Chương 10
Tác giả: Nguyễn nhật Ánh
Chị Ngần tới vào khoảng chín giờ.
Hôm qua Quý ròm hẹn với chị là sáng nay nó sẽ biểu diễn cho chị xem một vài trò lạ mắt. Chị Ngần thích lắm. Chị bảo tuần tới chị đi píc-níc với một đám bạn, vì vậy chị muốn có một trò hay hay nào đó để góp vui với bạn bè. Nghe chị nói vậy, Quý ròm cười cười:
- Cái đó thì chị khỏi lo! Rồi chị sẽ có khối trò!
Tới nơi, chào bà xong, chị Ngần rảo ngay lại phòng Quý ròm.
- Em chuẩn bị xong chưa? - Vừa bước vào, chị Ngần đã lật đật hỏi.
- Xong rồi! - Quý ròm tươi tỉnh chỉ tay vào chiếc thẩu thủy tinh đặt trên bàn - Chị thấy cái gì đây không?
Chị Ngần ngồi xuống ghế, tò mò nhìn chiếc thẩu:
- Chiếc thẩu chứ cái gì? Nước gì trong veo trong đó vậy?
Quý ròm mỉm cười:
- Nước lạnh!
Rồi nó cầm hai mảnh thủy tinh vỡ đặt sẵn trên bàn giơ lên, mặt nghiêm lại:
- Quý bà xem đây! Ðây là một chiếc ly đã vỡ làm hai mảnh! Quý ông...
Ðang nói, Quý ròm bỗng khựng lại. Nó sực nhớ trong phòng lúc này chỉ có chị Ngần và nó, liền đỏ mặt chữa thẹn:
- Chết rồi, em quen miệng...
Chị Ngần vui vẻ:
- Quen miệng cũng chả sao! Chỉ có điều ở đây chẳng có "quý ông" nào hết!
Quý ròm cố mím chặt môi nhưng chẳng làm sao lấy lại được vẻ trang nghiêm khi nãy. Nó đành toét miệng cười:
- Bây giờ chị xem đây! Em sẽ bỏ hai mảnh vỡ này vào chiếc thẩu!
Nói xong, trước cặp mắt hau háu của chị Ngần, Quý ròm từ từ hạ tay xuống và nhúng hai mảnh thủy tinh vào thẩu nước.
Lạ thay, mảnh thủy tinh nhúng tới đâu liền biến mất tới đó! Ðến khi Quý ròm buông tay thì hai mảnh thủy tinh hoàn toàn chìm hẳn vào trong nước và tan biến không còn một dấu vết.
Chị Ngần chồm người tới trước cố nhìn cho kỹ hơn. Nhưng chị chỉ thấy trước mặt là một thẩu nước trong suốt. Những mảnh ly vỡ chẳng rõ đi đằng nào.
- Chẳng lẽ chúng lại tan trong nước? - Chị nhìn Quý ròm, ngẩn ngơ hỏi.
Quý ròm cười bí ẩn:
- Không những chúng chỉ tan đi, mà sau khi tan chúng tự động biến thành một chiếc ly mới!
Vừa nó Quý ròm vừa thò tay vào thẩu nước và nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc ly lành lặn, mới nguyên trước vẻ mặt sững sờ của chị Ngần.
Chị Ngần trố mắt nhìn chiếc ly Quý ròm vừa vớt lên có đến gần một phút. Mãi một lúc, chị mới ấp úng:
- Làm sao có thể như thế được!
Quý ròm nhún vai:
- Thì đã bảo là ảo thuật mà lại!
Chị Ngần chìa tay ra:
- Em đưa chiếc ly cho chị xem một tí nào!
Sau khi cầm chiếc ly trong tay, chị Ngần xoay tới xoay lui, nghiêng nghiêng ngó ngó, thậm chí chị còn đưa lên tận mắt săm soi từng li từng tí. Xem xét một hồi, chẳng phát hiện được điều gì khả nghi, chị đành tặc lưỡi đưa trả chiếc ly cho Quý ròm:
- Hay thật! Chẳng tìm thấy chỗ giáp mí đâu cả! Cứ hệt như một chiếc ly nguyên!
Rồi chị nhìn Quý ròm, cười cầu tài:
- Em làm sao hay vậy? Nói cho chị biết đi!
Quý ròm nhăn nhó:
- Em nói ra chị sẽ hết thấy hay liền!
- Không sao đâu! Em cứ nói đi! - Chị Ngần nhanh nhẩu - Dù thế nào đi nữa chị vẫn cứ thấy trò này hay như thường!
