Chương 7
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Tiếng la lối làm Thể Tần giật mình, mở choàng mắt. Cô nằm im lắng nghe, rồi thở dài, vùi mặt vào gốị Ba mẹ lại cãi nhau. Cô đã quá quen và chán chường với cảnh này rồị Trung bình mỗi tuần cãi nhau một lần, dần dần mật xung độ càng cao lên. Cô ngạc nhiên là đến giờ mình còn chưa bị điên lên vì căng thẳng.
Thể Tần nhìn đồng hồ. Mới hơn chín giờ. Còn sớm chán so với lịch sự tối thiểu của người thành phố, là giữ im lặng để khơi làm phiền lòng hàng xóm.
Chịu hết nổi, cô bước xuống giường, thay đồ đi ra ngoàị Ngang qua phòng ba mẹ, cô cũng không đủ can đảm nhìn vàọ Cô mệt mỏi cả với sự yếu đuối của mẹ. Mẹ luôn sợ ly dị. Mẹ sợ sụp đổ của gia đình. Mẹ cố níu kéo ba lại, dù đó là những chuỗi ngày thê thảm của mẹ. Có lúc chịu không nổi, cô đã muốn bỏ nhà đến ở nhà trọ. Nhưng rồi sợ mẹ buồn, cô lại cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Đôi lúc Thể Tần hoài nghi vể chính con người của mình. Nhỏ Tường Phương bao giờ cũng nói về ba nó một cách yêu thương. Còn cô thì tuyệt đối không nói đến bạ Cô không cảm nhận được tình cảm cha con chút nào, dù đã cố gắng hết sức. Cuối cùng cô tự thỏa thuận với mình, rằng mình thật sự không có cha, với đúng nghĩa của nó.
Thể Tần xuống nhà, mở cửa, đi lang thang ra đường. Tâm trí đắm chìm trong ý nghĩ u ám, cô không hay mình đã đi khá xạ Ngang qua một cửa hàng, cô chợt dừng lạị Từ trong cửa, Hải Đăng và vài người bạn đi ra. Anh say khướt đến độ phải có người đỡ. Thể Tần nhận ra đó là anh Trung, vì đã có lần cô gặp anh ta đi chung với anh Hải Đăng.
Một cảm giác nhoi nhói dâng lên trong tim cộ Hải Đăng xuống dốc đến vậy sao? Cô không hình dung nổi anh như vậy, dù đã một lần chứng kiến sự chán chường của anh.
Không suy nghĩ lâu, Thể Tần đi thẳng về phía họ. Cô khẽ gật đầu với Thái Trung:
- Chào mấy anh. Anh Đăng làm sao vậy?
Mấy người kia tò mò nhìn Thể Tần, cười kín đáọ Cô biết chắc họ nghĩ cô cũng là bồ bịch của Hải Đăng. Nhưng cô không quan tâm đến ý nghĩ của họ lắm, chỉ nhìn Thái Trung đòi hỏi. Anh có vẻ bối rối:
- Tụi tôi đi uống bia. Hải Đăng nó uống nhiều, tụi tôi cản không được.
- Ảnh có thường như vậy không anh?
- Ngày nào cũng vậy nhưng cô đừng lo, sáng mai nó tỉnh là đi làm bình thường, không sao cả.
- Chắc anh biết chỗ ở của anh?
- Ừ... Ờ...
Thấy Thái Trung có vẻ bối rối không muốn nói, Thể Tần nói như thuyết phục:
- Ảnh dặn anh giấu phải không? Mấy tháng nay, mẹ tôi tìm ảnh khắp nơi, anh đừng có giấu tôi mà anh Trung.
Thái Trung có vẻ khó xử. Anh quay qua mấy người kia:
- Tụi mày về trước đi, để tao đưa nó về cho.
Một người đưa anh chùm chìa khóa.
- Mày lấy xe tao đi, sáng mai đem qua cho tao.
Họ đi rồi, Thái Trung quay qua Thể Tần:
- Bây giờ tối rồi, cô về đi. Mai tôi sẽ gọi điện cho cô địa chỉ của nó.
Cô lắc đầu cương quyết:
- Tôi sẽ đưa ảnh về phụ với anh.
Nói rồi cô đến dìu Hải Đăng một bên. Mặc dù đã say, anh vẫn nhận ra cô và phản đối quyết liệt.
- Cô buông ra đi, để mặc tôi. Tôi đi một mình được mà, tôi không say như cô tưởng đâu.
