CHƯƠNG 17
Tác giả: Mario Puzo
Tổng thống Kenney muốn Christian Klee cùng đến dùng bữa điểm tâm tại phòng ngủ trong Nhà Trắng. Đaya là mộtc uộc gặp mặt ít thấy có trong khu vực nhà ở dành riêng cho Kennedy.
Jefferson, quản gia của Tổng thống và vệ sĩ thuộc bên An ninh, bày biện xong bữa điểm tâm liền bí mật rút về phòng để đồ ăn thức uống và chỉ xuất hiện khi có chuông gọi.
Kennedy nói, vẻ rất tự nhiên.
- Anh có biết Jefferson đã từng là một sinh viên rất giỏi, một vận động viên tài ba không? Jefferson chẳng bao giờ sinh sự với bất kỳ một ai, - ông ngừng lời một lát, rồi nói tiếp: - Tại sao anh ấy lại là motọ quản gia, anh Christian?
Christian biết rằng đành phải nói sự thật:
- Anh ấy cũng đồng thời là một nhân viên tuyệt vời của bên An ninh. Đích thân tôi đã tuyển dụng anh ấy để làm công việc này.
Kennedy hỏi:
- Thế tại sao anh ấy nhận vào làm ở An ninh? Đảm nhiệm công việc của một quản gia?
Christian đáp:
- Anh ấy có quân hàm rất cao trong An ninh.
Kennedy nói:
- Còn gì nữa nào?
- Tôi đã tạo được một tấm bình phong rất công phu dành cho những việc này, Jefferson là một con người tuyệt hảo, thực tế anh ta phụ trách đội bảo vệ Nhà Trắng.
- Còn gì nữa?
- Tôi đã hứa với anh ấy, trước khi anh rời khỏi Nhà Trắng, tôi sẽ bố trí Jefferson sang bên Y tế, Giáo dục và Phúc lợi.
- À, như vậy thì rõ cả rồi, - Kennedy bảo. – Tôi nhận thấy tất cả các nhân viên phục vụ trong Nhà Trắng đều làm tốt công việc của mình. Họ đều là nhân viên An ninh cả à? Thật khó có thể tin được!
- Không phải ai cũng là nhân viên An ninh cả, - Christian đáp.
Cuối cùng Kennedy mới thủng thẳng nói:
- Tôi muốn ngồi trao đổi với Yabril trong một tiếng đồng hồ. Tôi hy vọng rồi anh sẽ đich thân giải hắn tới đây. – Kennedy nhận thấy ánh mắt Christian lộ vẻ lo ngại, nên liền nói tiếp: - Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ và một lần này thôi.
Christian đáp:
- Lợi ích gì đâu, anh Francis? Tôi sợ anh quá bị đau đớn, chịu không nổi. Trên khuôn mặt Kennedy để lộ những nét mà Christian chưa từng thấy trước đây.
- Ồ, tôi chịu nổi mà, - Kennedy bảo.
- Nếu để lộ cuộc gặp gỡ thì sẽ có cả đống những dấu hỏi, - Christian nói. – Nếu vậy, anh lo liệu sao không để một sự rò rỉ nào về cuộc gặp gỡ này lọt ra ngoài, - Kennedy bảo: - Sẽ không ghi chép gì trong nhật ký của Nhà Trắng, Bao giờ nào?
- Tôi phải cần vài ngày để lo thu xếp những việc cần thiết, - Christian đáp. – Và thông báo cho Jefferson biết.
- Còn ai nữa không? – Kennedy hỏi.
- Có thể còn sáu người nữa trong đơn vị đặc biệt của tôi. – Christian đáp.
- Họ sẽ chỉ được biết rằng Yabril tới Nhà Trắng nhưng không rõ là để gặp anh. Họ có thể phỏng đóan, nhưng không biết chính xác.
Kennedy bảo:
- Nếu cần thiết, tôi sẽ tới nơi anh đang giam giữ hắn.
- Tuyệt đối không nên, - Christian nói. – Nhà Trắng là nơi tốt nhất rồi. Tôi sẽ giải hắn tới vào lúc quá nửa đêm một chút. Vào lúc một giờ đêm. Kennedy bảo:
- Quá nửa đêm tối mai. Được đấy.
- Vâng, - Christian đáp. – Anh sẽ ký một số giấy tờ, nội dung mập mờ, nhưng chúng đỡ đòn cho tôi khi gặp chuyện rắc rối.
