watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Thanh Long Giáo Chủ-Hồi 4 - tác giả LIỄU TÀN DƯƠNG LIỄU TÀN DƯƠNG

LIỄU TÀN DƯƠNG

Hồi 4

Tác giả: LIỄU TÀN DƯƠNG

Trần Phẩm Đoan lại biến sắc mặt.Cứ mỗi lần Hoàng Tiết Tháo giục hắn xuất thủ, là hắn biến sắc mặt.
Mồ hôi lạnh đẫm ướt trán hắn.
Hoàng Tiết Tháo giục. Yến Thiết Y khuyến khích. Trần Phẩm Đoan còn làm gì khác hơn là phải thử một lần.
Thử sức với con người không lòng trắc ẩn là một trò chơi nguy hiểm. Tuy tính mạng chẳng (sao), nhưng mất một cánh tay thì kể như tàn đời.
Hắn thẫn thờ đáp :
– Vâng! Tại hạ sẽ thử!
Hoàng Tiết Tháo tập theo cử động của con mèo giỡn chuột trước khi vồ, vươg tay chụp chụp vào khoảng không, hất bộ mặt đầy lông đầy ria, tỏ vẻ khinh miệt giục thêm lần nữa :
– Vào đi chứ tiểu tử! Ngươi còn chờ gì nữa? Vào mà lấy gấp hoàn thuốc, đem về cho mẫu thân ngươi!
Câu nói đó có tác dụng lên tinh thần của Trần Phẩm Đoan, hắn phải làm mọi cách để cứu mẹ, thà rằng hắn chết, chứ không để mẹ chết.
Hắn hỏi :
– Đấu pháp như thế nào, tiền bối?
Hoàng Tiết Tháo cười vang :
– Chủ tùy khách, lão phu cho ngươi toàn quyền chọn lựa.
Trần Phẩm Đoan tiếp :
– Tại hạ muốn dùng tay không, tiền bối nghĩ sao?
Hoàng Tiết Tháo cười hì hì :
– Còn nghĩ sao nữa? Cách nào thì cũng đưa ngươi đến môt kết quả thôi mà!
Cắn răng, rồi nghiến ken két, Trần Phẩm Đoan buông gọn :
– Xin mời!
Hoàng Tiết Tháo lắc đầu :
– Nhường ngươi đó, nếu lão phu xuất thủ trước, thì chẳng hóa ra là già hiếp trẻ sao?
Trần Phẩm Đoan bất thình lình giang hai tay, rồi gộp lại, còn hai chân thì vừa nhảy tới vừa khoa tréo, như định kẹp đối phương, hai tay ôm thượng bộ đối phương, như khóa chặt mọi hoạt động, nếu chân kẹp dính rồi thì một chân quét, hai tay quật.
Thế đánh như đô vật, có điều nhanh hơn gấp bội thôi.
Hoàng Tiết Tháo cười lớn không né tránh, chìa thẳng tay hữu ra như ngọn trúc, đâm vào ngực Trần Phẩm Đoan.
Trần Phẩm Đoan lập tức xoay mình một phần tư vòng, xuôi tay hữu, rút chân khoa, móc tay tả lên, định chụp cổ tay của Hoàng Tiết Tháo.
Nhưng Hoàng Tiết Tháo trầm cổ tay xuống, lòn ra ngoài, chụp vào vai Trần Phẩm Đoan, quyết nhắc bổng hắn lên quăng ra xa.

Ngờ đâu, lão nghe nhói nhẹ ở hông, rồi lực đạo nơi cánh tay tan biến mất.
Bàn tay lỏng ngón, cánh tay buông xuôi luôn.
Thừa dịp đó, Trần Phẩm Đoan lách nhanh mình ra ngoài.
Thoát nạn hắn vọt mình nhanh ra ngoài rồi đứng thở dốc. Hắn hú hồn cho là một cái may bất ngờ.
Hắn có biết tại sao Hoàng Tiết Tháo buông tay đâu, cứ tưởng là hoàng thiên ám trợ thật sự.
Vuột đối phương, Hoàng Tiết Tháo thét len như sấm, đảo mắt nhìn quanh.
Yến Thiết Y vẫn đứng ngoài xa kia, chắp tay sau lưng bình thản.
Hùng Đạo Nguơn và Thôi Hậu Đức kèm sát hai bên tả hữu chàng.
Có kẻ nào di động đâu? Thế tại sao hông lão nghe đau nhối, Trần Phẩm Đoan thì không thể điểm tay vào đó, như vậy chẳng lẽ có ma?
