watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Ỷ Thiên đồ long ký-Hồi 19 - tác giả Kim Dung Kim Dung

Kim Dung

Hồi 19

Tác giả: Kim Dung

Bọ ngựa định bắt ve sầu,
Ngờ đâu chim sẻ ở sau đang rình.
Trương Vô Kỵ lại bị người nọ xách lên nhảy lên cao một lần nữa, bỗng nghe từ xa có người gọi:
- Thuyết Bất Đắc, sao giờ này ngươi mới đến?
Người đang vác Trương Vô Kỵ trả lời:
- Trên đường ta gặp một chuyện nhỏ. Vi Nhất Tiếu đã đến chưa?
Người ở xa xa kia nói:
- Chưa thấy đâu, thật là kỳ quái, cả y mà cũng đến trễ nữa. Thuyết Bất Đắc, ngươi có gặp y chưa?
Hai người vừa hỏi nhau vừa tiến tới gần. Trương Vô Kỵ thầm lạ lùng: “Thì ra người này tên là Thuyết Bất Đắc, thành thử khi ta hỏi y tên gì, y nói là Thuyết Bất Đắc, hỏi thêm tại sao không nói được, y trả lời Thuyết Bất Đắc tức là Thuyết Bất Đắc, còn gì mà phải hỏi. Sao lại có người có cái tên quái lạ đến thế?”. Chàng nghĩ tiếp: “Y cũng ước hẹn với Vi Nhất Tiếu gặp nhau, không biết Châu Nhi có sao không? Y là bạn của Vi Nhất Tiếu, không biết y sẽ làm gì mình đây?”.
Lại nghe Thuyết Bất Đắc nói:
- Thiết Quan đạo huynh, bọn mình đi kiếm Vi huynh, tôi e hắn ta gặp rắc rối gì rồi.
Thiết Quan đạo nhân nói:
- Thanh Dực Bức Vương vừa dè dặt, vừa thông minh, võ công trác tuyệt, làm sao gặp rắc rối được?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Tôi vẫn nghĩ có chuyện gì chẳng lành.
Bỗng từ dưới sơn cốc có tiếng người vọng lên, kêu lớn:
- Tên hòa thượng thối tha Thuyết Bất Đắc, tên mọi già Thiết Quan, mau xuống giúp ta một tay, nguy lắm rồi, nguy lắm rồi.
Thuyết Bất Đắc cùng Thiết Quan đạo nhân cùng kinh hoảng:
- Chu Điên đó, chẳng biết chuyện gì nguy không biết nữa?
Thuyết Bất Đắc lại nói:
- Chắc là y bị thương, nếu không sao giọng có vẻ yếu thế?
Ông ta không đợi Thiết Quan đạo nhân trả lời, liền vác Trương Vô Kỵ nhảy trở xuống. Thiết Quan đạo nhân chạy theo sau, bỗng nói:
- Ồ, Chu Điên cõng ai thế kia? À, Vi Nhất Tiếu.
Thuyết Bất Đắc kêu lớn:
- Chu Điên đừng quýnh, bọn ta lại giúp ngươi đây.
Chu Điên chửi:
- Có quýnh cái con khỉ mốc, ta quýnh đâu mà quýnh? Con dơi hút máu sắp chết thì có.
Thuyết Bất Đắc hốt hoảng nói:
- Vi huynh sao thế, bị thương chăng?
Nói xong lại càng chạy nhanh hơn. Trương Vô Kỵ nằm trong cái túi, chẳng khác gì đằng vân giá vụ, nhịn không nổi phải kêu khẽ:
- Tiền bối, ông tạm thả tôi xuống, việc cứu người khẩn thiết hơn.
Thuyết Bất Đắc đột nhiên nhắc cái túi lên, tại không trung quay luôn ba vòng, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, nếu như ông ta thả tay quăng cái túi đi, hậu quả không biết đâu mà lường.
Chỉ nghe Thuyết Bất Đắc trầm giọng nói:
- Tiểu tử, để ta cho ngươi hay, ta là Bố Đại Hòa Thượng Thuyết Bất Đắc[1], người đi sau ta kia là Thiết Quan đạo nhân Trương Trung, còn người đang nói ở dưới kia là Chu Điên[2]. Ba người chúng ta, cộng thêm Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm, Bành hòa thượng Bành Oánh Ngọc là Ngũ Tản Nhân[3] của Minh Giáo. Ngươi có biết Minh giáo chăng?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Biết chứ. Thì ra đại sư cũng là người trong Minh giáo.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Ta và Lãnh Khiêm không thích giết người, Thiết Quan đạo nhân, Chu Điên, và Bành hòa thượng trước nay giết người không nháy mắt. Nếu như bọn họ biết được ngươi nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, thích là có thể ra tay bất cứ lúc nào, ngươi sẽ nát như bùn ngay.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi đâu có đắc tội gì với quí giáo, sao lại …
Thuyết Bất Đắc nói:
- Bọn Thiết Quan đạo nhân giết người, có cần phải hỏi có tội hay không có tội đâu? Từ rày về sau, nếu ngươi còn muốn sống, nằm ở trong túi thì đừng có nói một câu nào, biết chưa?
Trương Vô Kỵ gật đầu. Thuyết Bất Đắc hỏi:
- Sao ngươi không trả lời?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Thì đại sư bảo tôi không được nói một câu nào mà.
Thuyết Bất Đắc mỉm cười, nói:
- Ngươi biết như thế là tốt lắm … A, Vi huynh sao thế?
Câu sau cùng là ông ta nói với Chu Điên. Bỗng nghe Chu Điên líu cả lưỡi nói:
- Y … y … nguy lắm, nguy lắm rồi.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Ồ, ngực Vi huynh vẫn còn hơi ấm, Chu Điên, có phải ngươi cứu y đến đây không?
Chu Điên đáp:
- Còn đếch gì nữa, chẳng lẽ y cứu ta lại đây à?
Thiết Quan đạo nhân nói:
- Chu Điên, ngươi cũng bị thương ư?
Chu Điên nói:
- Ta gặp con dơi hút máu nằm ngay đơ bên cạnh đường, đông cứng không còn thở một ly nào nữa. Ta thật đúng là ăn cướp lại mở lòng thương người, vận khí giúp y, biết đâu là âm độc trong người con dơi hút máu thật là lợi hại, nên mới ra nông nỗi này.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Chu Điên, lần này ngươi quả là làm được một điều tốt thật.
