Chương 1
Tác giả: Nhật Hạ
- Cũng tại ông hết . Thành phố có bao nhiêu đường mà không chạy, lại nhào vô đây . Chắc ông hả hê lắm khi gây tai nạn cho kẻ khác ?
Giọng điệu chanh chua của cô gái làm Đông Phong ngán ngẩm . Anh định bỏ đi, nhưng cái than thở của cô nàng làm anh thoáng chùng bước.
Ngó Tiểu Băng với đôi mắt dịu hơn, Đông Phong nói :
- Cô tìm chỗ gởi xe , tôi cho cô quá giang vậy.
Hậm hực đỡ chiếc xe đạp lên, Tiểu Băng chu môi cự nự :
- Xì ! Ông đừng tưởng bở . Có mà điên mới đi chung với ông . Tôi cảnh cáo ông nhá . Tôi không phải là con nai vàng ngơ ngác đâu, ông đừng phí công phỉnh phờ.
Đông Phong thở hắt ra, ý tốt của anh bị cô ta hiểu lầm một cách tai hại . Cô ta thật quá quắt, dám cho anh là một tên dzê sồm . Hừ ! Bộ ngon lắm sao ? Anh mà thèm tán tỉnh tư ? Còn khuya mới có chuyện đó . Chằn như cô ả... có cho không anh cũng chả thèm, ở đó mà lên giọng làm cao.
Nhún vai, Đông Phong đáp tỉnh :
- Không đi thì thôi, xưa nay tôi rất ghét bị con gái làm phiền . Nhất là những cô mồm mép chanh chua, nói ra câu nào cũng phang ngang như bửa củi.
Nghiến chặt hàm răng nhỏ xíu, Tiểu Băng cáu kỉnh phán :
- Phải rồi, cô gái nào xui tận mạng mới dây vào ông . Hy vọng trên đời chỉ duy nhất xót lại một tên mồm mép cỡ ông là cùng . Nếu không , mọi người phải đến khổ vì bộ mặt khó ưa của ông.
- Vậy sao? Nhưng có lẽ cô nhầm . Các cô gái rất thích được tôi tán tỉnh, chắc cô cũng không ngoại lệ.
Tức điên vì bị gã đàn ông miệng lưỡi trả treo, Tiểu Băng phùng má nói một hơi :
- Hứ ! Ông đừng nằm mơ giữa ban ngày . Cho dù tôi có vô duyên đến độ không ai theo đuổi, thì cũng không đến lượt ông đâu . Tôi cho ông hay, trong mắt tôi, ông chẳng là gì cả.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức của cô, Đông Phong mỉm cười thích thú . Anh bồi thêm :
- Giả vờ té vào xe của tôi để được làm quen với tôi, đúng không ? Cái chiêu này xưa lắm rồi, tôi chắng khờ để bị cô dụ khị.
Tiểu Băng tức nghẹn, không thốt nên lời . Hắn là cái thá gì mà cô phải vờ vịt kết thân ? Bộ Hắn không thấy những vết trầy xước rướm máu trên người cô sao ư ? Con người ngang ngược của hắn không đáng để cô đôi co.
Lầm lũi ngồi lên yên , Tiểu Băng nén đau chạy đi sau khi ném lại một câu :
- Coi như hôm nay ông hên, nhưng đừng để tôi gặp lại bộ mặt của ông lần nữa . Lúc đó, ông sẽ không may mắn như lần này đâu.
Đông Phong khinh khỉnh nhìn theo, anh thật hả hê khi chọc tức cô bé . Chỉ có đốp chút như vậy mới mong cô bé bỏ đi . Anh thật "thông minh " mới nghĩ ra chiêu này.
Một cơn gió tạt qua, có cái gì đó vướng vào chân Đông Phong . Anh cúi xuống... thì ra là một chiếc khăn.
Đông Phong nhặt lên và ngắm nghía . Nó cũng không có gì là đặc biệt cả, nhưng trên góc của chiếc khăn có thêu đôi chim phượng và một cái tên làm anh chú ý . Anh lẩm bẩm :
- Hoàng Lê Tiểu Băng . Chắc là tên cô bé đanh đá ban nãy . Người đẹp mà tên cũng đẹp, duy chỉ có mồm mép là kinh khủng.