Anh gạt tay cô ra:
- Về nhà đi. Đừng có đi theo tôi.
Anh hơi đảo người về cái gạt tay quá mạnh. Thể Tần vội vịn lạị Nhưng anh lại nhướng mắt.
- Con gái không nên ở ngoài đường vào lúc này, hiểu chưa?
Tự nhiên Thể Tần buông tay vội anh ra, đứng im. Thái Trung co vẻ ái ngại:
- Nó say mà. Đừng buồng nghe cô Tần. Xin lỗi cô nghe.
Thể Tần đứng yên nhìn họ ̣̣̣̣đi ra xe. Không phân vân lâu, cô mạnh dạn đi theo họ, và lặng lẽ mở cửa sau, ngồi vào xe:
- Tối nay tôi sẽ săn sóc ảnh. Anh đừng cản trở tôi.
Thái Trung không trả lời, anh im lặng lái xe. Về đến nhà thì Hải Đăng đã ngủ như chết. Phải khó khăn lắm, hai người mới dìu được anh vào nhà.
Đặt Hải Đăng nằm xuống xong, Thể Tần loay hoay tháo giày cho anh. Cô nói mà không thèm nhìn Thái Trung:
- Có thể không hay lắm khi tôi ở đây. Nhưng người ta nói gì thì nói mặc họ, còn tôi chỉ làm những gì tôi thấy cần. Và tôi có bổn phận phải chăm sóc ảnh.
Thái Trung gật đầu, trong mắt anh lóe lên tia cảm phục:
- Có chị ở lại, tôi cũng yên tâm. Vậy tối nay tôi có thể về nhà được rồi.
- Anh thường ở đây lắm hả?
- Cũng khá thường, nhất là mấy lúc nó say dữ. Còn bình thường nó cũng tỉnh táo lắm. À! lúc nãy chị đi đâu vậy?
Thể Tẩn thoáng ngượng. Cô nói như thú thật:
- Tôi buồn quá nên đi lang thang ra ngoài không ngờ lại đi quá xa như vậy.
Thái Trung gật đầu như hiểu:
- Lát nữa, tôi sẽ gọi điện báo cho mẹ chị biết. Sáng mai tôi đến đưa chị về.
- Cảm ơn anh.
Thái Trung đi ra cửa, còn ngoái lại dặn:
- Chị cứ đóng cửa ngủ đi, ̣̣đừng sợ. Xóm này cũng an ninh lắm.
- Dạ.
Anh ta đi rồi, Thể Tần bước đến cài cửa lạị Cách xưng hô của anh làm cô hơi ngượng. Cô nhỏ hơn họ đến gần mười tuổị Gọi như thế có nghĩa là Thái Trung thừa nhận cô và Hải Đăng có một quan hệ nào đó. Mai mốt cô sẽ đính chính lại sau.
Thể Tẩn quay vàọ Cô đứng giữa nhà, tò mò nhìn xung quanh. Trang trí dù không bằng nhà kia, nhưng vẫn rấ̉t đẹp. Hình như tính Hải Đăng thích sang trọng, nên dù sa sút, anh vẫn giữ nguyên nếp sống của mình. Tất cả những đồ đạc đều trang nhã, thẩm mỹ, không cần gì phải dọn dẹp gì cả.
Thể Tần rụt rè ngồi xuống cạnh giường, nhìn Hải Đăng lúng túng. Cô không biết người say cần những gì, và cần săn sóc họ thế nàọ Cô nhẹ nhàng sửa đầu anh nằm ngay ngắn trên gối, rồi mở thắt lưng treo trên tường. Cô nửa muốn thay áo giúp anh, nửa không dám. Cuối cùng, cô quyết định là sẽ không làm gì cả. Cô thật sự không vượt qua nổi sự ngượng ngùng của mình.
Thể Tần nhìn đồng hồ. Đã hơn mười một giờ. Bình thường mới chín giờ là cô biến lên cung trăng. Bây giờ mệt thật sự. Cô loay hoay tìm một chiếc gối, nhưng không thấy đâu. Cô đành nằm xuống salon, không tắt đèn. Nhanh như chóng ngủ say như một đứa bé.
Khi Thể Tần thức dậy thì đèn đã tắt, ánh sáng ở ngoài tràn vào phòng. Cô nhắm mắt níu kéo thêm giấc ngủ, nhưng cảm giác bị ai nhìn làm cô mở mắt ra, rồi ngồi bật dậỵ Hải Đăng đang ngồi phía ghế đối diện, lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt hoàn toàn kín bưng.
