Hồi 67
Tác giả: Gia Cát Thanh Vân
Chợt thấy lòa qua một cái, một chiếc bóng màu lam nhẹ tợ làn mây xuất hiện, bay vút ngang qua đầu hai tên đại hán ám xám nhanh không kịp thấy, đến nơi hạ xuống đứng cách thiếu nữ áo tím khoảng ba thước.
Trông thấy chiếc bóng lam tới đứng bên cạnh, chưa hiểu là bạn hay thù, thiếu nữ áo tím kinh hoàng lách ngang qua phía trái với ý định tránh né kẻ lạ mặt chộp bắt nàng.
Nàng thét:
- Ngươi là ...
Nhưng thiếu nữ áo tím chợt ngưng ngang đi, không tiếp thêm lời nào vì vừa nhận ra gương mặt ngọc của người áo lam vừa trụ thân mình xuất hiện.
Đôi mắt thiếu nữ áo tím tròn xoe nhìn người áo lam sửng sốt, tưởng chừng đang trong cơn mê.
Phút chốc nàng hoan hỉ bật thốt:
- Hàn công tử, thế ra là công tử đấy sao, tiểu muội cứ tưởng công tử đã chết từ lâu dưới vực tử thần rồi.
Thì ra người áo lam vừa vượt ngang qua đầu hai tên đại hán áo xám cứu nguy cho thiếu nữ áo tím chính là Hàn Tử Kỳ.
Vừa rồi, Hàn Tử Kỳ đuổi theo hai con ngựa ô chùy chở hai tên đại hán áo xám đến đây, trông thấy thiếu nữ áo tím đã cùng đường không còn cách nào thoát thân được nữa, lại toan nhảy xuống vực sâu tự vận. Chàng liền tức tốc nhảy xuống khỏi lưng con Xích Long Câu, phi thân tới chỗ ba người vừa đúng lúc nàng lùi sát bờ vực toan nhảy xuống.
Hàn Tử Kỳ hét lên cho cả ba cùng giật mình dừng lại, sử dụng ngay khinh pháp “Hành không đăng bộ” vọt ngang qua đầu tên đại hán áo xám đáp xuống gần nàng, vừa đúng lúc sinh mạng của nàng chỉ trong một đường tơ. Chàng toan chộp lấy nàng không cho nàng lao xuống vực nên nàng la hoảng.
Nghe thiếu nữ áo tím gọi tên mình, Hàn Tử Kỳ giật mình quay lại nhìn mặt nàng coi là ai.
Chợt chàng kêu lên:
- Hạng Cẩm Bình, thế ra tiểu thư đây sao? Tại hạ cứ ngỡ tiểu thư là một cô gái xa lạ nào.
Thiếu nữ áo tím chính là Hạng Cẩm Bình, từng gặp Hàn Tử Kỳ tại dãy núi Bạch Mã Sơn trong đêm đại hội quần hùng Hắc, Bạch tranh đoạt nội đơn Kỳ lân chí bảo, trong lúc chàng lâm nguy tại vực tử thần. Không Không sư thái ném sợi Phược ma thằng trói chàng, hai lão đạo nhân Chi Thiên đại sư và Huyền Thông đạo trưởng đòi mổ bụng chàng moi lấy nội đơn, nàng đã ném một quả Tiểu oan lôi nổ chấn động làm sút sợi dây cứu chàng thoát khỏi bàn tay độc ác của bọn ngũ đại môn phái.
Từ đó đến nay đã nhiều tháng qua, không gặp, nay bỗng nhiên tái ngộ ở ngọn núi này, Hàn Tử Kỳ lẫn Hạng Cẩm Bình vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng khôn xiết.
Hạng Cẩm Bình như nằm trong giấc chiêm bao vì từ đêm đại hội quần hùng ra về, nàng đinh ninh Hàn Tử Kỳ đã tàn thân nát cốt dưới vực tử thần bởi sau khi nàng ném quả Tiểu lôi oanh do sự bức bách của Chi Thiên đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, và bọn hội chủ Gia Cát Cầ, Trịnh Nhữ Hoằng, chàng vẫn phải nhảy xuống vực tự vận, nay chàng còn sống tới đây cứu nàng lúc vạn phần nguy khốn, khiến cho nàng ngẩn ngơ cứ mãi nhìn chàng.
Đưa mắt nhìn qua hai tên đại hán áo xám hãy còn đứng trơ như pho tượng, Hàn Tử Kỳ quay lại hỏi Hạng Cẩm Bình:
- Hạng tiểu thư, hai gã kia là ai, tại sao dám vô lễ đuổi bắt tiểu thư từ ngoài quan đạo vào tới ngọn núi này như thế.
Hạng Cẩm Bình còn đang ngẩn ngơ, chợt nghe Hàn Tử Kỳ hỏi, giật mình như thoát khỏi cơn mơ, trỏ tay sang hai tên đại hán áo xám hằn hộc:
- Hai gã đó chính là bọn giáo đồ của Bắc Khuyết ma cung của lão dâm tặc Bắc Khuyết Thần Ma từ bên xứ Thổ phồn sang đây đuổi theo tiểu muội, đòi bắt đưa về làm hầu thiếp cho lão quỷ đó. Muội chống cự lại không chịu nghe theo, bọn chúng đuổi muội từ ngoài cái quan vào đây đã cùng đường, muội toan nhảy xuống cái vực này tự tử, may sao Hàn công tử tới kịp cứu muội, bằng không giờ này tính mạng của muội đã không còn.
