Chương 10
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Lan Anh và Mai Hương đi nhè nhẹ trên hành lang, gặp cánh cửa nào cô cũng thò đầu vào tìm kiếm. Cả hai đi nhẹ nhàng như sợ tiếng chân của mình sẽ làm ồn cả dãy phòng đến nơi. Tìm mãi mà chẳng thấy cô Duyên đâu, Lan Anh giữ Mai Hương lại, kéo tay cô về phía cửa sổ:
- Mi có chắc là cô sanh ở đây không? Sao kiếm hoài không có.
Mai Hương nhăn nhó:
- Kỳ vậy không biết, hôm qua nhỏ Thúy nói với tao mà.
- Nhưng mà phòng nào, ráng nhớ xem.
- Tao không có hỏi, với lại tao nghĩ chỉ cần vào phòng sanh là sẽ gặp, sanh mà không vào mấy phòng này thì đi đâu.
Lan Anh trách móc:
- Mi thật... hơ hải ghê, chán mi hết sức.
Ngay lúc đó Ánh Hoa từ trên lầu đi xuống, cô đi về phía Lan Anh:
- Ê hai nhỏ đi đâu vậy?
- Thăm cô Duyên chứ đi đâu.
- Thăm cô sao đứng đây, trên kia kìa cô nương.
Thấy Lan Anh lườm mình, Mai Hương phân bua:
- Kỳ vậy, lần trước ta có đi thăm bà chị, bà ấy nằm ở dưới nầy mà.
- Còn cô Duyên thì nằm ở phòng sản bệnh.
- Vậy hả?
Mai Hương hối hả kéo Lan Anh đi, Ánh Hoa chợt gọi lại:
- Ê, Lan Anh, ta thấy có cái bà gì... bà gì hôm ấy đến nhà gây với mi ấy.
- Chị Hòa Minh hả?
- Ừ ta thấy bả nằm trên đó nữa.
Lan Anh ngơ ngẩn:
- Kỳ vậy, mấy tháng trước ta gặp chị Minh mà chị ấy đâu có nói gì chuyện đám cưới đâu.
Mai Hương cong môi:
- Dám bà ấy phá thai lắm à, ai chứ cái bà nầy thì chuyện gì bả không dám làm.
Cô lại bĩu môi:
- Lan Anh mua thêm hộp sữa đi mi.
- Chi vậy.
- Đặng thăm bà Minh, cho bà ấy mắc cỡ với mi chơi, xì, hồi đó khinh thường người ta lắm mà.
Lan Anh kéo tay Mai Hương:
- Thôi đi mi, tốt hơn là làm như không biết chị ấy đi, chứ gặp thì ta không biết nói chuyện gì.
Cả hai đi lên lầu, giường của Hòa Minh hơi xéo góc giường với cô Duyên, dù muốn dù không cũng phải đi ngang qua đó, Lan Anh hơi ngượng vì phải giả vờ không thấy gì, còn Mai Hương cứ liếc liếc mắt mắt nhìn Hòa Minh, cô khều nhẹ Lanh Anh thì thào:
- Ốm nhom, xấu ỉn.
Lan Anh bấm tay Mai Hương:
- Đừng có nhìn mi, kỳ lắm.
Thế mà lúc ngồi nói chuyện vơi cô Duyên, Mai Hương cứ không ngớt nhìn về hía Hòa Minh, rồi nói với Lan Anh:
- Bà ấy ngủ lâu quá nhỉ.
Cô Duyên nhìn theo hướng mắt Mai Hương:
- Các em có quen với cô đó hả?
- Dạ quen sơ sơ, chị ấy làm sao vậy cô?
- Cô nghe nói cô bé ấy phá thai, nhưng trục trặc sao đó, suýt chết nữa.
- Ghê quá nhỉ?
Lan ANh lén nhìn Hòa Minh, cô thấy Hòa Minh xanh xao chứ chả có gì khác, vậy mà Mai Hương bảo xấu ỉn, nhỏ nầy giống con nít quá.
Hai cô ngồi chơi một lát rồi về. Mai Hương rủ Lan Anh đi dạo phố đến tối, họ vào các shop ngắm nghía các kiểu áo một cách thích thú. Bỗng Mai Hương dừng lại trước chiếc áo treo trong góc, kêu lên:
- Tuyệt !
Lan Anh tò mò:
- Cái gì tuyệt thế.
- Mi nhìn chiếc áo kia đi, áo trắng bằng ren ấy, thấy chưa?
- Thấy rồi, đẹp quá.
- Áo này mặc với quần jean trắng là hết sẩy.
