Chương 18
Tác giả: Alfred Hitchcock
Chỉ sau khi xong bữa ăn ngon dọn trên bàn, bà Slunn mới cho phép khách sang phòng khách nói chuyện. Giáo sư Shay bước dọc bước ngang.
- Nhất định phải tìm ra lời giải! Ông tuyên bố. Nếu không, Stebbin và Java Jim sẽ ăn cắp kho báu mất. Nay ta đã biết rõ hai tên làm việc chung với nhau.
- Ta chưa có bằng chứng. – Hannibal nhận xét – Nhưng cháu đồng ý với bác là phải nhanh chóng giải vụ này. Ta đã có trong tay tất cả những gì có thể giúp ích cho ta: quyển nhật ký và bức thư. Mà cháu nghĩ ông Angus không dám đưa ra một bài toán khó quá cho bà Laura đâu: phải làm thế nào bà có thể giải ra chứ.
- Đúng, Rory nói. Tôi cũng đồng ý. Nhưng trò ghép hình này đã được nghĩ ra cho một người nhất định… và cách đây hơn một trăm năm! Ta đã cố làm hết sức, nhưng, như tôi đã nói, bây giờ đã quá trễ để hy vọng tìm ra câu giải đáp. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi!
- Trời ơi! Chú Rory, chú nói như thể chú không muốn tìm ra kho báu vậy! Harvey phản đối quyết liệt.
- Nếu giỏi, thì tìm ra đi! Rory càu nhàu.
Hannibal đang mang quyển nhật ký của ông Angus dưới áo sơ mi, đặt áp sát ngực, cậu rút nhật ký ra khỏi chỗ giấu độc đáo ấy và mở ra. Bob và Peter xúm lại quanh thám tử trưởng.
- Có bốn giai đoạn chính trong cuộc đời ông Angus, Hannibal tóm tắt lại, tương ứng với “ngày tháng” mà ông bỏ ra để xây dựng món quà bất ngờ dành cho bà Laura. Bây giờ ta phải cố gắng xem những giai đoạn này qui tụ về cái gì và liên quan thế nào đến bí mật Hồ Con Ma, tức là đến chính con ma. Cuối cùng, ta phải tìm xem cái gương có liên quan gì đến bí mật ấy.
Rory, đang ngồi cạnh cửa sổ phá lên cười thật to.
- Cứ trộn chung tất cả với nhau! Anh chàng Tô Cách Lan chế giễu. Rồi hãy lao theo một con ma đang ở nước khác. Khi bắt được nó rồi, bảo nó soi gương!
Bob định cãi. Nhưng bà Slunn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Rory, rồi quay sang Hannibal:
- Trong khi mọi người đến mỏ đá, bà nói, tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Rất tiếc! Tôi không thấy món đồ nào mang nhãn hiệu Right trong nhà này hết!
Hannibal gật đầu.
- Dù có vật gì đi nữa, Hannibal thở dài, nó cần thiết để cho món quà bất ngờ dành cho bà Laura được hoàn hảo. Theo bức thư, ta còn phải nghĩ đến những gì ông Angus yêu thích ở nhà, bên Tô Cách Lan.
- Món quà bất ngờ này phải là một cái gì đó to lớn, Harvey nói.
- Không hiểu ông Angus có thể xây cái gì bằng đống gỗ mỏ và đám công nhân đông đảo kia? Giáo sư Shay thở dài. Gỗ đó đâu mất hết rồi?
- Và không hiểu ông Angus bố trí một tấn tấm đan to ở đâu, Bob nói thêm. Không thể nào nói rằng mười khối đá kích thước như thế là dễ giấu kín!
- Này! Peter la lên. Công việc thường nhật của thợ mỏ là gì? Babal ơi! Cậu thường nói rằng luôn luôn phải nghĩ đến cách giải thích đơn giản nhất. Vậy thì bình thường, các thợ mỏ hay đào đất! Thợ mỏ đào những lỗ thật to và dùng gỗ mỏ, có khi cả đá to để chống đỡ các công trình của mình… Ta đã kết luận rằng ở đây không có mỏ… Nhưng rất có thể có một phòng ngầm dưới đất!
Giáo sư Shay đột ngột ngưng bước tới bước lui.
- Lỗ? Ông lặp lại. Dưới đất à?
- Tại sao lại không? Peter nói nữa. Đó là một cách giấu kho báu rất hay. Và có thể ông Angus mua một cái tay cầm bằng đồng hay một cái đèn ở cửa hàng Right để trang trí cho phòng mật!
- Nhưng ông ấy đã đi lấy cái gì trên đảo Cabrillo? Hannibal hỏi. Mà mình nghĩ một phòng mật không phải là món quà hay cho bà Laura đâu. Hãy nhớ rằng ông Angus định làm món quà bất ngờ cho bà vợ trước. Sau đó, ông mới cho kho báu thêm vào món quà.
Từ khi Peter nói đến cái lỗ to dưới đất, giáo sư Shay đứng yên, chìm đắm trong suy nghĩ. Ông đột ngột hoàn hồn, bước đến gần Rory, cạnh cửa sổ.
- Anh McNab này, giáo sư hỏi anh chàng Tô Cách Lan, anh có nghĩ là có thể có phòng mật không?
- Không! Rory sẵng giọng đáp.
Qua cửa sổ, giáo sư liếc nhìn hồ nhỏ xíu có cây tối tăm. Đột nhiên, ông quay lại, mắt sáng rỡ.
