watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Thanh Long Giáo Chủ-Hồi 35 - tác giả LIỄU TÀN DƯƠNG LIỄU TÀN DƯƠNG

LIỄU TÀN DƯƠNG

Hồi 35

Tác giả: LIỄU TÀN DƯƠNG

Công Tôn Đại Nương thất tung!Năm xác chết phơi bày tại khu hoa viên!
Hung tin đó đến tai bất cứ người nào trong Đại Sum Phủ, cũng cầm như tiếng sét nổ ngang đầu.
Lòng người chấn động cực độ.
Hung tin chồng hung tin, những hung tin sau cùng khủng khiếp quá, làm cho người ta quên mất những vụ trước, vụ thất tung của Lạc Chí Ngang, vụ thảm tử của Sử, Lý, Mạnh và Hoàng.
Dĩ nhiên, người ta lại lao đầu vào công cuộc truy tầm manh mối, truy tầm hung thủ.
Nhưng vất vả để làm gì chứ, khi mà mọi người đều biết đối tượng chỉ là một bóng ma?
Trên đời nầy có ai đi tìm ma mà gặp ma?
Tra cứu manh mối? Bằng vào đâu để phăng lần?
Họ chỉ còn chờ? Trong khi chờ, phải làm một cái gì đó chứ chẳng lẽ cùng khoanh tay mà ngồi chờ?
Cho nên, họ phải vất vả, họ lăng xăng để quên niềm khủng khiếp, để cho tâm tư bớt hoang mang, thế thôi.
Họ chờ gì?
Chờ một thảm cảnh kế tiếp? Chờ hung thủ tự nạp mình?
Không ai biết là mình chờ gì, bất quá, họ linh cảm một cái gì đó rồi cũng sẽ đến, và họ chờ cái đó đến.
Hiện tại thì mọi tư tưởng dị đồng dung hòa lại thành hợp nhất, là ai ai cũng định quyết, tai họa của họ do Thanh Long Xã mang đến thôi!
Hoặc, người gây ra tai họa có liên quan đến Thanh Long Xã!
Họ định quyết như vậy, chứ nào ai nắm được một chứng cứ gì đâu?
Trong khi Đại Sum Phủ hoang mang, Yến Thiên Y không ngừng hoạt động.
Và, mục tiêu mà chàng đang nhắm, là Chương Phàm, vị công tử của tay kiếm thứ ba trong nhóm Đại Địa Thập Kiếm, ngoại hiệu Quang Luân, tên Chương Sâm.
Chàng biết rõ hắn suốt ngày cứ lân la các dãy nhà phía hậu, muốn tìm hắn lúc nào, cứ đến đó mà tìm, đến là gặp ngay.
Hôm nay.
Ngày vừa tàn, màn đêm vừa buông rũ, bóng tối bắt đầu lan.
Yến Thiên Y trước khi đi có trình với Tôn Vân Đình là chàng cần vào phía hậu viện để trao mấy món đồ cho đại tiểu thơ Lạc Chân Chân.
Đến đó, chàng là nam nhân không có quyền tự do ra vào các dãy nhà giành cho nội quyến của chủ nhân, nên chàng giao các món đồ cho tỳ nữ Tiểu Thúy, đứng tại đó nói chuyện trên trời dưới đất một lúc với Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy cho biết, Lạc đại tiểu thơ hôm nay không được khỏe trong người nên không dùng bữa ăn chiều và rút về phòng sớm hơn mọi hôm.
Ai biết được là nàng giả vờ mệt nhọc, cốt tránh mặt Chương Phàm?
Chàng biết luôn, trong mấy hôm này, Lạc Chân Chân mất hẳn vẻ tươi vui, một phần lớn nguyên nhân là sự thất tung của Lạc Chí Ngang.
Nàng buồn về sự mất tích của đứa em trai, Yến Thiên Y vô phương giúp đỡ, còn như việc nàng tránh mặt Chương Phàm, thì chàng sẵn có biện pháp ngăn chận Chương Phàm, để hắn khỏi bám sát bên nàng, gây phiền phức triền miên.