- Ừ, nếu mặc với đầm thì chìm nghỉm. Nhìn nó vừa trẻ trung và nữ tính, phải có đồ jean kết hợp mới lạ mắt. Mua đi mi.
- Mua hai cái hả, hai đứa cùng mặc một kiểu luôn.
- Ừ.
Mai Hương gọi to:
- Chị Ơi cho xem chiếc áo trắng đi chị.
Người bán hàng đặt chiếc áo trên mặt kính. Lan Anh giơ lên xem, đó là loại áo bằng ren mỏng bên trong là lớp vải ka-tê trắng vừa kín đáo vừa thanh nhã, cổ thật rộng, một lớp ren khác được viền xung quanh, Lan Anh tiếc rẻ:
- Cộ rộng quá.
- Ừ ta cũng thấy nó quá rộng, cử động không khéo là tuột xuống vai mất.
- Nhưng nó đẹp quá mi, ta thích mê đi được
- Làm sao bây giờ?
Lan Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định:
- Được rồi mua đi mi.
- Nhưng mi dám mặc không?
- Ta nghĩ rồi, mình mua dây ruy băng luồn phía trong, rồi tắt gút lại thành chiếc nơ, cổ hẹp lại mà lại có được cái nơ nữa, chịu không mi.
- Chịu gấp, nhưng mi chịu khó thử xem có hợp với mình không?
Mai Hương kéo Lan Anh vào sau tấm màn, giúp cô thay áo, Lan Anh đứng trước gương ngắm nghía, trông cô xinh đẹp lạ lùng, vừa thanh thoát yểu điệu, vừa táo bạo nghịch ngơm, Mai Hương xuýt xoa:
- Thiệt không chê vào đâu được, mi mặc bộ này đi diễn được đó, bây giờ ta mới để ý, nhìn mi càng ngày càng xinh thêm. Chiều thứ bẩy mi mặc bộ này đi diễn nhe, ta cũng mặc đi ủng hộ mi . Trời, ta nôn quá.
- Mi con nít ghê, là như từ đó đến giờ mới mặc áo mới không bằng.
- Nhưng mà lâu lắm rồi mới gắp kiểu áo vừa ý vậy.
- Vậy thì tối nay mặc ngủ đi.
Mai Hương lườm Lan Anh, không thèm trả lời. Cô cẩn thận nhét chiếc áo vào giỏ. Cả hai ríu rít ra khỏi quây.
Họ chia tay lúc trời bắt đâu tối.
~*~
Lan Anh dứt tiếng hát, nghiêng người cúi chào, phía dưới khán gải vỗ tay rầm rộ, cô mỉm cười như một lời cám ơn, rồi bước xuống sân kấu chuẩn bị ra về.
Đến cổng, cô thấy một người đứng dựa xe dáng điệu trầm tĩnh lặng lẽ, cô nhìn thoảng qua người ấy rồi bỗng đứng hẳn lại, không biết nói gì hơn là cứ im lặng mở to mắt nhìn Thiên Giang.
Anh đi về phía cô:
- Tôi đưa cô bé về, được không Lan Anh.
Cô nói như trong mơ:
- Dạ được.
- Sao cứ đứng nhìn tôi hoài vậy, em không tin tôi có thể tới đón em sao.
Lan Anh ngẩng lên, nét mặt vẫn còn nét bỡ ngỡ:
- Đúng là em không tin, và cũng không tưởng tượng được.
Thiên Giang cười:
- Có những chuyện cổ tích cũng dành cho người lớn đó cô bé ạ.
- Bác sĩ về thành phố lúc nào vậy?
- Sáng nay.
- Và... bao giờ đi?
Anh nghiêng đâu nhìn cô:
- Bao giờ em muốn.
- Nhưng em không muốn.
- Vậy thì tôi sẽ ở lại.
Lan Anh vô tình lập lại:
- Thật là em không tưởng tượng được.
- Sao lại như vậy hả Lan Anh, tôi đã từng nói tôi sẽ trở về vì một người mà, em quên rồi sao?
- Không, em nhớ, nhưng lúc đó em cứ nghĩ...
Cô bỏ lửng câu nói. Thiên Giang cũng không hỏi, cả hai đi song song bên nhau trên đường phố quên hẳn trời đã bắt đầu vào khuya.
Họ cứ im lặng như vậy trên suốt đoạn đường không ai thấy cần thiết phải nói, vì ai cũng muống để dành những điều thổ lộ cho những lần gặp sau.