- Thôi được! Chị hãy xem đây!
Quý ròm thở một hơi dài và lại thò tay vào thẩu nước. Ðến khi Quý ròm rút tay lên, chị Ngần liền bật lên một tiếng la hoảng:
- Trời đất! Ở đâu ra vậy?
Ở trong tay Quý ròm lúc này là hai mảnh ly vỡ khi nãy. Nó thả những mảnh vỡ xuống bàn, hóm hỉnh:
- Thì ở trong thẩu nước ra chứ đâu!
Chị Ngần quay sang chiếc ly lành lặn:
- Thế còn chiếc ly này?
- Thì cũng ở trong thẩu.
Mắt chị Ngần tròn xoe:
- Nhưng chị có nhìn thấy gì trong thẩu nước đâu!
- Làm sao chị thấy được! - Quý ròm mỉm cười - Chị xem lại lần nữa nè!
Quý ròm lại cầm lên chiếc ly và nhặt hai mảnh vỡ bỏ vào thẩu nước.
Cũng hệt như lúc nãy, tất cả khi chìm vào nước đều biến mất tăm mất tích. Cứ như Quý ròm chưa hề bỏ một thứ gì vào thẩu vậy.
- Bây giờ thì chị hiểu rồi! - Chị Ngần gật gù - Có nghĩa là em đã đặt sẵn chiếc ly kia trong thẩu từ trước?
Rồi không đợi Quý ròm xác nhận, chị thắc mắc tiếp:
- Nhưng làm sao những chiếc ly có thể vô hình khi ở trong nước được?
- Thực ra đây không phải là nước lạnh! - Quý ròm khịt khịt mũi - Nước đựng ở trong thẩu vốn là một thứ chất lỏng không màu được điều chế từ tétraclobenzen. Chất lỏng này có cùng chiết suất với thủy tinh, vì vậy những vật dụng bằng thủy tinh khi ngâm trong đó lập tức trở nên vô hình!
- Thì ra vậy! - Chị Ngần thở phào, thỏa mãn vì đã biết được chìa khóa của sự bí mật. Nhưng liền sau đó, chị lộ vẻ băn khoăn - Trò này hay thì hay thật nhưng không thể diễn trong buổi píc-níc được! Thẩu lọ cồng kềnh, dễ vỡ như thế này làm sao mà đem đi!
- Vậy để em bày cho chị trò khác! - Quý ròm nhiệt tình.
Nói xong, nó rút từ trong ngăn kéo một tấm bìa cứng đặt lên bàn.
- Trò "lấy máu vẽ tranh" hả? - Chị Ngần nhìn tấm bìa dựng đứng, hồi hộp hỏi.
- Không! - Quý ròm quệt mũi - Trò này hay hơn nhiều!
Ðang hào hứng quảng cáo, sực nhớ ra một việc quan trọng, Quý ròm nhớn nhác:
- Chết rồi! Chị đợi em một chút!
Rồi không để chị Ngần kịp hỏi lại, nó ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi phòng.
Quý ròm chạy tọt ra cổng, một lát lại chạy vào. Lần này, vừa đặt chân tới cửa, nó đụng ngay phải bà.
Bà đang lúi húi quét hiên, nghe tiếng chân, liền ngước lên:
- Này, này, cháu làm gì mà chạy bổ nháo bổ nhào thế? Thong thả mà đi không được hay sao!
- Dạ.
Quý ròm hãm đà phi lại. Nó bước chầm chậm, mắt vẫn cảnh giác nhìn bà, một tay giấu sau lưng.
Nhưng bà đã quá quen với những "thủ đoạn" của Quý ròm. Bà đứng thẳng người lên, hất đầu hỏi:
- Cháu lại giấu cái gì nữa đấy?
- Có gì đâu ạ! - Mắt Quý ròm chớp lia chớp lịa - Cháu chỉ mua một cục kẹo thôi!
Bà có vẻ không quan tâm đến câu trả lời của Quý ròm. Bà nhìn sững phía sau lưng nó, kinh ngạc kêu lên:
- Lại có khói nữa! Cháu lại định nghịch với lửa như lần trước hay sao?
- Ðây là khói chứ không phải là lửa!
Quý ròm cười khổ, rồi như để chứng minh lời nói của mình, nó bấm bụng chìa bàn tay giấu sau lưng ra.
- Lạy chúa! - Bà sững sờ nhìn điếu thuốc đang ngún khói trên tay đứa cháu, miệng lắp bắp - Bây giờ cháu lại tập tành cái trò hút sách này nữa ư?
