CHƯƠNG XV
Tác giả: Nam Quân
Và ông ta nói tiếp:
- Chúng ta phải dùng ngựa, khu vực đó không có chỗ cho phi cơ đậu đâu, thưa quý vị.
Kha Mân Xuyên quắc mắt định nói gì đó, Việt Kim vừa ra hiệu cho họ Kha nín kịp. Em có ý để cho lão lùn cứ đinh ninh yên trí là mọi người đã bị lão đánh lừa được rồi.
Có tiếng kỹ sư Hoàng:
- Lần này tôi xin được đích thân hướng dẫn quý vị. Chính tôi thực ra cũng chưa tới khu đó lần nào cả.
Việt Kim thầm nghĩ: "Ủa, kỹ sư Hoàng chưa biết khu vực mới này. Có thật không hay là ông ta... nói dối!"
Em lớn tiếng hối thúc. Mọi người vội vàng lên ngựa. Kha Mân Xuyên kéo tay Việt Kim ra một chỗ riêng cho em biết là anh đưa Á Minh và Hà Khâm về Ba Ga Ra trước, đồng thời cho người lên tiếp ứng hai cha con em.
Việt Kim gật đầu:
- Vậy, tốt lắm! Lão Un xảo quyệt ghê gớm nhưng lần này em tin chắc chúng mình sẽ túm được cổ, lão không thể chạy đâu được nữa đó anh!
À, đây cà rá của anh này, suýt nữa em quên bẵng đi!
- Thôi, khỏi cần! Vì anh đích thân tới gặp mặt quốc vương thì không cần tín vật đó nữa. Việt Kim giữ lấy đi, nghe! Em được quyền đeo nhẫn đó và bắt buộc phải đeo là khác vì em đã là con gái của mẹ anh, là thiếu nữ Si Ram Di thực thụ rồi mà. Ấy là anh chưa nói đến chuyện nhờ có em mà tổ quốc Du Ráp thoát khỏi nguy biến nữa đó. Giờ đây anh em mình tạm biệt. Việt Kim hãy nên dè dặt đề phòng chút nghe!
Việt Kim ngây người đứng nhìn theo bóng Kha Mân Xuyên leo lên phi cơ. Thân xác em tuy ở đây nhưng hồn đã bay bổng tới mãi nơi nào xa lắm, tận phi trường Óoc-Ly. Trí óc vấn vương một lời căn dặn, cũng tại nơi đó, nhưng phát ra từ khoé môi tinh nghịch của Mạnh Di: "Em nên đề phòng dè dặt chút nghe!" Lời căn dặn của hai người khác nhau mà chứng tỏ cùng một mối lưu tâm lo lắng cho em.
Bà kỹ sư Hoàng nằng nặc đòi đi chung với Việt Kim, với chồng bà và ký giả Hải Âu. Kỹ sư Hoàng cố gạt đi mà không được.
- Từ bữa xẩy ra vụ rắc rối tại Ba Ga Ra mình đã được khoẻ hẳn đâu. Ở nhà nghĩ cho khoẻ có hơn không. Thủ tướng Lư Hà Sa cũng bảo em nên tĩnh dưỡng mà!
Bà Phan Hoàng Mỹ xịu mặt:
- Không chịu! Em không chịu đâu! Để em đi với!
Việt Kim nhận ra trong giọng nói của bà Hoàng có một cái gì khác lạ, khẩn khoản thật lạ lùng. Và em băn khoăn tự hỏi vì sao bà lại tha thiết muốn đi theo như vậy chứ?
Đoàn người rong ruổi vó câu trực chỉ khu vực khảo cổ phía xa. Không có chuyện gì xẩy ra dọc đường. Việt Kim cho ngựa chạy lên chạy xuống hối thúc mọi người. Và em là người xuống ngựa trước tiên tại mức đến. Chân mới đặt xuống mặt cát, em đã nhảy bổ đến căn lều của Un Sa Cơ giật phắt khuôn cửa ra vào.
Tấm chăn dạ bí hiểm treo nơi cuối lều đâu mất. Bên trong căn lều cũng như mọi lều khác, trống trơn. Máy đo địa chấn, giây điện cuộn lớn, cuộn nhỏ, bình điện... tất cả đều biến đâu sạch bách.