Đông Phong chợt nghĩ :
- Nếu cô gái ấy là bạn gái của mình thì sao nhỉ ? Ôi! khi đó chắc phải đến khổ vì tuyệt vọng . Hy vọng ông trời sẽ không đánh đồng số phận ông vào những cô dữ dằn, đanh đá.
Lơ đãng nhét chiếc khăn vào túi, Đông Phong lên xe chạy đi . Rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết ở công ty . Thời gian đối với Đông Phong thật quý . Anh chẳng dễ chịu gì khi để nó trôi qua một cách vô ích.
Tạm thời cứ giữ lại chiếc khăn trắng trẻo, nếu lần sao gặp lại, anh sẽ chọc cho cô bé tức chết mới thôi.
Tiểu Băng bỏ đi với vẻ hậm hực . Cô tự xỉ vả mình, ngày thường cô lách chách là thế, đến khi gặp chuyện thì mụ mị hẳn, chẳng nói được câu nào cho ra hồn.
Rồi cô tự an ủi mình, nếu không gì là công việc thì cô đã cho hắn biết thế nào là lễ độ, hắn đừng tưởng cô khờ mà hiếp đáp.
Dựng chiếc xe đạp khiêm tốn của mình vào một góc, Tiểu Băng bước vào phòng tổ chức.
Cả phòng nhìn cô như một sinh vật lạ . Tiểu Băng cúi gằm mặt, cô tưởng nếu đất có thể nức ra, cô sẽ chui tọt xuống để phải khỏi Chiu đựng những ánh mắt tò mò.
Lấy hết can đảm, Tiểu Băng nói :
- Xin lỗi, khi vừa đến khúc quanh đến đây thì bị xe toẹt . Về nhà thay đồ thì không kịp, xin mọi người thông cảm cho em.
Ông Khôi - trưởng phòng - đỡ lời :
- Ồ ! không sao . Đây là giấy giới thiệu . Cô cầm giấy này xuống phòng kinh doanh, cô Ngọc sẽ sắp xếp công việc cho cô.
Cầm tờ giấy từ tay ông Khôi, Tiểu Băng cảm ơn rồi lui ra . Thoát được ra ngoài thật dễ chịu . Cô không còn là trung tâm để mọi người dòm ngó.
Tiểu Băng đến trước phòng kinh danh, cô thở ra mệch mỏi, vừa thoát khỏi cảnh khổ này lại đến tai nạn khác . Cô phải diễn thuyết thêm một lần nữa về tai nạn mình gặp với cả phòng . Ôi ! Thật là khổ cho cái thân của cô.
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Băng gõ cửa, tiếng đàn ông vang lên :
- Xin mời vào !
Tiểu Băng bình tỉnh bước vào, hơi lạnh vả vào thật dễ chịu . Cô đảo mắt nhìn quanh, căn phòng thật lớn và nhiều dãy bàn san sát, nhưng lạ một cái là phong thật vắng.
Tiếng người đàn ông lúc nãy tiếp :
- Cô cần gì ạ ?
Bước về phía chỗ anh ta ngồi, cô rụt rè nói :
- Tôi có giấy giới thiệu của phòng tổ chức, họ nói tôi xuống đây nhận việc.
Cầm tờ giấy liếc sơ qua, anh ta gọi lớn :
- Chị Ngọc ! Chị có lính mới này . Mau ra nhận người đi.
Ngọc rời mắt khỏi màn hình vi tính , cô đứng lên tiến về phía Tiểu Băng, giọng vui vẻ :
- Em tên gì ?
- Dạ, Tiểu Băng.
- Tên em dễ thương quá . Chị tên Mỹ Ngọc , còn cậu này là Trọng Kiệt . Sau này, chị sẽ giới thiệu em với mọi. người. Bây giờ, em làm quen với cậu Kiệt trước đi.
Trọng Kiệt xen vào :
- Rất vui khi làm việc với Tiểu Băng . Cô sẽ là hoa khôi của phòng kinh danh đấy, Tiểu Băng.
