Chương 7
Tác giả: Nhật Hạ
Đông Phong chỏi tay ngồi dậy, đầu anh nhức như búa bổ. Anh đảo mắt nhìn quanh, căn phòng thật lạ, không hiểu ai đã đưa anh tới đây?
Đông Phong cố nhớ lại mọi việc. Đêm qua sinh nhật của Thuỷ Tiên, cô ấy đã tỏ tình, anh đã từ chối. Anh và ông Quang nâng ly chúc Thuỷ Tiên vui vẻ, rồi sau đó thì anh không còn nhớ gì cả. Chỉ mang máng là… hình như có ai đó chạy tới lôi anh ra khỏi nhà…
Đông Phong nhăn mặt khi cơn buồn nôn ập đến. Anh nhỏm dậy đi vào toa – lét, nôn thốc nôn tháo.
Mở vòi nước tưới lên mặt, Đông Phong nghe người nóng ran, cổ họng khô khốc.
Anh chậm chạp bước ra, Hoàng Nguyên đã đứng đó tự bao giờ. Ném cho anh cái khăn, Hoàng Nguyên hậm hực:
- Lau đi…bố! Con đến khổ vì bố thôi.
Hất mặt lên, Hoàng Nguyên tiếp:
- Khát cháy cổ rồi phải không? Ai bảo nốc cho nhiều vào rồi mặt nhăn, mày nhó. Ly chanh nóng tớ để trên bàn đó, có uống thì lấy mà uống.
Sau khi uống hết ly chanh nóng, Đông Phong cảm thấy đỡ khó chịu hơn.
Ngồi xuống đối diện với Hoàng Nguyên, anh bắt đầu tra vấn:
- Sao tự nhiên tớ lại ngủ ở nhà cậu thế này?
Không vội trả lời, Hoàng Nguyên hỏi lại:
- Này! Có thật là cậu không nhớ gì không?
Thấy Đông Phong ngán ngẩm, Hoàng Nguyên chì chiết:
- Phải mà, con người ta thì sướng như tiên. Ngồi uống rượu có người đẹp phục vụ tận tình. Chỉ khổ cho tấm thân tội nghiệp của tôi… đêm hôm phải chạy ngược, chạy xuôi vì cậu. Suýt tí nữa tớ bị Mỹ Ngọc cho ngủ ngoài đường.
Đông Phong trố mắt:
- Sao lại thế? Cậu chọc giận cô ấy à? Cậu nói cho tớ biết, tại sao khi không tớ lại ở đâyc ả đêm vậy?
Hoàng Nguyên trợn mắt, anh bĩu môi :
- Ối trời! Chẳng phải khi không đâu. Đêm qua, nếu tớ không tới nhà lôi cậu đi, có lẽ giờ này cậu không còn thản nhiên ngồi nói chuyện với tớ thế này.
Đông Phong nhăn nhó:
- Là chuyện gì? Cậu cứ ấp úng không thành câu, tớ chẳng hiểu gì hết.
- Được, được. Vậy thì cậu ngoáy 2 lỗ tai mà nghe tớ kể đây. Đảm bảo cậu xanh máu mặt cho mà xem.
Hoàng Nguyên thuật lại toàn bộ câu chuyện tối quạ Đông Phong ngồi nghe mà lạnh cả người. Anh không ngờ Thuỷ Tiên vì yêu anh mà mù quáng đến vậy. Cả ông Quang nữa… không biết phân biệt sau trước, đã hùa với Thuỷ Tiên ép anh uống say đến mức không còn tỉnh táo.
Hoàng Nguyên kết thúc bằng 1 giọng dí dỏm:
- Rõ cả rồi, phải không? Mai này cô ta mở tiệc lại nhận lời nốc rượu như điên chứ gì? Cho cậu hay, lần này thì may mắn. Nếu có lần sau, tớ có 3 đầu 6 tay cũng không kịp cứu cậu đâu. Cố nhớ mà rút kinh nghiệm
Đông Phong than vãn:
- Thuỷ Tiên thật quá hồ đồ. Tớ đã bảo rành rẽ là mình có người yêu rồi, vậy mà cô ấy lại cố tình không chịu hiểu.