Kennedy gật gù như đã hiểu rõ, rồi họat bát nói:
- Hắn không phải là siêu nhân. Đừng lo ngại. Tôi chỉ muốn trò chuyện thoải mái với hắn, còn điềm đạm trả lời hay không thì hoàn toàn là quyền của hắn. Bằng bất kỳ hình thức nào, tôi không muốn hắn bị tiêm chích thuốc và ép buộc. Tôi muốn biết rõ đầu óc hắn hoạt động ra sao và rất có thể, tôi sẽ không căm giận hắn đến mức như hiện nay. Tôi không biết rõ những con người như hắn thực sự có cảm giác thế nào.
- Tôi phải đích thân có mặt trong cuộc gặp gỡ này, Christian lúng túng nói. – Tôi là người đứng ra chịu trách nhiệm mà.
- Nếu anh đứng bên ngoài cửa cùng Jefferson được không? – Kennedy hỏi. Hoảng hốt trước lời yêu cầu này, Christian đặt vội tách cà phê mỏng mảnh xuống và nói, giọng tha thiết:
- Anh Francis, tôi van anh đấy, tôi không thể làm vậy được. Tất nhiên là hắn sẽ bị vô hiệu hóa, thể lực của hắn sẽ bị giảm sút, nhưng tôi vẫn phải đứng giữa hai người. Đây là lần duy nhất tôi phải sử dụng quyền phủ quyết anh đã trao cho tôi, - ông ta cố che giấu nỗi sợ hãi trước việc Tổng thống định làm.
Cả hai đều miểm cười. Đây là motọ điều trong cam kết giữa họ khi Christian nhận lời đảm bảo an toàn cho Tổng thống. Với tư cách là người đứng đầu An ninh, Christian có quyền phủ quyết mọi quyết định của Tổng thống khi muốn đi gặp công chúng.
- Tôi chẳng bao giờ có ý định lạm dụng quyền đó – Christian nói.
Kennedy cau mày và bảo:
- Nhưng anh kiên quyết đòi được sử dụng quyền đó. Thôi được rồi, anh sẽ có mặt trong phòng, nhưng nên đứng nấp sau bộ đồ gỗ, còn Jefferson đứng bên ngoài cửa.
- Tôi sẽ lo thu xếp mọi việc, - Christian nói. – Nhưng, anh Francis này, chuyện đó chẳng giúp gì được anh đâu.
Christian Klee đã chuẩn bị Yabril cho buổi gặp gỡ với Tổng thống Kennedy. Tất nhiên đã có nhiều câu hỏi, nhưng Yabril mỉm cười từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Gã rất lạnh lùng, rất tự tin. Gã từ chối không nói gì về Romeo, bạn đồng sự của gã, hoặc về Theresa Kennedy và vụ giết hại cô ta hoặc quan hệ của gã với Quốc vương của Sherhaben.
Nhà tù giam Yabril là một bệnh viện nhỏ gồm mười giường bệnh do FBI xây dựng để giam giữ các tù nhân nguy hiểm và chữa bệnh cho những tên chỉ điểm có giá trị. Nhân viên y tế bên An ninh phục vụ trong bệnh viện, đơn vị đặc biệt thuộc bên An ninh của Klee bảo vệ bệnh viện. Ở Hoa Kỳ có năm bệnh viện tương tự: tại Washington, tại Chicago, Los Angeles, Nevada và tại Long Island.
Những bệnh viện này đôi lúc được sử dụng để tiến hành các cuộc thí nghiệm về y tế trên cơ thể những tù nhân tự nguyện. Nhưng Klee đã đưa tất cả bệnh nhân ở bệnh viện Washington did chỗ khác để cách ly Yabril. Ông ta còn tống tất cả bệnh nhân ở bệnh viện tại Long Island đi để giam giữ hai nhà khoa học trẻ đã đặt bom nguyên tử.
Tại bệnh viện Washington, Yabril đã sống trong một căn phòng khép kín được trang bị đầy đủ các phương tiện để ngăn chặn mọi ý định tự sát bằng bạo lực hoặc bằng tuyệt thực.
Mỗi tấc trên cơ thể Yabril, trừ răng ra, đều được rọi sáng tia x, gã luôn phải khoác trên người một chiếc áo không khít, đặc biệt chỉ cho phép gã cử động được từng phần tay và chân. Gã có thể đọc viết và bước những bước hẹp nhưng không thể cử động được. Gã bị những đội an ninh trực thuộc đơn vị đặc nhiệm của Klee theo dõi suốt hai mươi tư trên hai mươi từ giờ trong một ngày qua khung kính hai lớp.