Thể Tần hoang mang nhìn lại anh. Cô không biết anh sẽ phản ứng thế nàọ Đã một lần cô bị đuổi thẳng rồi, lần nay cả gan dám nhìn anh say đến độ đi không nổị Chắc chắn Hải Đăng sẽ không chấp nhận điều đó. Anh luôn phủ nhận lòng tốt có tính chất thương hạị Nhưng cô đâu có thương hại anh. Cô liếm môi, bắt đầu thanh minh:
- Tôi không có ý định... Ờ, tôi không định ở lại, nhưng tối qua khuya quá, tôi không dám về. Anh đừng có tưởng...
Cô im bặt, ánh mắt anh chiếu vào cô không có chút gì là dễ chịụ Nó làm cô thấy ngán. Cô hấp tấp nói:
- Tóm lại là tôi không nghĩ giống anh tưởng đâu.
- Cô biết tôi nghĩ cái gì? Nói thử xem.
Thể Tần lúng túng ngồi im. Cô không chịu nổi cái nhìn như chà sát lên da mặt như thế. Anh ta có đôi mắt rất dữ. Nó làm tâm trí cô rối reng lên. Cô muốn đừng bị nhìn như vậy nữa, nhưng không biết nói thế nào, chỉ chịu phép ngồi im.
Hải Đăng quay mặt đi.
- Ra sau rửa mặt đi, rồi tôi đưa về.
Thể Tần bối rối đứng dậỵ Cô chợt nhận ra chiếc gối bên cạnh mình, có nghĩa là Hải Đăng đã nhường gối cho mình. Anh ta làm thế lúc nào nhỉ. Cô quay qua định cảm ơn. Nhưng Hải Đăng đã đứng dậy nên cô lại thôi.
Khi trở về phòng khách, Thể Tần thấy trên bàn có ly sữa với một đĩa bánh hỏi. Hải Đăng ngồi như chờ cô, trước mặt là phin cà phệ Anh khoát tay:
- Ăn đi.
Thể Tần lắc đầu:
- Tôi không đói.
Hải Đăng đứng dậy, ấn cô ngồi xuống.
- Cô đã dám làm thì không việc gì phải sợ. Đừng có nhìn tôi như con cọp vậỵ Tôi không ăn thịt cô đâu.
- Nhưng thật tình là tôi không đói.
- Đừng chốị Biết mấy giờ rồi không? Một lát lại xỉu bây giờ. Thế là cô đã trễ giờ làm rồi.
Cô đưa mắt nhìn Hải Đăng định nói thì anh đã lên tiếng:
- Tôi đã gọi điện thoại đến công ty của cô rồị Có thể ngồi yêm tâm mà nghỉ nguyên ngàỵ Bây giờ thì ăn đi.
Anh nghiêng người tới lấy tờ báo, mở ra đọc hoàn toàn không để ý tới Thể Tần. Cô nhỏ nhẹ gắp bánh đưa lên miệng, lòng cứ tự hơi thế này là ra sao. Sau đó thì anh sẽ quạt cho cô một trận rồi đuổi về, hay sẽ không nói gì cả. Cô không dám nghĩ mình sẽ được cảm ơn đâu, chắc chắn là như thế. Hải Đăng hình như không thích cảm ơn người tốt bụng với mình.
Hải Đăng uống một ngụm cà phệ Anh vừa đặt ly xuống thì Thể Tần chìa ly về phía anh:
- Cho tôi xin vài muỗng có được không?
- Sao vậỷ Ngán hả?
- Tôi không quen uống sữa tươi, ngán lắm.
- Cứ múc bao nhiêu tùy thích.
Thể Tần ngiêng vào ly cà phê của mình. Cô chợt tò mò:
- Anh không ăn gì sao?
- Tôi không thích ăn sáng, chỉ cần một ly cà phê là đu?
Anh lại im lặng đọc báọ “ Bất lịch sự dễ sợ” - Thể Tần nghĩ thầm. Không biết với bạn bè, anh ta có cư xử vậy không? Với một người tốt bụng với mình mà anh ta lạnh nhạt như kẻ thù. Từ sáng tới giờ, anh ta không hề cười với cô một tiếng. Cô làm gì để bị không ưa như vậy chứ?
