Hồi 2
Tác giả: Giả Cổ Long
Yến Nhi và Mẫn Cơ vừa đặt chân xuống hết nấc cầu thang cuối cùng, hai nàng cảm nhận có những điểm dị biệt trước lúc bước vào tòa khách điếm này. Một khung cảnh nặng nề mà Yến Nhi và Mẫn Cơ có thể cảm nhận được. Trong ý nghĩ của hai nàng xuất hiện một linh cảm chết chóc đâu đó từ những gã khách quan đang trầm mặc.
Mẫn Cơ truyền âm nhập mật nói với Yến Nhi :
- Nhi muội, tỷ tỷ cảm nhận có sự bất thường đang xảy ra.
Yến Nhi đáp lại :
- Muội cũng vậy.
Yến Nhi bình thản đưa mắt quan sát một lượt, rồi truyền âm nhập mật nói tiếp :
- Chẳng lẽ gã Truy Hình Tướng có mặt trong đám khách nhân này.
- Có thể như vậy, muội cẩn thận. Nếu như Truy Hình Tướng xuất hiện ở đây, thì không thể coi thường được. Tỷ sẽ cản chân y, còn muội sẽ một mình thoát đi.
- Tỷ tỷ bắt đầu coi trọng gã rồi. Truy Hình Tướng so với Bạch Hoa Lan đâu thể sánh bằng.
- Cẩn thận vẫn tốt hơn.
Mẫn Cơ tiến thẳng lại bên gã tiểu nhị, đặt một nén bạc lên mặt quầy, ôn nhu nói :
- Tỷ muội chúng tôi không còn việc ở Kim Lăng nữa, chúng tôi kiếu từ quán chủ.
Gã tiểu nhị lắp bắp :
- Nhị vị... tiểu thư lên đường... bảo trọng.
Mẫn Cơ quan sát dung diện gã tiểu nhị :
- Hình như có điều gì đó mà quán chủ không nói với tỷ muội chúng tôi.
Tên tiểu nhị khoát tay như đuổi ruồi :
- Không... không có chuyện gì đâu... ậy... nhị vị tiểu thư rời khách điếm của tiểu nhân, tiểu nhân không biết nhị vị chừng nào mới quay trở lại Kim Lăng nữa, nếu như nhị vị tiểu thư có đến Kim Lăng lần nữa, cứ đến trú tại khách điếm của tiểu nhân.
Mẫn Cơ mỉm cười :
- Đa tạ thịnh tình của quán chủ.
Nàng hướng mắt lại Yến Nhi :
- Muội muội, chúng ta đi thôi!
Yến Nhi và Mẫn Cơ vừa thả bước ra cửa thì chạm mặt với hai gã thư sinh. Nhìn thân ảnh và dung diện của họ, Mẫn Cơ nói ngay với Yến Nhi :
- Nhi muội, hai gã này một là Hắc Bạch Thủ thư sinh, một là Bạch Phát thư sinh. Cả hai đều là Tổng tài hộ vệ của Thiên giáo.
Mẫn Cơ vừa dứt lời đã nghe tiếng binh khí khua sau lưng mình. Yến Nhi liếc mắt nhìn ngược lại phía sau.
Tất cả những thực khách có mặt tại khách điếm đều đã rút binh khí hườm sẵn. Thì ra hơn hai mươi nhân mạng trong khách điếm đều là môn hạ của Thiên giáo, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Yến Nhi và Mẫn Cơ.
Yến Nhi lí nhí nói với Mẫn Cơ :
- Tỷ tỷ, môn hạ Thiên giáo đã phát hiện ra chúng ta.
Mẫn Cơ cau mày :
- Đã vậy thì chẳng cần giấu hành tung làm gì.
Hắc Bạch Thủ thư sinh Hà Chữ cầm hai cây thiết phiến, một cây màu đên, một cây màu trắng đủng đỉnh tiến về phía Mẫn Cơ và Yến Nhi từ tốn nói :
- Tại hạ đã chờ nhị vị cô nương ở đây để thỉnh về hội ngộ với Giáo chủ Thiên giáo.