Rồi lão tự cho là mình sơ ý, không vận nội lực đầy đủ liên tục mới xảy ra trường hợp đó.
Đinh ninh như thế, lão lướt tới, tấn công lần thứ hai.
Trần Phẩm Đoan đâm hoảng, lùi mãi, đồng thời hai cánh tay đánh loạn ra, bất thành chưởng pháp, vụt đông vụt tây, tạt nam hoành bắc.
Hoàng Tiết Tháo cơ hồ không cần nhìn thủ pháp của hắn, cứ tung chưởng. Chưởng pháp của lão gồm chín mươi chín thức. Lão vung tay cực nhanh, chưởng ảnh chớp đầy trời bao phủ quanh mình Trần Phẩm Đoan, khiến hắn thêm lúng túng.
Tình thế nguy ngập cực độ, Trần Phẩm Đoan cầm chắc là mình phải nát nhừ dưới chưởng lực đó.
Một phát chưởng sắp sửa giáng xuống đỉnh đầu Trần Phẩm Đoan.
Bất thình lình một đạo âm kình từ đâu đó vút tới, nhấc bổng Trần Phẩm Đoan lên, theo đà chênh chênh, quăng hắn tuốt ra vòng áp lực của lão.
Trong khi phát chưởng giáng xuống khoảng không thì Trần Phẩm Đoan rớt xuống cách cục trường xa hơn ba trượng. Đạo âm kình buông rơi hắn nửa chừng, nên hắn phải tự lấy thế đáp cho đà rơi không tổn hại, hắn chập choạng đôi chân mấy phút mới đứng vững được.
Hoàng Tiết Tháo đánh hụt lần thứ hai quát thào ầm ầm đưa tay chỉ mặt hắn gằn từng tiếng :
– Giỏi! Ngươi đóng kịch khéo lắm!
(Thiếu trang)
Trần Phẩm Đoan chưa mãn, thành ra một bên xoay qua, một bên lướt tới, song phương cùng sáp lại gần.
Tấu xảo làm sao, một tay quyền của Trần Phẩm Đoan bay sang, trúng vào cằm Hoàng Tiết Tháo bật kêu một tiếng bốp.
Quả đấm đó khá mạnh, làm cho lão chao chao người.
Rồi một ngọn cước của Trần Phẩm Đoan vút qua, trúng ngay bụng lão.
Lão hự một tiếng, không còn gượng đau được nữa, ngã ngồi xuống tại chỗ.
Yến Thiết Y không chậm trễ một giây, vẫy tay reo lên :
– Trần bằng hữu thắng! Hoàng tiên sanh bại!
Chàng reo lên gấp, để đặt tình trạng trong một cái thế đá rồi, bởi chàng sợ Hoàng Tiết Tháo vùng đứng lên, tiếp tục cuộc trí mạng.
Chấm dứt ngay cuộc đấu tại đấy, có lợi cho Trần Phẩm Đoan, vì tài nghệ của hắn kém quá, không nên đùa dai với tử thần.
Chàng như giám khảo, tuyên bố rồi là thí sinh phải chịu, dù rơi đài cách oan ức cũng phải chịu.
Một, chàng reo lên chưa đủ, Hùng Đạo Nguơn đóng vai phụ khảo, hoan hô :
– Khá lắm đó, Trần bằng hữu! Lịnh đường sẽ được nạn khỏi tai qua!
Thôi Hậu Đức nói luôn :
– Kẻ có chân tài thường hay tự khiêm, giấu tuyệt nghệ rất kỷ! Ai trông thấy Trần bằng hữu dòm màu mè điệu bộ mà chẳng lầm? Chẳng trách Hoàng lão tiên sinh chuốc lấy thảm bại!
Yến Thiết Y gọi Trần Phẩm Đoan :
– Mừng cho Trần bằng hữu đó nhé. Tại hạ đã bảo mà, Hoàng Thiên có khi nào bỏ qua một hiếu tâm nhân! Viên Tử Kim đơn chắc chắn phải về tay bằng hữu rồi! Đúng là một cuộc chiến đầy hứng thú.
Trần Phẩm Đoan như từ cung trời rớt xuống, ngơ ngơ, ngác ngác, lẩm nhẩm :
– Tại hạ thắng?... Có thể nào như vậy?... Không! Tại hạ không tin...
Yến Thiết Y cao giọng :
– Không tin cũng phải tin, bởi sự thật đã phô bày trước mắt đó, Hoàng lão tiên sanh còn ngồi kia! Bằng hữu hãy bước tới mà đòi chiến lợi phẩm.
