watch sexy videos at nza-vids!
Truyện ĐỜI TỔNG THỐNG K. THỨ TƯ-CHƯƠNG 16 - tác giả Mario Puzo Mario Puzo

Mario Puzo

CHƯƠNG 16

Tác giả: Mario Puzo

Đơn vị đặc biệt của Christian Klee trực thuộc FBI đã theo dõi qua máy điện tử Câu lạc bộ Socrates và các nghị sĩ Quốc hội. Sáng nào Christian Klee cũng ngồi đọc báo cáo họ gửi tới.
Sáng nay ông ta cầm tập hồ sơ của David Jatney và Cryder Cole. Ông ta có linh cảm rất tốt và linh cảm báo cho ông ta biết rằng sẽ gặp chuyện rắc rối với Jatney. Với Cole thì khỏi phải lo nữa. Anh chàng này là một tay say mê đua xe máy, và đã bị ngã, đầu đập vỡ sọ vào vách đảo Provo, Utah. Nhưng khi ông ta đọc bản báo cáo về Jatney hiện trên màn máy vi tính, ông thấy rất hài lòng. Con sâu mọt ghê tởm David Jatney ở mãi trong kén đã chán hay sao mà lại đi cắn vỡ kén chui thoát lộ hình.
David Jatney đã dùng súng bắn Louis Inch chỉ vì một cô gái tên là Irene Fletcher.
Hai người đã gặp nhau lần đầu tại Hiệu bánh mì ngon nhất Hoa Kỳ, nằm trên Đại lộ Montana. Irene bán bánh trong hiệu này. Jetney thường hay lui tới mua bánh bich quy và bánh mì. Y nói chuyện huyên thuyên với Irene khi cô ta bán bánh cho y. Một hôm Irene mời y đi ăn tối.
Jetney mỉm cười và đưa mắt nhìn cô ta. Irene không thuộc loại phụ nữ có mái tóc vàng điển hình ở California. Cô ta có khuôn mặt tròn, ánh mắt nhìn kiên quyết, thân hình nở nang, trông cô ta có vẻ hơi lớn tuổi hơn y. Irene khoảng chừng hai mươi nhăm tuổi. Nhưng ánh mắt màu xám của cô ta rực sáng, giọng nói hoạt bát khi trò chuyện, do đó Jatney nhận lời cùng đi ăn tối với Irene. Thật ra mà nói, y cũng cảm thấy cô đơn.
Irene Fletcher có một đứa con trai năm tuổi sống ở nhà mẹ đẻ. Cô tích cực tham gia trong các tổ chức chính trị ở địa phương.
Irene thích nói chuyện còn Jatney lại thích lầm lì im lặng. Khi nằm với nhau Irene nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, Jetney cứ im lặng nghe. Đôi lúc câu chuyện nghe khá hấp dẫn, đôi lúc thì chuyện chẳng ra đầu ra đũa. Khi Irene kể về cuộc đấu tranh bền bỉ giữa các tay buôn bán bất động sản với chủ các ngôi nhà nhỏ và người thuê nhà ở Santa Monica thì câu chuyện nghe khá hấp dẫn. Jatney có cảm tình với cuộc đấu tranh này. Y yêu mến Santa Monica. Y nghĩ rằng Irene là một vị anh hùng trong cuộc đấu tranh chống trả lũ yêu quái buôn bán bất động sản.
Một đêm, hai người đi dạo trên bờ biển nằm ngay ngoài Balibu. David Jatney ngỡ ngàng sửng sốt trước khung cảnh một bên là đại dương rộng bát ngat bao la và một bên là những dãy nhà thấp, rồi tiếp đến là núi gần như ôm lấy đại dương. Irene đem theo chăn gối và con trai. Hai người nằm trên bãi biển, còn đứa con trai cuộn mình trong chăn ngủ thiếp đi.
Irene và David ngồi trên bãi biển, đắm mình trước vẻ đẹp của đêm tối. Hai người thấy mến yêu nhau. Họ ngắm đại dương ngả màu xanh sẫm dưới ánh trăng và bày chim nhỏ bay lượn trên những lớp sóng vỗ bờ.
- Anh David ạ, - Irene dịu dàng nói. – Hiện nay Santa Monica đang đứng trước một cơn khủng hoảng ghê gớm. Nếu chúng ta không cảnh giác, bọn buôn bán bất động sản sẽ hủy hoại mọi thứ ta bán cho chúng và thành phố này sẽ mọc đầy những nhà chọc trời. Chúng sẽ nâng giá tiền thuê nhà, anh và em sẽ bị đuổi ra khỏi căn hộ của mình.
Irene cứ nói, nói mãi, Jatney lắng nghe, lòng cảm thấy yên bình. Y có thể nằm mãi mãi trên bãi biển này, đắm mình trong thời gian, trong vẻ đẹp, trong lòng thơ ngây của Irene. Cô ta chẳng hề run sợ bất kỳ điều gì có thể xảy ra đối với cô. Irene kể cho Jatney nghe về một gã tên là Louis Inch đang định hối lộ hội đồng thành phố để họ thay đổi luật xây dựng và luật cho thuê nhà. Irene biết khá rõ về tên Inch. Cuối cùng Irene nói:
- Nếu em không sợ cái nghiệp của em bị đày đọa, em đã giết cái tên con hoang chó đẻ đó.
David phá lên cười:
- Anh đã có lần giết Tổng thống, - và y kể cho Irene nghe câu chuyện y đã từng đốt hình nộm Tổng thống trong một cuộc tuần hành của sinh viên, do đó đã bị đuổi học.
Đúng lcú này đứa con nhỏ của Irene ú ớ mê. Cô ta nhè nhẹ vỗ cho con ngủ tiếp và bảo Jatney:
- Tối mai cái tên Inch ấy sẽ mời mấy vị trong hội đồng thành phố ăn tối. Hắn mời họ tới ăn ở Michel, anh có biết như vậy là thế nào không? Hắn muốn hối lộ mấy vị đó. Em thực sự muốn bắn vỡ sọ thằng con hoang đó.
David bảo:
- Anh không sợ cho cái nghiệp của anh. Anh sẽ bắn hắn giúp em.
Cả hai người cùng phá lên cười.
Tối hôm sau, David lau chùi khẩu súng săn y đã đem từ Utah tới và bắn vỡ tan cửa kính chiếc xe Limousine của Inch. Y thực sự không nhằm bắn trúng một ai. Thực tế phát đạn đã bắn gần sít soát nạn nhân, ngoài ý định của người bắn. Y chỉ tò mò muốn biết xem mình có dám bắt hay không.
ĐỜI TỔNG THỐNG K. THỨ TƯ
LỜI NGƯỜI DỊCH
CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 22
CHƯƠNG 23