Kim Định
Nội dung
Tác giả: Kim Định
Phần I: CƠ CẤU
I. Cơ cấu thời gian: ba loại cơ cấu thời gian
II. Cơ cấu Việt thời minh chứng qua: từ, tượng, số, chế
III. Vị trí Việt thời trước các khoa Vi-Thể
Phụ trương: bàn chuyện Chữ Thời với báo bách khoa
IV. Cơ cấu thời gian với sự vật
V. Quá trình sa đọa từ thời tính tới hữu thể học
Phần II: VẬN HÀNH
VI. Căn cơ Thời gian trong Tam Tài: triết lí bằng động tự
VII. Đường đi của thời không hay là Triết lý ngũ hành
VIII. Đem khung thời gian lồng vào nhân sự hay triết lý Hồng Phạm
Triết lý giếng thiêng
IX. Tìm về căn cơ thời gian
X. Quá trình thời gian hóa
Vấn đề chung thủy
Trời đất có giới mốc chăng
Phần III: THẨM THẤU
XI. Hữu nhược vô
Đông phương có siêu hình chăng
Đời sống có ý nghĩa chăng
Rung rinh trước mũi thiên thai
XII. Cơ cấu thời gian với những thái độ sống
Thái độ thời trung
XIII. Phương thức ghi thời gian: h.I. qui lịch
XIV. Vấn đề sử mệnh
XV. Xây, Nhà, Ở
Tổng quan
CHỮ THỜI
Nối tiếp công việc của Nhân Bản
Muốn hiểu biết thêm về con người, cần phải biết địa vị người trong trời đất, trong vũ trụ, hay nói theo tiếng mới trong không thời gian.
Nhận thấy cơ cấu thời-không cũ đang sụp đổ, tác giả đi gõ cửa những nhà khoa học lớn như Einstein với thuyết Tương đối trình bầy thời gian như chiều kích thứ tư của vạn vật... rồi đi gõ cửa các triết gia hiện đại nhất là Heidegger tác giả cuốn "Hữu thể và Thời gian". Sau đó trở lại với Đông Phương khảo sát quan niệm Chữ Thời trong Kinh Dịch, Kinh Thư. Chúng ta sẽ được thích thú nhận ra sự gặp gỡ Tây Đông trên cấp bậc tối thượng. Chúng ta sẽ hào hứng khi khám phá ra nền siêu hình sâu thẳm tiềm ẩn trong những chữ Tam Tài, Ngũ hành, Hồng Phạm, Thái Thất... với nền triết lý của lịch pháp Đông Phương... đặt nền móng cho huyền sử, cung ứng chìa khóa để mở kho tàng bí ẩn của Văn hóa nước nhà hầu xây đắp một nền triết lý Việt Nam mới hợp cho cảm quan của con người thời đại.
TỰA
Thời gian!
Hai tiếng đầy bí hiểm. Bí hiểm vì quá thân cận với con người. Đúng hơn, đó chính là nguyên tố cấu tạo nên con người và con người chỉ tiến hóa là khi nương theo cách thời gian.
Thế nhưng không may con người lại quên mất Chữ Thời, nên lâm cảnh trầm luân lúng túng của những nàng tiên xuống chơi hồng trần rồi bị giấu mất đôi cách hạc, không còn thể trở lại chốn thiên thai được nữa. Tự đấy con người chỉ còn biết có ở đây mà quên mất bây giờ.
Vậy mà "ở đây" là một mảnh không gian bé nhỏ bao quanh cái tôi còn bé nhỏ hơn nên gây ra riêng rẽ, hạn hẹp, ưa thích bám sát cá thể của cái tôi, với các ý nghĩ nhỏ nhen của nó. Ngược lại cái bây giờ mới co giãn có thể bao la, lan ra khắp vũ trụ vì trong lúc này tôi có thể suy nghĩ tới cả vũ hoàn với cả bầu trời bao la, với cả vũ trụ. Vì tuy không ở đây nhưng tất cả muôn triệu tinh tú triệu ức tinh hà đang hiện có thực bây giờ. Vì thế mà bây giờ rộng hơn ở đây vô kể. Nói khác: Thời gian có khả năng co giãn hơn không gian vô ngần, có sức giúp con người tiến hoá vì chính thời gian là biến hóa biến dịch. Vì thế mà thánh hiền đã buộc Thời vào Dịch. Dịch là thời. Thời là dịch là biến dịch. Quên chữ thời cũng là quên biến dịch quên biến hóa. Nên quên chữ thời là tự giam mình trong những giới mốc hoàn toàn không gian ở đây bé nhỏ co quắp.
Hôm nay khởi công học Chữ Thời là muốn chắp lại đôi cánh tiên nương hầu bay lượn trong bao la man mác vậy.