thích. Nếu rứt ra được khỏi thành, thì thùng sẽ nổi. Ta sẽ bám vào đó và dâng lên cùng thủy triều.
Harvey đứng phốc dậy. Cả hai lội bì bõm trong nước đến cái thùng do Hannibal phát hiện. Đó là một loại thùng ván đóng thưa bằng đinh. Hai cậu nhìn xung quanh tìm một khúc gỗ có thể dùng làm đòn bẩy.
Đột nhiên, có tiếng chân bước nặng nề vang lên phía trên. Tiếng chân bước chậm chạp và thận trọng… giống như của một người bước dè dặt để không bị phát hiện.
- Anh Hannibal! Harvey thốt lên. Có ai trên đó.
- Suỵt! Hannibal kêu. Không biết đó là bạn hay thù, Harvey à. Lâu lắm rồi ta không có kêu. Nên chắc chắn người ta đến đây không phải do tiếng la của ta.
Harvey im lặng gật đầu. Hai bạn nín thở lắng tai nghe. Tiếng bước chân nặng nề vẫn di chuyển một cách thận trọng về chỗ boong tàu. Rồi kẻ lạ đứng lại. Im lặng.
- Hannibal ơi! Giọng nói khỏe mạnh kêu. Harvey!
Đó là giọng của Hans.
- Anh Hans! Hannibal mừng rỡ gọi. Đây! Bọn em đang dưới… hầm tàu!
Cùng với Harvey, Hannibal chạy ra đứng dưới hố.
- Anh kéo bọn em ra với, Harvey van xin.
- Tất nhiên! Chờ một phút nhé!
Hai tù nhân nghe tiếng Hans băng qua boong tàu, rồi tiếng sắt cạ vào gỗ. Một hồi sau cái thang bên mạn tàu bên ngoài được thả xuống hầm tàu. Hannibal và Harvey vội vã leo trở lên boong tàu.
- Trời ơi! Harvey thốt lên. Được gặp lại anh em mừng quá, anh Hans ơi!
- Khi thấy hai em không còn trong cửa hàng nữa, Hans nghiêm trang giải thích, anh thấy rất lạ. Bởi đáng lẽ các em phải chờ anh mà. Nên anh đi tìm thử.
- Nhưng làm sao anh tìm được bọn em? Hannibal hỏi.
- Anh tìm khắp nơi: ngoài đường, những góc có xe bán kem, tiệm bánh ngọt. Cuối cùng anh quay trở lại cửa hàng. Anh gặp một cậu bé nói là có thấy hai em trên chiếc tàu cũ này. Thế là anh ra chỗ này.
- Một cậu bé nhìn thấy bọn em à? Hannibal nhíu mày hỏi lại.
- Sao chính cậu bé ấy không đến cứu bọn em? Harvey thắc mắc. Nếu nhìn thấy bọn em trên boong tàu, thì chắc chắn cậu ấy cũng thấy bọn em té xuống. Tất cả diễn ra có vài giây thôi.
- Phải, Hannibal nói thêm. Anh Hans ơi, cậu bé đó còn ở trong cửa hàng Right nữa không?
- Không. Nó ra cùng lúc với anh, nó đi cùng anh đến góc đường để chỉ tàu, rồi đi về… À quên mất, ông Right có nhắn lại với bọn em. Ông ấy đi hỏi ý kiến cụ thân sinh, là một người rất lớn tuổi. Tất nhiên cụ không biết được ông Angus Slunn đã mua cái gì vào năm 1872. Nhưng có thể biết được bằng cách trở về nhà gia đình Slunn.
- Cách nào? Hannibal sửng sốt hỏi.
- Cụ nói rằng thời đó, tất cả những mặt hàng ra khỏi cửa hàng đều có tấm bảng nhỏ bằng đồng với dòng chữ “Right”. Vậy phải trở về nhà bà Slunn và tìm một vật mang dòng chữ ấy.
- Nhanh lên, anh Hannibal! Harvey kêu. Quay về nhà tìm thử!
- Về cấp tốc nữa kìa! Hannibal nói thêm. Ồ! Mình cũng quên một điều nữa. Stebbin biết Bob và Peter đi đâu. Cả hai đều đang bị nguy hiểm.
Khi Hans dừng xe tải nhẹ trước cửa nhà Slunn, đèn màu trang trí cây thông Noel đã bật sáng và làm cho màn đêm vui vẻ hơn.