Hoàng Nguyên rùn vai:
- Cô ả dữ kinh khủng. Tớ chỉ mới lên tiếng đòi đưa cậu đi, thế là cổ mắng tớ như tát nước vào mặt. Cậu nghĩ xem, 1 mình tớ chọi với 2 người, nhắc lại vẫn còn nổi da gà.
Khuôn mặt Đông Phong dàu dàu, anh nghiêm giọng:
- Chiều nay về nhà, tớ dứt khoát phải nói chuyện với Thuỷ Tiên, yêu cầu cô ấy…
Khuôn mặt Đông Phong dàu dàu, anh nghiêm giọng:
- Chiều nay về nhà, tớ dứt khoát phải nói chuyện với Thuỷ Tiên, yêu cầu cô ấy nghiêm túc một tí . Nếu tớ cứ vì chú Quang mà bỏ qua thì cô ta lờn mặt, rồi lại chứng nào tật nấy . Chẳng lẽ vừa phải làm việc, lại vừa phải lo đối phó cô ta.
Hoang Nguyên háy mắt :
- Nhìn cậu, tớ thật ngưỡng mộ . Vừa nói yêu Tiểu Băng, trong khi đó lại có thêm em Thuỷ Tiên kè sát 1 bên, hai cô, ai cũng xinh như mộng . Nói thiệt đi, cậu định bắt cá hai tay à ?
- Bắt cái con khỉ ! Tớ thấy mình bị phiền phức thì có . Nói gì thì nói, tớ cũng cảm ơn cậu . Suýt chút nữa tớ chẳng biết mình phải ăn nói, hoặc giải thích sao cho Tiểu Băng rõ.
Hoang Nguyên cười khì :
- Tội nghiệp Tiểu Băng . CHắc là tối qua cổ hắt hơi liên tục . Bị họ truy quá, tớ đánh liều nói Tiểu Băng bị tai nạn . Thật sự cô ấy có biết đầu đuôi gì đâu . Chuyện này lỡ đến tai cổ , tớ bị cổ chửi không kịp ngáp.
Đông Phong cười theo . Anh ngán ngẩm nói :
- Cũng còn may cho tớ . Mà này ! Cậu đừng cho ai biết chuyện này nhé . Nhất là Tiểu Băng . Thú thật với cậu, tớ chỉ yêu mỗi một mình cổ . Tớ không muốn cổ biết rồi hiểu lầm, cô ấy nhạy cảm lắm.
- Chuyện nhỏ . Nhưng mình góp ý với cậu thế này . Nếu được, cậu nên để Thuỷ Tiên ra khách sạn ở . chứ cái đà này, mình nghi lắm . Chắc gì cổ bỏ qua cho cậu . Tiểu Băng có thông cảm đến đâu, nhưng ngày nào cũng nhìn cảnh cậu ra vẻ thân mật với cô ta, tớ sợ cô ấy hiểu lầm cho mà xem.
- Tớ biết rồi.
- Liệu mà cưới cho sớm, để cô ta deo theo riết, có ngày cậu hối không kịp.
Đông Phong nói băng giọng dứt khoát:
- Tớ định về Đà Lạt cho mẹ tớ hay . Chưa kịp đi thì xảy ra chuyện này . Chắc là phải làm phiền cậu nữa đây.
Hoang Nguyên trợn mắt:
- chuyện gì cũng được, nhưng đừng bảo tớ phải xuất hiện trước mặt Thuỷ Tiên . Tối qua tới gạt cô ả thế nào cô ả cũng căm tớ lắm.
Biết Hoàng Nguyên hiểu lầm, Đông Phong vội giải thích :
- Tớ nói muốn chuyện ở công ty kìa . Cậu có giúp tớ không nào ?
- Hoang Nguyên búng tay:
- Được thôi . Vì cậu, tớ sẵn sàng hy sinh luôn tuần trăng mật của mình.
- Cậu xạo vừa thôi chứ . Tuần trăng mật của cậu đã hết cách nay cả nửa tháng, đừng tưởng mình không biết gì nhé.
Hoàng Nguyên cười vang, anh nheo mắt, phán:
- Bây giờ, ngày nào đối với tớ cũng là trăng mật . Không tin, cậu cưới vợ đi khắc biết.
