Chương 9
Tác giả: Cát Lan
Trong đời, suốt hai mươi năm qua, lần đầu tiên, Như Nguyện mới hưởng một năm mới tràn đầy hạnh phúc trong tình thương gia đình và Cổ Thạch . Khắp mọi nẻo đường in dấu chân cô và Cổ Thạch vào đêm giao thừa, sáng mùng một . Cô đã cùng anh đi khắp các chùa đốt nhang, xin xăm với lòng kính ngưỡng mong cùng anh có một ngày "duyên tròn mộng thắm".
Rồi những ngày tết cũng trôi qua trong sự tiếc nuối, Như Nguyện trở lại trường học vui cùng sách vở, bạn bè và nhất là ngụp lặn trong tình yêu của Cổ Thạch .
Tối nay, trong phòng riêng, Như Nguyện ngồi trước bàn trang điểm làm đẹp . Không biết từ bao giờ, trước mặt Cổ Thạch, cô luôn muốn đẹp, mình dễ yêu và nhất là khác lạ hơn trong mắt anh. Thế nên Như Nguyện không ngần ngại bỏ thời gian làm đẹp .
Chiếc quần đầm màu xanh lá mạ trẻ trung càng tôn thêm nước da trắng ngần và ôm trọn dáng dấp cân đối dịu dàng đầy nữ tính . Như Nguyện nghiêng đầu ngắm nhìn những chiếc bím nhỏ được kẹp trong những con bọ đủ màu trông thật ngộ nghĩnh dễ thương . Sợi dây chuyền trên cổ lấp lánh sáng rực tia ngũ sắc . Cô mơ nhẹ mặt sợi dây chuyền, lắng nghe tiếng nhạc một hồi rồi mới khép lại và mở cửa phòng bước xuống thang lầu, khi thấy Cổ Thạch vừa đến đậu xe ở một cây to trước nhà .
Ông bà Lê Vũ đang ngồi trên bộ ghế xa lông nói chuyện, trông vui vẻ lắm . Thấy Như Nguyện vừa bước xuống, ông Lê Vũ ngừng lời, trêu hỏi:
- A ! Ði đâu mà diện đẹp thế, công chúa Út ?
Như Nguyện làm dáng xoay một vòng rồi nũng nịu hỏi mẹ :
- Con đẹp không mẹ ?
Bà Lê Vũ nói trong tự hào :
- Bao giờ con gái mẹ chẳng đẹp . Cha hỏi con đi đâu, sao không trả lời ?
- Con đi dự tiệc sinh nhật bạn . Thôi, đến giờ rồi, thưa ba mẹ, con đi.
Bà Lê Vũ nhìn theo bước chân như reo vui của con. Bà nói cùng chồng .
- Như Nguyện càng lớn, càng xinh đẹp anh nhỉ ? Vĩnh Kha khi về nước, bảo đảm sẽ điêu đứng vì cô Út nhà mình .
Như Nguyện mở cổng đi về phía Cổ Thạch . Cô không nhìn thấy cái chau mày thật khẽ chứa đầy vẻ không hài lòng từ từ hiện lên trên khuôn mặt của Cổ Thạch .
- Sao em không mặc quần Jean như mọi khi ?
Như Nguyện nghiêng đầu :
- Dự tiệc sinh nhật, em muốn mình diện một chút đỉnh . Anh thấy em đẹp không ?
Cô Thạch lầm lì :
- Lỡ lần này thôi. Lần sau ra đường, anh thích em mặc quần Jean hay hơn. Vừa dễ thương, vừa lịch sự .
- Chẳng lẽ em mặc đầm khó coi lắm ư ?
- Không khó coi. Nhưng anh không thích .
Như Nguyện bực dọc :
- Anh không thích ở điểm nào ?
Cáu kỉnh, Cổ Thạch tuôn một tràng dài :
- Anh không muốn những ánh mắt sỗ sàng tập trung nhìn em, không thích tiếng xuýt xoa khen tặng của người khác cho em. Em bằng lòng chưa ?
