CHƯƠNG IX
Tác giả: Nam Quân
Nằm thoải mái trên tấm da thú, hai tay vòng lên gối đầu, em trầm tư suy nghĩ. Nhịp thở đều đều của Á Minh ngay gần đó cho biết là "búp bê" đã ngủ say. Nhưng Việt Kim không sao nhắm mắt được. Em lẩm nhẩm ôn lại từng chữ những câu nghe được hồi chiều và tự nhủ phải ghi nhớ thật kỹ. Nếu may mắn vượt thoát được, sẽ về trình lại cho đức "Shah" nghe.
Tên Áp Đun Bây đã nói rằng y hiện đang chờ đợi ba người tù trưởng nữa. Điều đó khiến Việt Kim chứa chan hy vọng. Hy vọng? Phải lắm! Ngày giờ ba tên tù trưởng kia dẫn người của bộ lạc mình tới, thế nào chẳng tạo ra một không khí ồn ào náo nhiệt. Rồi người đi người lại tấp nập rộn ràng, khó gì mà không cất lẻn ra đi trốn thoát được. Tạm yên trí với ý nghĩ đào tẩu vui tươi đó, em thiếp đi trong một giấc ngủ êm êm.
Hai ngày sau, thời gian lại kéo dài ray rứt. Lòng ruột Việt Kim nóng nảy như lửa nung. Sao vẫn chẳng thấy động dụng gì hết thế? Chiều ngày thứ nhì, buồn rầu thả bước bách bộ loanh quanh, em chợt bắt gặp một đám bụi mù từ phía xa xa: ba tên tù trưởng đồng minh của Áp Đun Bây đã tới. Tiếng người nói xôn xao, gọi nhau inh ỏi pha lẫn vẻ kinh hoàng nổi lên trong khắp khu trại. Đàn ông, đàn bà, trẻ con, súc vật, chạy ngang chạy dọc gây ra một cảnh hỗn loạn khác thường. Việt Kim tự nhủ: "Giờ bỏ trốn đã điểm". Và em đưa mắt nhìn quanh để kiếm một con ngựa.
Đột nhiên, gã lùn mập Un Sa Cơ ở đâu xuất hiện. Hai tên vệ binh đi kèm hai bên. Một tên tóm lấy cánh tay Việt Kim chẳng cần ai hỏi, lão Un cũng liến láu giải thích:
- Họ sợ trong lúc lộn xộn này, chúng ta sẽ lợi dụng thời cơ bỏ trốn. Và họ muốn rằng mọi người phải trở về lều của mình. Có vậy thôi, cô cứ yên trí nhé!
Việt Kim vung tay đẩy bắn tên vệ binh túm giữ tay em. Lòng tức giận khôn tả đồng thời cũng ngạc nhiên vô cùng. Em hét lên:
- Bỏ ra! Tôi đi về lều một mình được rồi. Làm gì mà phải dẫn với bắt. Buông ra!
Tên vệ binh man rợ chẳng hiểu em nói gì cứ đứng ngây ra. Vẻ mặt phẫn nộ cùng tiếng quát thét của em khiến y cũng hơi ớn không dám giữ tay nữa. Y bỏ ra để mặc em quay bước trở về lều. Un Sa Cơ bất giác buột miệng:
- Hoan hô! Cô Việt Kim khá lắm!
Nhưng Việt Kim chẳng cần đếm xỉa gì đến lời khen láo của lão Un. Đầu em chỉ sôi lên một ý nghĩ: trốn bằng được! Trốn bằng được! Cho dù trốn không thoát thì ít nhất cũng tỏ được cho Un Sa Cơ biết là em có đủ khả năng làm cái việc nguy hiểm đó.
Ngồi nghỉ trên bực cửa căn lều, Việt Kim đưa mắt quan sát một lượt quanh cảnh khu trại: một chú bé con chừng hai, ba tuổi đang lảo đảo đặt những bước chân chập chững. Nó tập đi. Thân mình xiêu vẹo, ngật ngưỡng bên cạnh một đống lửa than hồng. Bỗng vướng chân vào ống quần dài quét đất thằng bé ngã chúi xuống. Tà áo lòa xòa đụng bếp than, lửa bắt cháy bùng bùng. Việt Kim nhẩy phắt tới, giựt nhanh tấm chador của mình quấn nhanh vào tay áo nó, nơi ngọn lửa đang liếm lem lém. Thằng nhỏ sợ hãi khóc thét lên.
