Chương 3
Tác giả: Cát Lan
Cánh cổng sắt lạnh lùng từ từ mở cửa rộng. Cổ Thạch nhìn người đàn bà có mái tóc muối tiêu, gương mặt hiền lành phúc hậu ánh tia nhìn trìu mến. Anh cho xe chạy thẳng vào nhà xe, sau khi để lại giọng nói hiền hòa:
- Con cám ơn vú !
Từ nhà để xe đi ra, Cổ Thạch cho hai tay vào túi quần, miệng khẽ huýt sáo một bài nhạc tiếng Anh đang thịnh hành. Bước vào phòng khách, con đường dẫn đến phòng riêng của anh, Cổ Thạch chợt khựng người ngạc nhiên, khi nhìn thấy mẹ và chị gái đang ngồi yên vị trên bộ ghế sô-pha màu xanh xám tro sang trọng.
- Mẹ ! Chị Hai ! Sao giờ này hai người lại ở đây? Lẽ ra, mẹ còn đang bận rộn ngoài tiệm vàng. Còn chị Hai vẫn chưa hết giờ làm ở ngân hàng mà ? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây chắc?
Uyển Nhã, bà chị xinh đẹp giỏi giang của anh đang nhíu nhẹ đôi mày, vẻ không vừa lòng:
- Em lớn rồi, nên đàng hoàng lại đi Cổ Thạch. Chị và mẹ hôm nay về sớm có việc muốn bàn cùng em.
- Nữa rồi, lại chuyện mối với mai nữa, phải không? Cho em xin đi chị Hai. Nếu chị cảm thấy rảnh thì dành thời gian đi mua sắm, dạo phố với mẹ. Ðừng rước quá nhiều chuyện rắc rối vào lòng.
Bao giờ nói đến vấn đề này với Cổ Thạch, Uyển Nhã cũng cảm thấy cơn giận ùa kéo đến, khi trông thấy vẻ mặt phớt tỉnh cùng giọng nói ngang phè của thằng em cứng đầu, bất trị. Nó đúng là con ngựa chứng. Hai mươi tám tuổi, đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng hạng ưu, nhưng nó lại cho treo ở xó bếp, chẳng màng làm việc, cứ mãi long bong với nghề ngỗng chẳng ra hồn. Hết tụ họp bạn bè đua xe, thì lại cặp bồ lung tung… chiếc gánh nặng trên vai vì thằng em duy nhất này không biết đến bao giờ cô mới có thể vứt bỏ xuống được, trong khi ngày cô xuất cảnh theo chồng đã sắp cận kề.
Uyển Nhã nheo mắt suy tư. Cổ Thạch sống như ngày nay cũng do mẹ cô quá nuông chiều. Cũng phải thôi, cha mất sớm, bao nhiêu tình thương mẹ đều dồn cả cho hai chị em cô. Và hơn nữa, tính nết của Cổ Thạch phần nào là do cha cô đã hướng nó đi. Uyển Nhã nhớ lại, có một lần…
Ngày đó, Cổ Thạch còn nhỏ lắm, khoảng tám hay chín tuổi thôi, nhưng nó đã biết trốn học bỏ đi chơi điện tử, đợi đến đúng giờ mới chịu về. Cha biết được và Cổ Thạch đã không tránh được một trận đòn sau đó. Uyển Nhã cứ ngỡ rằng em mình sẽ sợ, sẽ không dám bỏ học đi chơi nữa.
Nhưng không, Cổ Thạch vẫn tiếp tục tái diễn và tiếp tục bi đòn roi… Uyển Nhã thương em đã kéo em vào lòng an ủi. Bà Cổ Phong lau nước mắt cho Cổ Thạch và hỏi. Câu hỏi cùng câu trả lời, Uyển Nhã còn nhớ mãi đến tận bây giờ:
- Con không sợ cha đánh ư ? Sao con cứ mãi trốn học không chịu sửa đổi gì hết vậy?
Nằm trong lòng chị, Cổ Thạch nghểnh chiếc đầu bé xíu lên nói:
- Con không sợ cha, bằng chứng con vẫn trốn học đi chơi…
Cha cô đã dạy Cổ Thạch không đúng cách, ông cứ nghĩ dùng hình phạt Cổ Thạch sẽ vâng lời. Nào ngờ… nó lại đi xa sự suy nghĩ của ông. Ngày ông hấp hối trên giường bệnh, Cổ Thạch đã hứa sẽ cố gắng học thành tài. Lời hứa nó đã thực hiện, nhưng cha cô đã quên một điều là phải bắt Cổ Thạch hứa sẽ dùng học thức mình có được để phục vụ cho một lý tưởng sống đẹp. Vì thế, cuộc đời của Cổ Thạch vẫn bình thản trôi không lý tưởng, không mục đích.