Tự ái lên, cô đẩy ly sữa ra, mặt lầm lì giận dỗi:
- Tôi về.
Hải Đăng bỏ tờ báo xuống:
- Để tôi đưa về.
- Thôi, khỏi. Tôi tự về được rồi, không dám làm phiền anh đâu.
Nói rồi, cô bỏ ra cửạ Hải Đăng cũng không giữ lạị Thái độ của anh làm Thể Tần tức nghẹn cổ. Anh ta cư xử với cô tệ đến mức không thể tệ hơn được nữạ Và Thể Tần hứa với lòng rằng, đây là lần cuối cô còn đến tìm anh ta.
Nhưng cô chưa ra hết con đường hẻm thì đã nghe giọng Hải Đăng bên cạnh.
- Lên xe đi.
Thể Tần quay phắt lạị Anh ta đang chạy thật chậm chờ cộ Thể Tần lập tức hết tức ngaỵ Nhưng vẫn còn nư giận, cô nguẩy đầu đi chỗ khác:
- Cảm ơn. Tôi tự về được.
Hải Đăng nói như ra lệnh:
- Lên xe đi. Tôi không thích để người ta tưởng tôi đang theo tán tỉnh cô đâu.
Thể Tần mím môi, không trả lời, và lầm lì ngồi lên phía sau anh. Cô tự hứa với sẽ không thèm nói chuyện trên suốt đường về. Một lát sau, cô mới thấy ý định của mình là thừa, vì Hải Đăng cũng không hề quay lại nói gì với cộ Mặt anh ta phớt tỉnh đến mức đáng ghét.
Xe dừng trước nhà. Hải Đăng nói một cách khô khan:
- Mai mốt cô đừng làm như vậy nữa, cũng đừng tìm đến tôi. Lần này vậy là đủ rồi.
Thể Tần chưa kịp nói gì thì anh nói tiếp:
- Tôi không tiện vào nhà, nói là tôi chào dì Mỹ.
Anh ta phóng xe đi. Thể Tần đứng ngơ ngác nhìn theo, rồi lững thững đi vàọ Cô lên phòng mẹ. Thấy mẹ đang viết gì đó, cô tò mò đến nhìn:
- Mẹ làm đơn hả? Đơn gì vậy mẹ?
Bà Mỹ buông viết:
- Mẹ quyết định rồị Mẹ sẽ ly dị.
Thể Tần ngồi xuống cầm lá đơn đọc thật kỹ, rồi đặt trở xuống.
- Sao tự nhiên mẹ quyết định như vậỷ Rồi ba chịu không?
- Không chịu cũng phải chịụ Ông ta là quá mức rồị Nếu mẹ còn nhân nhượng thêm thì mai mốt bán nhà cũng không đủ để trả nợ. Mẹ không muốn khổ lây cả con.
Thể Tần hoài nghi nhìn bà:
- Ba con bảo mẹ đưa tiền nữa à? Trời ơi! Vậy là bấy lâu nay mẹ vẫn tiếp tục đưa. Mẹ yếu đuối vậy sao?
Bà Mỹ khổ tâm quay mặt đi :
- Tiền đâu nữa mà mẹ đưa. Ông đi hỏi mượn tiền của mẹ, mượn giáp xứ rồi bây giờ quay về nhà. Hôm nào mẹ không đứng bán thì ông bảo con Linh đưa, nó không dám cãị Ông làm cho mẹ mắc nợ tứ giăng, rồi đến cũng phải sang tiệm cho người ta thôi.
- Đến mức đó nữa sao?- Thể Tần kêu lên, bàng hoàng. Cô đứng bật dậy, nói như hét:
- Nợ anh Đăng chưa trả được bây giờ đổ thêm nợ mớị Tại mẹ dung túng cho ông tạ Tại mẹ tất cả. Ba mẹ làm con luôn mặc cảm với thiên hạ. Con chịu hết nổi rồi.
Cô òa lên khóc, rồi bỏ chạy khơi phòng. Cô về phòng mình, cài chặt cửa lại, khóc một trận tà tơi. Sự uất ức, phẫn nộ làm cô muốn hóa điên.
Có tiếng gõ cửa phòng, rồi giọng bà Mỹ ngọt ngào:
- Con làm gì trong đó vậy Mỉ Mở cửa cho mẹ đi con.
Thể Tần vùng dậy, hét lên:
- Con không mở. Con không muốn thấy mặt ai hết. Mẹ bỏ mặc con đi.