Sau khi từ biệt Tổng thống Kennedy, Christian đi thẳng đến gặp Yabril. Ông ta cùng hai nhân viên An ninh bước vào phòng gã. Ông ta ngồi trên chiếc tràng kỷ chắc chắn và sai lôi gã từ phòng ngủ ra. Ông ta khẽ đẩy gã ngồi xuống chiếc ghế bành và sau đó bảo một nhân viên An ninh kiểm tra lại áo cầm giữ.
- Ông là người rất thận trọng, biết sử dụng toàn bộ quyền lực của mình, - Yabril khinh khỉnh nói.
- Tôi tin rằng tôi vốn là người thận trọng, - Christian đáp, vẻ trang nghiêm. – Tôi ưa thích những kỹ sư đã xây dựng các cầu và các tòa cao ốc có sức chịu đựng gấp trăm lần khả năng cho phép. Tôi thi hành nhiệm vụ của tôi theo phương châm đó.
- Hai vấn đề không ăn nhập gì với nhau, Yabril nói. – Ông không thể tiên đóan trước khả năng của Số phận.
- Tôi biết chứ, - Christian nói. – Nhưng chúng trút bỏ được cho tôi bao nỗi lo và có tác dụng khá tốt. Thôi bây giờ tôi nói rõ lý do tôi tới đây: tôi tới để yêu cầu anh một thiện chí.
Nghe Christian nói, Yabril liền phá lên cười, một tràng cười chế giễu. Christian chằm chằm nhìn gã và mỉm cười bảo:
- Không, nghiêm chỉnh đây là một thiện ý, còn nhận lời hay không là tùy ở anh. Bây giờ anh chú ý nghe cho rõ. Anh đã được đối xử tử tế, đấy là ý tôi muốn vậy và đồng thời cũng là luật pháp của đất nước này. Tôi biết có hăm dọa cũng vô ích. Tôi biết anh có lòng kiêu hãnh của anh, nhưng tôi chỉ yêu cầu anh một việc nhỏ, chẳng hề gây tổn hại cho anh chút nào. Để đổi lại, tôi hứa sẽ làm tất cả những gì thuộc khả năng của tôi, không để xảy ra chuyện gì đáng tiếc cả. Tôi biết anh vẫn còn đang có hy vọng. Anh nghĩ rằng các bè bạn anh thuộc nhóm Một Trăm Đầu nổi tiếng sẽ tìm được giải pháp giải thoát cho anh.
Vẻ giễu cợt đã biến khỏi bộ mặt sẫm màu của Yabril. Gã nói:
- Chúng tôi đã nhiều lần định tấn công Tổng thống Kennedy của các ông, đã mở những chiến dịch rất phức tạp và khôn khéo. Họ đột nhiên và bí ẩn biến mất đâu sạch trước khi chúng tôi thậm chí lọt được vào đất nước này. Tôi đích thân lao vào cuộc, do đó tự hủy diệt người của tôi. Và vết bánh xe thường dẫn tới chỗ ông. Nhờ vậy tôi được biết chúng ta đều có cùng một công việc như nhau. Tôi được biết rằng ông không nằm tỏng số những chính khách thận trọng đó. Vậy ông hãy cho tôi biết điều nhã nhặn ông mong muốn. Ta tạm cho rằng tôi khá thông minh để hiểu rõ điều đó là điều rất thận trọng.
Christian ngả người ra lưng ghế tràng kỷ. Ông nhận thấy rằng từ khi Yabril đã lần tìm được vết bánh xe của gã, gã hòan toàn không còn nguy hiểm, thậm chí có để gã được tự do trong bất kỳ hòan cảnh nào. Yabril đúng là bị điên nên mới để lộ thông tin này. Nghĩ vậy Christian liền tập trung vào công việc trong tầm tay. Ông bảo:
- Tổng thống Kennedy là một người rất rắc rối, ông ta cứ cố tìm hiểu rõ các sự kiện và con người. Do đó ông ta muốn trực tiếp gặp anh mặt đối mặt để hỏi han, trò chuyện. Như hai con người thông thường. Ông ta muốn biết rõ vì soa anh giết con gái ông ta, ông ta muốn, có lẽ, tự gỡ bỏ cảm giác phạm tội của chính mình. Bây giờ, tất cả những gì tôi yêu cầu ở anh chỉ là anh hãy trò chuyện với ông ta, trả lời các câu hỏi của ông ta. Tôi yêu cầu anh không hòan toàn từ chối tiếp chuyện ông ta. Anh chấp nhận không?
