Chương XIV
Tác giả: Người Thứ 8
V ăn Bình đã nói dối Lệ Liên. Dầu nàng chôn nhau cắt rốn ở Bá Linh, nàng cũng khó thể am tường những ngõ ngách bí hiểm của thành phố này bằng chàng.
Trong hồ sơ điệp vụ chính thức, chàng mới ghé lại ba lần. Lần thứ nhất, vượt qua đường ranh giới một cách công khai, trao trả nhà bác học hỏa tiển Bilatốp cho Hồng Quân Sô Viết. Lần thứ nhì, chàng từ phía Đông trốn sang phía Tây trong một công tác hiểm nghèo dẫn chàng qua các cộng hòa xã hội chủ nghĩa Trung Âu. Hồi ấy, bức tường bê- tông và kẽm gai được mệnh danh là bức tường ô nhục đã sừng sững mọc lên, ngăn đôi thành phố [1].
Lần này là lần thứ ba.
Chàng ngoan ngoãn theo Lệ Liên lên xe hơi đến một lữ quán bậc trung mà nàng ca tụng là sạch sẽ, lịch sự, thức ăn ngon, hầu hạ ưng ý, và nhất là yên tĩnh. Nàng mở máy sưởi, và trước khi vào phòng đóng kín cửa sổ, nàng kéo chàng thò đầu ra bao lơn và giải thích :
- Anh biết con đường này không ? Đường Ac-cơ đấy [2], con đường đầu tiên bị công an Đông Đức bít nghẹn năm 1961. Ngày xưa, cong đường này vui và đông đáo để... giờ đây, nó buồn như bãi chôn người chết, phải không anh ?
Văn Bình lặng thinh, không tỏ ý kiến. Nàng không ngờ rằng ngày đại lộ Ac-cơ sửa soạn bị cắt đứt bằng những tấm đan xi-măng cao một mét rưỡi do xe cần trục đổ xuống thì chàng cũng có mặt trong khu phố kế cận, đúng hơn, trong một bãi chôn người chết, gọi là nghĩa trang thánh Sô-phi, để điều khiển việc thâm nhập những toán điệp viên cuối cùng vào Đông Đức bằng đường Bá Linh.
Chàng lặng thinh vì ngày 18 tháng 6 - 1961, ngày bức tường ô nhục bắt đầu được xây cất là một ngày chủ nhật. Chàng đến Ba Lê vào chiều thứ bẩy vì trong vòng một đêm một ngày, hàng chục biến cố nghẹt thở và toát mồ hôi lạnh đã xảy ra....
Như thể nàng là nhân viên của sở Du Lịch và chàng là du khách mới đặt chân xuống trường bay. Lệ Liên tíu tít ca ngợi những vẻ đẹp của thị trấn Tây Bá Linh. Nào là thành phố có đủ thứ ăn chơi xác thịt, nhưng cũng là nơi dinh dưỡng tinh thần tuyệt hảo với những nhánh sông nhằng nhịt, với gần một triệu cây được trồng lại trong công viên để ban phát bóng rợp và hơi mát và giúp mọi người quên được những tàn phá ghê gớm của trận thế chiến thứ hai. Nào là khách khó tính đến mấy cũng ưa ý, khách có thể săn lợn lòi trong rừng cách thị trấn 20 cây số cũng như săn đàn bà đẹp thuộc mọi mầu da và mọi túi tiền.
Lệ Liên kêu bưng lên phòng đủ món ăn la liệt, món nào cũng đượm tính chất quốc hồn quốc túy của người Đức. Nàng xúc bỏ vào đĩa cho chàng, không khác lối mời tiếp của người miền Bắc ngày xưa, đồng thời khen nức nở "anh thử xem, ngon lắm, kẻo không có dịp được nếm lại, vì lữ quán này nấu ngon nhất món Đức, anh nghe danh súc-sích và dăm-bông Đức chưa, trên thế giới chưa có đồ nguội nước nào ngon bằng, úi chao, bánh ngọt của Đức cũng khét tiếng ngon kinh khủng...."