Lửa tắt, Việt Kim giở tấm chador và xé nhanh ống tay áo cháy để xem cánh tay em nhỏ có bị bỏng chăng. Thật may! Ống tay áo bằng vải dầy nên lửa chưa kịp xém vào da thịt. Việt Kim nhấc bổng em nhỏ lên vỗ về nựng nịu. Chú bé không la hét nữa, nhưng vẫn tiếp tục khóc nhè sướt mướt. Dỗ mãi nó không nín, Việt Kim đưa tay vào túi chợt đụng chiếc đèn bấm, liền lấy ra cho thằng nhỏ chơi. Đèn loé sáng, chú nhỏ bật cười khanh khách, giơ tay túm chặt cái đèn bin... đưa vào miệng mút chùn chụt.
Mấy phút sau, bà mẹ thằng bé trở về, hai tay xách hai gầu nước. Chợt thấy con như vậy, bà ta sáp tới xem xét cái ống tay áo xem lửa và chiếc áo "chador" của Việt Kim. Đoạn bà ta nhìn Việt Kim, tia mắt ngạc nhiên dò hỏi. Chưa đầy phút sau, khi đã quay nhìn đống lửa, bà ta giơ tay ra hiệu cho rằng bà ta đã hiểu mọi sự xảy ra như thế nào rồi và Việt Kim đã cứu con bà ra làm sao.
Em gật đầu tỏ ý thông cảm trong khi bà mẹ chú bé lẩm bẩm nói những câu gì không rõ. Nhưng chỉ cần nghe giọng nói đầy nhiệt tình tha thiết là Việt Kim hiểu ngay: bà ta cám ơn em.
Thiếu phụ đưa mắt nhìn tấm áo "chador" của Việt Kim một lúc lâu. Rồi đột nhiên, bà ta vung tay liệng mạnh nó ra thật xa, đoạn cúi xuống bới tìm trong đống quần áo, lấy ra một chiếc áo màu xanh y hệt tấm áo bà ta đang mặc trên người, đưa cho em. Việt Kim mỉm cười lắc đầu từ chối và đưa tay vuốt tóc chú bé. Thiếu phụ nhất định dúi cái áo vào tay, ép Việt Kim phải nhận. Chợt một ý nghĩ loé lên trong óc: "đám người này sắp sửa phải di tản để dành chổ cho các chiến sĩ của ba bộ lạc kia. Với cái áo xanh đặc biệt Du-Ráp này, Việt Kim có thể trà trộn đi lẫn vào với họ mà ra thoát khỏi nơi đây". Em đưa tay nhận chiếc áo, lòng vui mừng khôn xiết, nắm lấy bàn tay thiếu phụ áp vào má mình tỏ ý cám ơn. Rồi em chạy bay về lều, tìm Á Minh, Hà Khâm nói rõ cho họ biết chương trình vượt ngục của mình.
- Tôi chỉ việc để ý theo dõi gia đình của thiếu phụ ấy. Khi họ sửa soạn lên đường là lập tức tôi lẩn vào đám người của họ. Chờ tới lúc khuất khu trại giam này tôi sẽ tìm đường về Mã Sâm.
Dứt lời, em im lặng đợi chờ phản ứng của hai bạn.
Á Minh run lên nhè nhẹ:
- Trời ơi! Vậy thì nguy hiểm quá chị Kim! Lỡ một tên vệ binh nào đuổi kịp, bắt chị lại thì tính sao?
Đôi mắt Việt Kim sáng lên, hai hàm răng nghiến chặt:
- Chị lẩn tài lắm. Dễ gì mà bắt được chị chứ!