Yabril cúi xuống đưa mắt nhìn chiếc áo mặc trên người, định xua tay từ chối. Trong lòng gã xốn xang một nỗi xúc động làm gã sững ngạc nhiên khi nghĩ rằng gã sẽ gặp bố cô gái gã đã giết hại. Dẫu sao đây là một hành động mang tính chính trị và Tổng thống Hoa Kỳ sẽ hiểu hơn ai hết điều đó. Tuy nhiên, được nhìn thẳng vào ánh mắt con người mạnh nhất thế giới và bảo: “Tôi đã giết con gái ông. Tôi đày đọa ông còn đau đớn hơn ông đã đày đọa tôi, thông qua cả ngàn tàu chiến, cả hàng chục ngàn máy bay thần sấm của ông”, thì kể cũng là điều thú vị.
Yabril đáp:
- Được, tôi sẽ đáp ứng cái thiện ý nhỏ ấy của ông. Nhưng sau đó ông sẽ chẳng cần phải cảm ơn tôi.
Christian rời khỏi ghế tràng kỷ và khẽ để tay lên vai Yabril, nhưng Yabril liền khinh khỉnh hất tay ông ta ra.
- Chẳng sao, - Christian bảo. – Tôi sẽ có cách đền ông.
Hai ngày sau, vào lúc một giờ khuya, Tổng thống Kennedy bước vào phòng Yellow Oval Room trong Nhà Trắng và đã thấy Yabril ngồi trên ghế bên lò sưởi. Christian đứng sau lưng gã.
Trên một chiéc bàn nhỏ hình bầu dục khảm sao và vạch có một đĩa bạc bày những lát bánh xănguých mỏng, một bình cà phê, tách và đĩa bạc vành vàng. Jefferson rót cà phê ra ba tách rồi lùi về đứng xoay lưng tựa đôi vai lực lưỡng vào cửa.
Kennedy nhận thấy Yabril ngồi bất động trên ghế, đầu hơi cúi chào ông ta. – Ông có thể để ông ta được thoải mái không? – Kennedy đột ngột hỏi.
- Thưa Tổng thống, không được đâu ạ, - Christian nói. – Đấy là chiếc áo vét và mấy thứ cầm níu chân.
- Ông có thể để ông ta thoải mái hơn không? Kennedy bảo.
Kennedy quay sang nói trực tiếp với Yabril:
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể quyết định được chuyện này. Tôi không giữ ông ở lại đây lâu. Tôi chỉ muốn hỏi ông dăm ba câu thôi.
Yabril gật đầu. Do phải mang những thứ của nợ kiềm chế nên gã không thuận tiện với tay lấy mấy miếng bánh xănguých ngon tuyệt. Nhưng dẫu sao lòng kiêu hãnh của gã không cho phép gã để lộ sự bất lực của gã trước kẻ thù. Gã ngắm nhìn khuôn mặt Kennedy và sửng sốt nhận thấy rằng đây là khuôn mặt một con người mà dù trong hòan cảnh nào đi nữa thì cũng phải kính trọng và tin tưởng ở mức độ nhất định. Khuôn mặt để lộ một nỗi đau khổ đã dằn lòng kìm nén.
Yabril cất lời nói, giọng dịu dàng, lịch sự khiêm tốn hơn ngoài dự định của gã.
- Thưa ông Kennedy, trước khi ta bắt đầu trò chuyện, trước hết mong ông trả lời tôi một câu hỏi sau đây. Ông có thực sự tin rằng tôi chịu trách nhiệm về vụ đánh bom nguyên tử tại đất nước ông không?
- Không, - Kennedy đáp. – Christian yên tâm khi thấy Tổng thống không nói thêm lời nào.
- Cảm ơn ông, - Yabril nói. – Sao một ai đó lại nghĩ rằng tôi có thể ngu dốt tới mức như vậy? Tôi sẽ phẫn uất nếu ông định sử dụng lời buộc tội này làm vũ khí. Bây giờ xin ông muốn hỏi tôi điều gì, cứ hỏi.
Kennedy ra hiệu bảo Jefferson rời khỏi phòng và theo dõi anh ta thực hiện điều đo. Sau đấy, ông nhẹ nhàng nói với Yabril. Christian cúi đầu tựa hồ như không muốn nghe chuyện giữa hai người. Mà thực lòng ông ta chẳng hề muốn nghe chút nào.