Như Nguyện bực dọc không kém :
- Ý anh ra sao ? Có muốn dự sinh nhật, hay thôi không đi nữa ?
Cổ Thạch yên lặng .
Như Nguyện lên xe, miệng lẩm bẩm :
- Người gì thật vô lý hết sức !
Rồi cô giữ luôn vẻ im lặng giận dỗi, khác mọi khi, bao giờ ngồi sau lưng anh, cô cũng như chim ríu rít với đủ mọi chuyện trên đời .
Cổ Thạch chợt ngừng xe lại, anh cởi áo khóac đưa cho cô rồi nói :
- Lần sau, nếu mặc áo sát cánh, em nhớ mang theo áo khoác để đỡ cảm . Này mặc đỡ áo anh đi.
Như Nguyện im lặng . Cô lặng lẽ đón lấy rồi khoác lên người .
Cổ Thạch hạ giọng :
- Vẫn còn giận anh hả nhỏ ? Anh chỉ muốn tốt cho em thôi... Với áo đầm mỏng manh này, anh sợ em ốm ... rồi chuyện thi cử sắp đến ...
Không nén được nữa , Như Nguyện nói một tràng dài như kể tội Cổ Thạch .
- Anh thật có nhiều lý do . Lần trước, em mặc đầm đi đưa dâu, anh nhăn mặt nói không nên mặc đầm ban ngày vì dưới ánh mắng măt trời sẽ làm hư làn da đẹp của em. Giờ anh viện lý do khác bảo là sợ em bị cảm lạnh . Nhưng nói gì thì nói, anh đang ghen với cặp mắt mọi người nhìn ngắm em phải không ?
- Đúng . Một phần do anh quan tâm lo lắng cho em, nhưng cũng một phần do anh ghen. Anh không muốn mọi người nhìn ngắm em bằng đôi mắt sỗ sàng .
Hiểu những lời anh nói, Như Nguyện hạ giọng phụng phịu :
- Họ nhìn mặc họ . Còn em đi với người yêu thì phải diện đẹp . Nếu không, mất người yêu rồi ai bồi thường ?
Đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt cay, chợt nghe những lời Như Nguyện nói, mặt Cổ Thạch giãn ra :
- Thì ra cũng như anh, em cũng sợ mất anh ư ?
- Anh nghĩ có mình anh là biết yêu biết sợ mất . Còn người ta làm như vô tâm chẳng bằng .
- Nghe những lời em nói, anh yên tâm rồi . Lên xe đi nhỏ, kẻo bọn họ ngồi chờ rồi nhăn nhó nghe nhức xương lắm .
Như Nguyện lên xe ngồi, choàng tay ôm anh. Cổ Thạch trách yêu:
- Ban nãy, em ngồi cách xa làm anh buồn ghê gớm .
- Tại anh chứ ai ?
- Ừ, tại anh tất cả, vừa lòng chưa bé ? - Cổ Thạch đưa tay nhìn đồng hồ - Thôi, dù gì cũng trễ, mình khỏi dự . Anh chở em đi chơi, mình gởi quà cho tụi nó sau.
Nghe Cổ Thạch nói, cô hăng hái gật đầu như con "bửa củi" . Chợt nhớ anh không nhìn thấy mình, cô vội trả lời :
- Mình lên quán Sông Trăng trên Thanh Đa nghe nhạc Trịnh đi ạnh
Nép vào người Cổ Thạch, Như Nguyện mơ màng lắng nghe tiếng hát Khánh Ly trong bài "Quỳnh hương". Không biết tự bao giờ, thói quen thích nghe nhạc Trịnh do Khánh Ly hát của Cổ Thạch đã truyền sang cho cô. Môt người trẻ trung, ham hoạt động như Cổ Thạch, không hiểu sao lại thích nghe nhạc cần chiều sâu tâm hồn để thuởng thức, hơn là loại nhạc nhẹ giải trí nghe rồi bỏ qua như phong trào hiện tại .
