watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Mái nhà xưa-Chương IX - tác giả Bích Thuỷ Bích Thuỷ

Bích Thuỷ

Chương IX

Tác giả: Bích Thuỷ

Tôi không ngăn nổi giòng nước mắt. Tôi còn gì để hy vọng?
Mãi đến bây giờ tôi mới ý thức được: Không phải tôi chỉ đi tìm tông tích một gia đình, một mái nhà, một dòng họ như tôi vừa theo đuổi lúc đầu. Mà là một người mẹ ruột thịt! Một người cha thương yêu!
Tôi từng được cô tôi yêu thương chiều chuộng, đáp lại tôi cũng hết dạ thương yêu cô tôi! Lòng yêu thương đó còn sâu đậm hơn nữa khi tôi được biết những gì bà đã dành cho một đứa trẻ xa lạ như tôi.
Nhưng dầu cô tôi có yêu thương tôi cách mấy, chiều chuộng cưng nựng tôi cách mấy, cô vẫn chưa phải là một người mẹ.
Mà tôi thì đang khao khát được làm con.
Chính vì lẽ đó tôi dám từ bỏ những sung sướng vật chất, bứt khỏi vòng tay níu kéo của cô tôi, lần mò tìm đến nơi này. Ngờ đâu vượt qua bao dặm đường dài mong gặp được cha mẹ, thì hai người đã không còn nữa!
Bàn tay của Chương nắm nhẹ cánh tay tôi:
- Đi thôi.
Tôi thờ thẫn theo Chương.
Ra khỏi xóm đạo, Chương dìu tôi ngồi xuống vệ cỏ.
- Cô không có khăn tay à?
Tôi chỉ vào valy:
- Có. Nhưng để trong này.
Chương móc túi lấy chiếc khăn tay sạch đưa tôi:
- Cô lau nước mắt đi.
Tôi ngượng ngập làm theo lời Chương. Anh ta tiếp:
- Chúng ta nên giải thích cho nhau rõ...
Tôi sụt sịt:
- Vâng.
- Tên cô là gì?
- Khánh.
- Còn tôi là Chương.
Không ai bảo ai, chúng tôi chỉ xưng tên gọi, quên nói tên họ.
- Tại sao cô cứ theo dõi tôi hoài vậy?
- Tôi không theo dõi anh, luôn luôn anh là người đến trước tôi, có vậy thôi. Tôi đã cho anh biết lúc ở trên tàu rồi.
- Nên tôi mới lại gặp cô ở đây! Ở tháp Chàm cô xuống tàu sau tôi, và ở Cam Lâm này, thì cô thấy tôi xuống tàu rồi mới xuống! Phải, tôi vẫn là người đi trước để cô theo sau.
- Sao anh biết?
- Khó gì mà không biết. Cái điệu bộ ngơ ngác của cô che dấu nổi ai. Nhưng thôi, hãy đi thẳng vào vấn đề: Cô cũng đi tìm vợ chồng Nguyễn văn Thành và Đỗ thị Nuôi?
- Phải, sau khi đã dò hỏi nhiều nơi khác... Nhưng ở Saigon, có phải anh định học hát thật không?
- Thực ra, bà Đan Thanh phụ trách chương trình Trẻ cho đài phát thanh, nên tôi mượn cớ đó để gặp bà. Đáng lý tôi chỉ cần trình bày lý do tôi muốn gặp bà cũng đủ... chắc tại tôi đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá.
- Còn tôi đã nói thẳng lý do của tôi ra và suýt làm bà té xỉu!
- Thôi bỏ chuyện ấy đi. Về vụ vợ chồng Nguyễn văn Thành...
- Thú thật về vụ này tôi rất ít hy vọng. Song tôi chợt nhớ ra anh cùng theo đuổi một mục đích như tôi tất anh biết nhiều điều mà tôi không biết.
Chương mỉa mai:
- Dĩ nhiên! Tôi không ngu xuẩn như cô để lần mò từ đồn điền này qua đồn điền khác, hỏi thăm từng người.
- Bởi thế tôi mới đi theo anh! Anh làm cách nào biết được vợ chồng ông Nguyễn văn Thành ở đây?
- Tôi có một người bạn đồng lớp. Ba anh ta làm việc tại tổng nha cảnh sát. Trong một lần tâm sự tôi có nói với anh bạn và anh ấy đã nhờ ông bố sưu tra dùm tôi.
Giọng Chương trầm hẳn lại:
- Buồn một nỗi là khi tìm ra tung tích thì... vợ chồng ông bà Nguyễn văn Thành đã chết rồi!
- Biết vậy anh còn tìm đến đây làm chi?
- Tôi muốn phối kiểm xem có đúng như vậy không... và thăm mộ hai người luôn thể...
- Tại sao anh lưu tâm tới vợ chồng ông Thành dữ vậy?
Chương lưỡng lự:
- Tôi không thể nói cho cô biết được. Đây là điều bí ẩn riêng tôi thề giữ kín trong lòng. Còn cô, cô Khánh, cô có thể cho tôi biết điều bí ẩn của cô được chăng?
- Được chứ! Tôi chẳng có điều gì cần dấu diếm cả. Ông bà Nguyễn văn Thành là cha mẹ ruột của tôi.
Chương nhảy nhổm người lên. Anh mất hẳn vẻ bình tĩnh, nhìn tôi với cặp mắt long lanh:
- Láo! Cô nói láo!
Đến lượt tôi vùng đứng lên, giận dữ:
- Anh dám nói tôi thế hả? Tôi đâu thèm nói láo với anh...
- Cô lấy bằng chứng đâu để tự nhận mình là con ông bà Nguyễn văn Thành? Cô trả lời tôi đi?
- Tôi không cần phải trả lời ai cả. Chuyện riêng của tôi mắc mớ gì đến anh.
- Tôi...
Đúng lúc ấy, một chiếc xe lam đi qua, tên Chuột thu hình ngồi bên trong.
Chương như quên hẳn tôi, hằn học:
- Thì ra con chuột trù vẫn cứ bám sát chúng ta!
Cơn giận của tôi cũng vụt tan.
- Anh Chương, tôi ngán hắn quá.
- Thứ đồ bỏ ấy có gì đáng sợ. Hơn nữa hắn không để ý cô đâu.
- Bây giờ thì hắn phải để ý vì tôi đã có dịp nói chuyện với hắn ở Tháp Chàm.
Tôi kể cho Chương nghe cuộc gặp gỡ giữa tôi với tên Chuột, Chương nói.
- Mình sẽ đề phòng. Chúng ta hợp nhau chống lại con rắn độc ấy.
- Tôi bỏ cuộc rồi. Mai mốt tôi trở về Phong Điền.
- Cô làm gì ở Phong Điền?
- Tôi về nhà tôi, gia đình tôi ở đó.
- Gia đình của ai?
Tôi nổi sùng trở lại:
- Cô tôi!
- Một thân nhân của ông bà Nguyễn văn Thành?
- Không!
Tôi quay lưng vùng vằng bước đi. Đến một ngã ba tôi đứng lại chờ xe. Chương cũng đứng đón xe cách tôi mấy bước. Trán Chương nhăn lại, đầy vẻ suy tư, và không nói với tôi câu nào nữa.



