watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Buffalo Bill-Chương 8 - tác giả Ned Butline Ned Butline

Ned Butline

Chương 8

Tác giả: Ned Butline

Bill hoàn toàn ý thức được những rối loạn đang tràn lan khắp miền Đông và miền Nam.
Cuộc tranh chấp khủng khiếp liên quan đến chế độ nô lệ dính dáng đến Bill một cách đặc biệt, vì không bao giờ anh có thể quên những tình huống bi thảm về cái chết của bố anh. Sở dĩ ông đã sớm qua đời, đó là vì ông đã muốn bảo vệ chính nghĩa cho những kẻ bị áp bức.
Ngày nào cũng vậy, những kỵ sĩ đến từ miền Nam đều tường trình các nguồn tin giờ chót: vô số những căng thẳng phát sinh và mọi người hiện nay đều biết rằng một cuộc chiến tranh đang sắp sửa nổ ra! Rồi, một hôm, lời đồn thổi được xác nhận: "Chiến tranh đã được công bố!" Đối mặt với tình hình này, Russell, Majors và Waddell không biết nên chọn quyết định nào cho ổn. Họ có nên ngưng các hoạt động của Pony Express lại hay không? Những khoản kinh phí nảy sinh từ việc khai thác nó vượt xa điều này, các khả năng tài chính của ba người khuyến khích họ nên giải thể tổ hợp cho rồi. Tuy vậy, hiện giờ, họ đang đứng trước một sự do dự về mặt lương tâm, bởi lẽ, hơn bao giờ hết, trong những hoàn cảnh hiện nay, cách vận tải thư từ như vậy được chứng thực là có tính sống còn cho sự giao lưu nhanh giữa các Tiểu bang và vùng California xa xôi. Do đó, bất chấp cái vực thẳm kinh tài mà cuộc phiêu lưu này gây ra, cuối cùng họ vẫn quyết theo đuổi công việc của mình cho đến các giới hạn cuối cùng: dưới một dạng nào đó, đây cũng là sự đóng góp của họ cho nỗ lực chiến tranh!
Sự đóng góp đó đem về miền Tây đông đảo những con người khát vọng góp một phần tích cực vào các biến cố: những kỵ sĩ của Pony Ex-press, những tay thợ săn bò bison, thổ dân da đỏ, những kẻ đi tìm vàng hoặc sống ngoài vòng pháp luật, tất cả đều bị thu hút bởi ngọn lửa của sự tranh chấp. Bill, cả anh ta nữa, cũng không ở yên tại chỗ và, ngay từ ngày đầu, anh đã liên kết với họ. Dù vậy đầu óc anh đôi khi lại ở tận đâu đâu, vì anh vừa được tin mẹ anh bị ốm nặng, và luôn mong anh trở về bên giường bệnh của bà.
Lúc Bill nhìn thấy bà, anh liền nhận thức được các dự cảm đen tối của mình là chính đáng.
Mẹ anh đã mất toàn bộ sinh lực, toàn bộ khát vọng sống, bà chỉ còn là cái bóng của chính mình!
Nhân một hôm bà cảm thấy đỡ hơn, Bill đi lên.Fort Leavenworth, nơi đó đang tràn lan một sự khích động lớn, một sự ồn ào đông vui, người qua kẻ lại liên tục, tất cả đều chuẩn bị cho chiến tranh. Và trước một cảnh sục sôi như vậy, Bill cảm thấy mình bị hòa nhập bởi cùng một niềm hưng phấn đó và quên hết mọi chuyện còn lại.
Chính vì thế mà lúc trở về, Bill loan báo với mẹ mình:
- Con đã làm như các bạn của con, con đã xung phong nhập ngũ!
Chàng trai trẻ chả có lúc nào nghĩ rằng mình còn vị thành niên và rằng mình phải được sự ưng thuận của mẹ trước khi đưa ra một quyết định trọng đại như thế. Không, đã quá lâu rồi từ khi anh theo đuổi cuộc sống của một người đàn ông có trách nhiệm, anh luôn cảm thấy mình là người lớn! Nhưng mẹ anh đâu có chịu hiểu như thế và, dù sức cùng lực kiệt, bà vẫn phản kháng lại anh trong một màn đấu khẩu dữ dội. Bà cấm Bill ghi tên vào danh sách những người tình nguyện, và vì không còn cách nào khác, bà đã kêu gọi đến lòng hiếu thảo của con mình: nếu anh hành động ngược lại ý muốn của bà, là vô hình chung anh đang đẩy bà đến gần giờ chết!
Khi nghe những lời trên, Bill hiểu rằng, vì sự yên ổn của lương tâm mình, anh nên phục tòng và nhẫn nhịn. Ngó thẳng vào đôi mắt mẹ hiền, anh hứa đợi đến tuổi mười tám mới nhập ngũ.