- Hạnh phúc gớm nhỉ ! Cậu làm mình ganh vơi" cậu đấy.
Bá vai Đông Phong, Hoang Nguyên lôi anh đứng lên:
- Nếu thế thì về liền ngoài đó giục bà già đi . Chứ ngồi đây ganh với tớ cũng chẳng được gì . Mình đi làm ly cà phê đi , sau đó sẽ tính tiếp.
Đông Phong bước theo Hoàng Nguyên . Hắn đối với anh thật là tốt, cả chị Mười nữa . Tối qua, không nhờ hai người giúp đỡ , Đông Phong chẳng biết phải giải quyết sao cho ổn thoa? mọi việc . Tuy anh vô tình, nhưng Thuỷ Tiên thì khác . Vì yêu mà cô cả gan dám liều lĩnh, bất chấp mọi hậu quả.
Sau lần đó, Đông Phong luôn tìm cách lánh mặt Thuỷ Tiên . Đôi ba lần, anh nhắc khéo với ông Quang để Thuỷ Tiên ra trọ khách sạn, nhưng ông chỉ ậm ừ rồi đâu lại vào đấy . Đông Phong có hỏi tới, ông Quang lại viện lý do này nọ Nào là Thuỷ Tien chỉ bồng bột vì yêu nên mơi dại dột làm thế . Rồi thì cô ta là con của người bạn tâm giao, ông không thể mở miệng bảo cô dọn ra ngoài.
Đông Phong vô cùng bất mãn . Nhưng vì ông Quang nênn anh im lặng, cố chịu thêm 1 thời gian . Cách tốt nhất bây giờ là anh hạn chế tối đa gặp mặt cô ta.
o0o
Thuỷ Tiên đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cô hầm hầm giận dữ.
Liếc xéo ông Quang, cô rít giọng :
- Nghĩ cách gì đi chứ . Ngồi phỗng ra đó thì được gì ?
Ông Quang gay gắt :
- Thì cũng từ từ rồi tính, em hối quá làm anh rối cả lên . Tức thật, nếu tới đó thằng khốn đó không xuất hiện thì mọi việc đều ổn cả rồi.
Ngồi phịch xuống nệm, Thuỷ Tien nôn nóng :
- Hừ ! Giờ này còn ngồi đó chắt lưỡi . Hắn đã dự tình về Đà Lạt đón bà già lên đây . Lúc ấy, dù cho anh có phép cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông Quang nhẩm tính :
- Anh theo dõi thằng Phong mấy ngày nay, và điều tra được con bé người yêu của nó.
Mắt Thuỷ Tien long lên . Cô hỏi dồn :
- Con quỷ đó tên gì ? Nhà nó ở đâu ? Nó có nghề nghỗng gì không ?
Ông Quang dấm dẳng :
- Hỏi gì mà lắm the6' ? Nó tên Tiểu Băng, nhan sắc cũng thuộc loại khá . Hình như cũng làm chung chỗ với thằng Phong.
- Hèn gì mà hắn chẳng đếm xỉa đến tôi . ANh Quang ! Anh mau nghĩ cách đi . - Rồi cô ta gào lên - Tôi thù hắn . Hắn dám từ chối tôi, không chịu nhìn mặt tôi . Hắn nghĩ hắn là ai mà phách lối cao ngạo như vậy ? Tôi thề sẽ không để hắn yêu dù chỉ một ngày.
Thuỷ Tiên tức nghẹn, cô ngồi thở hổn hển , trong lòng cô vừa yêu vừa hận . Lần đầu tiên trogn đời , trái tim cô biết rung động trước một người, vậy mà người ấy ngang nhiên từ chối cô.
Thuỷ Tiên muốn đập phá tất cả cho hả giận . Nhưng cô đành thúc thủ ngồi yên để lòng bừng sôi căm tức.
Ông Quang chồm tới gần Thuỷ Tiên, cặp mắt ti hí của ông thật gian xảo . Ông chọc vào cơn tự ái của cô.
- Anh có kế này rất hay, nhưng hơi liều lĩnh . Không biết em có hứng thú tham gia không ?