Giờ thì Như Nguyện biết tại sao. Bởi nhạc Trịnh như thơ, trong thơ có một chút triết lý nói về thân phận con người, về tình yều, về những nỗi đau hữu hạn hay vô hình ... khiến người hát, người nghe như bắt gặp mình trong đó để đồng cảm với những nỗi vui buồn sâu kín cùng tác giả . Riêng Như Nguyện, càng nghe nhạc Trịnh, càng thấy hồn mình trải rộng ra, trước một tình yêu sâu nặng mà tác giả muốn gửi gấm vào .
Cổ Thạch lặng yên nghe nhìn dòng sông về đêm dưới ánh trăng bàng bạc, lung linh thật huyền ảo . Bên anh, Như Nguyện vẫn lắng nghe say mê Khánh Ly hát . Hít một hơi thuốc trước khi dụi tắt, Cổ Thạch quay sang trầm giọng hỏi điều anh đã suy nghĩ, đắn đo từ khi quen biết và yêu Như Nguyện .
- Như Nguyện ! Anh muốn ra mắt ba mẹ em, để được hai người thừa nhận anh. Đồng thời mẹ anh sẽ đến để nói chuyện cùng hai bác về chuyện anh và em. Em nghĩ sao ?
Một điều mà cô lo lắng bấy lâu nay, giờ phải đối diện trước nó . Không phải cô không muốn giới thiệu Cô thạch với gia đình, nhưng cô sợ cha mẹ sẽ không chấp nhận Cổ Thạch . Đến từng tuổi này, anh không có lấy một nghề ổn định, huống chi cha cô đã chấm Vĩnh Kha cho cô. Một Vĩnh Kha tài giỏi nhất định là có lợi thế hơn hẳn so với Cổ Thạch . Anh mới 20 tuổi lại là một thạc sĩ đầy triển vọng, làm việc trong viện nghiên cứu tại New York với tương lai đầy rạng rỡ . Đã vậy, anh lại là con trai duy nhất của người bạn thời nối khố của cha cô. Còn Cổ Thạch, có gì ngoài tình yêu của cô .
Cổ Thạch trầm giọng :
- Em sao thế Như Nguyện ?
Như Nguyện nhìn thẳng vào mắt Cổ Thạch .
- Anh có yêu em không ?
Cổ Thạch ngạc nhiên :
- Sao em hỏi một điều mà em đã biết ?
- Nhưng em muốn anh trả lời .
Cổ Thạch nhìn cô đăm đăm . Bao giờ cũng vậy, đối diện ánh mắt long lanh của cô, anh luôn xao xuyến . Cổ Thạch nói bằng con tim chân thật :
- Em là tình yêu, là sinh mạng của anh. Em không biết anh yêu em đến mức độ không gì so sánh được . Trên đời này, Cổ Thạch quen rất nhiều người con gái, nhưng chưa từng yêu ai nhiều như yêu em. Nếu bắt anh thôi yêu em, chỉ trừ khi tim anh ngừng đập, em có hiểu không ?
- Nếu anh yêu em nhiều như anh nói, em xin anh hãy kiên nhẫn chờ đợi ngày . Đến lúc nào em cảm thấy thích hợp nhất sẽ dẫn anh về ra mắt ba mẹ . Em tin chắc ngày đó không đâu xa, nhưng hãy cho em thời gian.
Cổ Thạch suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Được . Anh cho em một thời gian . Thời gian đó, anh sẽ cố gắng tạo dựng tương lai. Bao giờ anh cảm thấy yên tâm, anh sẽ chính thức cùng mẹ bước đến, xin cha mẹ em cho phép anh hỏi cưới em.