Kennedy lên tiếng:
- Chúng tôi biết ông đã dàn dựng cả loạt các sự kiện. Vụ ám sát Giáo hoàng, dựng trò hỏa mù bằng cách để người tòng phạm của ông bị bắt, do đó mới có thể yêu cầu đòi thả người này. Vụ bắt cóc máy bay. Vụ giết con gái tôi đã có chủ mưu ngay từ đầu. Hiện nay chúng tôi mới chỉ biết chưa chắc chắn lắm, nhưng bây giờ tôi muốn được đích thân ông cho biết sự thật có đúng vậy không. Nhân thể tôi muốn biết rõ lôgic của sự việc.
Yabril nhìn thẳng vào ánh mắt Kennedy.
- Đúng, đấy là toàn bộ sự thật. Nhưng tôi rất ngạc nhiên là ông đã chắp nối tất cả chúng lại nhanh đến như vậy. Tài thật!
Kennedy đáp
- Tôi sợ rằng chẳng có gì đáng tự hào về chuyện này. Điều đó có nghĩa là, về cơ bản, tôi có cùng suy nghĩ như các ông. Hoặc cái đó cũng chẳng khác biệt gì nhau trong đầu óc của con người một khi đã phải tính đến cách giở trò láu cá ranh ma.
- Tuy nhiên vẫn phải công nhận là quá giỏi, - Yabril nói. – Ông đã phá vỡ lệ chơi. Nhưng tất nhiên đây không phải là chơi cờ, luật chơi không đến nỗi nghiêm ngặt như vậy. Ông được coi là một con tốt đen đi nước của một anh cầm cờ chạy hiệu.
Kennedy ngồi xuống ghế và nhấp một ngum cà phê, một động tác thanh nhã trong xã hội. Christian nhận thấy ông rất căng thẳng và tát nhiên, Yabril đã thấy rõ thái độ giữ vẻ tự nhiên của Tổng thống. Gã tự hỏi không biết ông có ý định gì. Rõ ràng là họ không có hiềm thù, không có ý định dùng quyền lực để dọa dẫm hoặc làm hại gã.
- Tôi biết ngay từ đầu, - Kennedy nói, - vừa xảy ra vụ bắt cóc máy bay, tôi biết rằng ông sẽ giết con gái tôi. Khi kẻ đồng lõa với ông bị bắt, tôi biết ngay đó là một phần trong kế hoạch của ông. Tôi chẳng hề ngạc nhiên trước những sự việc vừa xảy ra. Các tham mưu của tôi không tin rằng tất cả đều do bàn tay ông đạo diễn, chỉ mãi sau này họ mới vỡ lẽ. Tôi cứ băn khoăn tự hỏi chắc hẳn suy nghĩ của tôi có phần nào tương tự như của ông. Tuy nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đây. Tôi không thể hình dung được mình có thể đảm đương nổi một chiến dịch như vậy. Tôi muốn tránh đi bước tiếp theo và chính vì vậy tôi muốn trò chuyện với ông để học hỏi và nhìn xa trông rộng biết trước được nhằm cốt giữ mình đối mặt với bản thân mình.
Yabril cảm kích trước phong cách nhã nhặn, sự bình tĩnh trong lời nói, ước muốn làm sáng một sự thật nào đó của Kennedy.
Kennedy nói tiếp:
- Ông được gì qua tất cả những việcđó? Người ta sẽ thay Giáo hoàng khác; cái chết của con gái tôi không làm thay đổi cán cân quyền lực quốc tế. Ông được lợi lộc gì nào?
Yabril suy ngẫm. Đây là một câu hỏi cổ xưa của chủ nghĩa tư bản. Yabril cảm thấy đôi tay Christian khẽ đụng đôi vai gã. Do đó gã lưỡng lự giây lát rồi mới lên tiếng nói:
- Hoa Kỳ là tên khổng lồ mà Israel bám vào để tồn tại. Cần phải loại bỏ nỗi sợ về sức mạnh của các ông. Giáo hoàng là một bộ phận của quyền lực đo, nhà thờ Thiên chúa giáo gây khiếp sợ cho dan nghèo trên thế giới trong suốt bao thế kỷ với cảnh địa ngục và thậm chí cả thiên đường, thật hổ thẹn. Và tình cảnh đó cứ keo dài ê ẩm suốt hai ngàn năm nay. Gây nên cái chết của một Giáo hoàng còn mãn nguyện hơn một sự thỏa mãn về chính trị.