Giọng Thuỷ Tiên lạnh lùng :
- Tôi không hề có ý định bỏ cuộc . Đừng vòng vo mất thì giờ , nói đại ra xem sao.
Ông Quang cười nửa miệng :
- Tìm cách để con bé Tiểu Băng biến mất . Chỉ lúc đó , em mới hy vọng chiếm được thằng Phong.
- Bằng cách nào ?
Giọng ông Quang bí hiểm :
- À ! Có thể là một tai nạn , hoặc vì biến cố gì đó chẳng hạn... em vốn thông minh lắm mà.
Một tia sáng loé lên trong đầu . Thuỷ Tiên thừa biết ông Quang ám chỉ điều gì . Sắp xếp một tai nạn để con nhỏ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian . Sau đó, cô sẽ là người đứng ra an ủi Đông Phong, biết đâu anh vì cảm động mà quay lại cùng cô.
Khuôn mặt Thuỷ Tiên có phần tươi tỉnh hơn . Cô cao giọng nói :
- Anh thông báo với Đông Phong, ngày mai em ra sân bay.
Ông Quang ngạoc nhiên :
- Em không định ở đây nữa sao ?
Thuỷ Tiên nhếc môi cay độc :
- Phải . Cứ để hắn tưởng em đi rồi . Lúc đó , hắn không còn đề phòng, chúng ta cũng dễ hành động.
Ông Quang gật gù . Cười khoái trá, ông nói :
- Không hổ danh là vợ yêu của anh . Lần này, thằng Phong chết chắc.
Thuỷ Tiên ngửa cổ cười cay độc :
- Ngày tàn của hắn đã điểm . Hắn sẽ không còn cao ngạo được bao lâu nữa . Anh chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.
Móc túi lấy tấm hình, ông Quang đưa cho Thuỷ Tiên :
- Chính là cô gái này . Địa chỉ của cô ta ở phía sau tấm ảnh.
Nhìn trừng trừng vào hình Tiểu Băng , Thuỷ Tiên nghiến răng căm phẫn.
- Mày sẽ không còn cười được mấy ngày nữa đâu . Dám xen vào phá bĩnh tao , thì đừng trách sao tao quá tàn nhẫn.
Ông Quang mừng rơn trong bụng, Thuỷ Tiên đã nổi điên . Cô ta sẽ không từ chối bất cứ thủ đoạn nào . Và như vậy , ông chỉ việc ngồi không hưởng lợi . Đúng là ngư ông đắc lợi.
Nếu có gì bất trắc thì Thuỷ Tiên sẽ lãnh hết , ông là kẻ vô can đứng ngoài cuộc chơi.
Tiểu Băng lững thững đi ra vườn . Nhìn cây mận sai oằn trái, Tiểu Băng nuốt nước miếng đánh ực.
Tiểu Băng chạy ào vào nhà... Chỉ năm phút sau, cô nhảy chân sáo ra vườn với chén muối ớt trên tay.
Đảo mắt tìm cây móc, nhưng kiếm hoài mà vẫn không thấy , Tiểu băng lầm bầm :
- Quái ! Hôm trước mình nhớ là để nó ở đây , giờ lại biến, mất tiêu . Chắc ngoại cất rồi.
Ngước nhìn chùm mận trên cao, chúng như khiêu khích Tiểu Băng . Cô thở ra, lại phải leo thôi, đứng nhìn mãi cũng ngứa mắt quá.
Cẩn thận xem ngoại có ở gần đó không . Tiểu Băng yên tâm khi biết chỉ có mỗi mình cô ngoài vườn . Nhanh như cắt, Tiểu Băng loáng cái đã phóng lên cây mận . Ngồi trên chạc ba, vừa đung đưa chân, miệng nhai ngon lành mấy trái mận.
Còn đang nghiêng ngó tìm thêm vài quả, Tiểu Băng giật bắn người khi nghe tiếng ngoại đằng hắng . Bà nheo mắt gọi cô :
- Su Si ! Con có ngoài vườn không ? Vào đây ngoại bảo.
Tiểu Băng nín thở im thin thíit . Ngoại mà trông thấy cô trèo cây, thế nào cũng bị dũa một trận te tua . Ngày còn bé, Tiểu Băng thường xuyên bị ngoại đánh đòn vì tội không nghe lời.