Mọi người đưa mắt nhìn em, từ trong căn lều ngơ ngác thất thểu đi ra, xăm xăm bước tới chỗ bữa nọ có đặt một cái máy khoan đất. Trống trơn! Máy khoan cũng đã không cánh mà bay đâu mất biệt.
Quay phắt người lại, Un Sa Cơ đã đứng trước mặt Việt Kim, môi nhếch một nụ cười đắc thắng. Ý nghĩ nụ cười đó, chỉ riêng mình em hiểu.
- Ôi chà! Cô bé có gì mà ngơ ngác dữ vậy? Thật không ngờ còn siu síu tuổi đầu mà cô em cũng đã có vẻ ham thích cái công việc khảo cổ nặng nhọc này ghê nhỉ! Hà, hà, hà...!
Không nhịn nổi nữa, Việt Kim gọi cha:
- Ba ơi! Họ đem cất dấu đâu hết cả rồi ba à! Họ đem đồ nghề các thứ đi cả rồi ba! Như vậy chứng tỏ là họ đã tìm được mỏ dầu lửa rồi đó ba!
Kỹ sư Hoàng ngạc nhiên:
- Cái gì? Dầu lửa, dầu lửa... gì chứ? Vô lý! Un Sa Cơ cũng chỉ là một nhà khảo cổ thôi mà!
Lão mập lùn quay lại nhìn mọi người, cười nụ:
- Tội nghiệp, từ bữa bị bắt trốn thoát về cho đến giờ, ngó bộ cô bé vẫn chưa được khoẻ hẳn đâu. Cứ mơ mơ hoảng hoảng! ... Ôi chà! Trò trẻ bao giờ cũng vậy hết, phải ít bữa nữa mới thật khoẻ hẳn được.
Giọng nói kẻ cả của lão Un khiến ông Hải Âu không tự kiềm chế được nữa. Ông nhẩy lên một bước, hai bàn tay nắm lại, quát lớn:
- Mắc mớ gì... mà ông....? - Nhưng liền đó ông ngưng kịp.
Đột nhiên Việt Kim la lớn:
- Kỹ sư Hoàng, cái lỗ gì kìa!....
Ông kỹ sư nhìn em, lắc đầu tỏ ý thương hại. Rồi ông quỳ gối nhòm vào cái hang đào sâu trong cát đoạn quay mặt lại ngó mọi người:
- Có gì đâu! Chỉ có ít vết sẻng cuốc đó thôi mà!
Việt Kim hậm hực, hai tay thọc túi quần, đặt những bước chân mỏi mệt, đi đi lại lại. Ngón tay bất ngờ lại đụng phải cái gì có cạnh vuông, góc tròn tròn. Em lôi phắt ra. Dưới ánh mặt trời vùng biển cát, chiếc khuy kỳ dị sáng lên lấp lánh, như toé ra muôn đạo hào quang.
Lớn bước đến trước mặt Un Sa Cơ, em giơ chiếc khuy, chìa gần mắt lão, nhưng mấy ngón tay có ý giữ thật chặt:
- Thế còn cái này thì ông nghĩ sao, hả ông Sa Cơ?
Kỹ sư Hoàng, ký giả Hải Âu nhẩy nhanh tới định cản lại. Muộn rồi! Việt Kim đã ngã rụi xuống mặt cát sau cú đấm thần tốc của lão Un mập lùn tàn bạo. Chưa hết! Un Sa Cơ như một con thú điên, thở hồng hộc, đôi mắt trợn trắng tưởng đến rách khoé, nét mặt hung hãn, rùng rợn, ào ào tiến tới, chìa thẳng bàn tay định hạ thủ một lần nữa. Nhưng chưa kịp, thì đã nhanh như một tia điện xẹt, ký giả Hải Âu khẽ vung tay. Trái thôi sơn tay mặt, nặng như búa tạ, đập trúng mắt hất y ngã gục xuống như khúc cây khô bị đốn ngã.
Việt Kim từ từ nhổm dậy, đầu óc choáng váng đưa mắt nhìn quanh. Em bật kêu lên:
- Ô kìa! Đỡ bà Hoàng kìa, lẹ lên! Bà đang ngất xỉu đi kìa.