Tài năng có, nhưng lại thiếu đi sự nhiệt huyết của tuổi trẻ nên tài năng đã bị mai một chôn vùi. Cô phải làm sao đây?
Uyển Nhã bị cắt đứt dòng suy nghĩ khi nghe tiếng cười hạnh phúc của mẹ và Cổ Thạch vang lên rộn rã. Cô lắc đầu chịu thua mẹ. Bà thật dễ mềm lòng trước những trò ma mãnh nhưng lại thật đáng yêu của Cổ Thạch. Vì thế, bà đã quên mất những điều dự định của cô đã bàn cùng bà suốt cả đêm qua.
- Mẹ ! Mẹ nhớ đã bàn gì với con về chuyện thằng Thạch không?
Bà Cổ Phong khoát tay:
- Để từ từ đã con. Nào, Cổ Thạch ! Hãy kể tiếp chuyện người vợ đó đã lặn lội tìm chồng như thế nào ?
Nghe mẹ nói, Cổ Thạch đắc ý nheo mắt ngầm chọc quê bà chị vốn lo xa, điều mà anh vốn ghét xưa nay. Cổ Thạch đứng dậy:
- Để con tắm rửa, ăn cơm rồi kể tiếp cho mẹ nghe. Đi cả ngày con "oải" quá !
Bà Cổ Phong thích thú cười híp mắt lại:
- Được rồi ! Ăn cơm xong, mẹ con mình ra vườn, sẵn kể chuyện, con nhổ tóc sâu cho mẹ nhé .
Rồi bà hạ giọng thì thào:
- Con nhổ tóc sâu tuyệt lắm, chị Hai con nhổ không bằng đâu.
Uyển Nhã la lên :
- Khoan đi đã Cổ Thạch . Chị muốn hỏi em, sao tiền thu được ở ga-ra sửa xe hơi và cửa hàng phụ tùng xe gắn máy tháng này xuống thấp thế ? Chị không hiểu sao hàng nhập vô thì nhiều mà không thấy tiền lời đâu cả . Em hãy trả lời cho xong, nếu không đừng hòng đi đâu.
Cổ Thạch ngoái đầu lại nói :
- Ga-ra lúc đắt, lúc ế là chuyện bình thường . Còn tiền ở cửa hàng phụ tùng xe gắn máy em có lấy chút ít . Chị biết đó, tháng này bạn bè em sinh nhật thì nhiều, lễ lộc lại nằm khít nhau, bảo sao em không chi tiền nhiều .
Bà Cổ Phong can :
- Thôi mà, Uyển Nhã ! Để em con nó tắm rửa ăn cơm. Muốn hỏi gì để tối rồi tính .
Uyển Nhã thở dài . Đợi thằng em đi khuất, cô nói :
- Mẹ lại bắc thang cho thằng Thạch leo nữa rồi .
- Mẹ biết . Nhưng mẹ thương nó quá . Trước nó, mẹ cầm lòng không đặng .
- Vì thế mẹ thấy đó, gần ba mươi tuổi đầu thằng Thạch có nên thân đâu?
Bà Cổ Phong chống chế :
- Nhưng ít ra nó cũng hơn được nhiều người . Đọc báo con thấy đó, những người con ông này ông nọ, những cậu ấm cô chiêu gì đó chuyên phá phách, chơi bời rồi tụ tập hút chích . Nếu so với thằng Thạch ...
- Mẹ…
Bà Cổ Phong tiu nghỉu khi thấy gương mặt Uyển Nhã. Bà xuống giọng:
- Ừ, mẹ biết mẹ sai nữa rồi. Thôi, mình vào nhà ăn cơm đi con gái, để thằng Thạch đợi tội nghiệp. Tật háu đói của nó, con đâu có lạ gì phải không?
Uyển Nhã đành lắc đầu chịu thua vô điều kiện.
Bữa cơm chiều rồi cũng trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, nó có được cũng đều nhờ những câu pha trò tếu của Cổ Thạch.
