Hồi 26
Tác giả: Gia Cát Thanh Vân
Đường trăng một bóng. Gió núi thổi rì rào, sương khuya mờ lạnh, lâu lâu tiếng trống trường thành xa xa điểm sang canh.
Hàn Tử Kỳ cho con Xích Long Câu đi chầm chậm trên quan lộ, mắt nhìn cảnh vật mơ hồ dưới ánh trăng, lòng cảm khái cất tiếng ngâm :
“Trăng tà trên dãy núi
Lớp lớp trập trùng xa
Giang hồ mênh mông rộng
Bơ vơ kẻ không nhà
Đường dặm dài thăm thẳm
Hun hút mịt mù xa”
- Đứng lại!
Tiếng quát xé tan bầu không gian tĩnh mịch của đêm trường, khiến cho Hàn Tử Kỳ giật mình ghìm cương con Xích Long Câu dừng lại.
Chàng phóng mắt nhìn về phía trước xem kẻ vừa quát là bọn người nào.
Trên con độc đạo hai bên là dãy núi xuất hiện hàng trăm tăng nhân vận cà sa lẫn đạo sĩ.
Coi kỹ lại đó là ba mươi sáu vị hòa thượng, mười hai vị đạo nhân và trên bảy chục tăng nhân, tất cả đều cầm thiền trượng, trường kiếm trong tay như sẵn sàng lâm trận.
Cầm đầu bọn tăng nhân này có năm vị trưởng lão của ngũ đại môn phái: Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Không Không sư thái, Thái Ất chân nhân, Diệu Huyền sư cô.
Bọn người dàn ra đứng cách Hàn Tử Kỳ khoảng hai mươi trượng :
Hàn Tử Kỳ nhủ thầm :
- Bọn người ngũ đại môn phái định gây sự với ta đây, ta hãy nên đề phòng cẩn thận mới được.
Năm vị nam nữ đạo nhân ngũ đại môn phái bước tới đứng trước mặt Hàn Tử Kỳ.
Chí Thiền đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Bọn bần tăng đợi Hàn thí chủ đã lâu rồi, thí chủ tới đây hơi chậm một chút.
Hàn Tử Kỳ trầm tĩnh :
- Chẳng hay chư vị đạo trưởng chờ tại hạ nơi đây có điều gì chỉ giáo hay không?
Chí Thiền đại sư bằng một giọng từ hòa :
- Trước nhất Hàn thí chủ hãy trả lời một điều rồi sẽ cùng bần tăng đàm đạo.
Ánh mắt Hàn Tử Kỳ gắn chặt vào mặt Chí Thiền đại sư :
- Điều gì đại sư hãy nói ra, tại hạ đang nghiêm chỉnh nghe đây.
Chí Thiền đại sư cao giọng :
- Hàn thí chủ hãy nói cho bần tăng được rõ. Có phải thí chủ từ Tử Vong động tới đây hay không?
Hàn Tử Kỳ giật mình nhủ thầm :
- Lạ thật, tại sao lão hòa thượng này lại biết ta đã lọt vào Tử Vong động nên lão mới hỏi như thế?
Rồi chàng tự đáp :
- A! Hay là lúc ở Đế Vương thành ta sử dụng chiêu “Diệu Xướng thần âm” chống lại ma âm “Ly Hồn khúc” của Hồng y nữ, đã thấu đến tai bọn giang hồ? Bọn người ngũ đại môn phái nghe tin đêm nay đón đường ta nơi đây vấn nạn.
Hàn Tử Kỳ chỉnh sắc :
- Đây là chuyện riêng tư của tại hạ, thiết nghĩ đại sư không nên lý tới làm chi.
Vẫn với nét mặt từ hòa, Chí Thiền đại sư cất giọng trầm trầm :
- Bần tăng hỏi Hàn thí chủ để biết rõ hiện nay lão đại ác ma Địa Tiên tôn giả còn sống hay đã chết, thí chủ chẳng nên giấu diếm chẳng ích lợi gì đâu.
Nghe Chí Thiền đại sư sỉ nhục Địa Tiên tôn giả, lửa giận trong tim Hàn Tử Kỳ cháy phừng phừng :
- Đại sư đừng hồ đồ, lão đại tiền bối Địa Tiên tôn giả đã làm gì chạm tới Thiếu Lâm mà đại sư lại nói ra những lời bất kính đó. Đại sư là kẻ tu hành, không biết đó là tội lộng ngông hay sao?
Chí Thiền đại sư mặt không đổi sắc :
- Hàn thí chủ chưa rõ. Năm xưa lão Địa Tiên tôn giả đã từng đắc tội với Thiếu Lâm.