Chu Điên nói:
- Điều tốt điều dở cái gì chẳng biết, con dơi hút máu vừa hiểm độc vừa cổ quái, từ trước tới nay gã vốn không vừa mắt ta, nhưng lần này y lại làm một điều thật hợp ý Chu Điên này, thành thử ta mới thò tay ra cứu. Ngờ đâu cứu chưa được con dơi hút máu, hàn độc đã vào người, thế là chính cái mạng mình cũng đi theo y luôn thể.
Thiết Quan đạo nhân kinh hoảng hỏi:
- Ngươi bị thương nặng đến thế sao?
Chu Điên nói:
- Báo ứng, báo ứng. Con dơi hút máu và Chu Điên bình sinh không làm điều tốt bao giờ, có biết đâu vừa làm điều thiện là đại nạn đến ngay.
Thuyết Bất Đắc hỏi:
- Thế Vi huynh làm được điều gì tốt?
Chu Điên nói:
- Y kích dẫn nội lực, âm hàn phát tác, đúng ra chỉ cần uống máu người là chế ngự được. Ngay bên cạnh y có một cô gái nhỏ, vậy mà y cam chịu chết chứ không hút máu cô ta. Chu Điên này thấy thế mới bảo: “Chao ôi không xong, con dơi hút máu làm điều ngược đời, Chu Điên cũng phải phá lệ làm điều trái khoáy, cứu y một lần”.
Trương Vô Kỵ nghe nói Vi Nhất Tiếu chưa hút máu Châu Nhi, thật mừng không sao kể xiết. Thuyết Bất Đắc thò tay ra sao vỗ trên bao vải một cái, hỏi thêm:
- Thế cô bé đó là ai?
Chu Điên nói:
- Ta cũng hỏi con dơi hút máu câu đó, y nói đó là cháu nội của lão già Bạch Mi. Y nói việc trước mắt là Minh giáo gặp nạn, tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực, thành thử không thể nào hút máu cô ta được.
Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân cùng vỗ tay nói:
- Chính là như thế. Bạch Mi, Thanh Dực hai vương bắt tay nhau, thanh thế của Minh giáo sẽ lên rất lớn.
Thuyết Bất Đắc tiếp lấy thân hình Vi Nhất Tiếu, kinh hoàng nói:
- Y toàn thân lạnh ngắt, làm sao bây giờ?
Chu Điên nói:
- Thấy chưa, ta đã bảo các ngươi mừng sớm quá, cái mạng của con dơi hút máu mười phần chết chín rồi, một con dơi chết nắm tay với Bạch Mi Ưng Vương thì Minh giáo cũng có ra cái gì đâu?
Thiết Quan đạo nhân nói:
- Các ngươi chờ ở đây, để ta hạ sơn kiếm một người sống lên cho Vi Nhất Tiếu uống no máu là xong.
Nói xong tung mình chạy xuống núi. Chu Điên kêu lên:
- Khoan đã nào. Thằng mọi Thiết Quan ơi, ở đây là chỗ hoang vắng, đợi ngươi tìm được người, Vi Nhất Tiếu đã thành Vi Bất Tiếu rồi. Cái xác chết mà còn biết cười, thì thật là gớm quá. Thuyết Bất Đắc, đem gã tiểu tử nằm trong bao của ngươi ra cho Vi huynh làm thịt là xong.
Trương Vô Kỵ kinh hãi: “Thì ra bọn họ đã nhìn thấy ta trốn trong cái túi vải này rồi”.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Không được, người này có ơn với bản giáo, Vi Nhất Tiếu mà giết y, Ngũ Hành Kỳ thể nào cũng sẽ thí mạng với Vi huynh đó.
Ông ta đem chuyện Trương Vô Kỵ đem thân ra chịu ba chưởng của Diệt Tuyệt sư thái, cứu được mấy chục mạng của Nhuệ Kim Kỳ kể sơ qua, rồi nói:
- Chuyện như thế, Ngũ Hành Kỳ lẽ nào không một lòng kính phục gã tiểu tử này hay sao?
Thiết Quan đạo nhân hỏi:
- Thế ngươi bắt y bỏ vào trong bao, một món hàng quí giá như thế, chắc định thu phục Ngũ Hành Kỳ chứ gì?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Không nói được, không nói được. Nói tóm lại, bản giáo tứ phân ngũ liệt, bây giờ đại nạn trước mắt, Thiên Ưng giáo từ xa đến tương trợ, vậy mà Ngũ Hành Kỳ lại lôi chuyện thù xưa ra trả, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá. Chúng mình phải đồng tâm hiệp lực mới mong khỏi bị tiêu diệt. Người trong túi này có lợi cho việc người của các lộ bản giáo nắm tay nhau, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ông ta nói xong, giơ tay phải đè vào huyệt Linh Đài sau lưng Vi Nhất Tiếu, vận khí giúp y đề ngự hàn độc. Chu Điên thở dài:
- Thuyết Bất Đắc, ngươi vì bạn bè mà hết lòng, không cần nói làm gì. Thế nhưng cũng nên cẩn thận coi chừng cái mạng của mình nữa đấy.
Thiết Quan đạo nhân nói:
- Để ta giúp một tay.
Y giơ tay đè lên tay Thuyết Bất Đắc, hai luồng nội lực đồng thời tuôn vào cơ thể Vi Nhất Tiếu. Qua độ một bữa ăn, Vi Nhất Tiếu rên lên một tiếng nhỏ, tỉnh lại, nhưng răng vẫn đánh vào nhau lập cập, hiển nhiên vẫn còn lạnh lắm, run run nói:
- Chu Điên, Thiết quan đạo huynh, đa tạ hai vị cứu tôi.
Y không nói lời cảm ơn Thuyết Bất Đắc, vì hai người vốn là chỗ thâm giao, miệng nói ra lời đạo tạ e cũng bằng thừa. Thiết Quan đạo nhân công lực thâm hậu, nhưng bị âm độc trong thân thể Vi Nhất Tiếu đẩy trở ra, hết sức chống lại nên không thể mở miệng được, Thuyết Bất Đắc cũng tình trạng y như thế.
Bỗng nghe từ phía ngọn núi phía đông vọng tới tình tang mấy tiếng đàn, xen vào là một tiếng hú thanh thoát. Chu Điên nói:
- Lãnh Diện tiên sinh và Bành hòa thượng tìm đến rồi.
Y lớn tiếng kêu:
- Lãnh Diện tiên sinh, Bành hòa thượng, có người bị thương, các ngươi mau qua đây.