Như Nguyện nghe anh quả quyết như vậy thì cũng yên tâm. Cô nói đùa :
- Xem kìa, nhìn anh xấu quá, chữ muốn vợ lòi ra tận mắt .
Cổ Thạch cười nheo mắt :
- Trên đời này cưới vợ không ham thì còn ham muốn gì nữa chứ, phải không bé ?
Nhìn gương mặt đầy "tà ý" của Cổ Thạch, Như Nguyện cảnh giác .
- Anh đừng lôi kéo em vào ý đồ đen tối của anh.
Cổ Thạch trợn mắt :
- Anh làm gì mà em cho là ý đồ đen tối . Nói mau! Nếu không, anh sẽ phạt đền .
Như Nguyện dẩu môi nũng nịu :
- Anh xấu, chưa gì đã bắt nạt người ta.
Cổ Thạch cười nho nhỏ, giọng đầy vẻ thích thú :
- Đã mang tiếng anh cho mang tiếng luôn !
Còn ngơ ngác chưa kịp hiểu ý định của Cổ Thạch thì cô đã bị anh nhắc bổng đặt cô ngồi trong lòng anh. Và tiếp theo là nụ hôn tình yêu kéo dài như bất tận, khiến chị Hằng phải thẹn thùng nép mình sau đám mây, nhưng vẫn hé mắt "nhìn trộm" đôi uyên ương đang hạnh phúc .
oOo
Vừa nghe xong cú điện thoại . Khắc Vĩ vội thu dọn những hồ sơ vào cặp . Xong, bước đến giá tạo bản đồ án công trình vừa hoàn thành lúc ăn cơm trưa, anh vội cuộn lại, cho vào ống cẩn thận .
Khắc Vĩ gọi máy bộ đàm qua phòng cô thư ký riêng :
- Alô. Hương đó phải không ? Nếu ông Tổng có gọi tôi, cô làm ơn nói tôi đến công ty Vạn Hưng bàn thêm về đồ án sắp tới . Thôi được rồi, nếu không có việc gì quan trọng, tôi cúp máy đây .
Gài cặp lại xong, Khắc Vĩ khóa lại những hộc tủ đựng hồ sơ quan trọng . Rồi anh xách cặp với ống đồ án rời khỏi phòng làm việc .
Bước đến thang máy, cũng vừa lúc thang máy mở ra. Khắc Vĩ vội vàng bước vào . Thoáng thấy một cậu thanh niên nhỏ hơn anh vài tuổi khá đẹp trai bước ra, Khắc Vĩ nheo mắt thầm ghĩ : Trông anh ta quen lắm nhưng không nhớ là ai. Khắc vĩ từng tự hào cho mình có một trí nhớ hơn người, nhưng hôm nay... Rõ khỉ thiệt
Người trong thang máy vừa bước ra mà Khắc vĩ trông thấy quen quen đó không ai khác hơn chính là Cổ Thạch .
Cổ Thạch đang ở trông coi ga-ra sửa xe hơi và tiệm phụ tùng thì được vú Tâm gọi điện thoại nhắn anh đến công ty xây dựng Nhật Vũ gặp mặt ông Lê Vũ, ba của Như Nguyện .
Cổ Thạch không nghĩ ra nguyên nhân nào mà ba của Như Nguyện muốn gặp mặt anh. Nhưng ông đích thân gọi thì dù bận cách mấy anh cũng phải đến .
Đến dãy hành lang dài có nhiều phòng liên lạc, trên mỗi cửa phòng đều có gắn tấm biển ghi chức năng của từng phòng và Cổ Thạch cũng tìm được nơi anh muốn đến . Đó chính là phòng ông Tổng giám đốc công ty xây dựng Nhật Vũ, một trong những nhà doanh nghiệp thành công nhấ thiện nay.
Mặc dù hồi hộp nhưng Cổ Thạch vẫn đưa tay gõ nhẹ cửa phòng .