Tiếp theo ngoại là Đông Phong, anh cũng đang dáo dác tìm Tiểu Băng.
Ổ kiến vàng trên cao bị Tiểu Băng làm động, chúng túa ra tìm thủ phạm . Một vài con bò được lên người Tiểu Băng, chúng thi nhau... cắn loạn xạ.
Tiểu Băng phủi lia, phủi lịa . Mấy trái mận chưa kịp ăn đã thi nhau rớt lộp đột xuống đất.
Đông Phong ngước nhìn . Anh há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Tiểu Băng mặt mày nhăn nhó ngồi vắt véo trên cây mận.
Sợ anh la lên bất tử, lTiểu Băng đưa tay lên miệng xuỵt khẽ . Đông Phong hiểu ý,anh ôm vai bà Năm :
- Ngoại vào nhà nghĩ đi, chắc Tiểu Băng chỉ quanh quẩn gần đây thôi . Để con ra sau vườn tìm cổ.
- Ừ . Ngoại mới thấy nó đi ra ngoài này nè . Mới đó mà biến mất tiêu, con bé này nhanh chân thiệt.
Rôi bà chậm chạp đi vào nhà . Vừa thấy bóng ngoại khuất sau cửa bếp, Tiểu Băng tuột xuống thật nhanh . Cô nhảy loi choi dưới đất, mồm la oai oái :
- Úi da ! Đau quá đi ! Anh Phong ! Mau bắt chúng giùm em.
Đông Phong vội chạy tới , vừa bắt kiến, anh vừa mắng :
- Em nghich quá chừng , Cây mận cao như vậy mà cũng dám trèo, bị kiên cắn cho đáng đời.
Tiểu Băng phụng phịu :
- Tại người ta thèm chứ bộ . Vả lại, mận ngọt dễ sợ... anh ăn thử thì biết.
Đông Phong kêu lên :
- Lần sau muốn ăn thì bảo anh hái cho, đừng trèo như vậy, nguy hiểm lắm . Em làm anh thót cả tim vì sợ.
Tiểu Băng kéo anh ngồi xuống ghế, cô hếch mũi nói :
- Cây mận cao thì nhằm nhò gì . Em còn trèo cao hơn nữa kìa . Không tin, em thử cho anh xem.
Đông Phong vội nói :
- Cho anh xin . Nhìn em dịu dàng vậy mà cũng lí lắc hết chổ nói . Biết thế , lúc nãy anh mách ngoại cho em chừa.
Tiểu Băng cười khúc khích , cô doa. anh :
- Đừng nghen ! Anh mà thèo lẻo với ngoại thì em nghỉ chơi anh đó.
Rồi cô chun mũi, nói lảng sang chuyệnn khác :
- Sao hôm nay rảnh rỗi tới tìm em vậy ?
Đông Phong nhìn cô trìu mến :
Ở nhà ngủ không được, nhớ em quá nên chạy sang đây . - Rồi anh rủ rê - Đi dạo với anh một vòng đi , bé con.
Giọng Tiểu Băng chua lè :
- Anh xạo quá đi . Gặp nhau hàng ngày ở công ty mà dám nói là nhớ, em không tin.
Cốc nhẹ lên đầu cô, Đông Phong vờ trừng mắt :
- Hỗn với anh hả bé ? Bắt đầu từ bây giờ, anh không chiều em nữa . Thấy anh thương rồi lấn lướt, nghịch không ai chịu được.
Tiểu Băng bĩu môi, cô ấm ức :
- Em chỉ trèo cây mậnn hà , có dám chọc phá ai đâu . Anh toàn đổ oan cho người ta.
- Hừ ! Còn dám người ta với anh nữa hả ? Có tin anh đánh đòn em không ?
Hất mặt, Tiểu Băng dài giọng :
- Sức mấy... Anh mà dám đánh em một cái, em khóc chừng... ba ngày . Lúc đó anh dỗ mệt xỉu luôn.
Vuốt chóp mũi cô, Đông Phong cười lớn :
- Lầm rồi bé con . Bị anh bỏ đới luôn thì có . Em tập làm người lớn cho quen, mai này còn phải dạy dỗ bé bi của chúng ta.