Harvey và Hannibal lao ra khỏi xe trước khi xe kịp dừng lại hẳn. Hans thong thả bước theo và đi thẳng đến máy điện thoại để báo cho chú Titus. Bà Slunn chỉ có một mình trong phòng khách rộng lớn, ngồi cạnh lò sưởi.
- Mẹ ơi! Harvey la lên ngay, không kịp đứng lại thở. Nhà mình có món đồ nào mang một tấm bảng đồng nhỏ đề chữ “Right” không mẹ?
Bà Slunn yêu cầu được giải thích, và Harvey trình bày ngay vài lời ngắn gọn.
- Vậy là con không tìm ra được ông Angus đã mua cái gì hả? bà nói khẽ. Xem nào! Một tấm bảng nhỏ bằng đồng à. Thật ra, rất nhiều đồ đạc của ông Angus có dán nhãn. Mốt thời đó mà. Nhưng mẹ không nhớ có cái gì đề “Right” cả.
- Mẹ suy nghĩ kỹ đi mẹ! Harvey hối thúc.
Nhưng Hannibal đang lo:
- Thưa cô, Bob và Peter chưa về ạ?
- Về rồi lại đi! Hai cậu đi từ Rocky về đây báo cho tôi biết rằng ông Angus đã mua một tấn đá granit ở Hãng Ortega. Nhưng không biết hình thù và kích thước đá. Nên hai cậu đi đến mỏ đá cũ của Hãng Ortega để hỏi. Do có công chuyện đi hướng đó, anh Rory đã chở hai cậu đến mỏ đá và đi tiếp.
- Giờ này vẫn chưa về, Hannibal nói vừa liếc nhìn đồng hồ tường chỉ bảy giờ.
- Chưa. Anh Rory cũng chưa về, bà Slunn giải thích. Nhưng…
Tiếng ồn đột ngột vang lên giữa buổi tối im lặng. Giống như tiếng búa đập mạnh vào đá.
Hans bước ra cửa sổ để lắng nghe.
- Nghe không? bà Slunn nói khẽ. Tôi định nói với mọi người, thì bị tiếng ồn ngắt lời. Mấy tiếng này vang lên trong tối từ một tiếng đến giờ. Tôi thấy dễ sợ quá. Không biết đó là gì?
- Tôi nghĩ có ai đang đập phá bức tường, Hans gợi ý. Giống như thế.
- Bức tường à! Nhưng gần đây không có hàng xóm! Đâu có cái gì xây gần đây, trừ…
Bà Slunn dừng lại một hồi.
- Trừ cái gì hả mẹ? Harvey hỏi. Con không biết cái mẹ đang nói!
- Có lẽ con chưa bao giờ nhìn thấy. Đó là xưởng hun khói thịt, cũ lắm. Lâu rồi không có ai dùng nữa… từ lúc ba con còn nhỏ. Mẹ quên mất.
- Xưởng hun khói thịt, Hannibal lập lại. Xưởng hun khói thịt… bằng đá phải không ạ?
- Thì cũng có thể! Lần đầu tiên mẹ thấy, nó nằm dưới mớ dây cỏ leo. Mẹ chưa bao giờ nhìn thấy kỹ.
- Nhanh lên! Hannibal kêu. Trong xe tải có đèn pin!
Mọi người lao ra ngoài… Rồi bà Slunn dẫn nhóm đi theo con đường mòn nhỏ hẹp xung quanh có cỏ dại và bụi cây mọc đầy. Đêm tháng mười hai rất lạnh đối với miền Nam Californie. Con đường mòn đi ngoằn ngoèo khoảng sáu trăm mét, rồi dẫn đến một nhà chòi cũ bằng gỗ.
- Đây là nhà công nhân, từ hồi ông nội Slunn, mẹ của Harvey giải thích. Công nhân làm cho xưởng hun khói thịt… cách đây hai bước!
- Thưa cô, vậy là không phải ông Angus xây dựng xưởng hun khói này à? Hannibal hỏi.
- Tôi cũng không biết chắc. Dường như ông nội Slunn… tức con trai của ông Angus.
Mắt bà Slunn cố nhìn vào bóng tối:
- Chắc là đâu đây phía bên phải…
Tiếng búa đã dứt được một hồi rồi. Nhóm nhỏ tiếp tục bước theo con đường. Bụi cây cho thấy là có ai đi qua: cành cây bị gãy, cỏ bị dẫm nát. Cuối cùng cũng đến được xưởng hun khói thịt… và chỉ thấy một đống đá!
- Có kẻ đã đập phá nó! Bà Slunn thốt lên.
- Và kẻ đó tìm kho báu, Harvey khẳng định.
