Ngọa Long Sinh
Hồi 67
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Phùng Phá Thạch cúi xuống lau lệ cho Phi Phụng để tỏ lòng yêu thương cho nàng dịu bớt cơn đau lòng.
Chàng ngọt ngào :
- Phụng muội đã lầm rồi, tình yêu là tình yêu, thù hận là thù hận, hai các khác nhau. Huynh thù mẫu thân muội Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi nhưng vẫn yêu muội.
Huynh sẽ tìm cách, muội hãy an tâm.
Phi Phụng hỏi :
- Phùng ca ca tìm cách nào?
- Huynh sẽ tìm hiểu cho thật rõ ràng diễn biến trong đêm thảm sát Phùng Sơn bảo, rồi sau đó huynh sẽ cho Phụng muội hay trước khi hành động. Bây giờ huynh tạm gác chuyện báo thù trong một thời gian.
Phi Phụng vui mừng :
- Phùng ca ca... muội xin tạ ơn ca ca!
Lát sau, Tiểu Phụng nói trong xúc động :
- Phùng ca ca, xin ca ca hiểu cho muội. Từ nay muội không thể nào rời xa ca ca được nữa. Ca ca có lòng nào bội bạc muội sẽ tự quyết lấy mình.
Phùng Phá Thạch vô cùng xúc động, siết mạnh lấy thân ngọc của Tiểu Phụng.
Chàng nói :
- Phụng muội hãy an tâm. Huynh không bao giờ bội bạc muội đâu. Muội không thể chết đâu.
Tiểu Phụng thiết tha :
- Phùng ca ca, còn mối huyết thù kia muội xin ca ca hãy nghĩ lại. Ca ca đừng giết mẫu thân muội.
Phùng Phá Thạch nhẹ nhàng :
- Huynh vừa nghĩ ra điều đó rồi. Huynh sẽ tìm hiểu cẩn thận chuyện tàn sát năm xưa, sau đó huynh sẽ gặp muội nói cho muội biết ý định của huynh. Nhưng có lẽ không đến nỗi tuyệt vọng đâu, muội hãy an lòng.
Tiểu Phụng cảm kích :
- Muội xin cảm tạ tấm lòng độ lượng của ca ca. Muội xin hiến dâng cho ca ca tất cả.
Phùng Phá Thạch đang định nói thêm bỗng im bặt vì vừa nghe có tiếng gió khinh công từ xa đưa tới.
Chàng và nàng cùng giật mình, buông nhau lắng nghe tiếng gió khinh công.
Tiếng gió khinh công ào ào như trận giông bão. Tiểu Phụng kinh hãi nói thật mau :
Phùng ca ca, có lẽ lão Xích Phát Đại Ma Tôn và bọn cao thủ Hồng Loan cung đi tìm kiếm ca ca. Ca ca hãy chạy mau kẻo không còn kịp nữa.
Nàng kéo tay Phùng Phá Thạch cùng đứng phắt dậy nhìn về hướng gió khinh công.
Chợt nhớ lại Lâm Phùng Chân, Phùng Phá Thạch nói nhanh :
- Phụng muội, còn vị sư muội bị nạn trong Hồng Loan cung, muội hãy chiếu cố...
Tiểu Phụng gật đầu :
- Muội đã biết rồi, muội sẽ lo liệu cho nàng, Phùng ca ca hãy an tâm. Nhưng nàng tên gọi là gì?
- Lâm Phùng Chân.
- Nàng là sư muội của Phùng ca ca?
- Đúng vậy!
Tiếng gió khinh công ào ào hướng về Phùng Phá Thạch và Tiểu Phụng.
Tiểu Phụng giục :
- Phùng ca ca hãy chạy mau.
Phùng Phá Thạch nhìn sâu vào mắt Tiểu Phụng :
- Phụng muội, huynh tạm biệt...
Dứt tiếng Phùng Phá Thạch phi thân vào trong cánh rừng già mất dạng.
Đứng nhìn theo Phùng Phá Thạch đã mất hút trong rừng, Tiểu Phụng rơi hai dòng thương lệ.
Nàng lẩm bẩm một mình :
- Phùng ca ca, nếu kiếp này không trọn, muội xin hẹn lại ở kiếp lai sinh.
Thẫn thờ một lúc Tiểu Phụng uể oải trở vào Hồng Loan cung.