Vú Tâm bưng ra đĩa trái câu được ướp lạnh mời cả nhà dùng tráng miệng. Cổ Thạch lấy một dĩa nhỏ, chọn những loại trái cây mẹ thích nhất cho vào đĩa. Vừa làm, anh vừa nói:
- Vú ở lại ăn trái cây với tụi con.
Bà vú cười đáp:
- Vú còn phải dọn dẹp nhà sau.
Bà Cổ Phong cười, đón dĩa trái cây Cổ Thạch trao:
- Vú cứ ở lại dùng trái cây với tụi nó cho vui, công việc từ từ làm sau cũng được. Cổ Thạch đứng lên ấn nhẹ bà vú xuống chiếc ghế được anh kéo sẵn:
- Vú già cả rồi cứ làm lụng mãi. Mẹ tìm thêm người giúp việc để đỡ đần cho vú mà vú hổng chịu.
Vú Tâm nhăn mặt:
- Coi ! Việc của vú mỗi ngày chỉ có bấy nhiêu. Vú mà không làm được thì sự buồn chán sẽ làm cho vú chết sớm. Chăm sóc cho cả gia đình cũng là niềm hạnh phúc của vú. Con đừng cằn nhằn mãi, Cổ Thạch à !
- Nhưng vú đã lớn tuổi cần được nghỉ ngơi.
- Ôi ! Sao con cứ giống như ông cụ non thế Cổ Thạch. Việc nhà vú chỉ phụ trách phần nấu nướng, lo miếng ăn ngon cho cả gia đình là điều vú thích, vú vui nhất. Còn phòng ốc có con bé Hương, vườn tược, đưa đón bà chủ có ông Tư. Mỗi người, ai đã có việc nấy rồi. Hay là con chê vú già, không cần vú nữa?
Nói đến đây, giọng vú Tâm đầy hờn dỗi.
Cổ Thạch cười, vội nói:
- Kìa, vú lại hờn mát với con nữa rồi. Cả nhà này, ai cũng thương vú không hết thì sao lại không cần vú. Con và chị Hai sẽ chăm sóc cho vú suốt đời, mai này tụi con có gia đình, có con cháu đầy nhà rồi chúng nó sẽ lại thay phiên nhau chăm sóc, hầu hạ cho mẹ và vú.
Ngước nhìn Uyển Nhã, Cổ Thạch nói tếu:
- Này, chị Hai ! Em ra giao ước rồi đấy. Chị chịu trách nhiệm sinh cho mẹ và vú Năm, mười đứa con. Còn phần em cũng sẽ cho vợ sinh tròn con số bằng chị. OK?
Uyển Nhã vờ cau có:
- Em xem phái nữ tụi chị là gì ? Máy đẻ chắc.
Mọi người cười ồ lên.
Chiếc đồng hồ dạ quang treo trên vách thong thả đánh bảy tiếng. Cổ Thạch đứng dậy:
- Cả nhà vui vẻ. Con có công việc cần đi gấp đây.
Bà Cổ Phong chắt lưỡi:
- Cái thằng, ngồi chưa được nóng ghế đã vội bỏ đi.
- Kệ mẹ ! Con đưa mẹ lên phòng khách xem cải lương. Hồi chiều, ngang qua trung tâm băng nhạc ở đường Ðinh Tiên Hoàng, con mua được cuốn băng, có giọng ca Lệ Thủy, Mỹ Châu mẹ thích nhất đây.
oOo
Gió đêm thật mát, thật dễ chiụ. Như Nguyện cho xe chạy từ từ ra khỏi con đường nơi trung tâm cô đang luyện thi Anh văn. Chỉ còn một tháng nữa thôi, cô sẽ thi lấy chứng chỉ C và kế tiếp đó là môn tiếng Pháp. Mục tiêu Như Nguyện đã đặt ra cho mình ít nhất phải có ba thứ tiếng: Anh-Pháp-Hoa, để sau này ra trường phụ giúp cho cha đắc lực hơn. Xem cha còn coi thường con gái không cho biết.
Nghe tiếng xe nổ giòn giã phía sau, Như Nguyện thầm bực mình. Tại sao có kẻ vô công rỗi nghề, cứ tà tà chạy theo sau lưng… thiên hạ. Thật đáng ghét mà !
