Chương 8
Tác giả: Lương Phụng Nghi
Và đúng như Cẩm Xương nói, sinh hoạt của tôi ở đấy thật nhàn rỗi, ngày này qua ngày khác. Nhưng đối với Bái Bái thì khác, nó vui thích như con chim nhỏ ngày ngày bay ra khỏi tổ, đi đến bạn bè. Đang lúc nghỉ hè, Bái Bái đến đại học Columbia đăng ký học về học phương Tây để chờ đến khai giảng – nó rất bận rộn, buổi tối muốn có nó bầu bạn cũng không xong.
Tôi đã gọi điện thoại đường dài, bày tỏ nỗi lo của tôi cho Cẩm Xương:
– Bái Bái chơi bạn nhiều quá, em trông coi nó không xuể!
– Vậy thì đừng trông coi!
– Anh nói gì vậy? Cha hiền hay làm hư con, tất cả đều do anh tập cho nó đấy.
– Ngày nay đâu còn giữ con gái trong khuê môn nữa.
– Phóng túng quá thì không được đâu!
– Con bé rất thông minh, em sợ gì chứ? Bái Bái vui chơi nhưng không quên học hành, thành tích nó rất tốt, em khỏi phải lo!
– Nhưng, nó là con gái ...
– Trên đời này, hầu hết con gái đều hại con trai đến chết lên chết xuống, bọn con trai bị thất tình nhiều hơn con gái đấy!
Cẩm Xương cho là tôi sợ viển vông – nhưng sao lại nói vậy?
– Em tổ chức sinh hoạt của chính mình nên thực tế mới được.
Tôi sao?
Có thể nào chẳng âu sầu vắng vẻ!
Thực sự, tôi chẳng có ý thay đổi nếp sinh hoạt gì, thì cũng giặt giũ, cơm nước, chợ búa và công việc cũng đã giản đơn đi nhiều.
Không phải sao? Giờ đây tôi không còn chăm sóc Cẩm Xương , không còn nghe mẹ tôi lải nhải, mẹ chồng chì chiết, cũng chẳng còn chịu đựng cơn giận của em gái hay vẻ bận rộn của Thính Đồng, đến cả Bái Bái , từ khi đặt chân đến đây nó như đã tiến đến Liên hiệp quốc và tuyên bố độc lập!
Trên danh nghĩa chỉ một mình tôi chống đỡ, mang lấy gánh nặng của gia tộc, trên thực tế, tôi an nhàn hơn ở Hương Cảng.
Đối với hai ba người bạn hàng xóm, nhiều lúc cuối tuần đi với nhau đến quán trà Trung Quốc ăn điểm tâm, họ thích chơi mạt chược, sau bữa ăn tôi lại về nhà dọn dẹp.
Sau nhà có vườn hoa cỏ, tôi mang theo nhiều sách đọc, nó thành bạn tốt của tôi. Mặt trời mùa hạ ấm áp, tôi hái hoa, nhổ cỏ; vào mùa đông rất lạnh tôi ngồi bên lò sưởi đọc sách. Thời gian cứ thế sẽ trôi qua đủ ba năm!
Thỉnh thoảng tôi lại nhận được chỉ thị của mẹ tôi và mẹ chồng - thế là bận bịu mất vài hôm. Đó là bà con của họ Vương, họ Đoàn từ Hương Cảng sang Vancouver du lịch, thăm thân nhân, xem xét tình hình sinh hoạt để lo cho tương lai ...tôi phải làm hướng đạo cho họ! Thường thì tham quan hồ cá và vườn hồng Victoria – đó là những nơi tôi hay đến!
Gần đây, một người họ hàng của Vương gia, trước đây đã đầu tư định cư tại Vancouver, đó là anh chị Cầu, đến gặp tôi bàn chuyện làm ăn.
Tôi rất đỗi ngạc nhiên, cười lớn, hỏi:
– Chị Cầu, chị coi tôi là người thế nào? Tôi chỉ là bà nội trợ, biết gì làm ăn?