- Không phải là hút! - Quý ròm gãi tai - Cháu chỉ dùng nó để làm... thí nghiệm khoa học thôi!
Lời giải thích của Quý ròm giúp bà yên tâm được một chút. Nhưng bà vẫn làu bàu:
- Khoa học với chả khoa học! Chẳng lẽ anh Vũ của cháu chưa ném hết cái đống chai lọ lỉnh kỉnh của cháu đi hay sao?
- Anh Vũ chả mắng cháu về chuyện đó nữa đâu bà ơi! - Quý ròm toét miệng cười - Anh còn bảo cháu dạy chị Ngần làm trò ảo thuật nữa cơ đấy!
Rồi trước vẻ mặt ngạc nhiên đến sửng sốt của bà, Quý ròm co giò phóng vèo qua cửa sổ và sau ba cú nhảy đã đứng chễm chệ ở trong phòng.
Chị Ngần nhìn điếu thuốc trên tay Quý ròm:
- Cái này để làm gì vậy?
- Ðể làm như thế này này!
Vừa nói Quý ròm vừa dí đầu thuốc đang cháy vào tấm bìa trên bàn.
Ngay tức khắc, tấm bìa bén lửa. Nhưng nó chỉ cháy theo những đường ngoằn ngoèo. Những phần còn lại vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Trong thoáng chốc, những con chữ dần dần hiện lên từng nét một theo đà lửa cháy và đến khi ngọn lửa cháy hết, trên tấm bìa hiện lên rõ mồn một hai chữ "Vần Ngũ".
- Hai chữ này nghĩa là gì? - Chị Ngần ngơ ngác hỏi.
- Chị không biết hai chữ này thật hả? - Quý ròm hỏi lại bẵng giọng tinh quái.
Chị Ngần vẫn thật thà:
- Làm sao chị biết được! Lạ hoắc à!
Quý ròm nheo mắt, láu lỉnh:
- "Vần Ngũ" tức là "Vũ Ngần" đấy!
- Chị cốc cho em một cái bây giờ!
Chị Ngần đỏ mặt la lên. Nhưng chị vừa chồm tới thì Quý ròm đã kịp lùi tuốt ra xa.
- Ðừng, đừng! - Quý ròm xua tay rối rít - Nếu chị không thích hai chữ này thì thôi! Em sẽ làm cho chị hai chữ khác!
- Nhớ đấy nhé! - Chị Ngần hăm he - Em mà còn giở trò nghịch tinh, chị sẽ méc anh Vũ đấy!
- Ðược rồi! - Quý ròm cười hì hì - Hôm nào sắp tới ngày đi píc-níc, chị báo em, em sẽ chuẩn bị sẵn cho chị một tấm bìa khác!
Chị Ngần gục gặc đầu, rồi chị tò mò hỏi:
- Nhưng em làm thế nào mà lửa cháy thành chữ thế?
- Có gì đâu! - Quý ròm nhún vai - Những con chữ cháy được là do bị oxy hóa bởi dung dịch kali nitrate. Trước đó em đã dùng kali nitrate kẻ chữ lên tấm bìa. Hễ gặp lửa là những chữ này tự độc bốc cháy!
Nghe vậy chị Ngần mừng rỡ:
- Nếu chỉ đơng giản như em nói thì trò này có thể diễn trong buổi đi chơi sắp tới được đây!
- Dĩ nhiên rồi! - Quý ròm gật gù, vẻ đắc ý - Nhưng chưa hết đâu! Em sẽ chỉ cho chị thêm một trò nữa!
- Hay bằng trò vừa rồi không? - Chị Ngần phập phồng hỏi.
- Rồi chị sẽ thấy!
Quý ròm đáp lấp lửng. Rồi thò tay vào ngăn kéo, nó lấy ra một cây kim dài và năm quả bong bóng chưa thổi đặt lên bàn.
Quý ròm chúm miệng thổi một quả cho căng phồng lên rồi một tay cầm quả bóng một tay cầm cây kim, nó nheo mắt nhìn chị Ngần:
- Nếu cây kim đâm vào quả bóng thì theo chị điều gì sẽ xảy ra?
Chị Ngần chớp mắt:
- Dĩ nhiên là quả bóng sẽ nổ!
- Chưa chắc!
Vừa nói Quý ròm vừa từ từ dí sát mũi kim nhọn vào quả bóng.