Quẹo sang con đường nhỏ dẫn ra lộ, Như Nguyện chẳng màng quan tâm tiếng xe nổ phía sau. Mãi lơ đãng, Như Nguyện không biết mình đã trở thành mục tiêu cho bọn bất lương chú ý cả tuần nay khi trên cổ cô lấp lánh sợi dây chuyền quý giá.
Chợt một bàn tay vỗ mạnh lên vai, giọng cười đàn ông cợt nhã vang lên bên tai Như Nguyện:
- Ồ, cô em !
Chỉ nói thế rồi họ chạy phớt đi.
Như Nguyện chợt nghe cổ mính rát bỏng. Ðưa tay sờ vào cổ, cô phát hiện sợi dây chuyền không còn trên cổ. Quýnh quáng, Như Nguyện la lên:
- Cướp ! Cướp ! Bớ người ta…
Gã tài xế từ nãy giờ vẫn cho xe chạy chậm ở phiá sau cô, bỗng giật mình khi nghe tiếng cô gọi to. Anh liền rồ ga phóng lên:
- Có chuyện gì thế Như Nguyện?
Nhìn thấy Cổ Thạch, Như Nguyện mừng rỡ lắp bắp:
- Họ giật sợi dây chuyền của em.
Chỉ nghe nói thế, Cổ Thạch liền rú ga phóng vút đi.
Từ xa, anh đã trông thấy hai thằng ngồi trên chiếc Su “mặt quỷ” đang lao phía trước. Thầm tính nhanh trong đầu, Cổ Thạch cho xe lao thẳng về phía bọn chúng mà chúng vẫn không hay biết. Chợt Cổ Thạch cho xe ép bọn chúng vào lề, không để cho kẻ gian kịp lấy lại tinh thần, Cổ Thạch co chân đạp mạnh cho xe chúng ngã.
Trong lúc bọn gian đang ngơ ngác lồm cồm đứng dậy, Cổ Thạch đã lao xuống xe, anh nhanh nhẹn nắm áo thằng cầm lái, cho một cú đấm tựa thôi sơn vào mặt khiến hắn không còn biết chuyện gì. Biết gặp nguy, tên ngồi sau nhanh chóng co giò chạy, nhưng Cổ Thạch đã biết trước nên đưa chân gạt hắn té nhào xuống đất. Anh túm áo, lôi hắn đứng dậy quát lên:
- Sợi dây đâu, đưa đây !
Tên cướp vội lôi từ túi áo ra sợi dây chuyền đưa cho Cổ Thạch.
- Còn cái mặt…
- Cái mặt nè…
Ði cùng câu nói là mũi dao sáng lóe của tên cướp phóng vụt vào ngưới Cổ Thạch. Từ xa, Như Nguyện đã trông thấy, cô vội cất tiếng la thất thanh:
- Coi chừng, Cổ Thạch !
Nhưng đã muộn rồi.
Vì bất ngờ nên Cổ Thạch không tránh kịp mũi dao, anh loạng choạng ngồi phịch xuống đường, gương mặt hằn nét đau đớn.
Bỗng từ xa có tiếng còi thổi vang lên nhiều bước chân chạy đến. Nhóm dân phòng tuần tra đã kịp thời xuất hiện tóm gọn hai tên cướp đưa về công an phường xử lý. Như Nguyện vội móc bóp, cất giọng run rẩy nói:
- Ðây là chứng minh nhân dân của tôi, tôi sẽ liên lạc với các anh sau. Giờ tôi phải đưa bạn tôi vào bệnh viện, phiền mấy anh giữ chiếc xe hộ tôi.
Một nhóm người trong nhóm gật đầu:
- Ðược. Nhưng cô có cần bọn tôi giúp gì không?
- Cám ơn, tôi sẽ liên lạc với người nhà của anh ấy sau.
Dựng chiếc xe của Cổ Thạch dậy, Như Nguyện leo lên ngồi nói:
- Lên xe đi, Cổ Thạch ! Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.
Cổ Thạch nhăn nhó:
- Tôi không sao !
- Nhưng anh chảy máu nhiều lắm . Nếu không vào bệnh viện kịp thời băng bó, anh sẽ chết vì mất máu đấy .
- Nhưng tôi không quen cảnh để đàn bà, con gái chở mình bao giờ . Nếu muốn, để tôi chở em. Còn không thì thôi !
Một người dân phòng cất tiếng:
- Anh bị thương rồi còn sĩ diện làm gì . Ngộ biến phải tùng quyên thôi, anh bạn .