Chàng đứng tại cửa tòa lầu, gợi chuyện với Tiểu Thúy cốt kéo dài thời gian, chờ Chương Phàm xuất hiện.
Chàng hiểu, Chương Phàm hiện đang chiếm một gian phòng trong khách quán cạnh hòn giả sơn. Khách quán này chỉ giành cho những người thật thân đối với gia đình họ Lạc.
Chương Phàm được Lạc Mộ Hàn nhìn nhận là nghĩa tử thì đương nhiên lưu ngụ tại đó.
Không lâu lắm, chàng thấy Chương Phàm xuất hiện phía sau tòa giả sơn.
Lập tức, chàng kết thúc cuộc đàm thoại. Tiểu Thúy trở lên lầu, còn chàng thì quay mình bước thẳng tới, nghinh đón Chương Phàm.
Đang cơn cao hứng, Chương Phàm bước đi thắn thoát, chợt ngẩng đầu lên, trông thấy Yến Thiên Y hắn liền sa sầm mặt.
Yến Thiên Y buông vuốt một câu:
– Đại công tử hối hả quá!
Chương Phàm gắt:
– Tránh qua một bên, đừng án đường bổn công tử.
Yến Thiên Y nép mình qua một bên đường, chàng xua hai tay, cười hì hì, tiếp:
– Công tử đến tìm tiểu thơ phải không?
Chương Phàm vụt đứng lại, quắc mắt to nói hét:
– Tên nô tài chó má, ngươi muốn gì nữa hả? Ta tìm ai mặc ta, can gì đến ngươi mà ngươi xỏ cái mõm thúi vào? Thân phận ngươi là gì, ai cho ngươi có quyền hỏi han đến ta? Ngươi muốn chết hở, tiểu tử? Ta mà thấy ngươi luẩn quẩn bên cạnh tiểu thơ nữa, ngươi chết không kịp ngáp đó!
Yến Thiên Y lè lưỡi, rút cổ, rung rung người thốt:
– Công tử! Tiểu nhân đâu có cám xúc phạm đến công tử, sao công tử nổi giận?
Tiểu nhân vâng lệnh tiểu thơ chuyển đại đến công tử mấy lời, bây giờ vừa gặp công tử là công tử mắng quát ào ào, như vậy làm sao tiểu nhân dám mở miệng? Thế này thì tiểu nhân phải trở lại cho tiểu thơ biết mới được!
Chương Phàm đang phát tác, nghe thế bèn đổi thái độ, nắm tay Yến Thiên Y dịu giọng nói:
– Khoan! Ngươi khoan đi! Nói cho ta nghe gấp!
Yến Thiên Y cố ý làm mặt giận, nói:
– Công tử muốn hành hung tiểu nhân thì cứ hành hung. Tiểu nhân không nói gì hết. Đáng lẽ tiểu thơ sai Tiểu Thúy nhưng vì Tiểu Thúy là nữ nhân, đến khách quán không tiện, bất ngờ tiểu nhân mang đồ đến cho tiểu thơ, tiểu thơ bèn sai tiểu nhân đi thế Tiểu Thúy. Tưởng là mình đi tới đi lui như vậy, sẽ được công tử thưởng công, dè đâu lại bị mắng! Công tử còn hăm he nầy nọ nữa.
Chương Phàm gạt ngang:
– Được rồi, ta sẽ thưởng cho ngươi, thưởng trọng. Ngươi nói đi, nói cho ta nghe gấp đi.
Yến Thiên Y lắc đầu:
– Chừng như công tử không tin tiểu nhân, vậy tốt hơn công tử cứ đến đó, hỏi lại tiểu thơ thì rõ, tiểu nhân khỏi phải nói.
Chương Phàm bực, nổi giận, nhưng cố dằn lòng, nở nụ cười tươi, thốt:
– Tiểu lão đệ khó tánh quá, thôi bỏ qua cho bổn công tử đi. Tiểu thơ từng khen ngợi tiểu lão đệ trước mặt bổn công tử, và khuyên bổn công tử đừng hằn học với lão đệ nữa. Từ nay chúng ta làm lành với nhau, chúng ta thân nhau, bổn công tử hứa sẽ dành nhiều tốt đẹp cho lão đệ!