Tiếng đàn bên kia nghe tính tang một tiếng, ý nói đã nghe thấy rồi. Bành hòa thượng liền hỏi:
- Ai … bị … thương … thế …
Thanh âm truyền ra thật xa, vang động tiếng vọng từ sơn cốc. Y lại hỏi:
- Rốt ráo ai là người bị thương? Thuyết Bất Đắc không sao chứ? Thiết Quan huynh thì sao? Chu Điên, sao giọng ngươi trung khí bất túc?
Y hỏi một câu lại nhảy tới gần thêm vài trượng, đến khi hỏi xong, thì đã tới ngay bên cạnh, kinh hãi kêu lên:
- Chao ôi, thì ra Vi Nhất Tiếu bị thương.
Chu Điên nói:
- Ngươi hoảng hoảng hốt hốt, đúng là người chưa gấp thì mình đã gấp. Lãnh Diện huynh, ngươi lại đây tính thử xem sao nào.
Câu sau cùng là nói với Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm. Lãnh Khiêm hừm một tiếng, không trả lời. Y biết Bành hòa thượng sẽ hỏi kỹ đầu đuôi, mình chỉ việc tập trung tinh thần lắng nghe là đủ. Quả nhiên Bành hòa thượng hỏi rối rít, hết câu này sang câu khác, Chu Điên lại trả lời bát nháo, chẳng đầu đuôi, đến khi y nói xong, Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân đã vận khí xong. Bành hòa thượng và Lãnh Khiêm liền vận nội lực, chia ra giúp Vi Nhất Tiếu và Chu Điên giải trừ hàn độc.
Đến khi Vi, Chu hai người nguyên khí hồi phục được một chút, Bành hòa thượng nói:
- Ta từ hướng đông bắc tới, nghe tin chưởng môn phái Thiếu Lâm là Không Văn đích thân cùng các sư đệ Không Trí, Không Tính cùng các đệ tử hơn một trăm người đang tiến về Quang Minh Đính tham dự vào việc vây đánh bản giáo.
Lãnh Khiêm nói:
- Chính đông, Võ Đương ngũ hiệp.
Y nói năng hết sức đơn giản, dù có chặt đầu y cũng không nói thừa một câu, một chữ nào. Chỉ sáu chữ nhưng ý tứ rõ ràng là “Phía chính đông có Võ Đương ngũ hiệp đến đánh”. Cho đến cả Võ Đương ngũ hiệp gồm những ai, thì tất cả đều biết là gồm Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc, không cần phải dài dòng.
Bành hòa thượng nói:
- Sáu phái chia nhau ra đến đánh chúng ta, mỗi lúc thắt chặt vòng vây. Ngũ Hành kỳ đã tiếp chiến mấy trận, tình thế thật là bất lợi, kế trước mắt, bọn mình chỉ còn có nước lên Quang Minh Đính thôi.
Chu Điên giận dữ nói:
- Nói gì nghe thối như rắm chó thế. Thằng khốn Dương Tiêu không đến cầu mình, Ngũ Tản Nhân việc quái gì phải lên trên đó?
Bành hòa thượng nói:
- Chu Điên, nếu như sáu môn phái công phá Quang Minh Đính, dập tắt thánh hỏa thì mình có còn đáng mặt làm người nữa không? Dương Tiêu đắc tội với Ngũ Tản Nhân thì có lỗi đã đành, nhưng mình lên tiếp viện Quang Minh Đính là vì Minh giáo, có phải vì Dương Tiêu đâu.
Thuyết Bất Đắc cũng nói:
- Lời của Bành hòa thượng đúng lắm. Dương Tiêu tuy vô lễ, nhưng hộ giáo là việc lớn, thù riêng là chuyện nhỏ.
Chu Điên chửi:
- Thối quá, thối quá. Hai con lừa trọc này ăn nói thối quá, không chịu nổi. Thiết Quan đạo nhân, năm xưa Dương Tiêu đánh vỡ vai trái ngươi, ngươi có còn nhớ không?
Thiết Quan đạo nhân trầm ngâm rồi nói:
- Hộ giáo ngự địch là chuyện lớn. Còn món nợ cũ của Dương Tiêu, đợi khi đuổi được ngoại địch rồi mình sẽ thanh toán sau. Khi đó cả năm người trong Ngũ Tản Nhân liên thủ thì thể nào y cũng phải cúi đầu.
Chu Điên hứ một tiếng nói:
- Lãnh Khiêm, còn ngươi thì sao?
Lãnh Khiêm đáp:
- Cùng đi.
Chu Điên nói:
- Ngươi cũng chịu khuất phục Dương Tiêu ư? Năm xưa bọn ta đã lập trọng thệ là từ nay chuyện của Minh giáo, Ngũ Tản Nhân sẽ thõng tay không nhúng vào. Không lẽ những gì nói trước đây không đếm xỉa gì cả hay sao?
Lãnh Khiêm đáp:
- Bỏ hết.
Chu Điên giận quá, đứng phắt dậy nói:
- Các ngươi ăn nói không giữ lời, chứ ta nhất định không bỏ.
Thiết Quan đạo nhân nói:
- Sự việc không thể trì hoãn, mình mau lên Quang Minh Đính ngay.
Bành hòa thượng khuyên Chu Điên:
- Điên huynh, năm xưa tất cả vì chuyện tranh lập giáo chủ nên mới giở mặt thành thù hận, Dương Tiêu dĩ nhiên bụng dạ nhỏ nhen, nhưng nghĩ cho kỹ, Ngũ Tản Nhân cũng có chỗ không phải …
Chu Điên nổi cọc:
- Nói lếu nói láo, bọn Ngũ Tản Nhân mình có người nào muốn làm giáo chủ đâu mà sai trái?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Chuyện cũ của bản giáo đúng sai thế nào, nói qua nói lại hàng năm hàng tháng cũng chưa minh bạch được. Chu Điên, ta hỏi ngươi, ngươi có phải là đệ tử của Minh Tôn Hỏa Thánh của Minh giáo không?
Chu Điên đáp:
- Cái đó còn phải hỏi nữa?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Bây giờ bản giáo đại nạn đương đầu, bọn ta nếu khoanh tay ngồi nhìn, mai này chết đi, mặt mũi nào gặp lại Dương giáo chủ và bái kiến Minh Tôn[4]. Ngươi nếu sợ lục đại phái thì cứ việc đi khỏi, bọn ta ở trên Quang Minh Đính đánh cho tới chết, tuẫn giáo rồi ngươi đến thu tàn cốt vậy.
Chu Điên nhảy nhổm lên, giơ chưởng đánh thẳng vào mặt Thuyết Bất Đắc:
- Thối lắm.