Chị Cầu, trái lại rất tích cực, rõ ràng là người bản lãnh trí tuệ, chị mở đường cho tôi.
– Trên đời chẳng có gì là khó, có lòng là được việc! Ra làm ăn buôn bán thì có gì là khó hiểu đâu. Trước kia tôi cũng như cô, cũng chỉ biết cơm nước thôi, lần nọ đi dạo mua sắm đồ trang sức, gặp nhiều bà giàu có cũng đi mua sắm, qua chuyện trò, tôi thấy họ chọn lựa rất dễ dãi, tôi liền nẩy ra ý mua bán, lấy ngay nhà mình làm tiệm, dần dần tích lũy, phát triển, có vốn liếng để đi nước ngoài.
Còn cô dù sao cũng là người đã học đại học, nếu vào thương trường ắt phải hơn tôi rồi!
Nghe nói tôi rất xúc động, muốn bắt tay vào việc ngay, tôi hỏi:
– Tôi có thể làm được gì?
– Mua bán trang phục! - Chị Cầu thành thật nói. – Tôi có người bạn làm ở hàng không, có thể mang trang phục từ Hương Cảng tới, quần áo ở đây thực ra rất quý, nhưng thước tất lại không vừa với phụ nữ phương Đông. Tôi định tìm một căn nhà ở khu phố Đường Nhân, nhưng giá thuê cao quá, tôi nhớ cách trước kia là cứ lấy ngay nhà làm tiệm, tốt nhất là sửa sang lại cho ra vẻ, lúc đầu thì truyền miệng giới thiệu cho người ta biết đến trước đã! Chỗ ở của tôi không thuận tiện bằng nhà cô, phòng ốc không có, cho nên tôi nhớ ngay đến cô đấy!
– Tôi sợ học hỏi lại không xong!
– Nói gì vậy, trên đời chả có việc làm ăn nào lại không học được. Vả lại, rỗi rảnh ở nhà, kiếm được việc làm cũng thích lắm chứ?
Nói rất đúng. Tôi nhớ là bà mẹ chồng từng khen ngợi chị Cầu làm ăn có bản lãnh và có ý chê tôi vô dụng, vậy có ngày bà ta sẽ thấy tôi làm ăn chung với chị Cầu - điều ấy thật thú vị!
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nôn nao đến không ngủ được!
Sáng sớm, chị Cầu đưa tôi đến nhà hàng Tứ Hải gặp cô bạn hàng không bàn về chi tiết.
Chẳng biết có phải vận may đã tới? Sự việc diễn ra thuận tiện hơn tôi tưởng, hàng hóa sẽ chuyển đến nội trong ngày. Tôi và chị Cầu hùn vốn nhau, mỗi người góp ba ngàn đồng tiền Canada, chẳng chút gì nguy hiểm. Vạn nhất là xui xẻo chẳng ai mua thì cứ chia nhau mà mặc!
Đột nhiên tôi đâm ra bận rộn, lòng rất đỗi thích thú.
Trước tiên tôi phải dọn dẹp lại nhà cửa, sắp xếp phòng ốc, tôi liên hệ với thợ mộc, đặt họ làm những giá kệ trưng bày trang phục, phòng không rộng lớn nhưng rất thích hợp, một gian hai phòng, trong ấy có ngăn dành cho khách thử đồ, lại có một phòng nhỏ dành phòng làm việc của tôi.
Tôi cẩn thận dọn dẹp phòng học Bái Bái , đồ đạc nó rất bừa bãi, tôi dọn hết lên lầu.
Bái Bái là đứa bé, đồ đạc, tập, giấy cứ bày la liệt khắp phòng, tôi định vừa thu dọn vừa phân loại cho ngăn nắp. Chính ngay lúc ấy tôi gặp những hộp nhỏ, thuận tay tôi mở hộp ra .
Trời! Sao lại thế này?
Trong tức thời tôi ngồi thừ trên ghế, mặt mày đờ đẫn, tay nóng bừng lên. Bái Bái, con gái của tôi, vừa hơn 15 tuổi lại biết đi mua những cái bao cao su ngừa thai!