Cô hất mái tóc ra sau, cầm chiếc gối ném mạnh ra tường. Mọi cử chỉ đều hung hăng, phẫn nộ. Cho đến lúc cô bình tĩnh lại thì trên giường chẳng còn gì cả. Chưa bao giờ cô thấy mình dữ như vậỵ Nhưng sự đau khổ làm cô không còn tâm trí để thấy xấu hổ nữa.
Thể Tần nguôi dần, rồi nín khóc hẳn. Bây giờ cô mới thấy hối hận về cử chỉ lúc nãỵ Cô mở cửa đi qua bên phòng mẹ. Bà Mỹ đang ngồi trước bàn lặng lẽ khóc. Thể Tần ngồi xuống giường lí nhí:
- Xin lỗi mẹ. Mai mốt con không dữ như vậy nữa.
Bà Mỹ với lấy chiếc khăn, lau mặt:
- Sáng giờ con ăn gì chưa? Mẹ có mua mì ở dướị Con nấu mì ăn đỡ đi.
- Con ăn ở nhà anh Đăng rồị Lúc nãy anh đưa con về, nhưng không vộ Hình như ảnh không muốn gặp ba.
- Ông nói năng với nó như vậy, ai còn muốn tới nhà mình nữạ Riết rồi mẹ xấu hổ luôn với thằng Đăng, không dám nhìn mặt nó nữa.
- Ba nói gì với ảnh vậy mẹ?
Bà kể lại buổi tối ông Hinh gặp Hải Đăng. Thể Tần tức đỏ mặt:
- Đó là một cách không cho người ta đến nhà. Thiếu nợ người ta mà ba còn có thể nói vậy sao?
Bà Mỹ thở dài, đủ thứ chuyện làm bà khổ tâm. Vừa buồn rầu vì sắp phá sản, vừa ngại với Hải Đăng, vừa tức cách ăn nói bạc nghĩa của ông Hinh, tất cả mọi chuyện làm. Bà hận ông ghê gớm. Lúc ấy, ông ta không kể chuyện đi với Hoàng Hương. Nếu không, có lẽ bà sẽ phát điên lên.
Bà nói như một giao ước:
- Từ đây về sau, mẹ và con không nói đến ông ta nữạ Mẹ sẽ làm tới cùng. Nhưng mẹ con mình không để ông ta chi phối nữa.
Chợt nhớ ra, bà quay lại nhìn Thể Tần:
- Tối qua thằng Đăng làm sao vậy?
- Anh say rượụ Con thấy anh có vẻ say quá nên ở lại lo cho ảnh.
- Bây giờ nó hết chưa?
- Anh tỉnh rồị Anh Thái bảo bây giờ ảnh hay nhậu lắm.
Bà Mỹ thở dà:
- Buồn quá mà, không làm vậy thì biết làm gì để giải khuây. Để hôm nào mẹ qua thăm nó... Phải chi...
Bà im lặng. không muốn Thể Tần phải khó xử. Thể Tần biết bà muốn cô yêu Hải Đăng. Nhưng cô đã yêu Bách Thắng, nên bà không ép. Đó cũng là điều làm bà ngại với dì Kiềụ Thể Tần biết vậy nhưng cô không thể làm khác được. Tự nhiên cô cảm thấy mình có lỗị Nhưng Hải Đăng cũng đâu có thích cô.
Hôm sau, dì Mỹ bảo Thể Tần mang chè qua cho Hải Đăng. Khi cô đến thì anh ta loay hoay trên bàn vẽ. Anh ta quay mặt vào trong, nên không thấy Thể Tần. Cô đi thật nhẹ nhàng đến đứng phía sau nhìn một cách tò mò.
- Cô có thấy gì cần phải sửa lại không?
Câu hơi làm Thể Tần giật mình. Lạ thật! Chẳng lẽ Hải Đăng có mặt ở phía sau. Cô nhìn anh rồi buột miệng:
- Không ngờ anh biết tôi đến.
Hải Đăng buông thước xuống, quay lạ:
- Cô đi đâu vậy?
Thể Tần thấy một chút tự áị Hơi như thế chẳng khác nào đuổi khách. Cô không hiểu nổi, tại sao lúc nào anh ta cũng muốn xua đuổi cô như thế.
Thể Tần mím môi:
- Mẹ tôi bảo tôi mang chè qua cho anh.