Trần Phẩm Đoan còn bàng hoàng, như chưa rời cơn mộng.
Hoàng Tiết Tháo qua cơn đau, vụt đứng lên chỉ tay vào mặt Trần Phẩm Đoan hét :
– Hay cho ngươi dám đóng kịch trước mặt lão phu. Nên nhớ là trong tương lai phải tránh gặp mặt lão phu, nếu lão phu trông thấy ngươi là tám mươi mạng ngươi cũng đi đời.
Trần Phẩm Đoan cố phân trần là hắn không hề dính dáng đến cái “Thắng” này.
Nhưng Hoàng Tiết Tháo làm sao tin được, khi chính tay quyền của hắn tống vào cằm, ngọn cước của hắn tung vào bụng lão?
Lão lấy ngay chiếc túi trong mình ra, rồi mò tay vào đó một lúc, lão lấy ra một hoàn thuốc màu tía ánh vàng.
Những người hiện diện đứng cách lão xa xa, mà vẫn vòn ngửi được mùi thơm từ hoàn thuốc bốc ra, loang trong không khí.
Đúng là một loại thuốc quý.
Lão quay sang Trần Phẩm Đoan quát :
– Bắt lấy, rồi cút ngay!
Lão dùng nội lực mà quăng hoàn thuốc, hoàn thuốc vút đi, tuy nhỏ bằng hạt nhãn, song tiếng gió vu vu.
Trần Phẩm Đoan đưa tay đón bắt, kình đạo cuốn theo hoàn thuốc rất mạnh, đẩy hắn lùi lại mấy bước.
Cầm hoàn thuốc nơi tay, đứng vững rồi Trần Phẩm Đoan vòng tay, nghiêng mình hướng về Hoàng Tiết Tháo cung kính thốt :
– Hoàng tiền bối...
Hoàng Tiết Tháo khoát tay nạt :
– Đi gấp, ta không cần ngươi đa tạ một cách mỉa mai. Nên nhớ lời ta dặn, đừng để ta gặp mặt lần thứ hai đấy!
Trần Phẩm Đoan lại day qua Yến Thiết Y tỏ lời cáo biệt rồi quay mình bước đi, mang theo niềm hoang mang vĩ đại.
Đạo ám kình từ đâu đến tiếp trợ cho hắn?
Ai?
Nhìn theo bóng Trần Phẩm Đoan đến khuất dạng bên ngoài rừng, Yến Thiết Y gọi Hùng Đạo Nguơn và Thôi Hậu Đức, bảo :
– Đi! Đã đến lúc rồi.
Cả ba cùng quay mình.
Nhưng Hoàng Tiết Tháo vọt tới ngăn chặn quát :
– Đứng lại!
Yến Thiết Y cười cười :
– Lão tiên sanh muốn tặng bọn tại hạ mỗi người một hoàn thuốc?
Hoàng Tiết Tháo lại hét :
– Đừng nuôi mộng! Yến Thiết Y nhìn lão đăm đăm :
– Không tặng thuốc, thì để bọn tại hạ ra đi, tiên sanh còn chận lạ i làm gì?
Hoàng Tiết Tháo trầm giọng :
– Ta hiểu, các ngươi cũng dã tâm như tiểu tử vừa rồi, muốn đoạt một hoàn thuốc của ta, nhưng bây giờ thấy rõ chưa phải là đối thủ của ta, nên lặng lẽ cúi đầu ra đi. Không, không thể đơn giản như vậy được, dù các ngươi chưa lấy được hoàn thuốc quí, ta cũng phải trừng trị các ngươi một lần, cho bỏ cái dã tâm chuyên ngồi mát ăn bát vàng, ngóng tai nghe nói chỗ nào có của lạ là kéo bè, kéo lũ đến, tìm cách chiếm đoạt. Các ngươi muốn đi? Nhẹ nhất cũng phải chặt cánh tay hữu, bỏ lại đây cho ta.
Yến Thiết Y cau mày :
– Lão tiên sanh, vì cái tánh cố chấp mà tiên sanh đã mất hết một hoàn thuốc quý rồi, sao tiên sanh không ăn năn, thế muốn mất thêm mấy hoàn nữa phải không?
Hoàng Tiết Tháo bĩu môi :
– Làm gì có việc đó? Không ai thất bại cùng một lúc hai lần cả. Ta chỉ hận mình khinh thường tiểu tử, thành ra mắc kế hắn thôi, chứ tài năng gì mà hắn đánh bại nổi ta? Nhưng các ngươi thì ta xem kỹ lắm rồi, còn lâu lắm mới là đối thủ của ta, đừng tưởng có thể làm điều phi thường như hắn mà mất mạng.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Bọn tại hạ không muốn thứ thuốc đó!