Chàng muốn hét vào tại nàng... "Không, em ơi, các món ăn em vừa kể cũng chưa độc đáo, nói đến Đức mà quên món ngỗng rán, sò huyết chiên ròn, cá nướng giầm rượu, gỏi cá hương, xúp tôm hùm và xúp lươn thì thật đoãn vị.... bợm nhậu nước anh khoái những món nhai sần sật để nhắm rượu thì đây có mõm bò trộn xà-lách tai heo nấu đậu nghiến, lưỡi heo xắc nhỏ nấu hành..."
Không để ý đến bàn ăn thịnh soạn và bụng đói cồn cào, chàng kéo Lệ Liên lại chiếc giường kê gần máy sưởi. Chàng hôn cái cổ trắng ngần của nàng và rỉ rả :
- Anh thích ăn cái này hơn.
Chàng vừa thốt ra những ý nghĩ chân thành nhất. Thực vậy, thực đơn Đức chàng không ăn hôm nay chàng có thể ăn ngày mai. Nhưng còn thực đơn.... tình yêu, chàng phải tận hưởng vì sợ "không có dịp nếm lại".
Chai whuýt-ky trên bàn đã hết nhẵn, chàng vẫn kêu khát. Chàng uống cạn chai thứ hai, với Lệ Liên ấm áp, thơm tho nằm gọn trong vòng tay. Không biết vì cơn truy hoan vũ bão hay vì men rượu mà chàng lăn ra ngủ.
Khi ấy nàng còn tỉnh. Nàng chỉ uống mấy đốt huýt-ky. Suốt buổi, nàng chuốc rượu cho chàng, khi bị nài ép hết sức nàng mới nâng ly rượu lên môi.
Nàng rón rén ra ngoài hành lang. Khoảng ba phút sau, nàng trở vào, trèo lên giường, rúc vào cái lưng trần cân đối, đầy múi thịt tròn lẳng của chàng. Căn phòng khách sạn hoàn toàn im lặng. Bao lơn căn phòng nhìn xuống con đường cũng hoàn toàn im lặng. Phía sau con đường im lặng này là bức tường ô nhục...
Từ trên cao nhìn xuống, bức tường ô nhục giống như con giun đất khổng lồ. Bên trên, người ta không giăng dây thép gai như thường lệ để ngăn người vượt qua. Thay vào đó, có những cái ống tròn, đụng nhẹ là quay, nên phương pháp này hữu hiệu hơn kẽm gai nhiều. Bức tường dài 45 cây số, sau bức tường là một khoảng trống khá rộng, gồm nhiều lớp rào bê-tông, rào sắt, những lô-cốt được canh phòng ngày đêm, một hào sâu chôn sâu những cái hố mắc dây thép gai truyền điện, những chướng ngại vật để cản chận xe cộ, chưa kể những binh sĩ võ trang hùng hậu và đàn chó bẹt-giê chuyên cắn cổ và xé xác....
Tuy có bức tường ô nhục ngăn đôi thành phố, điệp viên của hai phe vẫn không ngừng hoạt động. Văn Bình ngáy o o, song thật ra chàng không ngủ, chàng đang chờ cơ hội hoạt động, chàng chỉ ngáy giả vờ. Giây phút trọng đại sắp tới, chàng lợi dụng cơ hội được nghỉ ngơi để vận khí, xả duỗi các bắp thịt để cơ thể và tinh thần thoải mái.
Đang ôm lưng chàng chặt cứng, Lệ Liên bỗng rời ra. Nàng nằm ngửa ngó lên trần phòng tối đen. Rồi thở dài. Nàng khua chân xuống đất, lại bàn, mở cái va li dẹt mang theo ra. Bên trong, giấu dưới xấp đồ lót ni-lông hồng là một khẩu súng tí hon. Nàng trở lại đầu giường, ngần ngừ một giây rồi vặn đèn lên.