Hải Đăng im lặng, mắt liếc về phía chiếc giở cô đặt lên bàn, rồi buông thõng:
- Cô đã kể với dì Mỹ chuyện của tôi?
- Tại vì mẹ tôi mà. Anh bắt tôi phải giữ bí mật với mẹ tôi nữa sao?
Hải Đăng không trả lời, chỉ đi đến bàn lấy thuốc hút. Thể Tần đứng đến trước bàn vẽ:
- Anh vẽ gì vậy?
- Đồ án.
- Vẽ cái này có lâu không?
- Tùy.
Cô quay lại nhìn anh, thành thật:
- Làm việc này có lương cao không?
Hải Đăng chợt cười hài hước:
- Có thể đảm bảo cho cô và tôi sống thoải mái, nếu cô không quá đua đòi.
Thể Tần phật lòng:
- Tôi hỏi thật chứ bộ.
Nhưng Thể Tần không phải đối chút nàọ Cô chợt nhớ là lâu lắm rồi mới thấy vẻ mặt giễu cợt của anh. Bây giờ nó không còn làm cô bực mình nữạ Dù sao bị trêu trọc cũng thấy dễ chịu hơn nhìn khuôn mặt lầm lì của anh tạ Cô đến trước mặt Hải Đăng, tay vịn thành ghế, giọng nhỏ nhẹ:
- Anh Đăng này! Có phải ba tôi đã nói với anh rằng, ba tôi không muốn anh đến nhà tôi không?
Hải Đăng hơi khựng lại như bất ngờ, rồi điềm nhiên:
- Cũng gần như vậy, sao?
Thể Tần chợt tức lên. Cô không hay tay mình vung lên, cô nói hấp tấp:
- Có phải vì vậy mà anh muốn tránh mặt mẹ tôi và tôi không? Ôi! Tôi không biết nói thế nào về ba tôi... Ông ấy... Ông ấy lúc nào cũng làm tôi mất mặt... Tôi...
Không kiềm được, cô tức tối, khóc òa lên, Hải Đăng có vẻ sững sờ:
- Sao vậy Mi Mỉ Chuyện nhỏ như vậy cũng làm cô khóc được à?
Thể Tần vung tay lên:
- Không phải chỉ một chuyện, nhiều chuyện lắm. Anh không biết đâu. Nhắc tới ba tôi, là thần kinh tôi căng thẳng lên. Tôi chịu không nổị Sao mà tôi ghét ông ta thế. Ba của nhỏ bạn tôi có giống như vậy đâu... huhu...
Hải Đăng đến lấy chiếc khăn đưa cho cô:
- Lúc này nhà cô thế nàỏ Dì Mỹ còn đưa tiền cho dượng ấy không?
Thể Tần thút thít:
- Tiền đâu nữa mà đưa. Thế là ba tôi đi vay mượn bạn của mẹ, đi vay lung tung. Ôi! Xấu hổ muốn chết đi cho rồị Đến giờ mẹ tôi mới chịu ly dị với ba, đáng lẽ phải sớm hơn mới phải.
Hải Đăng có vẻ suy nghĩ rồi trầm ngâm:
- Có những chuyện đổ vỡ lại hay hơn, đáng lẽ dì Mỹ không nên yếu đuối quá. Giữ dượng ấy lại, mọi chuyện sẽ càng tệ hai thêm mà thôi.
Thể Tần ngẩng lên, hỉ mũi vào khăn:
- Anh cũng đồng ý như tôi phải không?
Hải Đăng chưa kịp trả lời thì có tiếng chuông reo. Anh bước đến cầm ống nghe, rồi đưa cho Thể Tần:
- Của cô.
Thể Tần bước đến cầm ống nghe:
- Alô.
Bên kia đầu dây, giọng Mai Linh gấp rút:
- Thể Tần hả? Về liền đi. Có ba bốn người đến nhà đòi nợ nè, họ đi ba bốn người, dữ dằn lắm. Nên nhờ anh Đăng đến luôn, xem ảnh có giúp gì mình không. Thôi nghe, về liền nghe Tần.
Mai Linh cúp máỵ Thể Tần đứng sững, đôi mắt trào lên vẻ khiếp sợ. Hải Đăng nhìn cô chăm chú:
- Chuyện gì vậy, Mi Mi?
Thể Tần nói như lạc giọng:
- Chị Linh bảo họ đến đòi nợ, họ dữ dằn lắm. Trời ơi! Tôi sợ lắm. Tôi sợ nghe người ta mắng, chắc tôi chết mất.