Mẫn Cơ nhún vai :
- Sư muội chúng tôi không quan hệ với Thiên giáo, cũng chẳng phải bậc thượng nhân, công tử về báo với Giáo chủ xin miễn cuộc hội kiến này. Với lại lúc này sư muội chúng tôi đang rất bận.
Hắc Bạch Thủ thư sinh cười khẩy, quay lại nói với Bạch Phát thư sinh :
- Lý Bằng tả vệ huynh có nghe vị tiểu thư này nói gì không?
Lý Bằng gật đầu :
- Có nghe.
Bạch Phát thư sinh tiến lên đứng song song với Hắc Bạch Thủ thư sinh. Phong độ bình thản của họ khiến cho Yến Nhi và Mẫn Cơ phải chột dạ.
Yến Nhi hỏi luôn :
- Nhị vị công tử là Truy Hình Tướng của Thiên giáo.
Hắc Bạch Thủ thư sinh Hà Chữ nhướng mày :
- Chúng tôi là người của Thiên giáo, nhưng chưa hề thấy mặt Truy Hình Tướng.
Y mỉm cười nói tiếp :
- Truy Hình Tướng là một người chỉ nghe tiếng mà chưa bao giờ thấy mặt, còn...
Bạch Phát thư sinh Lý Bằng cướp lời Hà Chữ :
- Còn Du Môn thì đã từ lâu Bạch Phát thư sinh đã nghe tiếng lẫy lừng rồi.
Y lạnh nhạt nói luôn :
- Nhân kỳ thanh, bất biến kỳ hình. Giờ đã được thấy mặt cao thủ Du Môn, Lý Bằng ta càng bội phục vô cùng.
Mẫn Cơ nhún vai :
- Nhị vị công tử nói gì, chúng tôi không hiểu.
Hắc Bạch Thủ thư sinh cười khẩy rồi nói :
- Nhị vị cô nương không phải là người của Du Môn sao?
Y vừa nói vừa chỉ vào trang phục của Mẫn Cơ và Yến Nhi :
- Nếu tại hạ đoán không lầm, nhị vị cô nương là hai gã hắc y nhân đã cướp pháp đình lúc sáng này.
Yến Nhi lắc đầu :
- Ậy... các hạ đừng nói bậy... Phận nữ nhi như sư muội chúng tôi có thể cướp pháp đình được à?
Bạch Phát thư sinh cười khanh khách. Y cắt ngang tràng tiếu ngạo mới nói :
- Hai vị không nhận mình là hắc y nhân cướp pháp đình cứu Bạch Hoa Lan thế thì sao trên xiêm y của nhị vị cô nương có ấn tích của Truy Hình Tướng.
Nghe Lý Bằng nói, Mẫn Cơ và Yến Nhi vừa ngạc nhiên vừa tò mò tự nhủ thầm :
- “Gã này đang hí ngôn lừa mình chứ làm gì có ấn tích của gã Truy Hình Tướng trên trang phục của mình được”.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Yến Nhi và Mẫn Cơ cũng không thể cưỡng được trí tò mò, đưa mắt nhìn nhau. Mẫn Cơ và Yến Nhi giật nẩy mình bởi đúng như Bạch Phát thư sinh Lý Bằng nói, ngay bờ vai hữu của họ óng ánh một con nhạn, ai đó đã dính vào từ lúc nào mà cả hai không hề phát hiện được.
Mẫn Cơ lắc đầu nói luôn :
- Nhị vị công tử đã nhận ra lai lịch của chúng tôi, chúng tôi rất khâm phục Truy Hình Tướng của Thiên giáo.
Hắc Bạch Thủ thư sinh nhún vai :
- Giờ thì cô nương đã nhận là hắc y nhân cướp pháp đình lúc sáng.