Tiểu Băng thẹn đỏ cả mặt, cô đánh trống lảng :
- Mọi người đi đâu cả rồi, chị Ngọc ?
- À ! Họ đi công tác . Ngày mai họp phòng, mọi người sẽ về đông đủ . Khi đó, chị báo họ biết phòng có người mới.
Nháy mắt với Mỹ Ngọc . Trọng Kiệt đùa :
- Cô Tiểu Băng dễ thương ghê, hy vọng tôi sẽ có dịp hợp tác với cô.
Anh ta quay qua Mỹ Ngọc :
- Chị Ngọc ! Tổ em đang thiếu người, chị nhất định ưu tiên cho Tiểu Băng về chỗ bọn em nghen . Cô Tiểu Băng! Cô đồng ý không ?
Tiểu Băng cười hiền :
- Dạ, anh chị sắp sếp ở đâu cũng được, em không dám đòi hỏi gì cả.
Trọng Kiệt kêu lên :
- Cô ấy nói vậy, còn chị thì sao hả, chị Ngọc ?
Khẽ lườm Trọng Kiệt, Mỹ Ngọc nghiêm giọng :
- Tự tôi biết phải làm gì rồi, cậu đừng lanh quá - Quay sang Tiểu Băng, Mỹ Ngọc chợt nói - Tay em bị gì vậy, Tiểu Băng ?
- Dạ, em bị té xe . Chỉ bị trầy chút đỉnh thôi, chị đừng bận tâm.
Kéo tay áo của Tiểu Băng lên, Mỹ Ngọc nói :
- Máu thấm cả ra áo kìa . Thôi bây giờ em về nhà tha thuốc cẩn thận, mai vào làm cũng được.
Tiểu Băng mỉm cười :
- Dạ, em cảm ơn chị . Nhưng không hề gì, em chịu được mà.
Mỹ Ngọc nhăn mặt :
- Không được . Nếu để bị nhiễm trùng thì nguy lắm . Em về đi, chị không bắt lỗi đâu.
Hơi ngập ngừng định từ chối, nhưng thấy Mỹ Ngọc cương quyết quá, Tiểu Băng đành nói :
- Vậy, em xin phép về . Ngày đầu đi làm đả làm phiền chị, em thật áy náy.
Trọng Kiệt cũng nói :
- Chị Ngọc nói đúng đó. Đã vào đây thì đều là người trong nhà . Tiểu Băng đừng ngại, chị Ngọc có vẻ khiêm khắc, nhưng rất là thương bọn anh . Hay là vầy, để anh đưa em về.
Tiểu Băng vội xua tay :
- Dạ thôi, em có xe rồi . Em tự về một mình được mà.
Trọng Kiệt tiu nghỉu nói :
- Vậy à ? Thôi, để anh đưa em ra cổng cũng được.
Mỹ Ngọc véo tai Kiệt, cô lườm anh :
- Cậu lo phần việc của mình đi . Ngày mai tới lượt cậu báo cáo, cậu liệu mà coi chừng . Để tôi đưa Tiểu Băng đi được rồi.
Mặt Kiệt như bong bóng xì hơi :
- Dạ, em nghe rồi.
Kéo tay Tiểu Băng đi, Mỹ Ngọc cười hiền :
- Kiệt nó vui tánh lắm, miệng nói vậy nhưng không nghĩ gì đâu, em đừng phiền nghen Băng.
- Dạ, không có đâu chị.
- Ừ, vậy thì em về, mai bắt đầu làm việc.
Tiểu Băng dạ nhỏ . Cô khập khểnh dắt xe ra cổng, bây giờ cô mới nghe nhức nhối ở mình.
Nghĩ tới tên đàn ông gay tạn nạn cho mình, Tiểu Băng giận kinh khủng . Nếu không bị hắn làm té, cô đã có một buổi sáng tuyệt vời, không phải khổ sởn như bây giờ . Nếu xui xẻo hắn để cô gặp lại, cô sẽ cho hắn biết tay.
o0o
Đông Phong ngả người ra ghế thở phào khoan khoái . Xấp hồ sơ cao nghệu trước mặt đả được anh xem tí mỉ đến từng chi tiết thật nhỏ . Anh cảm thấy rất vui khi lệ nhuận thu về càng ngày tăng lên đáng kể.