Hoàng Tiết Tháo lắc đầu :
– Bây giờ, các ngươi phủ nhận cũng đã quá trễ, dã tâm của các ngươi lộ liểu ngay từ lúc đầu, ta thấy rõ.
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Tiên sanh mất một hoàn thuốc, vừa tiếc vừa tức, không nơi nào phát tiết cái tức rồi quay lại đổ trút lên đầu bọn tại hạ à?
Hoàng Tiết Tháo cười lạnh :
– Đúng vậy, ít nhất ta cũng có lý do, bởi tại sao thì các ngươi cũng có chứng kiến việc xảy ra. Ta muốn diệt trừ những kẻ thứ ba.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Thuốc, bọn tại hạ không cần, song tiên sanh nài nỉ mãi, chừng như muốn tặng ngay. Tai hạ nói trước, tiên sanh sẽ mất thuốc đấy nhé!
Hoàng Tiết Tháo xì một tiếng :
– Một là chặt tay, hai là giao thủ. Đừng nói lôi thôi nữa.
Yến Thiết Y hỏi :
– Tiên sanh nhất quyết phải có cuộc đấu?
Hoàng Tiết Tháo gật đầu :
– Nhất định phải có, trừ ra các ngươi thức thời vụ, nhận bại trước.
Yến Thiết Y hỏi :
– Đấu như thế nào?
Hoàng Tiết Tháo đáp :
– Tùy ngươi. Ta sẵn sàng chấp nhận mọi đề nghị do ngươi đề ra.
Yến Thiết Y mỉm cười :
– Tại hạ và Hoàng tiên sanh vốn không cừu không oán, thì chẳng cần gì bên nầy gây thương tổn bên kia, mới phân định thắng bại. Cho nên, tại hạ nghĩ, chúng ta nên đấu bằng tuyệt kỹ.
Hoàng Tiết Tháo hỏi :
– Nghĩa là sao?
Yến Thiết Y giải thích :
– Con nhà võ cần phải hội đủ mấy điều kiện nầy, mới mong thành danh được là: Nhanh, mạnh, ổn chuẩn và độc. Chúng ta cứ thi triển mấy điểm đó để phân định sự hơn kém với nhau.
Những điểm đó bình sanh Hoàng Tiết Tháo tự phụ hơn người, nếu bây giờ thi thố ra thì lão cầm chắc cái thắng trong tay.
Cho nên lão chịu liền.
Lão đáp gấp :
– Ta chấp nhận đề mục đó, nhưng còn cách thức, ngươi có ý kiến chi, hãy nói luôn cho ta biết?
Yến Thiết Y tiếp :
– Không có cách thức rõ rệt. Trước hết chúng ta thi môn nhanh.
Hoàng Tiết Tháo chớp mắt :
– Thi như thế nào?
Yến Thiết Y bước tới, đứng thẳng người thốt :
– Tại hạ đứng đây, tiên sanh có thể dùng bất cứ phương sách nào, kể cả vũ khí, công kích tại hạ ba lần. Nếu tiên sanh đánh trúng thì tại hạ bại. Dù tiên sanh mạnh tay, lỡ làm chết tại hạ thì cũng chẳng sao. Qua ba lượt đánh rồi mà tiên sanh không chạm được mình tại hạ, thì đến phiên tiên sanh đứng cho tại hạ đánh, cũng ba lượt như vậy, tiên sanh nghĩ sao?
Hoàng Tiết Tháo suy nghĩ một chút, đoạn thốt :
– Cách đó hay lắm, ta chấp nhận nhưng đừng tưởng la ta giành tiện nghi đấu nhé, tại ngươi đề nghị, ngươi tự nguyện, thì ta phải theo y, giả như ngươi có bại cũng đừng oán ta.
Yến Thiết Y ưỡn ngực đáp :
– Đương nhiên, chính tại hạ xướng xuất chứ đâu phải tiên sanh đòi hỏi :
Hoàng Tiết Tháo điểm một nụ cười nham nhở :
– Thế thì chúng ta bắt đầu đi.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Xin mời tiên sanh.
Hoàng Tiết Tháo mừng thầm, bảo :
– Chuẩn bị đi!
Yến Thiết Y đáp :
– Xong từ lâu, tiên sanh.
Hoàng Tiết Tháo đảo bộ từ một bên lướt tới chứ không công kích ngay chánh diện.