Lão đã từng gây tử thương cho vị Chưởng môn nhân đời trước, bản tự đi tìm lão vấn tội đã lâu rồi. Bần tăng lại xin hỏi. Thí chủ có phải là đồ tôn của lão không?
Tới đây, Hàn Tử Kỳ thấy không cần phải giấu diếm, gật mạnh đầu :
- Đúng, không sai. Ta chính là đệ tử đời thứ nhất của tôn sư Địa Tiên tôn giả. Ta sẽ nhận lấy trách nhiệm những gì tôn sư ta đã làm từ trước. Bây giờ ta hỏi, đại sư muốn gì?
Ánh mắt Chí Thiền đại sư chớp sáng :
- Bần tăng muốn biết hiện nay lão Địa Tiên tôn giả đã chết hay còn sống?
Hàn Tử Kỳ lạnh như băng :
- Nếu tôn sư ta đã chết thì sao, còn sống thì thế nào?
Chí Thiền đại sư thất sắc :
- Nếu lão Địa Tiên tôn giả đã chết, Hàn thí chủ hãy đưa bọn bần tăng tới Tử Vong động khám nghiệm thi hài lão xem có đúng như lời thí chủ nói hay không, nhược bằng lão còn sống, bọn bần tăng sẽ thu nạp lão mang về cho Chưởng môn xử lý.
Hàn Tử Kỳ nổi giận nghĩ thật nhanh :
- Ồ, cái lão hòa thượng bại hoại này toan phỉnh lừa ta đưa tới Tử Vong động mưu chiếm đoạt bí kíp “Địa Tiên kỳ thư” đây. Ta đâu có ngu dại gì rơi vào bẫy cạm của lão.
Chàng ngửa mặt gióng lên một tràng cười, chấn động khắp cả núi đồi tịch mịch.
Chí Thiền đại sư nhướng cao cặp lông mày nửa bạc :
- Hàn thí chủ cười chuyện gì?
Hàn Tử Kỳ ngưng cười, cất tiếng sang sảng :
- Ta cười cho chư vị, lâu nay mệnh danh là những kẻ chánh đạo võ lâm, nhưng đêm nay hành động của chư vị chẳng khác nào những tên cường san, đạo tặc cướp của giết người.
Dừng lại, chàng dằn mạnh giọng :
- Lần trước chỉ vì tham vọng chiếm đoạt nội đơn Kỳ lân chí bảo, chư vị đã bức bách ta nhảy xuống vực tử thần, lần này lại chận đường ta toan chiếm lấy kỳ thư trong Tử Vong động, hành động này họa đến kiếp sau chư vị cũng chưa lên nổi cõi Phật. Ta, Hàn Tử Kỳ, đệ tử Địa Tiên tôn giả, thay mặt tôn sư, đối diện cùng bọn lão về câu chuyện năm xưa, không cần phải gặp tôn sư ta làm gì. Lão đừng hy vọng vô ích.
Huyền Thông đạo trưởng giận dữ, quay qua Chí Thiền đại sư :
- Chí Thiền đạo hữu, xem ra gã tiểu tử này tính khí ngạo mạn, điên cuồng, không thể dùng lời từ hòa khuyến cáo gã được, chúng ta hãy động thủ bắt gã cho rồi, khỏi phí mất thời giờ vô ích.
Chí Thiền đại sư gật đầu :
- Huyền Thông đạo hữu chí lý. Bần tăng đã nói cạn lời, nhưng gã vẫn khăng khăng bất ngộ, bắt buộc chúng ta phải phạm giới một lần.
Lão đạo nhân phất cánh tay áo cà sa về phía sau quát :
- Kim Cang trận pháp bày khai.
Một loạt tiếng hô vang. Hai mươi bốn vị trung niên hòa thượng tay cầm thiết trượng nặng trăm cân ào tới.
Không chần chờ, Hàn Tử Kỳ phóng xuống đất, vỗ vào đầu con Xích Long Câu.
- Linh mã, ngươi hãy mau tìm chỗ ẩn thân chờ ta.
Con linh vật như nghe được tiếng người, hí lên một tiếng, cất bốn vó phi lên ngọn núi.
Hàn Tử Kỳ hướng mắt về phía Chí Thiền đại sư. Một tiếng kêu thanh tao ròn rã, trong tay chàng đã nắm chắc thanh trường kiếm cong veo, phát ra màu tía chói ngời.
Quần tăng hô to :
- Tử Hư thần kiếm!