Chỉ nghe một tiếng bốp ròn tan, Thuyết Bất Đắc đã bị đánh một chưởng thật mạnh. Y lặng lẽ há miệng nhả ra mấy cái răng bị đánh gãy, không nói một tiếng, nhưng một bên má từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím bầm, sưng vù lên.
Bọn Bành hòa thượng đều kinh hãi, còn Chu Điên cũng đứng chết trân. Nên biết võ công của Thuyết Bất Đắc so với Chu Điên hai bên ngang ngửa, Chu Điên thuận tay đánh ra, chỉ cần y đỡ đòn hay né tránh, thì không cách nào có thể đánh trúng được. Nào ngờ y cứ để mặc kệ nên trúng phải chưởng này bị thương không nhẹ. Chu Điên đâu ngờ ra nông nỗi đó, kêu lên:
- Thuyết Bất Đắc, ngươi đánh lại ta đi, ngươi không đánh ta thì không phải là người.
Thuyết Bất Đắc cười nhạt:
- Ta có khí lực, giữ lại để đánh kẻ địch, đánh bên mình để làm gì?
Chu Điên giận dữ, giơ tay lên, tự đánh vào mặt mình một chưởng thật mạnh, nghe bộp một cái cũng nhả ra mấy cái răng. Bành hòa thượng kinh hãi nói:
- Chu Điên, ngươi làm trò quỉ gì thế?
Chu Điên hậm hực nói:
- Ta lỡ tay đánh Thuyết Bất Đắc, bảo y đánh lại, y không đánh, thì ta phải tự mình đánh mình chứ sao.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Chu Điên, anh với tôi tình như anh em ruột thịt, bốn người chúng tôi lên Quang Minh Đính một phen tử chiến, bây giờ là lúc chúng mình sinh ly tử biệt, một chưởng anh đánh tôi có đáng gì đâu?
Chu Điên trong lòng khích động, khóc òa lên, nói:
- Tôi cũng lên Quang Minh Đính. Món nợ cũ của Dương Tiêu, tạm thời để đó đã.
Bành hòa thượng mừng quá, nói:
- Có thế mới là anh em chứ.
Trương Vô Kỵ nằm trong túi vải, những gì họ nói với nhau chàng đều nghe rõ, nghĩ thầm: “Năm người này võ công cực cao, điều đó không còn phải nói nữa. Cái khó là cả năm người đều nghĩa khí thâm trọng, trong Minh giáo cao nhân không phải là ít, không lẽ ai cũng là tà ma ngoại đạo cả hay sao?”.
Chàng còn đang suy nghĩ, bỗng thấy thân thể di động, có lẽ Thuyết Bất Đắc lại vác mình chạy lên Quang Minh Đính. Chàng biết tin Châu Nhi không sao rồi, trong lòng không còn khắc khoải, chuyện chàng quan hoài lúc này chỉ là việc sáu môn phái vây đánh Quang Minh Đính, không biết cục thế ra sao. Chàng lại nghĩ đến khi lên trên Quang Minh Đính rồi, sẽ gặp lại cô bạn nhỏ năm xưa Dương Bất Hối, nay đã khôn lớn không biết có còn nhận ra mình nữa không.
Đoàn người đi thêm một ngày một đêm nữa, cứ vài tiếng một lần, Thuyết Bất Đắc lại mở nút bao trên miệng ra, để Trương Vô Kỵ thở hút không khí, sau đó lại buộc chặt miệng bao lại. Đến chiều hôm sau, Trương Vô Kỵ bỗng thấy cái túi bị kéo lê dưới đất, lúc đầu chưa hiểu tại sao, về sau đầu bị va mạnh vào mấy tảng đá mới rõ là đoàn người đang đi trong một hang núi. Trong cái hang này khí hậu thật lạnh, hơi thở cũng nặng nề khó chịu, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, lúc ấy mới ra khỏi hang, lại tiếp tục trèo lên núi. Thế nhưng lên chẳng bao lâu, lại chui vào một đường hầm khác. Trước sau cả thảy qua năm cái hang, mới nghe Chu Điên kêu lên:
- Bớ Dương Tiêu, con dơi hút máu cùng với Ngũ Tản Nhân đến kiếm ngươi đây.
Qua một hồi, nghe thấy phía trước có người nói:
- Không ngờ Bức Vương cùng Ngũ Tản Nhân đại giá quang lâm, Dương Tiêu không ra xa nghinh đón, mong được thứ tội.
Chu Điên nói:
- Ngươi giả dối làm gì nữa? Trong bụng ngươi đang chửi thầm, Ngũ Tản Nhân ăn nói như rắm chó, đã bảo vĩnh viễn không lên Quang Minh Đính, vĩnh viễn không lý tới chuyện Minh giáo, hôm nay lại dẫn xác tới đây làm gì.
Dương Tiêu nói:
- Sáu đại phái bốn mặt vây công, tiểu đệ một bàn tay không vỗ thành tiếng, đang lo lắng không biết làm sao. Hôm nay được Bức Vương cùng Ngũ Tản Nhân nghĩ đến thể diện Minh Tôn, trượng nghĩa tương trợ, thật là phúc của bản giáo.
Chu Điên nói:
- Ngươi biết thế là hay lắm đó.
Dương Tiêu liền mời Ngũ Tản Nhân vào trong nội đường, tiểu đồng lập tức đem trà nước cơm rượu lên. Đột nhiên, tên tiểu đồng kêu “A” một tiếng thảm thiết. Trương Vô Kỵ nằm trong túi cũng thấy nổi da gà, không hiểu duyên cớ gì. Qua một hồi, bỗng nghe Vi Nhất Tiếu nói:
- Dương tả sứ, giết chết một đồng nhi của ông, Vi Nhất Tiếu sau này thể nào cũng có lúc báo đáp.
Y nói năng tinh thần sung túc, so với khi trước giọng thều thào thật khác nhau xa. Trương Vô Kỵ giật mình: “Y uống máu nóng của tên tiểu đồng rồi, hàn độc trong người đã chế ngự được”.
Lại nghe Dương Tiêu thản nhiên nói:
- Chỗ anh em, nói gì chuyện báo đáp hay không báo đáp? Bức Vương lên trên Quang Minh Đính này là đã nể mặt mỗ lắm rồi.
Cả bảy người đều là những cao thủ hạng nhất trong Minh giáo, tuy rằng đại địch trước mắt, nhưng cả bảy người tụ lại đây, tinh thần ai nấy đều phấn chấn. Ăn cơm uống rượu xong, lập tức thương lượng kế sách ngự địch. Thuyết Bất Đắc để cái túi vải xuống dưới chân, Trương Vô Kỵ vừa đói vừa khát nhưng nhớ lời dặn của Thuyết Bất Đắc, không dám động đậy mở lời.