Chưởng ảnh phát xuất như ngàn sao chớp, bao nhiêu đều bắn vào Yến Thiết Y.
Quái dị thay tiếng gió bốc lên, gió phát động từ trong thân thể Yến Thiết Y bốc ra thành tiếng vu vu, rồi thân hình chàng biến thành nhẹ nhõm, thân hình giữ một khoảng cách độ mấy tấc, chưởng ảnh tới, thân hình nhích, chưởng ảnh lui, thân hình nhích, bên tới bên lui, mường tượng giữa chưởng ảnh và thân mình có một sức hút giằng co, giữ một khoảng cách đều đều.
Không một chưởng ảnh nào chạm vào mình Yến Thiết Y.
Cái lạ nhất là đôi chân chàng không hề di động, chỉ có thân trên là lắc lư thôi.
Một phát chưởng dù tuyệt diệu đến đâu cũng không phát xuất hơn ngàn chưởng ảnh, cuối cùng chiêu chưởng đã tròn.
Qua cuộc tấn công thứ nhất của Hoàng Tiết Tháo, lão bại một điểm Yến Thiết Y thắng một điểm.
Lão biến sắc mặt, sang qua đợt thứ hai liền. Hai tay quăng tới đầu chúi xuống, chân chổng lên, với cái thế trồng chuối ngược, lão bung trọn thân hình vào Yến Thiết Y.
Một thế đánh lạ kỳ.
Thân hình tung đi, không phải ập trọn vào người của đối phương, mà là chọc hai chân tới, vì chọc nhanh nên trông như hai mũi tên lao.
Làn gió bốc từ thân thể Yến Thiết Y trước đó bao bọc quanh chàng, ngăn chặn chưởng ảnh, đột nhiên lắng dịu như một vật mềm rỗng lòng, đang phồng lên, lủng lỗ xẹp lại, rồi làn gió đó biến thành cứng rắn, che bên ngoài thân thể của chàng tạo thành một chiếc giáp kiên cố.
Đôi chân kia nếu bung tới, sẽ chạm chiếc giáp chứ không mong gì đụng đến lớp da của chàng.
Đồng thời gian, chàng nghiêng mình qua một bên, lệch chiều thẳng đúng độ ba tấc thôi, đủ tránh chân của Hoàng Tiết Tháo.
Đôi chân của lão bắn vào khoảng không, thân mình theo đà chuồi tới, lão cứ để người theo tư thế trồng chuối ngựơc đó, hoành tay vào tay áo. Từ trong tay áo, một đường dây cực nhỏ, bằng thân cây kim may áo cuốn vút ra, đường dây quá nhỏ nên không phát tiếng gió.
Đường dây có tác dụng quấn quanh mình Yến Thiết Y, cho nên quăng dây ra rồi lão cũng vừa đáp xuống, và nhanh như chớp lão quay mình, vươn tay lên, đầu dây trong quấn nơi hai ngón tay cái và trỏ, lão giật hai ngón tay.
Hai ngón tay nhẹ xều.
Đầu dây ngoài, nào có quấn trúng mình Yến Thiết Y đâu mà có vật năng trì tay?
Yến Thiết Y phất nhẹ ống tay áo cười thốt :
– Đũ ba lượt rồi đó nghe tiên sanh!
Mồm thở, mũi thở, trán rụn mồ hôi, mặt biến sắc xanh. Hoàng Tiết Tháo vừa dậm chân vừa rít hận :
– Ngươi khoan đắc ý vội tiểu tử! chưa chắc gì ngươi chạm được mình ta. Ngươi không thể thắng nổi ta, nhất định như vậy!
Yến Thiết Y gật gù :
– Đúng lắm, tiên sanh, thắng được tiên sanh đâu phải là việc dễ làm! Tuy nhiên tại hạ cũng phải làm thử, chẳng lẽ có qua mà không có lại, thiếu công bình sao.
Hoàng Tiết Tháo hừ một tiếng :
– Ta có ngăn cản ngươi làm thử đâu?
Yến Thiết Y tiếp :
– Tại hạ trước hết cáo tố với tiên sanh về việc này, là tại hạ sẽ dùng vũ khí đấy. Dùng thanh kiếm của tại hạ đấy.
Hoàng Tiết Tháo qua ba đợt tấn công đã biết tài nghệ của Yến Thiết Y như thế nào rồi, dĩ nhiên lão ngán, nhưng con người đó tự kiêu, hiếu thắng cực độ, nên không bao giờ biết phục thiện dù đang sợ đối phương có cách thủ thắng.
Lão hét lên :
– Đừng dài dòng, ta chấp ngươi dùng bất cứ phương thức nào.
