Chương 20
Tác giả: Khánh Vân
Hôm nay là chủ nhật. Công Dinh có mặt ở nhà Hoa Phượng từ rất sớm. Anh chở cô đi ăn sáng xong, ghé vào hiệu sách để Hoa Phượng mua vài quyển tiểu thuyết – Vì buổi tối, cô hay đọc vài trang tiểu thuyết mới dễ ngủ - Rồi cả lại lại về nhà Hoa Phượng, cô rủ anh chơi Gamẹ Lục lọi cả đống đĩa trò chơi điện tử của thằng Hoàng, hai người hì hục kiếm mãi mới chọn đượcn trò đua xe là tướng đối nhẹ nhàng một chút. Còn những đĩa khác thì eo ơi, thằng em cô chọn toàn là trò đánh đấm, bắn súng, đặt bom…bạo lực quá chừng.
Hai người chọn hai chiếc xe cho mình rồi bắt đầu đuạ Hoa Phượng điều khiển dở ẹc, nên xe của cô cứ tông vào những vật can trên đường, ngã lăn cù quèo. Thế nhưng Công Dinh không dám thẳng hoài. Thỉnh thoảng, anh cũng giả bộ thua cho cô vừa lòng. Những lúc như vậy, Hoa Phượng reo lên cười khoái chí lắm.
Có ai đang bấm chuông ngoài cổng, nhưng Dinh và Phượng đang đua quyết liệt nên không để ý, vả lại có chị Châu ra mở cửa rồi.
Bỗng có tiếng Thanh Trà hậm hực ở cửa làm cả hai cùng ngừng tay quay lại:
-Thì ra là anh ở đây. Hèn gì tôi tìm mãi không gặp.
Mặt Thanh Trà sừng sỉa lên một cách kỳ lạ khiến Dinh cau mày, anh dửng dưng hỏi:
-Trà tìm tôi có việc gì?
-Anh quên là đã hẹn đến nhà tôi ăn cơm sao?
Công Dinh ngỡ ngàng:
-Tôi có hẹn đến nhà Trà bao giờ?
-Anh quên là hôm qua tôi đã gọi điện nói với anh đó sao?
Dinh bắt đầu bực bội:
-Nhớ chứ. Và tôi cũng nhớ rất rõ là đã từ chối rồi cơ mà.
Cơn sượng sùng khiến Thanh Trà trở nên ngang ngược:
-Nhưng anh có biết mẹ tôi và tôi đã chờ anh suốt cả buổi không? Tại sao anh lại cố ý tránh mặt?
Dinh giận thật sự:
-Không việc gì phải tránh mặt cả, chỉ vì tôi không thích bị quấy rầy.
-Anh nói năng bất lịch sự như vậy với tôi hả?
-Này! Tôi nói cho cô biết. Trước đây, tôi đối xử lịch sự với cô, vì nghĩ cô là bạn của Hoa Phượng. Nhưng cô đã không chịu hiểu biết vị trí của mình nên tôi buộc phải như vậy thôi. Nhân đây, tôi cũng nói cho cô biết luôn. Tôi và Hoa Phượng sắp làm đám cưới rồi đấy.
-Cái gì?…. Đám cưới?….Anh…lừa dối tôi. – Thanh Trà gần như hét lên.
-Cô đừng nên vô lý như vậy! Tôi đã làm gì mà cô bảo là lừa dối cô?
-Anh….lường gạt tình cảm của tôi. Trước đây, anh có như thế này đâu. Tôi muốn đi với anh đến đâu anh cũng chịu. Anh tử tế với tôi, nên tôi mới lầm…
Công Dinh thở dài:
-Thanh Trà! Tôi thấy….
-Không cần giải thích gì nữa. – Thanh Trà run run, lạc giọng rít lên – Anh đừng tưởng là có thể gạt bỏ tôi một cách dễ dàng như vậy được đâu nhé. Tôi sẽ không để anh yên đâu.
Chứng kiến sự thể oái oăm, Hoa Phượng mơ hồ cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Cô không ngờ Thanh Trà lại có những suy nghĩ quá lệch lạc, nông cạn đến mức hồ đồ như vậy. Cô nhận thấy không thể im lặng được nữa, đành phải lên tiếng:
-Trà à! Mày nên bình tĩnh lại đi.