- Hình như Peter nói đúng! Giáo sư kêu. Vùng đất cao ở Tô Cách Lan thường có nhiều hang động giấu kín. Chị Slunn à, trong thư yêu cầu phải nghĩ đến cái mà ông Angus yêu thích ở Tô Cách Lan, nhưng chị không biết đó là gì. Chính là…
- Hang động ngầm dưới đất nơi bà Laura và ông Angus hay hẹn hò gặp nhau lúc còn trẻ, Hannibal kết thúc câu. Đó là điều duy nhất mà vợ ông biết!
- Phải, một hang động mà ông Angus đã tái tạo lại ở đây, giáo sư Shay nói tiếp. Và cái mà ông mang về từ đảo Cabrillo, có thể là bộ đồ kiểu Tây Ban Nha và thảm cho hang động dưới đất.
- Một chiếc gương nữa! Bob kêu.
- Đúng, đúng! (giáo sư nhỏ bé gật đầu lia lịa). Chắc chắn là vậy! Các bạn ơi, dường như ta đoán đúng rồi! Hang động ngầm chắc là giấu kín lắm, và với thời gian, có lẽ cửa vào đã trở nên rất khó tìm. Nhưng ta sẽ tìm ra. Đầu giờ sáng mai, ta sẽ rà soát thật kỹ vùng xung quanh.
- Sao không đi ngay tối nay? Peter kêu. Ta sẽ mang đèn theo.
Giáo sư Shay lắc đầu.
- Tôi nghĩ ta sẽ không tìm thấy gì lúc trời tối đen như thế này. Ngoài ra, mọi người đã mệt mỏi rồi. Sau một đêm nghỉ ngơi, ta sẽ lại sức và hăng hái hơn.
- Kho báu cũng không bay mất đâu! Bà Slunn cương quyết kết luận. Harvey phải lên phòng ngủ ngay.
- Nhưng chắc chắn Stebbin và Java Jim đang lảng vảng rình rập quanh đây! Harvey phản đối.
- Đối với bọn chúng, cũng như đối với ta, đêm tối cũng đen như nhau, giáo sư nhận xét, mà có những lúc phải chịu rủi ro chứ. Đối với ta, đây là một rủi ro rất mỏng manh!
Bốn cậu thở dài đành nhượng bộ. Trong thâm tâm, bốn bạn đều hiểu rằng giáo sư nói đúng, nhưng dù sao, bốn bạn vẫn sẽ cảm thấy đêm quá dài. Peter nói lên suy nghĩ chung:
- Từ đây đến ngày mai, bọn mình sẽ không ngủ được bao nhiêu!
- Vậy hãy tưởng tượng thử chỗ ông Angus xây hang động bí mật! Sáng mai ta sẽ gặp nhau ở đây để bắt đầu tìm kiếm.
- Đừng chờ tôi nhé! Rory đột ngột nói. Tôi không muốn biến thành trò hề đâu.
Giáo sư Shay lái xe hòm ra về. Hannibal, Peter và Bob giúp Hans chất lên xe những món đồ cũ mà bà Slunn đã soạn ra cho chú Titus, rồi lên ngồi phía sau. Hans lái xe dọc theo con đường ngoằn ngoèo qua rừng, ra đến con đường lớn, quẹo trái, rồi chạy thật nhanh về Rocky. Suốt một hồi, Ba Thám Tử Trẻ im lặng. Rồi Hannibal hỏi:
- Theo các cậu, làm thế nào mà ông Angus đánh dấu được vị trí hang động bí mật?
- Có thể bằng cách chất những cục đá to ở cửa vào, Peter trả lời, vừa chất một cách tự nhiên vừa chỉ dẫn cho bà Laura?
- Hay bằng cách trồng một cây? Bob nói tiếp. Một trong những loại cây mọc gần nhà ông, bên Tô Cách Lan.
- Cây! Hê hê! Có thể lắm đấy!
- Hay gương! Peter la lên. Dưới đất, hay trên cây… mà bà Laura có thể nhìn thấy từ một nơi nhất định.
- … Từ một cửa sổ bà thường ưa ngồi, Hannibal tiếp, hay từ trên tháp canh gác!
- Trời! Bob reo lên. Mình dám cuộc có một giả thiết đúng. Đúng đấy, Hannibal à, mình tin chắc như thế.
Hannibal gật đầu tán thành, rồi lại lo ngắm nhìn những ngôi nhà đầu tiên của Rocky.
- Chỉ có một điều làm mình thắc mắc, sau một hồi Hannibal nói. Hãy nhớ lại bức thư của ông Angus. Thư nói đến “bí mật Hồ Con Ma”… con ma canh gác xem có kẻ thù đến từ biển cả hay không. Hang động giấu kín không phải là nơi lý tưởng để canh chừng hồ!
- Khi tìm ra hang động bí mật, ta sẽ hiểu ra, Peter lạc quan nói.
- Phải, có thể cậu nói đúng! Hannibal đồng tình.
Hans đưa Peter và Bob về nhà, rồi nhanh chóng về Thiên Đường Đồ Cổ.
Hannibal thao thức rất lâu, mở mắt nhìn, nhưng không thấy ánh đèn Noel ở Rocky. Cuối cùng, mắt Hannibal nhắm lại, nhưng cậu lại mơ đến phòng mật, những tấm đan to, gỗ mỏ, hòn đảo Cabrillo và ông Angus…
Rồi đột ngột, Hannibal vụt ngồi dậy trên giường. Cậu nửa tỉnh nửa ngủ. Mí mắt chớp chớp. Bên ngoài trời vẫn tối, nhưng mặt đồng hồ dạ quang chỉ gần tám giờ… Mưa to gõ lách tách trên mái nhà, phía trên đầu.
Nhưng Hannibal không hề quan tâm đến trời mưa. Ánh nhìn chăm chăm, bất động trên giường, Hannibal nghĩ đến vụ bí ẩn Hồ Con Ma: giải đáp vừa mới phát hiện lên đột ngột!