Nghe Hạng Cẩm Bình nhắc tới tên Bắc Khuyết Thần Ma, nghĩ đến phụ thân Hàn Khuất Thân bị lão và ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đầu độc tàn phế cả hai chân vừa chết thảm trong tuyệt động, và người nghĩa phụ Thiên Tàn Quái Tẩu năm xưa cũng bị cặp nam nữ đại ác ma đó đầu độc rồi chặt cụt đôi chân vứt vào cánh rừng già, cách đây mấy tháng ả Điêu Nguyệt Hồ lại sai bọn sứ giả Luân Hồi giáo tới Thiên Tàn Phủ giết lão nhân một cách tàn khốc với hàng chục nhát giới đao trên khắp thân mình, dòng máu hận thù trong trái tim Hàn Tử Kỳ liền sôi lên sùng sục, gương mặt ngọc diện đầy sát khí.
Hàn Tử Kỳ nói khẽ với Hạng Cẩm Bình:
- Hạng tiểu thư hãy đứng đây chờ tại hạ một lúc. Tại hạ tới đó hỏi tội hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung, trừng trị bọn chúng về cái tội vô lễ với tiểu thư vừa rồi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Chuyện rất dài dòng.
Sẵn trong lòng đang thù hận vì suýt chết dưới vực, Hạng Cẩm Bình nghiến răng:
- Hàn công tử hãy giết hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung đó rửa hận cho tiểu muội, nếu để bọn chúng còn sống sẽ còn gặp tai họa cho muội lần sau.
Hàn Tử Kỳ khẽ gật đầu:
- Hạng tiểu thư hãy an tâm. Tại hạ hỏi hai tên đó xem bọn chúng trả lời thế nào, sau đó tại hạ sẽ trừng trị bọn chúng một cách xứng đáng cho tiểu thư hài lòng.
Dứt câu, Hàn Tử Kỳ rời khỏi Hạng Cẩm Bình chậm rãi bước tới đứng cách hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung khoảng hai trượng.
Chàng đứng nhìn hai bộ mặt hung tợn của bọn chúng chưa nói lời nào.
Tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung được gọi là đại ca nhìn Hàn Tử Kỳ bằng cặp mắt dữ tợn, chiếu hung quang như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Hắn hầm hừ:
- Tiểu tử là ai thuộc đệ tử của môn phái, bang hội nào, tại sao lại dám to gan lớn mật can dự vào chuyện của bọn đại gia. Ngươi không sợ thanh giới đao của bọn ta mổ bụng ngươi moi lấy tim gan ăn sống hay sao?
Không trả lời sự hăm dọa của tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung, Hàn Tử Kỳ lạnh băng:
- Ngươi hãy câm cái mồm thối kia lại! Hãy nghe ta hỏi đây. Hai ngươi có là giáo đồ của Bắc Khuyết Thần Ma hay không?
Tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung thấy đối phương biết mình, nghênh bộ mặt hung tợn cất giọng vô cùng kiêu hãnh:
- Đúng, không sai! Ngươi cũng có một chút kiến thức đấy. Bọn ta chính là đại giáo đồ của Thái thượng thần quân, tiếng tăm lừng lẫy đương thời, khắp cả xứ Thổ phồn vùng quan ngoại và hai miền Trung thổ nghe tới tên hết thảy đều thán phục, cúi đầu nghe theo lệnh, không có một ai dám chống cự, chắc ngươi đã nghe danh rồi chứ?
Không cần quan tâm tới những lời khoe khoang, khoác lác của tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung, Hàn Tử Kỳ bằng giọng khinh khỉnh hỏi:
- Hai người là đại giáo đồ của Bắc Khuyết ma cung nhưng thuộc hàng đệ tử thứ mấy của lão Bắc Khuyết Thần Ma. Ngươi hãy nói cho ta biết.
Tưởng lầm Hàn Tử Kỳ muốn biết địa vị của mình, tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung vênh váo:
- Ngươi hãy nghe cho rõ! Bọn đại gia là đại đầu mục trong tổng đàn Bắc Khuyết ma cung có bổn phận coi sóc vùng này, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Ta nghe rồi! Bây giờ hai ngươi hãy bình tĩnh đừng run, cũng đừng bỏ chạy, nghe ta nói, bởi vì hai ngươi có chạy khỏi đâu.
Chưa biết Hàn Tử Kỳ thuộc nhân vật nào trong giang hồ, lại dọa dẫm như vậy, hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung giận dữ trợn bốn mắt bắn hung quang nhìn chàng.
Tên giáo đồ được gọi là đại ca hừ một tiếng:
- Tiểu tử! Ngươi thật to gan. Chuyện gì ngươi hãy nói đi rồi chịu chết.
Trỏ tay vào mặt hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung, Hàn Tử Kỳ dằn mạnh từng tiếng:
- Hai ngươi ... một tên ở lại đây với ta, một tên chạy trở về Bắc Khuyết ma cung. Hai ngươi hãy chọn tên nào ở lại và tên nào chạy đi, nói mau.