Nó đã dùng qua? Hay không dùng không được?
Cả ngày hôm ấy tôi không sao bình tĩnh được, từ nhà trước đến nhà sau, thậm chí ra vườn mà đầu óc tôi vẫn lung tung lo nghĩ, hẳn nhiên, hoàn cảnh đã khiến tôi rất lo lắng, căng thẳng. Mấy lần tôi định gọi điện cho Cẩm Xương, nhưng phải nói thế nào đây? Rõ ràng là tôi dạy dỗ không nghiêm, điều ấy càng khiến tôi lo sợ.
Cuối cùng thì đến tối Bái Bái cũng về nhà. Tôi đi then nó vào phòng ngủ, lòng hồi hộp như thể tôi là người có lỗi vậy, mấy lần rụt rè, tôi mới cố gắng nói:
– Mẹ dọn phòng học con lên lầu rồi.
– Vâng!
Bái Bái cởi ra chiếc quần bò, để lộ ra phần mông, đùi đầy đặn và trắng muốt, thật khêu gợi, khiến tôi là mẹ nó, nhìn vào cũng muốn ... thấy lên máu!
– Bái Bái! – Tôi nắm chặt tay mình, cố giữ lấy bình tĩnh.
– Gì mẹ?
– Con đừng có tập thói cởi đồ trước mặt người khác rồi đi khắp phòng như thế!
– Á! Ở đây chỉ có mẹ chứ có ai đâu?
– Phải sửa tật đó đi.
Bái Bái nhún vai, nó tiếp tục tháo bỏ áo ngực đoạn mặc vào đồ ngủ.
– Không phải là mẹ lải nhải, nhưng mẹ thấy con có nhiều tật lắm đấy. – Tôi quyết định đi ngay vào chính đề. - Mẹ dọn phòng học con cả nửa ngày, đủ các thứ linh tinh, con chẳng sắp xếp ngăn nắp.
Tôi cố ý dây dưa để chờ phản ứng của con bé.
Bái Bái ngồi ở giường, chẳng biểu lộ ý gì, nó cầm lấy remote mở Ti vi và chọn lấy tiết mục, hoàn toàn không nghe gì tôi.
Tôi đâm ra giận mình, tại sao không dám nói thẳng ra với con mình.
– Bái Bái ...
– Dạ! – Đôi mắt nó vẫn dán lên màn hình.
– Bái Bái ... - Tôi lặng lẽ hít lấy một hơn dài.
– Mẹ, mẹ đừng có ậm a ậm ừ được không, có chuyện gì thế?
– Hôm nay mẹ dọn phòng con, thấy có mấy bao cao su ngừa thai. - Rốt cục tôi cũng nói ra được. - Của con dùng đó phải không?
– Đương nhiên là con dùng, không lẽ mẹ dùng? Ba đâu có tới đây!
– Bái Bái! – Tôi kinh hãi nhìn nó, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài! Sao con ăn nói không biết ngượng vậy?
– Con có gì sai đâu?
– Con chưa đến 16 tuổi ...
– Cho nên con phải phòng ngừa. Con không thích làm bà mẹ trước khi cưới!
Lẽ ra mẹ phải giới thiệu cho con biết sớm để sử dụng, nhưng thôi, mẹ cổ lỗ sĩ quá!
Tôi đứng yên như tượng đá!
Bái Bái nhìn tôi, có vẻ sợ, hỏi:
– Mẹ, mẹ lạ lùng gì? Mẹ không quen mà thôi.
Bái Bái nói đúng, tôi hoàn toàn không quen với thứ đó.
– Bái Bái, con nói gì, con đã ...
– Con yêu nó sao?
– Ai?
Tôi bủn rủn cả tay chân, phải chống tay lên đầu giường.
– Mẹ nói bọn con trai đó phải không?
Bái Bái xem tôi như già nua, cổ lỗ:
– Mẹ, sinh hoạt bây giờ không phải vậy! Chuyện tình yêu, nếu có thật thì có thể gặp đấy, nhưng đâu có mong muốn được. Vậy khi người ta chưa gặp tình yêu, muốn sinh hoạt thì sao? Sinh hoạt là một nhu cầu cần thiết, nó đơn giản vậy thôi!