Yến Thiết Y từ từ đưa tay lên đầu vai nắm chuôi Thái A kiếm ló hơn tấc, rồi chàng bảo :
– Đề phòng nhé, tại hạ sắp sửa xuất thủ đây.
Hoàng Tiết Tháo nạt :
– Đừng làm mất thì giờ...
Tiếng “giờ” chưa dứt âm vang, một vệt sáng xanh lóe lên, Hoàng Tiết Tháo chưa kịp nhích mình, chòm râu dưới cằm đã bị vệt sáng đó gọt nhẵn tới sát da.
Những sợi râu bay lả tả.
Rú lên một tiếng, Hoàng Tiết Tháo bay hồn tản phách cấp tốc nhảy lùi.
Nhưng nhảy mà làm gì nữa? Có khi nào Yến Thiết Y lia kiếm tới yết hầu của lão chứ?
Chàng không giết người vô lý do như vậy, huống chi chàng chỉ đùa giỡn với lão thôi.
Lạ lùng hơn nữa, thanh Thái A kiếm đã chui gọn vào chiếc vỏ sau lưng Yến Thiết Y, chuôi ló lên, bàn tay của chàng vẩn nắm chuôi kiếm.
Chàng xuất thủ nhanh quá, mường tượng chàng không hề rút kiếm lia sang.
Chàng ung dung điểm một nụ cười, hòa dịu nhìn Hoàng Tiết Tháo.
Lão còn ngơ ngác, một lúc sau lại lẩm nhẩm :
– Tà thuật! Tà! Nhất định là có tà!
Yến Thiết Y vẩn cười :
– Tiên sanh bại rồi!
Hoàng Tiết Tháo nhảy lên chồm chồm, hét :
– Bất phục! Bất phục! Ngươi dùng tà thuật thủ thắng, chẳng phải do bản lĩnh chân chính.
Yến Thiết Y điềm nhiên :
– Dù cho là tà thuật đi nữa, chúng ta đã có thỏa thuận trước với nhau rồi, tiên sanh! Chính tiên sanh đã nói, là chấp tại hạ dùng bất cứ phương thức nào kia mà. Cho nên, chúng ta chỉ cần bằng vào kết quả mà phân định thắng bại. Giả như tại hạ bại, thì tại hạ phải nhận bại, chứ không thể viện cớ tiên sanh dùng tà thuật mà chối cái bại của tại hạ được.
Hoàng Tiết Tháo đỏ mặt tía tai, quát :
– Được rồi, bây giờ chúng ta sang môn thư hai.
Yến Thiết Y thốt :
– Môn thứ hai là khinh công. Theo như tiên sanh thì phải thi như thế nào mới là công bình?
Hoàng Tiết Tháo đáp :
– Ta có cách.
Yến Thiết Y bảo :
– Tiên sanh nói cho nghe.
Nghiến răng mấy lượt, Hoàng Tiết Tháo trầm giọng tiếp :
– Một, chúng ta đặt một vật trên nóc nhà của ta đó, rồi cả hai cùng tung mình lên, ai lấy được trước là người đó thắng. Hai là nhảy cao, người nào nhảy cao hơn, người đó thắng!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Cũng được!
Hoàng Tiết Tháo hừ một tiếng :
– Chắc ngươi có trò quỷ sẵn sàng rồi phải không?
Yến Thiết Y cau mày :
– Sao tiên sanh nói cái gì lạ vậy?
Hoàng Tiết Tháo tiếp :
– Ta có cảm tưởng là ngươi có chủ trương sẵn, cho nên ngươi chẳng hề nao núng. Ngươi bằng vào đâu mà có thái độ cuồng vọng như thế? Bằng vào đâu mà ngươi dững dưng trước đề nghị của ta? Xem ngươi có vẻ khinh thường quá, như cầm cái thắng chắc trong tay rồi.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Đừng đa nghi, tiên sanh, chẳng qua tại hạ xem thường thắng và bại, tại hạ không như tiên sanh, bại thì quát tháo, thắng thì nhảy múa reo hò, gặp việc bất mãn thì uất ức, việc khó khăn thì khẩn trương, thất thố.
Hoàng Tiết Tháo trầm giọng :
– Ai biết được ruột người mấy khoanh? Ngươi nói gì, ta cũng chẳng tin!
Yến Thiết Y khoát tay :
– Mất thì giờ nhiều rồi đó, tiên sanh. Nên biết là tại hạ cần đi gấp, hãy bắt đầu đi, để chóng kết thúc.
