Chu Sa Lan
Chương 25
Tác giả: Chu Sa Lan
Gần tuần lễ nay dân chúng trên đảo Phú Quốc đang sửa soạn đón mừng 33 năm ngày đất nước được thống nhất. Càng gần tới ngày 30 tháng 4 thời cờ xí, biểu ngữ được treo khắp nơi. Du khách cũng tấp nập tới thăm viếng biến hòn đảo nổi tiếng này đã đông đảo càng thêm đông nghẹt người. Các khách sạn đều không còn một chỗ trống.
Hai chiếc xe gắn máy chạy chầm chậm trên con lộ từ Dương Đông về An Thới và Hàm Ninh. Qua khỏi Suối Đá chừng hơn cây số hai chiếc xe dừng lại nơi cây cầu xi măng bắt qua con rạch nhỏ. Định, Khanh và Long xuống xe. Đứng nơi đầu cầu Khanh cười nói với Định.
- Con rạch này chảy từ trên núi xuống tới Dương Tơ. Tôi nghĩ nếu mình giựt sập hai cây cầu Suối Đá và Dương Tơ là mình sẽ chặn được đám bộ đội từ An Thới lên...
Định nhìn Long như hỏi ý kiến. Long gật đầu.
- Hôm qua tôi với Tạo đã lội dưới chân cầu xem thời Tạo nói chỉ cần hai bánh C4 là xong. Chỉ có điều là mình không có chất nổ mà chỉ có vài trái claymore...
- Tôi sợ claymore không đủ sức giật sập cây cầu bằng xi măng này...
Khanh xen vào.
- Tôi cũng nghĩ như anh... Cho nên tôi đề nghị mình sẽ đặt một nút chặn bên này cầu và một nút chặn ở Suối Đá để cản đường tụi nó...
Long cũng đồng ý với Khanh. Định cười đùa.
- Hai chú là lính chiến nặng ký nhất cho nên tôi giao khoán cho hai chú việc phục kích tụi nó... Ráng chận tụi nó lâu lâu xong rồi rút về phi trường...
- Anh đừng lo... Đây là trận đánh cuối cùng của mình nên tụi này nhất định xả láng...
Long nói trong lúc ngồi lên yên chiếc xe gắn máy. Khanh thả Định xuống trước quán cà phê ở Dương Tơ. Thấy chiếc Toyota Camry đậu nơi bãi đậu xe anh biết Hữu và Thụy An đang có mặt trong quán. Mỉm cười Định lẩm bẩm.
- Ông này có số đào hoa thiệt... Già như vậy mà ổng cũng còn được đàn bà trẻ đẹp mê...
Khẽ liếc nhanh về chiếc bàn Hữu đang ngồi với Thụy An Định tiến tới chiếc bàn trống đặt nơi góc quán đối diện với Thụy An. Gọi một ly cà phê sữa đá Định lơ đãng nhìn ra đường.
Thụy An thì thầm với Định.
- Anh có quen với ông Việt Kiều đó không?
Hữu cười nhẹ hớp ngụm cà phê.
- Không... Chỉ gặp ổng đi cùng chuyến bay từ Seoul về Sài Gòn...
- Sao anh không làm quen với ổng?
Hữu lắc đầu. Nhìn Thụy An anh nói đùa.
- Anh chỉ muốn làm quen với Thụy An thôi...
- Anh nịnh giỏi lắm...
- Nịnh hay nựng?
Hữu cười hỏi lại. Mặt đỏ lên Thụy An cười nhìn người tình.
- Nịnh giỏi mà anh nựng còn tài hơn nữa...
Gọi tính tiền xong Hữu và Thụy An đứng lên. Đi từ từ ra cửa Hữu thì thầm.
- Bây giờ mình đi về phòng để anh xin phép được nựng em...
Không biết Thụy An nói gì mà Hữu cười ha hả. Định lắc đầu nhìn theo bóng chiếc Camry từ từ mất nơi khúc quanh. Trả tiền xong anh leo lên chiếc xe gắn máy chạy về hướng Dương Đông.
Hùng nằm im trên cát. Hai tay vòng ra sau gáy làm gối anh nhìn trời xanh ngắt một màu xanh. Xa thật xa về bên trái mới có tảng mây trắng lặng lờ trôi. Gió nhè nhẹ chỉ đủ làm lung lay ngọn cây dừa. Tiếng sóng vỗ rì rào mường tượng như tiếng của Hằng thì thầm bên tai.
- Chú ơi... Về bên đó chú nhớ gọi điện thoại cho Hằng nha... Chú mà không gọi là Hằng nghỉ chơi với chú... Không thèm hôn chú đâu...
- Ừ... Chú sẽ gọi... Chú đi... Chú nhớ Hằng lắm... Chú hứa sẽ về lẹ lẹ...
Hùng ứa nước mắt. Đêm cuối cùng trước khi lên phi cơ anh cũng không dám nói với Hằng là chuyến đi của mình là một chuyến đi không có ngày trở lại. Anh đã tình nguyện theo các chiến hữu trở về để chết trên quê hương của mình. Bây giờ anh đang ở trên mảnh đất quê hương và mười mấy tiếng đồng hồ nữa anh sẽ cùng với các đồng đội nổ súng đánh chiếm căn cứ của địch. Hành động này như là lời tuyên bố cho mọi người biết rằng những người lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa dù thua trận nhưng chưa chịu đầu hàng. Họ vẫn chiến đấu cho tới khi nào giành lại được tự do cho đất nước.