Yến Thiên Y vuốt mặt hắn:
– Một ngày nào đó, công tử sẽ là vị tân cô gia trong gia đình nầy, công tử sẽ là tân chủ nhân của tiểu nhân, ngày đó công tử đừng quên tiểu nhân nhá! Phải biết tiểu nhân có công lao không nhỏ đấy.
Chương Phàm khoan khoái cực độ đáp:
– Ta mà cưới được tiểu thơ thì ta sẽ ghi công đầu cho ngươi đó! Nhất định ngươi sẽ hài lòng về cách đối xử của ta sau nầy!
Hắn hạ thấp giọng tiếp:
– Ngươi thấy Tiểu Thúy ra sao? Được không? Ta sẽ đứng ra tác hợp cho ngươi với nàng ấy thành vợ chồng với nhau. Ngươi đừng lo, hiện tại có thể bắt nàng xây mộng đẹp được rồi.
Yến Thiên Y giả bộ mừng rơn, hỏi gấp:
– Thật hả, công tử?
Chương Phàm vỗ ngực:
– Bổn công tử khi nào đi lừa ngươi chứ? Ta bảo chứng với ngươi, là ngươi sẽ được mãn nguyện! Ngươi cứ tin tưởng nơi ta!
Yến Thiên Y nghiêng mình:
– Tiểu nhân xin đa tạ công tử trước!
Chương Phàm nhích tới gần hơn, chồm đầu tới gần sát mặt Yến Thiên Y, hỏi:
– Tiểu thơ nhắn gởi điều gì với ta đâu? Ngươi nói gấp cho ta nghe đi! Ta nóng nảy quá!
Nhìn tả, nhìn hữu, Yến Thiên Y lộ vẻ thần bí, thấp giọng đáp:
– Tiểu thơ bảo như thế này, sau khi đèn nhà đều lên, công tử hãy đến Thiên Ân Miếu gặp tiểu thơ. Tiểu thơ có việc trọng đại gì đó, muốn thảo luận với công tử.
Chương Phàm cao hứng quá, gật đầu lia lịa, kêu lên:
– Con người ta, nếu có tâm thành thì cũng có lúc làm lòng trời cảm động, nên khiến cho tiểu thơ lưu ý đến ta đó, tiểu lão đệ!
Rồi hắn hỏi:
– Này, Tiểu Lang, tại sao tiểu thơ của ngươi không ước hội tại một nơi nào trong phủ, mà lại chọn Thiên Ân Miếu, là một địa điểm xa xôi bên ngoài?
Yến Thiên Y giải thích:
– Công tử phải biết, trong phủ hiện nay, nơi nào cũng có người ta canh phòng, và những cuộc ước hội như vậy, nếu để cho kẻ khác phát hiện được, thì còn gì danh diện của tiểu thơ nữa? Công tử hỏi như thế là không chu đáo bằng tiểu thơ rồi đó nhé, tiểu thơ sẽ cười cho mà xem!
Chương Phàm cười hì hì:
– Ta sơ suất quá, ngươi đừng thuật lại với tiểu thơ nhé!
Rồi hắn lại hỏi:
– Mà ngươi có biết là đại tiểu thơ sẽ nói gì với ta chăng?
Trầm ngâm một chút, Yến Thiên Y đáp:
– Tiểu nhân không được hiểu rõ, một việc mà tiểu thơ cho rằng trọng đại thì khi nào tiểu thơ lại tiết lộ với tiểu nhân? Dù cho tiểu thơ có dành cho tiểu nhân ít nhiều hảo cảm, song hảo cảm nào cũng có giới hạn. Bất quá, tiểu nhân chỉ biết như thế này, nhờ Tiểu Thúy vừa thuật lại với tiểu nhân. Là trong mấy hôm nay, tiểu thơ buồn bực vô cùng, đến cả cơm nước tiểu thơ cũng không màng nghĩ đến. Chừng như tiểu thơ tự xét mình đối xử kém đẹp với công tử sao đó, nên hối hận. Phu nhân bảo tiểu thơ hãy tìm gặp công tử mà phân trần, xin công tử đừng cố chấp. Có lẽ cuộc ước hội này mà có là do nguyên nhân đó, công tử ạ.