Suy nghĩ một chút, Hoàng Tiết Tháo lấy trong người ra một cái túi bằng bố thô màu xám, bên trong túi là mấy hoàn Tử Kim đơn quý báu hơn chính sanh mạng lão, rồi lão nghiêng đầu nheo mất thốt :
– Lấy vật đặt trên nóc nhà, kẻ nào đến trước, chụp được trước, trở về đây là kẻ đó thắng.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Chí lý!
Hoàng Tiết Tháo liền nhún chân, tung mình lên, gió rít một tiếng vù, đoạn vung tay, cái túi lao vút đi, rơi xuống mái ngói nằm lịm.
Sau đó lão trở về nguyên vị.
Thân pháp của lão nhanh quá, chừng như lão muốn tỏ cho Yến Thiết Y thấy, cho chàng gờm trước khi thi thố.
Lão cười lớn hỏi :
– Vật đã được đặt trên đó, tiểu tử thấy chứ?
Thật ra, lão chỉ muốn cho chàng thấy thân pháp của lão hơn là thấy vật.
Yến Thiết Y biết vậy, nên tán lão một câu cho lão khoái :
– Thuật khinh công của tiên sanh cao tuyệt!
Hoàng Tiết Tháo nghênh mặt :
– Cho ngươi mở tầm mắt một chút, để ngươi dẹp bớt cái tánh ngông cuồng. Mất ba mươi năm công phu tu vi đó nhé, tiểu tử! Ba mươi năm, hơn nửa đời người đó nhé! Đừng tưởng vọt như con cáo mà hợm mình là tay khinh công cao tuyệt. Trẻ nít bây giờ có khác, cứ nhìn đáy giếng của chúng mà cứ tưởng là to như trời!
Yến Thiết Y mỉm cười :
– Tiên sanh dày công tập luyện, tại hạ phục hết sức. Tuyết giá dày, nào phải một chiều một buổi tích tụ? Thành tựu cao nào phải một năm, một tháng tu vi? Tiên sanh quả là một người kiên nhẫn phi thường!
Hoàng Tiết Tháo thét :
– Đủ rồi, đừng tâng bốc mãi, quy củ, ngươi có hạ mình đến đâu ta vẫn chiếu theo quy củ hành động.
Yến Thiết Y hỏi :
– Tiên sanh đã chọn điểm xuất phát chưa?
Hoàng Tiết Tháo dùng gót chân vẽ một đường trên mặt đất, đoạn gọi Yến Thiết Y đến, cả hai đứng sóng vai nhau sau đường vẽ, bảo :
– Điểm xuất phát tại đây. Khi ta hô tiếng bay! Là tức khắc chúng ta bay.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Tốt! Chỉ cần tiên sanh hô bay là chúng ta bắt đầu.
Hùng Đạo Nguơn bước tới đề nghị :
– Tiên sanh để cho tại hạ làm trọng tài, vậy mới công bằng.
Hoàng Tiết Tháo nạt :
– Ai mượn ngươi chen vào? Ngươi mà làm trọng tài? Có xứng đáng không? Hừ!
Yến Thiết Y vẫn thản nhiên, dù cuộc thi sắp bắt đầu, điều đó càng làm cho Hoàng Tiết Tháo thêm thắc mắc.
Phải có một cái gì chàng mới biểu lộ sự tự tin vững chắc như thế?
Cái gì? Hoàng Tiết Tháo sợ cái đó là tà thuật. Và nếu chàng sử dụng tà thuật như lần trước thì tội cái túi của lão rồi.
Lão bâng quơ :
– Tiểu tử đang tưởng gì đó?
Yến Thiết Y đáp :
– Tai hạ đang tưởng đến mái nhà. Nó cao quá tiên sanh há!
Hoàng Tiết Tháo cười lớn :
– Muốn bỏ cuộc phải không? Đâu có được! Ta cho ngươi khóc luôn!
Yến Thiết Y chỉ cười, không đáp.
Hoàng Tiết Tháo hớp một hơi dài không khí. Yến Thiết Y vờ không trông thấy, chẳng những thế, hoặc vô tình, chàng lại lùi hai ba bước, nhích tới một bước.
Như vậy là chàng chấp Hoàng Tiết Tháo tới ba bốn bước.
Hoàng Tiết Tháo chừng như thấm thía sự khinh miệt đó, nên thoáng nóng mặt vội lên tiếng để khuất lấp :
– Nghe đây!
Yến Thiết Y cười nhẹ :
– Nghe.
Đột nhiên lão chớp mình.
Khi đôi chân hổng đất khá cao rồi lão mới buông :
– Bay!