Bọ ngựa định bắt ve sầu,

Ngờ đâu chim sẻ ở sau đang rình.

Trương Vô Kỵ lại bị người nọ xách lên nhảy lên cao một lần nữa, bỗng nghe từ xa có người gọi:

- Thuyết Bất Đắc, sao giờ này ngươi mới đến?

Người đang vác Trương Vô Kỵ trả lời:

- Trên đường ta gặp một chuyện nhỏ. Vi Nhất Tiếu đã đến chưa?

Người ở xa xa kia nói:

- Chưa thấy đâu, thật là kỳ quái, cả y mà cũng đến trễ nữa. Thuyết Bất Đắc, ngươi có gặp y chưa?

Hai người vừa hỏi nhau vừa tiến tới gần. Trương Vô Kỵ thầm lạ lùng: “Thì ra người này tên là Thuyết Bất Đắc, thành thử khi ta hỏi y tên gì, y nói là Thuyết Bất Đắc, hỏi thêm tại sao không nói được, y trả lời Thuyết Bất Đắc tức là Thuyết Bất Đắc, còn gì mà phải hỏi. Sao lại có người có cái tên quái lạ đến thế?”. Chàng nghĩ tiếp: “Y cũng ước hẹn với Vi Nhất Tiếu gặp nhau, không biết Châu Nhi có sao không? Y là bạn của Vi Nhất Tiếu, không biết y sẽ làm gì mình đây?”.

Lại nghe Thuyết Bất Đắc nói:

- Thiết Quan đạo huynh, bọn mình đi kiếm Vi huynh, tôi e hắn ta gặp rắc rối gì rồi.

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Thanh Dực Bức Vương vừa dè dặt, vừa thông minh, võ công trác tuyệt, làm sao gặp rắc rối được?

Thuyết Bất Đắc nói:

- Tôi vẫn nghĩ có chuyện gì chẳng lành.

Bỗng từ dưới sơn cốc có tiếng người vọng lên, kêu lớn:

- Tên hòa thượng thối tha Thuyết Bất Đắc, tên mọi già Thiết Quan, mau xuống giúp ta một tay, nguy lắm rồi, nguy lắm rồi.

Thuyết Bất Đắc cùng Thiết Quan đạo nhân cùng kinh hoảng:

- Chu Điên đó, chẳng biết chuyện gì nguy không biết nữa?

Thuyết Bất Đắc lại nói:

- Chắc là y bị thương, nếu không sao giọng có vẻ yếu thế?

Ông ta không đợi Thiết Quan đạo nhân trả lời, liền vác Trương Vô Kỵ nhảy trở xuống. Thiết Quan đạo nhân chạy theo sau, bỗng nói:

- Ồ, Chu Điên cõng ai thế kia? À, Vi Nhất Tiếu.

Thuyết Bất Đắc kêu lớn:

- Chu Điên đừng quýnh, bọn ta lại giúp ngươi đây.

Chu Điên chửi:

- Có quýnh cái con khỉ mốc, ta quýnh đâu mà quýnh? Con dơi hút máu sắp chết thì có.

Thuyết Bất Đắc hốt hoảng nói:

- Vi huynh sao thế, bị thương chăng?

Nói xong lại càng chạy nhanh hơn. Trương Vô Kỵ nằm trong cái túi, chẳng khác gì đằng vân giá vụ, nhịn không nổi phải kêu khẽ:

- Tiền bối, ông tạm thả tôi xuống, việc cứu người khẩn thiết hơn.

Thuyết Bất Đắc đột nhiên nhắc cái túi lên, tại không trung quay luôn ba vòng, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, nếu như ông ta thả tay quăng cái túi đi, hậu quả không biết đâu mà lường.

Chỉ nghe Thuyết Bất Đắc trầm giọng nói:

- Tiểu tử, để ta cho ngươi hay, ta là Bố Đại Hòa Thượng Thuyết Bất Đắc[1], người đi sau ta kia là Thiết Quan đạo nhân Trương Trung, còn người đang nói ở dưới kia là Chu Điên[2]. Ba người chúng ta, cộng thêm Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm, Bành hòa thượng Bành Oánh Ngọc là Ngũ Tản Nhân[3] của Minh Giáo. Ngươi có biết Minh giáo chăng?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Biết chứ. Thì ra đại sư cũng là người trong Minh giáo.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Ta và Lãnh Khiêm không thích giết người, Thiết Quan đạo nhân, Chu Điên, và Bành hòa thượng trước nay giết người không nháy mắt. Nếu như bọn họ biết được ngươi nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, thích là có thể ra tay bất cứ lúc nào, ngươi sẽ nát như bùn ngay.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Tôi đâu có đắc tội gì với quí giáo, sao lại …

Thuyết Bất Đắc nói:

- Bọn Thiết Quan đạo nhân giết người, có cần phải hỏi có tội hay không có tội đâu? Từ rày về sau, nếu ngươi còn muốn sống, nằm ở trong túi thì đừng có nói một câu nào, biết chưa?

Trương Vô Kỵ gật đầu. Thuyết Bất Đắc hỏi:

- Sao ngươi không trả lời?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Thì đại sư bảo tôi không được nói một câu nào mà.

Thuyết Bất Đắc mỉm cười, nói:

- Ngươi biết như thế là tốt lắm … A, Vi huynh sao thế?

Câu sau cùng là ông ta nói với Chu Điên. Bỗng nghe Chu Điên líu cả lưỡi nói:

- Y … y … nguy lắm, nguy lắm rồi.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Ồ, ngực Vi huynh vẫn còn hơi ấm, Chu Điên, có phải ngươi cứu y đến đây không?

Chu Điên đáp:

- Còn đếch gì nữa, chẳng lẽ y cứu ta lại đây à?

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Chu Điên, ngươi cũng bị thương ư?

Chu Điên nói:

- Ta gặp con dơi hút máu nằm ngay đơ bên cạnh đường, đông cứng không còn thở một ly nào nữa. Ta thật đúng là ăn cướp lại mở lòng thương người, vận khí giúp y, biết đâu là âm độc trong người con dơi hút máu thật là lợi hại, nên mới ra nông nỗi này.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Chu Điên, lần này ngươi quả là làm được một điều tốt thật.

Chu Điên nói:

- Điều tốt điều dở cái gì chẳng biết, con dơi hút máu vừa hiểm độc vừa cổ quái, từ trước tới nay gã vốn không vừa mắt ta, nhưng lần này y lại làm một điều thật hợp ý Chu Điên này, thành thử ta mới thò tay ra cứu. Ngờ đâu cứu chưa được con dơi hút máu, hàn độc đã vào người, thế là chính cái mạng mình cũng đi theo y luôn thể.

Thiết Quan đạo nhân kinh hoảng hỏi:

- Ngươi bị thương nặng đến thế sao?