Thực vậy, Hàn Tử Kỳ đang nắm thanh Tử Hư thần kiếm trong tay, món võ khí quái dị của Địc tiên Tôn giả, từng gây khiếp đảm bọn giang hồ cách hơn một trăm năm về trước.
Đây là một loại kiếm quái dị hơn các loại kiếm khác. Hình thù của nó trông như nửa vành trăng, lại phát ra màu tía, lạnh căm người, ai ai ngó thấy cũng phải rùng mình khiếp sợ. Từ ngày rời khỏi Tử Vong động, đây là lần đầu tiên Hàn Tử Kỳ sử dụng tới nó, mấy lần đấu nhau với bọn sứ giả Luân Hồi giáo, chàng chỉ dùng loại kiếm thường.
Bây giờ, hai mươi bốn vị trung niên hòa thượng đã chia nhiều phương vị theo cung bát quái càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài bao vây Hàn Tử Kỳ vào chính giữa.
Chí Thiền đại sư quát :
- Động thủ.
Lời chưa dứt, hai mươi trung niên hòa thượng cùng lượt vung lên hai mươi bốn cây thiết trượng nặng trăm cân lên.
Lập tức cuồng phong nổi dậy, bóng trượng đặc dày từ bốn phương tám hướng đổ ập vào Hàn Tử Kỳ.
Vừa xuất trận, bọn tăng nhân đã hạ độc thủ, quyết đánh ngã Hàn Tử Kỳ trong một chiêu đầu.
Hàn Tử Kỳ hét :
- Hãy xem chiêu “Hàng Ma nhất thức” của ta.
Thanh Tử Hư thần kiếm rung lên một cái. Đóa hoa kiếm màu tím huyền diệu vọt xa hai trượng, một biến thành trăm, trăm hóa thành ngàn, ánh kiếm chia ra Đông, Tây, Nam Bắc đón chận từng chùm thiết trượng nặng trăm cân của hai mươi bốn tên trung niên hòa thượng.
Kiếm trượng chạm nhau chan chát, bóng trượng mịt mù, kiếm quang lập lòe như mây giăng, chớp xẹt, song phương quây quần xoáy chặt lấy nhau không rời gang tấc.
Tử Hư thần kiếm vô cùng kỳ diệu, thanh kiếm xem mỏng manh vẫn chạm vào thiết trượng tóe lửa, không hề sứt mẻ một mảnh vụn nào. Quả là một loại kiếm thần có một không hai trên chốn giang hồ.
Đổi lại trận “Kim Cang trận pháp” cũng không vừa, hai mươi bốn tên trung niên hòa thượng rập ràng theo qui củ, chợt tấn, chợt thủ nhịp nhàng, tốp kia lui lại, tốp khác xông lên, bóng người loang loáng như mắc cửi.
Bỗng nghe Hàn Tử Kỳ hét :
- Khá lắm! Hãy xem chiêu “Hàng Ma nhị thức” của tiểu gia.
Thần kiếm rung lên hai cái. Hai đóa kiếm màu tía vọt xa hai trượng, tức thì ngàn vạn ánh kiếm tuôn ra, chẳng khác một chiếc lưới tử thần.
Phía ngoài Chí Thiền đại sư lược trận quát to :
- Kim Cang trận pháp luân hồi.
Lập tức thế trận chuyển biến. Hai mươi bốn tên trung niên hòa thượng biến thành hàng ngàn chiếc áo cà sa, xoay tròn chung quanh Hàn Tử Kỳ tợ chớp, không biết đâu để đo lường.
Một trận mưa thiết trượng xối vào đầu Hàn Tử Kỳ.
Qua năm mươi hiệp bất phân thắng bại, Hàn Tử Kỳ lo lắng nhủ thầm :
- Kim Cang trận pháp quả nhiên danh bất hư truyền, lão hòa thượng bại hoại đang sử dụng “Luân xa trận” kéo dài trận đấu cho bọn hòa thượng khác vào thay, nếu ta duy trì chỉ e sẽ bị thảm bại hoàn toàn, ta phải nghĩ ra cách phá trận cho mau.
Chợt nghe có tiếng “Truyền âm nhập mật” lọt vào tai chàng :
- Tiểu tử, Kim Cang trận pháp là một kỳ trận của môn phái Thiếu Lâm, không thể dùng sức hoặc võ khí chống nổi, muốn phá trận phải biết chỗ yếu của nó mới mong vượt khỏi trùng vây.
Rõ là giọng nói của Đảo Điên hòa thượng, nhưng không hiểu lão đang ẩn mình ở nơi nào.
Hàn Tử Kỳ thầm mừng.