Đưa Lan Anh về nhà, Thiên Giang đứng bên cô thật lâu, con đường vào khuya vắng ngắt, ánh đèn tít đằng xa không đủ sứ làm sáng nên mọi vật đều tối mờ như say ngủ. Dước góc dừa nhà cô lần đầu tiên anh khẽ nắm tay cô, hơi siết lại:
- Tôi về, chúc cô bé ngủ ngon.
- Chúc bác sĩ ngủ ngon.
Giọng Thiên Giang như ra lệnh:
- Không được gọi tôi là bác sĩ nữa, nghe không?
Lan Anh dạ nhỏ, rồi cảm thấy ngượng vì cái nhìn của anh, cô chạy nhanh vào nhà. Thiên Giang đưng yên nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa.
Và cứ thế, mỗi chiều anh lại đưa cô đi hát, để rồi mỗi tối họ lại quấn quít bên nhau trên đường phố.
~*~
Hôm nay là sinh nhật Thiên Giang, Lan Anh muốn dành cho anh một món quà bất ngờ. Buổi chiều trước khi Thiên Giang đến dưa cô đi hát, cô đã đến nhà anh, cô định tối nay sẽ nghỉ một buổi để dành trọn thời gian cho anh.
Chiều nay cô mặc chiếc áo trắng hôm nọ mua ở shop với Mai Hương, mái tóc xõa cài chiếc nơ bằng voan cũng màu trắng, trông cô đẹp thanh khiết như một thiên thần.
Cô đứng trước cổng nhà anh, hồi hộp lạ thường, đây là lần đầu tiên cô làm như thế, cô tinh rằng Thiên Giang sẽ rất bất ngờ, và sẽ vui khi thấy cô.
Tấm màn nhung ở cửa che kín phòng khách nên Lan Anh không thấy ai, nhưng một giọng nói vọng ra làm tim cô như ngừng đập. Cô đứng nép vào man không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Cô nhận ra giọng nói của Hòa Minh, một giọng nói mềm mỏng đến quỳ luỵ, không còn âm sắc gai góc tự phụ như ngày xưa.
- Em biết anh vẫn còn giận em, nhưng em đã biết lỗi và van xin anh đến như vậy, chẳng lẽ anh không thấy tội nghiệp em sao, ngày xưa anh đâu có như vậy.
Không nghe tiến Thiên Giang tả lời, chỉ có giọng nói bắt đầu ướt nước mắt:
- Anh biết không, lúc anh đi rồi, em khổ sở đến không chịu nổi, ngày nào em cũng đến bệnh viện tìm anh, thế mà khi trở về anh không thèm tìm đến em.
Giọng Thiên Giang nhẹ nhàng:
- Trước khi ra đi, anh đã nói hết với em rồi, chẳng lẽ em không hiểu.
Hòa Minh kêu lên:
- Em không cần hiểu gì hết, em chỉ hiểu một điều là em vẫn thương anh, không có, anh em chết mất.
- Không phải như vậy đâu, không có anh sẽ có nhiều người khác đến với em.
- Nhưng em không cần họ, em chỉ cần anh thôi.
- Em đừng tưởng tượng như vậy Hòa Minh ạ.
Hòa Minh van vỉ:
- Đừng bỏ em anh Giang, anh muốn gì em cũng sẽ làm theo ý anh, chỉ cần chúng mình sống với nhau, ba em sẽ xây cho anh...
- Một bệnh viện tư chứ gì.
- Vâng, vâng - Hòa Minh hấp tấp nói.
Thiên Giang chậm rãi:
- Những thứ đó sẽ giúp em có nhiều người đeo đuổi, đừng quan tâm tới anh nữa.
- Sao anh cứ nói như vậy hoài, em không tin anh hết thương em đâu.
Thấy anh im lặng, Hòa Minh bắt đầu chảy nước mắt:
- Bộ anh không còn nghĩ tới em thật hả anh Giang, còn không anh? Còn không nói đi mà.
- Anh quý mến em như một người bạn, mà đã là bạn bè thì lúc nào anh cũng sẵn sàng giúp nếu em cần.
- Không, không anh phải nói cụ thể hơn, bạn là sao kìa, anh khẳng định một tiếng đi, anh còn thương em không?
Thiên Giang nhẹ nhàng:
- Đừng bắt anh phải nói điều em không thích nghe Hòa Minh à.
- Có nghĩa là anh hết thương em rồi? - Cô òa lên khóc, giọng nói ngắt quãng trong tiếng nấc - Lúc trước em hay gây với anh, anh không thương thì em biết lỗi tại em, nhưng bây giờ em đã năn nỉ anh rồi mà không lẽ anh cứng cỏi đến vậy sao?