Tôi không ngăn nổi giòng nước mắt. Tôi còn gì để hy vọng?
Mãi đến bây giờ tôi mới ý thức được: Không phải tôi chỉ đi tìm tông tích một gia đình, một mái nhà, một dòng họ như tôi vừa theo đuổi lúc đầu. Mà là một người mẹ ruột thịt! Một người cha thương yêu!
Tôi từng được cô tôi yêu thương chiều chuộng, đáp lại tôi cũng hết dạ thương yêu cô tôi! Lòng yêu thương đó còn sâu đậm hơn nữa khi tôi được biết những gì bà đã dành cho một đứa trẻ xa lạ như tôi.
Nhưng dầu cô tôi có yêu thương tôi cách mấy, chiều chuộng cưng nựng tôi cách mấy, cô vẫn chưa phải là một người mẹ.
Mà tôi thì đang khao khát được làm con.
Chính vì lẽ đó tôi dám từ bỏ những sung sướng vật chất, bứt khỏi vòng tay níu kéo của cô tôi, lần mò tìm đến nơi này. Ngờ đâu vượt qua bao dặm đường dài mong gặp được cha mẹ, thì hai người đã không còn nữa!
Bàn tay của Chương nắm nhẹ cánh tay tôi:
- Đi thôi.
Tôi thờ thẫn theo Chương.
Ra khỏi xóm đạo, Chương dìu tôi ngồi xuống vệ cỏ.
- Cô không có khăn tay à?
Tôi chỉ vào valy:
- Có. Nhưng để trong này.
Chương móc túi lấy chiếc khăn tay sạch đưa tôi:
- Cô lau nước mắt đi.
Tôi ngượng ngập làm theo lời Chương. Anh ta tiếp:
- Chúng ta nên giải thích cho nhau rõ...
Tôi sụt sịt:
- Vâng.
- Tên cô là gì?
- Khánh.
- Còn tôi là Chương.
Không ai bảo ai, chúng tôi chỉ xưng tên gọi, quên nói tên họ.
- Tại sao cô cứ theo dõi tôi hoài vậy?
- Tôi không theo dõi anh, luôn luôn anh là người đến trước tôi, có vậy thôi. Tôi đã cho anh biết lúc ở trên tàu rồi.
- Nên tôi mới lại gặp cô ở đây! Ở tháp Chàm cô xuống tàu sau tôi, và ở Cam Lâm này, thì cô thấy tôi xuống tàu rồi mới xuống! Phải, tôi vẫn là người đi trước để cô theo sau.
- Sao anh biết?
- Khó gì mà không biết. Cái điệu bộ ngơ ngác của cô che dấu nổi ai. Nhưng thôi, hãy đi thẳng vào vấn đề: Cô cũng đi tìm vợ chồng Nguyễn văn Thành và Đỗ thị Nuôi?
- Phải, sau khi đã dò hỏi nhiều nơi khác... Nhưng ở Saigon, có phải anh định học hát thật không?
- Thực ra, bà Đan Thanh phụ trách chương trình Trẻ cho đài phát thanh, nên tôi mượn cớ đó để gặp bà. Đáng lý tôi chỉ cần trình bày lý do tôi muốn gặp bà cũng đủ... chắc tại tôi đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá.
- Còn tôi đã nói thẳng lý do của tôi ra và suýt làm bà té xỉu!
- Thôi bỏ chuyện ấy đi. Về vụ vợ chồng Nguyễn văn Thành...
- Thú thật về vụ này tôi rất ít hy vọng. Song tôi chợt nhớ ra anh cùng theo đuổi một mục đích như tôi tất anh biết nhiều điều mà tôi không biết.