Chương Phàm như lên mây, nghe phơi phới cả thân thể.
Hắn tặc lưỡi, thốt:
– Chân muội khéo lo ngại vẫn vơ! Khi nào ta dám phiền hà Chân muội! Ta dám sẵn sàng chết cho Chân muội mà!
Yến Thiên Y tiếp:
– Còn việc này nữa, công tử...
Chương Phàm giục:
– Nói đi! Nói gấp! Ngươi có tánh hay dần dà quá!
Yến Thiên Y thì thầm:
– Tiểu thơ dặn, công tử chỉ đi một mình thôi nhé, đừng dẫn ai theo hết nhé! Mà cũng không nên cho ai biết được cuộc ước hẹn này nhé!
Chương Phàm gật đầu:
– Đương nhiên! Đương nhiên! Ta đâu có quá ngu, Tiểu Lang! Ta phải bảo vệ danh dự của Chân muội chứ! Còn ngươi, ngươi cũng đừng bép xép cái lỗ miệng đấy nhé! Cuộc hôn nhân của ta mà thành tựu rồi, ngươi sẽ được thưởng lớn!
Yến Thiên Y nghiêm giọng:
– Công tử yên chí! Ai cạy răng, tiểu nhân cũng chẳng nói.
Chương Phàm vuốt y phục, thốt:
– Đêm xuống lâu rồi, ta đi ngay bây giờ, ta đến đó trước, chờ tiểu thơ.
Yến Thiên Y buông vội:
– Công tử biết Thiên Ân Miếu ở đâu chứ? Ở phía trước tòa lương đình đó.
Chương Phàm gật đầu, đi luôn.
Nhìn theo bóng Chương Phàm, Yến Thiên Y điểm nhẹ một nụ cười, lững thững bước, trên con đường trở về phòng.
Chàng cần gì phải vội vã? Đến sớm hay đến muộn, cũng thế thôi, chắc chắn là Chương Phàm ở đó chờ, dù chờ đến sáng mai, hắn cũng chờ.
Nhưng ra khỏi khu hậu viện rồi, chàng không rẽ về phòng quản sự, mà lại đi thẳng ra cửa phủ.
Gặp bọn gia nhân đồng nghiệp, với ai chàng cũng gợi chuyện một vài câu, cuối cùng chàng ra đến bên ngoài, không một ai nghi ngờ gì chàng cả.
Thiên Ân Miếu nằm về phía Tây đối với Đại Sum Phủ. Một ngôi miếu gần như bỏ hoang, hương tàn, khói lạnh, về đêm có vẻ thê lương vô cùng.
Đêm nay, chàng cũng ước hẹn Hùng Đạo Ngươn. Địa điểm được thay đổi mỗi lần có cuộc ước hẹn, thay đổi rồi, chàng chọn trở lại chỗ cũ, là ngôi miếu này.
Bất quá, họ hẹn gặp nhau trong khu rừng bên hữu ngôi miếu, chứ không phải ngay trong miếu.
Chàng đến gặp Hùng Đạo Ngươn trước.
Chàng hỏi:
– Ngươi đến đây đã lâu chưa?
Hùng Đạo Ngươn đáp:
– Thuộc hạ vừa đến thôi, Khôi Thủ!
Yến Thiên Y tiếp:
– Đêm nay, ta sẽ giao cho ngươi một con dê béo mang về Ma Thạch Ba.
Hùng Đạo Ngươn sáng mắt:
– Dê nào đó?
Yến Thiên Y đáp:
– Tinh Lăng Kiếm Chương Phàm, con trai của Quang Luân Chương Sàm, tay kiếm thứ ba trong nhóm Đại Địa Thập Kiếm.
Hùng Đạo Ngươn ạ một tiếng:
– Thì ra là tiểu tử đó!