Chu Điên nói:

- Báo ứng, báo ứng. Con dơi hút máu và Chu Điên bình sinh không làm điều tốt bao giờ, có biết đâu vừa làm điều thiện là đại nạn đến ngay.

Thuyết Bất Đắc hỏi:

- Thế Vi huynh làm được điều gì tốt?

Chu Điên nói:

- Y kích dẫn nội lực, âm hàn phát tác, đúng ra chỉ cần uống máu người là chế ngự được. Ngay bên cạnh y có một cô gái nhỏ, vậy mà y cam chịu chết chứ không hút máu cô ta. Chu Điên này thấy thế mới bảo: “Chao ôi không xong, con dơi hút máu làm điều ngược đời, Chu Điên cũng phải phá lệ làm điều trái khoáy, cứu y một lần”.

Trương Vô Kỵ nghe nói Vi Nhất Tiếu chưa hút máu Châu Nhi, thật mừng không sao kể xiết. Thuyết Bất Đắc thò tay ra sao vỗ trên bao vải một cái, hỏi thêm:

- Thế cô bé đó là ai?

Chu Điên nói:

- Ta cũng hỏi con dơi hút máu câu đó, y nói đó là cháu nội của lão già Bạch Mi. Y nói việc trước mắt là Minh giáo gặp nạn, tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực, thành thử không thể nào hút máu cô ta được.

Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân cùng vỗ tay nói:

- Chính là như thế. Bạch Mi, Thanh Dực hai vương bắt tay nhau, thanh thế của Minh giáo sẽ lên rất lớn.

Thuyết Bất Đắc tiếp lấy thân hình Vi Nhất Tiếu, kinh hoàng nói:

- Y toàn thân lạnh ngắt, làm sao bây giờ?

Chu Điên nói:

- Thấy chưa, ta đã bảo các ngươi mừng sớm quá, cái mạng của con dơi hút máu mười phần chết chín rồi, một con dơi chết nắm tay với Bạch Mi Ưng Vương thì Minh giáo cũng có ra cái gì đâu?

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Các ngươi chờ ở đây, để ta hạ sơn kiếm một người sống lên cho Vi Nhất Tiếu uống no máu là xong.

Nói xong tung mình chạy xuống núi. Chu Điên kêu lên:

- Khoan đã nào. Thằng mọi Thiết Quan ơi, ở đây là chỗ hoang vắng, đợi ngươi tìm được người, Vi Nhất Tiếu đã thành Vi Bất Tiếu rồi. Cái xác chết mà còn biết cười, thì thật là gớm quá. Thuyết Bất Đắc, đem gã tiểu tử nằm trong bao của ngươi ra cho Vi huynh làm thịt là xong.

Trương Vô Kỵ kinh hãi: “Thì ra bọn họ đã nhìn thấy ta trốn trong cái túi vải này rồi”.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Không được, người này có ơn với bản giáo, Vi Nhất Tiếu mà giết y, Ngũ Hành Kỳ thể nào cũng sẽ thí mạng với Vi huynh đó.

Ông ta đem chuyện Trương Vô Kỵ đem thân ra chịu ba chưởng của Diệt Tuyệt sư thái, cứu được mấy chục mạng của Nhuệ Kim Kỳ kể sơ qua, rồi nói:

- Chuyện như thế, Ngũ Hành Kỳ lẽ nào không một lòng kính phục gã tiểu tử này hay sao?

Thiết Quan đạo nhân hỏi:

- Thế ngươi bắt y bỏ vào trong bao, một món hàng quí giá như thế, chắc định thu phục Ngũ Hành Kỳ chứ gì?

Thuyết Bất Đắc nói:

- Không nói được, không nói được. Nói tóm lại, bản giáo tứ phân ngũ liệt, bây giờ đại nạn trước mắt, Thiên Ưng giáo từ xa đến tương trợ, vậy mà Ngũ Hành Kỳ lại lôi chuyện thù xưa ra trả, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá. Chúng mình phải đồng tâm hiệp lực mới mong khỏi bị tiêu diệt. Người trong túi này có lợi cho việc người của các lộ bản giáo nắm tay nhau, không còn nghi ngờ gì nữa.

Ông ta nói xong, giơ tay phải đè vào huyệt Linh Đài sau lưng Vi Nhất Tiếu, vận khí giúp y đề ngự hàn độc. Chu Điên thở dài:

- Thuyết Bất Đắc, ngươi vì bạn bè mà hết lòng, không cần nói làm gì. Thế nhưng cũng nên cẩn thận coi chừng cái mạng của mình nữa đấy.

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Để ta giúp một tay.

Y giơ tay đè lên tay Thuyết Bất Đắc, hai luồng nội lực đồng thời tuôn vào cơ thể Vi Nhất Tiếu. Qua độ một bữa ăn, Vi Nhất Tiếu rên lên một tiếng nhỏ, tỉnh lại, nhưng răng vẫn đánh vào nhau lập cập, hiển nhiên vẫn còn lạnh lắm, run run nói:

- Chu Điên, Thiết quan đạo huynh, đa tạ hai vị cứu tôi.

Y không nói lời cảm ơn Thuyết Bất Đắc, vì hai người vốn là chỗ thâm giao, miệng nói ra lời đạo tạ e cũng bằng thừa. Thiết Quan đạo nhân công lực thâm hậu, nhưng bị âm độc trong thân thể Vi Nhất Tiếu đẩy trở ra, hết sức chống lại nên không thể mở miệng được, Thuyết Bất Đắc cũng tình trạng y như thế.

Bỗng nghe từ phía ngọn núi phía đông vọng tới tình tang mấy tiếng đàn, xen vào là một tiếng hú thanh thoát. Chu Điên nói:

- Lãnh Diện tiên sinh và Bành hòa thượng tìm đến rồi.

Y lớn tiếng kêu:

- Lãnh Diện tiên sinh, Bành hòa thượng, có người bị thương, các ngươi mau qua đây.

Tiếng đàn bên kia nghe tính tang một tiếng, ý nói đã nghe thấy rồi. Bành hòa thượng liền hỏi:

- Ai … bị … thương … thế …

Thanh âm truyền ra thật xa, vang động tiếng vọng từ sơn cốc. Y lại hỏi:

- Rốt ráo ai là người bị thương? Thuyết Bất Đắc không sao chứ? Thiết Quan huynh thì sao? Chu Điên, sao giọng ngươi trung khí bất túc?

Y hỏi một câu lại nhảy tới gần thêm vài trượng, đến khi hỏi xong, thì đã tới ngay bên cạnh, kinh hãi kêu lên:

- Chao ôi, thì ra Vi Nhất Tiếu bị thương.