Ánh đèn xanh nhạt chiếu một vòng tròn lung linh trên nệm giường còn trũng vết thân thể hai người. Dấu tích của đêm ái ân cuồng nhiệt vẫn còn đó. Lệ Liên nâng súng lên, nhắm giữa lưng Văn Bình, ngón tay nàng đặt sẵn lên cò, song nàng lại không bóp.
Nàng gọi chàng :
- Anh ơi, anh ngủ hay thức ?
Dĩ nhiên là Văn Bình tiếp tục ngáy. Nàng thở dài:
- Trời ơi, anh ngủ làm gì thế ? Tại sao anh chưa chịu tỉnh dậy ?
Văn Bình trở mình, quay mặt lại, tủm tỉm cười. Lệ Liên hốt hoảng :
- Ơ kìa, anh đang ngủ say.... Anh giả vờ ngủ phải không ?
Văn Bình gật đầu. Lệ Liên lấy bàn tay che mặt:
- Nghĩa là anh đã biết em làm những gì.
- Biết hết.
- Anh tha lỗi cho em. Em đã cân nhắc tình yêu và bổn phận. Và em đã nghĩ là không thể làm tròn bổn phận. Em không thể bắn anh.
Văn Bình lượm khẩu súng, bấm nút cho bì đạn tuột vào lòng bàn tay rồi đưa cho Lệ Liên coi:
- Anh phải xin tha lỗi mới đúng.
Lệ Liên bàng hoàng :
- Trời ơi, đây là đạn giấy. Anh thay xạt-giơ đạn giấy này khi nào ?
- Khi em ra ngoài, gọi điện thoại.
- Anh có nghe em gọi cho ai không ?
- Có. Họ sắp đến nên tinh thần em bị bấn loạn.
- Vâng. Em đã quá yêu anh. Em tưởng có thể coi thường tình yêu, giờ đây em mới thấy lầm. Thấy lầm, sau hơn mười năm hoạt động cho lý tưởng và nghề nghiệp. Giờ đay em mới thấy rằng lý tưởng chỉ là điều phụ. Tình yêu là chính. Tình yêu là điều trên hết.
- Em phục vụ cho R.u. lâu chưa ?
- Trước ngày em về làm việc cho Nguyễn Phước Bửu Khoa. Em là người Nga, mẹ em dân Pháp nên em nói tiếng Pháp giỏi như tiếng mẹ đẻ. Em sang Ba Lê du học rồi ở luôn, em được lệnh trà trộn vào các tồ chức khoa học để lấy tin tức. Em về với Bửu Khoa vì 3 lý do, thứ nhất là lệnh trên, thứ hai, Bửu Khoa là nhà di truyền học đại tài, em lại thích bộ môn khoa học này, và thứ ba là những liên hệ tình cảm.
- Em yêu Bửu Khoa ?
- Vâng, nhưng chỉ yêu tinh thần, vì....
- Nếu anh nhớ không lầm thì chiều qua ở Ba Lê em nói với anh là có đứa con trai 3 tuổi.
- Anh nhớ không lầm tí nào. Vâng, em có đứa con trai 3 tuổi. Và đích là con của Bửu Khoa. Những trục trặc về sinh lý của Bửu Khoa mới xảy ra cách đây 2 năm.
- Em yêu Bửu Khoa, tại sao lại hạ sát ông ta ?
- Việc này không do em chủ trương. Người điều khiển toàn diện là đại tá Sôminốp. Em không phải là thuộc viên của hắn, song em cũng không đưọc biết đến công việc của hắn. Sôminốp chỉ thông báo cho em sau khi Bửu Khoa bị giết và nhà ở bị đặt bom nổ tung.
- Em không phản đối ?