Nhưng Cổ Thạch vẫn giữ nguyên ý định . Như Nguyện đành chịu thua. Cô nhích người ra sau, sau khi đã nổ máy giúp Cổ Thạch .
- Anh thật cứng đầu như tên gọi !
Cổ Thạch cười méo mó, nụ cười chẳng ra một hình dáng gì . Đưa sợi dây chuyền vừa lấy lại được từ tay bọn cướp, anh nói :
- Của em nè Như Nguyện !
Như Nguyện đón lấy sợi dây chuyền từ tay Cổ Thạch, một nỗi xúc động bỗng trào dâng mà cô không thể nói thành lời . Nghẹn ngào, Như Nguyện đáp:
- Cám ơn anh..
Không phải Như Nguyện cám ơn vì sợi dây chuyền lấy lại được, mà cô cám ơn vì tấm lòng hào hiệp đầy nghĩa khí của Cổ Thạch .
Cổ Thạch không đáp, anh cho xe lao đi.
Ngồi phía sau, Như Nguyện lo lắng không chịu đựng nổi, anh hãy để em lái .
- Em yên tâm. Tối vốn nổi danh "Sói bạc" trong trường đua xe. Nguy hiểm cỡ nào, tôi cũng vượt qua được, huống chi đến bệnh viện Sài Gòn, nó cũng gần đây thôi mà .
Gượng nói đến đây, mồ hôi Cổ Thạch tuôn ra như tắm . Gặp gió lạnh, máu vết thương từ từ đông đặc lại, nhưng nó lại nhức nhối nhiều hơn. Bặm môi, Cổ Thạch thầm nói với chính mình:
“Cố lên Cổ Thạch ! Mày không được gục ngã giữa đường, sắp đến bệnh viện rồi”.
Tới bệnh viện, Cổ Thạch lảo đảo bước xuống xe, rồi anh không còn biết gì nữa. Nhưng mơ hồ anh vẫn nghe tiếng hét đầy hoảng sợ của Như Nguyện và nghe cả tiếng cô gọi tên anh.
oOo
Ði tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, Như Nguyện rất nóng lòng không biết Cổ Thạch ra sao. Và cô cũng không biết cách nào để liên hệ cùng người thân của anh.
Như Nguyện nhíu mày, cô chợt nhớ đến Khả Tuấn.
- Có lẽ Khả Tuấn sẽ liên lạc được với gia đình Cổ Thạch.
Nghĩ thế, Như Nguyện liền lao đi gọi điện thoại cho Khả Tuấn. Xong, cô quay trở lãi phòng cấp cứu ngay.
Ðèn trên phòng cấp cứu chợt mở sáng, Như Nguyện biết ca cấp cứu đã hoàn thành. Cô mừng rỡ nguyện thầm:
- Cám ơn trời phật, thật cám ơn.
Chiếc băng ca đẩy Cổ Thạch ra ngoài, thuốc gây mê vẫn chưa làm anh hồi tỉnh.
Khả Tuấn đưa bà Cổ Phong và Uyển Nhã đến kịp lúc. Nhìn thấy Cổ Thạch nằm xanh xao, bà Cổ Phong bật khóc:
- Ôi ! Con trai tôi…
Như Nguyện rớm nước mắt:
- Bác ơi ! Anh Thạch không sao, để y tá đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi.
- Cô ấy nói phải đấy mẹ.
Rồi Uyển Nhã dìu mẹ đi theo xe đẩy.
Khả Tuấn bước lại gần Như Nguyện.
- Như Nguyện có sao không?
Lắc nhẹ đầu, cô đáp:
- Nguyện không sao, chỉ có Cổ Thạch.
Rồi cô cùng Khả Tuấn bước vào phòng Cổ Thạch.
Bà Cổ Phong đã lấy lại bình tĩnh. Nhìn cô, bà mỉm cười:
- Cám ơn cháu đã lo cho thằng Thạch.
- Con mang ơn anh ấy hổng hết, bác đừng nói thế cháu thêm e ngại.
Uyển Nhã điềm tĩnh hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra cho thằng Thạch vậy cô?
Như Nguyện nhìn vào đôi mắt đẹp của chị Cổ Thạch, cô nhẹ giọng nói:
- Chị cứ gọi em là Như Nguyện.
Và cô buông giọng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Xong, cô hỏi:
- Bác và chị có trách cháu không, khi cháu…
- Chuyện đó do thằng Thạch tự nguyện, bác không trách cháu đâu.