- Không sai, sự việc đó do tỷ muội chúng tôi hành sự, nhưng tôi thắc mắc chẳng lẽ Truy Hình Tướng chính là gã tù nhân mà các vị chuẩn bị chém đầu.
- Cô nương hỏi câu đó, ngay bản thân tại hạ cũng không biết. Nhị vị tiểu thư đã nhận là hắc y nhân cướp pháp đình, vậy giữa nhị vị và Thiên giáo đã có quan hệ với nhau, Hà mỗ thỉnh nhị vị về Tổng đàn hội kiến Giáo chủ.
Yến Nhi chen vào :
- Sư tỷ và tôi còn rất nhiều việc, hẹn với Giáo chủ khi khác gặp vậy.
Bạch Phát thư sinh ôm quyền hướng về Mẫn Cơ, ôn tồn nói :
- Nhị vị cô nương đã không muốn gặp mặt Giáo chủ Thiên giáo, chúng tôi không bức ép làm gì. Thỉnh nhị vị cô nương lên đường.
Gã vừa nói vừa xá một cái. Hai tay ôm quyền vừa hạ xuống, Lý Bằng gật mạnh về phía trước, theo cái gật của gã, chiếc đuôi thắt bím phía sau như ngọn roi sắc bén quất thẳng tới Mẫn Cơ.
Véo...
Mẫn Cơ bị Lý Bằng tấn công bất ngờ bằng đuôi tóc ngoài sự cảnh giác của nàng, nàng cũng không thể ngờ được Bạch Phát thư sinh lại nham hiểm đến độ đó, nhất thời không kịp phản xạ né tránh, mà chỉ theo bản năng dụng luôn bộ pháp khinh thân lùi về sau.
Mặc dù Mẫn Cơ là hảo thủ Du Môn, thân pháp vô cùng ảo diệu, thế mà vẫn bị đuôi tóc của Lý Bằng cắt luôn một đường dài xẻ dọc y phục của nàng từ thượng đặng kéo tới hạ đẳng.
Xoạt...
Trang phục của nàng như bị chẻ làm hai, lộ cả nội y, khiến Mẫn Cơ thẹn đến đỏ mặt.
Thẹn quá thành giận, Mẫn Cơ thét lớn :
- Cẩu thư sinh, ngươi dám nhục mạ bổn cô nương.
Cùng với tiếng quát đó, Mẫn Cơ dựng ngọc chưởng phát kích ba thức Xuyên tâm chưởng phối hợp cùng Du Hành bộ pháp công thẳng vào Bạch Phát thư sinh.
Thân ảnh của nàng thấy bóng mà chẳng thấy hình, cùng lúc ngọc thủ tạo áp lực cuồn cuộn chia thành sáu hướng vây bọc thân pháp Lý Bằng.
Chát... chát... chát...
Chưởng ngọc của Mẫn Cơ dù biến hóa theo Du Hành bộ pháp linh hoạt không thể tả, thế mà vẫn bị chiếc đuôi sam của Bạch Phát thư sinh ngáng đỡ dễ dàng. Mỗi lần chưởng ngọc của nàng chạm vào đuôi sam của Lý Bằng thì cảm nhận như bị chiếc đuôi cá đuối quất vào hổ khẩu rát bỏng.
Lý Bằng vừa dụng đuôi sam cản phá chưởng công của Mẫn Cơ vừa nói :
- Cao thủ Du Môn có khác, vừa linh hoạt vừa ngoan cường, nếu như Lý mỗ chủ động tấn công chưa chắc đã chạm được tới chéo y của nàng.
Gã dứt lời bất ngờ ngoắt cổ, đuôi sam như con rắn trắng quấn luôn vào tả thủ Mẫn Cơ.
Mẫn Cơ thấy kỳ biến trên bộ, nhưng vẫn không kịp thâu hồi chưởng ảnh nên bị đuôi sam quấn chít lấy luôn.