- Nếu em thiếu thành thật, em sẽ nói là em phản đối. Cái chết của Bửu Khoa làm em buồn thật đấy, song em không thể quên em là nhân viên GRU được nuôi dưỡng trong kỷ luật sắt. Vả lại, trong trường hợp em phản đối, hành động của em cũng chẳng đi đến đâu, không khéo còn đi hại cho em nữa. Vì, như anh đã hiểu. Sôminốp cũng như em, hắn cũng chẳng hơn gì em, hắn chỉ là con cờ trên bàn cờ rộng lớn. Xét cho cùng, Sôminốp phải thủ tiêu Nguyễn Phước Bửu Khoa là để buộc anh tìm em. Bửu Khoa có 3 người thân. Diễm Hà chết, chú Sáu chết, anh không tìm em thì còn tìm ai nữa. Em biết giờ và nơi anh sẽ gặp Tôlan, nhưng kẹt một nỗi là theo kế hoạch tiếp xúc mà Bửu Khoa tiết lộ cho em biết thì Tôlan chỉ xuất đầu lộ diện nếu người đến gặp là anh. Tôlan và cô thư ký của ông ta hóa trang tài tình như vậy, Sôminốp và em có đến chờ cũng vô ích, đó là chưa nói đến những tài liệu quan trọng khác như thư từ hình ảnh và chi phiếu nữa....
Vả lại, Sôminốp muốn hốt luôn cả anh. Tôlan là chiến lợi phẩm to lớn, nhưng anh cũng có giá trị lớn không kém, mỗi người trong một lãnh vực. Hắn sợ anh nghi ngờ nên bố trí cho anh chứng kiến cảnh em bị tra tấn. Hắn nhốt anh chung với em trong xe fuốc-go-nét là để em cắt dây trói, giúp anh thoát thân. Hắn đinh ninh ăn chắc trăm phần trăm. Không ngờ hắn đã thất bại trăm phần trăm. Anh Văn Bình, anh khám phá ra vai trò hàng hai của em từ khi nào ?
- Khi làm tình trên xe fuốc-go-nét.
- Ạnh cười em ư ? Vâng, em thú nhận là việc lôi kéo anh là một phần của chương trình, nhưng vấn đề yêu đương nồng nhiệt không phải không có.... và phút này em đau khổ cũng vì em không cưỡng nổi mệnh lệnh của con tim.
- Không, anh đâu dám mang chuyện chúng mình yêu nhau ra làm trò đùa, anh không phải là hạng người sống sượng như vậy. Sự thật là trong khi ân ái trên xe fuốc-go-nét anh mới nẩy ra nghi ngờ. Em mặc bộ đồ hở hang, hết sức hở hang, nhưng đó lại là một kiểu dạ phục ngắn dành cho các cuộc tiếp tân ngoài bãi biển do tiệm Fath trình bày.... Kiểu áo này gồm cả giầy cao gót bằng da mạ vàng rất độc đáo, nhưng em lại dận giầy vải thật nhẹ và thật mỏng. Trong khi làm tình, anh chạm đế giầy của em và anh bắt đầu thắc mắc. Đến khi xe fuốc-go-nét đậu lại, chúng mình tông cửa tẩu thoát, anh mới hiểu. Thì ra em dùng giầy vải là để chạy xa dễ dàng trong bóng tối. Rồi còn hộp lưỡi lam.... trong phòng em không có ngăn kéo nào mở sẵn, bàn trang điểm lại kê tít ở góc, em bị trói giữa nhà, thử hỏi em làm cách nào thủ được hộp lưỡi lam và giấu vào mình. Tuy nhiên, đôi giầy đế mỏng và hộp lưỡi lam cũng chưa làm anh thắc mắc bằng thái độ của em khi ấy. Anh sửa soạn triệt hạ Voi đen thì em giả vờ kêu anh quay lại, hầu Voi đen có điều kiện rút súng uy hiếp anh. Vụ giết chú Sáu cũng lưu lại kẽ hở : em nghĩ coi, phải là cộng sự viên thân tín của Bửu Khoa mới biết chú Sáu có các dụng cụ phát tuyến và trắc giác tối tân. Bửu Khoa chỉ có 3 cộng sự viên thân tín, và 2 đã bị loại khỏi vòng chiến, còn lại một mình em....
- Anh còn đợi gì mà chưa giết em ?
- Nghề điệp báo hành động là nghề không có sự phân biệt nam nữ, yêu ghét, nhưng đối với anh, đàn bà đẹp là báu vật thiêng liêng. Phương chi em lại yêu anh... dầu tim bằng đá anh cũng không ngăn được rung cảm khi nhớ đến những phút thần tiên trong xe fuốc-go-nét.