Xấu hổ , cô nép vào ngực anh, mặt cô bùng thụng :
- Thấy ghét ! Lúc nào cũng trêu người ta.
- Anh nói thật mà, bé con.
Cọ mũi lên mái tóc thơm dìu dịu , Đông Phong say mê nói :
- Sau này cưới nhau, tụi mình chắc sẽ hạnh phúc lắm . Em cố sinh cho anh một thằng cu bụ bẫm . Ngày ngày khi tan sở, anh lại về bên mẹ con em . Tiểu Băng ! Em có nghĩ giống anh không ?
Tiểu Băng cườI hiền :
- Nếu có bé bi, em muốn con đừng như cha nó . Đào hoa, bay bướm, chuyên làm khổ ngươi ta.
- Em nói lộn rồi, anh nhất mực chung thuỷ thì có.
- Hông dám đâu . Đừng nói em không biết gì nha . Mỗi lần anh xuống tỉnh công tác, thì y như rằng vài hôm sau là có điện thoại tới tấp tìm anh... mà toàn là tiếng con gái , có cô còn lên tận đây tìm anh nữa.
Cười thích thú, Đông Phong trêu cô :
- Thằng Nguyênn mách lẻo với em à ?
- Tự em biết thôi, đâu cần chờ ảnh nói . Hôm bữa, em lên phòng anh đăng ký báo cáo , có một chị tóc dài đẹp tuyệt chận em lại hỏi thăm . Vì thế em mới rõ là ah lăng nhăng...
- Thì ra cô bé đang ghen . Em bắt đầu theo dõi anh từ khi nào vậy, Tiểu Băng ?
Tiểu Băng bỉu môi :
- Tình cờ thôi . Đừng tưởng em khônb iết gì về những mối quan hệ mờ ám của anh.
Hôn phớt lên má Tiểu Băng , Đông Phong trìu mến :
- chỉ là quan hệ làm ăn, em ạ . Những cô gái tìm anh đều là người của bên đối tác . Dù họ có mặn mà, sắc sảo đến đâu cũng không bằng Tiểu Băng của anh . Bé con ! Em có biết là anh yêu em nhiều lắm hay không ? Yêu nét hồn nhie6n trong sáng của em, nhất là cái miệng toàn phát ra những lời chua ơi là chua.
Tiểu Băng thẹn thùng cúi mặt làm thinh . Trong vòng tay anh , cô nghe thật bình yên . Lời nói từ trái tim anh cho cô cảm nhận bao nhiêu ye6u thương anh đều dành hết cho cô.
Vùi đầu vào ngực Đông Phong, Tiểu Băng chảnh chẹ :
- Anh nói rủ em đi chơi, sao giờ ngồi lặng thinh vậy ?
Đông Phhong đùa :
- Ở gần bên em, anh như quên hết mọi việc xugn quanh . Anh tính rồi, hai hôm nữa anh về Đà Lạt rước mẹ vào . Em chuận bị tinh thần đi là vừa , cô vợ bé bỏng ạ.
Tiểu Băng tròn mắt :
- Nhanh vậy sao ? Nhưng em đã chuẩn bị gì đâu . Gặp mẹ , em biết nói gì bây giờ hả anh ?
- Em không phải nói gì cả , mọi việc anh tự lo liệu , chỉ cần em ra dáng một nàng dâu hiếu thảo với mẹ là đủ.
- Em run lắm , Phong ơi ! Chỉ sợ mẹ trách vì không vừa ý.
Vuốt tóc cô, Đông Phong thương quá gương mặt thánh thiện đang nghẩn ngơ lo lắng . Anh dịu dàng trấn an cô :
- Mẹ anh tâm lý lắm . Mẹ không quá khó khăn với vợ yêu của anh đâu mà sợ . Anh là con trai duy nhất của mẹ , mẹ có thương anh thì cũng phải thương luôn con dâu của mẹ . Vả lại, em dễ thương như vậy , lý nào mẹ ghét bỏ . Đừng quá hồi hộp bé con, anh sẽ luôn ở cạnh bên em.