Tôi chợt khóc òa lên.
Bái Bái ôm lấy tôi, nó vỗ lưng tôi, nói:
– Mẹ đừng vậy, đừng vậy!
Thế giới này thế nào, đứa con gái của tôi sinh ra, nói đổi là đổi, nói thay là thay, rốt cục nó trở thành phóng đãng lúc nào tôi hoàn toàn không hay biết! Tôi cảm thấy quá xấu hổ, nhục nhã - uổng cho tôi làm mẹ!
– Bái Bái, mẹ không biết rõ ... - Tôi ngập ngừng.
– Điều ấy thật đơn giản, chẳng qua con muốn sống tự do, dễ chịu, nghĩ là mọi người chung quanh khen ngợi, chỉ vậy thôi ...
Bái Bái từ bé đã thông minh, học giỏi, nhưng bạn học nó đứa nào được khen ngợi là nó đâm ra ghen tị, tức giận. Đến nay, vừa lớn lên nó lại lý luận nhân sinh. Tôi không chấp nhận được.
Bái Bái chưa buông tha tôi, nó nói thẳng thắng:
– Mẹ, con đã lớn rồi, con học giỏi, đã đỗ vào đại học, thành tích học tập của con đâu có kém, tương lai tất sẽ có chỗ đứng trong xã hội. Mẹ còn lo gì? Còn đời sống riêng tư, mẹ cứ để mặc con lo liệu!
Từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên tôi đón nhận cái hương vị lạ lùng của một kẻ biến chất thân cận tôi.
Tôi khóc suốt đêm, nghỉ ngơi mất ba ngày lòng mới dần thư thả trở lại.
Tôi chẳng hề nói với ai. Đối với chị Cầu, tôi nói bị ốm vì biết sắc mặt mình thê thảm quá.
Tôi phải làm gì đây? Mắng nhiếc nó, hay trói chặt nó trong nhà - thảy đều không được!
Bất luận thế nào thì vẫn phải tiếp tục sống – đây là câu nói hay trong tiểu thuyết, tôi nhớ lấy rất kỹ. Con người ta, mấy ai đạt đến vinh quang mà chẳng trải qua hồi long đong, khốn khổ.
Đến ngày thứ tư, tôi bắt đầu tiếp tục công việc sửa sang cửa hàng trang phục nho nhỏ của tôi.
Và cửa hàng mở ra, nhiều người đến viếng, đã vậy, Bái Bái còn đưa các bạn học người nước ngoài đến giới thiệu mua sắm.
Bái Bái vỗ vai tôi, nói:
– Mẹ! Mẹ phải theo thời chứ. Mẹ phải vui vẻ, hoạt bát lên thì người ta mới tôn trọng!
Tại sao phụ nữ đi làm ăn buôn bán nhất thiết phải linh hoạt, hào hứng mới có giá trị, trong khi mình chẳng muốn ngó mặt đến đứa con gái đã đẻ ra! Người đàn bà làm lụng để kiếm tiền thật cũng khác thường.
Tôi gọi điện báo tin cho Thính Đồng biết, cô nàng cười ngất:
– Cảnh đẹp Vancouver lại bồi dưỡng con người kinh doanh ư? Tôi không tin.
Tin hay không thì tùy. Tôi và chị Cầu cứ tiếp tục công việc. Chị ấy quyết định tổ chức việc cắt may và giao cho tôi đứng bán.
Tôi lại dở hơi. Lúc đầu thấy có khách đến, tôi đều tiếp đãi rất lịch sự, lời lẽ dịu dàng, mời họ uống trà, cà phê, sau đó mặc cho họ chọn thử các y phục tùy thích, rốt cục chẳng bán được gì; đã vậy tôi còn mời họ có rãnh tới chơi! Ấy thế là họ đến, bạn bè họ đến! Phải mất lắm thời gian tôi mới biết cách mua bán.