Hà Khâm tia nhìn lo ngại:
- Chị Kim nên nhớ rằng sa mạc nguy hiểm lắm. Nó thường nguy hại cho tất cả những người nào chưa hiểu rõ nó... À, đây, tôi có một cái địa bàn sẵn đây. Để tôi đưa cho chị, dạy chị cách sử dụng, dễ lắm. Có vậy mới chắc ý là không sợ bị lạc giữa biển cát mênh mông.
Á Minh bật kêu lên:
- Hà Khâm kỳ quá hà! Em cố giữ chị ấy lại chưa xong đây mà anh cứ xúi chị làm liều hoài!
Hà Khâm quay nhìn Á Minh thấp giọng:
- Chỉ còn mỗi một cách liều đó mới mong thoát khỏi nơi đây đó em!
Việt Kim:
- Á Minh nên hiểu rằng riêng chị mới có thể lén đi được. Này nhé: Hà Khâm thì còn phải ở lại trông nom săn sóc em này. Hai nữa, chị tin chắc là thiếu phụ cho chị cái áo hồi nãy, vì chịu ơn chị, sẽ không tố giác chị đâu. À mà tôi dặn hai người chớ để Un Sa Cơ biết một chút gì về việc tôi trốn đi đó nghe! Ông ấy mà hay thì rồi lại ngăn cản không cho đi, phiền lắm. Nhớ nghe!
Á Minh nước mắt vòng quanh:
- Em thấy việc này nguy hiểm quá! Chị là con gái mà không hiểu sao chị lại to gan thế chứ! Thôi... em chỉ còn biết cầu nguyện đức A-La che chở cho những đứa con ngoan của người mà thôi!
Buổi tối hôm đó, Un Sa Cơ vắng mặt, đi đâu lâu lắm không trở về lều. Việt Kim tự nhủ: "Đi đâu? Đi thảo luận kế hoạch, chương trình làm loạn với tụi tù trưởng chứ còn đi dâu nữa!"
Buổi sáng hôm sau, Việt Kim chạy qua chơi đùa với tụi nhỏ con cái gia đình thiếu phụ cho áo. Chỉ việc giơ tay ra hiệu, mỉm cười, gật đầu và lắc đầu là đủ nói chuyện với nhau rồi. Khoảng gần trưa, bà mẹ ra lệnh cho các con sửa soạn. Bà vỗ vỗ vào tay để chỉ bảo những thứ cần sắp xếp. Rồi đích thân bà cũng xăng xái gói gọn đồ lề, dồn áo quần vào những cái túi lớn.
Việt Kim chạy nhanh về lều của mình và các bạn. Un Sa Cơ vẫn chưa về. Thiệt may! Em giắt vào thắt lưng một chiếc sắc nhỏ đựng đồ lặt vặt cần dùng hàng ngày. Hông bên kia: một gói đồ ăn khô mà ba người đã lén cất sẵn đi để phòng hờ khi bất chợt phải cần đến. Á Minh choàng lên người Việt Kim chiếc áo xanh Du-Ráp, trong khi Hà Khâm ngó đôi giày ống của bạn, lo lắng lẩm bẩm:
- Hà! Đôi ủng này coi bộ nguy lắm!
Tiếng Á Minh:
- Yên trí đi anh! Để đó em lo cho!
Dứt lời, "búp bê" lấy một tấm khăn Zađa của mình, xé ra từng mảnh dài, chà chà xuống mặt cát cho lấm bẩn rồi cột quanh hai chiếc ủng của Việt Kim. Kỹ thuật ngụy trang của Á Minh thật giỏi. Đôi giày ống của Việt Kim giờ đây đã biến thành những mảnh vải muôn màu, lấm láp bụi đường băng quấn ống quyển, đặc biệt của phái yếu sắc dân du mục Sa mạc Trung Đông.
Đưa đôi mắt bịn rịn nhìn các bạn có tới hơn một phút, Việt Kim lẻn nhanh ra khỏi lều, chạy vút sang nhà thiếu phụ cho áo, quơ tay nắm một chiếc túi vắt lên vai, rồi nhẹ như một cái bóng đi lẻn vào đám người, đàn ông đàn bà lẫn lộn đang từ từ chuyển dịch về hướng...... tự do.