Christian rời xa ghế Yabril đang ngồi, nhưng ông ta vẫn cảnh giác, sẵn sàng can thiệp khi cần thiết. Ông ta mở cửa phòng, khẽ thì thầm dặn Jefferson một lát. Yabril lặng lẽ theo dõi hai người rồi nói tiếp:
- Nhưng mọi hành động của tôi chống đối ông đã bị thất bại. Tôi đã tính toán kỹ lưỡng hai vụ ám sát ông, nhưng đều thất bại cả. Một ngày nào đó ông sẽ hỏi kỹ chi tiết ông Christian Klee của ông, ông có thể sẽ sửng sốt. Chưởng lý, một tước hiệu thật nhân từ, tôi phải thú nhận rằng tước hiệu đó đã làm tôi mê muội ngay từ đầu. Ông ta đã phá tan các chiến dịch của tôi thật lặng lẽ làm tôi sững ngừơi khâm phục. Nhưng ông ta có cơ man nào là người, quá thừa thãi kỹ thuật. Tôi đã bất lực. Nhưng chính sự bất khả xâm phạm của ông lại dẫn đến cái chết chắc chắn của con gái ông và tôi biết điều đó gây cho ông biết bao đau buồn. Tôi thành thực nói, vì đấy là ông muốn biết vậy.
Christian quay trở lại đứng phía sau ghế và cố né tránh ánh mắt của Kennedy. Yabril hơi thấy sợ rợn người, nhưng vẫn nói tiếp:
- Cứ cho rằng, - yabril nói và hơi giưo cao tay tỏ vẻ dứt khoát, - nếu tôi bắt cóc máy bay, tôi là một con quái vật. Nếu Israel trút bom xuống thành phố Ả rập bất lực và giết hạihàng trăm người, chúng đánh vậy là vì tự do: hơn nữa, chúng đang tiến hành trả thù cuộc thiêu hàng loạt các vật tế thần nổi tiếng, mà người Ả rập không hề có liên quan. Cách lựa chọn của chúng tôi là thế nào? Chúng tôi không có sức mạnh về quân sự, không có kỹ thuật. Ai là người dũng cảm hơn? Thôi được rồi, trong cả hai trường hợp, người dân vô tội pảhi gánh chịu cái chết. Thế còn công lý đâu? Israel được các thế lực bên ngoài dựng lên, nhân dân chúng tôi bị xô đẩy ra ngòai sa mạc. Chúng tôi là những kẻ vô gia cư mới, là người dân Do Thái vào thời đại ngày nay, thật mỉa mai. Liệu thế giới có đành lòng nghĩ rằng chúng tôi cam chịu không chiến đấu? Ngoài biện pháp khủng bố, chúng tôi còn biết sử dụng cách nào khác? Người Do Thái đã làm gì khi chiến đầu nhằm thiết lập quốc gia của họ chống đối lại nước Anh? Chúng tôi đã học hỏi được mọi điều về khủng bố do những người Do Thái hồi đó tiến hành. Và những kẻ khủng bố đó bây giờ lại là những vị anh hùng, những kẻ tàn sát hàng loạt người dân vô tội. Một tên đã thậm chí trở thành thủ tướng Israel và được các nguyên thủ quốc gia công nhận cứ như thể họ chưa từng ngửi thấy mùi tanh của máu trên đôi bàn tay hắn. Liệu tôi có đáng ghê tởm hơn không?
Yabril ngừng lời một lát và định đứng dậy, nhưng Christian ấn gã ngồi xuống ghế. Kennedy ra hiệu cho gã cứ nói tiếp.
- Ông hỏi tôi đã làm được những gì, - Yabril nói. – Xét về mặt nào đó tôi đã thất bại, và điều đó được minh giải rõ ràng là tôi đang ở đây, với cương vị một tù nhân. Nhưng cú đòn tôi giáng vào uy quyền của ông có ý nghĩa thế nào trước con mắt thế giới? Dẫu sao, Hoa Kỳ không phải mạnh đến như vậy. Có thể có một kết cục tốt đẹp hơn đối với tôi, nhưng hiện nay đây chưa phải là một sự thất bại hoàn toàn. Tôi phơi bày trước thế giới sự nhẫn tâm của ông trong việc làm ra vẻ như thực sự đem lại quyền dân chủ cho con người. Các ông đã phá sạch một thành phố lớn, các ông đã nhẫn tâm bắt một dân tộc ngoại bang phải chịu khuất phục theo sy chí của các ông. Tôi đã buộc được các ông phải tung ra những lời dọa nạt dọa dẫm cả thế giới và các ông đã xa lánh một phần thế giới. Các ông, Hoa Kỳ của các ông, không đáng được yêu mến như vậy đâu. Ngay trên đất nước của chính các ông, các ông đã phân cực thành các bè cánh chính trị. Hình tượng của ông đã thay đổi, ông đã trở thành ông Hyde khủng khiếp chứ chẳng còn là Bác sĩ Jekyll thánh thiện.