- Em hiểu rồi. Anh muốn thử lại đáp số bài toán. Nếu hồi nãy em nhẫn tâm lảy cò thì phút này đây anh cũng sẽ nhẫn tâm....
Văn Bình chẳng nói chẳng rằng, tra bì đạn vào súng, kéo qui-lát cho viên thứ nhất nhảy lên nòng, đoạn lấy cái gối bông lớn bọc chung quanh, tạo ra tác dụng ống cao su hãm thanh. Bụp một tiếng, viên đạn chui tọt qua gối bông, đục một lỗ nhỏ sâu hoắm trên bức tường trước mặt. Bắn xong, Văn Bình thở dài vứt súng xuống đất, kêu choang.
Lệ Liên ngó chàng sững sờ. Rồi nàng òa khóc, ôm choàng lấy chàng, nước mắt rớt lã chã trên vai chàng. Chàng vuốt tóc, vuốt má nàng, cử chỉ âu yếm. Khóc một hồi, nàng mới nói
- Té ra đạn thật, không phải đạn mã tử. Nghĩa là nếu em lảy cò thì anh phải chết. Té ra....
Văn Bình kéo nàng ngửa mặt lên, và hôn vào môi nàng. Mắt nàng nhắm nghiền, nàng tỉ tê như trong cơn say :
- Anh ơi.... té ra anh yêu em... anh biết trước là em không thể bắn anh....
Từ ngoài đường xa xa có tiếng kèn xe hơi. Một tiếng ngắn khô khan. Rồi im bặt. Lệ Liên buông Văn Bình, giọng thiểu não :
- Họ đến rồi. Họ đang chờ em. Anh ơi.... em không muốn về nữa, em chỉ muốn được ở lại với anh. Người đón em, chở lén sang Đông Bá Linh là trung tá Mêrích, giám đốc trú sứ R.u. ở đây. Anh giết hắn đi....
- Theo kế hoạch của trung ương R.U., em về Liên Sô độ bao lâu ?
- Từ 3 đến 6 tháng. Con trai của em được gửi nuôi tại Ba Lê.
- Có thể nào thượng cấp giữ em lại, không cho xuất ngoại nữa không ?
- Không. Phó tổng giám đốc, đặc trách Quốc Ngoại là anh chú bác với em. Em đòi gì được nấy. vả lại, người ta chỉ giữ em lại nếu em bị bại lộ hoặc thất bại. Đằng này....
- Em chưa bị bại lộ. Trở về Mạc tư khoa, em có thể báo cáo là điệp viên z.28 yêu em, tin em.
- Em sẽ giải thích thế nào về việc em bỏ anh đi đêm nay.
- Dễ lắm. Em nói là viết thư để lại trong khi anh ngủ mê mệt. Em xin lỗi z.28 phải ra đi vì cõi lòng rối như tơ vò. Dầu sao Lệ Liên còn bị xúc động về cái chết đột ngột của Bửu Khoa, chú Sáu và Diễm Hà, phải không em ?
- Vâng, em xin vâng lời anh. Anh là người đàn ông đáo để nhất thế giới. Em cứng đầu một cây. Bình sinh chưa thua ai, giờ em thua anh. Nhưng anh ơi, tại sao anh không cho phép em ở lại... về Nga, em nhớ anh quá, nhớ muốn điên luôn...
- Anh cũng vậy, anh cũng nhớ muốn điên luôn... Tuy nhiên, em nên thông cảm cho hoàn cảnh tế nhị của anh. Lẽ ra, anh phải giết em, nhưng vì tình yêu đôi ta, anh đã đích thân can thiệp với ông Hoàng, mang đầu anh bảo đảm là em sẽ làm việc chung với anh....
- Trời đất ơi, anh chưa hỏi ý kiến em mà anh dám mang đầu anh ra bảo đảm ?
- Anh có cần hỏi ý kiến em đâu mà em vẫn không lảy cò.