Lý Bằng ngã người ra sau, kéo ghịt Mẫn Cơ về phía trước.
Mẫn Cơ nghiến răng, rít giọng :
- Ngươi muốn chết!
Lợi dụng thế ghịt của Lý Bằng, nàng áp thẳng luôn vào gã hữu thủ biến hóa từ chưởng thành trảo, chẳng khác nào năm chiếc vuốt chim mảnh khảnh quấu xuống yết hầu đối phương.
Nàng biến hóa cực kỳ nhanh, nhưng Lý Bằng như đã cảnh giới từ trước, y cười khẩy một tiếng, dựng luôn hữu thủ, vận kình cùng vươn trảo chộp thẳng vào trảo công của Mẫn Cơ.
Chạt...
Hai đôi trảo công chạm thẳng vào nhau, âm thanh phát ra ngỡ như đao kiếm chém thẳng đỡ thẳng. Vô hình trung trảo công của Mẫn Cơ và Lý Bằng đan chéo vào nhau, không bên nào rút lại được.
Tả thủ thì bị khống chế bởi chiếc đuôi sam, hữu thủ đan dính vào trảo công của đối phương, Mẫn Cơ như người bị trói tay, đâm ra lúng túng vô cùng.
Lý Bằng tủm tỉm cười :
- Lý mỗ còn một tay, không biết cô nương lấy gì cản được thế công của Lý mỗ đây.
Yến Nhi thấy Mẫn Cơ rơi vào tình thế hiểm nguy liền thét lớn toan băng vào cuộc giải vây cho sư tỷ, nhưng vừa nhích động thân pháp thì thấy trước mặt mình đôi thiết phiến một đen một trắng, như hai con bướm khổng lồ che khuất tầm mắt.
Hắc Bạch Thủ thư sinh cười hà hà, vừa nói :
- Tại hạ cũng muốn thỉnh giáo bản lĩnh của cao thủ Du Môn.
Hà Chữ vừa nói vừa vung Bạch thiết phiến tạo thành kình khí công vào thượng đẳng Yến Nhi. Nàng đảo bộ tránh ngọn kình đó thì đã thấy Hắc thiết phiến như ngọn trủy thủ chập chờn toan thọc vào hạ đẳng mình.
Yến Nhi điểm mũi hài băng mình lên không.
Hắc Bạch Thủ thư sinh cười khanh khách, kẹp đôi hắc bạch thiết phiến, chập chờn như đôi bướm đen trắng vùn vụt kết thành một dòng xoáy kình dưới chân Yến Nhi.
Chưa công được đối phương chưởng nào đã rơi vào thế bị động, Yến Nhi bất nhẫn vô ngần, vận dụng hết chân ngươn tụ khí từ trên cao đánh bổ xuống dòng xoáy thiết phiến của Hắc Bạch Thủ thư sinh một chưởng với mười hai thành công lực.
Bụp...
Chưởng kình của nàng tản mát ngỡ như chui tọt vào dòng xoáy dưới chân mình, chẳng hề phát tán dư lực nào.
Yến Nhi rúng động trong lòng, cũng đến lúc phải hạ thân tìm điểm tựa. Trong lúc bối rối, Yến Nhi cũng kịp định thần phản ứng bằng dù hành bộ pháp. Mũi hài của nàng đạp nhẹ vào Hắc bạch thiết phiến lại băng mình lên không rồi chưởng xuống. Chưởng kình của nàng lại bặt vô âm tín trong dòng xoáy do hắc bạch thiết phiến tạo ra.
Tình huống của Yến Nhi cũng chẳng khác gì Mẫn Cơ. Cả hai đều rơi vào tình huống hạ phong, bị động trong sự kiềm tỏa của Hắc Bạch Thủ thư sinh và Bạch Phát thư sinh.
Trở lại Mẫn Cơ, chẳng khác nào cánh chim bị trói cánh than thầm :
- Mình và Yến sư muội rơi vào tay Thiên giáo, nếu vậy thà chết để giữ uy danh của Du Môn còn hơn để cho hai gã công tử này bức nhục.