Uyển Nhã gượng cười:
- Thôi tối rồi, để Khả Tuấn đưa em về, kẻo gia đình em lo lắng không yên.
- Sáng mai, em sẽ ghé sớm !
Uyển Nhã ngần ngại:
- Có phiền em không?
- Không phiền đâu chị.
- Nếu thế thì đươc. Giờ em hãy về đi. Tối lắm rồi đấy.
oOo
Sáng, Như Nguyện ghé thăm Cổ Thạch thật sớm. Thấy Cổ Thạch vẫn nằm mê man, còn Uyển Nhã ngồi trên ghế suy tư, gương mặt phờ phạc sau một đêm thức trắng. Như Nguyện cầm tay chị, thương cảm nói:
- Chị hãy về nghỉ ngơi và lo cho bác gái. Anh Thạch để em trông coi hộ. Chị hãy yên tâm.
- Nhưng chị sợ làm phiền em !
- Có gì mà chị nói thế.
Uyển Nhã vui vẻ:
- Nghe em nói, chị yên tâm. Giờ chị về xem mẹ chị ra sao. Mười một giờ, chị sẽ ghé lại thay cho em. Này, chị quên nữa, chừng nào thằng Thạch tỉnh lại, em hãy nhấn chuông gọi bác sĩ.
- Ðược, em biết rồi chị !
Uyển Nhã thân mật đưa tay tát nhẹ lên má Như Nguyện, nói:
- Em thật đáng yêu.
Như Nguyện nghe Uyển Nhã nói, hai gò má cô nóng bừng lên:
- Chị…
- Ðược rồi, chị về. Giao thằng em cứng đầu của chị lại cho em đấy.
Như Nguyện cười. Chờ Uyển Nhã ra về rồi, cô ngồi xuống ghế cạnh Cổ Thạch ngủ. Trong giấc ngủ, cô thấy anh thật hiền lành, đáng mến. Ðôi mắt dài sáng rực tia nhìn thông minh, quả cảm, đôi môi hình cánh cung thường ngày buông những lời ngạo mạn đáng ghét… trong giấc ngủ được mím lại thật ngộ nghĩnh. Khuôn mặt, vầng trán, sóng mũi và cả con người anh đều toát lên vẻ rắn rỏi, cương quyết rất đàn ông. Thế mà kkhông hiểu sao trước đây cô lại ghét anh đến thậm tệ.
Chợt Như Nguyện nghe tiếng rên khẽ được thoát ra từ miệng Cổ Thạch. Mừng rỡ, nhớ lời Uyển Nhã căn dặn, Như Nguyện ấn mạnh nút chuông màu đỏ đặt ở đầu giường. xong, cô nhìn anh, khẽ gọi:
- Anh Thạch ! Anh Thạch…
- Khát nước, làm ơn cho nước…
Như Nguyện vội bưng ly nước lọc để trên bàn, lấy cây thấm nước chấm nhẹ lên môi anh.
Bác sĩ, y tá lần lượt vào phòng. Cô y tá có gương mặt dịu dàng khẽ nói:
- Chị vui lòng ra ngoài để bác sĩ khám cho bệnh nhân.
Như Nguyện bước ra ngoài. Ðứng trên hành lang bệnh viện, cô nhìn xuống sân. Giờ này bệnh viện còn khá vắng vẻ, người thăm nuôi đến thăm hãy còn rải rác.
Lát sau, bác sĩ cùng y tá bước ra, Như Nguyện vội chạy lại hỏi thăm.
- Anh ấy có sao không, bác sĩ?
Vị bác sĩ dừng lại, nói:
- Anh ta không sao. Nằm lại khoảng hai, ba ngày xuất viện về được rồi.
Như Nguyện không giấu được mừng rỡ:
- Cám ơn… cám ơn bác sĩ !
- Không có gì, đó là nhiệm vụ của chúng tôi. Thôi, cô vào lo cho người yêu đi, bỏ anh ta một mình trong phòng tội nghiệp.
Vị bác sĩ vui vẻ nói đùa rồi cùng cô y tá quay đi với nụ cười trên môi.
Như Nguyện lúng túng đỏ bừng đôi má. Bước vào phòng, thấy Cổ Thạch đã mở mắt nhìn lên trần nhà yên lặng. E dè, Như Nguyện hỏi:
- Anh có đau không?