Rồi y tiếp:
– Mấy hôm nay, Khôi Thủ đã gây sóng to gió lớn trong Đại Sum Phủ, nghe nói bọn Lạc Mộ Hàn kinh hoàng như điên loạn lên, đến cả chó gà ũng không được yên ổn mà làm cái thân thú vật! Bây giờ, đến lượt con trai của Chương Sàm thất tung! Chúng sẽ nhốn nháo như thế nào nữa chứ?
Yến Thiên Y cười nhẹ:
– Chỉ sợ lòng người trong liên minh của Lạc Mộ Hàn sẽ rung động, đấu chí tiêu tán, sự kết hợp của họ rồi cũng đến vỡ tan thôi!
Hùng Đạo Ngươn thốt:
– Tuy nhiên, Khôi Thủ cũng phải dè dặt cho lắm...
Yến Thiên Y gật đầu:
– Ta hiểu.
Chàng hỏi:
– Vụ đón chận Kim Xuyên Tam Quỷ và Ôn Sát Liêu Hóa Trúc, kết quả như thế nào?
Hùng Đạo Ngươn đáp:
– Chưa có tin tức chi hết, nhưng có lẽ trong vài hôm nữa thôi, mình sẽ biết kết quả.
Yến Thiên Y tiếp:
– Phải tranh thủ thời gian, Đạo Ngươn.
Hùng Đạo Ngươn đáp:
– Thuộc hạ có sai liên lạc viên mỗi ngày mỗi đi dọ thám, nhất định không hề có việc chậm trễ đâu.
Yến Thiên Y đứng lên, tiếp:
– Phần việc của ta, trong Đại Sum Phủ, ta đã hoàn thành từng giai đoạn một, các ngươi bên ngoài cũng phải cố gắng, làm cái gì khả quan lên một chút chứ!
Hùng Đạo Ngươn đáp:
– Ai ai cũng nỗ lực hết, Khôi Thủ! Mọi dự định của Khôi Thủ đều được tuân hành, Khôi Thủ yên trí!
Rồi cả hai chia tay, hẹn lại một lần khác, ở một địa điểm khác.
Thiên Ân Miếu tuy nhang tàn khói lạnh, song vẫn có người ở.
Miếu hoang tàn, có bóng đèn, tức nhiên có người ở.
Đèn nhỏ ngọn, lồng đèn lại đóng bụi đen dày qua nhiều năm tháng, ánh sáng lờ mờ làm tăng thêm vẻ thê thảm của cảnh vắng lạnh, hầu như âm u.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, lồng đèn chao, ánh sáng lung linh, tạo nên những bóng chập chờn trông như quỷ hiện về nhảy múa.
Cảnh tượng vừa rợn vừa thảm.
Từ xa xa, Yến Thiên Y nhận ra trong miếu có người khoanh tay đi tới đi lui.
Chàng cùng Hùng Đạo Ngươn chia tay nhau, Hùng Đạo Ngươn đi được mấy bước, chàng gọi lại.
Chàng quên mất việc dụ con dê béo cho Đạo Ngươn, lúc đó mới nhớ ra, nên bảo Hùng Đạo Ngươn chờ.
Chàng tiến về phía tòa lương đình, Hùng Đạo Ngươn lặng lẽ theo sau.
Đêm thanh, cảnh vắng, còn ai cao hứng đến tận ngôi miếu lạnh này?
Không Chương Phàm thì là ai?
Yến Thiên Y điểm một nụ cười.
Trông thấy Yến Thiên Y, Chương Phàm cầm như mình bắt được hòn ngọc vô giá, sấn tới ba bước một, đón chàng.
Không đợi Yến Thiên Y nói gì, hắn hỏi liền:
– Đại tiểu thơ đâu? Đến hay không đến? Ta chờ đây lâu quá rồi, Tiểu Lang!
Chẳng hiểu tại sao tiểu thơ lại hẹn ta ở chỗ đầy quỷ khí như thế này! Ta rợn người từng chập đó, Tiểu Lang.
