watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đừng Nói Xa Nhau-Chương 22 - tác giả Khánh Mỹ Khánh Mỹ

Khánh Mỹ

Chương 22

Tác giả: Khánh Mỹ

Trúc đưa tay cho Uyên vịn để đỡ cô xuống khỏi khoang phi tiễn - trò chơi trẻ con của công viên Tao Đàn.
Uyên cười toe toét, chân cứ loạng choạng làm anh phải nhấc bổng cô lên trên đôi tay mạnh khỏa và đưa cô lại ghế đá gần đó.
Mấy đứa trẻ đang chờ đến lượt chơi, cười trêu khi cô hươ tay chân như người say rượu. Chúng la lên:
- Cô ơi, cô xỉn rồi. Cô xỉn rồi.
Uyên lắc đầu, vừa cười vừa thở. Vui quá xá! Hết đu quay rồi tới phi tiễn. Cả trái đất cứ như đảo lộn trước mắt cô.
- Vui quá anh ơi! - Uyên thốt lên.
Trúc cười:
- Ừ, thì vui, nhưng em có sao không?
Uyên lắc đầu:
- Em không sao. Chỉ hơi...
Chưa kịp nói dứt, cô đã bụm miệng, nảy người chạy đến nôn thốc vào giỏ rác gần đó. Trúc hốt hoảng đỡ lấy cô. Cô ói tuốt luốt hết tô phở mới ăn buổi sáng. Trúc xanh mặt, luống cuống vuốt vào lưng cô. Uyên vịn lấy anh, mới ngóc đầu lên lại hoa cả mắt, gục xuống ói nữa.
Trúc cứ lính quính không biết làm sao. Khi Uyên ói xong, anh đỡ cô lên dựa vào mình. Anh rút khăn giấy lau miệng cho cô. Nhìn vào gương mặt tái xanh của Uyên, Trúc nói, đầy vẻ quan tâm:
- Hít thở sâu vào nhé. Em đỡ chưa?
Uyên mắt nhắm mắt mở gật đầu. Cơn buồn nôn làm cô chảy cả nước mắt. Cô lấy từ tay Trúc thêm những miếng khăn giấy và lau nước mắt.
Trúc nói nhỏ:
- Lỗi của anh. Anh xin lỗi.
Khẽ đẩy tay anh ra, Uyên cười:
- Anh có lỗi gì đâu.
Dìu cô trở lại băng ghế đá, anh lắc đầu nói:
- Tại anh rủ em vào đây chơi mấy trò đua xe và đu quay trẻ con này. Anh thật ngu, không biết rằng em yếu sức và dễ chóng mặt.
- Đâu có sao. Tại em dở nên phi tiễn chỉ mới một vòng đã chóng mặt. Nhưng em đã ói ra là khỏe rồi.
- Khỏe sao mà khỏe? Tô phở buổi sáng ăn đã cách cả tiếng đồng hồ mà em còn ói ra hết trơn mà nói là khỏe?
Uyên cười xòa, cô kéo tay anh:
- Thôi mà, em không có sao rồi. Chút nữa kiếm món gì nạp lại là được rồi. Nhưng mà nói thật, chơi cũng vui quá anh há!
Trúc nhăn mặt:
- Vui gì mà vui? Mặt em còn xanh quá. Anh đang lo đây. Về nhà nhé Uyên. Em đang yếu sức đó. Mình đừng chơi tiếp nữa nhé.
Uyên ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ, thì về. Uổng quá! Mình đang chơi vui. Chỉ mới chơi có ba, bốn trò chơi thôi. Thú thật, đã lâu lắm rồi, em không có vui vẻ và thoải mái kiểu trẻ con như vậy. Đua xe thì nhanh thật nhanh. Phi tiễn thì lơ lửng trên không trung, nhìn xuống người dưới đất nhỏ xíu, ngộ ghê. Ở trên đó tha hồ cười, tha hồ hét, vui dễ sợ.
Uyên nói liếng thoắng, còn Trúc thì ậm ừ gì không rõ.
Ra bãi xe, chờ anh nổ máy, Uyên ngồi yên sau, cô nói nhỏ vào tai anh:
- Lần sau vào đây chơi, em hứa sẽ chơi vui hết mình, không làm xấu như vậy nữa đâu.
Trúc lầm thầm một mình:
- Lần sau cái gì? Sẽ chẳng có lần sau nào hết. Làm anh mất cả hồn vía. Em có chuyện gì làm sao anh chịu nổi hả nhỏ!
Uyên không nghe rõ lời anh. Cô đang vòng tay ôm lấy anh, áp mặt vào tấm lưng vững chắc của anh mà mơ mộng. Hạnh phúc quá!
Sáng nay, cả anh và cô đều tự cho mình một ngày phép. Cô không đến Hội, cũng không ghé quán ăn, còn anh thì ngưng ôm hồ sơ đi xin việc. Anh tuyên bố đưa cô đi chơi.
Đầu tiên, anh dắt cô vào quán phở Pasteur. Lại cũng cô một tô phở nhỏ và anh hai tô. Ăn xong đi bát phố, tay trong tay lang thang vài con đường nhộn nhịp. Cô chỉ trỏ lung tung, nhưng lại không cho anh mua bất cứ thứ gì. Điều này làm Trúc cứ cau mày, anh đã bảo cô:
- Anh muốn mua cho em một món quà. Anh vừa nhớ ra ngoài chiếc nhẫn cưới anh đã vô ý đến nỗi không tặng gì khác cho em. Em cho anh sửa lại lỗi đó được không?
Uyên lắc đầu quầy quậy:
- Chúng mình đã là vợ chồng rồi mà. Em không cần những vật chất rườm rà đó.
Rồi cô trêu anh:
- Em đã là vợ anh mất rồi. Khỏi cần anh phải tốn hao cho cái bước đường làm quen và tán tỉnh đó nữa, phải không?
Nhưng Uyên không thể cãi nổi anh. Trúc nhất quyết kéo cô đến quầy trang sức và nghiêm mặt bảo cô chọn. Uyên e sợ thầm cho cái tính tự ái của Trúc. Anh đang thất nghiệp mà cứ nhất định xài tiền, từ chối hoài thì anh nghĩ xiên xẹo mất.
Cuối cùng, cô đành chỉ cho anh một mặt đá nhỏ hình trái tim, món quà không đắt giá, nhưng cô thích cái nét thanh mảnh của nó, và anh cũng đồng tình với cô.
Uyên nhờ anh mở sợi dây chuyền trên cổ cô và lồng trái tim dễ thương vào đấy. Anh thì thầm nho nhỏ với cô:
- Đeo để nhớ anh thì nhớ, nhưng nên nhớ thêm là trái tim anh không phải bằng đá nhé.
Uyên cười sung sướng với món quà và cử chỉ gượng nhẹ của anh.
Giờ đây, ngoài trái tim yêu đang đập rộn rã trong lồng ngực, cô còn có thêm một trái tim xinh xinh tượng trưng cho tình yêu của anh treo phía trước.
Lúc nãy, anh cao hứng đã kéo cô vào Tao Đàn mua vé chơi đua xe. Cuộc chơi đang vui ơi là vui, cả anh lẫn cô đều cười nhiều, cảm thấy thật thích thú khi chơi lại những trò chơi trẻ nít. Nếu không có cái hệ tiêu hóa của cô bất ổn, cô đã có thể rủ anh chơi thêm vài trò chơi nữa.
Về nhà, Trúc để cô ngồi ở salon, anh cởi giày và xắn tay vào bếp pha cho cô một ly trà đường. Anh nói như ra lệnh:
- Uống đi nhỏ. Bữa sáng của em tiêu mất rồi. Bây giờ ăn bánh mì ốpla hay sandwich?
Uyên lười suy nghĩ, cô ậm ừ:
- Gì cũng được mà anh.
Trúc véo nhẹ má cô:
- Vậy anh làm sandwich nhé, năm phút là có ăn rồi.
Anh trở vào bếp. Còn lại một mình, Uyên nằm khoanh trên ghế nệm và nghĩ về hạnh phúc của mình. Cô thấy lòng ấm áp.
Giờ đây, mặc kệ hôn phối của cô và anh có bị ngăn trở thế nào, cô cũng sẽ cùng anh vui vẻ, hạnh phúc, tận hưởng tình yêu của nhau và sẽ cùng nhau giữ gìn hạnh phúc ấy.
Ly trà đường của Trúc làm cô lại sức và tỉnh táo hơn, cô tò mò xuống bếp.
- Gì nữa đây nhỏ? Xuống kiểm soát nhà bếp của anh hả?
Anh chìa cho cô đĩa bánh sandwich nướng còn nóng hổi trông thật ngon mắt.
Không muốn ăn nữa, nhưng Uyên nhìn thấy miếng bánh, lại chép miệng đổi ý ngay.
Cắn miếng bánh đầu tiên, giòn và thơm quá, Uyên suýt xoa:
- Chà, ngon quá anh ơi.
Chợt thất ánh mắt hài lòng của anh, cô chợt nhận ra mình vô ý. Uyên đưa anh đĩa bánh:
- Anh ăn với em. Ba, bốn miếng lận, em ăn sao nổi.
Trúc cười khì. Không từ chối, anh cầm ngay một miếng bánh.
Hai người vừa ăn vừa đút cho nhau. Trúc dứ miếng bánh trước miệng Uyên hoài, không tài nào cô cắn được. Thấy cô phụng phịu, anh phá lên cười.
- Vợ ơi, nhớ hồi nào vợ anh lạnh như tiền, dữ ơi là dữ. Sao bây giờ làm vợ mình, vợ hiền khô vậy, nhõng nhẽo nữa chứ.
Uyên lườm anh:
- Làm như em chằn lắm vậy? Bộ anh thích vậy sao?
Trúc rùn vai:
- Không dám ạ!
Uyên cười trừ. Trúc choàng tay lấy eo cô:
- Bây giờ mình làm gì cho hết ngày, nhỏ.
- Làm gì? - Uyên mở to mắt.
Trúc nháy nháy mắt. Uyên hiểu ra đỏ mặt, cô phủi tay anh, ngoe nguẩy đi lên nhà trên. Trúc theo sau cười trêu:
- Lại đỏ mặt nữa rồi. Làm vợ người ta đã mấy tháng mà còn mắc cỡ. Ngộ ha!
Uyên mắc cỡ vùng vằng. Anh suỵt suỵt khẽ và ôm cô lại:
- Nè, khoan làm nũng để anh nói này nghe.
Đợi cô im và đưa mắt tò mò nhìn mình, anh trịnh trọng nói:
- Năm nay anh 27 tuổi. Muốn có con ở tuổi 28 thì phải làm sao nhỉ?
Uyên vừa cười vừa ngượng, cô vùng ra. Anh phá lên cười và sặc sụa nói thêm:
- Ê, vợ ơi. Có mắc cỡ bỏ trốn thì chạy vào phòng ngủ nhé. Để anh dễ tìm đó mà.
Uyên nghe mà nóng đến cả mang tai. Thật hết biết cho ông chồng quái quỷ của cô.
Đừng Nói Xa Nhau
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương kết