-Không bình tĩnh gì hết. Hôm nay, tao phải làm cho ra lẽ mới được. – Trà vung tay hùng hồ.
Hoa Phượng tự nhủ, tốt nhất là không nên làm cho Thanh Trà điên tiết thêm. Cô hỏi nhẹ nhàng:
-Anh ấy lường gạt mày những gì?
-Tình. - Mắt Thanh Trà long lanh ngấn nước.
-Thế…mày có…gì với anh ấy không? – Hoa Phượng không nén nổi tò mò.
Câu hỏi đầy ngụ ý của cô làm Công Dinh nhăn mặt định phản đối, nhưng Thanh Trà đã nạt ngang:
-Có gì chứ? Mày đừng có ý nghĩ đen tối. Tình yêu của tao rất trong sáng, chứ không như mày tưởng đâu.
Câu trả lời gắt gỏng của Thanh Trà chẳng những không làm Hoa Phượng giận, mà trái lại, cô còn cảm thấy nhẹ hẳn người. Cô còn liếc thấy Dinh hầm hầm lườm mình, anh hiểu rõ ý của cô.
Hoa Phượng nhìn Thanh Trà, nửa thươngnửa giận, không biết làm cách nào cho cô bạn tỉnh ngộ. Chẳng lẽ cứ để Trà lồng lộn vô duyên như vầy mãi sao?
-Thanh Trà! Tao biết mày có dành cho anh Dinh tình cảm đặc biệt và tao tin là mày cũng thừa hiểu là trong chuyện tình yêu, thì tình yêu đơn phương sẽ không bao giờ bền vững. Mày hãy tỉnh táo một chút, đừng nên cố chấp như vậy!
Thanh Trà vẫn ngang ngược:
-Tao không cần biết tình yêu đơn phương hay song phương gì hết. Trừ phi mày và Dinh không quan hệ với nhau nữa, nếu không thì tao sẽ không tha cho mày đâu.
Công Dinh và Hoa Phượng gần như la lên cùng một lúc:
-Không tha cái gì?
Thanh Trà líu lưỡi không nói nên lời. Nhận thấy rõ ràng mình đuối lý, nhưng Trà vẫn không chịu thua:
-Tao…tao…căm ghét mày! – Thanh Trà nức nở gào lên – Tôi căm ghét mấy người…Rồi mấy người sẽ hối hận…
Thanh Trà quay người đi thẳng ra cửa. Hoa Phượng nhìn Công Dinh, nhận thấy anh hình như cũng có cùng tâm trạng như mình. Sững sờ và chán nả vì sự quá khích của Thanh Trà.
Công Dinh hoàn toàn không muốn cho sự tình trở nên rắc rối như thế này, rõ ràng Thanh Trà đã không biết dừng lại đúng lúc. Chỉ vì không muốn để Hoa Phượng hiểu lầm thêm nữa, anh buộc lòng phải đối xử cứng rắn như thế thôi. Dinh biết rằng thảng thừng như thế sẽ làm cho Thanh Trà tự ái và đau khổ, nhưng thật sự anh không còn cách nào khác hơn để lựa chọn.
Cả hai nhìn nhau, cùng đeo đuổi chung một ý nghĩ: Liệu có còn chuyện gì xảy ra nửa không? Với đầu óc điên rồi của Thanh Trà, chẳng biết cô ấy có gây thêm điều gì phiền phức không?
-Thanh Trà nó điên thật rồi. – Hoa Phượng lẩm bẩm.
Công Dinh lắc đầu chán nản:
-Hy vọng cô ấy đừng gây thêm trò quái gở nào nữa. Nếu không, chắc đến lượt anh phát điên mất. Chẳng biết nên đồi xử thế nào phải nữa. Đàng hoàng lịch sự thì bị hiểu lầm, thẳng thắn gạt ra thì bị là tàn nhẫn. Từ trước tới nay, anh cứ nghĩ cô ấy cũng có những suy nghĩ chín chắn, không ngờ cô ấy kỳ quái như vậy.
Hoa Phượng ngồi xuống, nói với Công Dinh:
-Thôi. Chuyện này chỉ có thể chờ cho nó tự hiểu lấy, chứ không nên giải thích hay phân bua gì thêm, chỉ tổ làm cho nó thêm tự ái mà thôi. Em tin Thanh Trà rồi cũng sẽ tỉnh trí lại chứ không điên mãi thế này đâu.