Hải Đăng vỗ nhẹ lên mặt cô:
- Không đến nỗi như vậy đâu để tôi đi với cộ Đừng sợ.
Nhưng Thể Tần vẫn không bình tĩnh nổị Cô sợ quá nên cũng không nhận ra cử chỉ âu yếm của Hải Đăng, mặt cô tái nhợt khi hình dung đến những cảnh đập phá mà cô đã thấy trong phim ảnh. Thật khưng khiếp khi nó diễn ra ở nhà mình.
Khi Hải Đăng đưa cô về thì khách vẫn còn ở đó. Đúng như Mai Linh nóị Họ có đến ba ngườị Mặt họ thì... nhìn thoáng cũng thấy bặm trợn rồị Họ mắng té tát vào mặt bà Mỹ. Bà chỉ ngồi im, khốn khổ, thỉnh thoảng xen vào được vài câu, với lời hứa sẽ trả khi bán nhà. Hải Đăng và Thể Tần đứng yên nghe câu chuyện. Chợt anh bước tới, ngồi đối diện với người phụ nữ:
- Dì Mỹ thiếu bà tất cả bao nhiêu?
Bà ta quay lại nhìn anh từ đầu tới chân, rồi ngoa ngoắt:
- Trả nổi không mà hỏi? Hẹn đi hẹn lại bao nhiêu lần rồị Đến giờ tiền vốn cũng không trả, tiền lời cũng không đóng. Cậu là gì trong nhà vậy?
Hải Đăng vẫn không trả lời, chỉ nhắc lại:
- Dì tôi còn thiếu bà bao nhiêu? Nói đi.
- Lúc mượn, ông nói là hai tháng sẽ...
Hải Đăng ngắt lơi. Vẻ mặt thật ngầu, anh gằn giọng:
- Tôi hỏi dì tôi còn thiếu tất cả bao nhiêu?
Cử chỉ của anh làm bà ta ngao ngán. Bà ta xòe tay như đếm.
- Tiền vốn là mười triệu, lời mỗi tháng là mười phần trăm, đến nay là sáu tháng chưa đóng cắc nàọ Đấy cậu tính đi.
Hải Đăng điềm nhiên:
- Số tiền đó không quá lớn lắm đâu. Tôi sẽ trả cho bà. Tuần sau bà đến lấy.
Bà Mỹ và Thể Tần sửng sốt nhìn Hải Đăng. Người phụ nữ cũng hơi khựng lại, rồi hoài nghi.
- Chắc không đó? Cậu nói nghe dễ quá.
Anh cười khẩy:
- Nó không quá đến nỗi lớn với tôi. Nói vậy bà yêm tâm chưa? Tôi nói tuần sau thì chắc chắn là sẽ vậỵ Và tôi không thích nghe bà nặng nhẹ với dì tôi nữạ Bà về đi.
Bà ta la oai oái:
- Thiếu nợ không trả mà bắt tôi im à? Cậu ngang vừa thôi chứ. Này! Nếu cậu trả thì giải quyết ngay ngày mai đi, để tuần sau lâu lắm.
Hải Đăng thản nhiên:
- Tôi đã nói là tuần sau, đừng mè nheo nữa.
- Hứ! Thiếu nợ người ta mà còn nói giọng cha, nếu mà lúc đó...
Hải Đăng quắc mắt lên nhìn bà, rồi lấy lại vẻ lầm lì khó khăn:
- Bà về được rồi đó, tuần sau đến.
Người phụ nữ chợt xuôi xị:
- Được rồi, tôi tin cậụ Chắc chắn là vậy phải không?
Hải Đăng quay mặt đi không trả lờị Bà ta đứng dậy, làu bàu:
- Về tụi bây! Hừm! Thiếu nợ người ta mà còn nói trên đầu dưới cổ. Người gì ngang như cua.