Chị Ngần bất giác nhắm tịt mắt lại, còn hai tay thì bịt chắt lấy tai.
- Chị mở mắt ra chứ! - Quý ròm hắng giọng - Xem ảo thuật ai lại nhắm mắt bao giờ!
Chị Ngần khăng khăng:
- Kệ chị!
Quý ròm khẽ nhún vai. Nó lặng lẽ nhấn mạnh cây kim vào quả bóng:
- Xong rồi!
Chị Ngần không mở mắt ra ngay. Chị sợ bị Quý ròm đánh lừa. Mãi một lúc, chị mới hé hé mắt rồi từ từ mở ra. Và đến khi nhìn thấy rõ rệt cây kim đã đâm xuyên qua quả bóng mà quả bóng vẫn căng tròn như cũ, mắt chị trố lên:
- Ôi, hay quá!
Quý ròm cười khoái chí. Nó không nói gì, chỉ mỉm cười cầm chuôi kim kéo nhẹ.
Lần này thì chị Ngần không nhắm mắt nữa. Chị nín thở nhìn sững cây kim đang được Quý ròm nhẹ nhàng rút ra khỏi quả bóng và chỉ đến khi Quý ròm đã rút hẳn cây kim ra mà quả bóng vẫn không phát nổ, chị mới thở phào reo lên:
- Thật tuyệt vời! Ðúng là không thể nào tin được!
Quý ròm chìa cây kim và quả bóng về phía chị Ngần, vui vẻ:
- Chị làm thử xem!
Chị Ngần rụt cổ:
- Eo ôi, chị không dám đâu!
- Chị đừng sợ! - Quý ròm trấn an - Ðây là quả bóng đặc biệt mà!
Ðược Quý ròm bảo đảm, chị Ngần rụt rè cầm lấy cây kim và quả bóng. Nhưng chị vẫn để cây kim xa xa, không dám đâm vào.
- Chị cứ chích mạnh vào đi! - Quý ròm động viên - Không hề gì đâu!
Chẳng biết làm sao, chị Ngần đành nhắm mắt mím môi "chích mạnh".
"Ðoàng" một tiếng, quả bóng nổ tung. Còn chị Ngần thì bật lùi ra sau mấy bĀ°ớc, mặt mày tái xanh tái xám...
- Ơ... ơ...
Hồn vía lên mây, chị đặt tay lên ngực, miệng kêu lên những tiếng bàng hoàng.
Quý ròm nhăn răng cười:
- Tại chị chích mạnh quá! Mạnh vừa vừa thôi!
Nó liền thổi một quả bóng khác, rồi nhón lấy cây kim trên bàn tay vẫn còn run rẩy của chị Ngần, liếm môi bảo:
- Chị xem em làm đây này!
Quý ròm thận trọng đặt mũi kim sát vào quả bóng, đâm vụt một cái. Cây kim chui vào bên trong một cách gọn gàng. Nó thả tay ra, cây kim vẫn còn cắm nơi quả bóng, khẽ rung rinh.
Chị Ngần thuỗn mặt nhìn, cố nhớ lấy động tác của Quý ròm.
Quý ròm lại rút cây kim ra. Nhưng lần này, nó chưa kịp đưa cho chị Ngần đã nghe đằng trước nhà có tiếng léo nhéo và trong thoáng mắt, Tiểu Long và nhỏ Hạnh đã tươi cười xuất hiện nơi cửa phòng.
Vừa nhác thấy cặt mắt kính lấp loáng của nhỏ Hạnh, bụng Quý ròm đã giật thon thót. Ai chứ nhỏ Hạnh thì nó biết tỏng tòng tong mọi mánh khóe của Quý ròm. Làm trò trước mặt nó chẳng khác nào lấy vải thưa che mắt thánh. Nhưng khách tới nhà chả lẽ không tiếp, Quý ròm đành cười gượng gạo:
- Mấy bạn ngồi chơi đi!
Rồi quay sang chị Ngần, nó giới thiệu:
- Ðây là Hạnh và Tiểu Long, bạn em!
Chị Ngần nhìn hai đứa trẻ, miệng xuýt xoa:
- Các em ngồi xem!
- Bạn Quý ròm làm ảo thuật hay lắm đấy!
Nhỏ Hạnh nhận xét bằng giọng điệu tự nhiên nhưng Quý ròm cứ thấy nhồn nhột. Nó chẳng hiểu nhỏ Hạnh nói thật lòng hay có ý giễu cợt nó.
Quý ròm phớt lờ, quay nhìn Tiểu Long vẫn đang đứng đực giữa phòng:
- Ngồi ghế đi chứ!