Nằm thoải mái trên tấm da thú, hai tay vòng lên gối đầu, em trầm tư suy nghĩ. Nhịp thở đều đều của Á Minh ngay gần đó cho biết là "búp bê" đã ngủ say. Nhưng Việt Kim không sao nhắm mắt được. Em lẩm nhẩm ôn lại từng chữ những câu nghe được hồi chiều và tự nhủ phải ghi nhớ thật kỹ. Nếu may mắn vượt thoát được, sẽ về trình lại cho đức "Shah" nghe.
Tên Áp Đun Bây đã nói rằng y hiện đang chờ đợi ba người tù trưởng nữa. Điều đó khiến Việt Kim chứa chan hy vọng. Hy vọng? Phải lắm! Ngày giờ ba tên tù trưởng kia dẫn người của bộ lạc mình tới, thế nào chẳng tạo ra một không khí ồn ào náo nhiệt. Rồi người đi người lại tấp nập rộn ràng, khó gì mà không cất lẻn ra đi trốn thoát được. Tạm yên trí với ý nghĩ đào tẩu vui tươi đó, em thiếp đi trong một giấc ngủ êm êm.
Hai ngày sau, thời gian lại kéo dài ray rứt. Lòng ruột Việt Kim nóng nảy như lửa nung. Sao vẫn chẳng thấy động dụng gì hết thế? Chiều ngày thứ nhì, buồn rầu thả bước bách bộ loanh quanh, em chợt bắt gặp một đám bụi mù từ phía xa xa: ba tên tù trưởng đồng minh của Áp Đun Bây đã tới. Tiếng người nói xôn xao, gọi nhau inh ỏi pha lẫn vẻ kinh hoàng nổi lên trong khắp khu trại. Đàn ông, đàn bà, trẻ con, súc vật, chạy ngang chạy dọc gây ra một cảnh hỗn loạn khác thường. Việt Kim tự nhủ: "Giờ bỏ trốn đã điểm". Và em đưa mắt nhìn quanh để kiếm một con ngựa.
Đột nhiên, gã lùn mập Un Sa Cơ ở đâu xuất hiện. Hai tên vệ binh đi kèm hai bên. Một tên tóm lấy cánh tay Việt Kim chẳng cần ai hỏi, lão Un cũng liến láu giải thích:
- Họ sợ trong lúc lộn xộn này, chúng ta sẽ lợi dụng thời cơ bỏ trốn. Và họ muốn rằng mọi người phải trở về lều của mình. Có vậy thôi, cô cứ yên trí nhé!
Việt Kim vung tay đẩy bắn tên vệ binh túm giữ tay em. Lòng tức giận khôn tả đồng thời cũng ngạc nhiên vô cùng. Em hét lên:
- Bỏ ra! Tôi đi về lều một mình được rồi. Làm gì mà phải dẫn với bắt. Buông ra!
Tên vệ binh man rợ chẳng hiểu em nói gì cứ đứng ngây ra. Vẻ mặt phẫn nộ cùng tiếng quát thét của em khiến y cũng hơi ớn không dám giữ tay nữa. Y bỏ ra để mặc em quay bước trở về lều. Un Sa Cơ bất giác buột miệng:
- Hoan hô! Cô Việt Kim khá lắm!
Nhưng Việt Kim chẳng cần đếm xỉa gì đến lời khen láo của lão Un. Đầu em chỉ sôi lên một ý nghĩ: trốn bằng được! Trốn bằng được! Cho dù trốn không thoát thì ít nhất cũng tỏ được cho Un Sa Cơ biết là em có đủ khả năng làm cái việc nguy hiểm đó.
Ngồi nghỉ trên bực cửa căn lều, Việt Kim đưa mắt quan sát một lượt quanh cảnh khu trại: một chú bé con chừng hai, ba tuổi đang lảo đảo đặt những bước chân chập chững. Nó tập đi. Thân mình xiêu vẹo, ngật ngưỡng bên cạnh một đống lửa than hồng. Bỗng vướng chân vào ống quần dài quét đất thằng bé ngã chúi xuống. Tà áo lòa xòa đụng bếp than, lửa bắt cháy bùng bùng. Việt Kim nhẩy phắt tới, giựt nhanh tấm chador của mình quấn nhanh vào tay áo nó, nơi ngọn lửa đang liếm lem lém. Thằng nhỏ sợ hãi khóc thét lên.