Cổ Thạch cười hiền lành:
- Nếu nói không đau là anh nói dối. Nhưng anh chịu được, em yên tâm đi.
- Anh có giận, có trách em không?
- Nếu giận, nếu trách, anh đã không lao vào hai tên cướp đó. Này, đêm qua lo cho anh lắm, phải không cô bé?
Như Nguyện phụng phịu:
- Anh lại giở giọng đáng ghét ra nữa rồi.
Cổ Thạch nhẹ nhàng:
- Anh muốn thế ! Bởi vì anh biết, khi ghét một người, người ta sẽ nhớ suốt đời về người đó. Anh muốn em nhớ anh !
- Anh thật lẻo lự !
Như Nguyện nũng nịu đưa tay vờ hăm dọa đánh anh. Ai ngờ, Cổ Thạch tưởng thật vội đưa tay đỡ. Cử động mạnh chạm phải vết thương làm anh nhăn nhó . Chưa kịp xuýt xoa vì đau thì anh đã nghe Như Nguyện xuýt xoa, nhăn mặt giùm anh rồi . Buồn cười, Cổ Thạch nhìn cô :
-Anh đau chưa kịp rên, em đã làm thay anh rồi .
- Anh ngạo em ư ?
- Không, anh đâu dám . Nếu không em nổi giận lôi tên anh ra mắng té tát . Nào là như đá, cứng như đá, cũ kỹ, tàn phế, mốc meo và mặt chai mày đá ...
Nghe anh nói, Như Nguyện hối lỗi:
- Anh không quên những điều ngốc nghếch em đã nói ư ?
- Quên sao được mà quên !
- Thế anh còn giận em ư ? Cho em xin lỗi .
Như Nguyện cắn môi tư lự, đoạn cô tiếp:
- Anh nằm nghỉ, em về !
Như Nguyện đứng dậy bỏ ra cửa . Hoảng hốt trước phản ứng của Như Nguyện, Cổ Thạch nói nhanh:
- Như Nguyện ! Em ở lại . Nếu em ra khỏi phòng, anh sẽ rời giường ngay lập tức . Em biết tính anh rồi đấy .
Như Nguyện nghe thế vội quay lại nhìn anh:
- Anh không nên làm những điều dại dột đó .
- Nếu muốn anh không làm, em hãy ngồi xuống ghế nghe anh nói .
Như Nguyện khoát tay:
- Thôi được, em sẽ nghe nhưng hãy để dịp khác . Giờ anh nên nghỉ ngơi đừng nói nữa, vì càng nói gương mặt anh càng ... xấu tệ . Để em xuống căng tin mua nước sôi pha sữa cho anh uống, tiện dịp mua thức ăn cho cả em đang lên tiếng "thét gào" dữ dội rồi nè .
- Không cần đi đâu hết . Chị có mang thức ăn cho cả hai đứa dùng đây !
Vừa bước vào phòng, nghe Như Nguyện đòi xuống căng tin, Uyển Nhã vội lên tiếng can ngăn.
Cổ Thạch thấy chị đến, anh reo lên như đứa trẻ :
- Cũng may chị Hai mang thức ăn đến kịp lúc . Nếu không, Như Nguyện bắt em uống thứ thức uống mà ghét nhất trên đời .
- Hồi nhỏ em sống nhờ gì ?
Cổ Thạch nhăn nhó :
- Chị lại phá bĩnh em nữa rồi .
- Nhưng chị Nhã lại nói lên sự thật !
- Em dám theo phe chị Hai bỏ anh ư ?
Như Nguyện bối rối, hai gò má cô đỏ au trước câu nói đầy "báng bổ" của Cổ Thạch .
Biết Như Nguyện ngượng trước câu nói đùa của thằng em vống ngang ngạnh cứng đầu, Uyển Nhã giải nguy:
- Ăn súp đi Như Nguyện, chị mang theo nhiều lắm .
- Để em đi rửa chén .
Đợi Như Nguyện khuất sau cửa phòng, Uyển Nhã cằn nhằn thằng em bằng giọng nói vui vui :
- Em làm "nàng" mắc cỡ đỏ cả mặt .
- Chị thấy "nàng" ra sao ?
- 10/10 điểm .
- Chị thật có mắt tinh đời .
- Em cũng thế .
Cổ Thạch nghe chị khen, anh thích thú cười hớn hở trông như đứa trẻ con khi được quà .