Hùng Đạo Nguơn mắng :
– Hèn! Hèn quá!
Nhưng Yến Thiết Y không giận, không hấp tấp. Chàng còn đứng đó cười cười.
Chàng chờ cho Hoàng Tiết Tháo đến gần mái nhà mới khẽ nhún chân, đồng thời rút kiếm khoát ra một vòng, nương thế kiếm vút mình lên, theo thế ngự kiếm phi hành.
Mũi tên lao đi, bật kêu rẹt chàng lao mình đi, không một tiếng động, nhanh hơn sao xẹt.
Chàng đến đích, nhặt chiếc túi, trở lại nguyên vị, thế mà Hoàng Tiết Tháo vẫn chỉ tới nơi, nói gì là trở về chỗ cũ.
Lão tới nơi, nhưng vật không còn tại chỗ.
Biến sắc mặt, lão quay mình, quên mất bay trở xuống, mà chỉ giương mắt to nhìn.
Yến Thiết Y còn đứng đó, sau đường vẽ vạch trước xuất phát, an tường.
Chàng không bay lên à?
Tại sao chiếc túi mất đi?
Không, chiếc túi không mất, nó đang bi kẹp giữa hai ngón tay của Yến Thiết Y.
Chàng đang lắc chiếc túi nhè nhẹ như để trêu lão.
Phẫn nộ, tức uất, thẹn thùng, hối tiếc... Ngần ấy nỗi niềm phát sanh nơi tâm tư, làm cho Hoàng Tiết Tháo điên tiết lên.
Qua một lúc, lão trấn định được tinh thần.
Lão bắt đầu thức ngộ sự tình, và đêm nay, cái đêm mà lần đầu tiên lão mới thức ngộ một điểm, dù trẻ nít lên ba cũng hiểu được, cái điểm trên núi cao còn có mây che, và mây dù cao hơn núi, mây vẫn ở dưới nguyệt cầu, và nguyệt cầu dù cao, vẫn chưa xa bằng thái dương... Lần thứ nhất trong đời lão.
Trừng mắt nhìn Yến Thiết Y lão hỏi :
– Tiểu tử, ngươi là ai?
Yến Thiết Y khống đáp, chỉ nhắc :
– Còn một đề mục thi nữa, tiên sanh, mình nên tiếp tục hay bỏ luôn?
Hoàng Tiết Tháo hét :
– Đáp câu hỏi của ta! Ngươi là ai?
Yến Thiết Y điềm đạm nở một nụ cười :
– Hà tất phải biết tại hạ là ai hở tiên sanh.
Hoàng Tiết Tháo vẫn cao giọng :
– Ta nhất định phải hiểu rõ ngươi là ai. Ta bại, thì ta có quyền đòi hỏi kẻ thắng phải cung khai lai lịch. Để làm gì, ngươi biết chứ? Giả như số thọ của ta còn dài, thì cũng tất có ngày mình gặp lại nhau chứ?
Yến Thiết Y nhẹ bĩu môi :
– Cần đến thế à?
Hoàng Tiết Tháo gắt :
– Đừng ỡm ờ! Nói nhanh đi!
Yến Thiết Y lại cười, quay qua một bên bảo :
– Hùng Đạo Nguơn, cho lão tiên sanh biết.
Hùng Đạo Nguơn nhấn mạnh từng chữ :
– Cung lớn không cùng, rồng xanh múa lượn, núi sông bao la, áo thép phất phới.
Hoàng Tiết Tháo xám mặt. Một lúc lâu lão ú ớ :
– Kiêu... kiêu.. bá?...
Yến Thiết Y điềm nhiên :
– Họ Yến, tên Thiết Y.
Hoàng Tiết Tháo vẫn còn mở mắt trao tráo :
– Ngươi không lừa ta chứ?
Yến Thiết Y hỏi :
– Để làm gì? Lừa là khi nào mình không tài bằng kẻ nào đó, lừa để tìm tiện nghi, mà tiện nghi thì tại hạ không cần tìm, nó cũng đến với tại hạ, nó đã đến rồi, tại hạ lừa làm chi?
Hoàng Tiết Tháo thở dài :
– Chả trách ta bại cũng phải!
Yến Thiết Y lại hỏi :
– Tiên sanh cần chứng minh? Kiêu Bá vốn luyện một môn kiếm pháp tại gia bí truyền mang cái tên Minh Thiện đại thức, tiên sanh cần thấy kiếm pháp đó chăng?
Thanh Long Giáo Chủ
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47 ( Đoạn Kết )