Lửa tắt, Việt Kim giở tấm chador và xé nhanh ống tay áo cháy để xem cánh tay em nhỏ có bị bỏng chăng. Thật may! Ống tay áo bằng vải dầy nên lửa chưa kịp xém vào da thịt. Việt Kim nhấc bổng em nhỏ lên vỗ về nựng nịu. Chú bé không la hét nữa, nhưng vẫn tiếp tục khóc nhè sướt mướt. Dỗ mãi nó không nín, Việt Kim đưa tay vào túi chợt đụng chiếc đèn bấm, liền lấy ra cho thằng nhỏ chơi. Đèn loé sáng, chú nhỏ bật cười khanh khách, giơ tay túm chặt cái đèn bin... đưa vào miệng mút chùn chụt.
Mấy phút sau, bà mẹ thằng bé trở về, hai tay xách hai gầu nước. Chợt thấy con như vậy, bà ta sáp tới xem xét cái ống tay áo xem lửa và chiếc áo "chador" của Việt Kim. Đoạn bà ta nhìn Việt Kim, tia mắt ngạc nhiên dò hỏi. Chưa đầy phút sau, khi đã quay nhìn đống lửa, bà ta giơ tay ra hiệu cho rằng bà ta đã hiểu mọi sự xảy ra như thế nào rồi và Việt Kim đã cứu con bà ra làm sao.
Em gật đầu tỏ ý thông cảm trong khi bà mẹ chú bé lẩm bẩm nói những câu gì không rõ. Nhưng chỉ cần nghe giọng nói đầy nhiệt tình tha thiết là Việt Kim hiểu ngay: bà ta cám ơn em.
Thiếu phụ đưa mắt nhìn tấm áo "chador" của Việt Kim một lúc lâu. Rồi đột nhiên, bà ta vung tay liệng mạnh nó ra thật xa, đoạn cúi xuống bới tìm trong đống quần áo, lấy ra một chiếc áo màu xanh y hệt tấm áo bà ta đang mặc trên người, đưa cho em. Việt Kim mỉm cười lắc đầu từ chối và đưa tay vuốt tóc chú bé. Thiếu phụ nhất định dúi cái áo vào tay, ép Việt Kim phải nhận. Chợt một ý nghĩ loé lên trong óc: "đám người này sắp sửa phải di tản để dành chổ cho các chiến sĩ của ba bộ lạc kia. Với cái áo xanh đặc biệt Du-Ráp này, Việt Kim có thể trà trộn đi lẫn vào với họ mà ra thoát khỏi nơi đây". Em đưa tay nhận chiếc áo, lòng vui mừng khôn xiết, nắm lấy bàn tay thiếu phụ áp vào má mình tỏ ý cám ơn. Rồi em chạy bay về lều, tìm Á Minh, Hà Khâm nói rõ cho họ biết chương trình vượt ngục của mình.
- Tôi chỉ việc để ý theo dõi gia đình của thiếu phụ ấy. Khi họ sửa soạn lên đường là lập tức tôi lẩn vào đám người của họ. Chờ tới lúc khuất khu trại giam này tôi sẽ tìm đường về Mã Sâm.
Dứt lời, em im lặng đợi chờ phản ứng của hai bạn.
Á Minh run lên nhè nhẹ:
- Trời ơi! Vậy thì nguy hiểm quá chị Kim! Lỡ một tên vệ binh nào đuổi kịp, bắt chị lại thì tính sao?
Đôi mắt Việt Kim sáng lên, hai hàm răng nghiến chặt:
- Chị lẩn tài lắm. Dễ gì mà bắt được chị chứ!