Và ông ta nói tiếp:
- Chúng ta phải dùng ngựa, khu vực đó không có chỗ cho phi cơ đậu đâu, thưa quý vị.
Kha Mân Xuyên quắc mắt định nói gì đó, Việt Kim vừa ra hiệu cho họ Kha nín kịp. Em có ý để cho lão lùn cứ đinh ninh yên trí là mọi người đã bị lão đánh lừa được rồi.
Có tiếng kỹ sư Hoàng:
- Lần này tôi xin được đích thân hướng dẫn quý vị. Chính tôi thực ra cũng chưa tới khu đó lần nào cả.
Việt Kim thầm nghĩ: "Ủa, kỹ sư Hoàng chưa biết khu vực mới này. Có thật không hay là ông ta... nói dối!"
Em lớn tiếng hối thúc. Mọi người vội vàng lên ngựa. Kha Mân Xuyên kéo tay Việt Kim ra một chỗ riêng cho em biết là anh đưa Á Minh và Hà Khâm về Ba Ga Ra trước, đồng thời cho người lên tiếp ứng hai cha con em.
Việt Kim gật đầu:
- Vậy, tốt lắm! Lão Un xảo quyệt ghê gớm nhưng lần này em tin chắc chúng mình sẽ túm được cổ, lão không thể chạy đâu được nữa đó anh!
À, đây cà rá của anh này, suýt nữa em quên bẵng đi!
- Thôi, khỏi cần! Vì anh đích thân tới gặp mặt quốc vương thì không cần tín vật đó nữa. Việt Kim giữ lấy đi, nghe! Em được quyền đeo nhẫn đó và bắt buộc phải đeo là khác vì em đã là con gái của mẹ anh, là thiếu nữ Si Ram Di thực thụ rồi mà. Ấy là anh chưa nói đến chuyện nhờ có em mà tổ quốc Du Ráp thoát khỏi nguy biến nữa đó. Giờ đây anh em mình tạm biệt. Việt Kim hãy nên dè dặt đề phòng chút nghe!
Việt Kim ngây người đứng nhìn theo bóng Kha Mân Xuyên leo lên phi cơ. Thân xác em tuy ở đây nhưng hồn đã bay bổng tới mãi nơi nào xa lắm, tận phi trường Óoc-Ly. Trí óc vấn vương một lời căn dặn, cũng tại nơi đó, nhưng phát ra từ khoé môi tinh nghịch của Mạnh Di: "Em nên đề phòng dè dặt chút nghe!" Lời căn dặn của hai người khác nhau mà chứng tỏ cùng một mối lưu tâm lo lắng cho em.
Bà kỹ sư Hoàng nằng nặc đòi đi chung với Việt Kim, với chồng bà và ký giả Hải Âu. Kỹ sư Hoàng cố gạt đi mà không được.
- Từ bữa xẩy ra vụ rắc rối tại Ba Ga Ra mình đã được khoẻ hẳn đâu. Ở nhà nghĩ cho khoẻ có hơn không. Thủ tướng Lư Hà Sa cũng bảo em nên tĩnh dưỡng mà!
Bà Phan Hoàng Mỹ xịu mặt:
- Không chịu! Em không chịu đâu! Để em đi với!
Việt Kim nhận ra trong giọng nói của bà Hoàng có một cái gì khác lạ, khẩn khoản thật lạ lùng. Và em băn khoăn tự hỏi vì sao bà lại tha thiết muốn đi theo như vậy chứ?
Đoàn người rong ruổi vó câu trực chỉ khu vực khảo cổ phía xa. Không có chuyện gì xẩy ra dọc đường. Việt Kim cho ngựa chạy lên chạy xuống hối thúc mọi người. Và em là người xuống ngựa trước tiên tại mức đến. Chân mới đặt xuống mặt cát, em đã nhảy bổ đến căn lều của Un Sa Cơ giật phắt khuôn cửa ra vào.
Tấm chăn dạ bí hiểm treo nơi cuối lều đâu mất. Bên trong căn lều cũng như mọi lều khác, trống trơn. Máy đo địa chấn, giây điện cuộn lớn, cuộn nhỏ, bình điện... tất cả đều biến đâu sạch bách.