Nhưng lời thề đó xâu xé Bill, và, suốt nhiều đêm dài, anh không sao chợp mắt được. Sự đợi chờ làm hao mòn anh, khi anh nghĩ về bố mình đã từ giã cõi đời quá sớm. Vị trí của anh chẳng phải là ở bên cạnh những người đang chiến đấu chống lại những tên tội phạm đã sớm cướp mất của anh người cha thân yêu đấy ư? Nhưng rốt cuộc, với sự sáng suốt, anh quyết định ngưng khơi lại vết thương lòng, và cũng ngừng gây thêm lo lắng cho mẹ hiền, đang đau ốm. Chưa chi bà đã run lên khi nghe kể lại những vụ phá hoại của những băng nhóm dã man đêm đêm bơi qua sông để sang phóng hỏa các vựa chứa thóc lúa và cỏ khô, cướp bóc mọi thứ trên đường chúng đi qua, cho nổ những cây cầu: chúng là những tên mọi rợ đích thực luôn đem nỗi kinh hoàng phủ chụp lên các cư dân sống trong vùng.
Suốt những năm sau đó, Bill còn lâu mới chịu ở yên mà không hoạt động, anh đem tất cả lòng dũng cảm của mình ra phục vụ các đạo quân của miền Bắc. Luôn luôn ngồi trên lưng ngựa, anh chuyển giao các bức công điện của quân đội từ Fort Leavenworth sang Fort Larned. Mùa đông, anh đảo qua vùng nông thôn để lùng kiếm những con ngựa cho chính phủ. Anh còn công tác với danh nghĩa trinh sát nhân những cuộc chinh phạt chống lại các thổ dân da đỏ Kiowa và Comanches dưới quyền chỉ huy của trung tá.Clark. ở Leavenworth, Bill giúp Jim Lane và cộng sự của ông ta đấu tranh chống bọn du thủ du thực đang khủng bố vùng Kansas. Đó là loại hình cuộc chiến mà Bill yêu thích: công lý phải được thi hành! Có thể sau này anh sẽ viết: "Những ngày tháng sống ở Leavenworth đã là những ngày vui vẻ nhất đời tôi." Khi sứ mạng phục vụ công lý của mình đã kết thúc, Bill trở thành tài công của một đoàn xe lửa nhỏ chuyên chở hàng hóa, lưu thông giữa Leavenworth và Denver. Nhưng bỗng một buổi sáng nọ, Bill nhận được một lá thư gọi anh đến bên giường bệnh của mẹ, nơi bà đang trong cơn hấp hối. Lần này Bill rất vội vàng, bởi anh biết rằng giây phút cuối cùng của mẹ đã cận kề.
Trong suốt thời gian hấp hối của bà, anh luôn túc trực cạnh mẹ anh, và ngày 22 tháng 11 năm 1863, Mary-Ann Cody đã an giấc nghìn thu trong tay con trai của bà. Nỗi sầu khổ của Bill quả là quá lớn, anh chỉ nghĩ đến mỗi việc trốn chạy mà thôi, vì anh không thể chịu đựng nổi việc phải ở lại dưới mái nhà này nữa, nơi mà mọi vật đều gợi lại cho anh một cách nghiệt ngã về biến cố đau thương vừa rồi. Dịu dàng và luôn tận tụy, bà sống chỉ vì những người khác. Một cách dũng cảm, bà luôn giữ nụ cười ngay cả trong những giờ phút khó khăn nhất.
Vì vậy chính Leavenworth là nơi anh bạn trẻ tìm đến, lòng thầm mong rằng sự náo nhiệt luôn ngự trị ở đó sẽ giúp anh quên đi phần nào nỗi thống khổ của mình. Vừa may, liên đội 7 của vùng Kansas đã đến trú đóng trong đồn: Bill hết sức vui sướng và vội vã đến chào đón họ, mà đa số là những bạn bè cũ của vùng đồng bằng.
Những người này khẩn khoản xin Bill nhập hội với họ, bởi giờ đây mẹ anh đâu còn nữa. Dù vậy Bill nghĩ lại lời hứa của mình, và anh không hề muốn phản bội, vì thế, anh cố đợi qua năm sau, năm anh vừa tròn mười tám tuổi, để cuối cùng cũng được nhập ngũ. Và khi trung đội H được phái đến Tennessee và đến Missouri, thì anh tham gia vào các cuộc hành quân được tung ra nhằm chống lại bọn lính Liên bang nhờ danh nghĩa lính trinh sát. Nhiệm vụ này thích hợp với anh như rồng gặp mây, vì nhờ nó mà anh khám phá được những địa phương xa lạ và chưa hề có dấu chân người đặt tới. Đây chính là nơi mà mối nguy về một vụ tấn công còn lớn lao hơn cả, nhưng Bill yêu thích sự liều lĩnh và các tình huống hiểm nghèo, chúng ta đều biết thế, và anh nào có biết làm gì với một công việc quá ư nhàn nhã. Tất cả chuyện này đều mang đầy tính kích động đối với anh.