Giong Thiên Giang nhẹ nhàng cứng rắn:
- Cái gì đã qua đừng nên luyến tiếc em ạ, dù sao anh cũng luôn giữ tình cảm tốt đẹp với em mà.
- Nhưng em muốn anh đối xử với em như ngày xưa.
- Anh đành chịu làm em buồn vậy.
Hòa Minh khóc ròng:
- Đừng bỏ em anh Giang, em năn nỉ anh, em lạy anh, em hứa sẽ không gây gổ với anh như ngày trước nữa đâu. không tin chúng ta hãy nối lại quan hệ với nhau, rồi anh sẽ thấy em thay đổi, em hứa mà.
Không có tiếng Thiên Giang trả lời, chỉ có tiếng khóc nức nở làm nao lòng người, Lan Anh những muốn đi vào, nhưng không muốn Thiên Giang khó xử, cô đành lặng lẽ đi về.
Chiều nay trời gió thổi thật nhiều. Cô đi chầm chậm trên đường, gió lồng lộng thổi làm tóc cô bay phất vào mặt, để mặc những sợi tóc buông lơi trên vai. Cô thấy buồn da diết, như sắp đánh mất một thứ quí giá trong đời. Cảm giác đó cứ làm cô nao nao mà không hiểu tại sao.
Cô lại nghĩ về Hòa Minh, đúng Lan Anh cô ta luôn tìm cách đạt cho được những gì mình muốn. Hòa Minh không chỉ kiêu căng ngạo mạn, mà khi cần cô ta cũng biết cách khóc làm nao núng lòng người.
Thiên Giang có biết chuyện Hòa Minh phá thai không nhỉ? Có lẽ không, vì Hòa Minh chả bao giờ nói điều đó đâu, cô hiểu Hòa Minh lắm, nhưng cô cũng không có ý định kể cho Thiên Giang biết tùy anh chọn lựa.
Lan Anh về nhà với khuôn mặt buồn rười rượi. Một chiếc xe dựng trong sân, rồi là Thiên Giang với vẻ mặt nôn nao chờ đợi, cô đứng trước mặt anh, ngơ ngẩn. Thiên Giang nhìn cô một cách chiêm ngưỡng, cô đọc thấy trong mắt anh một sự thán phục và yêu mến vẻ đẹp của cô, nhưng anh không nói ra. Không bao giờ anh khen khi cô trang điểm đẹp, chỉ có đôi mắt ngắm nghía là nói lên sự rung động trong lòng anh mà thôi.
- Em đi đâu về vậy?
Lan Anh nói dối:
- Em ra phố, anh chờ em lâu không?
- Anh tới đúng hẹn, em đoán xem anh chờ bao lâu?
"Có lẽ anh ấy đã tìm cách để Hòa Minh về, và đến với mình" . Lan Anh nghĩ thầm.
Bất giác cô buột miệng:
- Anh Giang này, nếu như chị Minh trở lại với anh, lúc ấy anh sẽ chọn ai.
Thiên Giang điềm tĩnh:
- Anh đã chọn em ngay từ lần đầu em đến phòng mạch, nhưng lúc đó anh chưa hiểu đó là tình yêu.
Lan Anh thở dài:
- Em cũng vậy, lúc đó em cũng không biết đó là tình cảm gì, sau đó biết anh là của chị Minh, em thấy buồn mà vẫn không hiểu tại sao.
- Thế bây giờ còn buồn không cô bé?
- Hết rồi. Và muốn...
- Muốn gì?
Lan Anh cười mím:
- Muốn đi chơi, tôi nay em sẽ không đi làm vì hôm nay là sinh nhật của anh mà, anh nhớ không?
Thiên Giang hơi bất ngờ, anh nhìn cô hơi lâu rồi mỉm cười:
- Lam sao em biết vậy Lan Anh?
- Em không nói đâu.
- Cô bé bí mật với anh chi vậy?
- Tại em thích.
- Em thật là...
Thiên Giang không nói hết câu, anh đứng yên ngắm nhìn cô thật lâu. Lan Anh hơi ngượng:
- Anh nhìn gì vậy. Hay là em giống lọ lem, và em...
Anh ngắt lời cô, cười với cô bằng vẻ trìu mến nhất:
- Bao giờ em cũng là cô công chúa đối với anh, một công chúa đi lạc đến phòng mạch của anh... và...
Thây Thiên Giang ngừng lại Lan Anh tò mò:
- Và anh làm gì với sự đi lạc ấy?