Đưa cái I Phone lên ngắm nghía giây lát Hùng bấm số điện thoại gọi người yêu.
- Hello...
- Hằng ơi...
- Chú ơi... Hằng nhớ chú...
Hùng nghe bên kia đầu dây có tiếng khóc.
- Hằng nín đi... Mai mốt chú về...
- Chú có dám hứa không... Chú hứa là chú sẽ trở về phải không?
Tiếng thở dài thầm lặng phát ra.
- Chú hứa với Hằng là chú sẽ trở về... Hằng đang làm gì vậy?
- Dạ đang dợt đàn... Mai mốt chú về Hằng hát cho chú nghe...
- Hát bây giờ được không?
- Dạ được...
Hùng nghe tiếng đàn thánh thót cùng với giọng hát ngọt ngào và mềm ấm văng vẳng bên tai của mình. Anh có cảm tưởng tiếng hát chở chất hơi thở thơm tho, môi hôn ngọt ngào, ánh mắt mời gọi và tình yêu nồng nàn của người tình.
- Chờ người đến cơn mưa chừng như không dứt
mùa mưa vẫn còn ...
tình đã đến cho ta từng cơn gió lạnh
vì tình còn say đắm
vì người còn đi mãi
lòng còn buồn xa vắng
những khi chiều xưống
Chiều lộng gió,
con tim còn đang nhung nhớ
người đi chốn nào?
Cuộc tình chết ...
trong tim còn nghe ngỡ ngàng
vì đời còn xa vắng
vì lòng còn yêu mãi
chiều còn buồn cho đến những khi anh về
Khi xa anh lòng em buồn như cơn mưa mùa thu
Ôi mong nụ hôn ... xa tầm tay
nơi phương xa người ơi
có nghe tim em buồn rơi
trong mưa rơi chiều nay,
nhớ bóng hình ai
Khi xa anh lòng em buồn như cơn mưa mùa thu
Ôi mong nụ hôn ... xa tầm tay
nơi phương xa người ơi
có nghe tim em buồn rơi
trong mưa rơi chiều nay,
có bóng hình ai
Chờ người đến ....
mưa bay buồn trên con phố ngày xưa vẫn hẹn
người tình hỡi! sao quên tình đã ước thề
tình ngập đầy bóng tối mà lòng còn yêu mãi
chiều còn buồn vương vấn những khi anh về...
Tiếng hát nhỏ dần, nhỏ dần và tiếng khóc của Hằng nghe rõ hơn. Hùng nghe từng giọt nước mắt của người yêu rơi trên phím đàn, rơi xuống tâm hồn của mình.
- Chú ơi...
Hùng ước gì mình có thể thấy lại người yêu lần cuối. Hết rồi những ngày bên nhau. Anh chỉ còn mười hai tiếng đồng hồ để sống, để tưởng nhớ tới người yêu đang ở xa mình nửa vòng trái đất.
- Chú muốn nghe Hằng hát nữa không?
Hùng cất giọng nghèn nghẹn.
- Nữa... Hằng hát bài Mãi Mãi Bên Em của Từ Công Phụng... Chú thích bản nhạc đó...
Hùng cảm thấy hồn mình rã mục theo tiếng đàn và tiếng hát có pha nước mắt của Hằng ở bên kia đầu dây. Hai kẻ yêu nhau, cách xa nhau mấy chục ngàn cây số, yêu nhau bằng chuỗi âm thanh trùng trùng chất ngất đớn đau truyền đi trong khoảng không gian vô cùng.
- Nếu có điều gì vĩnh cửu được thì em ơi đó là tình yêu chúng ta
Bờ môi ngoan, hương tóc rũ vai mềm
Từng ngày dài hồn anh mãi tương tư
Gọi tên em lòng náo nức đêm mơ
Anh mơ sẽ đến bên em cho đến tận cuộc đời
Nếu có điều gì vĩnh cửu được thì em ơi đó là tình yêu chúng ta
Rồi mai đây anh sẽ đón em về
Mở cửa hồn ... em vào đó rong chơi
Em có thấy tình anh ngát hương hoa
Ngây ngất mãi một đời vì em thôi
Đôi khi có những mùa giông bão qua đây
Em thấy đời là những hư hao
Này em, đừng dấu muộn phiền trong mắt sâu
Đừng giấu bàn tay trong tóc mây
Hãy tựa đầu lên vai anh
Em sẽ thấy mùa xuân về rất nhẹ từ trái tim anh nồng nàn yêu em
Nếu có điều gì vĩnh cửu được thì em ơi đó là tình yêu chúng ta
Bờ vai ngoan, hương tóc xõa buông mềm
Tình rạt rào như dòng suối vây quanh
Dù mai đây hương mùa cũ phôi pha
Anh vẫn sẽ yêu em như ngày trẻ dại
Nếu có điều gì vĩnh cửu được thì em ơi đó là tình yêu chúng ta
Dù mai đây trăng có úa bên thềm
Và ngày buồn thu tàn kéo qua đây
Rồi mùa đông vội vã đến bên ta
Anh giữ mãi lời nguyền cùng bên em...
Tiếng đàn hát nhỏ dần dần. Hai đầu dây cùng im lặng. Hùng mường tượng tiếng sóng vỗ như tiếng khóc âm thầm của Hằng rồi có tiếng tích tích và điện thoại bị cắt một cách đột ngột.