Không chào ai, ba người rút lui ra về. Thể Tần thở nhẹ, cô buông mình xuống ghế. Không ngờ mọi chuyện lại hóa ra êm xuôi như vậỵ Dù rất ghét cách ăn nói ngoa ngoắt của bà ta, cô vẫn thầm công nhận Hải Đăng ngang như cuạ Đáng lẽ phải mềm mỏng thì anh lại nói ngang đầy áp đặt. Nhưng hình như đều đó lại rất tác dụng. Vì cô thấy bà ta có vẻ tin anh, thậm chí hơi ngán. Thể Tần cũng từng đáng sợ vẻ ngấm ngầm của anh đó thôi.. Ờ.. nhưng dù sao thì cũng không nên nói ngang như vậỵ Nghĩ đến số nợ, cô lại thở dàị Lại phải dựa vào Hải Đăng. Cô đâu đến nỗi lì mặt chứ. Và... liệu anh có thể thực hiện được điều đã nói không? Thể Tần ngẩng đầu lên:
- Làm sao anh đào được ngần ấy tiền chứ. Sao anh liều lĩnh thế? Anh đâu còn như trước nữạ Lẽ ra anh không nên hứa với bà ta như vậỵ Tôi không muốn liên lụy đến anh.
Hải Đăng khoát tay:
- Tôi đã nói thì sẽ làm được. Cô không nhớ lúc nãy tôi đã nói gì sao? Không chỉ là đùa đâu.
Thể Tần cau trán cố nhớ.
- Anh đã nói gì nhỉ?
Hải Đăng hơi ngại khi có mặt của bà Mỹ. Anh nhắc lại một cách kín đáo:
- Khi cô hỏi về lương tôi, tôi đã nói rồi.
Bà Mỹ bắt đầu bình tĩnh lạị Bà buồn rầu nhìn Hải Đăng:
- Dì lại mắc nợ con nữa rồị Lần này giải quyết xong chuyện nhà cửa... dì sẽ...
Hải Đăng chặn lời ngay lập tức:
- Con biết dì nghĩ gì rồị Nhưng con không quan trọng chuyện đó đâu. Con thấy dì nên... nên quyết định càng sớm càng tốt, để lâu chỉ thiệt thòi cho dì thôi.
Bà Mỹ gật đầu:
- Dì biết. Sáng nay dì đã nộp đơn rồị Ông ấy đòi chia đôi tài sản mới đồng ý.
Bà lại thở dài:
- Chia như vậy rồi, khi trả nợ cho ông ấy, dì với con Mi chẳng còn gì hết. Dì già rồi không sợ gì nữa, nhưng nó có lỗi gì mà phải gánh chịu cái bất hạnh nàỵ Sợ sau này có chồng, người ta coi thường nó. Rồi cũng không có chỗ để ở nữa.
Hải Đăng mỉm cười:
- Không đến nỗi như dì nghĩ đâu. Dì xem lại luật hôn nhân gia đình đi. Khi chia tài sản, người ta sẽ tính đến phần nợ riêng nữa đấỵ Nợ do dượng Hinh gây ra sẽ không tính vào phần nợ gia đình đâu. Thế là dì vẫn có một số vốn kha khá, dì có thể mua ngôi nhà nhỏ hơn. Không ghê gớm như dì nghĩ đâu.
Bà Mỹ nghe chăm chú, rồi thở nhẹ:
- Có chuyện đó nữa sao? Nói như con thi dì không phải trả phần nợ của ông gây ra rồi. Nhưng ông lấy danh nghĩa dì mượn bạn bè của dì, coi như phần đó là gì lo rồi:
Hải Đăng lắc đầu:
- Điều đó còn tùy tòa án giải quyết, phải tính đến thời địa điểm nào trong thời gian chung sống nữạ Nhưng, nói chung là ưu thế vẫn thuộc về dì hơn. Vì dì có đủ bằng chứng dượng Hinh “ngoại tình” mà.
Thể Tần nhìn Hải Đăng chăm chú. Sự lúng túng của anh làm cô liên tưởng đến bạ Hứ! Về một khía cạnh nào đó, Hải Đăng cũng giống tính ba, cũng lăng nhăng bay bướm, cũng làm khổ phụ nữ. Đáng lẽ anh phải bênh vực cho ba mới đúng chứ, sao anh lại bảo vệ mẹ. Người giống nhau thì phải bảo vệ cho nhau chứ.
Cô gườm gườm nhìn Hải Đăng. Đáng lẽ phải biết ơn thỉ cô lại thấy tức tức, ghét ghét. Không bao giờ đầu óc cô quên được chuyện Xuân Uyên ghen với cô bồ mới của anh ta.
Tự nhiên Thể Tần đứng dậy, bỏ lên lầụ Cô không nhìn thấy cái nhìn khó hiểu của Hải Đăng và nét mặt ái ngại của mẹ. Bà Mỹ hiểu sự tránh mặt của cô theo nghĩa khác. Tự nhiên bà khẽ thở dài.