Yabril ngừng lời một lát để kiềm chế những cảm xúc mãnh liệt bốc lên mặt gã. Gã càng có vẻ tôn kính và nghiêm trang hơn.
- Bây giờ xin cho phép tôi được chuyển sang vấn đề ông muốn gnhe và tôi thấy thật đau lòng khi phải nói ra những lời sau đây. Cái chết của con gái ông là cần thiết. Cô ta là biểu tượng của Hoa Kỳ, vì cô là con gái một người mạnh nhất trên cõi đời này. Ông có thấu hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào đốiv ới những người sự uy quyền không? Nó cho họ có được niềm hy vọng, chẳng bận tâm xem có một ai đó có thể yêu quý ông, có thể coi ông là ân nhân hoặc bè bạn. Rốt cuộc, nhân dân căm giận vị ân nhân của mình. Họ thấy ông không mạnh như họ, chẳng cần phải sợ ông. Tất nhiên là nếu tôi được tự do thì điều đó càng có hiệu quả hơn. Sự việc này rồi sẽ dẫn tới đâu? Giáo hoàng đã chết, con gái ông đã bị giết và rồi sau đó ông buộc phải thả tôi ra. Trước con mắt của thế giới, ông và Hoa Kỳ xem ra thật bất lực.
Yabril ngả người ra lưng ghế và mỉm cười với Kennedy.
- Tôi chỉ có một sai lầm duy nhất, - Yabril nói tiếp. – Tôi đã hòan toàn đánh giá sai về ông. Xét qua tiểu sử của ông thì không thấy có điểm nào có thể báo trước cho biết các hành động của ông. Ông, một con người hết sức tự do, một con người hiện đại đúng với nguyên tắc xử thế. Tôi cứ đinh ninh rằng ông sẽ thả anh bạn tôi. Tôi đinh ninh rằng ông không có khả năng chắp nối các mảnh sự kiện nhanh như vậy và chẳng bao giờ nghĩ rằng ông lại có thể can phạm một tội tày đình như vậy.
Kennedy bào chữa:
- Số người chết trong vụ ném bom Dak rất ít, trước đấy vài giờ chúng tôi đã thả truyền đơn rồi.
Yabril đáp:
- Tôi biết điều đó. Đây là câu trả lời cửa miệng của một tên khủng bố. Bản thân tôi cũng có thể làm được như vậy. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những việc ông đã làm để cứu bản thân. Gài một trái bom nguyên tử tại ngay một thành phố trên đất nước mình.
- Ông lầm rồi, - Kennedy bảo. Christian lại cảm thấy yên lòng là ông ta đã không ướm moi thêm thông tin. Và ông ta cũng yên tâm khi nhận thấy Kennedy đã không để ý đến lời buộc tội này.
- Ông cho tôi biết rõ tại soa ông đã thực lòng lên án những việc ông đã làm, lên án những việc làm phụ bạc niềm tin của con người? Tôi đã đọc tập hồ sơ về ông. Một con người sao lại dám thầm tự nhủ rằng ta sẽ làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn bằng cách giết hại những người đàn ông, đàn bà và trẻ em vô tội, ta sẽ vực loài người thoát khỏi nỗi tuyệt vọng của họ bằng cách phản bội người bạn tốt nhất của mình, ta sẽ làm tất cả những điều không cần bất kỳ một uy quyền nào mà Thượng đế hặc bè bạn phù giúp. Gạt lòng thương sang một bên đi, sao ông thậm chí lại dám khoác vào mình một quyền lực như vậy?