Ý nghĩ còn đọng trong trí Mẫn Cơ, thì nghe tiếng Bạch Phát thư sinh thốt lớn :
- A...
Cùng với tiếng thét thất thần của Bạch Phát thư sinh Lý Bằng, tả thủ của nàng đã được tự do, kéo theo cả đuôi sam của đối phương.
Mẫn Cơ còn chưa hết ngạc nhiên thì nghe tiếng huýt sáo ngay bên màng tai mình. Nàng còn ngỡ ngàng thì cảm nhận ai đó đã vòng qua tiểu yêu nhấc bổng lên băng về phía Yến Nhi và Hà Chữ.
Mẫn Cơ liếc nhìn lên, nhận ra một hán nhân trung niên, khôi ngô tuấn tú, pha trộn trong nét khôi ngô đó là những nét lạnh lùng khắc khổ.
Vừa cắp Mẫn Cơ, người đó vừa vung hữu thủ, và chỉ một cái phủi nhẹ như đón gió xuân, kình chẳng có âm, chẳng có sức, nhưng không biết sao đôi hắc bạch thiết phiến của Hắc Bạch Thủ thư sinh như hai cánh bướm bị ngọn cuồng phong cuốn phăng đi.
Yến Nhi được cứu viện, kịp thời hạ thân xuống đất.
Người đó liền nắm tay nàng.
- Hãy theo tại hạ.
Y vừa nói vừa cắp Mẫn Cơ lẫn Yến Nhi băng luôn về phía trước. Bọn môn hạ Thiên giáo từ trong khách điếm như bầy ong vỡ tổ túa ra ngoài, nhi nhố nói :
- Tặc nhân đứng lại... không được chạy...
Hán nhân đó thả Mẫn Cơ và Yến Nhi đứng ngay xuống đất, quay mặt lại nhìn đám môn hạ Thiên giáo. Y cười khẩy nói :
- Tại hạ chờ các vị.
Y vừa nói vừa nâng đôi bản thủ từ từ chộp lại. Khi hai đôi bản thủ chạm vào nhau thì trên đầu những ngón tay ẩn hiện một quả khí cầu đỏ au trông vô cùng huyền diệu.
Mẫn Cơ và Yến Nhi ngạc nhiên bởi không thể nào nhận ra võ công của hán nhân trung niên thuộc môn phái nào, thì nghe y trầm giọng nói :
- “Thiên Cầu Vũ Nộ”.
Lời vừa dứt, hán tử trung niên xoay nửa vòng, từ từ dụng chân khí vô hình vô thanh, vô sắc đẩy quả khí cầu về phía bọn thuộc nhân Thiên giáo đang lao tới.
Ầm...
Sau âm thanh chát chúa, người nghe nhức cả màng nhĩ, trời đất như tối sầm hẳn lại, ngay cả Mẫn Cơ và Yến Nhi cũng phải lùi hai bộ, y phục giũ phần phật bởi sức kình do quả cầu phát tác.
Mẫn Cơ vội vá lấy tay giữ y phục mình lại, bởi y phục của nàng đã bị xẻ rọc trước đó rồi.
Khi bụi mù tản mát, trước mặt hai nàng là một cảnh tưởng không thể tin được. Hơn hai mươi tên thuộc hạ Thiên giáo nằm duỗi dài dưới đất. Chúng lóp ngóp không làm sao chỏi người đứng lên được.
Ngay cả hai đại cao thủ tả hữu thị vệ của Thiên giáo là Hắc Bạch Thủ thư sinh lẫn Bạch Phát thư sinh cũng bị dư kình khí cầu đẩy ngồi bệt xuống bậc tam cấp, tóc tai rũ rượi, trang y xộc xệch trông thật là thảm não.
Hán nhân quay lại Yến Nhi và Mẫn Cơ nói :
- Chúng ta đi.