Yến Thiên Y thản nhiên đáp:
– Lâu hay mau gì, cũng phải chờ, chứ biết sao bây giờ, công tử? Tiểu thơ ước hẹn, tự nhiên phải đến, nếu chưa đến kịp hẳn là có trở ngại gì đó vào phút cuối. Kiến nhẫn thêm một chút nữa đi, công tử.
Chương Phàm hừ một tiếng:
– Kiên nhẫn! Thì ta kiên nhẫn đây, ngươi chẳng thấy sao? Cứ nôn nao chờ đợi thế này mãi, chắc ta phải điên mất đó, Tiểu Lang!
Yến Thiên Y cười nhẹ:
– Hẹn hò tình tự, thì người ta phải chọn chỗ thanh vắng như thế này mới được chứ! Gặp nhau rồi, muốn làm chi thì làm, chẳng sợ bị ngoại nhân phát hiện! Chẳng lẽ công tử thích gặp tiểu thơ giữa chốn đông người? Ở những nơi đó, công tử còn nói năng gì được?
Chương Phàm khoát tay:
– Thôi đi, đừng nói nữa, ta đang nôn nóng đây, ngươi léo nhéo mãi, ta thêm bực!
Ta hỏi ngươi, tiểu thơ đến hay không đến? Còn ngươi, ngươi đến đây để làm gì? Hay tiểu thơ sai ngươi đến nói gì với ta?
Yến Thiên Y lắc đầu:
– Tiểu thơ không có nhắn gởi chi hết.
Chương Phàm dậm chân thình thịch:
– Thế tại sao đã hẹn với ta rồi mà nàng còn dần dà, chưa chịu đến đây?
Yến Thiên Y mỉa:
– Công tử giống như một con chó tháng ba! Cứ ngoắc ngoắc cái đuôi mà chạy rong khắp mọi nẻo đường!
Chương Phàm nổi giận:
– Tên chó má, ai cho phép ngươi mắng ta?
Yến Thiên Y bỉu môi:
– Chương Phàm! Ta ví ngươi với loài súc vật, là còn nể nang ngươi đấy! Thực ra thì ngươi còn kém súc vật, kém xa !
Chương Phàm sôi giận cực độ, hét:
– Ngươi muốn chết hả, tiểu nô tài? Muốn chết, ngươi sẽ chết. Ta thanh toàn cho ngươi!
Yến Thiên Y thốt:
– Bình tĩnh lại, Chương Phàm! Ta muốn nói với ngươi câu này...
Chương Phàm quát:
– Câu gì?
Yến Thiên Y tiếp:
– Đó là một câu hỏi, như thế này:
Ai bảo ngươi đến đây?
Chương Phàm hét:
– Tiểu thơ ngươi bảo ngươi đến hẹn với ta chứ còn ai nữa?
Yến Thiên Y lắc đầu:
– Cuộc ước hẹn, do chính ta nói với ngươi, nhưng không phải tiểu thơ sai ta đến nói với ngươi. Tự ta chủ trương, tự ta bịa chuyện, để ước hẹn với ngươi, bất quá ta mạo danh tiểu thơ mà ước hẹn. Đại tiểu thơ không dính dấp gì đến vụ này, không hay biết gì về vụ nầy.
Chương Phàm như từ cung trăng rơi xuống, hắn tức uất, hắn lét lên như thú dữ bị thương, quát tháo ầm ĩ:
– Thì ra, tất cả đều do ngươi an bài. Ngươi lừa ta? Ngươi đùa cợt với ta? Tiểu nô gia, ngươi to gan thật! Tiểu súc sanh! Đúng là ngươi chán sống rồi đó! Đừng trách ta tàn nhẫn!
Chợt, Chương Phàm ngưng mắng, hắn quắc mắt nhìn Yến Thiên Y, ánh mắt ngời lên vẻ kỳ dị lẫn tàn độc, một lúc lâu, hắn gằn từng tiếng:
– Ngươi nói, chính ngươi cố ý ước hẹn ta?
Yến Thiên Y gật đầu:
– Đúng vậy!
Thanh Long Giáo Chủ
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47 ( Đoạn Kết )