Tiểu Long nhe răng cười:
- Tao đứng xem cho rõ!
Lúc này chị Ngần đã đón lấy quả bóng và cây kim từ tay Quý ròm. Và bắt chước Quý ròm, chị cẩn thận đưa mũi kim sát vào quả bóng, nhấn phụp một phát. Nhưng trái với ý nghĩ của chị, quả bóng lại nổ đánh "đoàng".
Chị Ngần giật nẩy người, nhưng không đến nỗi hốt hoảng thối lui như khi nãy.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của chị, Quý ròm nhăn mũi:
- Tại chị làm sao ấy!
- Chị có làm sao đâu! - Chị Ngần nuốt nước bọt - Chị làm giống hệt em thôi!
- Giống hệt đâu mà giống hệt! Chị xem lại lần nữa nè!
Quý ròm thổi một quả bóng khác rồi lại cầm cây kim đâm vào rút ra một cách nhẹ nhàng.
Tiểu Long đứng bên cạnh bỗng dưng cảm thấy ngứa tay:
- Mày đưa tao làm thử nào!
Quý ròm đưa cây kim và quả bóng cho Tiểu Long, kèm theo lời đe dọa:
- Coi chừng nổ đấy!
- Không nổ đâu! - Tiểu Long cố nói cứng.
Nhỏ Hạnh nãy giờ ngồi im bỗng bất thần vọt miệng:
- Nổ là cái chắc!
Nghe nhỏ Hạnh tuyên bố có vẻ dứt khoát, Tiểu Long đâm chột dạ. Nó liếc nhỏ Hạnh, tần ngần hỏi:
- Sao bạn biết?
Quý ròm trợn mắt nhìn nhỏ Hạnh tỏ ý hăm he nhưng nhỏ Hạnh vẫn tảng lờ. Nó đẩy gọng kính trên sống mũi, thản nhiên:
- Sao lại không biết! Hễ bạn đâm sai chỗ là nó nổ liền!
Trong khi Quý ròm mặt nhăn mày nhó thì Tiểu Long cúi đầu tò mò quan sát quả bóng trên tay. Chị Ngần cũng xích lại nghiêng đầu ngắm nghía.
Xoay ngang xoay dọc quả bóng một lát vẫn chẳng phát hiện ra điều gì khác lạ, Tiểu Long đang định giơ kim đâm đại thì chị Ngần bỗng la lên:
- Ôi, có cái gì sáng sáng đây nè!
- Ðâu? Cái gì đâu?
Tiểu Long hấp tấp hỏi và theo tay chỉ của chị Ngần, quả nhiên nó trông thấy một vệt sáng lấp lánh trên quả bóng. Vệt này rất nhỏ, cỡ bằng móng tay út, lại cùng màu với quả bóng, mắt thường không thể thấy được. Nếu Tiểu Long không tình cờ xoay vệt này về phía ngọn đèn khiến nó phản chiếu ánh sáng thì chị Ngần có tinh mắt đến đâu cũng không tài nào phát giác ra.
Cả hai lập tức dí sát mắt vào vệt sáng khả nghi này. Nhưng sau một hồi chụm đầu "nghiên cứu", cả Tiểu Long lẫn chị Ngần vẫn chẳng đoán ra cái vệt sáng đó là thứ quái quỷ gì.
Quý ròm đứng đằng sau chiếc bàn lặng lẽ theo dõi, chẳng nói một lời. Chỉ đến khi Tiểu Long thò tay định thử cào lên vệt sáng, nó mới trầm giọng bảo:
- Khỏi cào! Ðó là miếng băng keo!
- Băng keo? - Tiểu Long ngẩn người - Băng keo để làm gì?
Quý ròm chưa kịp trả lời thì nhỏ Hạnh đã cười khúc khích:
- Băng keo giúp cho quả bóng khỏi bị rách khi mũi kim đâm vào chứ để làm gì!
Lời giải thích của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long vỡ lẽ. Nó liền dí mũi kim vào ngay chỗ miếng băng keo chích mạnh một cái. Quả nhiên mũi kim xuyên qua ngọt xớt mà quả bóng vẫn y nguyên.
Chị Ngần reo lên:
- Hay quá! Cho chị thử một cái nào!
Sau khi "làm thử một cái" mà quả bóng vẫn... không chịu nổ, chị Ngần mừng rơn. Chị nhìn Quý ròm, hào hứng:
- Bạn chị mà thấy chị làm như thế này, tụi nó sẽ phục lăn ra mất!