Đốt điếu thuốc và rít một hơi, anh lim dim mắt . Công ty chuyên về kinh danh bất động sản mang tên Sao Việt đã có một chỗ đứng khá đứng vẫn trên thương trường là cả một công sức và tâm huyết của Đông Phong . Anh đã bỏ biết bao sức lực và kinh nghiệm mới có được ngày hôm nay . Và anh không quên những ngày thành lập, với biết bao khó khăn và thử thách mà anh phải đương đầu . Nếu không là một người có tài và năng động trong mọi lĩnh vực, công ty của anh đã bị các công ty lớn nuốc chững từ lâu.
Hoàng Nguyên đẩy cửa bước vào , để tập giấy lên bàn, anh nhìn Đông Phong nói :
- Sao thế ? Hôm nay giám đốc nhà ta có gì mà coi bộ suy tư giữ thế ?
Đông Phong ngồi ngay lại, anh tưng tửng nói :
- Đang chán đời đấy . Định tìm ông nhờ chỉ cho vài chiêu để quên buồn vì cái cảnh phòng không chiếc bóng.
Bước đến bên bạn, Hoàng Nguyên cười nửa miệng :
- Lại nhớ đến cô bé bị cậu làm té lăn cù mèo, phải không ?
Đông Phong nhướng mày :
- Sao ông biết là tôi nhớ con bé đó ? Đoán mò à ?
Hoàng Nguyên khẽ gật đầu, Đông Phong nhún vai tiếp :
- Chỉ là một cô bé bình thường, tớ chẳng có ấn tượng gì . Có lẽ... tớ đã quên mất . Nhưng sao tự nhiên cậu lại nhắc đến cô ta ? Tình cảm của cậu động đậy à ?
Hoàng Nguyên rùng vai :
- Tớ có ba đầu sáu tay cũng không dám . Mỹ Ngọc sẽ không tha nếu tớ để lòng đi hoang . Cậu đừng ác thế, lỡ tới tai cô ấy thì nguy cho tớ.
Đông Phong phì cười :
- Gớm nhỉ ? Chưa gì cậu đã sợ như vậy . Mai này cưới rồi, chắc cậu tệ hại hơn nữa.
Giọng nguyên tỉnh bơ :
- Sau này cậu cũng giống tớ thôi, có khi lại còn tệ hại hơn nữa đấy . Tất cả phụ nữ thật là dễ thương và thật là đáng yêu . Cậu thử tìm một cô xem nào.
- Ôi dào ! Dây vào con gái có lắm chuyện phiền toái, tớ không đủ kiên nhẫn dỗ dành . Mỗi lần cãi vã thì ra sức làm khổ bọn đàn ông . Cứ như cậu ấy , tớ đã thấy hơi hoảng rồi.
Chỉ vào ngực, Hoàng Nguyên tỏ vẻ khó hiểu :
- Cậu nói sao ? Mình chưa thông lắm.
Đông Phong cười cười :
- Sao cậu chậm tiêu thế ? Là vầy , mỗi lần Mỹ Ngọc giận, tớ trông cậu quýnh quáng như gà mắc tóc, tớ nghĩ mà tội cho cái thân khốn khổ của cậu . Nào là tíu tít mua quà, rồi còn vắt óc tìm lời dỗ ngọt sao cho thật khéo để nàng vừa bụng . Thoạt trông tới đó, tớ đã sởn tóc gáy, còn hồn vía đâu mà thương với yêu nữa chứ.
Hoàng Nguyên cười tít mắt :
- Tình yêu là phải có giận hờn, cãi vã mới thật sự là yêu . Cậu nghĩ đi, nếu cậu và bạn gái giận hờn, cậu sẽ cảm thấy bức rứt không yên, hễ đụng đâu thì hư đó, Có điều, khi giải tỏa được búc xúc, nàng sẽ tự ngả đầu vào vai cậu và trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ rất đáng yêu . Khi đó, cậu nói gì thì nàng cũng vâng lời.
- Nếu yêu mà phải hành xác nhau thì yêu để làm gì ? Thà cứ một mình cho khỏe.