Một giọng no lạnh lùng uy nghiêm vọng ra:
- Mời vào !
Cổ Thạch đưa tay mở chốt cửa, anh bước vào . Ấn tượng đầu tiên khi gặp ba của Như Nguyện, Cổ Thạch đã có cảm tình lẫn kính mến ông ngay. Không phải vì ông là ba Như Nguyện, mà là vì chính bản thân ông toát lên một vẻ uy nghi đáng kính . Với mái tóc hoa râm, dáng dấp phong độ, dù gương mặt ông nghiêm nghị, cố để lộ vẻ khó khăn đăm đăm nhưng anh vẫn nhận thấy ông là một người nhân hậu, khá giảnh dị, dù ông là chủ một công ty lớn .
Ông Lê Vũ nhìn thẳng Cổ Thạch, thầm nghĩ : Thằng nhóc này cũng khá lắm . Với dáng dóc người cao ráo chắc, đầy vẻ quyến rũ đàn ông, cùng đôi mày sâu qủa cảm . Một con người như thế, bảo sao con bé Như Nguyện không đem lòng si mê. Quả con anh Hữu Bằng nói đúng . Thằng nhóc này là mối nguy hiểm cho con gái ông.
Cổ Thạch lễ phép :
- Chào bác !
Ông Lê Vũ không nói đưa tay chỉ bộ ghế xa lông trước mặt :
- Cậu ghế ngồi đợi tôi ít phút . À này, cậu dùng gì ?
- Cho cháu dùng trà được rồi, thưa bác .
Ông Lê Vũ mở máy bộ đàm gọi thư ký riêng :
- Cô Tâm làm ơn cho hai tách trà Lipton đem lên phòng tôi.
Ông Lê Vũ ngồi đối diện Cổ Thạch, đi thẳng vào vấn đề :
- Cậu quen con gái tôi bao lâu ?
- Dạ, hơn hai tháng nay ạ !
Ông Lê Vũ thản nhiên :
- Nhưng giữa cháu và Như Nguyện thành thật yêu nhau ?
Có tiếng gõ cửa phòng, ông Lê Vũ nghiêm nghị cất tiếng :
- Vào đi !
Cô thư ký tên Tâm bưng vào hai tách trài nghi ngút khói và một hũ đường kèm vài lát chanh mỏng . Đặt mọi thứ lên bàn, cô chuẩn bị rút lui.
Ông Lê Vũ khóat tay ngăn lại buớc chân của cô thư ký .
- Này, cô Tâm! Nếu có người nào cần gặp tôi, cô hãy hẹn lại nửa giờ sau nhé .
- Dạ vâng, thưa ông Tổng .
- Được rồi, cô cứ làm việc của cô đi.
Đợi cô thư ký khuất dạng, ông Lê Vũ thong thả nói :
- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi ?
- Dạ, cháu hai mươi tám tuổi ạ !
- Ở tuổi đó, con trai lớn tôi đã có một sự nghiệp vững chắc, đi lên bằng đôi tay, khối óc . Còn cậu chắc chắng kém gì con trai tôi ?
Cổ Thạch cảm thấy bất an trước câu hỏi của ông Lê Vũ, nhưng anh vẫn thẳng thắn lắc đầu nói :
- Cháu chưa có sự nghiệp gì ổn định cả . Nhưng ....
Ông Lê Vũ đưa tay ngăn Cổ Thạch định nói tiếp .
- Tôi hiểu cả rồi . Những cậu ấm, quý tử con nhà giàu vốn được cưng chiều thì lo gì tương lai. Nhưng với Như Nguyện, nó là một đứa con gái được chúng tôi thương yêu nhất trong gia đình . Từ lúc con bé chào đời, tôi đã dự định gả nó cho một người đàn ông xứng đáng . Một người đàn ông thực thụ với đầy đủ nghị lực, trưởng thành trong cuộc sống và nhất là một sự nghiệp vững chắc .