Mọi người đưa mắt nhìn em, từ trong căn lều ngơ ngác thất thểu đi ra, xăm xăm bước tới chỗ bữa nọ có đặt một cái máy khoan đất. Trống trơn! Máy khoan cũng đã không cánh mà bay đâu mất biệt.
Quay phắt người lại, Un Sa Cơ đã đứng trước mặt Việt Kim, môi nhếch một nụ cười đắc thắng. Ý nghĩ nụ cười đó, chỉ riêng mình em hiểu.
- Ôi chà! Cô bé có gì mà ngơ ngác dữ vậy? Thật không ngờ còn siu síu tuổi đầu mà cô em cũng đã có vẻ ham thích cái công việc khảo cổ nặng nhọc này ghê nhỉ! Hà, hà, hà...!
Không nhịn nổi nữa, Việt Kim gọi cha:
- Ba ơi! Họ đem cất dấu đâu hết cả rồi ba à! Họ đem đồ nghề các thứ đi cả rồi ba! Như vậy chứng tỏ là họ đã tìm được mỏ dầu lửa rồi đó ba!
Kỹ sư Hoàng ngạc nhiên:
- Cái gì? Dầu lửa, dầu lửa... gì chứ? Vô lý! Un Sa Cơ cũng chỉ là một nhà khảo cổ thôi mà!
Lão mập lùn quay lại nhìn mọi người, cười nụ:
- Tội nghiệp, từ bữa bị bắt trốn thoát về cho đến giờ, ngó bộ cô bé vẫn chưa được khoẻ hẳn đâu. Cứ mơ mơ hoảng hoảng! ... Ôi chà! Trò trẻ bao giờ cũng vậy hết, phải ít bữa nữa mới thật khoẻ hẳn được.
Giọng nói kẻ cả của lão Un khiến ông Hải Âu không tự kiềm chế được nữa. Ông nhẩy lên một bước, hai bàn tay nắm lại, quát lớn:
- Mắc mớ gì... mà ông....? - Nhưng liền đó ông ngưng kịp.
Đột nhiên Việt Kim la lớn:
- Kỹ sư Hoàng, cái lỗ gì kìa!....
Ông kỹ sư nhìn em, lắc đầu tỏ ý thương hại. Rồi ông quỳ gối nhòm vào cái hang đào sâu trong cát đoạn quay mặt lại ngó mọi người:
- Có gì đâu! Chỉ có ít vết sẻng cuốc đó thôi mà!
Việt Kim hậm hực, hai tay thọc túi quần, đặt những bước chân mỏi mệt, đi đi lại lại. Ngón tay bất ngờ lại đụng phải cái gì có cạnh vuông, góc tròn tròn. Em lôi phắt ra. Dưới ánh mặt trời vùng biển cát, chiếc khuy kỳ dị sáng lên lấp lánh, như toé ra muôn đạo hào quang.
Lớn bước đến trước mặt Un Sa Cơ, em giơ chiếc khuy, chìa gần mắt lão, nhưng mấy ngón tay có ý giữ thật chặt:
- Thế còn cái này thì ông nghĩ sao, hả ông Sa Cơ?
Kỹ sư Hoàng, ký giả Hải Âu nhẩy nhanh tới định cản lại. Muộn rồi! Việt Kim đã ngã rụi xuống mặt cát sau cú đấm thần tốc của lão Un mập lùn tàn bạo. Chưa hết! Un Sa Cơ như một con thú điên, thở hồng hộc, đôi mắt trợn trắng tưởng đến rách khoé, nét mặt hung hãn, rùng rợn, ào ào tiến tới, chìa thẳng bàn tay định hạ thủ một lần nữa. Nhưng chưa kịp, thì đã nhanh như một tia điện xẹt, ký giả Hải Âu khẽ vung tay. Trái thôi sơn tay mặt, nặng như búa tạ, đập trúng mắt hất y ngã gục xuống như khúc cây khô bị đốn ngã.
Việt Kim từ từ nhổm dậy, đầu óc choáng váng đưa mắt nhìn quanh. Em bật kêu lên:
- Ô kìa! Đỡ bà Hoàng kìa, lẹ lên! Bà đang ngất xỉu đi kìa.