Yabril lịch sự ngồi đợi tựa hồ như đang đợi một câu hỏi nữa. Sau đó gã nói:
- Những hành động mà tôi dính líu, không đến nỗi kỳ cục như luận điệu của báo chí và các nhà dạy đạo lý đã tung tin. Thế còn những phi công lái máy bay ném bom của ông trút bom như mưa để hủy diệt nhân dân bên dưới cứ như thể họ chỉ là những bày kiến thì sao? Họ là những chàng trai có trái tim đôn hậu và đức hạnh rất người. Nhưng họ được dạy dỗ phải chấp hành nghĩa vụ của họ. Tôi nghĩ rằng tôi cũng vậy. Chỉ có điều tôi chẳng có được tiềm lực để trút cái chết từ hàng ngàn phút trên không xuống. Hoặc dùng đại bác trên cao tàu chiến của hải quân nã cái chết từ xa hai chục dặm. Tôi phải tự lau máu dính trên tay tôi. Tôi phải có một sức mạnh ghê gớm về đạo lý, một tinh thần trong sạch để trực tiếp đổ máu vì sự nghiệp mà tôi tin tưởng. Thôi được, toàn bộ những điều đó cực kỳ hiển nhiên, một lý lẽ cổ lỗ, và thậm chí có nêu ra thì cũng bị coi là hèn nhát. Nhưng ông bảo rằng sao tôi lại dám cả gan nắm lấy quyền lực này mà nguồn gốc thân thế lại chẳng cao sang? Điều này phức tạp hơn. Nỗi đau khổ mà tôi nhìn thấy trong thế giới của tôi đã cho tôi quyền lực đó. Những cuốn sách tôi đọc, âm nhạc tôi được nghe, tấm gương các vĩ nhân có tầm vóc lớn hơn tôi nhiều đã tạo cho tôi sức mạnh để hành động theo chính những nguyên tắc của bản thân tôi. Điều này đối với tôi còn khó khăn hơn với ông, ông được hàng trăm triệu người hỗ trợ để phạm hành vi khủng bố như một nghĩa vụ với họ, như một công cụ của họ.
Hai người im lặng hồi lâu. Cuối cùng, Kennedy lên tiếng:
- Như ông đã nói, hành động tay không bị giây máu thì dễ dàng hơn. Nhưng trái với điều ông nói, tôi hành động xuất phất từ trung tâm nòng cốt của quyền lực xã hội, chứ không phải từ lòng hận thù cá nhân.
Yabril ngắt lời Kennedy:
- Không đúng như vậy. Quốc hội không tán thành các hành động của ông; cả các văn phòng Nội các của ông cũng không tán thành. Về cơ bản, ông đã hành động như tôi, dựa trên quyền lực của riêng cá nhân ông. Ông là một ông bạn khủng bố của tôi.
Kennedy đáp:
- Nhưng nhân dân đất nước tôi, các cử tri, tán thành.
- Dân chúng, - Yabril nói, - họ luôn tán thành thôi. Họ nhắm mắt không nhìn thấy trước những mối hiểm nguy do các hành động như vậy gây nên. Những điều ông làm là sai trái cả về mặt chính trị lẫn đạo lý. Ông hành động chỉ vì có ham muốn thanh tóan mối hận thù cá nhân, - Yabril mỉm cười. – Tôi cứ nghĩ rằng ông phải vượt trên những hành động đó cơ đấy. Vượt lên cao hơn nhiều về đạo lý.
Kennedy im lặng một lát dường như đang thận trọng cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Sau đó ông nói:
- Tôi hy vọng rằng ông nghĩ không đúng thời gian sẽ cho thấy rõ. Tôi cảm ơn ông đã cởi mở trao đổi với tôi như vậy, đặc biệt là ông đã khước từ không chịu hợp tác trong các lần thẩm vấn trước đây. Tất nhiên, ông biết rõ rằng Quốc vương của Sherhaben đã thuê giúp ông một công ty luật pháp tốt nhất ở Hoa Kỳ và sắp tới đây họ sẽ được phép trao đổi với ông để đứng ra bảo vệ ông.
Kennedy mỉm cười, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng. Sắp bước qua cửa, ông chợt nghe thấy tiếng Yabril nói. Bất chấp những công cụ ghìm níu chân tay, gã chệnh choạng đứng dậy và chơi vơi giữ thăng bằng. Gã đã đứng dậy được rồi nói:
- Ông Tổng thống!
Kennedy ngoảnh lại nhìn gã.
Yabril chậm rãi giơ hai tay và nói:
- Ông Tổng thống, ông không gạt nổi tôi đâu. Tôi biết rằng tôi chẳng bao giờ gặp và trao đổi được với các luật sư của tôi.
Christian chen vào đứng ở khoảng cách giữa hai người, còn Jefferson đứng sát bên Kennedy.
Kennedy lạnh lùng mỉm cười với Yabril.
- Đích thân tôi đảm bảo với ông rằng ông sẽ được gặp và trao đổi với các luật sư của ông.
Nói xong, Kennedy rời khỏi phòng.
Đúng lúc đó, Christian Klee thấy lo sợ đến buồn nôn. Ông ta cứ luôn nghĩ rằng mình đã hiểu rõ Francis Kennedy, nhưng bây giờ ông ta nhận thấy mình mới hiểu lo mơ chưa rõ lắm. Ông ta thoáng thấy nét mặt Kennedy để lộ một vẻ căm giận thực sự, đây là một điểm xa lạ với tính cách của ông.