Chu Điên nói:

- Ngươi hoảng hoảng hốt hốt, đúng là người chưa gấp thì mình đã gấp. Lãnh Diện huynh, ngươi lại đây tính thử xem sao nào.

Câu sau cùng là nói với Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm. Lãnh Khiêm hừm một tiếng, không trả lời. Y biết Bành hòa thượng sẽ hỏi kỹ đầu đuôi, mình chỉ việc tập trung tinh thần lắng nghe là đủ. Quả nhiên Bành hòa thượng hỏi rối rít, hết câu này sang câu khác, Chu Điên lại trả lời bát nháo, chẳng đầu đuôi, đến khi y nói xong, Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân đã vận khí xong. Bành hòa thượng và Lãnh Khiêm liền vận nội lực, chia ra giúp Vi Nhất Tiếu và Chu Điên giải trừ hàn độc.

Đến khi Vi, Chu hai người nguyên khí hồi phục được một chút, Bành hòa thượng nói:

- Ta từ hướng đông bắc tới, nghe tin chưởng môn phái Thiếu Lâm là Không Văn đích thân cùng các sư đệ Không Trí, Không Tính cùng các đệ tử hơn một trăm người đang tiến về Quang Minh Đính tham dự vào việc vây đánh bản giáo.

Lãnh Khiêm nói:

- Chính đông, Võ Đương ngũ hiệp.

Y nói năng hết sức đơn giản, dù có chặt đầu y cũng không nói thừa một câu, một chữ nào. Chỉ sáu chữ nhưng ý tứ rõ ràng là “Phía chính đông có Võ Đương ngũ hiệp đến đánh”. Cho đến cả Võ Đương ngũ hiệp gồm những ai, thì tất cả đều biết là gồm Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc, không cần phải dài dòng.

Bành hòa thượng nói:

- Sáu phái chia nhau ra đến đánh chúng ta, mỗi lúc thắt chặt vòng vây. Ngũ Hành kỳ đã tiếp chiến mấy trận, tình thế thật là bất lợi, kế trước mắt, bọn mình chỉ còn có nước lên Quang Minh Đính thôi.

Chu Điên giận dữ nói:

- Nói gì nghe thối như rắm chó thế. Thằng khốn Dương Tiêu không đến cầu mình, Ngũ Tản Nhân việc quái gì phải lên trên đó?

Bành hòa thượng nói:

- Chu Điên, nếu như sáu môn phái công phá Quang Minh Đính, dập tắt thánh hỏa thì mình có còn đáng mặt làm người nữa không? Dương Tiêu đắc tội với Ngũ Tản Nhân thì có lỗi đã đành, nhưng mình lên tiếp viện Quang Minh Đính là vì Minh giáo, có phải vì Dương Tiêu đâu.

Thuyết Bất Đắc cũng nói:

- Lời của Bành hòa thượng đúng lắm. Dương Tiêu tuy vô lễ, nhưng hộ giáo là việc lớn, thù riêng là chuyện nhỏ.

Chu Điên chửi:

- Thối quá, thối quá. Hai con lừa trọc này ăn nói thối quá, không chịu nổi. Thiết Quan đạo nhân, năm xưa Dương Tiêu đánh vỡ vai trái ngươi, ngươi có còn nhớ không?

Thiết Quan đạo nhân trầm ngâm rồi nói:

- Hộ giáo ngự địch là chuyện lớn. Còn món nợ cũ của Dương Tiêu, đợi khi đuổi được ngoại địch rồi mình sẽ thanh toán sau. Khi đó cả năm người trong Ngũ Tản Nhân liên thủ thì thể nào y cũng phải cúi đầu.

Chu Điên hứ một tiếng nói:

- Lãnh Khiêm, còn ngươi thì sao?

Lãnh Khiêm đáp:

- Cùng đi.

Chu Điên nói:

- Ngươi cũng chịu khuất phục Dương Tiêu ư? Năm xưa bọn ta đã lập trọng thệ là từ nay chuyện của Minh giáo, Ngũ Tản Nhân sẽ thõng tay không nhúng vào. Không lẽ những gì nói trước đây không đếm xỉa gì cả hay sao?

Lãnh Khiêm đáp:

- Bỏ hết.

Chu Điên giận quá, đứng phắt dậy nói:

- Các ngươi ăn nói không giữ lời, chứ ta nhất định không bỏ.

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Sự việc không thể trì hoãn, mình mau lên Quang Minh Đính ngay.

Bành hòa thượng khuyên Chu Điên:

- Điên huynh, năm xưa tất cả vì chuyện tranh lập giáo chủ nên mới giở mặt thành thù hận, Dương Tiêu dĩ nhiên bụng dạ nhỏ nhen, nhưng nghĩ cho kỹ, Ngũ Tản Nhân cũng có chỗ không phải …

Chu Điên nổi cọc:

- Nói lếu nói láo, bọn Ngũ Tản Nhân mình có người nào muốn làm giáo chủ đâu mà sai trái?

Thuyết Bất Đắc nói:

- Chuyện cũ của bản giáo đúng sai thế nào, nói qua nói lại hàng năm hàng tháng cũng chưa minh bạch được. Chu Điên, ta hỏi ngươi, ngươi có phải là đệ tử của Minh Tôn Hỏa Thánh của Minh giáo không?

Chu Điên đáp:

- Cái đó còn phải hỏi nữa?

Thuyết Bất Đắc nói:

- Bây giờ bản giáo đại nạn đương đầu, bọn ta nếu khoanh tay ngồi nhìn, mai này chết đi, mặt mũi nào gặp lại Dương giáo chủ và bái kiến Minh Tôn[4]. Ngươi nếu sợ lục đại phái thì cứ việc đi khỏi, bọn ta ở trên Quang Minh Đính đánh cho tới chết, tuẫn giáo rồi ngươi đến thu tàn cốt vậy.

Chu Điên nhảy nhổm lên, giơ chưởng đánh thẳng vào mặt Thuyết Bất Đắc:

- Thối lắm.

Chỉ nghe một tiếng bốp ròn tan, Thuyết Bất Đắc đã bị đánh một chưởng thật mạnh. Y lặng lẽ há miệng nhả ra mấy cái răng bị đánh gãy, không nói một tiếng, nhưng một bên má từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím bầm, sưng vù lên.