Chương mỉa mai:
- Dĩ nhiên! Tôi không ngu xuẩn như cô để lần mò từ đồn điền này qua đồn điền khác, hỏi thăm từng người.
- Bởi thế tôi mới đi theo anh! Anh làm cách nào biết được vợ chồng ông Nguyễn văn Thành ở đây?
- Tôi có một người bạn đồng lớp. Ba anh ta làm việc tại tổng nha cảnh sát. Trong một lần tâm sự tôi có nói với anh bạn và anh ấy đã nhờ ông bố sưu tra dùm tôi.
Giọng Chương trầm hẳn lại:
- Buồn một nỗi là khi tìm ra tung tích thì... vợ chồng ông bà Nguyễn văn Thành đã chết rồi!
- Biết vậy anh còn tìm đến đây làm chi?
- Tôi muốn phối kiểm xem có đúng như vậy không... và thăm mộ hai người luôn thể...
- Tại sao anh lưu tâm tới vợ chồng ông Thành dữ vậy?
Chương lưỡng lự:
- Tôi không thể nói cho cô biết được. Đây là điều bí ẩn riêng tôi thề giữ kín trong lòng. Còn cô, cô Khánh, cô có thể cho tôi biết điều bí ẩn của cô được chăng?
- Được chứ! Tôi chẳng có điều gì cần dấu diếm cả. Ông bà Nguyễn văn Thành là cha mẹ ruột của tôi.
Chương nhảy nhổm người lên. Anh mất hẳn vẻ bình tĩnh, nhìn tôi với cặp mắt long lanh:
- Láo! Cô nói láo!
Đến lượt tôi vùng đứng lên, giận dữ:
- Anh dám nói tôi thế hả? Tôi đâu thèm nói láo với anh...
- Cô lấy bằng chứng đâu để tự nhận mình là con ông bà Nguyễn văn Thành? Cô trả lời tôi đi?
- Tôi không cần phải trả lời ai cả. Chuyện riêng của tôi mắc mớ gì đến anh.
- Tôi...
Đúng lúc ấy, một chiếc xe lam đi qua, tên Chuột thu hình ngồi bên trong.
Chương như quên hẳn tôi, hằn học:
- Thì ra con chuột trù vẫn cứ bám sát chúng ta!
Cơn giận của tôi cũng vụt tan.
- Anh Chương, tôi ngán hắn quá.
- Thứ đồ bỏ ấy có gì đáng sợ. Hơn nữa hắn không để ý cô đâu.
- Bây giờ thì hắn phải để ý vì tôi đã có dịp nói chuyện với hắn ở Tháp Chàm.
Tôi kể cho Chương nghe cuộc gặp gỡ giữa tôi với tên Chuột, Chương nói.
- Mình sẽ đề phòng. Chúng ta hợp nhau chống lại con rắn độc ấy.
- Tôi bỏ cuộc rồi. Mai mốt tôi trở về Phong Điền.
- Cô làm gì ở Phong Điền?
- Tôi về nhà tôi, gia đình tôi ở đó.
- Gia đình của ai?
Tôi nổi sùng trở lại:
- Cô tôi!
- Một thân nhân của ông bà Nguyễn văn Thành?
- Không!
Tôi quay lưng vùng vằng bước đi. Đến một ngã ba tôi đứng lại chờ xe. Chương cũng đứng đón xe cách tôi mấy bước. Trán Chương nhăn lại, đầy vẻ suy tư, và không nói với tôi câu nào nữa.
Mái nhà xưa
Chương I
Chương II
Chương III
Chương IV
Chương V
Chương VI
Chương VII
Chương VIII
Chương IX
Chương X
Chương XI
Chương XII
Chương XIII
Chương XIV
Chương XV
Chương XVI
Chương XVII
Đoạn kết