Cổ Thạch lo lắng .
- Cháu ...
- Tôi không thích khi mình đang nói chuyện lại có người khác chen vào ngắt lời .
Cổ Thạch ấp úng .
- Cho cháu xin lỗi . Điều duy nhất cháu muốn nói với bác là cháu rất thật lòng yêu Như Nguyện . Cháu hứa sẽ tạo một sự nghiệp vững chắc rồi cháu sẽ tiến tới cùng cô ấy .
Ông Lê Vũ khe khẽ lắc đầu :
- Muộn rồi . Từ nhỏ, con bé Như Nguyện đã có nơi đính ước . Họ là những người bạn chí cốt của tôi . Hơn nữa, Vĩnh Kha và con bé Nguyện là một đôi "thanh mai trúc mã" vốn từ nhỏ đã gắn bó cùng nhau.
Cổ Thạch nghe ông Lê Vũ nói môt điều anh không sao ngờ trước được, nhưng anh vẫn nghiêm giọng cương quyết nói :
- Nhưng cháu yêu Như Nguyện, không bao giờ cháu bỏ cuộc .
- Nhưng tôi không chấp nhận, bởi đơn giản là tôi không bao giờ bội hứa với ai một điều gì , huống chi với anh Nhật Hào, người bạn cùng tôi sống chết có nhau thời niên thiếu . Tôi nói bấy nhiêu, tôi còn nhiều cuộc họp .
Cổ Thạch đứng dậy, mím môi cương quyết :
- Vâng, chào bác, cháu về . Nhưng cháu muốn nói cùng bác một lời cuối . Không một điều gì có thể chia cắt được giữa cháu và Như Nguyện . Cháu tin chắc rằng, rồi sẽ có một ngày bác chấp nhận cháu .
- Được, cậu tin thì tuỳ cậu .
Cổ Thạch ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước ra khỏi phòng làm việc của ông Lê Vũ . Vẻ ngoài của anh thản nhiên là vậy, nhưng trong lòng là cả một trời, tính tự tôn của anh đã bị người ta chà đạp không thương tiếc, chẳng những không dám phản ứng mà anh phải yên lặng lắng nghe. Mình có còn là một Cổ Thạch của ngày nào không ?
Bị Lê Vũ xem thường, Cổ Thạch không buồn bằng việc Như Nguyện nỡ giấu anh về chuyện gã đàn ông tên Vĩnh Kha. Về điều đó chứng tỏ cô không toàn tâm toàn ý tin cậy anh, không yêu anh tha thiết bằng tình yêu của anh dành cho cô. Như Nguyện có biết đâu vì cô mà anh đã từ bỏ quá khứ hướng đến tương lai, một tương lai tốt đẹp của hai người . Đã bao lần anh mơ ước cùng cô xây dựng chung một lâu đài hạnh phúc, nó phải thật sự được dựng bởi nền tảnh tình yêu vững chắc . Nhưng giờ đây... có lẽ lâu đài hạnh phúc đó chỉ là trong mơ. Với một Vĩnh Kha xuất hiện với đầy đủ bản lĩnh do ông Lê Vũ chọn lựa sẽ cướp mất Như Nguyện của anh. Anh phải làm sao đây ?
Cổ Thạch thật sự điên đầu khi anh không tìm thấy một lối đi tốt đẹp theo ước mơ . Tuy bề ngoài anh nói cùng ông Lê Vũ cứng rắn thế, nhưng Cổ Thạch không biết bằng cách nào để ông Lê Vũ chấp nhận anh ?
Hòa cùng đoàn người tấp nập, Cổ Thạch cho xe chạy hướng về nhà . Mở cửa cho anh vẫn là vú Tâm với nụ cười hiền hậu trên môi. Mọi khi bao giờ vú mở cửa, Cổ Thạch cũng cười đáp trả cùng một vài câu nói ân cần . Nhưng nay chỉ là một nụ cười dù nhếch mép Cổ Thạch còn cười không nổi, huống chi một vài câu nói đuà cùng vú . Anh lặng lẽ cho xe chạy thẳng vào nhà để xe, không thấy tia nhìn đầy ngạc nhiên của vú Tâm hướng về cho anh.