Lệ Liên ngẫm nghĩ một phút rồi nói:
- Thân em, đời em, em còn không tiếc, em cũng không tiếc gì cái của nợ này nữa, mặc dầu nó là kết quả của gần 2 năm theo dõi công trình nghiên cứu của Nguyễn Phước Bửu Khoa. Đây, em biếu anh, anh mang về cho ông Hoàng, nó gồm đầy đủ tài liệu, tin tức xác thực về các cuộc thí nghiệm thành công. Nó còn một phần phụ về tổ chức MI-6 tại Ba Lê và các tổ chức D.S.T. của Pháp nữa.
Lệ Liên mở xắc da, lấy cặp kiếng mát híp-py tròn trạnh màu xanh nhạt, đưa cho Văn Bình. Chàng ôm nàng hôn, song nàng đẩy nhẹ chàng ra. Giọng nàng run run :
- Thôi anh, nếu anh hôn em bây giờ, em sẽ mểm nhũn ra, em sẽ không còn can đảm vượt biên về Đông Đức nữa. Em yêu anh suốt đời, anh có thể tin chắc điều đó. Mình sẽ giành cái hôn này cho tương lai. Em sẽ ráng qua Ba Lê thật sớm. Em đi...
Lệ Liên lau nước mắt bằng vạt áo. Như người mất hồn, nàng bước ra ngoài hành lang. Văn Bình nghe rõ tiếng giầy nàng dẫm trên thảm len ni lông cầu thang. Nàng không dùng thang máy, dường như nàng muốn kéo dài, kéo thật dài những tích-tắc đồng hồ được ở gần người yêu.
Văn Bình lại gần cửa sổ. Cánh cửa này nhìn thẳng ra con đường phía trước. Mở cửa ra, chàng sẽ nhìn thấy nàng. Nhưng chàng không dám. Chắc chắn nhân viên R.u. đang dùng viễn kính hồng ngoại tuyến quan sát toàn khu vực. Chàng đành nhắm mắt, nhìn Lệ Liên bằng tưởng tượng. Mùi thơm da thịt nàng còn phảng phất trong phòng. Thuở xưa, vua Đường Minh Hoàng cướp đoạt Thái Chân, vợ của con trai, phong làm Dương quý phi đến nỗi triều chính rối loạn. An Lộc Sơn kéo quân về soán ngôi. Ngàn năm sau, thiên hạ vẫn chê bai vua Đường. Giờ Văn Bình mới thấy chê bai rất dễ, ở vào địa vị vua Đường mà không mê đắm như vua Đường lại rất khó. Có được ôm trong lòng một giai nhân bụ bẫm mà không có mỡ thừa, da thịt mềm như bong bóng song vẫn rắn như sắt mỗi khi cần thiết, thì mới hiểu được tâm trạng vua Đường....
Lệ Liên, điệp viên cao cấp R.u. Sô Viết, là Dương quý phi của chàng. Trên đường trốn vào Ba Thục, vua Đường bị tướng sĩ bắt ép phải giết người đẹp họ Dương. Và nàng đã chết.
Mồ hôi lạnh vã ra như tắm, Văn Bình buông phịch xuống ghế. Những lôi cuốn kỳ diệu của Tây Bá Linh đã trở thành biển cả băng tuyết đối với chàng. Chàng đã quên hết những Golden City Bar, El Panorama, trên nóc đại khách sạn Hil-tơn, những Balhaus Resi nổi tiếng về màn trình diễn thoát y trong hồ nước, hệ thống điện thoại từng bàn, những Ciro, Black Bottom, nghĩa là những địa đàng của đàn ông....
Chàng đã quên hết.
Chàng chỉ nhớ có Nàng.
NGƯỜI THỨ TÁM
Chú thích:
1. Điệp vụ thứ nhất được tường thuật trong tác phẩm "Z.28 vượt tuyến" và điệp vụ thứ nhì trong tác phẩm "Điệp vụ săn người" đã xuất bản.
2. Đó là đường Ackerstrasse.
HẾT