Năm ấy lướt qua nhanh như một tia chớp, và Bill nay đã mười chín xuân xanh. Một hôm, anh gặp lại người bạn thân William Mac Donald, anh ta kéo anh ra riêng một chỗ để thảo luận về một đề tài tế nhị..- Nghe này, mới đây mình đã đến thăm một người trong đám chị em họ của mình, và cô ấy đã thỏ thẻ vào tai mình rằng cô rất thích làm quen với cậu. Mình đã kể cho cô ấy nghe rất nhiều về cậu và về các chiến công của cậu khiến cô ấy trở nên quá nóng lòng được gặp mặt người anh hùng của các câu chuyện phiêu lưu ấy.
- Nghe hay đấy? - Bill lên tiếng với một nụ cười tét họng. - Mà này, cô ta đẹp chứ, ít ra cũng phải vậy chứ?
- Cô ấy là cô gái đẹp nhất Saint-Louise: mái tóc đen huyền, ánh mắt mướt như nhung và, cộng thêm làn da trắng hồng nữa kìa. Cô ấy đã được dạy dỗ ở một tu viện, cô ấy thật cao nhã, và hết sức rụt rè đấy nhé.
- ái chà, càng tuyệt! Giới thiệu cô ấy cho tớ đi, chừng nào có dịp.
Cuộc hạnh ngộ đã diễn ra tại nhà những người bạn của họ và chưa chi Bill đã "phải lòng" Louisa. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên anh nhìn gần một thiếu nữ ngoài hai cô em gái của mình. Hài lòng với cá tánh của anh trai trẻ, Louisa cho là rất hấp dẫn. Tận trong đáy tim mình cô hy vọng rằng anh sẽ chấp thuận đến định cư và làm việc tại thành phố, nơi cô chưa bao giờ rời khỏi.
Thế là tình yêu đã tóm bắt được họ trong sợi thòng lọng của nó, và chính là vào năm 1866, một tuần sau ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, Bill đã thành hôn với cô con gái của cảnh sát viên Frederici. Ngay ngày hôm sau, họ lên đường đi hưởng tuần trăng mật trên một con tàu chạy bằng máy hơi nước dọc theo dòng Mis-souri với làn nước thẫm một màu nâu. Đây là một chuyến đi êm ả và thảnh thơi, các buổi chiều tà đều kết thúc bằng những tiếng ca rỉ rả của vài người da đen có đệm đàn banjo hoặc một cây dương cầm lỗi điệu. Họ dừng tàu tại những ngôi làng nhỏ nằm ven sông. Nhưng chưa gì Louisa đã cảm thấy trào dâng trong lòng mình nỗi hoài niệm về nếp sống tiện nghi và vô tư mà cô đã để lại sau lưng mình. Trong một khoảnh khắc chán nản, cô choàng lấy cổ người chồng trẻ của mình, thổ lộ nỗi day dứt của mình với một nụ cười héo hắt:
- Ôi, Bill, tự dưng em thấy buồn và khổ sở làm sao ấy. Anh đã đưa em đến một nơi thật quái dị, nơi mà cuộc sống quá khắc khổ: con người ở đó xử sự cứ như loài vật ấy!
Bill rất đau lòng bởi những gì mình nghe được, bị giằng xé giữa hạnh phúc chớm nở và các ước mơ thuở xưa của mình. Sau một lúc lâu ôm ghì vợ trong tay mình, anh âu yếm thủ thỉ với cô:
- Anh rất lấy làm tiếc vì đã là nguyên nhân gây nên biết bao lo lắng cho em. Em biết niềm.đam mê của anh đối với chuyện phiêu lưu mạo hiểm mà, nhưng nếu em không thể nào sống cuộc sống của anh, thì anh là người sẽ sống cuộc sống của em vậy! Mọi chuyện sẽ được dàn xếp êm ả, rồi em sẽ thấy thôi.
Louisa đã bình tâm lại, nụ cười khả ái đào sâu những lúm đồng tiền trên đôi má hồng của cô:
- ấy chết, đừng, em sẽ không chấp nhận sự hy sinh đó đâu. Em sẽ dũng cảm mà, nhưng trong lúc này, em hơi bị hoảng chút ít. Từ nay trở đi, em sẽ phấn đấu hết sức mình để yêu nếp sống mà anh theo đuổi. Sẽ không ai nói được rằng phu nhân của Buffalo Bill là một kẻ chết nhát đâu!
Và cô khẽ cúi đầu cho anh đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ hôn sẽ mang lại cho cô một niềm tin ở tương lai. Làm sao lại không cảm thấy an tâm khi được ở trong vòng tay một người chồng như thế chứ?
Buffalo Bill
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14