Bà nheo mắt thầm nghĩ : "Lạ thật ! Thằng bé không biết có chuyện gì mà nó có vẻ buồn phiền ?"
Tự hỏi nhưng vú Tâm không có câu trả lời . Bà chỉ biết thở dài nhìn hút theo dáng Cổ Thạch chạy khuất vào ga-ra, bà mới chịu khép cửa .
Bước đi trên lối trải cuội , dẫn vào phòng khác, Cổ Thạch thọc tay vào túi quần với dáng đi uể oải chứ không còn là bước sải dài bản lĩnh, cao ngạo của một gã thanh niên vốn nhìn đời bằng lăng kính màu xanh ngập tràn hy vọng . Vào tới phòng khách, Cổ Thạch cắm cúi đi, không thấy chị Uyển Nhã ngồi trên ghế xa lông với gương mặt rạng rỡ nhìn anh.
Thấy Cổ Thạch, Uyển Nhã gọi giật lại :
- Cổ Thạch ! Em đi đâu về đó ? Mẹ nhắn em qua tiệm, đưa mẹ đi công chuyện gấp .
Cổ Thạch vẫn bước đi, để lại sau lưng là giọng nói uể oải :
- Chị nhờ ông Tư đưa mẹ đi đi. Em mệt lắm ?
- Này, Cổ Thạch ...
Cổ Thạch nói rồi bỏ đi, không màng lời gọi của chị mình .
Thấy vú Tâm lơn tơn bước vào, Uyển Nhã dò hỏi :
- Vú có biết thằng Thạch gặp chuyện gì không ?
Bà vú thành thật :
- Vú không biết, nhưng trông thằng Thạch có vẻ buồn sao đó . Xưa giờ, vú chưa từng thấy nó có vẻ khác lạ như lần này .
Cô Nhã chép miệng :
- Có lẽ lại là cảnh "anh giận em hờn" rồi . Tụi này đúng rõ con nít . Thôi, vú cứ yên tâm đi, vài ba ngày đâu lại vào đó thôi.
Bà Vú gật đầu :
- Vú cũng nghĩ thế .
Cổ Thạch mở cửa phòng, thả phịch người lên chiếc giường êm ái, nằm trằn trọc suy nghĩ . Anh không biết phải làm gì trong những ngày sắp tới . Vẫn thản nhiên vui đùa cùng Như Nguyện và vẫn hạnh phúc cùng cô dạo phố mỗi đêm ư ? Nhưng liệu anh có làm được chăng ?
Cổ Thạch với tay lấy gói thuốc lá đặt trên bàn bên cạnh giường . Bật quẹt gas châm vào điếu thuốc, đầu óc chàng đang suy nghĩ đâu đâu không định hướng .
Ngước mắt nhìn lên trần nhà, Cổ Thạch nhìn hai chú thạch sùng đang rượt đuổi nhau, miệng anh rít thuốc liên tục và nhả khói thờ ơ.
- Như Nguyện ... Anh phải làm sao đây ?
Nằm suy nghĩ một hồi, Cổ Thạch nhỏm dậy vội thu xếp quần áo cho vào một túi du lịch .
- Anh cần phải rời thành phố, tìm một nơi yên tĩnh giúp anh suy nghĩ cho thật kỹ về hướng tương lai và cùng để Như Nguyện có thời gian nhận rõ lại lòng mình . Giữa anh và Vĩnh Kha, cô sẽ chọn ai ? Anh sẽ im lặng để cô mặc tình quyết định tương lai cho cô. Anh không muốn sau này về chung sống với anh, cô phải buông lời hối hận .