Bọn Bành hòa thượng đều kinh hãi, còn Chu Điên cũng đứng chết trân. Nên biết võ công của Thuyết Bất Đắc so với Chu Điên hai bên ngang ngửa, Chu Điên thuận tay đánh ra, chỉ cần y đỡ đòn hay né tránh, thì không cách nào có thể đánh trúng được. Nào ngờ y cứ để mặc kệ nên trúng phải chưởng này bị thương không nhẹ. Chu Điên đâu ngờ ra nông nỗi đó, kêu lên:

- Thuyết Bất Đắc, ngươi đánh lại ta đi, ngươi không đánh ta thì không phải là người.

Thuyết Bất Đắc cười nhạt:

- Ta có khí lực, giữ lại để đánh kẻ địch, đánh bên mình để làm gì?

Chu Điên giận dữ, giơ tay lên, tự đánh vào mặt mình một chưởng thật mạnh, nghe bộp một cái cũng nhả ra mấy cái răng. Bành hòa thượng kinh hãi nói:

- Chu Điên, ngươi làm trò quỉ gì thế?

Chu Điên hậm hực nói:

- Ta lỡ tay đánh Thuyết Bất Đắc, bảo y đánh lại, y không đánh, thì ta phải tự mình đánh mình chứ sao.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Chu Điên, anh với tôi tình như anh em ruột thịt, bốn người chúng tôi lên Quang Minh Đính một phen tử chiến, bây giờ là lúc chúng mình sinh ly tử biệt, một chưởng anh đánh tôi có đáng gì đâu?

Chu Điên trong lòng khích động, khóc òa lên, nói:

- Tôi cũng lên Quang Minh Đính. Món nợ cũ của Dương Tiêu, tạm thời để đó đã.

Bành hòa thượng mừng quá, nói:

- Có thế mới là anh em chứ.

Trương Vô Kỵ nằm trong túi vải, những gì họ nói với nhau chàng đều nghe rõ, nghĩ thầm: “Năm người này võ công cực cao, điều đó không còn phải nói nữa. Cái khó là cả năm người đều nghĩa khí thâm trọng, trong Minh giáo cao nhân không phải là ít, không lẽ ai cũng là tà ma ngoại đạo cả hay sao?”.

Chàng còn đang suy nghĩ, bỗng thấy thân thể di động, có lẽ Thuyết Bất Đắc lại vác mình chạy lên Quang Minh Đính. Chàng biết tin Châu Nhi không sao rồi, trong lòng không còn khắc khoải, chuyện chàng quan hoài lúc này chỉ là việc sáu môn phái vây đánh Quang Minh Đính, không biết cục thế ra sao. Chàng lại nghĩ đến khi lên trên Quang Minh Đính rồi, sẽ gặp lại cô bạn nhỏ năm xưa Dương Bất Hối, nay đã khôn lớn không biết có còn nhận ra mình nữa không.

Đoàn người đi thêm một ngày một đêm nữa, cứ vài tiếng một lần, Thuyết Bất Đắc lại mở nút bao trên miệng ra, để Trương Vô Kỵ thở hút không khí, sau đó lại buộc chặt miệng bao lại. Đến chiều hôm sau, Trương Vô Kỵ bỗng thấy cái túi bị kéo lê dưới đất, lúc đầu chưa hiểu tại sao, về sau đầu bị va mạnh vào mấy tảng đá mới rõ là đoàn người đang đi trong một hang núi. Trong cái hang này khí hậu thật lạnh, hơi thở cũng nặng nề khó chịu, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, lúc ấy mới ra khỏi hang, lại tiếp tục trèo lên núi. Thế nhưng lên chẳng bao lâu, lại chui vào một đường hầm khác. Trước sau cả thảy qua năm cái hang, mới nghe Chu Điên kêu lên:

- Bớ Dương Tiêu, con dơi hút máu cùng với Ngũ Tản Nhân đến kiếm ngươi đây.

Qua một hồi, nghe thấy phía trước có người nói:

- Không ngờ Bức Vương cùng Ngũ Tản Nhân đại giá quang lâm, Dương Tiêu không ra xa nghinh đón, mong được thứ tội.

Chu Điên nói:

- Ngươi giả dối làm gì nữa? Trong bụng ngươi đang chửi thầm, Ngũ Tản Nhân ăn nói như rắm chó, đã bảo vĩnh viễn không lên Quang Minh Đính, vĩnh viễn không lý tới chuyện Minh giáo, hôm nay lại dẫn xác tới đây làm gì.

Dương Tiêu nói:

- Sáu đại phái bốn mặt vây công, tiểu đệ một bàn tay không vỗ thành tiếng, đang lo lắng không biết làm sao. Hôm nay được Bức Vương cùng Ngũ Tản Nhân nghĩ đến thể diện Minh Tôn, trượng nghĩa tương trợ, thật là phúc của bản giáo.

Chu Điên nói:

- Ngươi biết thế là hay lắm đó.

Dương Tiêu liền mời Ngũ Tản Nhân vào trong nội đường, tiểu đồng lập tức đem trà nước cơm rượu lên. Đột nhiên, tên tiểu đồng kêu “A” một tiếng thảm thiết. Trương Vô Kỵ nằm trong túi cũng thấy nổi da gà, không hiểu duyên cớ gì. Qua một hồi, bỗng nghe Vi Nhất Tiếu nói:

- Dương tả sứ, giết chết một đồng nhi của ông, Vi Nhất Tiếu sau này thể nào cũng có lúc báo đáp.

Y nói năng tinh thần sung túc, so với khi trước giọng thều thào thật khác nhau xa. Trương Vô Kỵ giật mình: “Y uống máu nóng của tên tiểu đồng rồi, hàn độc trong người đã chế ngự được”.

Lại nghe Dương Tiêu thản nhiên nói:

- Chỗ anh em, nói gì chuyện báo đáp hay không báo đáp? Bức Vương lên trên Quang Minh Đính này là đã nể mặt mỗ lắm rồi.

Cả bảy người đều là những cao thủ hạng nhất trong Minh giáo, tuy rằng đại địch trước mắt, nhưng cả bảy người tụ lại đây, tinh thần ai nấy đều phấn chấn. Ăn cơm uống rượu xong, lập tức thương lượng kế sách ngự địch. Thuyết Bất Đắc để cái túi vải xuống dưới chân, Trương Vô Kỵ vừa đói vừa khát nhưng nhớ lời dặn của Thuyết Bất Đắc, không dám động đậy mở lời.
Ỷ Thiên đồ long ký
Hồi 1
Hồi 1 tiếp
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 3 tiếp
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 5 tiếp
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 8 tiếp
Hồi 9
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 10 tiếp
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 12 tiếp
Hồi 13
Hồi 13 tiếp
Hồi 14
Hồi 14 tiếp
Hồi 15
Hồi 15 tiếp
Hồi 16
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 19
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 40(hết)