Tôi thầm nghĩ, không ngờ ở đây mình lại làm được việc tốt đẹp như vậy.
Mải mê trong công việc, tôi quên khuấy đều khá lâu không gọi điện cho Cẩm Xương , anh cũng không gọi cho tôi. Nay tôi mới biết, người chú tâm vào công việc thì quên hết cả người thân.
Tôi gọi điện về nhà, ở Hương Cảng chắc khoảng 10 giờ đêm.
– A lô! Cẩm Xương hả? – Tôi vui vẻ gọi.
– Ừ!
Trong điện thoại, tôi nghe âm thanh quần áo sột soạt. Tôi cười, hỏi:
– Anh đang làm gì đó?
Cẩm Xương không đáp.
– Em đánh thức anh dậy phải không? Em xin lỗi.
– Sau này có chuyện. em gọi điện đến chỗ làm của anh.
– Không biết anh đi ngủ sớm vậy.
– Ngày mai anh gọi cho em, bây giờ anh mệt lắm!
Cẩm Xương thật đáng thương! Một mình sống ở Hương Cảng, đi làm về phải lo lấy cơm nước, hoặc phải ăn ngoài quán, về đến nhà nghỉ ngơi nhất định là mệt mỏi. Trước kia có tôi bên cạnh, tôi làm hết mọi việc, như pha trà, gọt trái cây, pha nước tắm, nay chính anh phải làm hết, thực là phiền!
Tôi và Cẩm Xương đều có trách nhiệm lo cho gia đình, thực ra, tôi thỏa mái hơn anh nhiều.
Cuộc sống ở Vancouver đối với tôi thật dễ chịu, chỉ trong vòng một năm sau khi đến đây, tôi như con cá sắp chết khô được thả xuống ao hồ, mặc tình tung tăng bơi lội, nhanh nhẹn và hoạt bát hẳn lên.
Thế nhưng tôi cũng có những giờ phút khó khăn ...
Không những Bái Bái đã lớn, tôi không kiểm soát nổi, lòng rất lo âu, mà tôi còn buồn nhớ đến Cẩm Xương ...
Nhiều lúc vào nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, nhớ đến Cẩm Xương và mặt tôi nóng lên, những sớ thịt trên người tôi khẽ rung động như bị lũ chuồn chuồn cắn xé, thực khó chịu. Tôi ôm chặt gối, cắn lấy góc chăn, lòng thầm gọi tên của Cẩm Xương; cứ như thế mà thức đến sáng.
Cẩm Xương muốn đến tôi, lúc đầu anh nói hai tháng nữa sẽ đến Vancouver, sau đó, công trình khẩn cấp anh bảo kéo dài đến nửa năm – tôi chỉ biết trông đợi, lòng nghĩ, sự xa cách tạm thời càng làm cho tình cảm thêm đậm đà, gắn bó.
Ngày cuối tuần tôi rất bận rộn, nguyên vì các bà các cô Hương Cảng ở Vancouver truyền nhau, ngày nghỉ họ cùng bạn bè, con cái ra ngoại ô chơi, trong đó có mục ghé đến cửa hàng tôi lựa chọn trang phục, ở chỗ tôi, ngoài việc mua sắm quần áo vừa ý, còn là nơi tập hợp của các người bạn xa quê hương, nhiều người bất ngờ gặp lại bạn cũ từ quê nhà thì nỗi vui mừng của họ thật quá đỗi.
Cả nửa đời người chưa từng sống trong căn hộ rộn ràng náo nhiệt như thế, tôi tin rằng bản tính mình hiếu khách, và sử dụng tính cách phục vụ người nhà trước kia đem ra đối đãi với các bạn bè, khách hàng ở đây, mới cũng như cũ.
Gặp khi cuối tuần, chị Cầu giúp tôi một tay, nhân đó, tôi vào bếp làm vài món ăn Trung Quốc, bày tại phòng khách và mời cả khách hàng thưởng thức.Chỉ cần khéo tay một chút là có được mấy món ăn ngon, làm vừa lòng mọi người.