- Nói như cậu, không lẽ hai người yêu nhau, gặp nhau và không biết gì ? Ngày qua ngày hẹn hò chỉ để nhăn răng cười rồi ai về nhà nấy . Cậu cố thông minh lên cho tớ nhờ, tình yêu mà không hỉ nộ ái ố thì không có tí nào thú vị . Không khéo thôi cứ lặng lẽ trôi thì nó trớ thành nhạt như nước ốc ấy, cậu hiểu ra chưa ?
Đông Phong bật cười khanh khách với kiểu giải thích của Hoàng Nguyên . Anh nghĩ bụng : " Có lẽ hắn nói đúng . Anh đã ba mươi rồi còn gì . Cũng phải kiếm một cô để mà nâng khăn, sửa túi chứ . "
Kéo Nguyên ra cửa, Đông Phong thở ra :
- Được rồi, tớ sẽ nghe lời cậu, ráng tìm một cô để mà cãi vã, để không cậu lại cho tớ lạc hậu.
Hoàng Nguyên hất mặt :
- Tốt ! Tớ sẽ tìm vài em cho cậu chọn . Tớ bảo đảm cậu sẽ ngất ngây cho xem.
Đông Phong kê nhẹ :
- Các em đó chưa từng là bồ nhí của cậu, phải không ? Cậu đừng tốt kiểu cà chớn đó với tớ nhá, tớ sẽ méc lại với Mỹ Ngọc đó.
Hoàng Nguyên nhăn mặt :
- Cậu đa nghi như tào tháo ấy . Nếu có, tớ chẳng dại gì chừa phần cho cậu.
Đông Phong nheo đuôi mắt :
- Khỉ thật ! Thế mà lại luôn mồm bảo là bạn tốt . Tớ thật thất vọng khi có thằng bạn láu cá như cậu.
Ngửa mặt cười lớn, Hoàng Nguyên vỗ vai Phong :
- Tớ nói nghiêm túc nhá . Tớ sẽ kiếm cho cậu một cô mới ra lò, trái tim còn hoàn toàn chưa mở ngõ, cậu mặc sức mà trổ tài . Ai thì tớ còn chưa tin lắm, nhưng với cậu thì số dzách . Vừa đẹp trai lại nho nhã, thư sinh... Tớ dám chắc có rất nhiều tiểu thư khuê các ngã gục dưới ánh mắt đa tình và quyến rũ của cậu.
Đông Phong thở ra :
- À ! Cậu này, tớ đã nghe ở đâu thì phải . - Anh vỗ trán kêu lên . - Đúng rồi, trong phim dã sử vô hiệp của Hồng Kông . Nó được lặp lại rất nhiều lần.
Hoàng Nguyên đáp tỉnh :
- Vậy à ? Nhưng có hề gì . Bọn họ nói được thì tớ cũng nói được . Quan trọng là giúp cậu đủ đôi đủ cặp không còn phải "sô lô " nhìn tớ rồi tủi thân.
Lắc đầu, Đông Phong chấp tay xá dài :
- Cậu cho tớ xin . Tớ không tệ đến nỗi ế ẩm lắm . Cậu có lòng nghĩ đến tớ, tớ vô cùng cảm động.
Hoàng Nguyên nhướng mày, đáp :
- Tớ không khách sáo đâu . Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà lị.
- Vậy tớ mời bạn tốt một ly cà phê, được không ?
- Ối ! Dĩ nhiên là rất tiệc.
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi cười khắp phòng, rồi bá vai nhau bước xuống căn tin.
Thoáng thấy dáng Mỹ Ngọc từ xa, Hoàng Nguyên lôi Đông Phong đến chỗ cô ngồi . Anh kêu lên :
- Mỹ Ngọc ! Em đi một mình à ?
Nhận ra tiếng người yêu, Mỹ Ngọc quay lại , giọng cô reo vui :
- Ỗ , anh Nguyên ! Có cả giám đốc nữa à ? Mời hai anh ngồi.
Đông Phong khoát tay :
- Em khỏi cần khách sáo , bọn anh tự nhiên lắm . Đứng lâu thấy mỏi chân thì tự động ngồi liền.
Mỹ Ngọc cười khẽ :
- Anh Phong vui tính ghê.