Tiểu Băng đề nghị :
- Anh Phong ! Mình đón mẹ về đây đi . Mẹ đã lớn tuổi rồi, em muốn thay anh bảo hiếu cho mẹ.
Đông Phong xúc động :
- Cảm ơn em, Tiểu Băng . Nghe được câu nói này của em, mẹ mững vô cùng . Còn anh, anh cảm thấy hạnh phúc và thật sugn sướng vì yêu được một cô gái tuyệt vời như em.
Nhìn vào mắt anh, Tiểu Băng cười hiền :
- Phong ! Anh đừng nói thế . Nếu cảm ơn thì người nói câu này phải là em . Em cảm ơn mẹ đã sinh ra anh, em nghĩ phận làm con phải có bổn phận báo hiếu cho mẹ Anh may mắn hơn em là có mẹ để yêu thương , vòi vĩnh . Chứ có như em, vào ra một mình, chỉ có ngoại là người thân duy nhất . Nhiều lúc, em nghĩ mà tủi vô cùng.
- Em đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa , đã có anh bên em, anh sẽ bù đắp tất cả tình yêu của mình cho em . Và mẹ nữa , mẹ cũng cho em tình yêu bao la của tấm lòng người mẹ . Em đồng ý chứ , Tiểu Băng ?
- Vâng , nếu đúng như anh nói thì em sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Đông Phong ôm Tiểu Băng vào lòng . Nhìn thật sâu vào đôi mă"t tuyệt đẹp của cô, anh nguyện với lòng sẽ làm hết khả năng để đem đến hạnh phúc cho cô.
Tiểu Băng khoác giỏ lên vai, cầm chìa khoá, cô bước ra nhà xe.
Vừ lúc Hoàng Nguyên và Mỹ Ngọc ra tới, trông thấy cô, Hoàng Nguyên gọi :
- Tiểu Băng ! Hôm nay hơi buồn vì phải "sô-lô" một mình, phải không ?
Gật đầu chào anh, Tiểu Băng cười cười :
- Em quen rồi . À ! Anh và chị Ngọc sao về muộn thế ?
- Cũng vì chuyện này mà chị Ngọc cự anh nè . Thấy anh về trễ, tưởng anh này nọ với cô nào . Thằng Phong nó đi, báo hại anh phải ôm luôn phần của nó, mệt muốn bở hơi tai, lại còn phải dài hơi giải thích với bà xã . Em thấy anh có khổ khống nào ?
Mỹ Ngọc lườm chồng, cô nói :
- Chỉ giỏi ăn vạ . Em đừng tin lời anh Nguyên nói . Ảnh luôn tìm cớ đổ lỗi vì công việc để rảnh rang đàn đúm trong quán bia . chị mà không theo sát, ảnh trở quẻ liền.
Cầm tay Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cảnh cáo :
- Mai mốt em cũng vậy , đừng thả lỏng mấy ổng . Thời buổi này, người xấu nhiều hơn kẻ tốt . Không khéo mấy ông đổ đốn hồi nào, mình cũng chẳng hay.
- Gớm ! Em nói mà không sợ Tiểu Băng cười . Đàn ông cũng năm ba loại, chẳng lẽ ai cũng hư hết sao.
Mỹ Ngọc trề môi :
- Người ngoài thì khác, riêng anh, em phải cảnh giác trước cho chắc ăn.
Hoang Nguyên than vãn :
- Cho em hay, anh còn tốt hơn cả thằng Phong nữa đấy . Một người chồng cực kỳ lý tưởng , không bao giờ có ý nghĩ nổi loạn . Tiểu Băng ! Em đừng học cách quản lý chồng của chị em nghen, thằng Phong nó chịu không thấu đâu.
Tiểu Bang làm mặt tỉnh :
- Đâu có . Em thấy chị Ngọc nói có lý lắm . Ngoài đường mọc ra nhan nhãn những quán bia ôm, mà các ông thì hay liếc ngang, liếc dọc mỗi khi có việc qua đó . Vì vậy, phải có biện pháp phòng bệnh hữu hiệu, đó là cách tốt nhất . - Tiểu Băng quay qua Mỹ Ngọc - Em nói phải không chị ?