Hà Khâm tia nhìn lo ngại:
- Chị Kim nên nhớ rằng sa mạc nguy hiểm lắm. Nó thường nguy hại cho tất cả những người nào chưa hiểu rõ nó... À, đây, tôi có một cái địa bàn sẵn đây. Để tôi đưa cho chị, dạy chị cách sử dụng, dễ lắm. Có vậy mới chắc ý là không sợ bị lạc giữa biển cát mênh mông.
Á Minh bật kêu lên:
- Hà Khâm kỳ quá hà! Em cố giữ chị ấy lại chưa xong đây mà anh cứ xúi chị làm liều hoài!
Hà Khâm quay nhìn Á Minh thấp giọng:
- Chỉ còn mỗi một cách liều đó mới mong thoát khỏi nơi đây đó em!
Việt Kim:
- Á Minh nên hiểu rằng riêng chị mới có thể lén đi được. Này nhé: Hà Khâm thì còn phải ở lại trông nom săn sóc em này. Hai nữa, chị tin chắc là thiếu phụ cho chị cái áo hồi nãy, vì chịu ơn chị, sẽ không tố giác chị đâu. À mà tôi dặn hai người chớ để Un Sa Cơ biết một chút gì về việc tôi trốn đi đó nghe! Ông ấy mà hay thì rồi lại ngăn cản không cho đi, phiền lắm. Nhớ nghe!
Á Minh nước mắt vòng quanh:
- Em thấy việc này nguy hiểm quá! Chị là con gái mà không hiểu sao chị lại to gan thế chứ! Thôi... em chỉ còn biết cầu nguyện đức A-La che chở cho những đứa con ngoan của người mà thôi!
Buổi tối hôm đó, Un Sa Cơ vắng mặt, đi đâu lâu lắm không trở về lều. Việt Kim tự nhủ: "Đi đâu? Đi thảo luận kế hoạch, chương trình làm loạn với tụi tù trưởng chứ còn đi dâu nữa!"
Buổi sáng hôm sau, Việt Kim chạy qua chơi đùa với tụi nhỏ con cái gia đình thiếu phụ cho áo. Chỉ việc giơ tay ra hiệu, mỉm cười, gật đầu và lắc đầu là đủ nói chuyện với nhau rồi. Khoảng gần trưa, bà mẹ ra lệnh cho các con sửa soạn. Bà vỗ vỗ vào tay để chỉ bảo những thứ cần sắp xếp. Rồi đích thân bà cũng xăng xái gói gọn đồ lề, dồn áo quần vào những cái túi lớn.
Việt Kim chạy nhanh về lều của mình và các bạn. Un Sa Cơ vẫn chưa về. Thiệt may! Em giắt vào thắt lưng một chiếc sắc nhỏ đựng đồ lặt vặt cần dùng hàng ngày. Hông bên kia: một gói đồ ăn khô mà ba người đã lén cất sẵn đi để phòng hờ khi bất chợt phải cần đến. Á Minh choàng lên người Việt Kim chiếc áo xanh Du-Ráp, trong khi Hà Khâm ngó đôi giày ống của bạn, lo lắng lẩm bẩm:
- Hà! Đôi ủng này coi bộ nguy lắm!
Tiếng Á Minh:
- Yên trí đi anh! Để đó em lo cho!
Dứt lời, "búp bê" lấy một tấm khăn Zađa của mình, xé ra từng mảnh dài, chà chà xuống mặt cát cho lấm bẩn rồi cột quanh hai chiếc ủng của Việt Kim. Kỹ thuật ngụy trang của Á Minh thật giỏi. Đôi giày ống của Việt Kim giờ đây đã biến thành những mảnh vải muôn màu, lấm láp bụi đường băng quấn ống quyển, đặc biệt của phái yếu sắc dân du mục Sa mạc Trung Đông.
Đưa đôi mắt bịn rịn nhìn các bạn có tới hơn một phút, Việt Kim lẻn nhanh ra khỏi lều, chạy vút sang nhà thiếu phụ cho áo, quơ tay nắm một chiếc túi vắt lên vai, rồi nhẹ như một cái bóng đi lẻn vào đám người, đàn ông đàn bà lẫn lộn đang từ từ chuyển dịch về hướng...... tự do.