Rồi dường như đã thỏa mãn với hai màn ảo thuật vừa học được sáng nay, chị Ngần liền cáo từ ra về.
Ra tới cửa phòng, chị còn quay lại dặn Quý ròm:
- Em nhớ vụ tấm bìa cho chị đấy nhé!
- Chị yên tâm! - Quý ròm gật đầu, rồi như sực nhớ ra nó cầm hai quả bóng chưa thổi còn nằm tênh hênh trên bàn bước lại dúi vào tay chị - Chị cầm mấy cái này về tập cho quen tay đi!
Ðợi cho chị Ngần đi khuất, Quý ròm quay lại ngoắc Tiểu Long:
- Mày với nhỏ Hạnh đi đâu đây?
- Ði chơi! - Tiểu Long vừa đáp vừa tiến lại.
- Xạo đi mày!
Tiểu Long cười hì hì chìa cuốn tập vẫn kẹp dưới nách nãy giờ ra:
- Nói đùa chứ tao định nhờ mày giảng giùm mấy bài tập đại số của thầy Hiếu!
Quý ròm ngạc nhiên:
- Sao mày không nhờ nhỏ Hạnh?
Tiểu Long nhún vai:
- Tao cũng muốn tới xem mày có hề gì không!
Quý ròm trố mắt:
- Hề gì là sao?
- Vụ cháy tấm drap đó!
- Ồ, không sao! - Quý ròm tươi tỉnh vỗ vai bạn - Ổn cả rồi! Thậm chí tao còn định tiếp tục tổ chức thêm một buổi biểu diễn bán vé ở nhà mày nữa kia! Mày đã có sẵn ba chục ngàn rồi, diễn thêm một buỗi nữa...
- Ba chục ngàn đâu mà ba chục ngàn!
Tiểu Long thình lình cắt ngang khiến Quý ròm chưng hửng:
- Chứ tiền hôm trước...
Tiểu Long khụt khịt mũi, không để bạn mình nói hết câu:
- Hôm trước nhà tao thiếu tiền đóng tiền điện, tao "hỗ trợ" hết mười ngàn rồi!
- Mày đừng lo! - Quý ròm trấn an bạn - Dù sao với hai chục ngàn còn lại...
- Hai chục ngàn cũng chẳng còn!
Một lần nữa Tiểu Long lại làm Quý ròm cụt hứng. Nó há hốc miệng:
- Mày "hỗ trợ" tiền gì nữa vậy?
Tiểu Long tặc lưỡi:
- Vừa rồi ông tổ trưởng tổ dân phố đi từng nhà quyên góp tiền ủng hộ cho đồng bào bị lũ lụt ở mấy tỉnh miền Tây. Tao xem ti-vi thấy cảnh lũ lụt tội quá, thế là...
Ðến lượt Quý ròm ngắt lời bạn:
- Thôi, tao hiểu rồi! - Rồi nó gật gù hắng giọng - Nhưng mày cứ yên chí, sớm muộn gì tụi mình cũng sẽ nghĩ ra cách...
Một tiếng "xoảng" đột ngột vang lên cắt đứt câu nói của Quý ròm. Nó và Tiểu Long lập tức quay phắt người lại.
Bên cạnh chiếc bàn, nhỏ Hạnh đang bối rối đứng thộn mặt ra.
- Gì vậy Hạnh? - Tiểu Long nhớn nhác hỏi.
Nhỏ Hạnh ấp úng:
- Hạnh đang cắm cúi xem chiếc thẩu không hiểu sao lại... đụng rớt cái ly!
Vừa nói nó vừa lấm lét nhìn Quý ròm. Nhưng Quý ròm lại nhoẻn miệng cười:
- Cảm ơn Hạnh nhé!
- Sao Quý lại cảm ơn Hạnh? - Nhỏ Hạnh ngơ ngác.
- Bởi nếu Hạnh cắm cúi xem chiếc ly không hiểu sao lại "đụng rớt cái thẩu" thì chắc tôi phải bỏ nghề mất!
Câu nói của Quý ròm khiến nhỏ Hạnh dù chưa hết thảng thốt cũng phải phì cười.
Trong khi đó, không đợi ai nhắc nhở, Tiểu Long đã tự động phóng ra khỏi phòng đi tìm ki và chổi. Từ ngày chơi với Quý ròm, nó đã quen với công việc này rồi...
Nguyễn Nhật Ánh.
Thành phố Hồ Chí Minh 1995