- Anh tìm cách giữ công chúa lại.
Lan Anh cười mỉm:
- Nhưng giữ bao lâu?
- Suốt đời được không công chúa?
- Em không chịu anh gọi như vậy đâu. Nó xa cách lắm.
- Vậy anh phải gọi bằng gì? Hả cô nhỏ.
Lan Anh nói như mè nheo:
- Gọi bằng Lan Anh, em mới chịu.
Thiên Giang bật cười:
- Thì Lan Anh, bé Lan Anh
Lần đâu tiên anh vuốt tóc cô, như với một cô gái bé nhỏ:
- Sao lúc nhỏ mẹ em không đặt cho em tên Thiên Nga hả Lan Anh ?
Cô ngước nhìn anh ngạc nhiên:
- Em không biết nhưng thấy tên em đâu có xấu hả anh?
Anh lắc đầu:
- Tên em đẹp lắm, nhưng không nói hết tính cách của em.
Lan Anh nhìn anh muốn hỏi đó là tính cách gì. Nhưng nhìn đôi mắt của anh khi ngắm cộ Cô đã đọc được hết tất cả tình yêu chân thật. Cô hiểu anh yêu những gì cô có trái ngược với Hòa Minh. Sự cảm nhận đó làm cô ngây nhất thấy mình hạnh phúc, tin tưởng.
Cô nhìn Thiên Giang không tin rằng cách đây vài phút cô hãy còn buồn rầu vì nghi ngờ, vì cảm thấy anh xa vời vời.
Thiên Giang mỉm cười:
- Em nghĩ gì vậy và tại sao nhìn anh, nói đi.
Vừa nói anh vữa đến gần Lan Anh, kéo cô vào lòng. Lan Anh ngước nhìn anh, nhỏ nhẹ:
- Anh có biết lúc này em đến nhà anh không?
Thiên Giang hơi nhướng mắt ngạc nhiên, rồi anh trở lại với vẻ mặt bình thản pha chút nét nét nghiêm nghị:
- Vậy là em biết có Hòa Minh ở đó, phải không?
- Biết nên em về.
- Và lúc nãy em nghĩ gì?
Cô nói thành thật:
- Em buồn... vì cảm thấy mất mát - Cô giấu mặt trong ngực Thiên Giang - Ôi, em không nói được, anh không biết lúc nãy em buồn ra sao đâu.
Thiên Giang cúi xuống, nhìn vào cặp mắt trong sáng của cô, anh cười khẽ:
- Vì em chưa tin hẳn vào anh, phải không? Anh phải làm sao để em tin? Nói đi cô bé.
Lan Anh lắc đầu:
- Anh không cần phải làm gì cả, tự em sẽ hiểu. Ngay cả khi thấy anh bên cạnh Hòa Minh em cũng hiểu, theo cách của riêng em.
Thiên Giang tò mò:
- Em hiểu theo cách gì?
Lan Anh cười mím miệng:
- Em không nói được. Nhưng anh có công nhận với em là, một khi đã tin thì không cần nghe giải thích - Cô cười bẽn lẽn - Em nói đúng không?
Thiên Giang không trả lời cộ Nhưng bằng cái nhìn tràn ngập yêu thương của anh, cô biết anh thán phục sức mạnh nội tâm ở cộ Một điều gần như mâu thuẫn với vẻ yểu điếu mảnh mai của cô.
Cô ngước lên nhìn Thiên Giang, hơi ngượng:
- Anh nhìn gì em vậy? Anh nghĩ gì cười em hả?
Thiên Giang không trả lời câu hỏi của cô, anh mỉm cười:
- Anh không nghĩ gì cả. Chỉ biết một điều là sẽ không bao giờ anh để mất em. Cô công chúa đi lạc ạ.
Thấy Lan Anh ra dấu phản đối. Thiên Giang vỗ nhẹ lên tay cô như dỗ dành, vậy mà anh vẫn không bỏ được tên gọi "xa cách" đối với cô.
- Bây giờ cô công chúa có muốn đi chơi không?
- Cứ gọi như vậy em sẽ không thèm đi.
Nói vậy... nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh. Như một sự tin cậy vĩnh viễn, cô ngước nhìn khuôn mặt thật đẹp của anh, cảm nhận được ý thức sở hữu lạ lùng. Cô bàng hoàng với ý nghĩ rằng từ đây, trong đời mình, ngoài mẹ và nhỏ bạn thân nhất, cô còn có người yêu. Một người yêu tuyệt vời. Một người không đem lại cho cô nỗi khổ, chỉ có hạnh phúc và hạnh phúc.