Hoàng Nguyên ngồi xuống, anh trề môi :
- Nhờ ở gần anh nên hắn có đôi chút tiến bộ . Nếu không, hắn đã biến thành ông cụ non từ lâu.
Mỹ Ngọc tròn mắt :
- Anh có nói lộn không đó ? Không sợ anh Phong giận ư ?
Hoàng Nguyên ra vẻ phách lối :
- Hắn mà dám giận anh ? Em nên nghĩ điều ngược lại thì có . Một thằng bạn hoàn toàn tốt từ A đến Z như anh, hắn dễ gì tìm được.
Thản nhiên nhìn Hoàng Nguyên, Đông Phong nghĩ bụng :
- "Cứ nổ cho đã đi, tí nữa về phòng, tớ sẽ cho cậu biết thến nào là lễ độ ."
Ngạc nhiên nhìn Đông Phong, Mỹ Ngọc không thấy anh phản ứng gì hết, cô bĩu môi :
- Xì ! Nói nghe hay lắm . Cái tật xấu của anh làm anh Phong bị ảnh hưởng theo thì có.
Hoàng Nguyên trợn mắt :
- Em nói quá lời . Từ ngày yêu em, anh chưa từng phạm một lỗi dù rất nhỏ, như vậy anh đã chứng tỏ cho em thấy anh hoàn toàn trong sạch . Đông Phong phải noi gương anh mới đúng.
Mỹ Ngọc nhăn mặt :
- Vậy sao ? Thế hôm bữa, ai điện thoại nói với em là bận việc, sau đó lại cặp kè với cô khác vào nhà hàng dùng cơm . Lần đó không bị em bắt gặp tại trận , chắc anh lại ngựa quen đường cũ chứ gì ?
Hoàng Nguyên thở ra :
- Chuyện xưa như trái đất mà em nhắc hoài . Cô gái đó là thư ký của bên đối tác, chuyện dùng cơm với khác là chuyện công tá xã giao thôi . Em đã từng tiếp khách như anh, đúng không ?
- Nhưng cũng đâu đến nỗi thân mật phải mua hoa tặng người ta . Anh đừng già mồm chối tội.
Khẽ liếc Đông Phong , Hoàng Nguyên nói nhỏ :
- Dưới mắt anh, ngoài em ra, các cô gái còn lại đều vô cùng xấu xí . Em đừng tố khổ anh nữa, thằng Phong nghe được nó cười anh.
Có dịp trả thù, Đông Phong vờ vô tình trả lời nói :
- Mỹ Ngọc nói cái cô dễ thương hôm nọ, phải không ? Cô ấy vẫn điện thoại qua liên tục, và luôn miệng khen công ty mình nhiệt tình... nhất là khâu xã giao.
Mỹ Ngọc truy tới :
- Cổ điện cho anh hay ai, hả anh Phong ?
Không để ý tới ánh mắt đe dọa của Hoàng Nguyên, Đông Phong tỉnh bơ tiếp :
- Đôi khi gặp anh... nhưng thằng Nguyên bắt máy nhiều hơn . Em hỏi hắn thì rõ.
Quay qua nhìn Hoàng Nguyên với đôi mắt ngân ngấn nước, Mỹ Ngọc sụt sịt :
- Thấy chưa, em nói đâu có sai đâu . Thì ra anh vẫn còn qua lại lén lút với cô ta . Anh Phong không nói, em làm sao mà nghĩ ra . Chắc là hẹn hò cô ấy chứ gì ? Được rồi, em cho anh đi luôn, anh đừng nhìn mặt em nữa.
Đông Phong khẽ nháy mắt với Hoàng Nguyên, anh tủm tỉm nói :
- Cậu ngồi đây với Mỹ Ngọc, tớ vào trong gọi nước uống.
Nói rồi anh bỏ đi một nước, Hoàng Nguyên hét nhỏ :
- Đông Phong ! Cậu đứng lại . Cậu phải giải thích rỏ mọi chuyện rồi mới đi.
Vờ không nghe, Đông Phong rảo bước thật nhanh . Cho đáng đời, ráng mà dỗ cô ấy đi, thắng láu cá .