- Chỉ có thể là Stebbin mà thôi, Hannibal tuyên bố. Hoặc Java Jim. Cả hai đã có thể về từ Santa Barbara được mấy tiếng rồi. Nhưng không hiểu làm sao họ biết được về xưởng hun khói này!
Hans lượm dưới đất một búa thợ rèn nặng nề.
- Kẻ dùng búa này vẫn chưa đi xa lắm… Hans nói khẽ.
Mọi người lắng tai nghe, nhưng màn đêm vẫn im lặng. Dưới ánh đèn pin. Hannibal cẩn thận xem xét xưởng hun khói đổ nát.
- Tường xây bằng đá chắc, thám tử trưởng nhận xét lón tiếng. Và xét tình trạng gạch bên trong, chắc là không có gì giấu trong lò. Ở đây toàn là màn nhện.
Thám tử trưởng nhìn xung quanh:
- Và không có gì cho thấy là người ta đã đào được một cái gì đó lên.
Harvey lục lạo trong đống đá rải rác.
- Nhìn đây! Harvey đột ngột la lên. Đá này có ghi cái gì này!
Hans dùng đèn pin chiếu vào. Hannibal cạo đất phủ trên đá, rồi đọc: “H. Slunn, 1883”.
- Đó là ông nội Slunn! mẹ của Harvey nói. Ông cũng tên là Harvey.
Hannibal mỉm cười.
- Điều này xác nhận những gì cô vừa mới nói. Không phải ông Angus xây xưởng hun khói. Không có kho báu giấu ở đây đâu. Ở lại thêm vô ích thôi..
Khi về đến nhà, mọi người nhìn thấy xe hòm của giáo sư Shay đậu cạnh xe tải nhẹ. Còn chính giáo sư đứng trước cửa chờ, mặt tái xanh vì lạnh và run rẩy trong bộ vét quá mỏng.
- Thời tiết Californie như vậy là không bình thường, giáo sư càu nhàu rồi mỉm cười nói tiếp. Tôi đến hỏi thăm xem cuộc điều tra có tiến triển không. Nào, kể cho tôi nghe các cậu tìm thấy được gì…
Tất cả bước nhanh vào phòng khách ấm cúng, có cây thông Noel sáng đèn màu. Hannibal nhanh chóng thông báo cho giáo sư những gì đã học được ở Santa Barbara.
- Tấm bảng bằng đồng à? Cả Java Jim và Stebbin đều có mặt ở đó à?... Hừm… Các cậu có tìm thấy vật gì mang nhãn hiệu Right chưa?
- Dạ chưa, thưa bác, Harvey trả lời. Tụi cháu chưa bắt đầu tìm.
- Tụi cháu đang chờ Bob và Peter, Hannibal giải thích.
Hannibal kể lại chuyện thám tử phó và “Lưu trữ Nghiên cứu” đến Hãng Ortega, nói về mỏ đá cũ, nơi hai cậu nhất định đi ngay. Cuối cùng thám tử trưởng lo lắng nhìn đồng hồ tường.
- Chú Rory chở hai bạn đến đó, nhưng mà… Ồ! Nghe không? Chắc là mọi người về đó…
Thật vậy, đúng lúc đó, xe Ford dừng lại trước nhà. Rory xuất hiện, xoa hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau. Rory chỉ có một mình.
Bà Slunn chạy ra đón Rory.
- Anh Rory! Bob và Peter đâu?
- Chắc là ở nơi tôi bỏ lại! Ở mỏ đá ấy! Anh chàng Tô Cách Lan nói năng hơi cục cằn.
Rồi quay sang Harvey, Rory hỏi:
- Còn cậu, cậu tìm thấy gì ở Santa Barbara? Chắc là không được gì đúng không?
Harvey kể lại cuộc phiêu lưu và nói thêm:
- Tụi cháu chưa bắt đầu tìm vật mang nhãn hiệu Right, bởi vì tụi cháu vẫn còn đang chờ Bob và Peter về… Mà có muốn tìm, cũng không có thời gian mà tìm… Có kẻ dùng búa đập phá xưởng hun khói!
Thám tử trưởng xấu hổ giải thích mình đã vụng về tiết lộ thông tin cho Stebbin như thế nào.
Giáo sư Shay giật nảy mình lên.
- Cái gì! Ông thốt lên. Nếu vậy, hai bạn kia đang gặp nguy hiểm thật sự rồi. Ta hãy đi nhanh đến đó! Đi cứu Bob và Peter!
Ba người đàn ông và hai cậu bé lao ra ngoài. Bà Slunn nghe tiếng xe nổ máy…